Vấn Đỉnh Cung Khuyết
Chương 62: Mang thai
"Lời này của muội muội..." Yến Quý Cơ miễn cưỡng cười, "Tóm lại là hài tử của Hoàng Thượng."
Lời tuy nói như vậy, nhưng có thể nghe ra, nàng không quá tự tin.
Hòa Cơ hoàn hồn, cười nói: "Chiêu Nghi nương nương nói đúng, nên truyền thái y đến xem."
Mọi người ngầm hiểu, tất cả đều làm ngơ với câu nói vừa rồi. Hứa Chiêu Nghi sai người đi truyền thái y, thái y nhanh chóng tới, bắt mạch cho Hòa Cơ, quả thật là hỉ mạch.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Hòa Cơ tự mình lệnh cung nhân: "Đi báo với Hoàng Thượng một tiếng." Tuy cười, nhưng đáy mắt một chút ý cười cũng không có, sâu tận ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu, thậm chí còn có chút thê lương.
Rất nhanh cung nhân quay lại báo hoàng đế đã nghỉ ngơi. Cũng đúng, hôm nay trời chưa sáng hoàng đế phải xuất cung tế tổ, mệt nhọc hơn chúng phi tần, ngày mai giờ Mẹo còn phải thượng triều, lúc này hẳn đã ngủ.
Hứa Chiêu Nghi nắm chặt tay Hòa Cơ: "Muội cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai cho người qua Tử Thần Điện bẩm báo, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui mừng."
"Vâng." Hòa Cơ nhẹ nhàng đáp.
Mọi người cũng không ở lại lâu, cùng nàng từ chỗ Hứa Chiêu Nghi cáo từ.
Đến ngoài Du Hoa Điện, các nàng nhìn theo Hòa Cơ rời đi trước, bộ liễn dọc theo con đường dài hẹp ngày càng đi xa, không khỏi lô vẻ lạnh lẽo hoa lệ.
"A..." Yến Quý Cơ thầm than, "Đúng là mệnh tốt, vào cung mới có mấy ngày chứ!"
Hạ Vân Tự nhìn qua, Chu Diệu cười nói: "Nương nương phúc trạch thâm hậu, sớm muộn gì cũng có."
Yến Quý Cơ nghe thế chỉ cười cười, cùng các nàng hàn huyên vài câu rồi cũng trở về.
Ba người tự về chỗ của mình, Hạ Vân Tự ở gần chỗ của Hàm Ngọc, vì thế cùng đi một đoạn.
Hàm Ngọc có chút tiếc hận: "Đáng giận Tô thị hại nương tử, bằng không nương tử thịnh sủng không suy, lúc này có lẽ đã hoài thai."
Hạ Vân Tự suy nghĩ sâu xa, hoàn hồn mới cười nói: "Không vội."
Nàng ngóng trông Hòa Cơ có thể sinh hạ hài tử bình an, tốt nhất là mẫu tử đều khỏe mạnh. Như vậy hài tử Hòa Cơ nuôi cũng tốt, nuôi ở dưới gối phi tần khác cũng tốt, tóm lại trong cung sẽ có thêm một phi tần nuôi hài tử. Phi tần nuôi hài tử càng nhiều, khiến hoàng đế giao Ninh Nguyên cho nàng càng dễ.
Bình minh hôm sau, chuyện Hòa Cơ có thai bẩm báo tới Tử Thần Điện, khẩu dụ trước khi hoàng đế thượng triều tới, tấn phong Hòa Cơ làm Quý Cơ, dời khỏi cung của Tống Sung Hoa, làm chủ vị của Vĩnh Định Cung.
Hạ triều, hắn liền đi thăm Hòa Quý Cơ. Khi Hạ Vân Tự ở Sương Mai Hiên nghe những việc này, thầm thở dài.
Đại Túc nghênh thú công chúa hòa thân không nhiều, từ dung mạo liền biết khác hẳn với người Hán, cho nên lo lắng của Hòa Quý Cơ rốt cuộc có thành sư thật hay không, các nàng ai cũng không thể nói rõ, trước mắt cứ làm như không có viêc gì.
Buổi trưa, vừa dùng thiện xong, chợt thấy ngoài cửa có bóng người. Ngước mắt nhìn, liền thấy hoàng đế tới.
Hạ Vân Tự vội đứng dậy hành lễ, hắn đi tới đỡ nàng: "Miễn đi." Trong giọng nói pha chút mệt mỏi.
"Hoàng Thượng sao vậy?" Hạ Vân Tự hỏi, "Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng vừa đi thăm Hòa Quý Cơ, sao còn mặt ủ mày ê thế?"
Hắn cười khổ lắc đầu: "Vừa khóc một trận, dỗ một hồi mới hết."
Hạ Vân Tự đoán việc này có liên quan đến tâm sự của Hòa Quý Cơ, cũng muốn tìm hiểu tới cùng, nên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thật kỳ là, ngày thường Hòa Quý Cơ ít nói chuyện, người không thân với nàng càng nói nàng ấy tính tình lạnh nhạt. Hoàng Thượng khi dễ nàng ấy thế nào mà khiến nàng ấy khóc thế?"
"Trẫm sao có thể khi dễ nàng ấy?" Hạ Huyền Thời vừa ngồi xuống vừa cười nhạt, "Là nàng ấy lo trẫm không cho đứa nhỏ này chào đời, không ngừng cầu xin trẫm."
"Nữ nhân mang thai thường suy nghĩ nhiều, Hoàng Thượng đừng trách nàng ấy."
"Trẫm biết." Hắn thở dài, "Điều nàng ấy lo lắng cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Nàng ấy nói quốc vương Lạc Tư cũng thường có phi tần người Hán, những người đó có thai thông thường đều không cho sinh hạ để tránh huyết mạch dao độnng, thỉnh thoảng có kẻ to gan giấu tới lúc sắp sinh mới nói, lập tức một thi hai mạng."
Hạ Vân Tự rơi vào trầm mặc một lúc, mới hỏi: "Vậy Hoàng Thượng không sợ huyết mạch dao động sao?"
Hắn buồn cười: "Việc này có gì đáng sợ." Nói rồi hắn gắp đồ ăn cho nàng, ý bảo nàng vừa ăn vừa nói chuyện, "Trẫm đã có ba hoàng tử, cũng có rất nhiều huynh đệ, chất nhi. Trừ phi những người đó đều không còn, lại giết sạch văn võ bá quan cả triều, nếu không hài tử của nàng ấy chắc chắn không có cơ hội thừa kế đại thống, đâu ra dao mạch huyết mạch?"
Vấn đề Hòa Quý Cơ lo lắng không thôi cứ thế mà bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.
Nói đến cùng nước lớn nước nhỏ vẫn có khác biệt. Lạc Tư không lớn, vương tử không nhiều, triều thần cũng ít, biến cố dễ xảy ra. Mà với hắn mà nói, có thêm một nhi tử huyết mạch dị tộc chẳng qua là thêm một vương phủ mà thôi, muốn làm ra chuyện lớn thì phải tôn thất cả triều đều bị giết sạch sẽ mới được.
Khi gặp lại Hòa Quý Cơ, gương mặt nàng ấy đầy sự hạnh phúc. Kỳ thật nàng ấy vốn không lãnh đạm như bên ngoài đồn, gương mặt là thế không sai, nhưng rất dễ đối phó, hiện tại mang thai khiến nàng ấy càng dịu dàng, thấy ai cũng cười, người làm mẹ nên có từ ai đều viết trên mặt.
Nàng thậm chí còn bắt đầu học nữ hồng. Nữ tử Lạc Tư vốn không biết những thứ này, nhưng nàng thấy người Trung Nguyên thường làm giày đầu hổ và yếm cho hài tử đều rất đẹp, bản thân cũng muốn làm cho nó vài cái.
Hòa Quý Cơ mời Hạ Vân Tự tới cùng làm, nàng luôn hâm mộ tay nghệ của Hạ Vân Tự, mỗi lần gặp chỗ khó thêu liền nhờ nàng ấy hỗ trợ.
"Nếu còn tiếp tục, đôi giày này sẽ do ta thêu đấy!" Hạ Vân Tự oán trách mấy lần, nhưng mỗi khi oán trách xong vẫn giúp nàng thêu.
Khoảng thời gian trong cung có thể bình lặng như vậy không nhiều, tuy thêu thùa tốn nhiều sức lực, nhưng vẫn khiến người hưởng thụ.
Liên tiếp mấy ngày như thế, hôm nay về Sương Mai Hiên, Hạ Vân Tự cũng cảm thấy mệt mỏi. Oanh Thời ngẫm lại sau lần trúng độc đó đã nhiều ngày không mời thái y tới bắt mạch, vì vậy lần này dứt khoát mời thái y tới một chuyến, kê đơn thư giãn đôi mắt, cũng để xem sức khỏe có gì khác thường không.
Khi thái y bắt mạch nàng không nói chuyện, thỉnh thoảng có vấn đề muốn hỏi, đều có Oanh Thời trả lời. Hạ Vân Tự nằm trên giường, không bao lâu liền ngủ, ngay khi thái y ấn ngón tay lên mạch nàng thì cả người run lên.
Nàng mở mắt, thấy thái y quỳ xuống dập đầu: "Chúc mừng nương tử."
Hạ Vân Tự nhíu mày.
"Nương tử có hỉ, đã hai tháng rồi."
Hạ Vân Tự nhìn ông ta: "Trịnh thái y."
"Có thần."
"Thân thể ta vẫn luôn do ngài chiếu cố." Đáy lòng nàng tìm không ra một chút vui sướng, giọng nói cũng bình tĩnh đến lãnh đạm, "Lúc trước nói ta nhất thời khó mà sinh hạ hài tử bình an là ngài. Hiện tại ngài trả lời ta một câu chắc chắn, đứa nhỏ này, có thể chào đời không?"
Trịnh thái y do dự: "Việc này..."
"Ta không muốn chỉ nghe chuyện tốt. Ngươi cứ nói thật là được. Độc không phải ngươi hạ, hài tử có vấn đề gì cũng không trách đến ngươi."
Sau an tịch ngắn ngủi, Trịnh thái y thở dài: "Bẩm nương tử, đứa nhỏ này... Nương nương có thể hoài bốn năm tháng đã không dễ, nếu muốn giữ đến lúc đủ tháng rồi sinh hạ, chắc chắn là... Cũng không sống được."
Hạ Vân Tự nhìn không chớp mắt: "Chắc chắn?"
Trịnh thái y gật đầu: "Chắc chắn. Đứa nhỏ này tới quá gấp, độc tố trong cơ thể nương tử vẫn còn, theo thời gian hoài thai chắc chắn sẽ gây hại cho hài tử. Nếu đợi nửa năm rồi hoài, sẽ tốt hơn nhiều."
Dứt lời, Trịnh thái y liền cúi đầu thật thấp.
Ông ta làm thái y đã mấy chục năm, ban đầu mới vào cung Thái Hậu vẫn còn trẻ. Ông ta quá rõ nữ nhân trong cung ngóng trông có một hài tử đến thế nào, trực tiếp nói hài tử của nàng không giữ nổi, thật quá quá tàn nhẫn.
Thật lâu sau, ông ta chỉ nghe một tiếng than nhẹ: "Ta biết rồi. Việc này làm phiền thái y giữ bí mật, dù sao đứa nhỏ này vốn cũng không thể chào đời, đừng gây thêm phiền phức cho Hoàng Thượng và Thái Hậu."
Trịnh thái y ngầm hiểu đáp vâng, lại thử dò hỏi: "Nương tử có cần thần kê phương thuốc phá thai không?"
Phá thai lúc này tất nhiên tốt hơn để muộn. Đạo lý này Hạ Vân Tự cũng hiểu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: "Từ từ đã, để ta ngẫm lại."
Trịnh thái y khom người đáp "Vâng", sau đó lặng lẽ cáo lui.
Hạ Vân Tự ngồi dậy, dựa vào gối mềm, ngơ ngẩn một lúc.
Nàng thế mà khổ sở.
Cảm xúc này vô cùng kỳ diệu.
Nàng không ép buộc bản thân khi chưa giải độc phải hoài thai, cũng không quá chờ mong đứa nhỏ này, càng không thích hoàng đế, nào để ý việc sinh thêm đứa con cho hắn? Nhưng hiện tại, nàng thât sự đau khổ, đau khổ đến khiến chính mình cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng nhịn không được mà nghĩ, nếu đứa nhỏ này có thể bình an chào đời thì tốt quá, như vậy Ninh Nguyên cũng có thêm đệ đệ muội muội làm bạn.
Sau khi Ninh Nguyên đăng cơ... Nàng có thể có nhiều hài tử ở bên nàng, nhiều người làm bạn luôn tốt, nàng còn phải sống trong cung nhiều năm như vậy.
Nghĩ tới Hòa Quý Cơ sau khi tâm an vui vẻ bộc lộ hạnh phúc ra ngoài... Đây là lần đầu tiên nàng muốn lấy mạng Tô thị.
Nàng không muốn giết Tô thị, bởi vì Tô thị từng khiến tỷ tỷ đau khổ, nàng cảm thấy mỗi ngày ả sống đều không yên mới hả da. Nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy không bằng để Tô thị chôn cùng hài tử của nàng.
Thật lâu sau, nàng mới kiềm nén ý nghĩ này lại. Nhìn màn treo trên giường, nàng thở dài ngập ngừng: "Ả phải chôn cùng hài tử của ta..."
"... Nương tử?" Oanh Thời vẫn luôn ở bên cạnh không dám hé răng tiến lên nửa bước.
Hạ Vân Tự ngồi dậy: "Đi, kêu Trịnh thái y kê đơn thuốc giữ thai cho ta, không được để ai biết."
Oanh Thời tỏ vẻ khó hiểu: "Giữ thai, lại không cho ai biết... Cũng không bẩm báo Hoàng Thượng sao?"
Hạ Vân Tự lời ít ý nhiều: "Không báo."
"Vậy người giữ cái thai này..." Oanh Thời không rõ dụng ý của nàng, suy nghĩ một chút, chỉ nói, "Nếu người báo với Hoàng Thượng trước, sau này hài tử không còn, người cũng đã là Quý Cơ."
Nàng chỉ còn cách chủ vị một cung một bước này, dựa vào đứa nhỏ để bước lên vừa lúc hợp tình hợp lý.
Hạ Vân Tự lại lắc đầu: "Ta có tính toán của ta, ngươi không cần lo lắng."
Hiện tại đã là tháng tư, không bao lâu nữa, mọi người sẽ đi tránh nóng. Hành cung là một nơi tốt, quy củ rời rạc, cũng không vuông vức như trong cung, cảnh trí tốt hơn nhiều.
Đứa nhỏ này đã tới rồi, không thể ra đi uổng phí.
Lời tuy nói như vậy, nhưng có thể nghe ra, nàng không quá tự tin.
Hòa Cơ hoàn hồn, cười nói: "Chiêu Nghi nương nương nói đúng, nên truyền thái y đến xem."
Mọi người ngầm hiểu, tất cả đều làm ngơ với câu nói vừa rồi. Hứa Chiêu Nghi sai người đi truyền thái y, thái y nhanh chóng tới, bắt mạch cho Hòa Cơ, quả thật là hỉ mạch.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Hòa Cơ tự mình lệnh cung nhân: "Đi báo với Hoàng Thượng một tiếng." Tuy cười, nhưng đáy mắt một chút ý cười cũng không có, sâu tận ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu, thậm chí còn có chút thê lương.
Rất nhanh cung nhân quay lại báo hoàng đế đã nghỉ ngơi. Cũng đúng, hôm nay trời chưa sáng hoàng đế phải xuất cung tế tổ, mệt nhọc hơn chúng phi tần, ngày mai giờ Mẹo còn phải thượng triều, lúc này hẳn đã ngủ.
Hứa Chiêu Nghi nắm chặt tay Hòa Cơ: "Muội cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai cho người qua Tử Thần Điện bẩm báo, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui mừng."
"Vâng." Hòa Cơ nhẹ nhàng đáp.
Mọi người cũng không ở lại lâu, cùng nàng từ chỗ Hứa Chiêu Nghi cáo từ.
Đến ngoài Du Hoa Điện, các nàng nhìn theo Hòa Cơ rời đi trước, bộ liễn dọc theo con đường dài hẹp ngày càng đi xa, không khỏi lô vẻ lạnh lẽo hoa lệ.
"A..." Yến Quý Cơ thầm than, "Đúng là mệnh tốt, vào cung mới có mấy ngày chứ!"
Hạ Vân Tự nhìn qua, Chu Diệu cười nói: "Nương nương phúc trạch thâm hậu, sớm muộn gì cũng có."
Yến Quý Cơ nghe thế chỉ cười cười, cùng các nàng hàn huyên vài câu rồi cũng trở về.
Ba người tự về chỗ của mình, Hạ Vân Tự ở gần chỗ của Hàm Ngọc, vì thế cùng đi một đoạn.
Hàm Ngọc có chút tiếc hận: "Đáng giận Tô thị hại nương tử, bằng không nương tử thịnh sủng không suy, lúc này có lẽ đã hoài thai."
Hạ Vân Tự suy nghĩ sâu xa, hoàn hồn mới cười nói: "Không vội."
Nàng ngóng trông Hòa Cơ có thể sinh hạ hài tử bình an, tốt nhất là mẫu tử đều khỏe mạnh. Như vậy hài tử Hòa Cơ nuôi cũng tốt, nuôi ở dưới gối phi tần khác cũng tốt, tóm lại trong cung sẽ có thêm một phi tần nuôi hài tử. Phi tần nuôi hài tử càng nhiều, khiến hoàng đế giao Ninh Nguyên cho nàng càng dễ.
Bình minh hôm sau, chuyện Hòa Cơ có thai bẩm báo tới Tử Thần Điện, khẩu dụ trước khi hoàng đế thượng triều tới, tấn phong Hòa Cơ làm Quý Cơ, dời khỏi cung của Tống Sung Hoa, làm chủ vị của Vĩnh Định Cung.
Hạ triều, hắn liền đi thăm Hòa Quý Cơ. Khi Hạ Vân Tự ở Sương Mai Hiên nghe những việc này, thầm thở dài.
Đại Túc nghênh thú công chúa hòa thân không nhiều, từ dung mạo liền biết khác hẳn với người Hán, cho nên lo lắng của Hòa Quý Cơ rốt cuộc có thành sư thật hay không, các nàng ai cũng không thể nói rõ, trước mắt cứ làm như không có viêc gì.
Buổi trưa, vừa dùng thiện xong, chợt thấy ngoài cửa có bóng người. Ngước mắt nhìn, liền thấy hoàng đế tới.
Hạ Vân Tự vội đứng dậy hành lễ, hắn đi tới đỡ nàng: "Miễn đi." Trong giọng nói pha chút mệt mỏi.
"Hoàng Thượng sao vậy?" Hạ Vân Tự hỏi, "Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng vừa đi thăm Hòa Quý Cơ, sao còn mặt ủ mày ê thế?"
Hắn cười khổ lắc đầu: "Vừa khóc một trận, dỗ một hồi mới hết."
Hạ Vân Tự đoán việc này có liên quan đến tâm sự của Hòa Quý Cơ, cũng muốn tìm hiểu tới cùng, nên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thật kỳ là, ngày thường Hòa Quý Cơ ít nói chuyện, người không thân với nàng càng nói nàng ấy tính tình lạnh nhạt. Hoàng Thượng khi dễ nàng ấy thế nào mà khiến nàng ấy khóc thế?"
"Trẫm sao có thể khi dễ nàng ấy?" Hạ Huyền Thời vừa ngồi xuống vừa cười nhạt, "Là nàng ấy lo trẫm không cho đứa nhỏ này chào đời, không ngừng cầu xin trẫm."
"Nữ nhân mang thai thường suy nghĩ nhiều, Hoàng Thượng đừng trách nàng ấy."
"Trẫm biết." Hắn thở dài, "Điều nàng ấy lo lắng cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Nàng ấy nói quốc vương Lạc Tư cũng thường có phi tần người Hán, những người đó có thai thông thường đều không cho sinh hạ để tránh huyết mạch dao độnng, thỉnh thoảng có kẻ to gan giấu tới lúc sắp sinh mới nói, lập tức một thi hai mạng."
Hạ Vân Tự rơi vào trầm mặc một lúc, mới hỏi: "Vậy Hoàng Thượng không sợ huyết mạch dao động sao?"
Hắn buồn cười: "Việc này có gì đáng sợ." Nói rồi hắn gắp đồ ăn cho nàng, ý bảo nàng vừa ăn vừa nói chuyện, "Trẫm đã có ba hoàng tử, cũng có rất nhiều huynh đệ, chất nhi. Trừ phi những người đó đều không còn, lại giết sạch văn võ bá quan cả triều, nếu không hài tử của nàng ấy chắc chắn không có cơ hội thừa kế đại thống, đâu ra dao mạch huyết mạch?"
Vấn đề Hòa Quý Cơ lo lắng không thôi cứ thế mà bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.
Nói đến cùng nước lớn nước nhỏ vẫn có khác biệt. Lạc Tư không lớn, vương tử không nhiều, triều thần cũng ít, biến cố dễ xảy ra. Mà với hắn mà nói, có thêm một nhi tử huyết mạch dị tộc chẳng qua là thêm một vương phủ mà thôi, muốn làm ra chuyện lớn thì phải tôn thất cả triều đều bị giết sạch sẽ mới được.
Khi gặp lại Hòa Quý Cơ, gương mặt nàng ấy đầy sự hạnh phúc. Kỳ thật nàng ấy vốn không lãnh đạm như bên ngoài đồn, gương mặt là thế không sai, nhưng rất dễ đối phó, hiện tại mang thai khiến nàng ấy càng dịu dàng, thấy ai cũng cười, người làm mẹ nên có từ ai đều viết trên mặt.
Nàng thậm chí còn bắt đầu học nữ hồng. Nữ tử Lạc Tư vốn không biết những thứ này, nhưng nàng thấy người Trung Nguyên thường làm giày đầu hổ và yếm cho hài tử đều rất đẹp, bản thân cũng muốn làm cho nó vài cái.
Hòa Quý Cơ mời Hạ Vân Tự tới cùng làm, nàng luôn hâm mộ tay nghệ của Hạ Vân Tự, mỗi lần gặp chỗ khó thêu liền nhờ nàng ấy hỗ trợ.
"Nếu còn tiếp tục, đôi giày này sẽ do ta thêu đấy!" Hạ Vân Tự oán trách mấy lần, nhưng mỗi khi oán trách xong vẫn giúp nàng thêu.
Khoảng thời gian trong cung có thể bình lặng như vậy không nhiều, tuy thêu thùa tốn nhiều sức lực, nhưng vẫn khiến người hưởng thụ.
Liên tiếp mấy ngày như thế, hôm nay về Sương Mai Hiên, Hạ Vân Tự cũng cảm thấy mệt mỏi. Oanh Thời ngẫm lại sau lần trúng độc đó đã nhiều ngày không mời thái y tới bắt mạch, vì vậy lần này dứt khoát mời thái y tới một chuyến, kê đơn thư giãn đôi mắt, cũng để xem sức khỏe có gì khác thường không.
Khi thái y bắt mạch nàng không nói chuyện, thỉnh thoảng có vấn đề muốn hỏi, đều có Oanh Thời trả lời. Hạ Vân Tự nằm trên giường, không bao lâu liền ngủ, ngay khi thái y ấn ngón tay lên mạch nàng thì cả người run lên.
Nàng mở mắt, thấy thái y quỳ xuống dập đầu: "Chúc mừng nương tử."
Hạ Vân Tự nhíu mày.
"Nương tử có hỉ, đã hai tháng rồi."
Hạ Vân Tự nhìn ông ta: "Trịnh thái y."
"Có thần."
"Thân thể ta vẫn luôn do ngài chiếu cố." Đáy lòng nàng tìm không ra một chút vui sướng, giọng nói cũng bình tĩnh đến lãnh đạm, "Lúc trước nói ta nhất thời khó mà sinh hạ hài tử bình an là ngài. Hiện tại ngài trả lời ta một câu chắc chắn, đứa nhỏ này, có thể chào đời không?"
Trịnh thái y do dự: "Việc này..."
"Ta không muốn chỉ nghe chuyện tốt. Ngươi cứ nói thật là được. Độc không phải ngươi hạ, hài tử có vấn đề gì cũng không trách đến ngươi."
Sau an tịch ngắn ngủi, Trịnh thái y thở dài: "Bẩm nương tử, đứa nhỏ này... Nương nương có thể hoài bốn năm tháng đã không dễ, nếu muốn giữ đến lúc đủ tháng rồi sinh hạ, chắc chắn là... Cũng không sống được."
Hạ Vân Tự nhìn không chớp mắt: "Chắc chắn?"
Trịnh thái y gật đầu: "Chắc chắn. Đứa nhỏ này tới quá gấp, độc tố trong cơ thể nương tử vẫn còn, theo thời gian hoài thai chắc chắn sẽ gây hại cho hài tử. Nếu đợi nửa năm rồi hoài, sẽ tốt hơn nhiều."
Dứt lời, Trịnh thái y liền cúi đầu thật thấp.
Ông ta làm thái y đã mấy chục năm, ban đầu mới vào cung Thái Hậu vẫn còn trẻ. Ông ta quá rõ nữ nhân trong cung ngóng trông có một hài tử đến thế nào, trực tiếp nói hài tử của nàng không giữ nổi, thật quá quá tàn nhẫn.
Thật lâu sau, ông ta chỉ nghe một tiếng than nhẹ: "Ta biết rồi. Việc này làm phiền thái y giữ bí mật, dù sao đứa nhỏ này vốn cũng không thể chào đời, đừng gây thêm phiền phức cho Hoàng Thượng và Thái Hậu."
Trịnh thái y ngầm hiểu đáp vâng, lại thử dò hỏi: "Nương tử có cần thần kê phương thuốc phá thai không?"
Phá thai lúc này tất nhiên tốt hơn để muộn. Đạo lý này Hạ Vân Tự cũng hiểu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: "Từ từ đã, để ta ngẫm lại."
Trịnh thái y khom người đáp "Vâng", sau đó lặng lẽ cáo lui.
Hạ Vân Tự ngồi dậy, dựa vào gối mềm, ngơ ngẩn một lúc.
Nàng thế mà khổ sở.
Cảm xúc này vô cùng kỳ diệu.
Nàng không ép buộc bản thân khi chưa giải độc phải hoài thai, cũng không quá chờ mong đứa nhỏ này, càng không thích hoàng đế, nào để ý việc sinh thêm đứa con cho hắn? Nhưng hiện tại, nàng thât sự đau khổ, đau khổ đến khiến chính mình cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng nhịn không được mà nghĩ, nếu đứa nhỏ này có thể bình an chào đời thì tốt quá, như vậy Ninh Nguyên cũng có thêm đệ đệ muội muội làm bạn.
Sau khi Ninh Nguyên đăng cơ... Nàng có thể có nhiều hài tử ở bên nàng, nhiều người làm bạn luôn tốt, nàng còn phải sống trong cung nhiều năm như vậy.
Nghĩ tới Hòa Quý Cơ sau khi tâm an vui vẻ bộc lộ hạnh phúc ra ngoài... Đây là lần đầu tiên nàng muốn lấy mạng Tô thị.
Nàng không muốn giết Tô thị, bởi vì Tô thị từng khiến tỷ tỷ đau khổ, nàng cảm thấy mỗi ngày ả sống đều không yên mới hả da. Nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy không bằng để Tô thị chôn cùng hài tử của nàng.
Thật lâu sau, nàng mới kiềm nén ý nghĩ này lại. Nhìn màn treo trên giường, nàng thở dài ngập ngừng: "Ả phải chôn cùng hài tử của ta..."
"... Nương tử?" Oanh Thời vẫn luôn ở bên cạnh không dám hé răng tiến lên nửa bước.
Hạ Vân Tự ngồi dậy: "Đi, kêu Trịnh thái y kê đơn thuốc giữ thai cho ta, không được để ai biết."
Oanh Thời tỏ vẻ khó hiểu: "Giữ thai, lại không cho ai biết... Cũng không bẩm báo Hoàng Thượng sao?"
Hạ Vân Tự lời ít ý nhiều: "Không báo."
"Vậy người giữ cái thai này..." Oanh Thời không rõ dụng ý của nàng, suy nghĩ một chút, chỉ nói, "Nếu người báo với Hoàng Thượng trước, sau này hài tử không còn, người cũng đã là Quý Cơ."
Nàng chỉ còn cách chủ vị một cung một bước này, dựa vào đứa nhỏ để bước lên vừa lúc hợp tình hợp lý.
Hạ Vân Tự lại lắc đầu: "Ta có tính toán của ta, ngươi không cần lo lắng."
Hiện tại đã là tháng tư, không bao lâu nữa, mọi người sẽ đi tránh nóng. Hành cung là một nơi tốt, quy củ rời rạc, cũng không vuông vức như trong cung, cảnh trí tốt hơn nhiều.
Đứa nhỏ này đã tới rồi, không thể ra đi uổng phí.
Tác giả :
Lệ Tiêu