Vận Động Khố Hạ Bí Mật
Chương 11-2
Không đếm được chính mình bắn bao nhiêu lần, càng không đếm được hắn ở trong mình bắn nhiều hay ít, dù sao thì mông cũng tràn trề tinh dịch, trong miệng, trên mặt cùng trên người toàn là mùi vị tinh dịch… Hai người trừ lúc đi WC, thì chưa rời giường lấy một giây, ăn cơm cũng gọi người mang đến, ăn quáng ăn quàng rồi lại bắt đầu làm loạn như chó động dục vậy. Tống Tiệp chưa từng điên cuồng như vậy. Giống như toàn bộ thế giới này đều đã biến mất, chỉ còn có người kia… Cái gì cũng không còn quan trọng nữa, hắn chỉ cần người đang ở bên cạnh mình mà thôi…
Nhưng dù hai người có chìm trong thế giới riêng thế nào, thì thực tế vẫn phải trở lại trường. Tống Tiệp vì tự ý bỏ đội, hiệu trưởng rất tức giận, quyết định phải phạt nặng. Chuyện này đã làm kinh động cả trường, ai ai cũng bàn tán.
“Bảo bối, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là ta hại ngươi." Nghe được tin, Cổ Vân Phong lo lắng kéo người yêu lên sân thượng, ôm lấy hắn không ngừng giải thích. “Đều là ta tuỳ hứng, thực xin lỗi mà."
“Nói tùy hứng thì ta cũng có phần, thế nào có thể trách người hết được?" Tông Tiệp vuốt ve khuôn mặt chán nản của người yêu, cười nhẹ. “Không sao, có tội thì chịu tội, không có gì phải sợ."
Bản thân bị phạt nhưng Tống Tiệp cũng không để tâm, hắn cảm thấy có lỗi chính là đã không làm tròn trách nhiệm, tự tiện bỏ tập huấn, bỏ đội viên mà đi, chuyện này, hắn đã đi xin lỗi hết thảy đội viên rồi.
“Ta sẽ từ chức đội trưởng."
“Cái gì?" Cổ Vân Phong kinh ngạc.
“Khi cùng với ngươi vui vẻ, ta đã không lo lắng đến câu lạc bộ, chỉ biết sa vào hưởng lạc, thí có tư cách gì mà tiếp tục đây?" Tống Tiệp cười buồn.
“Tiệp! Không được nói như vậy!"
Cổ Vân Phong quả thực không muốn bảo bối của mình tham gia nhiều câu lạc bộ, lấy mất thời gian hai người bên nhau. Nhưng nhìn người yêu trên mặt đau khổ, trong lòng rất đau đớn. Cho dù thế nào, hắn cũng muốn nhất là bảo bối của mình được vui vẻ.
“Tiệp, chúng ta đi tìm hiệu trưởng!"
“Tìm hiệu trưởng làm gì?"
“Ta nói với hắn là ta bắt cóc ngươi, kêu hắn phạt ta, ngươi hoàn toàn vô tội!"
“Ngươi điên rồi? Ta không đi!" Tống Tiệp là tự nguyện nhận tội, không hề muốn liiên luỵ đến người yêu.
“Ngươi không đi thì ta đi một mình!" Cổ Vân Phong sao có thể khoanh tay đứng nhìn, liền hướng về phòng hiệu trưởng chạy đi.
“Phong!!!" Tống Tiệp sợ người yêu gặp rắc rối, cũng vội vàng đuổi theo.
Phong hiệu trưởng “Thượng Lạc Hữu Thượng" xa hoa rộng rãi, bày ra hai cái bàn làm việc giống nhau. Phó hiệu trưởng Lâm Kì Vĩ ngồi bàn bên phải, bất mãn nhìn công văn trên tay.
“Ngươi thực muốn phạt nặng Tống Tiệp?"
“Đúng rồi!" Hiệu trưởng Lục Thanh Vũ nói như dao chém cột.
“Tống Tiệp xử sự rất đúng mực, chẳng qua vô tình phạm sai lầm, có nên làm khó hắn như vậy không?" Lâm Kì Vĩ nhíu mày. Hắn luôn chủ trương giáo dục là phải yêu thương, đám học sinh trung học thì vốn máu nóng bốc đồng, có làm trái nội quy một chút cũng là điều dễ hiểu.
“Không được! Việc khác ta có thể tha, nhưng vì ngươi, ta phải giúp câu lạc bộ võ thuật đạt vô địch toàn quốc, Tống Tiệp cũng biết ta vô cùng coi trọng đợt tập huấn này, không ngờ hắn dám bỏ đội mà đi mất tích!" Lục Thanh Vũ nổi giận đập bàn! “Uổng công ta tín nhiệm, thật sự làm ta rất thất vọng!"
“Dù sao ta cũng không đồng ý phạt nặng, ngươi có thể nghĩ cách để hắn lấy công chuộc tội mà."
“Ngươi muốn xin tha hộ hắn sao?" Lục Thanh Vũ đang tức giận bỗng trở nên nhu hoà, khoé miệng gợi một nụ cười không tốt đẹp gì cả, “Dùng chính ngươi làm nguôi giận cho ta, nói không chừng ta sẽ đổi ý đó…"
“Ngươi là đồ cầm thú! Tối hôm qua mới cho ngươi làm đến nửa đêm, ngươi còn muốn nữa sao?" Lâm Kì Vĩ hung hăng trừng mắt.
“Tối hôm qua mới được có hai lần, sao bõ dính răng? Ngươi không muốn, ta mang đi dán." Lục Thanh Vũ đi tới trước bàn, giật lấy công văn.
“Không được! Ta không cho ngươi dán! Ta không thể để cho ngươi tuỳ tiện phá hoại tiền đồ tươi sáng của học sinh, vết nhơ như vậy xoá làm sao được!"
“Nói hay lắm! Như vậy, phó hiệu trưởng nhân từ của chúng ta có hay không giúp hiệu trưởng hạ hoả đây?"
Nhìn Lục Thanh Vũ dáng vẻ cợt nhả, Lâm Kì Vĩ quả thật khóc không ra nước mắt.
“Được! Được! Lâm Kì Vĩ ta đây kiếp trước nhất định sống không tốt nên mới gặp tiểu nhân đê tiện như ngươi!"
“Haha, vậy Lục Thanh Vũ ta đây kiếp trước nhất định đã sống tốt nên mới gặp được Tiểu Vĩ Vĩ đáng yêu ha…" Đem bảo bối nhỏ hắn mong mỏi nhiều năm ép lên bàn, Lục Thanh Vũ bắt đầu dùng bữa trưa thịnh soạn của mình.
“Ưm… Đừng cắn chỗ đó…" Thân thể mẫn cảm bị hắn cắn khiến Lâm Kì Vĩ run rẩy không ngừng!
“Kì quái, sao lại lớn như thế này?" Lục Thanh Vũ tò mò sờ đầu vú hơi sưng, “Tiểu Vĩ Vĩ, ngươi không phải đang có mang con ta đó chứ?"
“Thần kinh!" Lâm Kì Vĩ không nhịn được mà gõ cho hắn một phát.
“Đau quá!" Lục Thanh Vũ xoa xoa cái trán, “Ta nói có gì sai mà ngươi đánh ta?"
“Đánh thôi sao? Ta hận không thể giết ngươi ấy chứ! Ta là đàn ông không phải đàn bà! Muốn có con thì đi tìm họ đi, đừng phiền đến ta!" Với điều kiện của tên đàn ông thối này thì tìm đâu chả có đàn bà, cần gì đến hắn chứ.
“Ta không cần có con, nếu muốn, nhất định phải là Tiểu Vĩ Vĩ sinh cho ta." Lục Thanh Vũ yêu thương xoa bụng hắn. “Nếu có thì phải nói cho ta biết nhé, ta sẽ làm nhẹ nhàng một chút để tránh động thai."
“Thai cái đầu ngươi! Ta bị ngươi làm cho tức chết mà!" Lâm Kì Vĩ thật sự bị tên càn quấy khốn nạn này làm cho phát điên luôn!
“Rồi rồi, đừng giận mà bảo bối nhỏ…"
“Nói với ngươi rồi, không được gọi ta là bảo bối nhỏ!"
“Rồi rồi, vợ yêu, đừng nóng mà."
“Cũng không đựơc gọi ta là vợ…"
Lâm Kì Vĩ còn chưa nói hết câu, đã bị hôn tới tấp. Lần nào tiếp xúc với đầu lưỡi nóng hổi, linh hoạt của người kia, Lâm Kì Vĩ trong đầu liền trống rỗng. Đầu lưỡi hai người quấn quýt không ngừng, ở trên bàn làm việc mà điên cuồng hôn lưỡi… Lục Thanh Vũ vừa hôn đến điên đảo, vừa đưa tay cởi quần hai người xuống. Hắn kéo cặp đùi rắn chắc của người kia đặt trên vai mình, dương vật cương cứng lập tức tìm thấy mục tiêu, hung hăng tiến vào.
“Ô ư…" Lâm Kì Vĩ tối qua mới quan hệ, có lẽ tiểu huyệt còn mềm, nên tuy không hề được báo trước nhưng cũng không thấy đau nhiều, đói khát mà đem cắn chặt đại trư kia.
“Ư…" Lục Thanh Vũ cong người lên! “Thích quá đi! Vợ yêu à! Cái huyệt nhỏ hư hỏng này quả thật rất đáng yêu! Ta làm nhiều đến thế nào cũng không đủ phải không?"
“Khốn kiếp! Câm cho ta… AA… Đừng dùng sức thế… Aaaa.."
“Nói láo, ngươi rõ ràng thích ta hung hăng như thế này! Mỗi lần đại trư của ta đâm vào, ngươi liền có bộ dạng thích muốn chết mà, vật nhỏ này thật đúng là đồ hai miệng mà!"
“Ta không có… Không có… Aaaa…. Tới đỉnh rồi… Tới đỉnh rồi…"
“Đến lúc rồi ư? Mỗi lần ta đưa đẩy ba cái ở trong này, ngươi nhất định sẽ bắn! Một… hai…"
“Ôaaa… Không…"
“Ba!"
“Không…" Lâm Kì Vĩ quả nhiên như lời hắn nói, bị đại trư hung hăng ba cái thân thể cong lên dữ dội, một đợt tinh dịch màu trắng bắn ra.
“Chậc chậc, bắn xa quá đí… Làm bẩn công văn rồi. Nêu ta đem nó đi dán… Ai cha, Tiêu Vĩ Vĩ, ngươi nói coi bọn chúng có nhìn ra đây là tinh dịch của phó hiệu trưởng hay không?" Lục Thanh Vũ cười khiếm nhã.
“Ha… ha… Khốn kiếp… Ngươi… Ngươi dám mang đi dán… Ta sẽ giết ngươi…"
“Haha, yên tâm đi bảo bối, ta thế nào lại mang thứ này của ngươi cho người khác xem chứ? Trên thế giới này chỉ có ta mới có quyền xem thôi… Tới đây, ngươi đã góp phần rồi, ta cũng không thể keo kiệt được, ta sẽ cho cái mông của ngươi được ăn no…"
“Không cần… Ngươi không cần bắn ở trong đó… Cứu với…"
Cổ Vân Phong vội chạy tới phòng hiệu trưởng, Tống Tiệp cũng kịp đuổi theo tới trứơc cửa. Có lẽ là đang giờ nghỉ trưa, nên bọn họ không thấy thư kí Trần phụ trách văn phòng đâu cả.
“Phong, hiệu trưởng không ở đây đâu, ta về đi."
“Không, đã đến đây rồi sao lại dễ dàng trở về chứ. Hiệu trưởng không có thì ta tìm phó hiệu trưởng. Hắn trước giờ đều rất yêu thương bọn ta, ta tìm hắn nói giúp, có lẽ là được."
“Phong, đừng vất vả vì ta như vậy." Tống Tiệp cầm tay hắn, tha thiết nói.
“Ngốc này, vì ngươi ta cái gì cũng làm mà, đừng nghĩ lung tung ha." Cổ Vân Phong đặt tay lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn. “Đi thôi, chúng ta gõ cửa coi hiệu trưởng có trong đó không."
“Ừ."
Ngay lúc Cổ Vân Phong chuẩn bị gõ cửa, siêu năng lực của hắn bỗng cảm thấy đằng sau cánh cửa, có một luồng khí yêu đương vô cùng mạnh mẽ. Kì quái, sao có thể? Bình thường loại khí này chỉ khi hai người cực kì yêu nhau làm tình mới xuất hiện. Sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng hiệu trưởng chứ? Dán chặt tai vào cửa cũng không nghe thấy gì, Cổ Vân Phong trong lòng nảy ra một ý. Chậc, nhất định là hiệu trưởng dẫn phụ nữ bên ngoài tới rồi, nếu bị ta bắt ngay tại trận trên giường, nói không chừng có thể lấy làm điều kiện trao đổi, giúp Tiệp yêu của hắn không bị phạt. Được, thử coi! Cổ Vân Phong hưng phấn kéo Tống Tiệp ra ngoài.
“Tiệp, đừng lên tiếng, chúng ta ra phía ngoài cửa sổ đi."
“Xem cái gì?"
“Xem diễn chuyện tình yêu! Đi theo ta!" Cổ Vân Phong nghịch ngơm nháy mắt mấy cái.
Hai ngừơi tới góc gần cửa sổ, lại đứng trên tảng đá nhón chân, phấn khởi nhìn vào trong.
Mẹ ôi!
Hai người vừa nhìn thấy bị doạ cho sợ đến ngã lăn quay xuống đất. Bởi vì nhìn thấy hiệu trưởng ép phó hiệu trưởng lên bàn, dáng vẻ muốn fuck đến chết đi sống lại, hai người kinh hãi không nói nên lời.
“Tiệp… ta có nhìn nhầm không? Người đó… Không phải là phó hiệu trưởng chứ?" Cổ Vân Phong thực sự không chịu được việc phó hiệu trưởng bị hiệu trưởng giày vò như thế!
“Đúng… là hắn, tuy hắn vẻ mặt muốn khóc, nhưng rõ ràng ta thấy hắn rất hạnh phúc…" Tống Tiệp ôm lấy người yêu an ủi. “Phong, ngươi đừng buồn…"
“Đáng ghét! Ta biết mà! Vì cái gì Hữu Thượng các ngươi bỏ nhiều tiền vậy mua Thượng Lạc chúng ta? Hoá ra đều là bụng dạ con buôn nham hiểm, muốn bắt nạt Lâm hiệu trưởng!"
“Ai bắt nạt hắn?" Bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện bóng Lục Thanh Vũ. “Hai tên tiểu quỷ các ngươi, vào đây hết cho ta!"
Hai người đi vào phòng hiệu trưởng vừa lúc phó hiệu trưởng được hiệu trưởng dịu dàng bế lên, mang vào trong phòng ngủ.
“Đứng đó cho ta, không được nhúc nhích."
Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc, chuyện lớn đổ bể như thế này, không biết hiệu trửơng sẽ làm gì bọn họ.
“Tiệp, đừng sợ. Ngươi cứ nói mình chưa thấy gì, ta sẽ nhận chỉ mình ta xem, ngươi cái gì cũng không biết, nghe không?"
“Ngươi sao lại thích cướp lời ta thế? Những lời đó ta nói mới đúng." Tống Tiệp trừng mắt nhìn, trong lòng vừa giận vừa hạnh phúc. Ngốc quá, ngươi nghĩ muốn bảo vệ ta, nhưng ta cũng muốn bảo vệ ngươi mà.
“Chậc, đều do siêu năng lực của ta gây hoạ… Có một số việc không biết vẫn là tốt hơn. Bởi vì ta không muốn làm tổn thương phó hiệu trưởng, hắn đúng là người tốt mà."
Nhìn người yêu vẻ mặt ảo não, Tống Tiệp ôm lấy hắn.
“Phong, đây là quà trời ban cho ngươi, ngươi đừng chán ghét nó. Không nhớ sao? Ngươi đã nói thích nhất là nhìn ái tinh của ta chuyển thành màu hồng phấn, mỗi lần như vậy ngươi rất hạnh phúc mà."
“Đúng, ta rất hạnh phúc. Nếu không có siêu năng lực này, ta sao có thể nhận ra cán sự thể thao Thiên nhân trảm thật ra chỉ là tiểu xử nam đáng thương chứ."
“Cổ Vân Phong! Tên khốn kiếp này! Lại lấy chuyện đó ra giễu cợt ta!" Tống Tiệp tức giận quay ngoắt đầu, không thèm nhìn hắn.
“Đừng nóng mà vợ, đều là ta không tốt, đừng lơ ta mà…" Cổ Vân Phong ôm lấy hắn, không ngừng làm nũng.
“Buông tay! Xấu xa!"
Ngay khi hai người đang liếc mắt đưa tình, hiệu trưởng từ phòng ngủ đi ra. Hai người lập tức dừng lại.
“Tình cảm hai ngươi tốt quá nhỉ?" Lục Thanh Vũ liếc mắt một cái, ngồi vào ghế
Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp nghe xong tim đập loạn xạ. Chết thật, vạn nhất bị con người nham hiểm này phát hiện, thì chúng ta xong đời!
“Tốt đâu mà tốt! Toàn bộ học sinh đều biết chúng ta đối đầu nhau mà." Cổ Vân Phong vội vàng giải thích.
“Đúng đúng, ta ghét nhất là hắn, quan hệ của chúng ta xấu vô cùng." Tống Tiệp cũng giải thích tiếp.
“Như vậy sao… Vừa đúng lúc, các ngươi sẽ không phải ở với nhau nữa. Ta có cậu em muốn về đây dạy học, bên kí túc xá giáo viên hết chỗ rồi, ta muốn chuỷên hắn qua kí túc xá nam. Tống Tiệp, vậy ngươi qua bên Vương Vũ Kiệt đi, còn Cổ Vân Phong thì ở với em ta." Lục Thanh Vũ mỉm cười nhìn bọn chúng, tựa rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.
“Không! Chúng ta tuyệt đối không xa rời nhau!" Hai người nghe thấy vậy đều hoảng hốt, đồng lòng hô to!
“Haha… Lộ rồi ư?" Lục Thanh Vũ đắc ý cười, “Quan hệ của hai ngươi, ta nhìn cũng biết. Đừng mơ giấu giếm ta."
“Nếu hiệu trưởng đã biết quan hệ của bọn ta, hẳn cũng biết hôm nay ta đến đây làm gì?" Cổ Vân Phong đi trực tiếp vào vấn đề.
“Muốn ta không phạt nặng Tống Tiệp đúng không?"
“Đúng."
“Vì sao ta phải đáp ứng ngươi?"
“Ngươi không sợ ta mang chuyện ngươi và phó hiệu trưởng nói ra ư?"
“Ta biết ngươi sẽ không làm đâu." Lục Thanh Vũ nói chắc nịch, “Ngươi sẽ không làm tổn thương hắn. Kỳ thực những lời các ngươi nói ở trong văn phòng, ta đều nghe hết."
“Cái gì? Khốn…" Cổ Vân Phong tức muốn chửi ầm lên. “Tiệp!"
Tống Tiệp vội kéo tay hắn, không cho nói tiếp. Đắc tội với vị hiệu trưởng nham hiểm này không phải ý hay. Có lẽ sẽ chết lúc nào không biết đó.
“Tóm lại, kệ các ngươi nghĩ gì, ta cảnh cáo các ngươi, chuyện hôm nay nếu ta nghe được điều gì khiến Tiểu Vĩ Vĩ khó xử, ta lập tức sẽ tách các ngươi ra!"
“Tiểu Vĩ Vĩ?" Cổ Vân Phong đợt nhiên loé lên một ý! Chậc, đồ nham hiểm, ngươi bị ta nắm trúng nhựơc điểm rồi! “Hiệu trưởng, ngươi có muốn biết phó hiệu trưởng thích ngươi hay không? Siêu năng lực của ta chính là có thể thấy ái tinh trên đầu hắn đó."
“Ái tinh?" Lục Thanh Vũ mắt chợt sáng lên,
Cổ Vân Phong nhìn hắn mắc câu, lập tức thừa thắng xông lên!
“Chỉ cần ngươi không phạt Tống Tiệp, ta có thể giúp ngươi, cam đoan ngươi sẽ hoàn toàn có được hắn!"
“Haha.. Cái này hay đó! Không thành vấn đề, Tống Tiệp, lỗi của ngươi ta cho qua, nhưng ngươi phải cố luyện tập, phải đưa câu lạc bộ võ thuật của chúng ta đoạt vô địch toàn quốc!"
“Được, hiệu trưởng."
“Nào Cổ Vân Phong, mau nói cho ta biết, ái tinh trên đầu Tiểu Vĩ Vĩ có gì?"
“Hiệu trưởng, ta nhất định sẽ nói, nhưng ngươi phải hứa không tách ta và Tống Tiệp khỏi nhau."
“Yên tâm, em ta đã có chỗ rồi, sẽ ở cùng Vương Vũ Kiệt, nên các ngươi đừng lo."
“Hiệu trưởng sao lại nhất định phải để em trai ở cùng Vương Vũ Kiệt?" Tống Tiệp khó hiểu hỏi.
“Ta cũng không biết. Dù sao cũng đã định rồi."
“Vậy ngươi sao còn doạ ta?" Tống Tiệp trừng mắt.
“Không nói thế, các ngươi có ngoan ngoãn khai ra không, ha ha…"
“…"
Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp không biết nói gì nữa. Quên đi, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là tốt rồi. Hai người nắm lồng chặt mười đầu ngón tay, nhìn nhau cười.
“Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng" hôm nay vẫn rất náo nhiệt, tình nhân xuất hiện khắp nơi…
***
Chết rồi!!! Kiệt ở cùng em trai của vị hiệu trưởng siêu nham hiểm kia rồi =)))))))~~~~~~~~~~Kiệt (có khi) gặp hạn ồi!!!! *gào* Mê tỉ, làm ơn mần cho hết cái đám mập mờ của tỉ đi!!! Ngang Kì rồi Kình Kì rồi (có lẽ) cả đệ đệ hiệu trưởng vs Kiệt nữa *gào to hơn* Tỉ mần nhanh lên coi!!!! =))))))~~~~~
Nhưng dù hai người có chìm trong thế giới riêng thế nào, thì thực tế vẫn phải trở lại trường. Tống Tiệp vì tự ý bỏ đội, hiệu trưởng rất tức giận, quyết định phải phạt nặng. Chuyện này đã làm kinh động cả trường, ai ai cũng bàn tán.
“Bảo bối, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là ta hại ngươi." Nghe được tin, Cổ Vân Phong lo lắng kéo người yêu lên sân thượng, ôm lấy hắn không ngừng giải thích. “Đều là ta tuỳ hứng, thực xin lỗi mà."
“Nói tùy hứng thì ta cũng có phần, thế nào có thể trách người hết được?" Tông Tiệp vuốt ve khuôn mặt chán nản của người yêu, cười nhẹ. “Không sao, có tội thì chịu tội, không có gì phải sợ."
Bản thân bị phạt nhưng Tống Tiệp cũng không để tâm, hắn cảm thấy có lỗi chính là đã không làm tròn trách nhiệm, tự tiện bỏ tập huấn, bỏ đội viên mà đi, chuyện này, hắn đã đi xin lỗi hết thảy đội viên rồi.
“Ta sẽ từ chức đội trưởng."
“Cái gì?" Cổ Vân Phong kinh ngạc.
“Khi cùng với ngươi vui vẻ, ta đã không lo lắng đến câu lạc bộ, chỉ biết sa vào hưởng lạc, thí có tư cách gì mà tiếp tục đây?" Tống Tiệp cười buồn.
“Tiệp! Không được nói như vậy!"
Cổ Vân Phong quả thực không muốn bảo bối của mình tham gia nhiều câu lạc bộ, lấy mất thời gian hai người bên nhau. Nhưng nhìn người yêu trên mặt đau khổ, trong lòng rất đau đớn. Cho dù thế nào, hắn cũng muốn nhất là bảo bối của mình được vui vẻ.
“Tiệp, chúng ta đi tìm hiệu trưởng!"
“Tìm hiệu trưởng làm gì?"
“Ta nói với hắn là ta bắt cóc ngươi, kêu hắn phạt ta, ngươi hoàn toàn vô tội!"
“Ngươi điên rồi? Ta không đi!" Tống Tiệp là tự nguyện nhận tội, không hề muốn liiên luỵ đến người yêu.
“Ngươi không đi thì ta đi một mình!" Cổ Vân Phong sao có thể khoanh tay đứng nhìn, liền hướng về phòng hiệu trưởng chạy đi.
“Phong!!!" Tống Tiệp sợ người yêu gặp rắc rối, cũng vội vàng đuổi theo.
Phong hiệu trưởng “Thượng Lạc Hữu Thượng" xa hoa rộng rãi, bày ra hai cái bàn làm việc giống nhau. Phó hiệu trưởng Lâm Kì Vĩ ngồi bàn bên phải, bất mãn nhìn công văn trên tay.
“Ngươi thực muốn phạt nặng Tống Tiệp?"
“Đúng rồi!" Hiệu trưởng Lục Thanh Vũ nói như dao chém cột.
“Tống Tiệp xử sự rất đúng mực, chẳng qua vô tình phạm sai lầm, có nên làm khó hắn như vậy không?" Lâm Kì Vĩ nhíu mày. Hắn luôn chủ trương giáo dục là phải yêu thương, đám học sinh trung học thì vốn máu nóng bốc đồng, có làm trái nội quy một chút cũng là điều dễ hiểu.
“Không được! Việc khác ta có thể tha, nhưng vì ngươi, ta phải giúp câu lạc bộ võ thuật đạt vô địch toàn quốc, Tống Tiệp cũng biết ta vô cùng coi trọng đợt tập huấn này, không ngờ hắn dám bỏ đội mà đi mất tích!" Lục Thanh Vũ nổi giận đập bàn! “Uổng công ta tín nhiệm, thật sự làm ta rất thất vọng!"
“Dù sao ta cũng không đồng ý phạt nặng, ngươi có thể nghĩ cách để hắn lấy công chuộc tội mà."
“Ngươi muốn xin tha hộ hắn sao?" Lục Thanh Vũ đang tức giận bỗng trở nên nhu hoà, khoé miệng gợi một nụ cười không tốt đẹp gì cả, “Dùng chính ngươi làm nguôi giận cho ta, nói không chừng ta sẽ đổi ý đó…"
“Ngươi là đồ cầm thú! Tối hôm qua mới cho ngươi làm đến nửa đêm, ngươi còn muốn nữa sao?" Lâm Kì Vĩ hung hăng trừng mắt.
“Tối hôm qua mới được có hai lần, sao bõ dính răng? Ngươi không muốn, ta mang đi dán." Lục Thanh Vũ đi tới trước bàn, giật lấy công văn.
“Không được! Ta không cho ngươi dán! Ta không thể để cho ngươi tuỳ tiện phá hoại tiền đồ tươi sáng của học sinh, vết nhơ như vậy xoá làm sao được!"
“Nói hay lắm! Như vậy, phó hiệu trưởng nhân từ của chúng ta có hay không giúp hiệu trưởng hạ hoả đây?"
Nhìn Lục Thanh Vũ dáng vẻ cợt nhả, Lâm Kì Vĩ quả thật khóc không ra nước mắt.
“Được! Được! Lâm Kì Vĩ ta đây kiếp trước nhất định sống không tốt nên mới gặp tiểu nhân đê tiện như ngươi!"
“Haha, vậy Lục Thanh Vũ ta đây kiếp trước nhất định đã sống tốt nên mới gặp được Tiểu Vĩ Vĩ đáng yêu ha…" Đem bảo bối nhỏ hắn mong mỏi nhiều năm ép lên bàn, Lục Thanh Vũ bắt đầu dùng bữa trưa thịnh soạn của mình.
“Ưm… Đừng cắn chỗ đó…" Thân thể mẫn cảm bị hắn cắn khiến Lâm Kì Vĩ run rẩy không ngừng!
“Kì quái, sao lại lớn như thế này?" Lục Thanh Vũ tò mò sờ đầu vú hơi sưng, “Tiểu Vĩ Vĩ, ngươi không phải đang có mang con ta đó chứ?"
“Thần kinh!" Lâm Kì Vĩ không nhịn được mà gõ cho hắn một phát.
“Đau quá!" Lục Thanh Vũ xoa xoa cái trán, “Ta nói có gì sai mà ngươi đánh ta?"
“Đánh thôi sao? Ta hận không thể giết ngươi ấy chứ! Ta là đàn ông không phải đàn bà! Muốn có con thì đi tìm họ đi, đừng phiền đến ta!" Với điều kiện của tên đàn ông thối này thì tìm đâu chả có đàn bà, cần gì đến hắn chứ.
“Ta không cần có con, nếu muốn, nhất định phải là Tiểu Vĩ Vĩ sinh cho ta." Lục Thanh Vũ yêu thương xoa bụng hắn. “Nếu có thì phải nói cho ta biết nhé, ta sẽ làm nhẹ nhàng một chút để tránh động thai."
“Thai cái đầu ngươi! Ta bị ngươi làm cho tức chết mà!" Lâm Kì Vĩ thật sự bị tên càn quấy khốn nạn này làm cho phát điên luôn!
“Rồi rồi, đừng giận mà bảo bối nhỏ…"
“Nói với ngươi rồi, không được gọi ta là bảo bối nhỏ!"
“Rồi rồi, vợ yêu, đừng nóng mà."
“Cũng không đựơc gọi ta là vợ…"
Lâm Kì Vĩ còn chưa nói hết câu, đã bị hôn tới tấp. Lần nào tiếp xúc với đầu lưỡi nóng hổi, linh hoạt của người kia, Lâm Kì Vĩ trong đầu liền trống rỗng. Đầu lưỡi hai người quấn quýt không ngừng, ở trên bàn làm việc mà điên cuồng hôn lưỡi… Lục Thanh Vũ vừa hôn đến điên đảo, vừa đưa tay cởi quần hai người xuống. Hắn kéo cặp đùi rắn chắc của người kia đặt trên vai mình, dương vật cương cứng lập tức tìm thấy mục tiêu, hung hăng tiến vào.
“Ô ư…" Lâm Kì Vĩ tối qua mới quan hệ, có lẽ tiểu huyệt còn mềm, nên tuy không hề được báo trước nhưng cũng không thấy đau nhiều, đói khát mà đem cắn chặt đại trư kia.
“Ư…" Lục Thanh Vũ cong người lên! “Thích quá đi! Vợ yêu à! Cái huyệt nhỏ hư hỏng này quả thật rất đáng yêu! Ta làm nhiều đến thế nào cũng không đủ phải không?"
“Khốn kiếp! Câm cho ta… AA… Đừng dùng sức thế… Aaaa.."
“Nói láo, ngươi rõ ràng thích ta hung hăng như thế này! Mỗi lần đại trư của ta đâm vào, ngươi liền có bộ dạng thích muốn chết mà, vật nhỏ này thật đúng là đồ hai miệng mà!"
“Ta không có… Không có… Aaaa…. Tới đỉnh rồi… Tới đỉnh rồi…"
“Đến lúc rồi ư? Mỗi lần ta đưa đẩy ba cái ở trong này, ngươi nhất định sẽ bắn! Một… hai…"
“Ôaaa… Không…"
“Ba!"
“Không…" Lâm Kì Vĩ quả nhiên như lời hắn nói, bị đại trư hung hăng ba cái thân thể cong lên dữ dội, một đợt tinh dịch màu trắng bắn ra.
“Chậc chậc, bắn xa quá đí… Làm bẩn công văn rồi. Nêu ta đem nó đi dán… Ai cha, Tiêu Vĩ Vĩ, ngươi nói coi bọn chúng có nhìn ra đây là tinh dịch của phó hiệu trưởng hay không?" Lục Thanh Vũ cười khiếm nhã.
“Ha… ha… Khốn kiếp… Ngươi… Ngươi dám mang đi dán… Ta sẽ giết ngươi…"
“Haha, yên tâm đi bảo bối, ta thế nào lại mang thứ này của ngươi cho người khác xem chứ? Trên thế giới này chỉ có ta mới có quyền xem thôi… Tới đây, ngươi đã góp phần rồi, ta cũng không thể keo kiệt được, ta sẽ cho cái mông của ngươi được ăn no…"
“Không cần… Ngươi không cần bắn ở trong đó… Cứu với…"
Cổ Vân Phong vội chạy tới phòng hiệu trưởng, Tống Tiệp cũng kịp đuổi theo tới trứơc cửa. Có lẽ là đang giờ nghỉ trưa, nên bọn họ không thấy thư kí Trần phụ trách văn phòng đâu cả.
“Phong, hiệu trưởng không ở đây đâu, ta về đi."
“Không, đã đến đây rồi sao lại dễ dàng trở về chứ. Hiệu trưởng không có thì ta tìm phó hiệu trưởng. Hắn trước giờ đều rất yêu thương bọn ta, ta tìm hắn nói giúp, có lẽ là được."
“Phong, đừng vất vả vì ta như vậy." Tống Tiệp cầm tay hắn, tha thiết nói.
“Ngốc này, vì ngươi ta cái gì cũng làm mà, đừng nghĩ lung tung ha." Cổ Vân Phong đặt tay lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn. “Đi thôi, chúng ta gõ cửa coi hiệu trưởng có trong đó không."
“Ừ."
Ngay lúc Cổ Vân Phong chuẩn bị gõ cửa, siêu năng lực của hắn bỗng cảm thấy đằng sau cánh cửa, có một luồng khí yêu đương vô cùng mạnh mẽ. Kì quái, sao có thể? Bình thường loại khí này chỉ khi hai người cực kì yêu nhau làm tình mới xuất hiện. Sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng hiệu trưởng chứ? Dán chặt tai vào cửa cũng không nghe thấy gì, Cổ Vân Phong trong lòng nảy ra một ý. Chậc, nhất định là hiệu trưởng dẫn phụ nữ bên ngoài tới rồi, nếu bị ta bắt ngay tại trận trên giường, nói không chừng có thể lấy làm điều kiện trao đổi, giúp Tiệp yêu của hắn không bị phạt. Được, thử coi! Cổ Vân Phong hưng phấn kéo Tống Tiệp ra ngoài.
“Tiệp, đừng lên tiếng, chúng ta ra phía ngoài cửa sổ đi."
“Xem cái gì?"
“Xem diễn chuyện tình yêu! Đi theo ta!" Cổ Vân Phong nghịch ngơm nháy mắt mấy cái.
Hai ngừơi tới góc gần cửa sổ, lại đứng trên tảng đá nhón chân, phấn khởi nhìn vào trong.
Mẹ ôi!
Hai người vừa nhìn thấy bị doạ cho sợ đến ngã lăn quay xuống đất. Bởi vì nhìn thấy hiệu trưởng ép phó hiệu trưởng lên bàn, dáng vẻ muốn fuck đến chết đi sống lại, hai người kinh hãi không nói nên lời.
“Tiệp… ta có nhìn nhầm không? Người đó… Không phải là phó hiệu trưởng chứ?" Cổ Vân Phong thực sự không chịu được việc phó hiệu trưởng bị hiệu trưởng giày vò như thế!
“Đúng… là hắn, tuy hắn vẻ mặt muốn khóc, nhưng rõ ràng ta thấy hắn rất hạnh phúc…" Tống Tiệp ôm lấy người yêu an ủi. “Phong, ngươi đừng buồn…"
“Đáng ghét! Ta biết mà! Vì cái gì Hữu Thượng các ngươi bỏ nhiều tiền vậy mua Thượng Lạc chúng ta? Hoá ra đều là bụng dạ con buôn nham hiểm, muốn bắt nạt Lâm hiệu trưởng!"
“Ai bắt nạt hắn?" Bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện bóng Lục Thanh Vũ. “Hai tên tiểu quỷ các ngươi, vào đây hết cho ta!"
Hai người đi vào phòng hiệu trưởng vừa lúc phó hiệu trưởng được hiệu trưởng dịu dàng bế lên, mang vào trong phòng ngủ.
“Đứng đó cho ta, không được nhúc nhích."
Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc, chuyện lớn đổ bể như thế này, không biết hiệu trửơng sẽ làm gì bọn họ.
“Tiệp, đừng sợ. Ngươi cứ nói mình chưa thấy gì, ta sẽ nhận chỉ mình ta xem, ngươi cái gì cũng không biết, nghe không?"
“Ngươi sao lại thích cướp lời ta thế? Những lời đó ta nói mới đúng." Tống Tiệp trừng mắt nhìn, trong lòng vừa giận vừa hạnh phúc. Ngốc quá, ngươi nghĩ muốn bảo vệ ta, nhưng ta cũng muốn bảo vệ ngươi mà.
“Chậc, đều do siêu năng lực của ta gây hoạ… Có một số việc không biết vẫn là tốt hơn. Bởi vì ta không muốn làm tổn thương phó hiệu trưởng, hắn đúng là người tốt mà."
Nhìn người yêu vẻ mặt ảo não, Tống Tiệp ôm lấy hắn.
“Phong, đây là quà trời ban cho ngươi, ngươi đừng chán ghét nó. Không nhớ sao? Ngươi đã nói thích nhất là nhìn ái tinh của ta chuyển thành màu hồng phấn, mỗi lần như vậy ngươi rất hạnh phúc mà."
“Đúng, ta rất hạnh phúc. Nếu không có siêu năng lực này, ta sao có thể nhận ra cán sự thể thao Thiên nhân trảm thật ra chỉ là tiểu xử nam đáng thương chứ."
“Cổ Vân Phong! Tên khốn kiếp này! Lại lấy chuyện đó ra giễu cợt ta!" Tống Tiệp tức giận quay ngoắt đầu, không thèm nhìn hắn.
“Đừng nóng mà vợ, đều là ta không tốt, đừng lơ ta mà…" Cổ Vân Phong ôm lấy hắn, không ngừng làm nũng.
“Buông tay! Xấu xa!"
Ngay khi hai người đang liếc mắt đưa tình, hiệu trưởng từ phòng ngủ đi ra. Hai người lập tức dừng lại.
“Tình cảm hai ngươi tốt quá nhỉ?" Lục Thanh Vũ liếc mắt một cái, ngồi vào ghế
Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp nghe xong tim đập loạn xạ. Chết thật, vạn nhất bị con người nham hiểm này phát hiện, thì chúng ta xong đời!
“Tốt đâu mà tốt! Toàn bộ học sinh đều biết chúng ta đối đầu nhau mà." Cổ Vân Phong vội vàng giải thích.
“Đúng đúng, ta ghét nhất là hắn, quan hệ của chúng ta xấu vô cùng." Tống Tiệp cũng giải thích tiếp.
“Như vậy sao… Vừa đúng lúc, các ngươi sẽ không phải ở với nhau nữa. Ta có cậu em muốn về đây dạy học, bên kí túc xá giáo viên hết chỗ rồi, ta muốn chuỷên hắn qua kí túc xá nam. Tống Tiệp, vậy ngươi qua bên Vương Vũ Kiệt đi, còn Cổ Vân Phong thì ở với em ta." Lục Thanh Vũ mỉm cười nhìn bọn chúng, tựa rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.
“Không! Chúng ta tuyệt đối không xa rời nhau!" Hai người nghe thấy vậy đều hoảng hốt, đồng lòng hô to!
“Haha… Lộ rồi ư?" Lục Thanh Vũ đắc ý cười, “Quan hệ của hai ngươi, ta nhìn cũng biết. Đừng mơ giấu giếm ta."
“Nếu hiệu trưởng đã biết quan hệ của bọn ta, hẳn cũng biết hôm nay ta đến đây làm gì?" Cổ Vân Phong đi trực tiếp vào vấn đề.
“Muốn ta không phạt nặng Tống Tiệp đúng không?"
“Đúng."
“Vì sao ta phải đáp ứng ngươi?"
“Ngươi không sợ ta mang chuyện ngươi và phó hiệu trưởng nói ra ư?"
“Ta biết ngươi sẽ không làm đâu." Lục Thanh Vũ nói chắc nịch, “Ngươi sẽ không làm tổn thương hắn. Kỳ thực những lời các ngươi nói ở trong văn phòng, ta đều nghe hết."
“Cái gì? Khốn…" Cổ Vân Phong tức muốn chửi ầm lên. “Tiệp!"
Tống Tiệp vội kéo tay hắn, không cho nói tiếp. Đắc tội với vị hiệu trưởng nham hiểm này không phải ý hay. Có lẽ sẽ chết lúc nào không biết đó.
“Tóm lại, kệ các ngươi nghĩ gì, ta cảnh cáo các ngươi, chuyện hôm nay nếu ta nghe được điều gì khiến Tiểu Vĩ Vĩ khó xử, ta lập tức sẽ tách các ngươi ra!"
“Tiểu Vĩ Vĩ?" Cổ Vân Phong đợt nhiên loé lên một ý! Chậc, đồ nham hiểm, ngươi bị ta nắm trúng nhựơc điểm rồi! “Hiệu trưởng, ngươi có muốn biết phó hiệu trưởng thích ngươi hay không? Siêu năng lực của ta chính là có thể thấy ái tinh trên đầu hắn đó."
“Ái tinh?" Lục Thanh Vũ mắt chợt sáng lên,
Cổ Vân Phong nhìn hắn mắc câu, lập tức thừa thắng xông lên!
“Chỉ cần ngươi không phạt Tống Tiệp, ta có thể giúp ngươi, cam đoan ngươi sẽ hoàn toàn có được hắn!"
“Haha.. Cái này hay đó! Không thành vấn đề, Tống Tiệp, lỗi của ngươi ta cho qua, nhưng ngươi phải cố luyện tập, phải đưa câu lạc bộ võ thuật của chúng ta đoạt vô địch toàn quốc!"
“Được, hiệu trưởng."
“Nào Cổ Vân Phong, mau nói cho ta biết, ái tinh trên đầu Tiểu Vĩ Vĩ có gì?"
“Hiệu trưởng, ta nhất định sẽ nói, nhưng ngươi phải hứa không tách ta và Tống Tiệp khỏi nhau."
“Yên tâm, em ta đã có chỗ rồi, sẽ ở cùng Vương Vũ Kiệt, nên các ngươi đừng lo."
“Hiệu trưởng sao lại nhất định phải để em trai ở cùng Vương Vũ Kiệt?" Tống Tiệp khó hiểu hỏi.
“Ta cũng không biết. Dù sao cũng đã định rồi."
“Vậy ngươi sao còn doạ ta?" Tống Tiệp trừng mắt.
“Không nói thế, các ngươi có ngoan ngoãn khai ra không, ha ha…"
“…"
Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp không biết nói gì nữa. Quên đi, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là tốt rồi. Hai người nắm lồng chặt mười đầu ngón tay, nhìn nhau cười.
“Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng" hôm nay vẫn rất náo nhiệt, tình nhân xuất hiện khắp nơi…
***
Chết rồi!!! Kiệt ở cùng em trai của vị hiệu trưởng siêu nham hiểm kia rồi =)))))))~~~~~~~~~~Kiệt (có khi) gặp hạn ồi!!!! *gào* Mê tỉ, làm ơn mần cho hết cái đám mập mờ của tỉ đi!!! Ngang Kì rồi Kình Kì rồi (có lẽ) cả đệ đệ hiệu trưởng vs Kiệt nữa *gào to hơn* Tỉ mần nhanh lên coi!!!! =))))))~~~~~
Tác giả :
Mê Dương