Vân Long Phá Nguyệt
Chương 239: Chân tướng như thế
Nàng liên tiếp nói hai từ ‘không nghĩ tới’, xem ra đối với chuyện
phát triển đến nước này, quả thực là cực kỳ hài lòng. Đúng là trời cao
giúp nàng, không nghĩ tới một màn này lại khiến Lê Hân thấy được, lấy
tình cảm của Lê Hân dành cho nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vân Tâm Nhược. Càng làm cho nàng không nghĩ tới là, quốc sư cũng thấy,
như vậy càng khiến kế hoạch kia càng hoàn mĩ.
Chẳng qua là câu quốc sư nói ‘chấm dứt ở đây đi’, rốt cuộc là nói
với Vân Tâm Nhược, hay là hoài nghi chuyện này, nàng cũng không biết,
nhưng mà điều làm nàng yên tâm là quốc sư lại đem Vân Tâm Nhược nhốt vào ám các, xem ra, trong trí nhớ của hắn hiện tại quả thật không có sự tồn tại của Vân Tâm Nhược, cũng không còn yêu ả, chuyện nàng lo lắng nhất
xem ra cũng không xảy ra, nhưng nàng lại nhíu mày, nhìn Mai nhi bên
cạnh. Thật sự có chút không vui, nha đầu này quả thật không hiểu chuyện
bằng Tri Hạ, thiếu chút nữa đem chuyện lộ ra ngoài, xem ra phải gọi Tri
Hạ tới đây mới được.
Thật ra thì mục đích của nàng đã đạt được, tất cả mọi chuyện đều do
nàng một tay bày ra, bao gồm độc dược, trúng độc, giá họa, tất cả đều
nhìn như hoàn mỹ, không ai có thể tra được, bởi vì cái chén Vân Tâm
Nhược bưng tới quả thật không có độc, độc là lúc nàng uống canh thì lén
bỏ vào. Nhân vật, vật chứng, tất cả đều có lợi cho nàng, bất kể Vân Tâm
Nhược thừa nhận hay không, tội này ả đều phải gánh, chỉ cần nàng ói là ả hạ độc, như vậy chuyện này sẽ không tra ra.
Âm lãnh cười một tiếng, bây giờ nàng sớm không phải là Vân phủ đại
tiểu thư hiền lành đức độ trước kia, hoặc giả là nàng chưa bao giờ đơn
thuần, chưa bao giờ đức độ, trong lòng của nàng là một ác ma. Chẳng qua
bây giờ đang từ từ khôi phục bản tính mà thôi.
Mai nhi nhìn Vân Thiển Y, thấy nụ cười của tiểu thư cực kì khác
thường, ớn lạnh một cái, tiểu thư cười khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng phát hiện, tiểu thư nhà nàng thật sự thay đổi rồi.
Ánh mắt Vân Thiển Y xinh đẹp, con ngươi mang theo vài phần yêu dị,
vẫn là gương mặt đó, lại xa lạ đến đáng sợ, nhiều thêm vẻ tàn nhẫn,
nhiều thêm sự tính toán, hoặc giả đây mới chính là con người nàng. Vì
đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho dù là hy sinh muội muội của
mình.
“Mai nhi, ngươi đến Vân phủ bảo Tri Hạ tới đây một chuyến." Vân Thiển Y nằm xuống, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, phân phó.
Mai nhi đáp ứng, thay Vân Thiển Y đắp kín mền, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa. .
Mai nhi nhìn lên trời, không khỏi chắp tay trước ngực."Vân Tâm
Nhược, ta chỉ là một nha hoàn, đều phụng mệnh người ta mà làm việc,
ngươi đừng trách ta. Muốn trách thì trách chính ngươi, là ngươi không có mắt mà đắc tội với tiểu thư nhà ta. Đúng rồi, tất cả đều do ngươi tự
tìm. Không liên quan gì tới ta, không liên quan gì tới ta."
Nàng vừa nói vừa an ủi mình, lương tâm bị khiển trách.
Lúc này, một mảnh ánh trăng chiếu đầy đất, bóng trúc in dài, khi Mai nhi rời đi, đứng cách nàng không xa, có một bóng trắng đi ra.
Trong trẻo lạnh lùng có thể so với trăn, bóng dáng như gió, ánh
trăng khiến bạch y của hắn càng thêm mông lung, như thần tiên hạ phàm,
con mắt hắn trầm tĩnh, khóe miệng mím chặt. Quanh thân bao phủ một tầng
hàn khí.
Xoay người, vạt áo nhẹ nhàng nâng lên, nước chảy mây trôi, biến mất
không thấy gì nữa, trăng vẫn như vậy, gió cũng thổi lên như cũ, cây trúc xanh đậm, vẫn đứng thẳng hàng.
Mà người thì không thấy.
phát triển đến nước này, quả thực là cực kỳ hài lòng. Đúng là trời cao
giúp nàng, không nghĩ tới một màn này lại khiến Lê Hân thấy được, lấy
tình cảm của Lê Hân dành cho nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vân Tâm Nhược. Càng làm cho nàng không nghĩ tới là, quốc sư cũng thấy,
như vậy càng khiến kế hoạch kia càng hoàn mĩ.
Chẳng qua là câu quốc sư nói ‘chấm dứt ở đây đi’, rốt cuộc là nói
với Vân Tâm Nhược, hay là hoài nghi chuyện này, nàng cũng không biết,
nhưng mà điều làm nàng yên tâm là quốc sư lại đem Vân Tâm Nhược nhốt vào ám các, xem ra, trong trí nhớ của hắn hiện tại quả thật không có sự tồn tại của Vân Tâm Nhược, cũng không còn yêu ả, chuyện nàng lo lắng nhất
xem ra cũng không xảy ra, nhưng nàng lại nhíu mày, nhìn Mai nhi bên
cạnh. Thật sự có chút không vui, nha đầu này quả thật không hiểu chuyện
bằng Tri Hạ, thiếu chút nữa đem chuyện lộ ra ngoài, xem ra phải gọi Tri
Hạ tới đây mới được.
Thật ra thì mục đích của nàng đã đạt được, tất cả mọi chuyện đều do
nàng một tay bày ra, bao gồm độc dược, trúng độc, giá họa, tất cả đều
nhìn như hoàn mỹ, không ai có thể tra được, bởi vì cái chén Vân Tâm
Nhược bưng tới quả thật không có độc, độc là lúc nàng uống canh thì lén
bỏ vào. Nhân vật, vật chứng, tất cả đều có lợi cho nàng, bất kể Vân Tâm
Nhược thừa nhận hay không, tội này ả đều phải gánh, chỉ cần nàng ói là ả hạ độc, như vậy chuyện này sẽ không tra ra.
Âm lãnh cười một tiếng, bây giờ nàng sớm không phải là Vân phủ đại
tiểu thư hiền lành đức độ trước kia, hoặc giả là nàng chưa bao giờ đơn
thuần, chưa bao giờ đức độ, trong lòng của nàng là một ác ma. Chẳng qua
bây giờ đang từ từ khôi phục bản tính mà thôi.
Mai nhi nhìn Vân Thiển Y, thấy nụ cười của tiểu thư cực kì khác
thường, ớn lạnh một cái, tiểu thư cười khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng phát hiện, tiểu thư nhà nàng thật sự thay đổi rồi.
Ánh mắt Vân Thiển Y xinh đẹp, con ngươi mang theo vài phần yêu dị,
vẫn là gương mặt đó, lại xa lạ đến đáng sợ, nhiều thêm vẻ tàn nhẫn,
nhiều thêm sự tính toán, hoặc giả đây mới chính là con người nàng. Vì
đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho dù là hy sinh muội muội của
mình.
“Mai nhi, ngươi đến Vân phủ bảo Tri Hạ tới đây một chuyến." Vân Thiển Y nằm xuống, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, phân phó.
Mai nhi đáp ứng, thay Vân Thiển Y đắp kín mền, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa. .
Mai nhi nhìn lên trời, không khỏi chắp tay trước ngực."Vân Tâm
Nhược, ta chỉ là một nha hoàn, đều phụng mệnh người ta mà làm việc,
ngươi đừng trách ta. Muốn trách thì trách chính ngươi, là ngươi không có mắt mà đắc tội với tiểu thư nhà ta. Đúng rồi, tất cả đều do ngươi tự
tìm. Không liên quan gì tới ta, không liên quan gì tới ta."
Nàng vừa nói vừa an ủi mình, lương tâm bị khiển trách.
Lúc này, một mảnh ánh trăng chiếu đầy đất, bóng trúc in dài, khi Mai nhi rời đi, đứng cách nàng không xa, có một bóng trắng đi ra.
Trong trẻo lạnh lùng có thể so với trăn, bóng dáng như gió, ánh
trăng khiến bạch y của hắn càng thêm mông lung, như thần tiên hạ phàm,
con mắt hắn trầm tĩnh, khóe miệng mím chặt. Quanh thân bao phủ một tầng
hàn khí.
Xoay người, vạt áo nhẹ nhàng nâng lên, nước chảy mây trôi, biến mất
không thấy gì nữa, trăng vẫn như vậy, gió cũng thổi lên như cũ, cây trúc xanh đậm, vẫn đứng thẳng hàng.
Mà người thì không thấy.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết