Vấn Đỉnh Cung Khuyết
Chương 56: Bát tiên
Hạ Vân Tự biết lời Tô thị có ý nghĩ khác, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi gì thêm.
Cục diện như vậy, cho dù nàng hỏi, Tô thị cũng sẽ không nói, như thế cần gì để Tô thị có cơ hội đắc ý?
Bản thân nàng đã vào hậu cung, mặc kệ là chuyện gì rồi cũng sẽ có một ngày trồi lên mặt nước, không vội nhất thời.
Oanh Thời cũng không tò mò hỏi thăm lời Tô thị nói rốt cuộc có ý gì, chỉ lo lắng về bạc than kia: "Việc này nếu truyền đến tai Hoàng Thượng..."
Hạ Vân Tự khẽ cười: "Vậy cứ để ả bàn luận thị phi, tội thêm một bậc." Nàng cũng không thật sự bỏ thủy ngân vào than, nói thế chẳng qua là để Tô thị ngày ngày lo lắng, không thể sống yên mà thôi.
Năm đó tỷ tỷ đã chịu tra tấn như vậy, tư vị đó so với trúng độc thủy ngân còn khó chịu gấp trăm ngàn lần.
Trừ việc này, trong cung còn vô vàn cách khiến người ta có khổ mà không thể nói, nàng sao phải làm điều thừa, ngược lại để Tô thị có cơ hội cáo trạng nàng?
Về Sương Mai Hiên không lâu, Hạ Huyền Thời tới.
Gần đây hắn tuy trúng độc mà nghĩ triều, nhưng thời buổi loạn lạc, hắn sao có thể tĩnh tâm điều dưỡng?
Trước có Tô thị, sau có chuyện hoàng thứ tử ngỗ nghịch, từng việc từng việc quấy nhiễu hắn không thôi.
Thời điểm như vậy, Hạ Vân Tự đương nhiên phải càng làm ra dáng vẻ săn sóc, thấy hắn ngồi xuống một lúc vẫn còn mệt mỏi, liền cho cung nhân lui xuống, đứng dậy đến trước mặt hắn, nhu tình ôm hắn vào lòng.
"Hoàng Thượng, đều qua rồi." Nàng mỉm cười, "Thần thiếp đã đốt bản cung khai cho tỷ tỷ, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ an giấc ngàn thu, Ninh Nguyên cũng sẽ bình bình an an mà trưởng thành." Dừng một chút, nàng lại nói, "Qua chút thời gian, Hoàng Thượng đón Ninh Tị về đi, dù sao nó cũng còn nhỏ."
Hắn trầm giọng: "A Tự!"
Nàng khẽ cười, ngồi lên đầu gối nam tử, hai tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt tràn ngập chân thành: "Tỷ tỷ là mẫu hậu của nó, với tính tình của tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không muốn nhìn nó chịu phạt như vậy."
Dù sao chỉ cần câu nói "Ngỗ nghịch bất hiếu" của hắn ở đây, ngày sau dù Ninh Nguyên không thể kế thừa đại thống, long ỷ kia cũng không đến phiên Ninh Tị ngồi, như vậy, nàng sao không thể rộng lượng?
Hắn thở dài, thổn thức: "Tỷ tỷ nàng đúng là không uổng công thương nàng."
"Mạng thần thiếp không tốt, vốn chẳng mấy ai thương. Người thương thần thiếp, thần thiếp không muốn để họ thất vọng."
Nàng vừa nói vừa kề sát tai hắn, miệng thơm khẽ mở, hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra, đem từng câu từng chữ rót vào lòng hắn: "Là tỷ tỷ, cũng là Hoàng Thượng."
Hắn khẽ cười, ôm lấy eo nàng, xoay người nàng đặt xuống giường La Hán.
"A, độc của Hoàng Thượng còn chưa giải hết." Nàng giơ tay đẩy hắn ra, tỏ vẻ quan tâm, lại "không cẩn thận" động phải nam căn của hắn, "Vẫn còn yếu."
Quả nhiên, hắn nhướng mày: "Hôm nay phiền lòng, không để thái y bắt mạch, vậy để nàng kiểm tra xem có còn yếu không."
Hạ Vân Tự trợn mắt, chợt hiểu ý, làm bộ muốn trốn chạy.
Hắn đè nàng lại, nụ cười lập tức quẩn quanh trong phòng khiến lòng người cũng say theo.
Bên ngoài, Oanh Thời phất tay cho mọi người lui xuống, chính mình cũng lùi ra xa, để mặc người trong phòng hưởng thụ cảnh xuân kiều diễm.
Trước mắt sắp đến giờ dùng bữa tối, nhưng hoàng đế đang cao hứng, bọn họ đương nhiên sẽ không đi làm phiền.
Qua gần nửa canh giờ, trong phòng mới truyền đến tiếng Hạ Vân Tự gọi người.
Các cung nhân liền vào hầu hạ, thấy hoàng đế đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường, nhưng Hạ Vân Tự vẫn nằm trong chăn, bộ dáng ngáp ngắn thở dài, lả lướt hấp dẫn: "Thần thiếp vốn còn vì bản thân không cẩn thận mà khiến Hoàng Thượng cũng trúng độc tự trách không thôi, bây giờ xem ra..." Nàng híp mắt nhìn hoàng đế, "Chẳng lẽ Hoàng Thượng đang giả bệnh nghỉ triều, trộm hưởng thụ mấy ngày thanh nhàn sao?"
Hạ Huyền Thời nhướng mày nghiêng đầu, đánh nhẹ lên mông nàng một cái: "Không biết phép tắc!" Tuy nói vậy, trong mắt lại tràn ngập ý cười, "Mau xuống giường dùng bữa, còn muốn trẫm hầu hạ nàng mặc y phục sao?"
"Thần thiếp không dám." Nàng xoay người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, cả gương mặt cũng bị chăn bao phủ, chỉ chừa đôi mắt xinh đẹp, "Nhưng nếu Hoàng Thượng không ngại, có thể đút thân thiếp dùng bữa."
"..." Hạ Huyền Thời dở khóc dở cười nhìn nàng một lúc lâu.
Cuối cùng hắn cũng đồng ý, cho người dọn bữa, bản thân chọn mấy món nàng thích đút cho nàng ăn.
Hạ Vân Tự tươi cười hưởng thụ, giống như tiểu hài tử vừa gặp một chuyện mới mẻ thú vị.
Hắn cười: "Sao thế, đột nhiên vui như vậy? Trẫm cũng không phải chưa từng đút nàng ăn."
Lúc trước thời điểm nàng không có tinh thần, không muốn ăn uống, hắn cũng đút nàng như vậy.
Nàng ăn miếng đậu hủ hắn đưa qua, lắc đầu: "Thần thiếp chỉ là vừa mới phát hiện, không tính nhũ mẫu và hạ nhân khi còn nhỏ đút, Hoàng Thượng là người thứ hai đút thần thiếp ăn."
Hắn hiểu: "Trẫm biết, người đầu tiên là tỷ tỷ của nàng."
Nàng gật đầu: "Đúng thế, tỷ tỷ thương thần thiếp nhất. Sau đó thần thiếp liền bày trò, chỉ cần hơi đau đầu hay nghẹt mũi, đều sẽ quấn lấy đòi tỷ tỷ đút, nếu không sẽ không chịu ăn."
Hắn chỉ cười, nhìn nàng thật sâu, phát hiện nàng thật sự thú vị.
Giai Huệ Hoàng Hậu vốn từng là khoảng cách ngăn cản bọn họ, nhưng cách kể chuyện của nàng lại trở thành hồi ức tốt đẹp, là câu chuyện bọn họ chia sẻ với nau.
Cảm giác kỳ diệu này mà nàng mang tới khiến hắn mê say.
OoOoO
Mùa đông, trời giá rét, mọi thứ đều trở về an tịch.
Hậu cung ầm ỉ hơn nửa năm dường như cũng cần ngủ đông, sau vụ án Tô thị, tạm thời không có chuyện lớn gì.
Tam hoàng tử được Thuận Phi nương nấng qua trăm ngày, ban tên Ninh Cửu, hậu cung tổ chức yến hội.
Hôm ấy, bệnh tình của Hạ Vân Tự đúng lúc lặp lại, sáng sớm đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, tới trưa mới cảm thấy không ổn, chỉ đành sai người đưa lễ qua trước, bản thân ở lại Sương Mai Hiên dưỡng bệnh.
Thuận Phi không yên tâm nàng, rõ ràng bận rộn chuẩn bị yến hội, còn đặc biệt tới thăm. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Thuận Phi không khỏi thở dài: "Đã qua lâu như vậy? Sao vẫn còn lặp lại chứ? Độc này rốt cuộc đã giải hết chưa?"
"Thái y bảo độc đã được giải, nhưng mấy ngày nay vốn hơi mệt, lại trời đông giá rét, nên dễ sinh bệnh." Oanh Thời ở bên cạnh trả lời.
Thuận Phi lại than một tiếng, dặn dò nàng phải chú ý nghỉ ngơi.
Tiễn Thuận Phi đi, Hạ Vân Tự liền chìm sâu vào giấc, thời điểm tỉnh lại trời đã tối, tinh thần cũng đã tốt lên. Nàng cho người truyền thiện, trực tiếp đưa vào phòng, đặt trên giường La Hán.
Không bao lâu, tiệc trăm ngày của Ninh Cửu cũng tan, hôm nay Thái Hậu vui vẻ, mấy phi tần địa vị cao sau yến hội theo bà về Trường Nhạc Cung. Khánh Ngọc Cung bên này chỉ có Chu Diệu và Hàm Ngọc trở về, biết Hạ Vân Tự không khỏe, liền tới thăm nàng.
Chu Diệu vừa vào cửa đã cười nói: "Hôm nay tỷ tỷ không đi, bỏ lỡ mấy vài chuyện vui."
Hạ Vân Tự đang uống canh, nghe thế liền ngẩng đầu, mỉm cười: "Đã trễ thế này sao còn qua đây? Mau ngồi đi."
Chu Diệu ngồi ở mép giường La Hán, Oanh Thời lấy thêm ghế tới cho Hàm Ngọc. Hạ Vân Tự thấy hai nàng đều cười, không khỏi tò mò: "Sao thế? Yến hội trong cung mọi lần như một, hôm nay hai người có thể tìm ra trò gì thú vị sao?"
Chu Diệu lắc đầu: "Muội và Ngọc tỷ tỷ không có bản lĩnh đó, chỉ là xem người khác bát tiên quá hải thể hiện thần thông mà thôi."
Nàng cố ý úp úp mở mở, Hạ Vân Tự nghe ra điểm thú vị, nhất thời không còn tâm tình ăn canh, buông chén xuống, thúc giục nàng: "Mau kể ta nghe xem, đừng lòng vòng nữa."
Chu Diệu đếm ngón tay: "Khai tiệc liền đến ca vũ và kiếm vũ. Yến tiệc lần này chỉ có một người múa kiếm, trên mặt đeo lụa mỏng, đợi hết bài mở ra, mới thấy thì ra là Đường Mỹ Nhân. Rượu qua ba vòng, được tửu lệnh, mọi người đều ngang sức ngang tài, chỉ có một người đặc biệt nổi trội, tỷ tỷ đoán xem là ai?"
Hạ Vân Tự suy nghĩ: "Trong cung giỏi văn chương nhất là Mộc Tài Tử, có điều bình thường không hay thể hiện, nhưng một khi hành tửu lệnh không thể không để lộ tài hoa... Đương nhiên là nàng ấy!"
"Không phải!" Chu Diệu bật cười, "Là Nghi Quý Cơ, cũng không biết tốn bao nhiêu công sức để học cái này, hay có ai đó viết dùm nàng ta mấy câu, lúc này mới có thể được giải nhất."
"Còn chưa hết." Hàm Ngọc tiếp lời, "Phương Tiệp Dư không được thánh ý nay ở bên cạnh phụng dưỡng Thái Hậu, săn sóc dịu dàng, dỗ Thái Hậu vui vẻ, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể không tán dương nàng ta."
Đây đúng là bát tiên quá hải ai nấy đều thể hiện thần thông. Kỳ thật đừng nói vị Phương Tiệp Dư này, ngay cả Đường Lan Chi mọi người dường như cũng đã quên mất.
Trong cung chính là như vậy. Mỹ nhân như hoa đang nở đương nhiên khiến người ta chú ý, nhưng một khi lụi tàn, sẽ không còn ai chú ý đến.
Có điều bây giờ xem ra, hoa đã tàn cũng không cam lòng, muốn lần nữa nở rộ.
"Cũng không biết bọn họ sao lại đột nhiên như vậy." Hàm Ngọc cười nhạt, cân nhắc, "Thời gian tần thiếp ở trong cung cũng không ngắn, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy mọi người tranh tài khoe sắc như thế. Hoàng Thượng vui vẻ, Thái Hậu cũng rất cao hứng."
"Việc này không hiếm lạ." Hạ Vân Tự cảm thán, "Trước kia là Quý Phi cũng được, Chiêu Phi cũng thế, đều là người vừa cầm quyền lại được thánh sủng, ai dám tranh sủng với các nàng khó tránh sẽ không được yên. Hiện tại Quý Phi không còn, Chiêu Phi cũng bị phế thành thứ dân, Thuận Phi cầm quyền không có lòng tranh sủng, vừa lúc để nhóm người bên dưới có cơ hội tranh cao thấp, đương nhiên bọn họ phải tốn ít công sức. Còn về Hoàng Thượng và Thái Hậu..."
Nàng cười nhìn Hàm Ngọc: "Nếu ngươi là nữ hoàng, nhìn mỹ nam hậu cung vì người mà giở hết thủ đoạn, ngươi có vui không? Nếu ngươi là Thái Hậu, nhìn nhóm con dâu của mình vừa tài mạo song toàn vừa săn sóc hiếu thuận, ngươi có cao hứng không?"
Hàm Ngọc bật cười: "Đừng nói nữa!"
Chu Diệu cũng cười sảng khoái một trận, sau đó híp mắt tỏ vẻ thần bí: "Vậy tỷ tỷ đoán xem, hôm nay Hoàng Thượng lật thẻ bài của ai?"
Hạ Vân Tự nghĩ đến màn kiếm vũ, hỏi: "Đường Lan Chi sao?"
Chu Diệu lắc đầu: "Không có, mấy người thể hiện tài năng của mình đều không được Hoàng Thượng lật thẻ bài, ngài ấy lật thẻ bài của Tống Sung Hoa."
"Tống Sung Hoa?" Hạ Vân Tự kinh ngạc.
Đó là tấm chắn bị Quý Phi và Chiêu Phi đẩy ra chắn tên. Tỷ tỷ giữ nàng ta một mạng, nhưng nàng ta cũng bị phế, ở trong cung chịu khổ nhiều năm.
Lần này việc Chiêu Phi bại lộ nàng ta mới có thể trầm oan giải tội, hoàng đế khôi phục vị trí Tứ phẩm Cơ, sau dùng danh nghĩa của Thái Hậu tấn phong nàng ta lên Tam phẩm Sung Hoa, coi như trấn an.
Có điều đã qua sáu năm, cuộc sống nàng ta đương nhiên không được tốt, mấy ngày nay đều ở trong cung của mình nghỉ ngơi, ai cũng không chịu gặp.
Hôm nay, chắc là lần đầu tiên nàng ta lộ mặt.
Cục diện như vậy, cho dù nàng hỏi, Tô thị cũng sẽ không nói, như thế cần gì để Tô thị có cơ hội đắc ý?
Bản thân nàng đã vào hậu cung, mặc kệ là chuyện gì rồi cũng sẽ có một ngày trồi lên mặt nước, không vội nhất thời.
Oanh Thời cũng không tò mò hỏi thăm lời Tô thị nói rốt cuộc có ý gì, chỉ lo lắng về bạc than kia: "Việc này nếu truyền đến tai Hoàng Thượng..."
Hạ Vân Tự khẽ cười: "Vậy cứ để ả bàn luận thị phi, tội thêm một bậc." Nàng cũng không thật sự bỏ thủy ngân vào than, nói thế chẳng qua là để Tô thị ngày ngày lo lắng, không thể sống yên mà thôi.
Năm đó tỷ tỷ đã chịu tra tấn như vậy, tư vị đó so với trúng độc thủy ngân còn khó chịu gấp trăm ngàn lần.
Trừ việc này, trong cung còn vô vàn cách khiến người ta có khổ mà không thể nói, nàng sao phải làm điều thừa, ngược lại để Tô thị có cơ hội cáo trạng nàng?
Về Sương Mai Hiên không lâu, Hạ Huyền Thời tới.
Gần đây hắn tuy trúng độc mà nghĩ triều, nhưng thời buổi loạn lạc, hắn sao có thể tĩnh tâm điều dưỡng?
Trước có Tô thị, sau có chuyện hoàng thứ tử ngỗ nghịch, từng việc từng việc quấy nhiễu hắn không thôi.
Thời điểm như vậy, Hạ Vân Tự đương nhiên phải càng làm ra dáng vẻ săn sóc, thấy hắn ngồi xuống một lúc vẫn còn mệt mỏi, liền cho cung nhân lui xuống, đứng dậy đến trước mặt hắn, nhu tình ôm hắn vào lòng.
"Hoàng Thượng, đều qua rồi." Nàng mỉm cười, "Thần thiếp đã đốt bản cung khai cho tỷ tỷ, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ an giấc ngàn thu, Ninh Nguyên cũng sẽ bình bình an an mà trưởng thành." Dừng một chút, nàng lại nói, "Qua chút thời gian, Hoàng Thượng đón Ninh Tị về đi, dù sao nó cũng còn nhỏ."
Hắn trầm giọng: "A Tự!"
Nàng khẽ cười, ngồi lên đầu gối nam tử, hai tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt tràn ngập chân thành: "Tỷ tỷ là mẫu hậu của nó, với tính tình của tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không muốn nhìn nó chịu phạt như vậy."
Dù sao chỉ cần câu nói "Ngỗ nghịch bất hiếu" của hắn ở đây, ngày sau dù Ninh Nguyên không thể kế thừa đại thống, long ỷ kia cũng không đến phiên Ninh Tị ngồi, như vậy, nàng sao không thể rộng lượng?
Hắn thở dài, thổn thức: "Tỷ tỷ nàng đúng là không uổng công thương nàng."
"Mạng thần thiếp không tốt, vốn chẳng mấy ai thương. Người thương thần thiếp, thần thiếp không muốn để họ thất vọng."
Nàng vừa nói vừa kề sát tai hắn, miệng thơm khẽ mở, hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra, đem từng câu từng chữ rót vào lòng hắn: "Là tỷ tỷ, cũng là Hoàng Thượng."
Hắn khẽ cười, ôm lấy eo nàng, xoay người nàng đặt xuống giường La Hán.
"A, độc của Hoàng Thượng còn chưa giải hết." Nàng giơ tay đẩy hắn ra, tỏ vẻ quan tâm, lại "không cẩn thận" động phải nam căn của hắn, "Vẫn còn yếu."
Quả nhiên, hắn nhướng mày: "Hôm nay phiền lòng, không để thái y bắt mạch, vậy để nàng kiểm tra xem có còn yếu không."
Hạ Vân Tự trợn mắt, chợt hiểu ý, làm bộ muốn trốn chạy.
Hắn đè nàng lại, nụ cười lập tức quẩn quanh trong phòng khiến lòng người cũng say theo.
Bên ngoài, Oanh Thời phất tay cho mọi người lui xuống, chính mình cũng lùi ra xa, để mặc người trong phòng hưởng thụ cảnh xuân kiều diễm.
Trước mắt sắp đến giờ dùng bữa tối, nhưng hoàng đế đang cao hứng, bọn họ đương nhiên sẽ không đi làm phiền.
Qua gần nửa canh giờ, trong phòng mới truyền đến tiếng Hạ Vân Tự gọi người.
Các cung nhân liền vào hầu hạ, thấy hoàng đế đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường, nhưng Hạ Vân Tự vẫn nằm trong chăn, bộ dáng ngáp ngắn thở dài, lả lướt hấp dẫn: "Thần thiếp vốn còn vì bản thân không cẩn thận mà khiến Hoàng Thượng cũng trúng độc tự trách không thôi, bây giờ xem ra..." Nàng híp mắt nhìn hoàng đế, "Chẳng lẽ Hoàng Thượng đang giả bệnh nghỉ triều, trộm hưởng thụ mấy ngày thanh nhàn sao?"
Hạ Huyền Thời nhướng mày nghiêng đầu, đánh nhẹ lên mông nàng một cái: "Không biết phép tắc!" Tuy nói vậy, trong mắt lại tràn ngập ý cười, "Mau xuống giường dùng bữa, còn muốn trẫm hầu hạ nàng mặc y phục sao?"
"Thần thiếp không dám." Nàng xoay người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, cả gương mặt cũng bị chăn bao phủ, chỉ chừa đôi mắt xinh đẹp, "Nhưng nếu Hoàng Thượng không ngại, có thể đút thân thiếp dùng bữa."
"..." Hạ Huyền Thời dở khóc dở cười nhìn nàng một lúc lâu.
Cuối cùng hắn cũng đồng ý, cho người dọn bữa, bản thân chọn mấy món nàng thích đút cho nàng ăn.
Hạ Vân Tự tươi cười hưởng thụ, giống như tiểu hài tử vừa gặp một chuyện mới mẻ thú vị.
Hắn cười: "Sao thế, đột nhiên vui như vậy? Trẫm cũng không phải chưa từng đút nàng ăn."
Lúc trước thời điểm nàng không có tinh thần, không muốn ăn uống, hắn cũng đút nàng như vậy.
Nàng ăn miếng đậu hủ hắn đưa qua, lắc đầu: "Thần thiếp chỉ là vừa mới phát hiện, không tính nhũ mẫu và hạ nhân khi còn nhỏ đút, Hoàng Thượng là người thứ hai đút thần thiếp ăn."
Hắn hiểu: "Trẫm biết, người đầu tiên là tỷ tỷ của nàng."
Nàng gật đầu: "Đúng thế, tỷ tỷ thương thần thiếp nhất. Sau đó thần thiếp liền bày trò, chỉ cần hơi đau đầu hay nghẹt mũi, đều sẽ quấn lấy đòi tỷ tỷ đút, nếu không sẽ không chịu ăn."
Hắn chỉ cười, nhìn nàng thật sâu, phát hiện nàng thật sự thú vị.
Giai Huệ Hoàng Hậu vốn từng là khoảng cách ngăn cản bọn họ, nhưng cách kể chuyện của nàng lại trở thành hồi ức tốt đẹp, là câu chuyện bọn họ chia sẻ với nau.
Cảm giác kỳ diệu này mà nàng mang tới khiến hắn mê say.
OoOoO
Mùa đông, trời giá rét, mọi thứ đều trở về an tịch.
Hậu cung ầm ỉ hơn nửa năm dường như cũng cần ngủ đông, sau vụ án Tô thị, tạm thời không có chuyện lớn gì.
Tam hoàng tử được Thuận Phi nương nấng qua trăm ngày, ban tên Ninh Cửu, hậu cung tổ chức yến hội.
Hôm ấy, bệnh tình của Hạ Vân Tự đúng lúc lặp lại, sáng sớm đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, tới trưa mới cảm thấy không ổn, chỉ đành sai người đưa lễ qua trước, bản thân ở lại Sương Mai Hiên dưỡng bệnh.
Thuận Phi không yên tâm nàng, rõ ràng bận rộn chuẩn bị yến hội, còn đặc biệt tới thăm. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Thuận Phi không khỏi thở dài: "Đã qua lâu như vậy? Sao vẫn còn lặp lại chứ? Độc này rốt cuộc đã giải hết chưa?"
"Thái y bảo độc đã được giải, nhưng mấy ngày nay vốn hơi mệt, lại trời đông giá rét, nên dễ sinh bệnh." Oanh Thời ở bên cạnh trả lời.
Thuận Phi lại than một tiếng, dặn dò nàng phải chú ý nghỉ ngơi.
Tiễn Thuận Phi đi, Hạ Vân Tự liền chìm sâu vào giấc, thời điểm tỉnh lại trời đã tối, tinh thần cũng đã tốt lên. Nàng cho người truyền thiện, trực tiếp đưa vào phòng, đặt trên giường La Hán.
Không bao lâu, tiệc trăm ngày của Ninh Cửu cũng tan, hôm nay Thái Hậu vui vẻ, mấy phi tần địa vị cao sau yến hội theo bà về Trường Nhạc Cung. Khánh Ngọc Cung bên này chỉ có Chu Diệu và Hàm Ngọc trở về, biết Hạ Vân Tự không khỏe, liền tới thăm nàng.
Chu Diệu vừa vào cửa đã cười nói: "Hôm nay tỷ tỷ không đi, bỏ lỡ mấy vài chuyện vui."
Hạ Vân Tự đang uống canh, nghe thế liền ngẩng đầu, mỉm cười: "Đã trễ thế này sao còn qua đây? Mau ngồi đi."
Chu Diệu ngồi ở mép giường La Hán, Oanh Thời lấy thêm ghế tới cho Hàm Ngọc. Hạ Vân Tự thấy hai nàng đều cười, không khỏi tò mò: "Sao thế? Yến hội trong cung mọi lần như một, hôm nay hai người có thể tìm ra trò gì thú vị sao?"
Chu Diệu lắc đầu: "Muội và Ngọc tỷ tỷ không có bản lĩnh đó, chỉ là xem người khác bát tiên quá hải thể hiện thần thông mà thôi."
Nàng cố ý úp úp mở mở, Hạ Vân Tự nghe ra điểm thú vị, nhất thời không còn tâm tình ăn canh, buông chén xuống, thúc giục nàng: "Mau kể ta nghe xem, đừng lòng vòng nữa."
Chu Diệu đếm ngón tay: "Khai tiệc liền đến ca vũ và kiếm vũ. Yến tiệc lần này chỉ có một người múa kiếm, trên mặt đeo lụa mỏng, đợi hết bài mở ra, mới thấy thì ra là Đường Mỹ Nhân. Rượu qua ba vòng, được tửu lệnh, mọi người đều ngang sức ngang tài, chỉ có một người đặc biệt nổi trội, tỷ tỷ đoán xem là ai?"
Hạ Vân Tự suy nghĩ: "Trong cung giỏi văn chương nhất là Mộc Tài Tử, có điều bình thường không hay thể hiện, nhưng một khi hành tửu lệnh không thể không để lộ tài hoa... Đương nhiên là nàng ấy!"
"Không phải!" Chu Diệu bật cười, "Là Nghi Quý Cơ, cũng không biết tốn bao nhiêu công sức để học cái này, hay có ai đó viết dùm nàng ta mấy câu, lúc này mới có thể được giải nhất."
"Còn chưa hết." Hàm Ngọc tiếp lời, "Phương Tiệp Dư không được thánh ý nay ở bên cạnh phụng dưỡng Thái Hậu, săn sóc dịu dàng, dỗ Thái Hậu vui vẻ, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể không tán dương nàng ta."
Đây đúng là bát tiên quá hải ai nấy đều thể hiện thần thông. Kỳ thật đừng nói vị Phương Tiệp Dư này, ngay cả Đường Lan Chi mọi người dường như cũng đã quên mất.
Trong cung chính là như vậy. Mỹ nhân như hoa đang nở đương nhiên khiến người ta chú ý, nhưng một khi lụi tàn, sẽ không còn ai chú ý đến.
Có điều bây giờ xem ra, hoa đã tàn cũng không cam lòng, muốn lần nữa nở rộ.
"Cũng không biết bọn họ sao lại đột nhiên như vậy." Hàm Ngọc cười nhạt, cân nhắc, "Thời gian tần thiếp ở trong cung cũng không ngắn, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy mọi người tranh tài khoe sắc như thế. Hoàng Thượng vui vẻ, Thái Hậu cũng rất cao hứng."
"Việc này không hiếm lạ." Hạ Vân Tự cảm thán, "Trước kia là Quý Phi cũng được, Chiêu Phi cũng thế, đều là người vừa cầm quyền lại được thánh sủng, ai dám tranh sủng với các nàng khó tránh sẽ không được yên. Hiện tại Quý Phi không còn, Chiêu Phi cũng bị phế thành thứ dân, Thuận Phi cầm quyền không có lòng tranh sủng, vừa lúc để nhóm người bên dưới có cơ hội tranh cao thấp, đương nhiên bọn họ phải tốn ít công sức. Còn về Hoàng Thượng và Thái Hậu..."
Nàng cười nhìn Hàm Ngọc: "Nếu ngươi là nữ hoàng, nhìn mỹ nam hậu cung vì người mà giở hết thủ đoạn, ngươi có vui không? Nếu ngươi là Thái Hậu, nhìn nhóm con dâu của mình vừa tài mạo song toàn vừa săn sóc hiếu thuận, ngươi có cao hứng không?"
Hàm Ngọc bật cười: "Đừng nói nữa!"
Chu Diệu cũng cười sảng khoái một trận, sau đó híp mắt tỏ vẻ thần bí: "Vậy tỷ tỷ đoán xem, hôm nay Hoàng Thượng lật thẻ bài của ai?"
Hạ Vân Tự nghĩ đến màn kiếm vũ, hỏi: "Đường Lan Chi sao?"
Chu Diệu lắc đầu: "Không có, mấy người thể hiện tài năng của mình đều không được Hoàng Thượng lật thẻ bài, ngài ấy lật thẻ bài của Tống Sung Hoa."
"Tống Sung Hoa?" Hạ Vân Tự kinh ngạc.
Đó là tấm chắn bị Quý Phi và Chiêu Phi đẩy ra chắn tên. Tỷ tỷ giữ nàng ta một mạng, nhưng nàng ta cũng bị phế, ở trong cung chịu khổ nhiều năm.
Lần này việc Chiêu Phi bại lộ nàng ta mới có thể trầm oan giải tội, hoàng đế khôi phục vị trí Tứ phẩm Cơ, sau dùng danh nghĩa của Thái Hậu tấn phong nàng ta lên Tam phẩm Sung Hoa, coi như trấn an.
Có điều đã qua sáu năm, cuộc sống nàng ta đương nhiên không được tốt, mấy ngày nay đều ở trong cung của mình nghỉ ngơi, ai cũng không chịu gặp.
Hôm nay, chắc là lần đầu tiên nàng ta lộ mặt.
Tác giả :
Lệ Tiêu