Vận Đào Hoa
Chương 33
Nguyễn Lâm là sói con bị nhốt ở trong lồng sắt, đang hồi hộp chờ Lục Tịch, mà một từ “Thích" đã thành công mở cửa cái lồng sắt đó ra.
Viện trưởng Lục bữa nay ngọt ngào quá thể, cho cậu chìa khóa dự phòng, bị cậu ôm hôn cũng không nổi giận, làm cậu kích động quá đi, kiềm chế lắm mới không làm càng lúc ăn cơm, nhưng viện trưởng Lục lại chủ động cho cậu một viên kẹo ngọt, gọi cậu là “Nguyễn Nguyễn", còn nói “Thích em" nữa chứ.
Trời ơi là trời!
Đầu và ngực Nguyễn Lâm nóng lên, ôm Lục Tịch nhào vào trên sô pha, vừa cọ mặt, vừa hôn, nói: “Anh lặp lại đi viện trưởng Lục, lặp lại lần nữa đi anh?"
Lục Tịch bị cậu ôm hôn không trốn thoát được, duỗi tay nhéo chiếc eo thon của cậu, nhưng giọng nói lại chứa tiếng cười: “Đừng liếm anh nữa, em là chó hay sao vậy hả? Xuống nhanh."
Có đuổi một cách đứng đắn thì cũng không đuổi được, huống hồ là hắn còn mang theo ý cười.
Nguyễn Lâm không quan tâm mà quấn lấy hắn không buông, cọ mái tóc ướt vào bên cổ, hơi thở nóng hổi thổi quanh sườn cổ Lục Tịch: “Nói đi, em còn muốn nghe, nói đi mà."
Mỗi lần cậu làm nũng là Lục Tịch cảm thấy mình như là đang dỗ trẻ con vậy, đứa nhỏ thích làm nũng, lại khiến người ta đau lòng.
Lục Tịch bị cậu làm nũng làm cho nhũn cả người, vỗ vỗ phía sau lưng cậu: “Nói cái gì? Nói anh thích em à?"
Vừa dứt lời, trên môi đã bị hôn một cái, đôi mắt đen lay láy của Nguyễn Lâm như là ngôi sao sáng lấp lánh, lại giống như rừng cây vừa được châm lửa, giọng nói cũng nhừa nhựa như là say mật ong, cậu nói: “Em cũng thích anh, đặc biệt thích, thích nhất."
Cậu đã quấn lấy Lục Tịch nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Lục Tịch vẫn bị khẩu khí bừng bừng đó làm cho cảm động.
Đồ sói con, đồ dẻo miệng.
Lục Tịch mắng thầm trong lòng.
Sau đó, hắn nhấp nhấp đôi môi vừa bị hôn, nói: “Anh biết."
Nguyễn Lâm lại cọ, cánh môi vuốt ve cánh môi, còn muốn hôn nữa.
Lục Tịch vội đẩy người ra, lúc vừa giao chìa khóa đã bị hôn một trận, bây giờ bị cậu đè trên sôpha hôn vài cái, có thể ngày mai môi sẽ sưng tấy, làm sao hắn dám ra đường gặp người nữa.
Nguyễn Lâm ra vẻ đáng thương: “Bà xã…… Hôn một cái nữa đi mà."
Xưng hô quá thân mật làm da đầu Lục Tịch tê dại, hắn mất tự nhiên mà trừng mắt nhìn Nguyễn Lâm: “Ai là bà xã của em hả?"
Nguyễn Lâm khoe mẽ ôm Lục Tịch, hôn lên vành tay hắn hai cái, nói: “Em cũng là bà xã của anh mà, nếu anh không thích nghe, thì để em kêu anh là ông xã."
Ánh mắt cậu nóng bừng như muốn bốc cháy, kêu: “Chồng ơi?"
Mặt Lục Tịch đỏ như trái gấc.
Đây là mới vừa ở cùng nhau vài ngày thôi nha, mà sói con đã không quản được rồi, Lục Tịch đen mặt lập ra qui củ: “Bà xã, ông xã cái gì, anh không có tên à? Gọi bậy nữa thì trả chìa khóa."
Thả con sắc bắt con cua, chuyện nào nên ngừng không nghĩ cũng biết.
Nguyễn Lâm lập tức nói: “Ok ok, viện trưởng Lục, viện trưởng Lục không giận nữa nha?"
Thật ra cậu rất mẫn cảm với sắc mặt của người khác, ai mà thể hiện chán ghét, khó chịu là cậu nhận ra ngay, cho nên viện trưởng Lục có giận hay không là cậu biết liền hà.
Mà viện trưởng Lục đã nói thích cậu rồi, đương nhiên cậu cũng không so đo với viện trưởng Lục làm gì.
Lục Tịch không mặn không nhạt mà “Ừ" một tiếng, không nhịn được cong khóe môi.
Nguyễn Lâm lại được đằng chân lên đằng đầu: “Vậy anh đừng gọi tên họ của em được không? Không thân mật tí nào hết á."
Lục Tịch liếc mắt một cái, nóng mặt: “Vậy muốn gọi bằng gì? Nguyễn Nguyễn à?"
Nguyễn Lâm lại nhào qua hôn hắn một cái, sau đó cười khoái trá, la lớn: “Cục cưng của em ơi!"
Sau đó hắn luống cuống đứng dậy chạy vào phòng bếp: “Anh đi rửa trái cây cho em!"
Nguyễn Lâm lo cảm xúc Lục Tịch không tốt, cho nên xin nghỉ làm một buổi.
Quán bar luôn thiếu người, cho nên trưởng nhóm có hơi không vui, nhưng mà Nguyễn Lâm tính tháng sau từ chức, cho nên làm bộ không biết trưởng nhóm không vui.
Mà bây giờ Lục Tịch nằm cách cậu chỉ có một cánh tay, tuy hai người dùng hai chăn, không có tiếp xúc tứ chi, nhưng Nguyễn Lâm vẫn hưng phấn đến không ngủ được.
Kệ trưởng nhóm đi, anh không vui thì kệ anh, tôi vui muốn chết đây.
Cậu ngủ không được, lăn lộn ở trên giường, cảm thấy máu trong cơ thể sôi sùng sục, hưng phấn truyền từ não xuống cả toàn thân.
Cuối cùng không nín được, xoay nửa thân trên dò xét Lục Tịch.
Mới nhìn thoáng qua thì bị Lục Tịch vươn tay gõ trán: “Không ngủ à?"
Nguyễn Lâm bắt lấy ngón tay vừa gõ trán mình, dựa vào Lục Tịch: “Em ngủ không được."
Nhiệt độ cơ thể của cậu nhóc vẫn luôn hơi cao, lòng bàn tay khô ráo nhưng mang theo độ nóng bất thường. Tim Lục Tịch đập nhanh vội vàng rút ngón tay mình về: “Do lạ giường à? Vậy sang phòng khách ngủ đi, đã ngủ vài lần chắc quen giường hơn."
Nguyễn Lâm đuổi theo bắt lấy toàn bộ bàn tay Lục Tịch, tủi thân: “Viện trưởng Lục có buồn mới cho em ôm, giờ hết rồi nên không thèm nữa."
Lục Tịch sốt ruột nghĩ mình giận hồi nào? Cái người đè tôi ra hôn trước khi đi ngủ là ai? Hôn đến nỗi môi tê rần luôn đây này, hai đứa mới xác định ở bên nhau được sáu tiếng, cậu còn muốn làm gì?
Nguyễn Lâm biết hắn nghĩ gì, chọt chọt hắn vài cái, nhỏ giọng nói: “Cho em ôm anh ngủ nha, miễn cho anh ngủ thấy ác mộng."
Cậu giật nhẹ ngón tay Lục Tịch, năn nỉ: “Được không anh?"
Làm nũng…… Là phạm quy.
Lục Tịch giãy giụa ở trong lòng ba giây, nghiêng người nhích lại gần Nguyễn Lâm: “Ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm."
Ngủ rất ngon.
Nguyễn Lâm ngủ rất ngoan, không lộn xộn, không ngáy, không nghiến răng cũng không nói mớ, một tay ôm lấy hắn, an ổn ngủ suốt cả đêm.
Lục Tịch ngủ một giấc tỉnh lại, cả người thần thanh khí sảng.
Hắn nướng bánh mì, hâm sữa, lúc ăn sáng nhắn tin cho bác sĩ trợ lý, hỏi công việc hôm qua thế nào.
Bên kia chắc là đang trên đường tới bệnh viện, hai mươi phút sao mới trả lời: Người nhà bệnh nhân hôm qua tới văn phòng…… Hay là bữa nay viện trưởng Lục đừng tới văn phòng nha?
Nếu không phải ngày hôm qua Nguyễn Lâm lì lợm la liếm, thì Lục Tịch đã không thể trực tiếp về nhà rồi, sao có thể trốn tránh người nhà bệnh nhân được chứ.
Hắn trả lại một câu “Đón tiếp người ta trước đi, tôi tới bệnh viện ngay", sau đó phát sầu nhìn người bên cạnh—— sói con hoàn toàn đã đem mình vào vùng ranh giới bảo vệ rồi, nếu mà biết người nhà bệnh nhân lại tới, lỡ như gây ra chuyện, thì nhóc con này có chịu ngồi yên không đây?
Viện trưởng Lục bữa nay ngọt ngào quá thể, cho cậu chìa khóa dự phòng, bị cậu ôm hôn cũng không nổi giận, làm cậu kích động quá đi, kiềm chế lắm mới không làm càng lúc ăn cơm, nhưng viện trưởng Lục lại chủ động cho cậu một viên kẹo ngọt, gọi cậu là “Nguyễn Nguyễn", còn nói “Thích em" nữa chứ.
Trời ơi là trời!
Đầu và ngực Nguyễn Lâm nóng lên, ôm Lục Tịch nhào vào trên sô pha, vừa cọ mặt, vừa hôn, nói: “Anh lặp lại đi viện trưởng Lục, lặp lại lần nữa đi anh?"
Lục Tịch bị cậu ôm hôn không trốn thoát được, duỗi tay nhéo chiếc eo thon của cậu, nhưng giọng nói lại chứa tiếng cười: “Đừng liếm anh nữa, em là chó hay sao vậy hả? Xuống nhanh."
Có đuổi một cách đứng đắn thì cũng không đuổi được, huống hồ là hắn còn mang theo ý cười.
Nguyễn Lâm không quan tâm mà quấn lấy hắn không buông, cọ mái tóc ướt vào bên cổ, hơi thở nóng hổi thổi quanh sườn cổ Lục Tịch: “Nói đi, em còn muốn nghe, nói đi mà."
Mỗi lần cậu làm nũng là Lục Tịch cảm thấy mình như là đang dỗ trẻ con vậy, đứa nhỏ thích làm nũng, lại khiến người ta đau lòng.
Lục Tịch bị cậu làm nũng làm cho nhũn cả người, vỗ vỗ phía sau lưng cậu: “Nói cái gì? Nói anh thích em à?"
Vừa dứt lời, trên môi đã bị hôn một cái, đôi mắt đen lay láy của Nguyễn Lâm như là ngôi sao sáng lấp lánh, lại giống như rừng cây vừa được châm lửa, giọng nói cũng nhừa nhựa như là say mật ong, cậu nói: “Em cũng thích anh, đặc biệt thích, thích nhất."
Cậu đã quấn lấy Lục Tịch nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Lục Tịch vẫn bị khẩu khí bừng bừng đó làm cho cảm động.
Đồ sói con, đồ dẻo miệng.
Lục Tịch mắng thầm trong lòng.
Sau đó, hắn nhấp nhấp đôi môi vừa bị hôn, nói: “Anh biết."
Nguyễn Lâm lại cọ, cánh môi vuốt ve cánh môi, còn muốn hôn nữa.
Lục Tịch vội đẩy người ra, lúc vừa giao chìa khóa đã bị hôn một trận, bây giờ bị cậu đè trên sôpha hôn vài cái, có thể ngày mai môi sẽ sưng tấy, làm sao hắn dám ra đường gặp người nữa.
Nguyễn Lâm ra vẻ đáng thương: “Bà xã…… Hôn một cái nữa đi mà."
Xưng hô quá thân mật làm da đầu Lục Tịch tê dại, hắn mất tự nhiên mà trừng mắt nhìn Nguyễn Lâm: “Ai là bà xã của em hả?"
Nguyễn Lâm khoe mẽ ôm Lục Tịch, hôn lên vành tay hắn hai cái, nói: “Em cũng là bà xã của anh mà, nếu anh không thích nghe, thì để em kêu anh là ông xã."
Ánh mắt cậu nóng bừng như muốn bốc cháy, kêu: “Chồng ơi?"
Mặt Lục Tịch đỏ như trái gấc.
Đây là mới vừa ở cùng nhau vài ngày thôi nha, mà sói con đã không quản được rồi, Lục Tịch đen mặt lập ra qui củ: “Bà xã, ông xã cái gì, anh không có tên à? Gọi bậy nữa thì trả chìa khóa."
Thả con sắc bắt con cua, chuyện nào nên ngừng không nghĩ cũng biết.
Nguyễn Lâm lập tức nói: “Ok ok, viện trưởng Lục, viện trưởng Lục không giận nữa nha?"
Thật ra cậu rất mẫn cảm với sắc mặt của người khác, ai mà thể hiện chán ghét, khó chịu là cậu nhận ra ngay, cho nên viện trưởng Lục có giận hay không là cậu biết liền hà.
Mà viện trưởng Lục đã nói thích cậu rồi, đương nhiên cậu cũng không so đo với viện trưởng Lục làm gì.
Lục Tịch không mặn không nhạt mà “Ừ" một tiếng, không nhịn được cong khóe môi.
Nguyễn Lâm lại được đằng chân lên đằng đầu: “Vậy anh đừng gọi tên họ của em được không? Không thân mật tí nào hết á."
Lục Tịch liếc mắt một cái, nóng mặt: “Vậy muốn gọi bằng gì? Nguyễn Nguyễn à?"
Nguyễn Lâm lại nhào qua hôn hắn một cái, sau đó cười khoái trá, la lớn: “Cục cưng của em ơi!"
Sau đó hắn luống cuống đứng dậy chạy vào phòng bếp: “Anh đi rửa trái cây cho em!"
Nguyễn Lâm lo cảm xúc Lục Tịch không tốt, cho nên xin nghỉ làm một buổi.
Quán bar luôn thiếu người, cho nên trưởng nhóm có hơi không vui, nhưng mà Nguyễn Lâm tính tháng sau từ chức, cho nên làm bộ không biết trưởng nhóm không vui.
Mà bây giờ Lục Tịch nằm cách cậu chỉ có một cánh tay, tuy hai người dùng hai chăn, không có tiếp xúc tứ chi, nhưng Nguyễn Lâm vẫn hưng phấn đến không ngủ được.
Kệ trưởng nhóm đi, anh không vui thì kệ anh, tôi vui muốn chết đây.
Cậu ngủ không được, lăn lộn ở trên giường, cảm thấy máu trong cơ thể sôi sùng sục, hưng phấn truyền từ não xuống cả toàn thân.
Cuối cùng không nín được, xoay nửa thân trên dò xét Lục Tịch.
Mới nhìn thoáng qua thì bị Lục Tịch vươn tay gõ trán: “Không ngủ à?"
Nguyễn Lâm bắt lấy ngón tay vừa gõ trán mình, dựa vào Lục Tịch: “Em ngủ không được."
Nhiệt độ cơ thể của cậu nhóc vẫn luôn hơi cao, lòng bàn tay khô ráo nhưng mang theo độ nóng bất thường. Tim Lục Tịch đập nhanh vội vàng rút ngón tay mình về: “Do lạ giường à? Vậy sang phòng khách ngủ đi, đã ngủ vài lần chắc quen giường hơn."
Nguyễn Lâm đuổi theo bắt lấy toàn bộ bàn tay Lục Tịch, tủi thân: “Viện trưởng Lục có buồn mới cho em ôm, giờ hết rồi nên không thèm nữa."
Lục Tịch sốt ruột nghĩ mình giận hồi nào? Cái người đè tôi ra hôn trước khi đi ngủ là ai? Hôn đến nỗi môi tê rần luôn đây này, hai đứa mới xác định ở bên nhau được sáu tiếng, cậu còn muốn làm gì?
Nguyễn Lâm biết hắn nghĩ gì, chọt chọt hắn vài cái, nhỏ giọng nói: “Cho em ôm anh ngủ nha, miễn cho anh ngủ thấy ác mộng."
Cậu giật nhẹ ngón tay Lục Tịch, năn nỉ: “Được không anh?"
Làm nũng…… Là phạm quy.
Lục Tịch giãy giụa ở trong lòng ba giây, nghiêng người nhích lại gần Nguyễn Lâm: “Ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm."
Ngủ rất ngon.
Nguyễn Lâm ngủ rất ngoan, không lộn xộn, không ngáy, không nghiến răng cũng không nói mớ, một tay ôm lấy hắn, an ổn ngủ suốt cả đêm.
Lục Tịch ngủ một giấc tỉnh lại, cả người thần thanh khí sảng.
Hắn nướng bánh mì, hâm sữa, lúc ăn sáng nhắn tin cho bác sĩ trợ lý, hỏi công việc hôm qua thế nào.
Bên kia chắc là đang trên đường tới bệnh viện, hai mươi phút sao mới trả lời: Người nhà bệnh nhân hôm qua tới văn phòng…… Hay là bữa nay viện trưởng Lục đừng tới văn phòng nha?
Nếu không phải ngày hôm qua Nguyễn Lâm lì lợm la liếm, thì Lục Tịch đã không thể trực tiếp về nhà rồi, sao có thể trốn tránh người nhà bệnh nhân được chứ.
Hắn trả lại một câu “Đón tiếp người ta trước đi, tôi tới bệnh viện ngay", sau đó phát sầu nhìn người bên cạnh—— sói con hoàn toàn đã đem mình vào vùng ranh giới bảo vệ rồi, nếu mà biết người nhà bệnh nhân lại tới, lỡ như gây ra chuyện, thì nhóc con này có chịu ngồi yên không đây?
Tác giả :
Thập Nhất Nguyệt Thập Tứ