Vân Long Phá Nguyệt
Chương 400: Ngoại truyện 011: Cục cưng cứu người
Bên đường, một đám người cùng xúm lại, bên trong không ngừng truyền đến những tiếng mắng chửi, cùng tiếng rên nhẹ đau đớn. Một đứa bé trai ngồi dưới đất, trên mặt trên người khắp nơi là vết thương, hắn ôm thân thể đang run run của mình, ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn người trước mặt.
“Làm sao vậy, không phục sao, đụng phải bản công tử, còn muốn chạy?" Một nam tử tai to mặt lớn, tự cho mình là tiêu sái cầm quạt phe phẩy, chỉ vào đứa nhỏ đang bị đánh thương tích đầy mình nói.
Nhiều người đan đứng bên cạnh chỉ chỉ nói nói, cảm thấy lo lắng cho đứa nhỏ này. Rõ ràng là chỉ đụng một chút, lại bị vây đánh như vậy, thật là không có tính người, nhưng bọn họ chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Nam tử béo này, kiêu ngạo vì phụ thân làm quan trong triều, hơn nữa tỷ tỷ còn là Quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, người bên ngoài không thể đắc tội. Tục ngữ nói, dân không cùng quan đấu, huống chi, bọn họ cũng đấu không lại, cho nên, ngoại trừ đồng tình với đứa nhỏ, bọn họ, không thể làm được điều gì.
“Đánh tiếp cho bản công tử."
Mấy người hầu bên cạnh nghe lệnh tiếp tục đánh, đứa nhỏ cắn răng chịu đựng đau đớn trên người mình, miệng không kêu một tiếng, hắn thề, nếu hắn không chết, hắn nhất định sẽ tìm bọn họ báo thù, sẽ trả lại cho bọn họ những gì mà hắn phải chịu đựng ngày hôm nay. Sự hận ý trong mắt kia, làm cho thân thể của nam nhân béo kia nhịn không được run run một chút, khó chịu như bị một con rắn đọc cắn một phát.
“Tiếp tục đánh, đánh mạnh vào cho ta." Hắn cắn răng, ác độc nói.
“Dừng tay." Một giọng nói dễ nghe của trẻ con vang lên, going như một làn gió xuân thổi vào lòng mọi người.
Mọi người lại thần kỳ dừng lại như lời nói.
“Là ai, dám quản chuyện của bản công tử?" Nam tử béo nhìn boond phía, tìm kiếm đứa trẻ nhỏ nhiều chuyện kia.
“Là ta." Một đứa nhỏ mặc cẩm y màu nguyệt sắc bước ra từ trong đám người, đứa nhỏ chỉ khoảng ba tuổi, lại giống như oa nhi làm từ ngọc, trông thật sự rất đẹp. Vầng trán cao, đôi mắt to có thần, cái miệng nhỏ nhắn mềm mịn, toàn thân như mang theo ánh sáng nhu hòa.
“Đi mau, bằng không bản công tử đánh cả ngươi." Nam tử tử béo từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ chỉ cao tới đùi mình này, giọng nói không tự biết bất chợt tháp xuống, tuy rằng đứa nhỏ này thật sự rất nhỏ, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, nhưng lại không hiểu lại gây cho hắn cảm giác sợ hãi.
“Tống Tử Đông, phụ thân là đương triều Trung Thư nội các, chính thất phẩm, tỷ tỷ là Tống quý phi, đến nay chưa có hoàng tử." Giọng nói trẻ con mềm mại đọc nhấn từng chữ rõ ràng, nhưng lời nói ra, lại làm cho tất cả mọi người chấn động, kinh ngạc vì đứa bé nhỏ như vậy tại sao lại biết việc này.
“Ngươi dám dám trực tiếp hô tên của bản công tử, xem bản công tử giáo huấn ngươi như thế nào?" Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng đã có chút sợ hãi lui về đằng sau, cảm giác không hiểu sợ hãi. “Người đau, đánh cho ta." Hắn chỉ vào đứa nhỏ, ra lệnh cho bọn thuộc hạ đằng sau.
Đứa nhỏ nâng cằm lên, không thấy nữa phần sợ hãi.
Mà mọi người lại cảm thấy lo lắng cho đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài này, chỉ cần nghĩ đến việc lát nữa đứa nhỏ này sẽ bị thương, đều cảm thấy vô cùng không đành lòng.
Lúc này, chuyện bọn họ càng không nghĩ đến lại xảy ra, nam hài bị thương vừa nãy còn nằm trên đất bong đứng dậy, trực tiếp che trước mặt đứa nhỏ, thân thể không cao hơn bao nhiêu so với đứa nhỏ, gầy yếu không chịu nổi, chỉ có ánh mắt kia, giống như dã thú khiến người ta sợ hãi. Chỉ có duy nhất đứa nhỏ lớn lên giống như bước ra từ bức tranh xinh đẹp này giúp hắn, hắn không muốn đứa bé này có việc gì xảy ra. Cho nên nếu muốn là tổn thương nó, hãy bước qua xác hắn trước đi.
“Đánh cho ta." Nam tử béo ra lệnh một tiếng, mấy người hầu kia lại tiến lại gần, lúc chuẩn bị xuống tay, một tiếng sói tru đột nhiên vang lên, một đầu sói thật lớn lao ra từ đám người, chắn trước người đứa nhỏ kia, nhe hàm răng sắc nhọn, khiến mọi người xung quanh đứng xem chỉ cảm thấy lạnh run.
“Cục cưng, ngươi đang làm cái gì?" Một bóng dáng mắc hồng y xuất hiện, nhìn mọi việc trước mắt, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, vội vàng kiểm tra toàn thân xem có bị thương không?
“Cục cưng, con muốn bị phụ thân con đánh con sao?" Nam tử với khuôn mặt yêu mị lúc này trên mặt tràn đầy tức giận, tiểu quỷ này, một chút không để ý lại không biết chạy đi đâu, còn gặp được chuyện nguy hiểm như vậy. Chẳng may bị thương, hắn không bị cái hai cái nam tử khủng bố kia giết mới là lạ, bọn họ một người hắn đều không đắc tội nổi. Càng đừng nói bọn họ, chỉ riêng sư phó của hắn, cũng đối với cục cưng đau đòi mạng, hắn còn không để sư phó hắn giết chết mới là lạ.
Huống chi, nếu cục cưng thật sự bị thương, không chỉ có bọn họ đau lòng, hắn cũng thực đau lòng a. Cục cưng cũng do hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn. Hắn có cái linh đan diệu được gì đều vào bụng nhỏ của hắn hết. Hắn cũng mất rất nhiều công sức, mới đem cục cưng nuôi lớn trắng trẻo khỏe mạnh như vậy, nếu thực sự bị thương một chút, hắn chẳng nhưng đau lòng bé, mà còn đau lòng cho dược liệu của hắn nữa.
Mà cục cưng chính là đang ôm cổ Minh Phong, hôn lên mặt Minh Phong một cái thật kêu, “Thúc thúc, cục cưng không có việc gì." Vẻ mặt tức giận của Minh Phong dần dịu bớt đi, cũng không sinh ra nổi một chút tức giận nào nữa. Đứa bé nhỏ lanh lợi này, thật biết lấy lòng người lớn.
“Minh Phong thúc thúc, thúc xem xem cái tiểu ca ca kia, hắn bị thương rất nặng đó." Hốc mắt cục cưng đỏ lên, hắn bị thượng nặng như vậy, nhất định rất đau. Trước kia, hắn chỉ cần bị thương nhỏ, đều cảm thấy rất đau, mỗi lần đều là nương dỗ dành hắn.
“Làm sao vậy, không phục sao, đụng phải bản công tử, còn muốn chạy?" Một nam tử tai to mặt lớn, tự cho mình là tiêu sái cầm quạt phe phẩy, chỉ vào đứa nhỏ đang bị đánh thương tích đầy mình nói.
Nhiều người đan đứng bên cạnh chỉ chỉ nói nói, cảm thấy lo lắng cho đứa nhỏ này. Rõ ràng là chỉ đụng một chút, lại bị vây đánh như vậy, thật là không có tính người, nhưng bọn họ chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Nam tử béo này, kiêu ngạo vì phụ thân làm quan trong triều, hơn nữa tỷ tỷ còn là Quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, người bên ngoài không thể đắc tội. Tục ngữ nói, dân không cùng quan đấu, huống chi, bọn họ cũng đấu không lại, cho nên, ngoại trừ đồng tình với đứa nhỏ, bọn họ, không thể làm được điều gì.
“Đánh tiếp cho bản công tử."
Mấy người hầu bên cạnh nghe lệnh tiếp tục đánh, đứa nhỏ cắn răng chịu đựng đau đớn trên người mình, miệng không kêu một tiếng, hắn thề, nếu hắn không chết, hắn nhất định sẽ tìm bọn họ báo thù, sẽ trả lại cho bọn họ những gì mà hắn phải chịu đựng ngày hôm nay. Sự hận ý trong mắt kia, làm cho thân thể của nam nhân béo kia nhịn không được run run một chút, khó chịu như bị một con rắn đọc cắn một phát.
“Tiếp tục đánh, đánh mạnh vào cho ta." Hắn cắn răng, ác độc nói.
“Dừng tay." Một giọng nói dễ nghe của trẻ con vang lên, going như một làn gió xuân thổi vào lòng mọi người.
Mọi người lại thần kỳ dừng lại như lời nói.
“Là ai, dám quản chuyện của bản công tử?" Nam tử béo nhìn boond phía, tìm kiếm đứa trẻ nhỏ nhiều chuyện kia.
“Là ta." Một đứa nhỏ mặc cẩm y màu nguyệt sắc bước ra từ trong đám người, đứa nhỏ chỉ khoảng ba tuổi, lại giống như oa nhi làm từ ngọc, trông thật sự rất đẹp. Vầng trán cao, đôi mắt to có thần, cái miệng nhỏ nhắn mềm mịn, toàn thân như mang theo ánh sáng nhu hòa.
“Đi mau, bằng không bản công tử đánh cả ngươi." Nam tử tử béo từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ chỉ cao tới đùi mình này, giọng nói không tự biết bất chợt tháp xuống, tuy rằng đứa nhỏ này thật sự rất nhỏ, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, nhưng lại không hiểu lại gây cho hắn cảm giác sợ hãi.
“Tống Tử Đông, phụ thân là đương triều Trung Thư nội các, chính thất phẩm, tỷ tỷ là Tống quý phi, đến nay chưa có hoàng tử." Giọng nói trẻ con mềm mại đọc nhấn từng chữ rõ ràng, nhưng lời nói ra, lại làm cho tất cả mọi người chấn động, kinh ngạc vì đứa bé nhỏ như vậy tại sao lại biết việc này.
“Ngươi dám dám trực tiếp hô tên của bản công tử, xem bản công tử giáo huấn ngươi như thế nào?" Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng đã có chút sợ hãi lui về đằng sau, cảm giác không hiểu sợ hãi. “Người đau, đánh cho ta." Hắn chỉ vào đứa nhỏ, ra lệnh cho bọn thuộc hạ đằng sau.
Đứa nhỏ nâng cằm lên, không thấy nữa phần sợ hãi.
Mà mọi người lại cảm thấy lo lắng cho đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài này, chỉ cần nghĩ đến việc lát nữa đứa nhỏ này sẽ bị thương, đều cảm thấy vô cùng không đành lòng.
Lúc này, chuyện bọn họ càng không nghĩ đến lại xảy ra, nam hài bị thương vừa nãy còn nằm trên đất bong đứng dậy, trực tiếp che trước mặt đứa nhỏ, thân thể không cao hơn bao nhiêu so với đứa nhỏ, gầy yếu không chịu nổi, chỉ có ánh mắt kia, giống như dã thú khiến người ta sợ hãi. Chỉ có duy nhất đứa nhỏ lớn lên giống như bước ra từ bức tranh xinh đẹp này giúp hắn, hắn không muốn đứa bé này có việc gì xảy ra. Cho nên nếu muốn là tổn thương nó, hãy bước qua xác hắn trước đi.
“Đánh cho ta." Nam tử béo ra lệnh một tiếng, mấy người hầu kia lại tiến lại gần, lúc chuẩn bị xuống tay, một tiếng sói tru đột nhiên vang lên, một đầu sói thật lớn lao ra từ đám người, chắn trước người đứa nhỏ kia, nhe hàm răng sắc nhọn, khiến mọi người xung quanh đứng xem chỉ cảm thấy lạnh run.
“Cục cưng, ngươi đang làm cái gì?" Một bóng dáng mắc hồng y xuất hiện, nhìn mọi việc trước mắt, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, vội vàng kiểm tra toàn thân xem có bị thương không?
“Cục cưng, con muốn bị phụ thân con đánh con sao?" Nam tử với khuôn mặt yêu mị lúc này trên mặt tràn đầy tức giận, tiểu quỷ này, một chút không để ý lại không biết chạy đi đâu, còn gặp được chuyện nguy hiểm như vậy. Chẳng may bị thương, hắn không bị cái hai cái nam tử khủng bố kia giết mới là lạ, bọn họ một người hắn đều không đắc tội nổi. Càng đừng nói bọn họ, chỉ riêng sư phó của hắn, cũng đối với cục cưng đau đòi mạng, hắn còn không để sư phó hắn giết chết mới là lạ.
Huống chi, nếu cục cưng thật sự bị thương, không chỉ có bọn họ đau lòng, hắn cũng thực đau lòng a. Cục cưng cũng do hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn. Hắn có cái linh đan diệu được gì đều vào bụng nhỏ của hắn hết. Hắn cũng mất rất nhiều công sức, mới đem cục cưng nuôi lớn trắng trẻo khỏe mạnh như vậy, nếu thực sự bị thương một chút, hắn chẳng nhưng đau lòng bé, mà còn đau lòng cho dược liệu của hắn nữa.
Mà cục cưng chính là đang ôm cổ Minh Phong, hôn lên mặt Minh Phong một cái thật kêu, “Thúc thúc, cục cưng không có việc gì." Vẻ mặt tức giận của Minh Phong dần dịu bớt đi, cũng không sinh ra nổi một chút tức giận nào nữa. Đứa bé nhỏ lanh lợi này, thật biết lấy lòng người lớn.
“Minh Phong thúc thúc, thúc xem xem cái tiểu ca ca kia, hắn bị thương rất nặng đó." Hốc mắt cục cưng đỏ lên, hắn bị thượng nặng như vậy, nhất định rất đau. Trước kia, hắn chỉ cần bị thương nhỏ, đều cảm thấy rất đau, mỗi lần đều là nương dỗ dành hắn.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết