Ván Cược Tình Yêu - dahithichviet
Chương 1 Vỡ tan cả trái tim, nghĩa là như thế này
Hơn nửa đêm, căn nhà hoang ở phía Bắc ngoại thành phát ra một luồng sáng yếu ớt. Ánh sáng từ bóng đèn nhỏ duy nhất trong phòng không đủ để soi sáng cả không gian, chỉ vừa vỏn vẹn soi lên được cơ thể nhỏ gầy của một người phụ nữ đang nằm dưới đất. Bên cạnh cô còn có một chiếc xe lăn, trên xe là một bà cụ đang ngồi bất động, đầu nghiên hẳn sang một bên, hai mắt nhắm nghiền.
Người phụ nữ mặc bộ đồ bệnh nhân lấm lem, mái tóc rối bù xoã xuống che hết đi dung mạo. Cô vẫn thức, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên không tài nào ngồi dậy nổi. Đôi môi khô khốc nhạt màu vẫn cứ liên tục cầu xin điều gì đó.
Đường Kiệt rút lấy một điếu thuốc trong túi áo, tên đàn em đứng bên cạnh biết điều ngay lập tức tiến lại gần để châm thuốc cho hắn.
Hắn rít một hơi sâu, nhả làn khói trắng kèm theo mùi hương thuốc lá nồng nặc.
Một cậu trai nom chỉ mới độ mười tám đôi mươi, đứng ngay bên trái Đường Kiệt lên tiếng nói: "Anh Đường, cô ta giàu như thế, sao anh không mặc cả thêm chút ít? Gϊếŧ người phải đền mạng, nếu để tra ra...."
Đường Kiệt vung tay đập vào đỉnh đầu hắn ta một cái.
"Tao không đòi thêm của cô ta đương nhiên là có lý do của mình. Chúng mày dốt!"
Đường Kiệt nói có phần hậm hực, không biết hắn thu nạp đàn em ngu ngơ này là phúc hay hoạ của hắn nữa. Nhưng thôi, dù sao cũng đã xông pha cùng nhau bao nhiêu năm, hắn không muốn thằng nào phải vào tù.
Mấy thanh niên ngơ ngác nhìn Đường Kiệt. Còn Đường Kiệt thì nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc chưa cháy tới một nửa, sau đó hắn bước về phía người phụ nữ đang nằm thoi thóp trên đất.
"Bạch Thanh Lam, muốn giữ cái mạng quèn này không?"
Thanh Lam gắng gượng vươn tay, cô nắm được vạt ống tay áo của Đường Kiệt, không ngừng van xin hắn:
"Mấy người...mấy người đừng hại bà tôi..."
"Mau...mau tha cho bà ấy.."
Đường Kiệt gỡ mấy ngón tay đang bám chặt vào tay áo mình. Hắn duỗi những ngón tay ấy ra, rồi đặt vào lòng bàn tay cô một cái điện thoại di động.
"Gọi điện cho Dương Minh Trác, bảo hắn mang tiền tới chuộc mạng cho cô đi."
Thanh Lam run rẩy nhận lấy điện thoại di động, tâm trí chợt như có một luồng sóng đấu tranh đánh úp, làm cô choáng váng. Nhưng sau cùng, ngón tay vẫn chủ động lướt trên màn hình cảm ứng, nhấn một dãy số mà cô đã sớm thuộc làu.
"Tút...tút..." Âm thanh chờ máy ngân dài.
Giọng Dương Minh Trác truyền tới, Thanh Lam vừa nghe thấy tiếng của hắn, cơ thể đã khẽ run rẩy.
"Dương thiếu gia."
Một tiếng lí nhí thoát ra từ cổ họng, Đường Kiệt trừng mắt nhìn Thanh Lam, hắn giật lấy điện thoại trong tay cô, ấn phần mở loa ngoài.
Đường Kiệt không cho Thanh Lam cầm máy nữa, mà hắn tự cầm điện thoại rồi dí sát về phía cô.
Dương Minh Trác sao có thể không quen thuộc với giọng nói ở đầu dây bên kia, hắn dựa người vào bàn làm việc phía sau, hướng mắt nhìn ra ngoài trời, màn đêm đen đặc tịch mịch, yên lặng để nghe Thanh Lam nói tiếp.
"Dương thiếu gia...cứu tôi. Xin hãy cứu tôi."
Thanh Lam kiệt quệ cầu xin. Giờ phút này, cô đã đem chính tự tôn của mình giẫm nát, để cầu xin từ người cô căm hận nhất một con đường sống.
Dương Minh Trác không nghĩ tới việc sẽ được nghe Thanh Lam nói cầu xin vào lúc này.
Thanh Lam nói ngắt quãng: "Không, anh không cứu tôi cũng được, nhưng xin...xinh anh hãy cứu lấy..."
Đường Kiệt không đủ kiên nhẫn, gằn giọng nói qua điện thoại: "Dương thiếu gia, anh nghe kỹ rồi chứ. Người phụ nữ của anh đang nằm trong tay bọn tôi. Muốn cô ta nguyên vẹn trở về thì mang tiền tới số nhà 249 đường Láng, ngoại thành Bắc."
"Haha." Dương Minh Trác bật cười, Đường Kiệt cảm thấy khó hiểu.
Câu tiếp theo của Dương Minh Trác giống như mang một tảng đá lớn quật xuống, khiến cả Đường Kiệt và Thanh Lam đều chao đảo.
"Nếu mày có thể khiến cô ta không còn nguyên vẹn, tao sẽ cân nhắc về việc đưa thêm tiền cho mày. Thế nào?"
Câu chữ không có chút cảm xúc nào, đừng nói tới những thứ tình cảm khác, ngay cả cỏn con thương xót giữa người với người cũng không tồn tại, lãnh đạm tuyệt tình.
Lần này tới lượt Thanh Lam bật cười, đắng chát dâng trào khiến nụ cười của cô méo mó biến dạng.
Cô biết, Dương Minh Trác sẽ không tới.
Đường Kiệt chưa kịp nói gì, đối phương đã lạnh lùng tắt máy.
Thanh Lam nhếch nhác quỳ gục dưới chân Đường Kiệt, dùng toàn bộ sức lực còn lại trong người để van xin hắn.
"Anh...anh không cần phải làm thế. Cho tôi một cơ hội, tôi giúp anh kiếm tiền được không?"
Đường Kiệt ngẩn ra nghe Thanh Lam nói, sau đó hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt, khinh thường cô: "Bạch Thanh Lam, cô xem lại bản thân mình đi? Phế vật! Cô giúp tôi kiếm tiền bằng cách nào?"
Thanh Lam tưởng có thể thỏa hiệp với hắn, lại tiếp tục khẳng định: "Tôi có thể. Tôi có thể mà. Anh tha cho tôi và bà tôi, tôi sẽ điều dưỡng thân thể thật tốt, sau đó đi làm kiếm tiền, được bao nhiêu đưa cả cho anh."
Mấy thanh niên đứng sau Đường Kiệt thấy Thanh Lam khổ sở cầu xin như thế cũng hơi ái ngại, nhưng lại không dám nói ra ý kiến của mình. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhận nhiệm vụ hành hạ một cô gái nhỏ bé không có sức phản kháng như thế này.
Đường Kiệt hất chân một cái, Thanh Lam lại ngã văng ra.
Hắn quay người hất hàm với hai tên đàn em gần nhất.
"Chúng mày đứng đực ra đấy làm gì? Mau giải quyết nhanh đi."
Một trong hai bối rối hỏi: "Giải quyết...như thế nào hả anh?"
Đường Kiệt giận ra mặt, quát tháo: "Giải quyết như nào lại cần tao phải dạy chúng mày à?"
Đường Kiệt chỉ thẳng vào bà của Bạch Thanh Lam đang ở trên xe lăn: "Bà lão đó thì cho một mồi lửa."
Sau đó hắn chỉ vào Thanh Lam: "Con bé này thì tẩn cho một trận rồi vứt đấy là được."
Vân Nhã không yêu cầu hắn gϊếŧ Thanh Lam, chỉ muốn hắn làm cho cô ta sống dở chết dở.
Mà thế nào gọi là sống dở chết dở chứ? Tận mắt thấy người thân bị thiêu cháy trước mặt mình, bản thân lại bất lực không thể làm gì. sợ rằng cô ta sẽ hóa điên luôn, như vậy nhiệm vụ của hắn hoàn thành.
Một thanh niên nghe Đường Kiệt nói vậy, nở nụ cười gượng gạo. Tiếng Đường Kiệt cười hả hê trong đêm tối khi nghĩ về số tiền chuẩn bị được nhận, hắn lại châm thêm một điếu thuốc, rồi nhanh chân bước ra ngoài.
"Cô gái, xin lỗi. Cô đừng trách chúng tôi."
Cuộc sống khắc nghiệt như vậy, nhất là những người ở dưới đáy cùng của xã hội như bọn họ, cũng phải vất vả vì mưu sinh cả thôi. Nói xong, một tên quẹt diêm, còn một tên khác thì lấy can xăng đổ lên tấm mền được đắp trên đùi bà lão.
"K..h..ông...không...đừng mà..Đừng."
Thanh Lam ngắt quãng từng âm tiết, hô hấp dồn dập, lá phổi như muốn nứt toác ra.
Thanh niên kia không muốn nhìn thấy cô như thế, hắn hạ quyết tâm, nhắm mắt nhắm mũi ném que diêm vào lòng bà cụ.
Đốm lửa nhỏ tiếp xúc với chiếc mền mỏng đã được tẩm xăng từ ban nãy thì rất nhanh phản ứng, bùng lên ngày càng dữ dội.
Ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt của Thanh Lam, lan tới lòng, thiêu cháy lục phủ ngũ tạng, khiến chúng trở thành tàn tro lạnh lẽo, rơi tán loạn vào vực sâu thăm thẳm.
Tim cô vỡ rồi, cổ họng khô khốc không thành tiếng, cứ mấp máy một cách nghẹn ngào vô vọng.
Ngọn lửa cứ vụt sáng lên rồi lại yếu dần đi, cơ thể trong đám lửa tuyệt nhiên không hề phát ra một tiếng động nào, giống như một cành cây khô bị đốt cháy chứ không phải một cơ thể người.
"Bà...bà ơi.."
Thanh Lam gọi một tiếng, nước mắt giàn dụa chảy. Cô kéo lấy tấm mền kia muốn vứt ra xa, mặc kệ cho ngọn lửa thiêu đốt cả trong lòng bàn tay. Nhưng dù có kéo được tấm mền xuống, thì ngọn lửa trên người bà cụ cũng không sao dập tắt được.
Hóa ra là thế này.
Cảm giác đau đớn cùng cực mà Dương Minh Trác muốn cho cô nếm trải, hóa ra là thế này.
Đám đàn em của Đường Kiệt nhìn một cô gái nhỏ chật vật khốn đốn, khóc đến nứt tim nứt phổi thì chẳng đành ra tay với cô nữa, quay người kéo nhau bỏ đi.
Thanh Lam mở lớn hai mắt, nước mắt làm nhòe nhoẹt đi tầm nhìn, những tế bào của cơ thể đều đang kêu gào, đau đớn như muốn nứt toác.
"Dương Minh Trác! Dương Minh Trác!"
"Dương Minh Trác, tôi sẽ gϊếŧ anh."
"Tôi sẽ gϊếŧ anh!!!"
Nếu không phải tại người đàn ông ấy, cuộc đời cô sẽ không đi tới bước đường này, đúng không?