Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 33: Bỏ thuyền chạy trốn
Hoàng hôn ở Lăng Hà như một mỹ nhân ở cái tuổi xế chiều, xinh đẹp nhưng thực u buồn.
Y Vân chăm chú đứng ở mũi tàu, sắc chiều nồng đậm càng lúc càng xâm nhập nặng trĩu trong lòng nàng.
Mà nỗi ưu thương cũng như nước sông lững lờ trôi kéo dài mãi không dứt, cứ như vậy vĩnh biệt toàn bộ thân nhân, vĩnh biệt người nàng yêu nhất. Từ nay về sau chỉ còn lại một mình. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Tên ác ma bên cạnh Quân Lăng Thiên, tháo xuống mặt nạ trên mặt, vẫn là vẻ tuấn mỹ không chút tỳ vết, mang theo một nét cười tà không đổi.
Ánh mắt của hắn sắc bén đánh giá Y Vân từ trên xuống dưới.
Hiện tại, nữ tử này, ánh mắt hướng lãnh nguyệt nơi chân trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương mù mỹ lệ mà hiu quạnh, xa xăm không thể chạm tới.
Y Vân không thích ánh mắt xoi mói cùng tuỳ tiện này, nghiêng đầu tránh đi.
“Tiểu ma nữ! Chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt." Thanh âm của hắn rõ ràng là trêu đùa.
Y Vân không nói, ánh mắt đông lạnh.
“Trong lòng khổ sở, không dễ chịu thì cứ khóc lên đi. Aizz…….." Quân Lăng Thiên nói xong cố ý thở dài một hơi.
Người này, mong muốn nhìn thấy người khác thương tâm muốn chết như vậy sao?
Y Vân đột nhiên quay đầu, trên mặt thoáng lộ nét cười ngọt ngào, ánh mắt cười đến cong cong, ví như ánh trăng non, tươi cười hồn nhiên, sáng lạn.
“Không! Ta dễ chịu vô cùng. Ác ma." Tên nam nhân này, trong lòng rốt cuộc là đang có chủ ý gì?
Quân Lăng Thiên sửng sốt, tươi cười vui vẻ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“Tốt như vậy, liền cười một cái đi!" Y Vân lúc này mới biết bị lừa, thật sự là dở khóc dở cười.
“Cười cái gì? Tên ác ma như ngươi, khuôn mặt tươi cười còn xứng với người khác hơn ngươi." Y Vân lạnh lùng nói.
“Ta là ác ma? Vậy Long Mạc chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào? Đừng quên là chính ta cứu ngươi từ dưới kiếm của hắn, như thế nào? Ngươi cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao?" Quân Lăng Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói qua.
“Ngươi……." Y Vân nhất thời không trả lời được, nhưng hắn nói đúng.
Lúc ấy, thời điểm thanh kiếm Long Mạc đặt trên cổ nàng, lòng của nàng đau đớn như vậy. Nếu không phải Quân Lăng Thiên đáp ứng thả trước Nguyệt Hạ Hương, không biết Long Mạc có thể hay không thật sự giết nàng.
Đôi mắt Y Vân tối sầm, trái tim đau xót như vậy, có ai có thể hiểu? Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải cùng Long Mạc đối địch?"Y Vân đột nhiên hỏi.
Quân Lăng Thiên mặt nhất thời nén xuống, ánh mắt tàn khốc như băng.
Nam nhân này sắc mặt thật sự là âm tình bất định, lại vừa sâu xa khó hiểu.
Hắn cùng Long Mạc cuối cùng có thù hận như thế nào?
Gió phần phật thổi tung chiếc áo khoác đen của hắn, phủ lấy trường bào cũng một màu đen tuyền, nhìn qua thật xứng với danh xưng ác ma nha.
Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, đêm tối dày đặc giống như ưu thương, đè nén làm cho Y Vân có chút không thở nổi.
Bỗng nhiên, Quân Lăng Thiên biến sắc, dường như đang chú ý lắng nghe điều gì.
Y Vân cũng ổn định tinh thần, nhưng chỉ nghe thấy thanh âm nước sông nhẹ nhàng lưu động cùng tiếng gió êm dịu.
Quân Lăng Thiên bỗng nhiên lớn tiếng ra lệnh: “Đem thuyền cập bờ!"
Tiếng nói Quân Lăng Thiên vừa dứt, thuyền kia liền thay đổi phương hướng, hướng bờ sông chậm rãi tới gần.
Y Vân sửng sốt, lúc này mới phát giác, dọc đường vẫn chưa thất Quân Lăng Thiên chèo thuyền, mà thuyền này lại lướt nhanh như vậy. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ còn có những người khác sao? Xem ra thuyền này là còn có cơ quan khác. *cái màn chèo thuyền of Thiên ca lừa tình wa*
Thuyền cập bờ.
“Đều xuất hiện đi."Thanh âm băng lãnh của Quân Lăng Thiên lại cất lên.
Từ dưới đáy thuyền lục tục chui ra hơn mười Hắc y nhân. Những người này khinh công tuyệt đỉnh, hành động vô thanh vô tức, uyển chuyển xuất quỷ nhập thần. Vừa nhìn đã biết hẳn là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Đem thuyền đánh nát, đổi đường bộ." Quân Lăng Thiên nói xong, đem Y Vân ôm lấy.
Y Vân cả kinh, liền vùng vẫy. Chỉ nghe Quân Lăng Thiên bên tai lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất là nghe lời của ta? Đừng quên, giải dược của Nguyệt Hạ Hương còn ở trong tay ta." Y Vân nghe vậy, không dám tiếp tục giãy giụa, nàng biết tên Quân Lăng Thiên này không dễ chọc vào, vạn nhất hắn thật sự không đưa giải dược cho Nguyệt Hạ Hương, không biết Long Mạc sẽ thương tâm đến thế nào.
Quân Lăng Thiên ôm Y Vân thả người nhảy lên bờ.
Chỉ nghe một hồi thanh âm kẽo kẹt, thuyền kia bị dỡ xuống mấy bộ phận lắp ráp trọng yếu, liền sụp đổ. Trong giây lát, một cái thuyền lớn liền biến mất. Trong một khắc thuyền bị tháo xuống, Y Vân phát hiện dưới khoang đáy, đúng là có cơ quan, những Hắc y nhân kia vốn là ở dưới đáy thuyền, thay phiên chèo thuyền.
Quân Lăng Thiên ở phía trên chèo thuyền chẳng qua là làm bộ mà thôi, Y Vân mới đầu còn kinh ngạc, không biết võ công tên ác ma này thâm sâu cỡ nào, một người liền có thể khống chế một chiếc thuyền lớn như vậy. Thì ra là thế này.
Quân Lăng Thiên này, xem ra thật sự không đơn giản nha, ngay cả mưu kế như vậy cũng nghĩ ra được.
Trên bờ sông là một mảng rừng cây lớn, Quân Lăng Thiên mang theo mọi người ẩn vào trong rừng.
Chợt nghe thanh âm vó ngựa truyền tới, có người cưỡi kỵ mã chạy qua, người trên ngựa bạch y phiêu phiêu, không phải là Long Mạc sao? Ngay sau đó là một trận vó ngựa khác theo tới, thị vệ Long Mạc ở phía sau đuổi theo.
Y Vân ngây người, vì sao Long Mạc lại đuổi theo? Hay là, không thể, hắn không thể đuổi theo nàng? Hắn như thế nào lại đuổi theo mình đây?
Y Vân trong lòng rối loạn.
Long Mạc cùng thị vệ dọc theo bờ sông mà truy đuổi, trong khi Quân Lăng Thiên mang theo mọi người bỏ thuyền lên bờ, xuyên qua rừng cây, hướng kinh thành đi tới.
Y Vân chăm chú đứng ở mũi tàu, sắc chiều nồng đậm càng lúc càng xâm nhập nặng trĩu trong lòng nàng.
Mà nỗi ưu thương cũng như nước sông lững lờ trôi kéo dài mãi không dứt, cứ như vậy vĩnh biệt toàn bộ thân nhân, vĩnh biệt người nàng yêu nhất. Từ nay về sau chỉ còn lại một mình. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Tên ác ma bên cạnh Quân Lăng Thiên, tháo xuống mặt nạ trên mặt, vẫn là vẻ tuấn mỹ không chút tỳ vết, mang theo một nét cười tà không đổi.
Ánh mắt của hắn sắc bén đánh giá Y Vân từ trên xuống dưới.
Hiện tại, nữ tử này, ánh mắt hướng lãnh nguyệt nơi chân trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương mù mỹ lệ mà hiu quạnh, xa xăm không thể chạm tới.
Y Vân không thích ánh mắt xoi mói cùng tuỳ tiện này, nghiêng đầu tránh đi.
“Tiểu ma nữ! Chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt." Thanh âm của hắn rõ ràng là trêu đùa.
Y Vân không nói, ánh mắt đông lạnh.
“Trong lòng khổ sở, không dễ chịu thì cứ khóc lên đi. Aizz…….." Quân Lăng Thiên nói xong cố ý thở dài một hơi.
Người này, mong muốn nhìn thấy người khác thương tâm muốn chết như vậy sao?
Y Vân đột nhiên quay đầu, trên mặt thoáng lộ nét cười ngọt ngào, ánh mắt cười đến cong cong, ví như ánh trăng non, tươi cười hồn nhiên, sáng lạn.
“Không! Ta dễ chịu vô cùng. Ác ma." Tên nam nhân này, trong lòng rốt cuộc là đang có chủ ý gì?
Quân Lăng Thiên sửng sốt, tươi cười vui vẻ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“Tốt như vậy, liền cười một cái đi!" Y Vân lúc này mới biết bị lừa, thật sự là dở khóc dở cười.
“Cười cái gì? Tên ác ma như ngươi, khuôn mặt tươi cười còn xứng với người khác hơn ngươi." Y Vân lạnh lùng nói.
“Ta là ác ma? Vậy Long Mạc chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào? Đừng quên là chính ta cứu ngươi từ dưới kiếm của hắn, như thế nào? Ngươi cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao?" Quân Lăng Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói qua.
“Ngươi……." Y Vân nhất thời không trả lời được, nhưng hắn nói đúng.
Lúc ấy, thời điểm thanh kiếm Long Mạc đặt trên cổ nàng, lòng của nàng đau đớn như vậy. Nếu không phải Quân Lăng Thiên đáp ứng thả trước Nguyệt Hạ Hương, không biết Long Mạc có thể hay không thật sự giết nàng.
Đôi mắt Y Vân tối sầm, trái tim đau xót như vậy, có ai có thể hiểu? Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải cùng Long Mạc đối địch?"Y Vân đột nhiên hỏi.
Quân Lăng Thiên mặt nhất thời nén xuống, ánh mắt tàn khốc như băng.
Nam nhân này sắc mặt thật sự là âm tình bất định, lại vừa sâu xa khó hiểu.
Hắn cùng Long Mạc cuối cùng có thù hận như thế nào?
Gió phần phật thổi tung chiếc áo khoác đen của hắn, phủ lấy trường bào cũng một màu đen tuyền, nhìn qua thật xứng với danh xưng ác ma nha.
Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, đêm tối dày đặc giống như ưu thương, đè nén làm cho Y Vân có chút không thở nổi.
Bỗng nhiên, Quân Lăng Thiên biến sắc, dường như đang chú ý lắng nghe điều gì.
Y Vân cũng ổn định tinh thần, nhưng chỉ nghe thấy thanh âm nước sông nhẹ nhàng lưu động cùng tiếng gió êm dịu.
Quân Lăng Thiên bỗng nhiên lớn tiếng ra lệnh: “Đem thuyền cập bờ!"
Tiếng nói Quân Lăng Thiên vừa dứt, thuyền kia liền thay đổi phương hướng, hướng bờ sông chậm rãi tới gần.
Y Vân sửng sốt, lúc này mới phát giác, dọc đường vẫn chưa thất Quân Lăng Thiên chèo thuyền, mà thuyền này lại lướt nhanh như vậy. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ còn có những người khác sao? Xem ra thuyền này là còn có cơ quan khác. *cái màn chèo thuyền of Thiên ca lừa tình wa*
Thuyền cập bờ.
“Đều xuất hiện đi."Thanh âm băng lãnh của Quân Lăng Thiên lại cất lên.
Từ dưới đáy thuyền lục tục chui ra hơn mười Hắc y nhân. Những người này khinh công tuyệt đỉnh, hành động vô thanh vô tức, uyển chuyển xuất quỷ nhập thần. Vừa nhìn đã biết hẳn là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Đem thuyền đánh nát, đổi đường bộ." Quân Lăng Thiên nói xong, đem Y Vân ôm lấy.
Y Vân cả kinh, liền vùng vẫy. Chỉ nghe Quân Lăng Thiên bên tai lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất là nghe lời của ta? Đừng quên, giải dược của Nguyệt Hạ Hương còn ở trong tay ta." Y Vân nghe vậy, không dám tiếp tục giãy giụa, nàng biết tên Quân Lăng Thiên này không dễ chọc vào, vạn nhất hắn thật sự không đưa giải dược cho Nguyệt Hạ Hương, không biết Long Mạc sẽ thương tâm đến thế nào.
Quân Lăng Thiên ôm Y Vân thả người nhảy lên bờ.
Chỉ nghe một hồi thanh âm kẽo kẹt, thuyền kia bị dỡ xuống mấy bộ phận lắp ráp trọng yếu, liền sụp đổ. Trong giây lát, một cái thuyền lớn liền biến mất. Trong một khắc thuyền bị tháo xuống, Y Vân phát hiện dưới khoang đáy, đúng là có cơ quan, những Hắc y nhân kia vốn là ở dưới đáy thuyền, thay phiên chèo thuyền.
Quân Lăng Thiên ở phía trên chèo thuyền chẳng qua là làm bộ mà thôi, Y Vân mới đầu còn kinh ngạc, không biết võ công tên ác ma này thâm sâu cỡ nào, một người liền có thể khống chế một chiếc thuyền lớn như vậy. Thì ra là thế này.
Quân Lăng Thiên này, xem ra thật sự không đơn giản nha, ngay cả mưu kế như vậy cũng nghĩ ra được.
Trên bờ sông là một mảng rừng cây lớn, Quân Lăng Thiên mang theo mọi người ẩn vào trong rừng.
Chợt nghe thanh âm vó ngựa truyền tới, có người cưỡi kỵ mã chạy qua, người trên ngựa bạch y phiêu phiêu, không phải là Long Mạc sao? Ngay sau đó là một trận vó ngựa khác theo tới, thị vệ Long Mạc ở phía sau đuổi theo.
Y Vân ngây người, vì sao Long Mạc lại đuổi theo? Hay là, không thể, hắn không thể đuổi theo nàng? Hắn như thế nào lại đuổi theo mình đây?
Y Vân trong lòng rối loạn.
Long Mạc cùng thị vệ dọc theo bờ sông mà truy đuổi, trong khi Quân Lăng Thiên mang theo mọi người bỏ thuyền lên bờ, xuyên qua rừng cây, hướng kinh thành đi tới.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân