Vận Đào Hoa
Chương 16
Hội thảo được mở ở thành phố C, long trọng mời rất nhiều chuyên gia nổi danh cả trong lẫn ngoài nước.
Lục Tịch hứng thú nhất thời muốn tham dự, cho nên bận rộn cả ngày chân không chạm đất.
Các bệnh nhân trong tay đẩy qua cho các bác sĩ khác, người nào đã đặt hẹn thì một là dời ngày hẹn, hai là chuyển bác sĩ.
Chờ sắp xếp xong mọi việc trong bệnh viện rồi hắn mới về nhà tùy tiện gấp hai bộ quần áo vào hành lý, sau đó trực tiếp ra sân bay luôn.
Lục Tịch mua đại vé máy bay, tâm sự nặng nề lên máy bay, kết quả mọi việc không theo thuận lợi.
Ngay từ đầu chuyến bay đã đến trễ, vất vả lắm mới lên được máy bay thì bác gái bên cạnh đã khuya mà còn gọi cà phê tới bốn lần, cậu nhóc ngồi ghế trước thì cứ loay hoay, ồn ào cả buổi làm đầu Lục Tịch càng thêm đau.
Đến nơi đã hơn một giờ sáng, tìm khách sạn, chuẩn bị xong mọi chuyện thì đã hơn hai giờ, Lục Tịch mệt mỏi, tinh thần uể oải, ngáp dài.
Thế mà lại hay, hắn không có thời gian nghĩ đến Nguyễn Lâm, vào phòng tắm rửa qua loa, đầu đặt xuống gối là ngủ ngay.
Giấc ngủ không mộng mị.
Hội thảo không bắt đầu vào ngày mai, và cũng không cần làm việc, cho nên hắn được ngủ cho đã giấc, nhưng một khi đã tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa.
Hắn quơ tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, chuẩn bị tâm lý xem tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, kết quả là khi mở khóa điện thoại, ngoại trừ thông báo từ các APP, thì không còn một tin nhắn nào nữa hết.
Lục Tịch sửng sốt.
Hắn xác nhận thời gian, trên di động đúng là mười giờ ba mươi sáng mà.
Trong nháy mắt đó, Lục Tịch không biết là mình may mắn hay là mất mát nữa, chỉ là nhảy lên một ý niệm không đầu không đuôi: Đến giờ này còn không thấy bóng người đâu, bạn trẻ bảo sẽ đưa cơm sáng cho hắn, có khi nào chết đói rồi không?
Bây giờ hắn cũng sắp chết vì đói đây, ngày hôm qua chỉ ăn được một tô mì trước khi lên máy bay, thời gian còn lại đều bị cậu nhóc ghế trước phá rối tâm tình.
Đi ra ngoài ăn cơm còn phải rửa mặt thay đồ, Lục Tịch đơn giản gọi phục vụ phòng, đặt cơm trưa.
Theo thói quen hắn muốn uống cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà nói với nhân viên phục vụ rằng: “Muốn một phần sữa đậu nành, một phần trứng hấp phô mai cùng một phần salad hoa quả, làm ơn cho tôi thêm hai gói đường."
Lúc chờ đồ ăn mang lên, Lục Tịch bất an cầm di động, hắn sợ Nguyễn Lâm sẽ gọi tới truy hỏi vì sao hắn không nói gì đã bỏ chạy.
Bởi vì hắn đang chột dạ.
Hành vi trốn chạy thế này thật là hèn nhát, ba người bạn nối khố mà biết hắn làm ra hành động này thì sẽ cười vào mặt cả đời chứ chẳng đùa.
Nhưng mà hắn không biết làm thế nào cả, Nguyễn Lâm bá đạo biết làm nũng làm hắn không có cách từ chối, mà hắn chỉ biết mềm lòng khi đối diện với cậu thôi.
Vì sao lại mềm lòng thế nhỉ?
Bởi vì bạn trẻ từ nhỏ đã có một cuộc sống bất hạnh, tứ cố vô thân rồi, mà sau khi gặp hắn thì cậu mới thu hồi nanh vuốt, quẫy đuôi, cọ cọ ở bên người hắn.
Giao ra tín nhiệm thì sẽ bị thương tổn.
Lục Tịch rất sợ, hắn sợ nếu mình tổn thương Nguyễn Lâm, thì cuộc sống của cậu sau này sẽ bị ảnh hưởng, sẽ không bao giờ tín nhiệm người nào nữa cả.
Hiện giờ bạn trẻ rất ngoan, ánh mắt mềm mại lại đơn thuần, không còn địch ý với toàn bộ người trên trái đất như lần đầu hắn gặp cậu.
Cơ mà sao mình là lo lắng chứ?
Bởi vì hắn là người đã nhặt Nguyễn Lâm về mà!
Đây là trách nhiệm, không phải là yêu thích.
Mà thích là thích cái gì mới được chứ?
Lục Tịch nuốt xuống một ngụm sữa đậu nành, đứng hình.
Đúng là một vấn đề nan giải không có câu trả lời mà, thích là gì? FA từ thuở còn trong bụng mẹ như tôi thì biết giải thích thế nào đây!
Lục Tịch mặt ủ mày ê, một phần salad hoa quả chỉ ăn được nửa miếng dưa vàng đã bị hắn bỏ quên, bắt đầu phát ngốc.
Hắn nói hắn không thích Nguyễn Lâm, nhưng như thế nào là thích?
Như thế nào nhỉ……
Trong đầu bỗng nhiên xông vào ánh mắt nóng bỏng của Nguyễn Lâm, nhìn hắn nói: “Em thích anh, em muốn hôn anh, muốn ôm anh, còn muốn độc chiếm anh."
Mặt Lục Tịch bỗng dưng nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Cái cách mà bạn nhỏ này thông báo chủ quyền thật quá bá đạo, làm hắn suy nghĩ hoài vẫn không có cách nào để từ chối nổi.
Mà hắn cũng không tìm ra được lí do để mình không thích Nguyễn Lâm ——
Hắn chưa từng nghĩ tới muốn thân thiết với Nguyễn Lâm.
Sáng hôm sau, Nguyễn Lâm mới biết Lục Tịch đi công tác.
Buổi tối hôm trước cậu phải trả “Nợ" cho đồng nghiệp, thay người ta làm việc đến tận lúc đóng cửa, mãi cho đến bốn giờ sáng mới trở về, nhưng cậu tâm tâm niệm niệm phải giao bữa sáng cho Lục Tịch, thế là chỉ ngủ chưa đến ba giờ đã bò dậy.
Dù sao cậu vẫn là thanh niên mới lớn, vẫn là một hũ giấm di động.
Sự tồn tại của Tô Niên làm cậu rất bức bối, nhưng Sở Chấp lại chân chính làm cậu cảm giác được sự uy hiếp.
Đẹp trai, thành thục, thành thạo đối nhân xử thế……
Vừa nhìn là biết đây là một tay tình trường lão luyện, tuyệt đối không thích hợp với viện trưởng Lục nhà mình tí nào cả!
Nguyễn Lâm mơ mơ màng màng, trong lúc ngủ mơ còn hốt hoảng thấy Sở Chấp, liền thề tuyệt đối sẽ không để người này nhanh chân đến trước mình được.
Quyết tâm rời khỏi giường, rửa mặt bằng nước lạnh rồi hứng thú hừng hực ra cửa.
Lục Tịch chưa nói muốn uống sữa đậu nành hay là cà phê, thế là cậu mua mỗi loại một ly, tính uống ly mà Lục Tịch không động vào.
Thật ra cậu muốn Lục Tịch uống sữa đậu nành hơn, bởi vì cậu biết Lục Tịch thích ngọt, cà phê thì rất đắng, không hợp với viện trưởng Lục nhà mình.
Nhưng nếu anh ấy đã nói muốn uống cà phê thì cũng không sao cả.
Nguyễn Lâm cầm hai gói đường cho vào túi, cảm thấy hẳn là đủ ngọt rồi.
Nhưng lúc cậu tới bệnh viện, phát hiện văn phòng Lục Tịch vẫn còn khóa cửa.
Sao mỗi lần mình tới thì Lục Tịch đều không có ở đây vậy nè?
Nguyễn Lâm trộm oán giận một chút.
Nhưng rất nhanh lại vui vẻ —— cửa khóa vậy thì Lục Tịch vẫn chưa tới bệnh viện đâu ha, khẳng định hôm nay mình sẽ thắng người bạn nối khố kia cho xem.
Kết quả, chờ hoài chờ mãi, đợi hơn mười phút mà Lục Tịch vẫn chưa tới.
Nguyễn Lâm lúc này mới cảm thấy có điểm không thích hợp.
Viện trưởng Lục nhà mình luôn luôn yêu nghề kính nghiệp, sao có thể đến trễ vậy chứ?
Cậu móc di động ra tính gọi điện thoại cho Lục Tịch, vừa lúc y tá trưởng đi thăm phòng bệnh về, thấy cậu thì sửng sốt một chút: “Tiểu Nguyễn hả? Sao hôm nay ghé đây vậy?"
Lời ít ý nhiều nói: “Em có chuyện."
Y tá trưởng nói: “Lần trước chị cho cưng số di động của viện trưởng rồi mà? Sao cưng không gọi cho cậu ấy trước, cậu ấy đi công tác rồi, bay hồi tối đó, cưng không biết sao?"
Nguyễn Lâm: “…… Em ngủ quên."
Cậu cầm bọc đồ ăn sáng nguội lạnh xuống lầu, nghĩ thầm: Kẻ lừa đảo! Rõ ràng không ăn sáng ở nhà mà.
Nhưng mà ——
Nhưng mà mình thích kẻ lừa đảo này lắm, cho nên anh ấy có gạt mình cũng không sao.
Lục Tịch hứng thú nhất thời muốn tham dự, cho nên bận rộn cả ngày chân không chạm đất.
Các bệnh nhân trong tay đẩy qua cho các bác sĩ khác, người nào đã đặt hẹn thì một là dời ngày hẹn, hai là chuyển bác sĩ.
Chờ sắp xếp xong mọi việc trong bệnh viện rồi hắn mới về nhà tùy tiện gấp hai bộ quần áo vào hành lý, sau đó trực tiếp ra sân bay luôn.
Lục Tịch mua đại vé máy bay, tâm sự nặng nề lên máy bay, kết quả mọi việc không theo thuận lợi.
Ngay từ đầu chuyến bay đã đến trễ, vất vả lắm mới lên được máy bay thì bác gái bên cạnh đã khuya mà còn gọi cà phê tới bốn lần, cậu nhóc ngồi ghế trước thì cứ loay hoay, ồn ào cả buổi làm đầu Lục Tịch càng thêm đau.
Đến nơi đã hơn một giờ sáng, tìm khách sạn, chuẩn bị xong mọi chuyện thì đã hơn hai giờ, Lục Tịch mệt mỏi, tinh thần uể oải, ngáp dài.
Thế mà lại hay, hắn không có thời gian nghĩ đến Nguyễn Lâm, vào phòng tắm rửa qua loa, đầu đặt xuống gối là ngủ ngay.
Giấc ngủ không mộng mị.
Hội thảo không bắt đầu vào ngày mai, và cũng không cần làm việc, cho nên hắn được ngủ cho đã giấc, nhưng một khi đã tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa.
Hắn quơ tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, chuẩn bị tâm lý xem tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, kết quả là khi mở khóa điện thoại, ngoại trừ thông báo từ các APP, thì không còn một tin nhắn nào nữa hết.
Lục Tịch sửng sốt.
Hắn xác nhận thời gian, trên di động đúng là mười giờ ba mươi sáng mà.
Trong nháy mắt đó, Lục Tịch không biết là mình may mắn hay là mất mát nữa, chỉ là nhảy lên một ý niệm không đầu không đuôi: Đến giờ này còn không thấy bóng người đâu, bạn trẻ bảo sẽ đưa cơm sáng cho hắn, có khi nào chết đói rồi không?
Bây giờ hắn cũng sắp chết vì đói đây, ngày hôm qua chỉ ăn được một tô mì trước khi lên máy bay, thời gian còn lại đều bị cậu nhóc ghế trước phá rối tâm tình.
Đi ra ngoài ăn cơm còn phải rửa mặt thay đồ, Lục Tịch đơn giản gọi phục vụ phòng, đặt cơm trưa.
Theo thói quen hắn muốn uống cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà nói với nhân viên phục vụ rằng: “Muốn một phần sữa đậu nành, một phần trứng hấp phô mai cùng một phần salad hoa quả, làm ơn cho tôi thêm hai gói đường."
Lúc chờ đồ ăn mang lên, Lục Tịch bất an cầm di động, hắn sợ Nguyễn Lâm sẽ gọi tới truy hỏi vì sao hắn không nói gì đã bỏ chạy.
Bởi vì hắn đang chột dạ.
Hành vi trốn chạy thế này thật là hèn nhát, ba người bạn nối khố mà biết hắn làm ra hành động này thì sẽ cười vào mặt cả đời chứ chẳng đùa.
Nhưng mà hắn không biết làm thế nào cả, Nguyễn Lâm bá đạo biết làm nũng làm hắn không có cách từ chối, mà hắn chỉ biết mềm lòng khi đối diện với cậu thôi.
Vì sao lại mềm lòng thế nhỉ?
Bởi vì bạn trẻ từ nhỏ đã có một cuộc sống bất hạnh, tứ cố vô thân rồi, mà sau khi gặp hắn thì cậu mới thu hồi nanh vuốt, quẫy đuôi, cọ cọ ở bên người hắn.
Giao ra tín nhiệm thì sẽ bị thương tổn.
Lục Tịch rất sợ, hắn sợ nếu mình tổn thương Nguyễn Lâm, thì cuộc sống của cậu sau này sẽ bị ảnh hưởng, sẽ không bao giờ tín nhiệm người nào nữa cả.
Hiện giờ bạn trẻ rất ngoan, ánh mắt mềm mại lại đơn thuần, không còn địch ý với toàn bộ người trên trái đất như lần đầu hắn gặp cậu.
Cơ mà sao mình là lo lắng chứ?
Bởi vì hắn là người đã nhặt Nguyễn Lâm về mà!
Đây là trách nhiệm, không phải là yêu thích.
Mà thích là thích cái gì mới được chứ?
Lục Tịch nuốt xuống một ngụm sữa đậu nành, đứng hình.
Đúng là một vấn đề nan giải không có câu trả lời mà, thích là gì? FA từ thuở còn trong bụng mẹ như tôi thì biết giải thích thế nào đây!
Lục Tịch mặt ủ mày ê, một phần salad hoa quả chỉ ăn được nửa miếng dưa vàng đã bị hắn bỏ quên, bắt đầu phát ngốc.
Hắn nói hắn không thích Nguyễn Lâm, nhưng như thế nào là thích?
Như thế nào nhỉ……
Trong đầu bỗng nhiên xông vào ánh mắt nóng bỏng của Nguyễn Lâm, nhìn hắn nói: “Em thích anh, em muốn hôn anh, muốn ôm anh, còn muốn độc chiếm anh."
Mặt Lục Tịch bỗng dưng nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Cái cách mà bạn nhỏ này thông báo chủ quyền thật quá bá đạo, làm hắn suy nghĩ hoài vẫn không có cách nào để từ chối nổi.
Mà hắn cũng không tìm ra được lí do để mình không thích Nguyễn Lâm ——
Hắn chưa từng nghĩ tới muốn thân thiết với Nguyễn Lâm.
Sáng hôm sau, Nguyễn Lâm mới biết Lục Tịch đi công tác.
Buổi tối hôm trước cậu phải trả “Nợ" cho đồng nghiệp, thay người ta làm việc đến tận lúc đóng cửa, mãi cho đến bốn giờ sáng mới trở về, nhưng cậu tâm tâm niệm niệm phải giao bữa sáng cho Lục Tịch, thế là chỉ ngủ chưa đến ba giờ đã bò dậy.
Dù sao cậu vẫn là thanh niên mới lớn, vẫn là một hũ giấm di động.
Sự tồn tại của Tô Niên làm cậu rất bức bối, nhưng Sở Chấp lại chân chính làm cậu cảm giác được sự uy hiếp.
Đẹp trai, thành thục, thành thạo đối nhân xử thế……
Vừa nhìn là biết đây là một tay tình trường lão luyện, tuyệt đối không thích hợp với viện trưởng Lục nhà mình tí nào cả!
Nguyễn Lâm mơ mơ màng màng, trong lúc ngủ mơ còn hốt hoảng thấy Sở Chấp, liền thề tuyệt đối sẽ không để người này nhanh chân đến trước mình được.
Quyết tâm rời khỏi giường, rửa mặt bằng nước lạnh rồi hứng thú hừng hực ra cửa.
Lục Tịch chưa nói muốn uống sữa đậu nành hay là cà phê, thế là cậu mua mỗi loại một ly, tính uống ly mà Lục Tịch không động vào.
Thật ra cậu muốn Lục Tịch uống sữa đậu nành hơn, bởi vì cậu biết Lục Tịch thích ngọt, cà phê thì rất đắng, không hợp với viện trưởng Lục nhà mình.
Nhưng nếu anh ấy đã nói muốn uống cà phê thì cũng không sao cả.
Nguyễn Lâm cầm hai gói đường cho vào túi, cảm thấy hẳn là đủ ngọt rồi.
Nhưng lúc cậu tới bệnh viện, phát hiện văn phòng Lục Tịch vẫn còn khóa cửa.
Sao mỗi lần mình tới thì Lục Tịch đều không có ở đây vậy nè?
Nguyễn Lâm trộm oán giận một chút.
Nhưng rất nhanh lại vui vẻ —— cửa khóa vậy thì Lục Tịch vẫn chưa tới bệnh viện đâu ha, khẳng định hôm nay mình sẽ thắng người bạn nối khố kia cho xem.
Kết quả, chờ hoài chờ mãi, đợi hơn mười phút mà Lục Tịch vẫn chưa tới.
Nguyễn Lâm lúc này mới cảm thấy có điểm không thích hợp.
Viện trưởng Lục nhà mình luôn luôn yêu nghề kính nghiệp, sao có thể đến trễ vậy chứ?
Cậu móc di động ra tính gọi điện thoại cho Lục Tịch, vừa lúc y tá trưởng đi thăm phòng bệnh về, thấy cậu thì sửng sốt một chút: “Tiểu Nguyễn hả? Sao hôm nay ghé đây vậy?"
Lời ít ý nhiều nói: “Em có chuyện."
Y tá trưởng nói: “Lần trước chị cho cưng số di động của viện trưởng rồi mà? Sao cưng không gọi cho cậu ấy trước, cậu ấy đi công tác rồi, bay hồi tối đó, cưng không biết sao?"
Nguyễn Lâm: “…… Em ngủ quên."
Cậu cầm bọc đồ ăn sáng nguội lạnh xuống lầu, nghĩ thầm: Kẻ lừa đảo! Rõ ràng không ăn sáng ở nhà mà.
Nhưng mà ——
Nhưng mà mình thích kẻ lừa đảo này lắm, cho nên anh ấy có gạt mình cũng không sao.
Tác giả :
Thập Nhất Nguyệt Thập Tứ