Vân Long Phá Nguyệt
Chương 255: Hạ tình nhai: Minh Phong mất khống chế
Khi bọn họ không phản ứng kịp thì nàng đã không còn ở đây, cho dù nàng không bị chủy thủ đâm vào tim thì rơi xuống Hạ tình nhai này, nàng chết là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa trên người nàng còn trúng loại cực độc Túy Nguyệt lưu tâm.
Mỗi một thứ đều đưa nàng vào chỗ chết một cách tàn nhẫn, mỗi một thứ đều đoạt đi sinh mạng của nàng.
Cho dù bọn họ có tin hay không, có nguyện ý tin hay không, Vân Tâm Nhược, nàng, thật sự đã chết, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
“Là ngươi, là ngươi, là ngươi giết nàng, ngươi là tên khốn kiếp, ta muốn giết chết ngươi." Minh Phong dùng tay nện một quyền vào người Lê Hân, Lê Hân không lui, cũng không tránh, cứng rắn bị một chưởng, ‘phù’ một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi.
Một quyền lại một quyền, quả đấm của Minh Phong không ngừng rơi vào trên người hắn, không có chiêu thức, không có nội lực, chẳng qua là đánh một cách điên loạn.
Hắn không thể tin, mình chỉ mới rời đi mấy ngày mà muội muội Nhược Nhược hắn yêu thương lại bị bọn họ hành hạ, tổn thương, ngay cả chết cũng thống khổ như vậy, cây đao kia, bọn họ đều thấy được, chảy nhiều máu như vậy, có bao nhiêu đau , Tiểu Nhược Nhược, Tiểu Nhược Nhược đáng thương.
Tiêu Thanh Hàn mất hồn nhìn Hạ tình nhai, ánh mắt không hồn, trong lúc bất chợt, tròng mắt hắn thoáng qua một vệt sáng đỏ, tất cả tâm tình từ từ thoáng qua, truy đuổi, thất lạc, thống khổ, tuyệt vọng. Còn có tình yêu khắc cốt ghi tâm nơi đáy mắt, hiện dần lên.
Hai mắt nhắm lại, hắn, nhớ lại, nhớ lại tất cả. Khi giọt lệ cuối cùng của nàng rơi xuống, kí ức hắn đã ùa về.
Nhược của hắn.
Cô gái hắn yêu bằng cả sinh mạng. . . . . .
Nam tử bạch y như tuyết, không điên cuồng hét lớn, không lạnh lùng như băng, chẳng qua là cái vẻ tuyệt vọng trên người lại lan tràn khắp cả đất trời. Gió dần dần thổi lên, lướt qua khuôn mắt thoát tục không dính nửa hạt bụi trần.
Bâu trời từ từ tối lại, mây đen xám xịt bao phủ cả vùng đất, gió mạnh nổi lên, làm cho Vân Thiển Y và Mai nhi đứng ở gần vách đá có chút không đứng vững được, gió không ngừng thổi qua y phục của hai ả, qua sợi tóc, tóc tán loạn, nhưng ai cũng không dám động. Họ chưa từng gặp qua cảnh đáng sợ như vậy.
Thì ra, chết là một chuyện đáng sợ như vậy. Mà họ, rất sợ.
Minh Phong dùng một quyền nện vào trên người Lê Hân, một tiếng buồn bực từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra, thấy cả người Lê Hân chật vật, máu nơi khóe miệng không ngừng chảy xuống, nhất là trên mặt trái, sưng vù lên, không còn vẻ anh tuấn của ngày trước, mà ánh mắt của hắn cũng trống rỗng vô hồn, giống như vừa mất đi tất cả linh hồn mình.
Nam tử bạch y trầm mặt, lạnh lùng nhìn hai nam tử đang kẻ đánh người chịu, một đỏ một đen, ánh mắt của hắn càng ngày càng u ám, càng ngày càng lạnh lùng, dần dần, trong con ngươi sâu không ra đáy nâng lên một vạt ánh sáng, mơ hồ mang theo mùi máu tanh.
Mỗi một thứ đều đưa nàng vào chỗ chết một cách tàn nhẫn, mỗi một thứ đều đoạt đi sinh mạng của nàng.
Cho dù bọn họ có tin hay không, có nguyện ý tin hay không, Vân Tâm Nhược, nàng, thật sự đã chết, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
“Là ngươi, là ngươi, là ngươi giết nàng, ngươi là tên khốn kiếp, ta muốn giết chết ngươi." Minh Phong dùng tay nện một quyền vào người Lê Hân, Lê Hân không lui, cũng không tránh, cứng rắn bị một chưởng, ‘phù’ một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi.
Một quyền lại một quyền, quả đấm của Minh Phong không ngừng rơi vào trên người hắn, không có chiêu thức, không có nội lực, chẳng qua là đánh một cách điên loạn.
Hắn không thể tin, mình chỉ mới rời đi mấy ngày mà muội muội Nhược Nhược hắn yêu thương lại bị bọn họ hành hạ, tổn thương, ngay cả chết cũng thống khổ như vậy, cây đao kia, bọn họ đều thấy được, chảy nhiều máu như vậy, có bao nhiêu đau , Tiểu Nhược Nhược, Tiểu Nhược Nhược đáng thương.
Tiêu Thanh Hàn mất hồn nhìn Hạ tình nhai, ánh mắt không hồn, trong lúc bất chợt, tròng mắt hắn thoáng qua một vệt sáng đỏ, tất cả tâm tình từ từ thoáng qua, truy đuổi, thất lạc, thống khổ, tuyệt vọng. Còn có tình yêu khắc cốt ghi tâm nơi đáy mắt, hiện dần lên.
Hai mắt nhắm lại, hắn, nhớ lại, nhớ lại tất cả. Khi giọt lệ cuối cùng của nàng rơi xuống, kí ức hắn đã ùa về.
Nhược của hắn.
Cô gái hắn yêu bằng cả sinh mạng. . . . . .
Nam tử bạch y như tuyết, không điên cuồng hét lớn, không lạnh lùng như băng, chẳng qua là cái vẻ tuyệt vọng trên người lại lan tràn khắp cả đất trời. Gió dần dần thổi lên, lướt qua khuôn mắt thoát tục không dính nửa hạt bụi trần.
Bâu trời từ từ tối lại, mây đen xám xịt bao phủ cả vùng đất, gió mạnh nổi lên, làm cho Vân Thiển Y và Mai nhi đứng ở gần vách đá có chút không đứng vững được, gió không ngừng thổi qua y phục của hai ả, qua sợi tóc, tóc tán loạn, nhưng ai cũng không dám động. Họ chưa từng gặp qua cảnh đáng sợ như vậy.
Thì ra, chết là một chuyện đáng sợ như vậy. Mà họ, rất sợ.
Minh Phong dùng một quyền nện vào trên người Lê Hân, một tiếng buồn bực từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra, thấy cả người Lê Hân chật vật, máu nơi khóe miệng không ngừng chảy xuống, nhất là trên mặt trái, sưng vù lên, không còn vẻ anh tuấn của ngày trước, mà ánh mắt của hắn cũng trống rỗng vô hồn, giống như vừa mất đi tất cả linh hồn mình.
Nam tử bạch y trầm mặt, lạnh lùng nhìn hai nam tử đang kẻ đánh người chịu, một đỏ một đen, ánh mắt của hắn càng ngày càng u ám, càng ngày càng lạnh lùng, dần dần, trong con ngươi sâu không ra đáy nâng lên một vạt ánh sáng, mơ hồ mang theo mùi máu tanh.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết