Vạn Giới Chí Tôn
Chương 79: Lại đến?
Thời gian hai ngày rất nhanh đã trôi qua.
Từng lều trại bằng vải rất nhanh được thu xếp gọn gàng vào trong mấy cái túi đựng đồ cỡ lớn treo trên lưng những con Thạch Tượng (voi 8 ngà mình có giới thiệu ở mấy chương trước) khổng lồ.
Đội hình hành quân phải nói là kỳ lạ nhất từ trước đến nay, tọa kỵ hoặc quái thú đều phải tách riêng với người điều khiển và kỵ binh ra, phân làm trái phải rõ rệt, tất cả đều phải dùng chính chân mình để di chuyển trên mặt đất.
Mọi thứ chưa dừng lại ở đó, mỗi nhân loại từ binh lính đến tướng sĩ đều mang trên người hoặc đá tảng, hoặc vũ khí cỡ lớn, ngay cả những tấm khiên to hơn cơ thể của mấy trọng giáp binh thường dùng. Năm mươi đại tướng cũng chịu chung số phận, thậm chí một vài người nghiêng về lực lượng cơ bắp như Gamus phải tách ra khỏi đội ngũ để khiêng một tảng đá to như ngọn núi nhỏ.
Những việc làm tưởng chừng như kỳ quặc mà hành hạ người khác này đều là mệnh lệnh do Trường Thiên ban bố, kèm theo đó là một câu nói khiến người khác căm phẫn tột cùng: "Nếu ai đó ngã xuống mà không đứng dậy được nữa thì toàn bộ gia đình, gia tộc của hắn sẽ chịu cùng một kết quả!!"
Không một ai dám nghi ngờ lời Trường Thiên nói, chỉ một nhát chém đã lấy đi trăm vạn sinh mệnh thì giết thêm mấy chục một trăm có đáng là bao nhiêu.
Rất may mắn là không khí ở Hải Hà rất tươi mát, khắp nơi hầu hết là đồng cỏ xanh bạt ngàn vô tận, không có những mùa hè nắng nóng oi bức nếu không đại quân đã sớm không chịu đựng nổi.
Ba ngày nữa đã trôi qua.
Mỗi một ngày trôi qua là tăng thêm một phần gánh nặng, số người gục xuống vẫn chưa có, nhưng ai nấy cũng vừa đi vừa thở hồng hộc như trâu, áo giáp vướng víu sớm đã cởi ra.
Thiết Nham nhàn nhã đi bên cạnh Trường Thiên, quan sát đám người như dân tị nạn ở xa xa phía sau khiến hắn không nhịn được nhếch miệng hỏi.
"Đại nhân, như vậy liệu có ổn không, xem chừng không được hai ngày nữa sẽ bắt đầu có người chết đi mất?"
Một điều không quá bất ngờ khi người đứng bên trái Trường Thiên là Gaia, ba ngày trước, tại thời điểm khởi hành thì hắn đã chấp nhận làm thuộc hạ của Trường Thiên. Gaia khinh thường không thèm nhìn Thiết Nham, giọng điệu pha chút châm biếm trả lời, hắn vẫn còn cay cái vụ Thiết Nham yếu mà ra vẻ mạnh mẽ đứng chặn đường ngăn cản kế hoạch sắp thành công của hắn, bây giờ chỉ cần có cơ hội thì Gaia không ngại đả kích Thiết Nham.
"Dụng ý của đại nhân đã lộ ra đấy rồi mà vẫn còn không hiểu, ngài ấy muốn huấn luyện thể lực, ý chí cùng sự kiên định của binh lính cũng như tướng quân, người chết chắc chắn phải có, nhưng những kẻ còn sống sẽ có được thành quả to lớn, mạnh hơn bây giờ không gấp ba thì cũng phải gấp đôi."
"Hừ!! Ngươi thì biết cái gì,..."
Có vẻ như Thiết Nham định nói tiếp cái gì đó nhưng không dám, hắn đi theo Trường Thiên tuy không lâu có điều đủ để biết Trường Thiên chả phải loại thiện nam tín nữ gì, bắt đám người kia làm mấy việc như vậy chưa hẳn là suy nghĩ vì sự phát triển của bọn họ.
Quả nhiên, Trường Thiên mỉm cười gật đầu nâng tay phải chỉ về hướng không trung trên đầu đại quân binh lính.
"Nhìn và nói ta nghe xem các ngươi thấy gì?"
Hai người Thiết Nham, Gaia nghi hoặc nhìn nhau nhưng vẫn quay đầu quan sát vị trí mà Trường Thiên chỉ. Chỉ thấy nơi đó có một luồng khí xoáy khi ẩn khi hiện, những cơn gió mạnh cũng hay tập trung tại nơi đó.
"Đó là sinh khí khi sinh vật vượt qua cực hạn của bản thân mà bộc phát ra, hàng vạn vạn con người ở đây đang khiêu chiến và chiến thắng cực hạn dBlm2NbS của họ cho nên luồng sinh khí bốc lên tạo nên dị tượng như vậy."
Vừa nói hắn vừa xoay ngược lòng bàn tay lại hướng lên trời, tức thì luồng năng lượng vô hình trên không trung kia giống như bị một lực hút nào đó kéo lại, rất nhanh một quả cầu trong suốt tràn ngập sinh khí xoay tròn trên tay Trường Thiên.
Tiếp theo Diệt Thương Thiên đột nhiên xuất hiện trên tay còn lại của Trường Thiên, động tác nhẹ nhàng chém vào quả cầu sinh khí, trong nháy mắt quả cầu trong suốt biến thành màu đen đặc kỳ dị sau đó biến thành từng luồng khí đen chui vào trong thân đao. Viên ngọc ở chuôi đao phát lên tia sáng yêu dị.
Cảnh tượng diễn ra làm Thiết Nham và Gaia trợn mắt há mồm, cả cái này cũng làm được sao? Ba người đi bên góc khuất nên không có mấy ai quan sát được, mà có thấy cũng chẳng để ý đến làm gì, thân họ chưa lo xong rảnh rỗi quản chi tên ác ma đó.
"Tử khí!!!"
Gaia kinh ngạc thốt lên. Trường Thiên nhìn hắn gật đầu tán thưởng, dù là trong khoảnh khắc nhưng tên này vẫn cảm nhận được, năng lực nhạy cảm tình huống rất tốt.
"Ừm, các ngươi là người nhà nên ta cũng không giấu mấy cái này, đồ chơi ta đang cầm có thể biến sinh khí thành tử khí để tăng cấp năng lực. Thứ này về sau ta sẽ dùng nhiều nên sớm muộn gì các ngươi cũng biết thôi."
Diệt Thương Thiên do Thập Tự Đao pháp đồng hóa đã trở thành một bản thể khác hoàn toàn so với trước, chỉ khi hấp thu đủ những thứ mà nó cần thì mới có thể dựa vào những kim loại quý thăng cấp được. Trường Thiên chia nó thành mười cấp, và Diệt Thương Thiên hiện tại đang ở cấp một, thứ nó cần chính là Tử khí, sau khi trảm một đao tiêu diệt trăm vạn sinh mạng thì nó đã có đủ, nhưng cũng không từ chối tiếp tục hấp thu nên Trường Thiên vẫn cho nó thỏa mãn, dù không biết có tác dụng gì không nhưng chỉ cần nó muốn thì hắn sẽ thực hiện.
Trường Thiên tiếp tục nói.
"Tuy nhiên, những gì Gaia nói cũng không sai, không ngại nói cho các ngươi biết, đừng tin tưởng rằng ta quá mạnh, quá đáng sợ, hay là vô địch thiên hạ. Ta tuy bá đạo, bất thường nhưng ít nhất vẫn biết mình là ai, so với mấy kẻ đỉnh cao đại lục thì ta còn kém nhiều lắm. Có thể liều mạng nhưng đánh bại bọn họ là điều không thể!"
"Có điều, một chuyện mà ta dám đảm bảo đó chính là năng lực chúng còn lâu mới bì được ta, trong một khoảnh khắc ta có thể tiêu diệt được cả một đại quân từng này người nhưng bọn họ làm được sao? Nếu làm được thì cần quái gì đến mấy con cờ thí mạng như đám tiểu quốc này, hay thậm chí là mấy kẻ truy cầu thực lực việc gì phải thành lập quốc gia này nọ."
"Bởi vì không đánh lại mấy kẻ đó nên ta mới cần những quân binh đằng kia để chống đỡ, giúp chúng mạnh cũng như giúp ta mạnh. Vốn dĩ hai chuyện đó không khác gì nhau cả."
Thiết Nham cùng Gaia nhìn nhau gật đầu, nghe có vẻ đơn giản nhưng đó lại là những tính toán sâu xa, đạo lý đơn giản "Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng!" tuy nhiên cũng là khó để thực hiện nhất.
Thiết Nham như hiểu ra nhưng lại càng thêm nghi hoặc.
"Như đại nhân nói, vậy thì bọn người kia sống mới có ích, chứ cứ như thế này vài ngày nữa sẽ có rất nhiều người chết. Thuộc hạ vẫn chưa hiểu dụng ý ở chỗ này cho lắm."
Không riêng Thiết Nham, Gaia cũng có cùng suy nghĩ đó.
Trường Thiên mỉm cười tự tin, ý vị thâm trường mở miệng.
"Gaia, ngươi nói xem, mục đích ngươi phấn đấu là vì điều gì?"
"Chữa bệnh cho tỉ tỉ của ta là điều duy nhất ta muốn làm bây giờ!"
Nói xong đôi mắt Gaia liền sáng lên, hắn rốt cuộc đã hiểu ra ý của Trường Thiên là gì.
"Hiểu rồi đúng không, cũng giống như ngươi vậy, bọn họ đều có thứ cần phải bảo vệ hoặc là truy cầu cái gì đó, tuy điều đó sẽ cản trở bước tiến của họ nhưng cũng đồng thời thúc đẩy tiềm lực bộc phát cực kỳ mãnh liệt. Chó cùng rứt giậu chính là đạo lý này."
Thiết Nham vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc, thì ra cách đây mấy ngày câu nói uy hiếp "chỉ cần người nào gục xuống thì gia đình sẽ chịu kết quả tương tự" của Trường Thiên đem lại hiệu quả lớn đến vậy. Càng lúc Thiết Nham càng thêm kính nể Trường Thiên.
Không ngoài dự đoán, sau mười ngày thì đại quân cũng đã đến địa điểm tập kết, và làm mọi người bất ngờ chính là chỉ có hai ngàn người ngã xuống vì quá mệt mỏi, còn lại đều thông qua con đường địa ngục do Trường Thiên bày ra.
Hình thể, sức chịu đựng, sự nhẫn nại của toàn quân tăng mạnh đến mức kinh ngạc, ngay cả mấy vị đại tướng cũng phải há hốc mồm trân trối. Kỳ tích quả thực đã được sinh ra, ánh mắt bọn họ nhìn Trường Thiên khác xa trước đây, nếu mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn thì họ không biết dùng từ gì để đánh giá người này nữa. Quá "biến thái" chăng? Có lẽ vậy mới thích hợp.
Trường Thiên không quan tâm đến họ nghĩ gì, hắn chậm rãi ngồi dựa vào thân cây to ở gần đó rồi mới thản nhiên lên tiếng.
"Nghĩ ngơi một ngày, tranh thủ ghi lại tên mấy người đã chết, khi trở về ta sẽ giải quyết sau. Sáng sớm mai chúng ta phát động công kích, khởi đầu sớm đôi khi cũng có hiệu quả bất ngờ."
Mặc dù còn bốn ngày mới tới thời điểm chiến tranh bắt đầu, nhưng không ai dị nghị gì về lời Trường Thiên nói nữa. Rất nhanh đã sắp xếp xong chỗ nghỉ cho hắn, có điều Trường Thiên từ chối, hắn thích được ở bên ngoài cảm nhận từng làn gió thanh mát này hơn là ngồi trong lều trại kín mít.
Erina và Erilu sau một lúc do dự liền tự giác đi đến bên cạnh hầu hạ hắn, một người chuẩn bị lương khô, một người thì ngồi bên cạnh say đắm nhìn ngắm hắn.
Tưởng chừng cứ yên bình như vậy mà qua đi một ngày, tuy nhiên Trường Thiên cũng không thể nào phủ nhận vận may của mình. Dị biến phát sinh, trạng thái dung nhập thiên địa vô cùng huyền ảo khó nắm bắt trước kia lần nữa xảy ra trên người Trường Thiên, hắn biết thứ đó lại đến nhưng không dám có tạp niệm, từ tốn cảm ngộ, thưởng thức món quà từ trên trời rơi xuống này.
Hai cô gái tất nhiên cảm nhận được Trường Thiên đang có một loại biến hóa nào đó, họ không biết nhưng chắc chắn là thứ tốt, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của hắn là biết.
Hai người im lặng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh sợ sẽ gây nhiễu loạn không gian. Thời gian ba người ngồi bất động rất nhanh nhưng họ lại cảm thấy như đã trôi qua vài năm.
Nếu trước kia Trường Thiên không biết thứ xảy ra với mình là gì thì bây giờ hắn có thể xác định được, đó chính là một loại "chuẩn Quy tắc". Còn xa mới bằng "Quy tắc" nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ để Thánh Nhân hay thậm chí là Cổ Thánh thèm mà không có. Với mức độ hiểu biết của Trường Thiên bây giờ thì còn lâu hắn mới hiểu "Chuẩn quy tắc" này có tác dụng gì.
Trường Thiên cảm thấy cơ thể bây giờ rất nhẹ nhàng, thanh thản, ý niệm không màn thế sự cũng đã xuất hiện trong đầu, nhưng hắn có quá nhiều thứ ràng buộc và bắt buộc phải làm nên ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy đi.
Mặt nạ thần bí vô hình che phủ toàn bộ người hắn dày thêm một tầng, Erina và Erilu dùng đôi mắt dễ thương sáng quắt nhìn Trường Thiên, họ chỉ cảm thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần. Càng lúc người đàn ông trước mặt càng khiến họ thích ở bên cạnh hắn hơn.
Từng lều trại bằng vải rất nhanh được thu xếp gọn gàng vào trong mấy cái túi đựng đồ cỡ lớn treo trên lưng những con Thạch Tượng (voi 8 ngà mình có giới thiệu ở mấy chương trước) khổng lồ.
Đội hình hành quân phải nói là kỳ lạ nhất từ trước đến nay, tọa kỵ hoặc quái thú đều phải tách riêng với người điều khiển và kỵ binh ra, phân làm trái phải rõ rệt, tất cả đều phải dùng chính chân mình để di chuyển trên mặt đất.
Mọi thứ chưa dừng lại ở đó, mỗi nhân loại từ binh lính đến tướng sĩ đều mang trên người hoặc đá tảng, hoặc vũ khí cỡ lớn, ngay cả những tấm khiên to hơn cơ thể của mấy trọng giáp binh thường dùng. Năm mươi đại tướng cũng chịu chung số phận, thậm chí một vài người nghiêng về lực lượng cơ bắp như Gamus phải tách ra khỏi đội ngũ để khiêng một tảng đá to như ngọn núi nhỏ.
Những việc làm tưởng chừng như kỳ quặc mà hành hạ người khác này đều là mệnh lệnh do Trường Thiên ban bố, kèm theo đó là một câu nói khiến người khác căm phẫn tột cùng: "Nếu ai đó ngã xuống mà không đứng dậy được nữa thì toàn bộ gia đình, gia tộc của hắn sẽ chịu cùng một kết quả!!"
Không một ai dám nghi ngờ lời Trường Thiên nói, chỉ một nhát chém đã lấy đi trăm vạn sinh mệnh thì giết thêm mấy chục một trăm có đáng là bao nhiêu.
Rất may mắn là không khí ở Hải Hà rất tươi mát, khắp nơi hầu hết là đồng cỏ xanh bạt ngàn vô tận, không có những mùa hè nắng nóng oi bức nếu không đại quân đã sớm không chịu đựng nổi.
Ba ngày nữa đã trôi qua.
Mỗi một ngày trôi qua là tăng thêm một phần gánh nặng, số người gục xuống vẫn chưa có, nhưng ai nấy cũng vừa đi vừa thở hồng hộc như trâu, áo giáp vướng víu sớm đã cởi ra.
Thiết Nham nhàn nhã đi bên cạnh Trường Thiên, quan sát đám người như dân tị nạn ở xa xa phía sau khiến hắn không nhịn được nhếch miệng hỏi.
"Đại nhân, như vậy liệu có ổn không, xem chừng không được hai ngày nữa sẽ bắt đầu có người chết đi mất?"
Một điều không quá bất ngờ khi người đứng bên trái Trường Thiên là Gaia, ba ngày trước, tại thời điểm khởi hành thì hắn đã chấp nhận làm thuộc hạ của Trường Thiên. Gaia khinh thường không thèm nhìn Thiết Nham, giọng điệu pha chút châm biếm trả lời, hắn vẫn còn cay cái vụ Thiết Nham yếu mà ra vẻ mạnh mẽ đứng chặn đường ngăn cản kế hoạch sắp thành công của hắn, bây giờ chỉ cần có cơ hội thì Gaia không ngại đả kích Thiết Nham.
"Dụng ý của đại nhân đã lộ ra đấy rồi mà vẫn còn không hiểu, ngài ấy muốn huấn luyện thể lực, ý chí cùng sự kiên định của binh lính cũng như tướng quân, người chết chắc chắn phải có, nhưng những kẻ còn sống sẽ có được thành quả to lớn, mạnh hơn bây giờ không gấp ba thì cũng phải gấp đôi."
"Hừ!! Ngươi thì biết cái gì,..."
Có vẻ như Thiết Nham định nói tiếp cái gì đó nhưng không dám, hắn đi theo Trường Thiên tuy không lâu có điều đủ để biết Trường Thiên chả phải loại thiện nam tín nữ gì, bắt đám người kia làm mấy việc như vậy chưa hẳn là suy nghĩ vì sự phát triển của bọn họ.
Quả nhiên, Trường Thiên mỉm cười gật đầu nâng tay phải chỉ về hướng không trung trên đầu đại quân binh lính.
"Nhìn và nói ta nghe xem các ngươi thấy gì?"
Hai người Thiết Nham, Gaia nghi hoặc nhìn nhau nhưng vẫn quay đầu quan sát vị trí mà Trường Thiên chỉ. Chỉ thấy nơi đó có một luồng khí xoáy khi ẩn khi hiện, những cơn gió mạnh cũng hay tập trung tại nơi đó.
"Đó là sinh khí khi sinh vật vượt qua cực hạn của bản thân mà bộc phát ra, hàng vạn vạn con người ở đây đang khiêu chiến và chiến thắng cực hạn dBlm2NbS của họ cho nên luồng sinh khí bốc lên tạo nên dị tượng như vậy."
Vừa nói hắn vừa xoay ngược lòng bàn tay lại hướng lên trời, tức thì luồng năng lượng vô hình trên không trung kia giống như bị một lực hút nào đó kéo lại, rất nhanh một quả cầu trong suốt tràn ngập sinh khí xoay tròn trên tay Trường Thiên.
Tiếp theo Diệt Thương Thiên đột nhiên xuất hiện trên tay còn lại của Trường Thiên, động tác nhẹ nhàng chém vào quả cầu sinh khí, trong nháy mắt quả cầu trong suốt biến thành màu đen đặc kỳ dị sau đó biến thành từng luồng khí đen chui vào trong thân đao. Viên ngọc ở chuôi đao phát lên tia sáng yêu dị.
Cảnh tượng diễn ra làm Thiết Nham và Gaia trợn mắt há mồm, cả cái này cũng làm được sao? Ba người đi bên góc khuất nên không có mấy ai quan sát được, mà có thấy cũng chẳng để ý đến làm gì, thân họ chưa lo xong rảnh rỗi quản chi tên ác ma đó.
"Tử khí!!!"
Gaia kinh ngạc thốt lên. Trường Thiên nhìn hắn gật đầu tán thưởng, dù là trong khoảnh khắc nhưng tên này vẫn cảm nhận được, năng lực nhạy cảm tình huống rất tốt.
"Ừm, các ngươi là người nhà nên ta cũng không giấu mấy cái này, đồ chơi ta đang cầm có thể biến sinh khí thành tử khí để tăng cấp năng lực. Thứ này về sau ta sẽ dùng nhiều nên sớm muộn gì các ngươi cũng biết thôi."
Diệt Thương Thiên do Thập Tự Đao pháp đồng hóa đã trở thành một bản thể khác hoàn toàn so với trước, chỉ khi hấp thu đủ những thứ mà nó cần thì mới có thể dựa vào những kim loại quý thăng cấp được. Trường Thiên chia nó thành mười cấp, và Diệt Thương Thiên hiện tại đang ở cấp một, thứ nó cần chính là Tử khí, sau khi trảm một đao tiêu diệt trăm vạn sinh mạng thì nó đã có đủ, nhưng cũng không từ chối tiếp tục hấp thu nên Trường Thiên vẫn cho nó thỏa mãn, dù không biết có tác dụng gì không nhưng chỉ cần nó muốn thì hắn sẽ thực hiện.
Trường Thiên tiếp tục nói.
"Tuy nhiên, những gì Gaia nói cũng không sai, không ngại nói cho các ngươi biết, đừng tin tưởng rằng ta quá mạnh, quá đáng sợ, hay là vô địch thiên hạ. Ta tuy bá đạo, bất thường nhưng ít nhất vẫn biết mình là ai, so với mấy kẻ đỉnh cao đại lục thì ta còn kém nhiều lắm. Có thể liều mạng nhưng đánh bại bọn họ là điều không thể!"
"Có điều, một chuyện mà ta dám đảm bảo đó chính là năng lực chúng còn lâu mới bì được ta, trong một khoảnh khắc ta có thể tiêu diệt được cả một đại quân từng này người nhưng bọn họ làm được sao? Nếu làm được thì cần quái gì đến mấy con cờ thí mạng như đám tiểu quốc này, hay thậm chí là mấy kẻ truy cầu thực lực việc gì phải thành lập quốc gia này nọ."
"Bởi vì không đánh lại mấy kẻ đó nên ta mới cần những quân binh đằng kia để chống đỡ, giúp chúng mạnh cũng như giúp ta mạnh. Vốn dĩ hai chuyện đó không khác gì nhau cả."
Thiết Nham cùng Gaia nhìn nhau gật đầu, nghe có vẻ đơn giản nhưng đó lại là những tính toán sâu xa, đạo lý đơn giản "Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng!" tuy nhiên cũng là khó để thực hiện nhất.
Thiết Nham như hiểu ra nhưng lại càng thêm nghi hoặc.
"Như đại nhân nói, vậy thì bọn người kia sống mới có ích, chứ cứ như thế này vài ngày nữa sẽ có rất nhiều người chết. Thuộc hạ vẫn chưa hiểu dụng ý ở chỗ này cho lắm."
Không riêng Thiết Nham, Gaia cũng có cùng suy nghĩ đó.
Trường Thiên mỉm cười tự tin, ý vị thâm trường mở miệng.
"Gaia, ngươi nói xem, mục đích ngươi phấn đấu là vì điều gì?"
"Chữa bệnh cho tỉ tỉ của ta là điều duy nhất ta muốn làm bây giờ!"
Nói xong đôi mắt Gaia liền sáng lên, hắn rốt cuộc đã hiểu ra ý của Trường Thiên là gì.
"Hiểu rồi đúng không, cũng giống như ngươi vậy, bọn họ đều có thứ cần phải bảo vệ hoặc là truy cầu cái gì đó, tuy điều đó sẽ cản trở bước tiến của họ nhưng cũng đồng thời thúc đẩy tiềm lực bộc phát cực kỳ mãnh liệt. Chó cùng rứt giậu chính là đạo lý này."
Thiết Nham vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc, thì ra cách đây mấy ngày câu nói uy hiếp "chỉ cần người nào gục xuống thì gia đình sẽ chịu kết quả tương tự" của Trường Thiên đem lại hiệu quả lớn đến vậy. Càng lúc Thiết Nham càng thêm kính nể Trường Thiên.
Không ngoài dự đoán, sau mười ngày thì đại quân cũng đã đến địa điểm tập kết, và làm mọi người bất ngờ chính là chỉ có hai ngàn người ngã xuống vì quá mệt mỏi, còn lại đều thông qua con đường địa ngục do Trường Thiên bày ra.
Hình thể, sức chịu đựng, sự nhẫn nại của toàn quân tăng mạnh đến mức kinh ngạc, ngay cả mấy vị đại tướng cũng phải há hốc mồm trân trối. Kỳ tích quả thực đã được sinh ra, ánh mắt bọn họ nhìn Trường Thiên khác xa trước đây, nếu mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn thì họ không biết dùng từ gì để đánh giá người này nữa. Quá "biến thái" chăng? Có lẽ vậy mới thích hợp.
Trường Thiên không quan tâm đến họ nghĩ gì, hắn chậm rãi ngồi dựa vào thân cây to ở gần đó rồi mới thản nhiên lên tiếng.
"Nghĩ ngơi một ngày, tranh thủ ghi lại tên mấy người đã chết, khi trở về ta sẽ giải quyết sau. Sáng sớm mai chúng ta phát động công kích, khởi đầu sớm đôi khi cũng có hiệu quả bất ngờ."
Mặc dù còn bốn ngày mới tới thời điểm chiến tranh bắt đầu, nhưng không ai dị nghị gì về lời Trường Thiên nói nữa. Rất nhanh đã sắp xếp xong chỗ nghỉ cho hắn, có điều Trường Thiên từ chối, hắn thích được ở bên ngoài cảm nhận từng làn gió thanh mát này hơn là ngồi trong lều trại kín mít.
Erina và Erilu sau một lúc do dự liền tự giác đi đến bên cạnh hầu hạ hắn, một người chuẩn bị lương khô, một người thì ngồi bên cạnh say đắm nhìn ngắm hắn.
Tưởng chừng cứ yên bình như vậy mà qua đi một ngày, tuy nhiên Trường Thiên cũng không thể nào phủ nhận vận may của mình. Dị biến phát sinh, trạng thái dung nhập thiên địa vô cùng huyền ảo khó nắm bắt trước kia lần nữa xảy ra trên người Trường Thiên, hắn biết thứ đó lại đến nhưng không dám có tạp niệm, từ tốn cảm ngộ, thưởng thức món quà từ trên trời rơi xuống này.
Hai cô gái tất nhiên cảm nhận được Trường Thiên đang có một loại biến hóa nào đó, họ không biết nhưng chắc chắn là thứ tốt, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của hắn là biết.
Hai người im lặng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh sợ sẽ gây nhiễu loạn không gian. Thời gian ba người ngồi bất động rất nhanh nhưng họ lại cảm thấy như đã trôi qua vài năm.
Nếu trước kia Trường Thiên không biết thứ xảy ra với mình là gì thì bây giờ hắn có thể xác định được, đó chính là một loại "chuẩn Quy tắc". Còn xa mới bằng "Quy tắc" nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ để Thánh Nhân hay thậm chí là Cổ Thánh thèm mà không có. Với mức độ hiểu biết của Trường Thiên bây giờ thì còn lâu hắn mới hiểu "Chuẩn quy tắc" này có tác dụng gì.
Trường Thiên cảm thấy cơ thể bây giờ rất nhẹ nhàng, thanh thản, ý niệm không màn thế sự cũng đã xuất hiện trong đầu, nhưng hắn có quá nhiều thứ ràng buộc và bắt buộc phải làm nên ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy đi.
Mặt nạ thần bí vô hình che phủ toàn bộ người hắn dày thêm một tầng, Erina và Erilu dùng đôi mắt dễ thương sáng quắt nhìn Trường Thiên, họ chỉ cảm thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần. Càng lúc người đàn ông trước mặt càng khiến họ thích ở bên cạnh hắn hơn.
Tác giả :
Nguyễn Thanh Phong