Vẫn Thạch Thiên Hàng
Chương 58: Trở về căn cứ
Editor: LuciferVadden
“Sau này em không được đến chỗ nguy hiểm thế này nữa." Tề Mộ Vân đến trên người Nắm, không chờ Tiêu Phong lên tiếng, đã nghe thấy Tề Mộ Vân lạnh mặt nói.
Lời này nhất thời khơi dậy bất mãn của Tiêu Phong.
Nhân tiện nhớ tới lời Hắc Miêu nói, nghĩ đến Tề Mộ Vân trong căn cứ có nhiều phấn hồng (1) (sương mù) chờ hắn cưới như vậy, rồi nghĩ tới chuyện chiều hôm đó Tề Mộ Vân làm, mặt càng ngày càng đen.
(1) Phấn hồng: mỹ nữ/phụ nữ.
“Anh cũng đâu phải là gì của tôi!" Tiêu Phong tức giận nói.
Tề Mộ Vân im lặng, hai người ngồi trên người Nắm, gió thổi đập vào mặt làm gò má Tiêu Phong phát đau.
Tốc độ của Nắm vượt xa tang thi, không quá một lát, tang thi xung quanh bọn họ chỉ còn lác đác vài con. Tiêu Phong bây giờ đang phẫn nộ, bĩu môi, trút giận lên tang thi huynh vô tội.
“Nếu như em không ngại…" Tề Mộ Vân đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm.
“Không ngại cái quái gì…" Tiêu Phong quay đầu, trừng mắt hỏi.
Chẳng qua là không nghĩ tới, vừa mới quay đầu, đã bị một vật thể mềm mại lạnh lẽo sượt qua khóe miệng, nhất thời trợn to hai mắt.
Tề Mộ Vân trực tiếp lấy tay đỡ đầu Tiêu Phong, cúi đầu xuống dùng miệng hôn lên.
Hồi lâu, thấy Tiêu Phong không bài xích, trong lòng mừng rỡ, lập tức dùng đầu lưỡi cạy miệng Tiêu Phong ra, bắt đầu “công thành chiếm đất".
Tiêu Phong bị Tề Mộ Vân hôn suýt nữa tắt thở, lúc này mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Tề Mộ Vân ra.
“Nếu như em không ngại cái này" Tề Mộ Vân thấp giọng nói, thanh âm tràn đầy cám dỗ “Chúng ta có thể xem như là bạn đời."
Mặt Tiêu Phong nhất thời càng nóng hơn nữa, vội vàng xoay đầu qua, một lát sau, thấy người sau lưng không có thêm lời hay hành động, liếc nhìn người phía sau một cái, nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp trai kia của Tề Mộ Vân, trong lòng quỷ dị tràn đầy cảm giác tự hào.
Người đẹp trai như vậy nhiều tiền như vậy lại có thực lực như vậy muốn làm bạn đời của mình ~ hắn cũng có người theo đuổi kìa ~ vui quá đi ~
“Nói rõ với ba anh thế nào?" Tiêu Phong không quên vụ này đâu.
Tề gia chủ cũng chính là cha của Tề Mộ Vân – Tề Vân Thâm, thế nhưng muốn thông gia với Cao gia!
“Ông ta không quản được anh." Tề Mộ Vân lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
“Muốn làm bạn đời của tôi cũng được thôi, có điều anh phải cho tôi ở trên một lần!" Tiêu Phong cười rất vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời.
Tiêu Phong hiện đang nhớ đến chuyện chiều hôm đó.
“Được, anh để em ở trên một lần." Tề Mộ Vân nói, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, khóe miệng lại có một tia độ cong!
Tiêu Phong nhìn mà sửng sốt, băng sơn suất ca, sau khi cười, thì ra lại đẹp mắt đến vậy! Tiêu Phong nhìn mê mẫn một lúc, đến mức xem nhẹ nhấn giọng ở câu “ở trên một lần" của Tề Mộ Vân.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!" Tiêu Phong lập tức nói, trong lòng tràn đầy vui sướng “Trở về làm ngay!"
“Được." Đáy mắt Tề Mộ mang theo cưng chiều khó mà phát giác. Nhưng mà, ở trên, còn có một cách khác nữa…
“Thấy bọn họ rồi!" Tiêu Phong kinh hỉ nói.
“Ừ. Tốc độ thú biến dị của em rất nhanh." Tề Mộ Vân nói “Đáp ứng anh, sau này không nên tới nơi nguy hiểm thế này nữa."
“Tôi không biết Tề thiếu lại thích một đứa con nít dễ vỡ đấy." Tiêu Phong hừ một tiếng, nói.
“Không thích con nít dễ vỡ…" Tề Mộ Vân nói “Chỉ thích em."
“Thì ra Tề thiếu cũng nói lời ngon tiếng ngọt kia đấy, thật không nhìn ra." Tiêu Phong lạnh lùng lên tiếng.
“Đi theo anh" Tề Mộ Vân nói tiếp “Em muốn ra ngoài phải đi theo anh, ngoan."
“Ngoan cái gì mà ngoan cũng đâu phải là con nít!" Tiêu Phong tức khắc xù lông, nếu như không chú ý trên mặt hắn xuất hiện màu đỏ khả nghi có lẽ thật sự cho là Tiêu Phong đang tức giận, nhưng mà Tề Mộ Vân không chú ý.
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là sợ hãi, không biết bắt đầu từ khi nào, thiếu niên tràn đầy cảm giác thần bí này đã tiến vào lòng mình.
Thời điểm không có Tiêu Phong, Tề Mộ Vân luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, phần sợ hãi kia khiến lòng hắn vô cùng khó chịu.
Nghe thấy cha hắn muốn thông gia với Cao gia, người Tề Mộ Vân nghĩ tới là Tiêu Phong, khi nãy nghe được Tiêu Phong đáp ứng mình, trong lòng nháy mắt đầy tràn, trước giờ chưa từng có tràn đầy cùng hạnh phúc đến thế, toàn thân đầy ắp vui sướng không thể nói rõ.
Đây là bảo bối của hắn, đáy lòng Tề Mộ Vân có một giọng nói như thế.
“Tề thiếu!" Nghiêm Thụy Minh từ kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy hai người một báo theo sau, thấy rõ người thứ hai, lập tức phấn khởi trong lòng, vì vậy hét ra sau lưng.
“Dùng tốc độ nhanh nhất trở về căn cứ." Tề Mộ Vân nói. Nắm rất nhanh đã đuổi kịp xe, tiếp tục giữ vững tốc độ ngang nhau với xe, cửa kính xe vừa vặn đối diện Nắm, Tiêu Phong cùng Tề Mộ Vân.
“Dạ!" A Long sau khi nghe xong nói.
Bọn họ đã sắp đến ranh giới thị trấn, trận vừa nãy coi như là đột phá đám tang thi, còn dư lại lẻ tẻ một vài tang thi, không đủ gây sợ hãi.
Bây giờ là giữa trưa, buổi trưa hôm qua Tiêu Phong theo bọn Nghiêm Thụy Minh đến thị trấn, tính ra cũng đã một ngày rồi.
Thời gian một ngày mọi người chỉ ăn qua loa một ít thức ăn đơn giản mà thôi, cho nên phải khẩn cấp trở về căn cứ, ăn một bữa cho thật đã.
Nhìn thấy cửa thành căn cứ xa xa, trong lòng mọi người đều nới lỏng một ít.
Tiêu Phong bảo Nắm đổi về hình dáng mèo, cùng Tề Mộ Vân lên một chiếc xe hàng.
“Dừng xe! Xuống xe kiểm tra." Quân nhân cửa thành cản đoàn người Tiêu Phong lại.
“Có thể trực tiếp đi qua." Tề Mộ Vân thò đầu ra cửa kính xe, đưa một tấm thẻ cho một người quân nhân trong đó.
“Thì ra là Tề thiếu à, ngài có thể trực tiếp đi qua." Quân nhân nói. Vật liệu của bốn gia tộc nội thành thì không cần nộp lên căn cứ, dẫu sao bản thân bọn họ cũng chính là người đứng đầu căn cứ.
…
Sau khi Tề Mộ Vân nghe Tiêu Phong nói chuyện về cao ốc bách hóa dưới lòng đất ở thị trấn, lộ ra biểu tình ngưng trọng, đưa Tiêu Phong về Cao gia rồi nhanh chóng từ biệt.
Tiêu Phong vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy Cao lão đầy mặt giận dữ. Không ổn! “Lai giả bất thiện (2)" a! Tiêu Phong cười khổ trong lòng. Nghĩ như vậy, trên mặt Tiêu Phong lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
(2) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
“Ông nội à, ngài xem giữa trưa sao lại không đi ngủ đi ạ…" Tiêu Phong dùng giọng mà mình còn cảm thấy buồn nôn nói.
“Chớ nói cái giọng âm dương quái khí như vậy!" Cao lão nói “Mi tiểu tử thúi này, thấy mình bản lĩnh lớn, cánh cứng cáp, có thể xông ra thiên địa của mình rồi hửm? Bên ngoài nhiều nguy hiểm mi cũng không phải không biết, mi một tên có dị năng không gian thì đi ra ngoài làm cái gì!"
Cao lão bây giờ thật sự nổi giận rồi… Tiêu Phong vội vàng nhỏ giọng nói: “Cao lão, dị năng của con không chỉ có không gian mà!"
“Không chỉ có không gian?" Cao lão cau mày “Tới thư phòng ta nói! Tiểu tử thí, đừng tưởng rằng nói cái này thì ta có thể tha thứ cho mi! Đi theo!"
Tiêu Phong sờ chóp mũi một cái, cười ngượng ngùng theo sau.
Thư phòng của Cao lão ở tầng hai, chờ sau khi Tiêu Phong vào cửa, Cao lão lập tức “rầm" một tiếng, dùng sức đóng cửa thư phòng lại.
Tiêu Phong nghe tiếng này cả người giật một cái.
“Nói đi, đi ra ngoài làm gì." Cao lão nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Cũng chỉ là đi theo cứu người thôi ạ…" Tiêu Phong thấy sắc mặt Cao lão sắp đổi vội vàng đổi đề tài “Vốn là con muốn đến đó tìm đồ, nhưng mà lần này đi con phát hiện ở đó lại có thứ khủng khiếp tồn tại!"
“Sau này em không được đến chỗ nguy hiểm thế này nữa." Tề Mộ Vân đến trên người Nắm, không chờ Tiêu Phong lên tiếng, đã nghe thấy Tề Mộ Vân lạnh mặt nói.
Lời này nhất thời khơi dậy bất mãn của Tiêu Phong.
Nhân tiện nhớ tới lời Hắc Miêu nói, nghĩ đến Tề Mộ Vân trong căn cứ có nhiều phấn hồng (1) (sương mù) chờ hắn cưới như vậy, rồi nghĩ tới chuyện chiều hôm đó Tề Mộ Vân làm, mặt càng ngày càng đen.
(1) Phấn hồng: mỹ nữ/phụ nữ.
“Anh cũng đâu phải là gì của tôi!" Tiêu Phong tức giận nói.
Tề Mộ Vân im lặng, hai người ngồi trên người Nắm, gió thổi đập vào mặt làm gò má Tiêu Phong phát đau.
Tốc độ của Nắm vượt xa tang thi, không quá một lát, tang thi xung quanh bọn họ chỉ còn lác đác vài con. Tiêu Phong bây giờ đang phẫn nộ, bĩu môi, trút giận lên tang thi huynh vô tội.
“Nếu như em không ngại…" Tề Mộ Vân đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm.
“Không ngại cái quái gì…" Tiêu Phong quay đầu, trừng mắt hỏi.
Chẳng qua là không nghĩ tới, vừa mới quay đầu, đã bị một vật thể mềm mại lạnh lẽo sượt qua khóe miệng, nhất thời trợn to hai mắt.
Tề Mộ Vân trực tiếp lấy tay đỡ đầu Tiêu Phong, cúi đầu xuống dùng miệng hôn lên.
Hồi lâu, thấy Tiêu Phong không bài xích, trong lòng mừng rỡ, lập tức dùng đầu lưỡi cạy miệng Tiêu Phong ra, bắt đầu “công thành chiếm đất".
Tiêu Phong bị Tề Mộ Vân hôn suýt nữa tắt thở, lúc này mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Tề Mộ Vân ra.
“Nếu như em không ngại cái này" Tề Mộ Vân thấp giọng nói, thanh âm tràn đầy cám dỗ “Chúng ta có thể xem như là bạn đời."
Mặt Tiêu Phong nhất thời càng nóng hơn nữa, vội vàng xoay đầu qua, một lát sau, thấy người sau lưng không có thêm lời hay hành động, liếc nhìn người phía sau một cái, nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp trai kia của Tề Mộ Vân, trong lòng quỷ dị tràn đầy cảm giác tự hào.
Người đẹp trai như vậy nhiều tiền như vậy lại có thực lực như vậy muốn làm bạn đời của mình ~ hắn cũng có người theo đuổi kìa ~ vui quá đi ~
“Nói rõ với ba anh thế nào?" Tiêu Phong không quên vụ này đâu.
Tề gia chủ cũng chính là cha của Tề Mộ Vân – Tề Vân Thâm, thế nhưng muốn thông gia với Cao gia!
“Ông ta không quản được anh." Tề Mộ Vân lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
“Muốn làm bạn đời của tôi cũng được thôi, có điều anh phải cho tôi ở trên một lần!" Tiêu Phong cười rất vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời.
Tiêu Phong hiện đang nhớ đến chuyện chiều hôm đó.
“Được, anh để em ở trên một lần." Tề Mộ Vân nói, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, khóe miệng lại có một tia độ cong!
Tiêu Phong nhìn mà sửng sốt, băng sơn suất ca, sau khi cười, thì ra lại đẹp mắt đến vậy! Tiêu Phong nhìn mê mẫn một lúc, đến mức xem nhẹ nhấn giọng ở câu “ở trên một lần" của Tề Mộ Vân.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!" Tiêu Phong lập tức nói, trong lòng tràn đầy vui sướng “Trở về làm ngay!"
“Được." Đáy mắt Tề Mộ mang theo cưng chiều khó mà phát giác. Nhưng mà, ở trên, còn có một cách khác nữa…
“Thấy bọn họ rồi!" Tiêu Phong kinh hỉ nói.
“Ừ. Tốc độ thú biến dị của em rất nhanh." Tề Mộ Vân nói “Đáp ứng anh, sau này không nên tới nơi nguy hiểm thế này nữa."
“Tôi không biết Tề thiếu lại thích một đứa con nít dễ vỡ đấy." Tiêu Phong hừ một tiếng, nói.
“Không thích con nít dễ vỡ…" Tề Mộ Vân nói “Chỉ thích em."
“Thì ra Tề thiếu cũng nói lời ngon tiếng ngọt kia đấy, thật không nhìn ra." Tiêu Phong lạnh lùng lên tiếng.
“Đi theo anh" Tề Mộ Vân nói tiếp “Em muốn ra ngoài phải đi theo anh, ngoan."
“Ngoan cái gì mà ngoan cũng đâu phải là con nít!" Tiêu Phong tức khắc xù lông, nếu như không chú ý trên mặt hắn xuất hiện màu đỏ khả nghi có lẽ thật sự cho là Tiêu Phong đang tức giận, nhưng mà Tề Mộ Vân không chú ý.
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là sợ hãi, không biết bắt đầu từ khi nào, thiếu niên tràn đầy cảm giác thần bí này đã tiến vào lòng mình.
Thời điểm không có Tiêu Phong, Tề Mộ Vân luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, phần sợ hãi kia khiến lòng hắn vô cùng khó chịu.
Nghe thấy cha hắn muốn thông gia với Cao gia, người Tề Mộ Vân nghĩ tới là Tiêu Phong, khi nãy nghe được Tiêu Phong đáp ứng mình, trong lòng nháy mắt đầy tràn, trước giờ chưa từng có tràn đầy cùng hạnh phúc đến thế, toàn thân đầy ắp vui sướng không thể nói rõ.
Đây là bảo bối của hắn, đáy lòng Tề Mộ Vân có một giọng nói như thế.
“Tề thiếu!" Nghiêm Thụy Minh từ kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy hai người một báo theo sau, thấy rõ người thứ hai, lập tức phấn khởi trong lòng, vì vậy hét ra sau lưng.
“Dùng tốc độ nhanh nhất trở về căn cứ." Tề Mộ Vân nói. Nắm rất nhanh đã đuổi kịp xe, tiếp tục giữ vững tốc độ ngang nhau với xe, cửa kính xe vừa vặn đối diện Nắm, Tiêu Phong cùng Tề Mộ Vân.
“Dạ!" A Long sau khi nghe xong nói.
Bọn họ đã sắp đến ranh giới thị trấn, trận vừa nãy coi như là đột phá đám tang thi, còn dư lại lẻ tẻ một vài tang thi, không đủ gây sợ hãi.
Bây giờ là giữa trưa, buổi trưa hôm qua Tiêu Phong theo bọn Nghiêm Thụy Minh đến thị trấn, tính ra cũng đã một ngày rồi.
Thời gian một ngày mọi người chỉ ăn qua loa một ít thức ăn đơn giản mà thôi, cho nên phải khẩn cấp trở về căn cứ, ăn một bữa cho thật đã.
Nhìn thấy cửa thành căn cứ xa xa, trong lòng mọi người đều nới lỏng một ít.
Tiêu Phong bảo Nắm đổi về hình dáng mèo, cùng Tề Mộ Vân lên một chiếc xe hàng.
“Dừng xe! Xuống xe kiểm tra." Quân nhân cửa thành cản đoàn người Tiêu Phong lại.
“Có thể trực tiếp đi qua." Tề Mộ Vân thò đầu ra cửa kính xe, đưa một tấm thẻ cho một người quân nhân trong đó.
“Thì ra là Tề thiếu à, ngài có thể trực tiếp đi qua." Quân nhân nói. Vật liệu của bốn gia tộc nội thành thì không cần nộp lên căn cứ, dẫu sao bản thân bọn họ cũng chính là người đứng đầu căn cứ.
…
Sau khi Tề Mộ Vân nghe Tiêu Phong nói chuyện về cao ốc bách hóa dưới lòng đất ở thị trấn, lộ ra biểu tình ngưng trọng, đưa Tiêu Phong về Cao gia rồi nhanh chóng từ biệt.
Tiêu Phong vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy Cao lão đầy mặt giận dữ. Không ổn! “Lai giả bất thiện (2)" a! Tiêu Phong cười khổ trong lòng. Nghĩ như vậy, trên mặt Tiêu Phong lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
(2) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
“Ông nội à, ngài xem giữa trưa sao lại không đi ngủ đi ạ…" Tiêu Phong dùng giọng mà mình còn cảm thấy buồn nôn nói.
“Chớ nói cái giọng âm dương quái khí như vậy!" Cao lão nói “Mi tiểu tử thúi này, thấy mình bản lĩnh lớn, cánh cứng cáp, có thể xông ra thiên địa của mình rồi hửm? Bên ngoài nhiều nguy hiểm mi cũng không phải không biết, mi một tên có dị năng không gian thì đi ra ngoài làm cái gì!"
Cao lão bây giờ thật sự nổi giận rồi… Tiêu Phong vội vàng nhỏ giọng nói: “Cao lão, dị năng của con không chỉ có không gian mà!"
“Không chỉ có không gian?" Cao lão cau mày “Tới thư phòng ta nói! Tiểu tử thí, đừng tưởng rằng nói cái này thì ta có thể tha thứ cho mi! Đi theo!"
Tiêu Phong sờ chóp mũi một cái, cười ngượng ngùng theo sau.
Thư phòng của Cao lão ở tầng hai, chờ sau khi Tiêu Phong vào cửa, Cao lão lập tức “rầm" một tiếng, dùng sức đóng cửa thư phòng lại.
Tiêu Phong nghe tiếng này cả người giật một cái.
“Nói đi, đi ra ngoài làm gì." Cao lão nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Cũng chỉ là đi theo cứu người thôi ạ…" Tiêu Phong thấy sắc mặt Cao lão sắp đổi vội vàng đổi đề tài “Vốn là con muốn đến đó tìm đồ, nhưng mà lần này đi con phát hiện ở đó lại có thứ khủng khiếp tồn tại!"
Tác giả :
Dạ Lan Yêu Ca