Vấn Đỉnh Cung Khuyết
Chương 53: Tra rõ
Một đêm thức trắng không ngủ.
Hạ Vân Tự ở lại Tử Thần Điện, trong an tĩnh lộ ra sát khí. Thoáng nhắm mắt, trong đầu hiện lên tình cảnh căng thẳng hỗn loạn ở Sương Mai Hiên.
Tuy đã chuẩn bị tất cả, trong lòng nàng vẫn khó mà an ổn. Chuyện như vậy, ai có thể nói chuẩn? Một khi có người luống cuống nhất thời vạ miệng, đó chính là tai họa ngập đầu.
Sắp xếp chu toàn đến đâu, đến lúc đó cũng khó mà tự tin nói rằng chính mình hoàn toàn nắm chắc.
Đây là một canh bạc khổng lồ.
Đánh cược thắng đương nhiên vui sướng, nhưng trước khi thắng, đúng là giờ khắc nào cũng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu thất bại, lỡ như thất bại...
Trong lòng thầm nghĩ, vậy gánh hết mọi tội, để hắn giết nàng là được.
Còn về Hạ gia, có lẽ vài người cũng khó tránh sẽ bị hỏi tội, nhưng nể tình tỷ tỷ, hắn sẽ không truy cứu quá nhiều.
Tình cảm hắn dành cho tỷ tỷ giả đến mức nàng xem thấy buồn cười, nhưng nếu hắn đã tự lừa gạt chính mình, vậy tại thời điểm mấu chốt vẫn sẽ còn hữu dụng.
Hạ Vân Tự lăn lộn suy nghĩ, thậm chí hình ảnh quỳ xuống đất tạ tội cũng nghĩ đến trăm lần.
Nàng đứng trước cửa sổ, cửa sổ rõ ràng đã dóng chặt, nhưng từ khe hở vẫn có thể cảm nhận gió lạnh rõ ràng, khiến nàng cảm thấy rét lạnh đến thấu xương.
Đừng hoảng hốt, đáng. Nàng tự nói với chính mình như vậy.
Có thể cắn lấy Chiêu Phi, một lần mạo hiểm này đáng.
Cây kim này, đã đâm trong lòng nàng sáu năm.
OoOoO
Tới giờ Tỵ Thái Hậu mới trở về Trường Nhạc Cung nghỉ ngơi, Hạ Huyền Thời lần nữa uống thuốc giải độc, thấy Hạ Vân Tự đứng trước cửa sổ thật lâu cũng không nói tiếng nào, liền gọi: "A Tự."
Nàng quay đầu, buồn bã ngồi vào mép giường, hắn trấn an nàng: "Trẫm biết nàng sẽ không hại trẫm, sẽ không để nàng chịu oan."
"Thần thiếp biết." Nàng gật đầu, nhưng sắc mặt lại càng u sầu, "Thần thiếp chỉ là nghĩ, việc này ước chừng chỉ có một hai người làm việc hồ đồ, nhưng thẩm tra như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội chịu hình, trong đó rất nhiều người hầu hạ thần thiếp đã lâu, thần thiếp khổ sở trong lòng."
Hắn trầm mặc, cũng thở dài: "Cung Chính Tư sẽ có chừng mực." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nếu người vô tội chịu ủy khuất, xong việc trẫm sẽ thay nàng ban thưởng xuống, coi như trấn an."
Nàng khẽ cười, cảm tạ. Lại ngồi gần thêm một chút, nàng cúi người dựa vào ngực hắn: "Tóm lại điều tra rõ thì tốt. Bây giờ thần thiếp nghĩ lại mà còn sợ... Nếu hôm nay không phát hiện, chỉ sợ một ngày nào đó thần thiếp sẽ chết không rõ ràng."
Nàng vừa dứt lời, hơi thở của hắn sẽ cứng lại.
Lời nói tự nhiên như vậy khiến hắn phải nghĩ, nếu hôm nay không điều tra rõ, sợ là có một ngày hắn cũng chết không rõ ràng.
OoOoO
Bên ngoài Tử Thần Điện, Oanh Thời sớm đã bị người ngự tiền đưa đi. Hàm Ngọc lẳng lặng chờ, quả nhiên, cuối cùng cũng có hai vị ma ma xuất hiện trước mặt nàng, cúi người: "Ngọc Thải Nữ, mời đi theo bọn nô tỳ một chuyến."
Hàm Ngọc không nhiều lời, gật đầu, vừa đi vài bước liền nghe giọng nói chói tai của Hồ Huy Nga vang lên: "Chà, thật đáng thương. Yểu Cơ hành thích vua, người bên cạnh sợ là không sống được mấy người." Nói rồi, ả lắc đầu, cười với nàng, "Ngươi yên tâm đi, đã từng là tỷ muội, sau này chúng ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi."
Tính tình Hồ Huy Nga xưa nay là vậy, ở đây rất nhiều phi tần nghe đều lạnh lùng không để ý tới, nhưng cũng có vài kẻ bật cười thành tiếng. Hàm Ngọc coi như mắt điếc tai ngơ, không than một tiếng mà đi theo hai vị ma ma kia.
Hai vị ma ma dẫn nàng đến một gian phòng, đóng cửa lại, nghiêm túc nói: "Sự việc quan tronjng, bọn nô tỳ làm việc theo quy củ, ủy khuất nương tử."
Trận thế này Hàm Ngọc vừa nhìn liền hiểu. Sương Mai Hiên đã bị điều tra, ngay cả Oanh Thời tối nay cũng sẽ rất gian nan. Còn về nàng, dù sao cũng là người của hoàng đế, cho dù hoàng đế không để ý, người trong cung cũng sẽ chừa nàng vài phần mặt mũi, không để nàng và các cung nhân cùng chịu thẩm vấn.
Cũng may, nàng không phải người chưa hiểu sự đời, luận tuổi còn lớn hơn Hạ Vận Tự vài tuổi, hơn nữa còn có thời gian mấy năm sống trong tay một vị ma ma lợi hại.
Lần này, Hàm Ngọc không hề hoảng hốt, mắt thấy ma ma lấy thước ra, không cần bà ta mở miệng, nàng đã đưa hai tay về phía trước.
"Không thể ngờ Ngọc Thải Nữ lại hiểu chuyện như vậy." Nói rồi bà ta vén ống tay áo của Hàm Ngọc lên.
OoOoO
Tới bình minh, Phàn Ứng Đức mới trở về. Hạ Vân Tự đang cố ngồi trước bàn ăn sáng. Bệnh trạng của hoàng đế nặng hơn nàng, vì thế không ăn uống gì, vẫn luôn nằm trên giường.
Phàn Ứng Đức đi tới trước giường, dập đầu một cái: "Hoàng Thượng."
Hoàng đế mở mắt.
"Hạ nô đã tra xét than ở Sương Mai Hiên, có vấn đề, nhưng thẩm tra xuống, các cung nhân lại không biết tình hình. Nếu muốn tiếp tục điều tra, phải tra tới Thượng Công Cục."
Hạ Vân Tự quay đầu, giât mình: "Thượng Công Cục? Vậy chẳng phải sẽ liên lụy rất nhiều sao?"
"Liên lụy nhiều cũng phải tra xét rõ ràng!" Một giọng nói uy nghiêm từ bên ngoài tẩm điện truyền tới.
Hạ Vân Tự vội đứng dậy hành lễ: "Thái Hậu kim an."
Thái Hậu được cung nữ dìu đi vào, ánh mắt nhìn về phía bên giường: "Đi tra, phải tra ra manh mối! Ai gia thấy hậu cung của hoàng đế cũng nên được thanh tẩy rồi, nhiều chuyện ác xảy ra như vậy, có thể thấy kể tâm tư âm độc rất nhiều!"
Hoàng đế gật đầu: "Mẫu hậu nói đúng."
Phàn Ứng Đức hiểu ý, vội vàng lui xuống.
Thái Hậu lúc này mới nâng tay: "Ngươi đứng lên đi."
Hạ Vân Tự trở về bàn ngồi xuống, Thái Hậu ngồi bên mép giường, thở dài: "Hoàng đế, ai gia có lời này hơi khó nghe, ngài ở tiền triều thanh minh, nhưng hậu cung hỗn loạn lại là sự thật. Chuyện như vậy, thời của tiên đế chưa từng xảy ra."
Hoàng đế lộ vẻ xấu hổ: "Nhi tử biết."
Thái Hậu vẫn nghiêm khắc: "Ai gia nghe nói gần đây trong triều không có việc gì gấp, long thể hoàng đế lại không khỏe, chi bằng nghỉ mấy ngày, trước xử lý thỏa đáng việc này."
Hạ Vân Tự nhướng mày, thoáng nhìn qua, thấy hoàng đế giật mình, dường nhưng đang cẩn thận cân nhắc gần đây trong triều có chuyện gì.
Sau đó, hắn cuối cùng cũng gật đầu: "Được, vậy nghe mẫu hậu."
Cung mày Thái Hậu giãn ra, lại nói: "Cũng không cần quá mệt nhỏ, thân mình vẫn quan trọng nhất." Nói rồi, bà nhìn Hạ Vân Tự, "Thân mình Yểu Cơ cũng phải để thái y trị liệu. Nó trúng độc lâu hơn ngài, nếu có gì không ổn, ai gia xem ngài trả lời Giai Huệ Hoàng Hậu thế nào!"
Hoàng đế vội là chuyện đương nhiên. Hạ Vân Tự nhìn ra hôm nay Thái Hậu mang theo tức giận mà tới, có lẽ vì hôm qua sau khi hồi cung càng nghĩ càng bực gây ra. Nàng vội cười làm hòa: "Thái Hậu đừng tức giận. Chuyện như vậy, sao có thể trách Hoàng Thượng? Là lỗi của kẻ tâm tư độc ác kia, tỷ tỷ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách Hoàng Thượng."
"Ngươi còn nói chuyện cho hắn." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng, thái độ đã hòa hoãn một chút.
Hạ Vân Tự lại tiếp tục dùng bữa, đồ ăn vào miệng ngon hơn ngày thường.
Sự việc diễn ra như tính toán, vậy là đủ rồi.
Huống hồ hiện tại xem ra, tuy rằng hoàng đế sẽ không buông tha việc này, nhưng bị Thái Hậu la mắng, hắn giải quyết việc này khó tránh sẽ càng nghiêm, phần thắng của nàng sẽ càng lớn.
Đợi nàng trở về Sương Mai Hiên, mọi thứ đều trở lại như thường, Oanh Thời ra nghênh đón. Phàn Ứng Đức đã kiểm tra thực hư những than đó, thấy số lượng không ít, liền biết rất ít khả năng có người động tay chân vào, vấn đề chỉ có thể từ kẻ quản kho.
Việc này giống hệt dự đoán của Hạ Vân Tự, cung nhân trong cung của nàng cũng không phải chịu khổ hình, đa số đều bình an. Chỉ đáng thương cho quản than phải chịu trượng hình, sau khi không tra ra được gì thì được tha, bị khiêng trở về.
"Bị thương không nhẹ, người đã ngất đi. Không uổng công Hạ đại nhân giúp gã bảo vệ một nhà già trẻ bình an." Oanh Thời nói, "Còn Ngọc Thải Nữ... Trong cung đều biết nương tử thân thiết với nàng, ma ma thẩm tra nàng rất nghiêm, trên mặt không có vết thương, nhưng không biết tại sao vừa trở về liền nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài."
Hạ Vân Tự gật đầu: "Trước để nàng nghỉ ngơi, muộn một chút ta sẽ đi thăm nàng."
Tóm lại đều phải chịu đựng.
Chịu đựng thì tốt, ngày sau chỉ cần xem tình hình, chờ kết quả.
OoOoO
Thái Hậu và hoàng đế nổi giận, lại có Phàn Ứng Đức tự dẫn người điều tra, sấm rền gió cuốn hai ngày, Sương Mai Hiên liền loại bỏ hoài nghi hoàn toàn.
Ngày ấy tinh thần Hạ Huyền Thời tốt lên một chút, tới gần trưa không có việc gì làm, hắn liền tới Sương Mai Hiên, kể lại tiến triển vụ việc.
"Tống Huy Nga?" Hạ Vân Tự nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, mới nói, "Thần thiếp hình như chưa từng nghe qua tên người này."
"Đúng vậy." Hạ Huyền Thời gật đầu: "Là năm xưa khi trẫm và tỷ tỷ nàng thành thân, nàng ta cùng được ban vào phủ làm thiếp, sau tỷ tỷ nàng khó sinh, nàng ta có rất nhiều điểm đáng ngờ, trẫm định phế nàng ta, nhưng tỷ tỷ nàng không chịu, cảm thấy nàng ta không thể làm ra việc này, cuối cùng chỉ giáng xuống Huy Nga, giam cầm trong cung."
A, vậy đó là người chịu tội thay Quý Phi và Chiêu Phi.
Hạ Vân Tự nhẹ nhàng nhấp ngụm trà: "Việc năm đó thần thiếp không rõ lắm, cũng không dám nói bậy. Chỉ là hiện tại, thủy ngân không dễ có được, một phi tần bị cấm túc nhiều năm không dễ tìm thấy."
"Đúng vậy." Hạ Huyền Thời gật đầu, "Trẫm đã lệnh xuống, phải điều tra triệt để, không thể tùy tiện tìm một người tới gánh tội."
"Vâng, bằng không người của thần thiếp đúng là chịu nhiều ủy khuất."
Lời này không mặn không nhạt, nhưng ý chỉ lại rất rõ ràng, hắ nhịn không được mà cười ra tiếng: "Trẫm nhớ rồi, sẽ thưởng cho họ."
Vứt lời lời, hắn liền gọi Phàn Ứng Đức tới, cười bảo: "Thẩm tra là ngươi thẩm, hiện tại chuyện ban thưởng cũng do ngươi làm, trấn an mọi người cho tốt, bằng không trẫm trị tội ngươi."
Phàn Ứng Đức cúi đầu khom lưng nhận lệnh.
Hạ Vân Tự lên tiếng: "Việc này để Phàn công công chuẩn bị, thần thiếp yên tâm rồi. Nhưng còn Hàm Ngọc, lần này không biết bị phạt thế nào, tính tình xưa nay tốt như vậy, hiện tại thế mà nhốt mình trong phòng hai ngày không chịu ra ngoài, thần thiếp đi khuyên cũng không được."
Hoàng đế hiểu y, làm theo lời nàng: "Truyền chỉ xuống, tấn phong Hàm Ngọc làm bát phẩm Ngự Nữ."
"Hoàng Thượng và Hàm Ngọc cũng quen biết đã lâu, nàng ấy chẳng lẽ còn không bằng Thải Linh ngày xưa ỷ vào có thai mà tấn vị sao?" Dứt lời, nàng lặng lẽ quan sát mỗi độnng tĩnh của hắn. Lời này là đang thử hắn có bao nhiêu bao dung, lời này nửa thật nửa đùa, nếu hắn không đồng ý cũng không sao.
Hắn một chút cũng không giận, ngược lại ý cười càng sâu, phất tay: "Đi, truyền chỉ, tấn phong Hàm Ngọc làm thất phẩm Kinh Nga." Nói rồi, hắn quay dầu nhìn nàng, "Như vậy vừa lòng chưa?"
Hạ Vân Tự mỉm cười đứng dậy, uốn gối hành lễ: "Thần thiếp thay Ngọc Kinh Nga cảm tạ Hoàng Thượng."
"Mau đứng lên." Hắn duỗi tay đỡ nàng, "Chỉ là ủy khất cho nàng. Lần này nàng chịu khổ nhiều nhất, lúc trước do tấn vị quá nhanh, khiến nhiều kẻ ghen ghét. Bây giờ có muốn gì không, trẫm thay nàng làm."
Hạ Vân Tự đương nhiên biết điểm dừng mà lắc đầu: "Thần thiếp không cầu gì hơn, Hoàng Thượng có thể nghiêm trị hung thủ, thần thiếp đã cảm thấy đủ."
Vừa dứt lời, liền có một hoạn quan vào phòng, khom người, nhìn Hạ Vân Tự một cái, muốn nói lại thôi.
Hạ Vân Tự nhận ra gã muốn bẩm báo về vụ án, thức thời nói: "Thần thiếp tránh đi một chút."
"Tránh cái gì, nàng là người bị hại nhiều nhất." Nói rồi, hoàng đế liếc nhìn hoạn quan kia, "Đừng ấp a ấp úng nữa, nói thẳng là được."
Hoạn quan quỳ xuống, dập đầu hai cái mới dám mở miệng: "Hoàng Thượng, việc này... Việc này liên lụy đến Chiêu Phi nương nương!"
Hạ Vân Tự ở lại Tử Thần Điện, trong an tĩnh lộ ra sát khí. Thoáng nhắm mắt, trong đầu hiện lên tình cảnh căng thẳng hỗn loạn ở Sương Mai Hiên.
Tuy đã chuẩn bị tất cả, trong lòng nàng vẫn khó mà an ổn. Chuyện như vậy, ai có thể nói chuẩn? Một khi có người luống cuống nhất thời vạ miệng, đó chính là tai họa ngập đầu.
Sắp xếp chu toàn đến đâu, đến lúc đó cũng khó mà tự tin nói rằng chính mình hoàn toàn nắm chắc.
Đây là một canh bạc khổng lồ.
Đánh cược thắng đương nhiên vui sướng, nhưng trước khi thắng, đúng là giờ khắc nào cũng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu thất bại, lỡ như thất bại...
Trong lòng thầm nghĩ, vậy gánh hết mọi tội, để hắn giết nàng là được.
Còn về Hạ gia, có lẽ vài người cũng khó tránh sẽ bị hỏi tội, nhưng nể tình tỷ tỷ, hắn sẽ không truy cứu quá nhiều.
Tình cảm hắn dành cho tỷ tỷ giả đến mức nàng xem thấy buồn cười, nhưng nếu hắn đã tự lừa gạt chính mình, vậy tại thời điểm mấu chốt vẫn sẽ còn hữu dụng.
Hạ Vân Tự lăn lộn suy nghĩ, thậm chí hình ảnh quỳ xuống đất tạ tội cũng nghĩ đến trăm lần.
Nàng đứng trước cửa sổ, cửa sổ rõ ràng đã dóng chặt, nhưng từ khe hở vẫn có thể cảm nhận gió lạnh rõ ràng, khiến nàng cảm thấy rét lạnh đến thấu xương.
Đừng hoảng hốt, đáng. Nàng tự nói với chính mình như vậy.
Có thể cắn lấy Chiêu Phi, một lần mạo hiểm này đáng.
Cây kim này, đã đâm trong lòng nàng sáu năm.
OoOoO
Tới giờ Tỵ Thái Hậu mới trở về Trường Nhạc Cung nghỉ ngơi, Hạ Huyền Thời lần nữa uống thuốc giải độc, thấy Hạ Vân Tự đứng trước cửa sổ thật lâu cũng không nói tiếng nào, liền gọi: "A Tự."
Nàng quay đầu, buồn bã ngồi vào mép giường, hắn trấn an nàng: "Trẫm biết nàng sẽ không hại trẫm, sẽ không để nàng chịu oan."
"Thần thiếp biết." Nàng gật đầu, nhưng sắc mặt lại càng u sầu, "Thần thiếp chỉ là nghĩ, việc này ước chừng chỉ có một hai người làm việc hồ đồ, nhưng thẩm tra như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội chịu hình, trong đó rất nhiều người hầu hạ thần thiếp đã lâu, thần thiếp khổ sở trong lòng."
Hắn trầm mặc, cũng thở dài: "Cung Chính Tư sẽ có chừng mực." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nếu người vô tội chịu ủy khuất, xong việc trẫm sẽ thay nàng ban thưởng xuống, coi như trấn an."
Nàng khẽ cười, cảm tạ. Lại ngồi gần thêm một chút, nàng cúi người dựa vào ngực hắn: "Tóm lại điều tra rõ thì tốt. Bây giờ thần thiếp nghĩ lại mà còn sợ... Nếu hôm nay không phát hiện, chỉ sợ một ngày nào đó thần thiếp sẽ chết không rõ ràng."
Nàng vừa dứt lời, hơi thở của hắn sẽ cứng lại.
Lời nói tự nhiên như vậy khiến hắn phải nghĩ, nếu hôm nay không điều tra rõ, sợ là có một ngày hắn cũng chết không rõ ràng.
OoOoO
Bên ngoài Tử Thần Điện, Oanh Thời sớm đã bị người ngự tiền đưa đi. Hàm Ngọc lẳng lặng chờ, quả nhiên, cuối cùng cũng có hai vị ma ma xuất hiện trước mặt nàng, cúi người: "Ngọc Thải Nữ, mời đi theo bọn nô tỳ một chuyến."
Hàm Ngọc không nhiều lời, gật đầu, vừa đi vài bước liền nghe giọng nói chói tai của Hồ Huy Nga vang lên: "Chà, thật đáng thương. Yểu Cơ hành thích vua, người bên cạnh sợ là không sống được mấy người." Nói rồi, ả lắc đầu, cười với nàng, "Ngươi yên tâm đi, đã từng là tỷ muội, sau này chúng ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi."
Tính tình Hồ Huy Nga xưa nay là vậy, ở đây rất nhiều phi tần nghe đều lạnh lùng không để ý tới, nhưng cũng có vài kẻ bật cười thành tiếng. Hàm Ngọc coi như mắt điếc tai ngơ, không than một tiếng mà đi theo hai vị ma ma kia.
Hai vị ma ma dẫn nàng đến một gian phòng, đóng cửa lại, nghiêm túc nói: "Sự việc quan tronjng, bọn nô tỳ làm việc theo quy củ, ủy khuất nương tử."
Trận thế này Hàm Ngọc vừa nhìn liền hiểu. Sương Mai Hiên đã bị điều tra, ngay cả Oanh Thời tối nay cũng sẽ rất gian nan. Còn về nàng, dù sao cũng là người của hoàng đế, cho dù hoàng đế không để ý, người trong cung cũng sẽ chừa nàng vài phần mặt mũi, không để nàng và các cung nhân cùng chịu thẩm vấn.
Cũng may, nàng không phải người chưa hiểu sự đời, luận tuổi còn lớn hơn Hạ Vận Tự vài tuổi, hơn nữa còn có thời gian mấy năm sống trong tay một vị ma ma lợi hại.
Lần này, Hàm Ngọc không hề hoảng hốt, mắt thấy ma ma lấy thước ra, không cần bà ta mở miệng, nàng đã đưa hai tay về phía trước.
"Không thể ngờ Ngọc Thải Nữ lại hiểu chuyện như vậy." Nói rồi bà ta vén ống tay áo của Hàm Ngọc lên.
OoOoO
Tới bình minh, Phàn Ứng Đức mới trở về. Hạ Vân Tự đang cố ngồi trước bàn ăn sáng. Bệnh trạng của hoàng đế nặng hơn nàng, vì thế không ăn uống gì, vẫn luôn nằm trên giường.
Phàn Ứng Đức đi tới trước giường, dập đầu một cái: "Hoàng Thượng."
Hoàng đế mở mắt.
"Hạ nô đã tra xét than ở Sương Mai Hiên, có vấn đề, nhưng thẩm tra xuống, các cung nhân lại không biết tình hình. Nếu muốn tiếp tục điều tra, phải tra tới Thượng Công Cục."
Hạ Vân Tự quay đầu, giât mình: "Thượng Công Cục? Vậy chẳng phải sẽ liên lụy rất nhiều sao?"
"Liên lụy nhiều cũng phải tra xét rõ ràng!" Một giọng nói uy nghiêm từ bên ngoài tẩm điện truyền tới.
Hạ Vân Tự vội đứng dậy hành lễ: "Thái Hậu kim an."
Thái Hậu được cung nữ dìu đi vào, ánh mắt nhìn về phía bên giường: "Đi tra, phải tra ra manh mối! Ai gia thấy hậu cung của hoàng đế cũng nên được thanh tẩy rồi, nhiều chuyện ác xảy ra như vậy, có thể thấy kể tâm tư âm độc rất nhiều!"
Hoàng đế gật đầu: "Mẫu hậu nói đúng."
Phàn Ứng Đức hiểu ý, vội vàng lui xuống.
Thái Hậu lúc này mới nâng tay: "Ngươi đứng lên đi."
Hạ Vân Tự trở về bàn ngồi xuống, Thái Hậu ngồi bên mép giường, thở dài: "Hoàng đế, ai gia có lời này hơi khó nghe, ngài ở tiền triều thanh minh, nhưng hậu cung hỗn loạn lại là sự thật. Chuyện như vậy, thời của tiên đế chưa từng xảy ra."
Hoàng đế lộ vẻ xấu hổ: "Nhi tử biết."
Thái Hậu vẫn nghiêm khắc: "Ai gia nghe nói gần đây trong triều không có việc gì gấp, long thể hoàng đế lại không khỏe, chi bằng nghỉ mấy ngày, trước xử lý thỏa đáng việc này."
Hạ Vân Tự nhướng mày, thoáng nhìn qua, thấy hoàng đế giật mình, dường nhưng đang cẩn thận cân nhắc gần đây trong triều có chuyện gì.
Sau đó, hắn cuối cùng cũng gật đầu: "Được, vậy nghe mẫu hậu."
Cung mày Thái Hậu giãn ra, lại nói: "Cũng không cần quá mệt nhỏ, thân mình vẫn quan trọng nhất." Nói rồi, bà nhìn Hạ Vân Tự, "Thân mình Yểu Cơ cũng phải để thái y trị liệu. Nó trúng độc lâu hơn ngài, nếu có gì không ổn, ai gia xem ngài trả lời Giai Huệ Hoàng Hậu thế nào!"
Hoàng đế vội là chuyện đương nhiên. Hạ Vân Tự nhìn ra hôm nay Thái Hậu mang theo tức giận mà tới, có lẽ vì hôm qua sau khi hồi cung càng nghĩ càng bực gây ra. Nàng vội cười làm hòa: "Thái Hậu đừng tức giận. Chuyện như vậy, sao có thể trách Hoàng Thượng? Là lỗi của kẻ tâm tư độc ác kia, tỷ tỷ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách Hoàng Thượng."
"Ngươi còn nói chuyện cho hắn." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng, thái độ đã hòa hoãn một chút.
Hạ Vân Tự lại tiếp tục dùng bữa, đồ ăn vào miệng ngon hơn ngày thường.
Sự việc diễn ra như tính toán, vậy là đủ rồi.
Huống hồ hiện tại xem ra, tuy rằng hoàng đế sẽ không buông tha việc này, nhưng bị Thái Hậu la mắng, hắn giải quyết việc này khó tránh sẽ càng nghiêm, phần thắng của nàng sẽ càng lớn.
Đợi nàng trở về Sương Mai Hiên, mọi thứ đều trở lại như thường, Oanh Thời ra nghênh đón. Phàn Ứng Đức đã kiểm tra thực hư những than đó, thấy số lượng không ít, liền biết rất ít khả năng có người động tay chân vào, vấn đề chỉ có thể từ kẻ quản kho.
Việc này giống hệt dự đoán của Hạ Vân Tự, cung nhân trong cung của nàng cũng không phải chịu khổ hình, đa số đều bình an. Chỉ đáng thương cho quản than phải chịu trượng hình, sau khi không tra ra được gì thì được tha, bị khiêng trở về.
"Bị thương không nhẹ, người đã ngất đi. Không uổng công Hạ đại nhân giúp gã bảo vệ một nhà già trẻ bình an." Oanh Thời nói, "Còn Ngọc Thải Nữ... Trong cung đều biết nương tử thân thiết với nàng, ma ma thẩm tra nàng rất nghiêm, trên mặt không có vết thương, nhưng không biết tại sao vừa trở về liền nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài."
Hạ Vân Tự gật đầu: "Trước để nàng nghỉ ngơi, muộn một chút ta sẽ đi thăm nàng."
Tóm lại đều phải chịu đựng.
Chịu đựng thì tốt, ngày sau chỉ cần xem tình hình, chờ kết quả.
OoOoO
Thái Hậu và hoàng đế nổi giận, lại có Phàn Ứng Đức tự dẫn người điều tra, sấm rền gió cuốn hai ngày, Sương Mai Hiên liền loại bỏ hoài nghi hoàn toàn.
Ngày ấy tinh thần Hạ Huyền Thời tốt lên một chút, tới gần trưa không có việc gì làm, hắn liền tới Sương Mai Hiên, kể lại tiến triển vụ việc.
"Tống Huy Nga?" Hạ Vân Tự nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, mới nói, "Thần thiếp hình như chưa từng nghe qua tên người này."
"Đúng vậy." Hạ Huyền Thời gật đầu: "Là năm xưa khi trẫm và tỷ tỷ nàng thành thân, nàng ta cùng được ban vào phủ làm thiếp, sau tỷ tỷ nàng khó sinh, nàng ta có rất nhiều điểm đáng ngờ, trẫm định phế nàng ta, nhưng tỷ tỷ nàng không chịu, cảm thấy nàng ta không thể làm ra việc này, cuối cùng chỉ giáng xuống Huy Nga, giam cầm trong cung."
A, vậy đó là người chịu tội thay Quý Phi và Chiêu Phi.
Hạ Vân Tự nhẹ nhàng nhấp ngụm trà: "Việc năm đó thần thiếp không rõ lắm, cũng không dám nói bậy. Chỉ là hiện tại, thủy ngân không dễ có được, một phi tần bị cấm túc nhiều năm không dễ tìm thấy."
"Đúng vậy." Hạ Huyền Thời gật đầu, "Trẫm đã lệnh xuống, phải điều tra triệt để, không thể tùy tiện tìm một người tới gánh tội."
"Vâng, bằng không người của thần thiếp đúng là chịu nhiều ủy khuất."
Lời này không mặn không nhạt, nhưng ý chỉ lại rất rõ ràng, hắ nhịn không được mà cười ra tiếng: "Trẫm nhớ rồi, sẽ thưởng cho họ."
Vứt lời lời, hắn liền gọi Phàn Ứng Đức tới, cười bảo: "Thẩm tra là ngươi thẩm, hiện tại chuyện ban thưởng cũng do ngươi làm, trấn an mọi người cho tốt, bằng không trẫm trị tội ngươi."
Phàn Ứng Đức cúi đầu khom lưng nhận lệnh.
Hạ Vân Tự lên tiếng: "Việc này để Phàn công công chuẩn bị, thần thiếp yên tâm rồi. Nhưng còn Hàm Ngọc, lần này không biết bị phạt thế nào, tính tình xưa nay tốt như vậy, hiện tại thế mà nhốt mình trong phòng hai ngày không chịu ra ngoài, thần thiếp đi khuyên cũng không được."
Hoàng đế hiểu y, làm theo lời nàng: "Truyền chỉ xuống, tấn phong Hàm Ngọc làm bát phẩm Ngự Nữ."
"Hoàng Thượng và Hàm Ngọc cũng quen biết đã lâu, nàng ấy chẳng lẽ còn không bằng Thải Linh ngày xưa ỷ vào có thai mà tấn vị sao?" Dứt lời, nàng lặng lẽ quan sát mỗi độnng tĩnh của hắn. Lời này là đang thử hắn có bao nhiêu bao dung, lời này nửa thật nửa đùa, nếu hắn không đồng ý cũng không sao.
Hắn một chút cũng không giận, ngược lại ý cười càng sâu, phất tay: "Đi, truyền chỉ, tấn phong Hàm Ngọc làm thất phẩm Kinh Nga." Nói rồi, hắn quay dầu nhìn nàng, "Như vậy vừa lòng chưa?"
Hạ Vân Tự mỉm cười đứng dậy, uốn gối hành lễ: "Thần thiếp thay Ngọc Kinh Nga cảm tạ Hoàng Thượng."
"Mau đứng lên." Hắn duỗi tay đỡ nàng, "Chỉ là ủy khất cho nàng. Lần này nàng chịu khổ nhiều nhất, lúc trước do tấn vị quá nhanh, khiến nhiều kẻ ghen ghét. Bây giờ có muốn gì không, trẫm thay nàng làm."
Hạ Vân Tự đương nhiên biết điểm dừng mà lắc đầu: "Thần thiếp không cầu gì hơn, Hoàng Thượng có thể nghiêm trị hung thủ, thần thiếp đã cảm thấy đủ."
Vừa dứt lời, liền có một hoạn quan vào phòng, khom người, nhìn Hạ Vân Tự một cái, muốn nói lại thôi.
Hạ Vân Tự nhận ra gã muốn bẩm báo về vụ án, thức thời nói: "Thần thiếp tránh đi một chút."
"Tránh cái gì, nàng là người bị hại nhiều nhất." Nói rồi, hoàng đế liếc nhìn hoạn quan kia, "Đừng ấp a ấp úng nữa, nói thẳng là được."
Hoạn quan quỳ xuống, dập đầu hai cái mới dám mở miệng: "Hoàng Thượng, việc này... Việc này liên lụy đến Chiêu Phi nương nương!"
Tác giả :
Lệ Tiêu