Vạn Năng Bảo Bảo
Chương 6
Từ khi phát sinh sự kiện kia, mỗi lần Quang Chính nhìn bảo bảo đều có chút mất tự nhiên, nhưng Bảo Bảo lại không có phản ứng gì, như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Quang Chính đêm hôm đó phóng túng như vậy, hắn cho rằng mình đã lâu không có nữ nhân, cấm dục lâu ngày mới dẫn ra kết quả như vậy.
Lúc này cùng lúc có đồng nghiệp giới thiệu bạn gái cho hắn làm quen, vì thế hắn cũng chủ động đi gặp mặt.
Một ngày nọ vào buổi tan tầm đồng nghiệp nói cho hắn biết đã hẹn nữ nhân kia đêm nay gặp mặt, Quang Chính vẫn do dự một chút, đầu tiên hắn nghĩ tới bảo bảo có lẽ đã nấu cơm chờ hắn về.
“Nhà ta còn có tiểu hài tử chờ, ta mà đi thì không tốt đâu, hẹn lại ban ngày đi."
“Này không được, lần đầu tiên gặp mắt ngươi liền bội ước, con gái nhà người ta sẽ nghĩ ngươi thế nào? Huống chi đứa nhỏ kia cũng không phải con ngươi, chỉ là người không quen biết, phóng cho người khác sớm bảo nhóc tự sinh tự diệt đi, ngươi chịu như vậy đã được rồi, chẳng lẽ vì đứa nhỏ không cùng huyết thống kia mà cả đời làm La Phu sao?"
“Được rồi được rồi, ta chỉ nói vậy, ta đi là được rồi!"
Quang Chính hiện tại mỗi lần nghe nhắc tới bảo bảo liền mất hết lý trí. Vì thế cắn răng mà gọi điện về cho Bảo Bảo, nói là đêm nay tăng ca sẽ về trễ, chính mình lại đi thân cận.
Bảo Bảo buông điện thoại xuống, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Làm cái gì? Xem ngày mai là cuối tuần nên làm bốn món một canh cho hắn ăn, tăng ca cũng không nói sớm. Y đứng lên mang thức ăn bỏ vào thực hạp, mang cho hắn ăn, dù sao ăn cơm xong mới có khí lực làm việc.
Bảo Bảo bỏ thức ăn vào trong hạp, ra cửa ngồi xe nửa giờ mới đến được chỗ làm việc của Quang Chính.
Bảo Bảo ngọt ngào cười với nhóm thúc thúc, a di trước mặt, hơn nữa ngọt ngào lên tiếng hỏi thăm, lập tức có người hảo tâm cho y biết hành tung của Quang Chính.
“Ba ba ngươi hôm nay đi thân cận rồi, hắn không nói cho ngươi biết sao? Nhĩ hảo ngoan. Còn biết đem cơm cho ba ba, muốn hay không a di chở ngươi về? Mình ngươi đi xe về không sợ hay sao?"
Bảo Bảo kiên định lắc đầu, nước mắt ở đôi mắt trực chờ rơi xuống.
“A di, người biết ba ba đi nơi nào không?"
“Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi hỏi một chút coi có ai biết không?"
Không đến một khắc, người kia liền quay trở về.
“Ba ba ngươi đang ở quán cà phê đối diện, ngươi muốn qua đó tìm hắn sao? Muốn ta dẫn ngươi sang không?"
“Cám ơn a di, ta chính mình qua là tốt rồi, cái này ta đã mang đến, nếu không chê thì người cứ cầm lấy mà ăn đi."
Bảo Bảo đem thực hạp để trên bàn, chính mình liền chạy ra ngoài.
Bảo Bảo tiến vào quán cà phê đối diện, liền nhìn thấy Quang Chính cùng với một nữ nhân cười nói vui vẻ.
Bảo Bảo xấu xa xoa xoa chóp mũi mình, hảo, ngươi dám gạt ta, xem ta như thế nào chỉnh chết ngươi.
Bảo Bảo mang theo vẻ mặt khẩn trương chạy qua, đi tới bàn Quang Chính đang ngồi.
“Ba ba! Không tốt, a di mà ngươi làm cho bụng lớn lên lại tới nhà náo loạn, ô ô~~, Bảo Bảo còn chưa kịp ăn cơm xong, hảo đói a!"
Vừa nói vừa ghé vào trên đùi của Quan Chính mà ô ô, nhìn cực kỳ đáng thương.
“Bảo Bảo, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Quan Chính cảm giác được mọi người chung quang nghe được lời này đều liếc mắt nhìn hắn, đang muốn khiển trách lời nói nhảm của Bảo Bảo. Tiểu thư đối diện lúc này đứng lên.
“Nếu Quan tiên sinh trong nhà có chuyện, ta đây đi trước."
Nữ nhân kia chạy trốn như phía sau có lang truy đuổi, thẳng đến không còn nghe tiếng bước chân, Bảo Bảo lúc này mới ngẩng đầu lên mà lộ ra nụ cười đắc ý.
“Quan Giai Bảo! Xem ta trở về như thế nào thu thập ngươi? Đi trở về nhà ngay!"
Quan Chính sắc mặt bị chọc tức đến trắng bệch, liền ôm lấy Bảo Bảo đi ra ngoài.
Hoàn
Quang Chính đêm hôm đó phóng túng như vậy, hắn cho rằng mình đã lâu không có nữ nhân, cấm dục lâu ngày mới dẫn ra kết quả như vậy.
Lúc này cùng lúc có đồng nghiệp giới thiệu bạn gái cho hắn làm quen, vì thế hắn cũng chủ động đi gặp mặt.
Một ngày nọ vào buổi tan tầm đồng nghiệp nói cho hắn biết đã hẹn nữ nhân kia đêm nay gặp mặt, Quang Chính vẫn do dự một chút, đầu tiên hắn nghĩ tới bảo bảo có lẽ đã nấu cơm chờ hắn về.
“Nhà ta còn có tiểu hài tử chờ, ta mà đi thì không tốt đâu, hẹn lại ban ngày đi."
“Này không được, lần đầu tiên gặp mắt ngươi liền bội ước, con gái nhà người ta sẽ nghĩ ngươi thế nào? Huống chi đứa nhỏ kia cũng không phải con ngươi, chỉ là người không quen biết, phóng cho người khác sớm bảo nhóc tự sinh tự diệt đi, ngươi chịu như vậy đã được rồi, chẳng lẽ vì đứa nhỏ không cùng huyết thống kia mà cả đời làm La Phu sao?"
“Được rồi được rồi, ta chỉ nói vậy, ta đi là được rồi!"
Quang Chính hiện tại mỗi lần nghe nhắc tới bảo bảo liền mất hết lý trí. Vì thế cắn răng mà gọi điện về cho Bảo Bảo, nói là đêm nay tăng ca sẽ về trễ, chính mình lại đi thân cận.
Bảo Bảo buông điện thoại xuống, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Làm cái gì? Xem ngày mai là cuối tuần nên làm bốn món một canh cho hắn ăn, tăng ca cũng không nói sớm. Y đứng lên mang thức ăn bỏ vào thực hạp, mang cho hắn ăn, dù sao ăn cơm xong mới có khí lực làm việc.
Bảo Bảo bỏ thức ăn vào trong hạp, ra cửa ngồi xe nửa giờ mới đến được chỗ làm việc của Quang Chính.
Bảo Bảo ngọt ngào cười với nhóm thúc thúc, a di trước mặt, hơn nữa ngọt ngào lên tiếng hỏi thăm, lập tức có người hảo tâm cho y biết hành tung của Quang Chính.
“Ba ba ngươi hôm nay đi thân cận rồi, hắn không nói cho ngươi biết sao? Nhĩ hảo ngoan. Còn biết đem cơm cho ba ba, muốn hay không a di chở ngươi về? Mình ngươi đi xe về không sợ hay sao?"
Bảo Bảo kiên định lắc đầu, nước mắt ở đôi mắt trực chờ rơi xuống.
“A di, người biết ba ba đi nơi nào không?"
“Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi hỏi một chút coi có ai biết không?"
Không đến một khắc, người kia liền quay trở về.
“Ba ba ngươi đang ở quán cà phê đối diện, ngươi muốn qua đó tìm hắn sao? Muốn ta dẫn ngươi sang không?"
“Cám ơn a di, ta chính mình qua là tốt rồi, cái này ta đã mang đến, nếu không chê thì người cứ cầm lấy mà ăn đi."
Bảo Bảo đem thực hạp để trên bàn, chính mình liền chạy ra ngoài.
Bảo Bảo tiến vào quán cà phê đối diện, liền nhìn thấy Quang Chính cùng với một nữ nhân cười nói vui vẻ.
Bảo Bảo xấu xa xoa xoa chóp mũi mình, hảo, ngươi dám gạt ta, xem ta như thế nào chỉnh chết ngươi.
Bảo Bảo mang theo vẻ mặt khẩn trương chạy qua, đi tới bàn Quang Chính đang ngồi.
“Ba ba! Không tốt, a di mà ngươi làm cho bụng lớn lên lại tới nhà náo loạn, ô ô~~, Bảo Bảo còn chưa kịp ăn cơm xong, hảo đói a!"
Vừa nói vừa ghé vào trên đùi của Quan Chính mà ô ô, nhìn cực kỳ đáng thương.
“Bảo Bảo, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Quan Chính cảm giác được mọi người chung quang nghe được lời này đều liếc mắt nhìn hắn, đang muốn khiển trách lời nói nhảm của Bảo Bảo. Tiểu thư đối diện lúc này đứng lên.
“Nếu Quan tiên sinh trong nhà có chuyện, ta đây đi trước."
Nữ nhân kia chạy trốn như phía sau có lang truy đuổi, thẳng đến không còn nghe tiếng bước chân, Bảo Bảo lúc này mới ngẩng đầu lên mà lộ ra nụ cười đắc ý.
“Quan Giai Bảo! Xem ta trở về như thế nào thu thập ngươi? Đi trở về nhà ngay!"
Quan Chính sắc mặt bị chọc tức đến trắng bệch, liền ôm lấy Bảo Bảo đi ra ngoài.
Hoàn
Tác giả :
Đông Trùng