Ván Cược

Chương 15

Thành thật mà nói, Hoàng Phủ Du đối với Thiết Ngưu cũng không có mấy phần dục vọng, bất luận là nhìn ngang nhìn dọc như thế nào, Thiết Ngưu đều không giống người có thể khơi dậy được dục vọng nam nhân. Thế nhưng! Thiên hạ Lịch vương ngài đây không nuốt trôi được cục tức này, cho dù chỉ là vì mặt mũi nam nhân, y cũng phải giữ lấy thân thể “thê tử". Y cho rằng chỉ có thông qua chuyện ấy, mới có thể khiến con trâu ngốc đang đột biến hung mãng kia nhận rõ sự thật ai mới là lão đại. Hơn nữa, vài câu thố nhị gia kia đích thực đã chọc tức Du, bản thân y lớn lên anh tuấn, thậm chí còn có người dùng từ mỹ lệ để miêu tả về y, lúc đầu tiểu tử Thiết Ngưu kia cũng mắt mù nhận lầm y là nữ nhân, nếu như đi đường, nói cho người khác biết chuyện y vóc người thon dài mị lực phi phàm cùng với Thiết Ngưu thân cao tám thước cường tráng ngang tàng là một đôi phu thê, đại khái chín phần mười sẽ nói y là phía bị đè! Vì thế, y phải xuất hết thủ đoạn múa roi cưỡi trâu chinh phục con trâu điên, phát huy hùng phong nam nhân mới được!

Giữa tiếng rống bậy của Bắc Nhạc cuồng nhân, xé lột y phục của hắn, tách ra hai chân của hắn, ảo tưởng trước mắt chính là đệ nhất mỹ nữ thế gian, vén lên ngoại bào, thoát quần xuống, tự dùng tay để cương lên—— Lịch vương trong lòng rất ấm ức, đã dạy dỗ con trâu điên này mà y còn phải tự lực cánh sinh! Từ trước đến giờ đều không phải là những kẻ khác hầu hạ y sao!

“Con bà ngươi! Đồ lợn đực thích đi cửa sau! Đồ chó hoang thích ăn phân người! Mẹ nhà ngươi! Ngươi dám đem thứ cái đồ dơ bẩn kia chạm đến mông lão tử (ông đây) thử xem! Lão tử nếu không xé ngươi thành mười chín hai mươi mảnh, lão tử sẽ không mang họ Thiết!" Bắc Nhạc cuồng nhân đỏ bừng hai mắt, chửi ầm lên, chửi đến mức nước bọt bắn tung tóe.

“Con trâu đần độn nhà ngươi! Con trâu ngu ngốc! Ta cho ngươi chửi!"

“Oa!" Mãng ngưu kêu thảm thiết.

Du bị chửi đến đầu nổi gân xanh liền bất chấp tất cả, nhìn độ cứng đã tạm được, liền thoa chút nước bọt, không có chút ân cần, dốc sức, nhắm ngay cúc hoa khít chặt mà đem thứ cứng rắn kia tiến thẳng vào được ba phân.

“Đau quá! Đau chết lão tử mất! Con mẹ ngươi! Cái thứ kia của ngươi làm từ đá à! Đồ biến thái nhà ngươi… Con bà ngươi…Lão tử phải giết ngươi! Lão tử nhất định sẽ giết ngươi! Ngao!"

Cái này thật sự là đau! Không phải giống như loại đau đớn chỉ khiến Bắc Nhạc cuồng nhân nhíu mày.

“Không phải công phu của ngươi lợi hại sao! Chừng ấy đau đớn thì chịu không nổi rồi!" Du một bên nỗ lực chọc sâu vào một bên nói lời châm chọc. Ha, người luyện võ thật không giống nhau, kẹp chặt quá khiến y không ra vào đươc. Đây còn là đã điểm nhuyễn ma huyệt, nếu như không điểm, liệu có thể kẹp gãy của y hay không?

“Ngao ngao ngao…! Lão tử với ngươi không oán không thù… Phải chỉnh lão tử đến vậy sao! Oa a! Nhẹ chút nhẹ chút! Công lực của lão tử cũng chưa tu luyện tới mức đó…Đau quá! Ngươi đồ con la động đực, con lợn biến thái! Thố nhị gia ngươi đồ con lừa hôi, con chó đáng chết, con gà trống không biết xấu hổ… A a a!" Mẹ ơi, lão tử đây đã đắc tội với ai chứ!

“Con trâu đần ngươi hết bài thô bỉ này đến bài khác! Ta cho ngươi giả ngu! Ta cho ngươi không thừa nhận! Hôm nay bản vương không đem ngươi thao đến chết đi sống lại! Bản vương với ngươi cùng mang họ Thiết!"

Bị chửi như mấy con gia súc khiến Du nộ hỏa công tâm! Cắn chặt răng dốc sức!

“Oa!" Cái mông lão tử nở hoa rồi… Bắc Nhạc cuồng nhân khóc không ra nước mắt. Ngày hôm nay sao yêm lại xui đến thế chứ! Đụng ngay phải một tên thố nhị gia võ công cao cường còn giảo hoạt hung ác cộng thêm đầu óc không bình thường.

Vận khởi công lực, nhằm đúng mục tiêu, cả người đâm sâu!

“Rẹt" Tiếng xé rách rất nhỏ.

Nếu như trước đó Bắc Nhạc cuồng nhân không có bị điểm huyệt, lần thúc vào này nhất định có thể làm cho cái lưng trên mặt đất của hắn cong lên ba thước! Cho dù là Bắc Nhạc cuồng nhân được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ lần này cũng bị hành đến mức chỉ biết trợn trắng mắt thiếu chút nữa là không còn hơi để thở.

Hạ thân truyền đến thống khổ vượt quá giới hạn, hơn nữa tiếng xé rách kia, hắn biết cái mông của mình khẳng định là thống khổ không còn gì hơn nữa! Giữa cực độ đau đớn, sâu trong lòng đại hán đang phi thường nghiêm túc suy nghĩ: sau này yêm đi nhà xí có thể bị dò hay không?

Tình hình của Du cũng không tốt là bao. Chỗ ấy của tên lỗ mãng này đặc biệt chặt đến mức y phải cắn chặt răng ép bản thân nhẫn nại khổ sở. Y chưa bao giờ làm sự tình này phải chịu thống khổ đến như vậy! Nói thật, Du có điểm hối hận. Tốt xấu gì cũng cần thoa cái gì đó vào mới được. Để làm chi lãng phí thời gian mà lại khiến bản thân chịu khổ a!

Nghĩ tới đây, Du không có lương tâm cũng không quản người dưới thân chịu không nổi, lại lần nữa hít một hơi tự rút ra dương vật mạnh mẽ từ nơi khô khan chật hẹp kia, vừa nhìn, phía trên dính huyết, biết bên trong con trâu kia bị y làm thụ thương, mặc kệ thế nào, mở cái túi bách bảo (trăm đồ quý) đeo riêng ở bên hông, lấy ra lọ mỡ trai phòng ngừa khô hanh, quét một lượng lớn, trước tiên quệt lên bảo bối, bảo vệ tốt cho mình xong, lúc này mới bắt tay vào thoa toàn bộ phần còn lại vào khe mông của đại hán đang kêu loạn lên kia.

Vỗ vỗ cái mông rắn chắc của hắn, nam nhân nở nụ cười giả tạo, “Hiện tại, bản vương có thể ngọt ngào hưởng thụ nương tử rồi, hắc hắc."

Vén lên ngoại bào, chỉ lộ ra bộ phần cần thiết, nhấc hai chân của Bắc Nhạc cuồng nhân cố định bên hông, nhắm ngay mục tiêu!

Phốc.

Ha… Lần này thuận lợi hơn rồi. Thoáng một cái đã tiến vào được hơn phân nửa, Du khép mắt hưởng thụ.

Ngao ngao ngao ngao ngao! Lão tử muốn chết! Lão tử muốn chết! Lão tử bị kẻ khác đâm phía sau! Ô ô! Cắn chặt răng, Bắc Nhạc cuồng nhân không chửi bậy nữa, hắn thề! Hắn nhất định phải phá giải huyệt đạo vùng dậy đánh cho tiểu bạch kiểm biến thái thành trư kiểm (đánh cho tên mặt trắng biến thái thành mặt lợn)! Sau đó bẻ gãy tứ chi của y vặt sạch cái na căn tai họa đang ra vào trong người hắn rồi ném xuống hồ Động Đình cho cá rỉa!

Lịch vương không biết những điều người dưới thân đang suy tính, chỉ truy đuổi theo cảm giác tuyệt vời. Nơi chật hẹp khô khan kia đã không còn khô khan, nhục huyệt gây trở ngại lúc đầu hóa thành gắt gao bao vây lấy thứ cứng rắn của y, cảm giác đau đớn có thể bẻ gãy cũng biến thành khoái cảm tê dại, càng sâu vào trong, lực hút càng lớn, không tự chủ được thẳng tiến vào trong một chút lại thẳng tiến, thẳng đến khi bụng dưới dán chặt khố bộ của Bắc Nhạc cuồng nhân.

Ha… Tuyệt, rất tuyệt. Hai tháng trước xem ra là lãng phí, Du không khỏi thấy tiếc.

Không còn nghe thấy tiếng chửi bậy của người dưới thân, Du cũng lơ đãng, hiện tại y trầm mê trong thân đại hán mà sung sướng ra ra vào vào. Thậm chí y còn lên kế hoạch lần sau có phải điểm huyệt đạo của hắn hay không, bằng không y cũng khó được hưởng thụ cảm giác co rút tự nhiên.

Đến lúc tốc độ của Du dần dần nhanh hơn thì nam nhân chịu không nổi vì bị lăn qua lăn lại đành cất tiếng rên rỉ yếu ớt.

Một bên nghe đại hán rên rỉ, một bên say sưa dồn dập ra vào trong vui vẻ, Du nghĩ mông của nương tử thực sự tuyệt vời cực kỳ! Cho dù không có diện mạo của mỹ nữ, không có cặp núi hoa của nữ nhân, không có da thịt mềm nhẵn, không có hương thơm cơ thể kích thích tình thú, nhưng chỉ cái mông của hắn thì tất cả đều đủ.

Du thì sung sướng rồi, Bắc Nhạc cuồng nhân bị ép đến mức rên hừ hừ thì có thể nói khổ không chịu nổi.

Tuy rằng bị điểm huyệt, cũng chỉ là thân thể không thể dụng lực mà thôi, cảm giác trên người cũng không có tiêu thất. Cảm giác giống như chen trong mật động là một thanh sắt nóng đỏ, khiến cho hắn tưởng rằng mình đang nhận lấy bào cách chi hình (hình phạt tra tấn dùng sắt nung đỏ đốt da người). Ngươi to thì to, coi như ngươi so với lão tử có năng lưc! Nhưng na căn của ngươi sao không dứt khoát giống luôn cái khối sắt đồng trơn nhẵn luôn đi? Mắc sao lại còn nhô đầy gò gò cục cục? Ngươi đây không phải là cố ý làm tình làm tội người ta sao!

Mấy cái chỗ nhô ra kia theo động tác biến thái xuyên ra xuyên vào thân thể mà co rút, ma sát đến mức bên trong hắn sắp rữa nát. Đến lúc tên tiểu tử kia gia tăng tốc độ…, Bắc Nhạc cuồng nhân nhận thấy bản thân chưa bao giờ căm hận một người thật sâu thật sâu thật sâu đến như vậy! Ngay lúc Du cảm giác sắp đạt đến cao trào, đang thúc những đợt cuối cùng, nhanh hơn một chút rồi một chút, sâu hơn một chút rồi một chút, giữ chặt cặp đùi rắn chắc kia, liên tục những tiếng va chạm dồn dập “ba ba ba" “A…!" Một tiếng gầm giận dữ, người dưới thân đột ngột quay người tung một chưởng về phía y.

Hành động đột ngột nhưng may mà từ nhỏ Du đã tiếp thu huấn luyện hộ thân trước việc ám sát bất ngờ, dù cho cao trào đang ập đến, cũng không đến nỗi suy nghĩ hồ đồ, vừa mới thấy chưởng phong, lập tức không chút do dự sơ suất hạ một chưởng đối với người dưới thân.

Hai cỗ chưởng phong gặp nhau, một tiếng vang lớn, thân thể hai người đều bị lực đạo quá lớn đẩy văng ra.

Ùm! Du rơi vào trong hồ.

Một lúc sau, người trong hồ ngoi lên, thắt lại đai lưng, phun ra một ngụm máu bầm, ngẩng đầu quét mắt nhìn ven hồ. Trên bờ đã không còn nhân ảnh, đến y phục bị xé rách cũng không còn.

Đi lên bờ, phát hiện trên mặt đất có một vết tích kéo dài, đoán rằng đại khái Bắc Nhạc cuồng nhân bị lực phản chấn, đẩy lùi hơn một trượng về phía ngoài. Kỳ quái là tính tình của hắn lỗ mãng như thế, sao có thể không lưu lại tìm y trả thù, tỉ mỉ quan sát mới thấy được vết máu trên mặt đất, thêm đó là bước chân lộn xộn trên bờ, đoán biết đối phương rất có thể không hoàn toàn giải khai huyệt đạo ngông cuồng sử lực, kết quả còn bị chưởng lực của hắn phản lại khiến bản thân bị trọng thương, hơn nữa thương thế nơi đó…

Ngược lại Du có chút bội phục người nọ có thể nhanh chóng rời đi như vậy. Phi thân qua đỉnh núi, đi tới bên bờ, quả nhiên,chiếc thuyền hộ vệ bị Bắc Nhạc cuồng nhân đoạt được đã không còn ở đó.

Ngươi lại chạy đi đâu?

Hoàng Phủ Du nhíu mày, một lát sau, đột nhiên nở nụ cười. Cái dáng tươi cười kia, thật sự muốn bao nhiêu toan tính thì có bấy nhiêu toan tính!

Ngẫm lại xem, ngoại trừ Hoàng Phủ Du ta, thế gian này có ai lại chinh phục được khố hạ của thiên hạ đệ nhất cao thủ Bắc Nhạc cuồng nhân?! Chính là bởi vì bất chấp nguy hiểm tính mạng, chính là bởi vì đối phương và mình võ công tương xứng, cảm giác chinh phục này, cảm giác ưu việt này, cảm giác có thể tùy ý phiên vân phúc vũ (lật mây gạt mưa) nam nhân vô cùng mạnh bạo ấy để giải khuây, cái việc nhỏ như đem thiên hạ đệ nhất mỹ nữ lên giường làm trò tịnh không thể nào bằng được!

Hơn nữa tuyệt thế mỹ nữ trong thiên hạ này, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Nhưng có thể đè ép thiên hạ đệ nhất cao thủ liên tục rên rỉ đến hoảng hốt bỏ chạy…

Ha ha, Thiết Ngưu à, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi là ai, đời này kiếp này cũng đừng hòng chạy ra khỏi lòng bàn tay ta! Ngày khác tìm được ngươi rồi, ta sẽ trói ngươi lại, tránh cho ngươi lại chạy loạn đi chỗ khác… Ngoài ra, ngày hôm nay ngươi còn chưa có thỏa mãn ta đâu! Hừ hừ! Trước mắt ta mà dám ở thời khắc cuối cùng quét sạch hưng phấn, lá gan của ngươi quả không nhỏ!

.

Vợ trốn phải truy, bạc mất phải tìm. Tạm thời ở hồ Động Đình cũng không có được tin tức của hai phía, Du quyết định đi Giang Nam tìm Phương gia, xem có thể theo hướng này tìm được manh mối của Thiên Đạo giáo. Căn cứ vào điều tra của y cùng khẩu cung của Trương Thư Đức, y hiện tại đã nắm chắc tám phần mười, có thể xác định ngân lượng bị mất liên quan tới Thiên Đạo giáo.

Sau khi biết Thiết Ngưu là Bắc Nhạc cuồng nhân, cũng không còn quá lo lắng đến hành tung của y, ra lệnh cho đám thuộc hạ đang tìm Thiết Ngưu đồng thời cũng phải lưu ý hành tung của Bắc Nhạc cuồng nhân, Hoàng Phủ Du đơn độc một mình kỵ mã đến Giang Nam.

Hai ngày sau tới Kinh Châu.

Thấy sắc trời đã tối, không có người để chọc cười? kia khiến Du cũng chẳng hứng thú đi dạo phố, tùy tiện đi vào một khách điếm có vẻ sạch sẽ.

Lắc đầu, cảm thấy con người thật đúng là kỳ quái, nhớ lại quãng thời gian con trâu ngốc kia còn ở bên luôn hỏi đông hỏi tây hỏi đến mức y phiền muốn chết, chờ tên tiểu tử đáng ghét kia biến mất, lại thấy bên người vắng vẻ cô quạnh, cũng không còn tinh thần du ngoạn.

“Khách quan, ngài là ngủ lại hay chỉ dừng chân?" Tên thu chi ở sau quầy hàng lén lút quan sát Hoàng Phủ Du đi vào, đoán rằng y không phải phàm nhân nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

“Ngủ lại, cho ta một phòng hảo hạng thoáng mát." Du đặt giấy thông hành đã chuẩn bị tốt trước đó cùng một mớ bạc vụn trên quầy hàng.

Tên thu chi mở giấy thông hành, trên dây bạc ghi lại: Thiết Du, người kinh thành. Xuất môn thăm bằng hữu, đường qua Kinh Châu.

Thấy trên giấy thông hành của Thiết Du địa vị chỉ viết hai chữ tú tài, thái độ tên thu chi trở nên bình thường.

“Nhị Tử! Dẫn khách quan đến phòng chữ Thiên số ba! Tên thu chi quay đầu kêu lớn với bên trong điếm.

Bạch bạch bạch, có người chạy đến, là một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu, miệng cười tủm tỉm đưa tay muốn xách hành lý cho Du.

“Khách quan, để tiểu nhân dẫn ngài đi."

Du né tránh, “Không cần, ngươi nói cho ta đi như thế nào là được. Nhớ chăm sóc ngựa ở ngoài cửa."

“Ai! Ngài yên tâm. Khách quan, phòng chữ Thiên số ba ngay trong điếm, phía trái lầu hai nội viện, từ đây đi thẳng qua, đi theo hành lang bên thông qua khu đại thông phô (phòng giường lớn)[1] rồi lên hết cầu thang thì rẽ trái. Nếu như khách quan ngại mùi vị không sạch sẽ ở đại thông phô, ngài có thể đi thẳng qua sân trong." Thiếu niên vui vẻ nói rõ.

Gật đầu, Du tỏ ý đã hiểu.

Băng qua khách đường dùng cơm dành cho khách nhân chỉ muốn dừng chân nghỉ ngơi, nhìn thấy mấy kẻ tiểu thương đứng tốp năm tốp ba ở sân trong, không muốn băng qua sân, cầm bọc hành lý đi về phía hành lang phía trước, một mùi chua thối ập đến mũi, Du bước nhanh hơn.

“Tiểu tử kia có thể sẽ chết hay không?"

“Xem chừng không hay lắm, các ngươi có muốn góp cho hắn ít tiền thỉnh một đại phu không? Đều là kẻ xuất môn viễn hành, nhiều người đùm bọc một người."

“Đã cứu sao không cứu đến cùng, giúp hắn một lần cho trót. Ta không có tiền, làm chân chạy đi thỉnh đại phu cho hắn thì còn được."

“Ha hả, được! Mọi người cùng góp đi!"

Cảm động thay nhiệt huyết của những hán tử, người mặc dù nghèo, tâm lại không nghèo.

“Ai, đáng tiếc tiểu tử ngốc nghếch kia sốt đến mức hồ đồ rồi, chẳng những tiền bạc bị trộm hết sạch, hỏi hắn nhà ở đâu, cũng chỉ có gọi “A Du, A Du". Bằng không chúng ta còn có thể tiện đường báo tin cho người nhà của hắn. Nếu trót có việc gì xảy ra, cũng không đến mức chôn xác nơi đất khách quê người."

Du ngay lập tức dừng chân. Chưa kịp suy nghĩ, quay đầu đi về hướng đại khách đường.

Cửa ở đại khách đường mở rộng, đây chính là nguyên nhân có chút mùi vị truyền tới hành lang.

“Thiết Ngưu!"

Toàn bộ những người ngồi trong đều quay đầu nhìn Hoàng Phủ Du y phục nổi bật đứng ngay ngoài cửa. Nghe khẩu khí nhìn biểu tình, tất cả mọi người đều cho rằng tới đòi nợ. Chưa thấy qua người nào đến đòi nợ tuấn tú đến thế, nhịn không được liếc nhìn vài lần.

Đảo mắt một lượt đoán định người cần tìm đang ở chỗ nào, bước nhanh về phía bên trái. Trên lối đi có vài người đang ngồi,vội vã tránh ra – tình thế này, thật khiến người sợ hãi!

“Thiết Ngưu!" Một tiếng quát chói tai.

“Ưm… hưm…" Chỗ cuối giường, đại hán đang nằm quay về phía tường, rên rỉ một tiếng không nghe rõ.

Thấy không rõ được đại hán, Du thô bạo lật mạnh người đang quấn chặt lấy chăn bông trở mình một cái.

Khuôn mặt đỏ bừng, như là con cua bị luộc chính. Mồ hôi trên trán chảy xuống còn chưa khô, đã là cuối thu, thế nhưng cả người đại hán ướt mồ hôi, bốc lên vị chua thối. Hai mắt nhắm chặt, miệng luôn rên rỉ mấy tiếng yếu ớt.

Từ lúc quen biết Thiết Ngưu tới nay, thật sự Du chưa bao giờ thấy qua bộ dạng yếu ớt như thế này của hắn. Trán nóng hầm hập, tứ chi lại lạnh lẽo, chứng minh rõ ràng hắn đang sốt rất cao. Bọng mắt thâm đen, ấn đường mờ tối, dấu hiệu người hắn đang bị trọng thương. Bỏ chăn bông ra, thấy bộ quần áo bằng vải thô quen thuộc trên người, cả áo và quần đều bị rách, là ngày đó y xé rách. Kéo chiếc áo ra, trước ngực đột nhiên có một chưởng ấn tím bầm.

“Ách, vị công tử này, xin hỏi ngươi có quen biết đại huynh đệ này không?" Người vừa nãy chạy đi đã trở về.

Du trợn mắt nhìn chưởng ấn kia hừ lạnh một tiếng, cuối cùng tỏ vẻ bản thân có quen biết hắn.

Vừa nghe thấy có người quen của hắn đến, đám hán tử cùng nhau vui vẻ hẳn lên.

“Thật tốt quá! Chúng ta còn đang lo lắng làm thế nào để báo cho người nhà của hắn, chắc là nô bộc nhà công tử? Ngài xem có thể thỉnh cho hắn một vị đại phu? Đã nằm ở đây hai ngày, trên người thì không có tiền, chủ quán nói không thể để cho hắn ở lại, cũng không thể để hắn chết trong điếm, cái này… Ngài xem, thực sự là rất đáng thương."

“Ai, đại huynh đệ, ngươi tỉnh lại đi! Công tử nhà ngươi đến, còn không mau đứng lên cầu hắn cứu ngươi!" Có ngươi đưa tay lay lay Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu thì thào vài tiếng không rõ. Nghe kỹ, như là vừa gọi “A Du…"

Cúi người ôm lấy tên tiểu tử kia, vóc dáng không sai biệt lắm với y, Du hiếm hoi nở một nụ cười, “Ta không phải công tử của hắn."

A? Nhưng nhìn thế nào thì hai người các ngươi cũng không giống bằng hữu. Mọi người kinh ngạc.

“Ta là huynh đệ của hắn."

Mọi người quay mặt nhìn nhau, ngây người nhìn vị công tử kia không mất mấy sức lực ôm một người so với y còn to lớn hơn đi xuyên qua bọn họ, ra khỏi đại khách đường. Hai người bọn họ là huynh đệ?… Nhìn thế nào cũng không có giống!

“Phiền các vị có thể đi gọi hộ chủ quán đưa ba thùng nước nóng cùng một bồn gỗ vào phòng chữ Thiên số ba hay không?" Du đột nhiên nhớ ra, quay đầu mỉm cười hỏi.

“A! Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Đi gọi bây giờ đây. Ách, công tử, ngài xem có thể gọi cho huynh đệ của ngài một vị đại phu?" Mọi người sốt sắng luôn miệng đáp ứng. Lập tức có người chạy đi ra ngoài.

“Không cần, ta sẽ tìm đại phu đến khám bệnh cho hắn." Du gật đầu thi lễ, lập tức nhanh chân rời đi.

Không nói đến mọi người trong đầu đột nhiên nghĩ đến “Nô tỳ trót sinh ra trưởng tử nhưng không được sủng ái, bị người nhà ngược đãi nên bỏ chạy, lại được đệ đệ rất có tình có nghĩa tìm được, từ nay về sau vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau", thật là một câu chuyện cũ mà cảm động, lại quay đầu nhìn thiên hạ Lịch vương Hoàng Phủ Du trong lòng ôm một vị đại hán to lớn mặc y phục rách nát cả người chua nồng ngốc nghếch hồ đồ còn ốm đau bênh tật, đi tới cuối, một cước đá văng cửa phòng bước vào bên trong.

Đặt Thiết Ngưu lên giường, đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, từ trong ngực lấy ra một cái còi tre thổi nhẹ, thanh chuyển tam chiết (ba hồi còi).

Chưa được thời gian một chén tràn nhỏ, ngoài cửa sổ xuất hiện ba bóng người.

“Hổ vệ, trong nửa canh giờ tìm đại phu tốt nhất trong vòng ba trăm dặm quanh đây rồi đưa đến! Phi Long song vệ lưu lại bảo hộ cho ta."

“Vâng." Một thân ảnh rời đi, hai bóng người còn lại ẩn vào chỗ tối.

Một khắc sau, Tiểu Nhị Tử cùng một người người làm xách nước nóng nước lạnh cùng một bồn gỗ lớn đến.

Chờ cho hai người kia chuẩn bị tốt nước tắm, Du mở miệng nói: “Tiền trọ của mọi người trong đại thông phô, dù nhiều hay ít, toàn bộ để ta trả. Ngoài ra, đặt vài bàn yến tiệc khoản đãi bọn họ, để bọn họ ăn uống no đủ. Nói là Thiết Du ta cảm kích bọn họ chiếu cố huynh đệ của ta, đây là ngân phiếu hai trăm lượng, thiếu thì nói với ta."

Nhận lấy hai tờ ngân phiếu kia, tiểu nhị tử không thể tin được liền hỏi lại một lần: “Dùng trăm lượng bạc?"

Du gật đầu, “Còn thừa thì phân ra cho bọn họ làm lộ phí. Xuống dưới đi, không có việc gì thì đừng tìm ta."

Tiểu Nhị Tử cầm ngân phiếu cùng người làm thuê hết sức phấn khởi tạ ơn rồi rời đi. Đặt yến tiệc tới một trăm lượng bạc, bọn họ cũng có thể kiếm được không ít.

An bài ổn thỏa tất cả, hòa nước cho ấm, Du lúc này mới quay người đi tới trước giường, mang biểu tình băng lãnh, hai tay cởi bỏ y phục trên người Thiết Ngưu, bế hắn vào trong bồn tắm.

“A…!" Thiết Ngưu rên một tiếng thảm thương, cả người vùng vẫy né tránh.

Nước không quá nóng mà. Du thấy lạ, càng ra sức nhấn hắn xuống.

Thiết Ngưu bật lên tiếng khóc rên rỉ, liều mạng vùng vẫy thân thể.

Ôm lấy người trong bồn, nhìn Thiết Ngưu trong vô thức khép chặt hai chân, Du bừng tỉnh đại ngộ. Vội vã dùng chân kéo cái ghế để ngồi xuống, ôm người kia ra, cẩn thận để hắn nằm sấp trên đùi, tách ra bắp dùi khép chặt của hắn. Quả nhiên không ngoài dự đoán! Cái miệng phía sau của Thiết Ngưu sưng đến tím bầm, cả mấy nếp gấp cũng hằn lên, chạm nhẹ một cái, hắn liền đau đến run rẩy.

Nhìn miệng sau của hắn có chút vết bẩn, biết hai ngày nay hắn chịu không ít khốn khổ, vừa yêu thương vừa buồn cười lắc đầu, dùng khăn ướt tẩm nước ấm cẩn thận lau qua cho hắn.

Du làm thật tự nhiên, y thậm chí còn không hề nghĩ ngợi, Hoàng Phủ Du y làm chuyện này có bao nhiêu phần kỳ quái mất tự nhiên! Hiển nhiên y cũng hoàn toàn không có nghĩ rằng y không nên làm loại việc này, chỉ là y rất tự nhiên vệ sinh thân thể cho con trâu ngốc kia.

Mà Phi Long song vệ nấp ở một nơi bí mật gần đó để bảo hộ phi thường không may chứng kiến trọn vẹn một màn kia, thiếu chút nữa đều rớt hết bốn con mắt. Nói ra thì ai sẽ tin? Việc đó! Việc đó Lịch vương! Y vậy mà tự mình giúp một hán tử đần độn tẩy rửa cái mông?! Nhưng mà ánh mắt hàm chứa ý cười?

Vệ sinh xong bên ngoài, còn có bên trong, đoán ra bên trong của hắn khả năng bị thương rất nặng, không khỏi có chút hối hận ngày đó không nên cậy mạnh làm bậy, không phải vậy! Không may chính là y!

“Tiểu tử thối! Dám để bản vương hầu hạ ngươi! Sau này sẽ ghi lại đòi nợ ngươi!" Nhẹ nhàng phát vào mông của hắn, coi như giáo huấn.

Tuy rằng rất nhẹ, Thiết Ngưu vẫn rên một tiếng.

Đến lúc bế vào trong bồn nước ấm thì, “A…" Thiết Ngưu giãy giụa đứng lên.

“Được rồi! Đừng có lộn xộn! Ngốc quá!"

“A Du…? Đừng…" Thiết Ngưu nhất thời tỉnh táo lại.

“Ngươi còn biết A Du? A! Ngươi là con trâu ngốc! Không phải ngươi được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ đấy thôi! Sao đẩy bản thân tới hoàn cảnh này! Vậy mà còn nằm ở trong khách điếm tầm thường này diễn xiếc! Ngươi không tự mình chữa thương sao! Còn có chưởng trước ngực là do ai đả thương. Ta cũng không nhớ rõ là xuất chưởng kình lực thẳng vào người ngươi! Ngươi con trâu ngu ngốc này! Quả thực là đần độn hết chỗ nói! Vẫn còn muốn giả bộ với ta! Ngươi chạy đi! Xem lần sau ngươi lạc đường còn ai cứu ngươi! Nếu ta không gặp được ngươi thì sao rồi? Ngươi có phải chuẩn bị chết ở khách điếm này không! A! Ngươi nói đi!" Càng nói càng giận, tay cũng không tự chủ dùng sức mạnh hơn.

“A a a!" Thiết Ngưu thảm thiết kêu đau.

A, hỏng rồi. Vội vã rút khăn bông ra, chỉ thấy phía trên đã dính tơ máu. Du mạnh miệng không muốn thừa nhận bản thân yêu thương con trâu ngốc này, cực không có phong độ mà chửi ầm lên: “Kêu cái gì mà kêu! Ngươi không im để ta rửa vết thương thì vĩnh viễn không khỏi được! Nhịn chút đi!"

“Ô ô, A Du… Ngươi thật nhẫn tâm…" Thiết Ngưu khẽ nhếch miệng, khổ đến nỗi không còn gì khổ hơn.

~*~

[1] Đại thông phô: Một căn phòng lớn, gồm nhiều chiếc gường ghép lại với nhau dành cho những người ít tiền ở trọ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại