Vãn Hồi

Chương 17

“Mỗi người đều có một mặt không muốn để người khác biết, mấu chốt là người đó nguyện ý để ai nhìn thấu mà thôi."



.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Tô Mạc không cách nào từ trên nét mặt Lục Diễn nhìn ra thái độ của hắn, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Không có. Tôi đưa cho anh, chỉ có một phần hợp đồng kia, cùng với Tần Phong. Tôi cũng dặn dò Tô Quyết không cần can thiệp chuyện của anh. Làm một thương nhân, tôi cũng muốn biết, tôi đầu tư có đáng giá hay không."

“Như vậy, anh hiện tại có đáp án rồi sao?"

“Tôi tin tưởng, anh chính đầu tư tốt nhất trong những năm qua của tôi." Tô Mạc khẳng định chắc chắn.

Lục Diễn mỉm cười, “Tôi cũng tin tưởng, ánh mắt Tô đổng sẽ không sai."

Tô Mạc nhìn hắn, “Sau này, tôi cũng sẽ không làm gì, trừ phi anh mở miệng."

Lục Diễn hơi hơi mỉm cười, “Có lẽ có chút bất kính, nhưng tôi hy vọng không có cơ hội như vậy."

Tô Mạc khe khẽ thở dài, “Trong khoảng thời gian này, tôi xem phim anh quay, bao gồm cả những cảnh bị cắt không xuất hiện trong phim cùng với tất cả cảnh NG."

Lục Diễn cũng không kỳ quái Tô Mạc có thể lấy được những đoạn phim đó, làm ông chủ của Tinh Không đây vốn là việc dễ dàng, hắn cũng không hỏi Tô Mạc vì sao lại đi xem những cái đó, hắn tin tưởng Tô Mạc cũng không cần hắn nói gì.

Quả nhiên, Tô Mạc tự mình nói tiếp, “Tôi là lần đầu tiên, nghiêm túc như vậy mà xuyên qua màn ảnh nhìn một người."

Lại ngừng trong chốc lát, vẫn là Tô Mạc mở miệng, “Lục tiên sinh, tôi vì đêm hôm đó đường đột cùng mạo muội cảm thấy rất có lỗi."

Đề tài biến chuyển có chút nhanh, nhưng cũng không gây trở ngại lý giải của Lục Diễn, hắn vẫn không nói tiếp, bởi vì hắn tin tưởng Tô Mạc vẫn chưa nói hết.

Lúc này đây trầm mặc có hơi lâu, bất quá Lục Diễn cũng không thiếu kiên nhẫn.

Tô Mạc ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ cân nhắc từ ngữ chậm rãi nói, “Nếu, tôi không phải lấy thân phận tổng tài của Tô thị, mà chỉ là một nam nhân bình thường hy vọng có thể cùng Lục tiên sinh tiến thêm một bước, không biết ý anh như thế nào?"

Lúc này đây, người trầm mặc đổi thành Lục Diễn, Tô Mạc cũng giống hắn, không thiếu kiên nhẫn.

Anh ta thực sự nghiêm túc. Lục Diễn nghĩ như vậy. Cho tới bây giờ, bọn họ tổng cộng gặp qua bốn lần, bỏ qua lần đầu tiên ánh mắt trao đổi không nói, mỗi một lần sau này, người trước mặt đều cho Lục Diễn cảm giác không đồng dạng. Mà lúc này đây, rõ ràng nói xong lời khẩn cầu, nhưng trong mắt đối phương, trong giọng nói, lại không có nửa điểm khẩn cầu.

Lục Diễn cũng không thể phủ nhận chính mình đối với Tô Mạc có thưởng thức, cũng rõ ràng thành ý của người này, thậm chí xét về mặt lợi ích mà nói, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Nhưng mà Lục Diễn không thừa nhận cũng không được, hắn thật sự cũng là người ích kỷ đến gần như lãnh khốc, hơn nữa trong chuyện tình cảm tuyệt không ủy khuất chính mình.

Cho nên, hắn cuối cùng cũng chỉ là chậm rãi nói, “Thành ý của Tô đổng làm người ta cảm động. Chính là, thực đáng tiếc, tôi không thích nam."

Thần thái trong mắt Tô Mạc tối sầm, chỉ là thoáng chốc như vậy, giống như không lưu tâm mà nói, “Như thế… vậy thật sự là, rất đáng tiếc…" Ngữ khí của anh vô cùng lạnh nhạt, giống như không phải tỏ tình bị cự tuyệt, mà chỉ là một dự án râu ria bị phủ quyết.

Nếu không phải cảm xúc dao động mới rồi, ngay cả Lục Diễn cũng cơ hồ tin tưởng anh không chút để tâm.

Trầm mặc còn chưa kịp lan tràn, nhân viên hợp thời đưa cà phê lên, “Xin lỗi, có chút chậm, đây là ông chủ tự mình pha chế cho hai vị."

Tô Mạc nghe vậy ngẩng đầu, “Ồ? Diệp Duyên cũng ở đây?"

Theo đó là một tiếng cười nhẹ, “Thế nào, học trưởng không tin độ chuyên nghiệp của tôi sao."

Lục Diễn lập tức nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi tới, hắn phất phất tay với nhân viên, thực tự nhiên mà ngồi xuống bên người Tô Mạc, thoạt nhìn có chút quen thuộc.

Diệp Duyên khi nhìn đến Lục Diễn ánh mắt nhất thời sáng rực, nhiệt tình nói, “Vị này chính là Lục Diễn Lục tiên sinh đi, cậu gần đây trên mạng rất nổi tiếng a. Đợi lát nữa chụp chung tấm ảnh để tôi treo thu hút khách được không?"

Lục Diễn khiêm tốn mà mỉm cười, “Đương nhiên, nếu anh cảm thấy có tác dụng."

“Tuyệt đối sẽ hữu dụng, tôi đây cảm ơn cậu trước." Diệp Duyên cười nói. Nhìn ra được là một người biết cách ở chung với người khác, nhiệt tình lại không mất chừng mực.

Tiếp đó Diệp Duyên chỉ chỉ ly cà phê bốc khói nghi ngút trên bàn, ý cười dạt dào, “Đây là cà phê tôi mới nghiên cứu chế tạo, hai người nếm thử đi."

Lục Diễn dưới ánh mắt chờ mong của đối phương bưng cà phê lên uống một ngụm, “Tuy rằng tôi không am hiểu cà phê, bất quá hương vị quả thật rất ngon, vừa vào miệng cảm giác rất tốt. Ngay cả kẻ không yêu cà phê như tôi cũng cảm thấy không có gì để mà chê trách."

Diệp Duyên cười ha ha, “Này là đánh giá từng được nghe mà tôi thích nhất."

Tô Mạc cũng nhấm nháp thử cà phê, thản nhiên nói một câu, “Tay nghề của cậu lại tiến bộ."

Diệp Duyên ý cười thêm một phần nghiêm túc, “Học trưởng cũng nói như vậy, tôi an tâm."

Đối phương câu nào cũng gọi học trưởng, khiến cho Lục Diễn có chút nghi hoặc, tuy rằng Tô Mạc khí chất trầm ổn, nhưng thoạt nhìn tuổi cũng không lớn hơn hắn.

Có lẽ là nhìn thấu thắc mắc của Lục Diễn, Diệp Duyên cười nói, “Có phải có chút kỳ lạ hay không, tôi nhìn giống như không thể nhỏ tuổi hơn học trưởng?"

Lục Diễn hơi xin lỗi mà cười cười.

Diệp Duyên vui đùa, “Cũng không phải là bởi vì tôi lớn lên già trước tuổi a, trên thực tế, tôi quả thật lớn tuổi hơn học trưởng. Lục tiên sinh đại khái không biết, học trưởng chính là thiên tài chân chính, anh ta học vượt ở đại học, hai năm liền học xong, kỷ lục này ở trường chúng tôi từ xưa tới nay còn chưa có ai phá vỡ. Lúc tôi thi lên đại học học trưởng đã chuẩn bị tốt nghiệp."

Lục Diễn theo bản năng mà nhìn Tô Mạc, bị người khen ngay trước mặt như vậy, anh cũng không có chút cảm giác ngại ngùng, phảng phất tựa như đang nói vốn là một chuyện thường tình.

Diệp Duyên nói khá nhiều, thần bí mà nói với Lục Diễn, “Sẽ nói cho cậu biết một bí mật, quán cà phê này năm đó là do học trưởng đầu tư."

Điều này thật sự làm Lục Diễn kinh ngạc.

Có lẽ là rốt cục nhìn thấy biểu tình khác ngoài mỉm cười ở Lục Diễn, Diệp Duyên sung sướng mà nở nụ cười, “Sau khi tốt nghiệp, học trưởng cũng rất ít tới nơi này, càng là lần đầu tiên dẫn người đến, Lục tiên sinh cùng học trưởng quan hệ đại khái rất tốt đi?"

Tô Mạc vẫn ngồi im lặng bên cạnh đột nhiên thản nhiên mở miệng, “Diệp Duyên, anh không cần đi chiếu cố khách khác sao?"

Diệp Duyên nhất thời thu hồi tâm tình nhiều chuyện, cười cười với hai người, “Học trưởng, Lục tiên sinh, hai người ngồi trước, tôi qua bên kia nhìn một chút."

Sau khi Diệp Duyên tránh đi, Lục Diễn nhìn Tô Mạc, có chút ngạc nhiên, “Tôi ngược lại không nghĩ tới, Tô đổng còn đầu tư quán nhỏ như vậy."

“Thế nào, Lục tiên sinh cho rằng tôi chỉ làm hàng những phi vụ trên trăm vạn sao?" Tô Mạc trêu chọc.

“Chuyện làm ăn tôi không biết, bất quá tôi trước đây đúng là cho rằng như vậy." Lục Diễn ngược lại thành thực.

Tô Mạc rũ mi cười cười, “Muỗi dẫu nhỏ cũng là miếng thịt, có thể kiếm tiền là được, không quản lớn nhỏ. Huống chi, cho dù là một người làm ăn toàn thân đầy hơi tiền, ngẫu nhiên cũng sẽ có ý tưởng muốn chút văn nghệ."

“Tô đổng thoạt nhìn không giống người làm ăn." Lục Diễn vui lòng khen tặng.

Tô Mạc nhấp một ngụm cà phê nóng, chậm rãi nói, “Khi đó tôi mới vừa ở thị trường chứng khoán kiếm ít tiền, Diệp Duyên mới lên đại học muốn tự gây dựng sự nghiệp, mở một gian cà phê, lại bất hạnh không có tài chính. Sau khi tôi nghe được, tìm hắn nói chuyện, nhìn kế hoạch của hắn, đúng là người làm việc nghiêm túc, mà ý tưởng tại thời điểm kia có chút thú vị tôi cũng rất thích, cho nên quyết định đầu tư cho hắn. Quán nhỏ này lúc ấy tôi trực tiếp mua, hiện giờ giá trị tăng gấp bội. Mấy năm nay Diệp Duyên kinh doanh càng ngày càng tốt, tôi cái gì cũng không cần lo liệu, hàng năm lấy ba phần, sớm đã thu hồi phí ban đầu. Đây là đầu tư đầu tiên trong đời tôi, tuy rằng không cách nào đánh đồng cùng những kế hoạch lớn của tập đoàn Tô thị, tôi lại có phần cảm thấy kiêu ngạo."

Lục Diễn lẳng lặng nghe xong, chỉ nói một câu, “Tô đổng ánh mắt trước sau đều tốt như vậy."

Tô Mạc nhợt nhạt mỉm cười, “Chuyện cũ năm xưa, khiến Lục tiên sinh chê cười."

“Sẽ không, rất thú vị." Lục Diễn thành thật, “Tôi chỉ là không nghĩ tới, Tô đổng còn có một mặt như vậy."

“Mỗi người đều có một mặt không muốn để người khác biết, mấu chốt là người đó nguyện ý để ai nhìn thấu mà thôi." Tô Mạc trả lời rất có thâm ý.

Sau hai người lại tùy ý hàn huyên những thứ khác, cả hai đều không phải người nói nhiều, trò chuyện cũng coi như vui vẻ, khó được chính là trên nhiều khía cạnh, quan điểm hai người đều có chút tương tự.

Chờ đến khi cà phê uống cạn, Tô Mạc nâng tay nhìn đồng hồ, “Trễ rồi, tôi đưa anh về."

Trước khi đi chào tạm biệt Diệp Duyên, Lục Diễn cũng đúng như đã hứa chụp vài tấm ảnh, Diệp Duyên quả thực đem số ảnh này treo trong quán, nghe nói sau đó thật sự có rất nhiều người vì hâm mộ mà đến.

Trên đường hai người không nói chuyện với nhau, thời điểm Tô Mạc lái xe luôn luôn chuyên tâm. Đã hơn mười một giờ, trên đường người đi đường cùng xe cộ khá ít, ngọn đèn như trước sáng ngời, lại thiếu đi không khí ồn ào náo động.

Khi xe sắp tiến vào tiểu khu, Lục Diễn đột nhiên mở miệng, “Tới đây thôi, tự tôi đi vào. Làm phiền Tô đổng."

Tô Mạc không có kiên trì, chậm rãi ngừng xe lại.

Thời điểm Lục Diễn cởi bỏ dây an toàn, Tô Mạc nhẹ nhàng kêu tên của hắn, tiếng nói trầm thấp ở trong bóng đêm hơi hơi quanh quẩn.

Lục Diễn ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Mạc lẳng lặng mà nhìn hắn, thật lâu sau, đôi môi mọng cuối cùng thốt ra hai chữ, “Tạm biệt!"

Lục Diễn gật gật đầu, không nói gì nữa, mở cửa xuống xe.

Đèn xe sáng lên, vì hắn chiếu sáng một đoạn đường, Lục Diễn cũng không khỏi vì săn sóc của Tô Mạc mà hơi hơi động dung.

Sau khi trở về Lục Diễn ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau không có công tác, trong khoảng thời gian này tới nay, khó được có một ngày nhàn hạ có thể ngủ thẳng đến tự tỉnh.

Thức dậy đã là chín giờ sáng Lục Diễn đột nhiên mở to mắt, hoảng hốt chốc lát mới nhớ tới bây giờ đang ở căn hộ của mình.

Đứng dậy kéo ra bức màn, sáng sớm ngày đông mặt trời còn chưa thức giấc, ánh mặt trời lại sáng rực, đẩy ra một góc cửa sổ thủy tinh, không khí mát lạnh phả vào mặt, khí lạnh lôi cuốn hơi hơi ẩm ướt, hít một hơi thật sâu, tinh thần mới thoải mái trở lại.

Lục Diễn rửa mặt thay quần áo, đi tới phòng bếp làm bữa sáng cho mình.

Mồ côi cha nên Lục Diễn hiểu chuyện rất sớm, hơn nữa trạng thái tinh thần của mẹ không quá tốt, từ nhỏ Lục Diễn đi học sẽ tự mình chiếu cố chính mình, sau còn phải chiếu cố người mẹ tinh thần có chút thất thường, mãi đến khi bà bị tai nạn xe qua đời. Mấy chuyện nấu cơm gì đó đối với Lục Diễn mà nói vốn là chuyện thường tình, hắn không quá thích đồ ăn bên ngoài, có thời gian càng nguyện ý tự mình làm, cho nên trước đó đã nhờ Tống Huy giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Hoàn chương 17

☆,
Tác giả : Phi Sát
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại