Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 64: Hai tay ôm đầu quỳ trên sàn!
Trên đỉnh của đại điện bị đục một cái lỗ tầm khoảng 10 cm, gạch ngói rơi xuống khiến bụi bay mịt mù.
Hai tên áo đen khác trên trần nhà vẫn còn đang chờ thời cơ để ra tay. Bọn chúng ăn mặc bịt kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo khiến người khác lấy nhìn vào tê hết cả da đầu.
Một tên đồng bọn khác của chúng đã mai phục sẵn ở đây đợi thời điểm ra tay. Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ đến, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, tay giơ lên một vật phát ra ánh sáng màu bạc.
“Bằng!"
m thanh phát ra kèm theo đó là một tia sáng.
Tia sáng này có tốc độ rất nhanh. Hai tên áo đen không thể nào nhìn rõ đây là vật gì.
Sau đó, ngực của một tên áo đen bị thủng ra một lỗ. Ánh sáng kia tiếp tục bay lên trần nhà rồi biến mất.
“Bịch!"
Tên áo đen bị bắn trúng nặng nề rơi xuống đất, máu tươi chảy ra ròng ròng.
“Đinh!"
“Giải quyết sát thủ ám sát chủ nhân: 1/3 (nhiệm vụ tinh anh)."
Quân Thường Tiếu đưa miệng súng về phía hai tên áo đen còn lại, lạnh lẽo nói:
“Dám đến ám sát ta, gan của các ngươi cũng không nhỏ đâu nha."
Hắn có khẩu súng này trong tay, sự an toàn của bản thân đã không phải quá lo lắng.
“Soạt."
Tên áo đen đang trong tầm ngắm của Quân Thường Tiếu vội vàng di chuyển, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí.
Trong lúc di chuyển hắn rút ám khí ra.
Quân Thường Tiếu trực tiếp mở chốt an toàn của khẩu súng.
“Bằng!"
Họng súng một lần nữa lại bắn ra một viên đạn, nhanh chóng đi xuyên qua đầu của tên áo đen. Trần nhà lại đục thêm một cái lỗ, tên áo đen bị bắn rơi xuống đất tạo ra tiếng vang lớn.
“Đinh!"
“Giải quyết sát thủ ám sát chủ nhân: 2/3 (nhiệm vụ tinh anh)"
“Soạt."
Quân Thường Tiếu một lần nữa di chuyển súng về phía tên sát thủ cuối cùng, nhàn nhạt nói:
“Ngươi cảm thấy tốc độ của mình nhanh hay là ám khí của bổn tọa nhanh? Có muốn thử lửa không nè!"
Tên sát thủ còn lại toàn thân cứng đơ, ánh mắt lại càng tăng thêm sát khí.
Đồng bọn đầu tiên bị trúng ám khí mà chết có thể là do sơ suất không chú ý, thế nhưng tên đồng bọn thứ hai trong lúc đang di chuyển mà vẫn trực tiếp trúng ám khí chết. Điều này khiến cho da gà của hắn nổi hết lên, sau lưng mồ hôi tuôn như suối.
“Soạt! Soạt!"
Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương từ Linh Pháp trận chạy đến đại điện. Thứ đầu tiên đập vào mắt hai người là hai tên áo đen đang nằm trên vũng máu. Sau đó, hai người quay sang nhìn Quân Thường Tiếu tay đang cầm ám khí. Hai người nhìn theo hướng khẩu súng thì thấy được tên áo đen thứ ba đang đứng trên trần nhà.
Trăm phần trăm là một tên sát thủ!
Sát thủ giống như một con rắn độc, luôn ẩn nấp ở trong chỗ tối quan sát con mồi, chỉ cần hơi sơ suất không đề phòng thì bọn hắn sẽ lao ra táp một cái chết không kịp ngáp.
Thần không biết quỷ không hay, hành sự chẳng khác nào ma quỷ. Đây chính là những từ mà mọi người dùng để miêu tả sát thủ.
Nhưng mà tên áo đen đang đứng ở trên trần nhà lúc này chẳng khác này đang xúc phạm đến nghề sát thủ cả.
Bên dưới đại điện, một đám đệ tử đang đứng chỉ chỏ bàn tán về hắn.
“Tên này có phải sát thủ không vậy?"
“Ban ngày ban mặt, mặc quần áo chỉ một màu đen, lại còn bịt kín nữa chứ, không sợ bị người khác để ý sao?"
“Tu vi của hắn hình như cũng không tệ cho lắm."
Các đệ tử vừa nhìn tên sát thủ, vừa bàn tán giống như đang xem khỉ ở sở thú.
Máu trong người tên áo đen sôi hết cả lên vì thẹn quá hóa giận, dường như muốn phun trào ra nhưng hắn không dám nhúc nhích vì ám khí phát ra tia sáng bạc kia vẫn luôn hướng về phía hắn.
Các đệ tử Thiết Cốt phái đều tập trung lại, toàn bộ cửa ra ngoài đã bị phong tỏa.
Hiện tại tình cảnh đã như thập diện mai phục, tên sát thủ có chạy đằng trời cũng khó thoát. Nếu thân phận sát thủ của hắn bị truyền ra ngoài thì đúng là nỗi nhục của ngành sát thủ mà.
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, hai tay gác lên thành ghế, nói:
“Ngươi ở trên đó hóng mát hay gì, còn không mau xuống đây?"
Tên áo đen vội vàng nhảy xuống.
Quân Thường Tiếu nói:
“Bỏ ám khí trong tay áo ra ngoài, hai tay ôm đầu quỳ xuống?"
“Leng keng!"
Mấy miếng ám khí hình ngũ giác rơi xuống. Tên sát thủ ngoan ngoãn nghe lời hai tay ôm đầu quỳ xuống.
“Soạt."
Lý Thanh Dương tiến lại gần tên sát thủ, đưa thanh Hàn Phong kiếm đặt ngang cổ.
Tên sát thủ hiện tại đã bó tay chịu trói, nhưng cánh tay Quân chưởng môn vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng không buông. Không phải do hắn thận trọng mà vì sau khi bắn hai phát súng liên tiếp, các cơ bắp trên tay hắn đã bị đông cứng rồi.
Lần đầu tiên bắn súng, hắn bị chấn ngược bay hơn năm mét, lần này hắn bắn liên tiếp hai phát mà cơ thể vẫn không bị trì trệ, đây cũng coi như là tiến bộ lớn nha.
Luyện tập trong phòng cải tạo cơ bắp như vậy mà không có tiến bộ thì đúng là phí công sức ăn đòn.
“Đinh!"
“Giải quyết sát thủ ám sát chủ nhân: 3/3 (nhiệm vụ tinh anh)"
“Đinh!"
“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được 30 điểm cống hiến môn phái."
“Đinh!"
“Điểm cống hiến môn phái: 92/500."
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt dùng dây thừng buộc chặt tên sát thủ, nhiệm vụ phụ coi như đủ điều kiện hoàn thành.
Cách thức giải quyết mấy tên sát thủ, có thể là giết cho bỏ ghét, có thể là đánh đến lết không nổi, cũng có thể là tóm gọn.
Quân Thường Tiếu xoa xoa cằm, trầm giọng nói:
“Nhiệm vụ thế mà cho ba mươi điểm cống hiến luôn, không tệ, không tệ."
Lý Thanh Dương nói:
“Chưởng môn, chúng ta giải quyết tên sát thủ này thế nào đây?"
Quân Thường Tiếu đi đến trước mặt tên sát thủ, kéo bịt mặt của hắn xuống, một khuôn mặt trung niên lộ ra:
“Nói mau, là ai phái ngươi đến ám sát bổn tọa?"
“Nguyên tắc của một sát thủ đó là không tiết lộ thân phận của người thuê mình."
Tên sát thủ nghiến răng nói.
Quân Thường Tiếu ngồi xuống nói:
“Thực ra ngươi không nói thì ta cũng đoán được người phái ngươi đến chắc chắn là Linh Tuyền Tông rồi."
Trong mắt tên sát thủ lướt qua một tia ngạc nhiên nhưng hắn nhanh chóng che giấu lại.
Bất quá, Quân Thường Tiếu đã sớm bắt được tia ngạc nhiên trong mắt hắn, đáp án cũng theo đó mà gặt hái. Vị chưởng môn đứng dậy nói:
“Phong ấn kinh mạch rồi nhốt hắn lại đi."
“Vâng."
Điền Thất và Tô Tiểu Mạt đưa tên sát thủ đi.
Các đệ tử khác cũng lần lượt lui xuống. Bọn họ không ngừng bàn tán về âm thanh ‘đùng đùng’ mà bản thân nghe thấy lúc nãy, đồng thời cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không được tận mắt nhìn thấy chưởng môn bắn súng.
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế gỗ lim hơn ngàn năm, trầm giọng nói:
“Ta còn đang thắc mắc bọn chúng buông đao đồ đao, lập địa thành phật hay gì, hóa ra là bỏ tiền thuê sát thủ ám sát bổn tọa."
Sau khi Quân Thường Tiếu giết chết hai trưởng lão họ Vi ở phủ thành chủ, hắn đã biết mình và Linh Tuyền Tông như thế bất lưỡng lập, nhưng hắn không nghĩ đến Linh Tuyền Tông lại tung ra con bài này.
“Đầu tiên là thuê sơn tặc trên Hắc Sơn bắt nhốt đệ tử của bổn tọa, giờ lại thuê sát thủ đến ám sát bổn tọa. Các ngươi thật đúng là hao tâm tốn sức lập kế hoạch đối phó bổn tọa mà."
Ánh mắt Quân Thường Tiếu chứa đầy sát khí nói.
Nếu chỉ một lần thì hắn còn có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng hết lần đến lần khác bọn chúng tìm đủ mọi cách chơi đến cái mạng của hắn, tưởng rằng hắn ăn chay hay sao?
Nếu bọn chúng đã muốn chơi đến cái mạng của hắn, vậy thì đừng trách hắn ăn miếng trả miếng cho đủ vốn lẫn lời.
“Sau khi sự kiện môn phái luận võ kết thúc, bọn chúng sẽ biết lão tử không hề ăn chay nhé."
Quân Thường Tiếu thầm quyết định trong lòng.
Hắn kéo bảng hệ thống, nhấn vào mua vật phẩm Linh Hồng hỏa.
“Đinh!"
“Chủ nhận đã sử dụng 50 điểm cống hiến để mua cực phẩm hỏa chủng. Vật phẩm đã được chuyển vào không gian giới chỉ.
“Đinh!"
“Điểm cống hiến môn phái: 42/500."
“Soạt"
Trong không gian giới chỉ, Quân Thường Tiếu lấy ngón trỏ nhấn một cái lập tức xuất hiện ngọn lửa đang cháy bừng bừng. Linh Hồng Hỏa này chỉ có thể mua ở khu mua sắm cao cấp, do đó công dụng của nó chắc chắn rất đa dạng.
Hắn có loại hỏa chủng này hỗ trợ, cũng xem như là một võ giả thuộc tính hỏa, khi sử dụng linh lực có thể biến thành một ngọn lửa.
Có lửa rồi, vậy thì khẳng định phải luyện đan!
Quân Thường Tiếu đưa tờ ngân phiếu một ngàn lượng cho hai đệ tử, ra lệnh cho họ vào thành Thanh Dương mua dược liệu luyện đan của bốn loại đan dược. Còn hắn ở lại môn phái tiếp tục tu luyện.
Hoàng hôn buông xuống, hai đệ tử mua dược liệu đã trở về.
Mặc dù bọn họ mang về không ít dược liệu nhưng chỉ đủ luyện năm viên sơ phẩm Liệu Thương đan, hai viên sơ phẩm Tố Thể đan. Dược liệu luyện Tụ Khí đan và Khí Toàn đan vẫn còn thiếu rất nhiều.
Quần Thường Tiếu cũng không quá để ý chuyện này. Hắn đem lò luyện đan ra bắt đầu luyện chế.
Trong sách dạy luyện đang ghi rất rõ ràng chi tiết, dược liệu và Linh Hồng Hỏa sẽ tự động ngưng kết trong lửa, nút báo tinh luyện cũng bắt đầu sáng lên.
Nhấn vào.
Bắt đầu tinh luyện.
“Đinh!Đinh!Đinh!"
Sau ba mươi phút, năm viên Liệu Thương đan và hai viên Tố Thân đan xuất hiện trong không gian giới chỉ.
Quân Thường Tiếu nói:
“Các tác giả mỗi lần miêu tả nhân vật chính luyện đan phải mất hai chương mới miêu tả được hết những khó khăn trong việc luyện chế đan dược, thế mà đến cái hệ thống này lại trong nháy mắt đã xong như vậy đó."
Quân Thường Tiếu chưa có nhu cầu sử dụng Liệu Thương Đan, cho nên đem năm viên đan dược bỏ vào trong lọ, sau đó bản thân tự trải nghiệm một viên Tố Thể Đan.
Hắn lập tức cảm nhận được dược hiệu, kinh mạch, huyết quản, gân cốt lập tức cảm nhận được sự thay đổi to lớn.
“Rầm!"
Quân Thường Tiếu đánh một đấm vào máy đo lực lượng, con số trên máy hiển thị là 2200 cân.
Sau khi hắn đả thông mạch thứ mười hai, lực lượng đã đạt đến 2000 cân. Sau khi nuốt một viên Tố Thể đan sức mạnh trực tiếp tăng thêm 200 cân.
“Cộc cộc!"
Đúng lúc này, Tiêu Tội Kỷ như một đống bùn nhão từ phòng cải tạo cơ bắp trượt ra.
Quân Thường Tiếu đi đến gần hắn, bóp to miệng hắn bỏ viên Tố Thân đan vào trong, lẩm bẩm nói:
“Tên đệ tử này được bổn tọa sủng ái quá mà."
Vài ngày sau.
Lý Thanh Dương và năm đệ tử khác kết thúc đợt huấn luyện yêu nghiệt. Tất cả đều mang hành trang trên vai đúng ở sân luyện võ.
Quân Thường Tiếu mặc bộ quần áo trắng tinh từ đại điện bước ra, hắng giọng nói:
“Lần này đi thành Lịch Dương tham gia môn phái luận võ, bổn tọa chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi. Đó là giành được ba thứ hàng đầu!"
“Vâng"
Lý Thanh Dương cùng bốn người đệ tử Tô Tiểu Muội khác đồng thanh trả lời.
Quân Thường Tiếu phất tay một cái, cùng bọn họ hướng về cửa lớn môn phái bước đi, dưới rất nhiều ánh mắt của đệ tử, thực hiện bước đi đầu tiên trong hành trình đưa Thiết Cốt phái danh chấn Tinh Vẫn đại lục!
Hai tên áo đen khác trên trần nhà vẫn còn đang chờ thời cơ để ra tay. Bọn chúng ăn mặc bịt kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo khiến người khác lấy nhìn vào tê hết cả da đầu.
Một tên đồng bọn khác của chúng đã mai phục sẵn ở đây đợi thời điểm ra tay. Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ đến, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, tay giơ lên một vật phát ra ánh sáng màu bạc.
“Bằng!"
m thanh phát ra kèm theo đó là một tia sáng.
Tia sáng này có tốc độ rất nhanh. Hai tên áo đen không thể nào nhìn rõ đây là vật gì.
Sau đó, ngực của một tên áo đen bị thủng ra một lỗ. Ánh sáng kia tiếp tục bay lên trần nhà rồi biến mất.
“Bịch!"
Tên áo đen bị bắn trúng nặng nề rơi xuống đất, máu tươi chảy ra ròng ròng.
“Đinh!"
“Giải quyết sát thủ ám sát chủ nhân: 1/3 (nhiệm vụ tinh anh)."
Quân Thường Tiếu đưa miệng súng về phía hai tên áo đen còn lại, lạnh lẽo nói:
“Dám đến ám sát ta, gan của các ngươi cũng không nhỏ đâu nha."
Hắn có khẩu súng này trong tay, sự an toàn của bản thân đã không phải quá lo lắng.
“Soạt."
Tên áo đen đang trong tầm ngắm của Quân Thường Tiếu vội vàng di chuyển, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí.
Trong lúc di chuyển hắn rút ám khí ra.
Quân Thường Tiếu trực tiếp mở chốt an toàn của khẩu súng.
“Bằng!"
Họng súng một lần nữa lại bắn ra một viên đạn, nhanh chóng đi xuyên qua đầu của tên áo đen. Trần nhà lại đục thêm một cái lỗ, tên áo đen bị bắn rơi xuống đất tạo ra tiếng vang lớn.
“Đinh!"
“Giải quyết sát thủ ám sát chủ nhân: 2/3 (nhiệm vụ tinh anh)"
“Soạt."
Quân Thường Tiếu một lần nữa di chuyển súng về phía tên sát thủ cuối cùng, nhàn nhạt nói:
“Ngươi cảm thấy tốc độ của mình nhanh hay là ám khí của bổn tọa nhanh? Có muốn thử lửa không nè!"
Tên sát thủ còn lại toàn thân cứng đơ, ánh mắt lại càng tăng thêm sát khí.
Đồng bọn đầu tiên bị trúng ám khí mà chết có thể là do sơ suất không chú ý, thế nhưng tên đồng bọn thứ hai trong lúc đang di chuyển mà vẫn trực tiếp trúng ám khí chết. Điều này khiến cho da gà của hắn nổi hết lên, sau lưng mồ hôi tuôn như suối.
“Soạt! Soạt!"
Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương từ Linh Pháp trận chạy đến đại điện. Thứ đầu tiên đập vào mắt hai người là hai tên áo đen đang nằm trên vũng máu. Sau đó, hai người quay sang nhìn Quân Thường Tiếu tay đang cầm ám khí. Hai người nhìn theo hướng khẩu súng thì thấy được tên áo đen thứ ba đang đứng trên trần nhà.
Trăm phần trăm là một tên sát thủ!
Sát thủ giống như một con rắn độc, luôn ẩn nấp ở trong chỗ tối quan sát con mồi, chỉ cần hơi sơ suất không đề phòng thì bọn hắn sẽ lao ra táp một cái chết không kịp ngáp.
Thần không biết quỷ không hay, hành sự chẳng khác nào ma quỷ. Đây chính là những từ mà mọi người dùng để miêu tả sát thủ.
Nhưng mà tên áo đen đang đứng ở trên trần nhà lúc này chẳng khác này đang xúc phạm đến nghề sát thủ cả.
Bên dưới đại điện, một đám đệ tử đang đứng chỉ chỏ bàn tán về hắn.
“Tên này có phải sát thủ không vậy?"
“Ban ngày ban mặt, mặc quần áo chỉ một màu đen, lại còn bịt kín nữa chứ, không sợ bị người khác để ý sao?"
“Tu vi của hắn hình như cũng không tệ cho lắm."
Các đệ tử vừa nhìn tên sát thủ, vừa bàn tán giống như đang xem khỉ ở sở thú.
Máu trong người tên áo đen sôi hết cả lên vì thẹn quá hóa giận, dường như muốn phun trào ra nhưng hắn không dám nhúc nhích vì ám khí phát ra tia sáng bạc kia vẫn luôn hướng về phía hắn.
Các đệ tử Thiết Cốt phái đều tập trung lại, toàn bộ cửa ra ngoài đã bị phong tỏa.
Hiện tại tình cảnh đã như thập diện mai phục, tên sát thủ có chạy đằng trời cũng khó thoát. Nếu thân phận sát thủ của hắn bị truyền ra ngoài thì đúng là nỗi nhục của ngành sát thủ mà.
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, hai tay gác lên thành ghế, nói:
“Ngươi ở trên đó hóng mát hay gì, còn không mau xuống đây?"
Tên áo đen vội vàng nhảy xuống.
Quân Thường Tiếu nói:
“Bỏ ám khí trong tay áo ra ngoài, hai tay ôm đầu quỳ xuống?"
“Leng keng!"
Mấy miếng ám khí hình ngũ giác rơi xuống. Tên sát thủ ngoan ngoãn nghe lời hai tay ôm đầu quỳ xuống.
“Soạt."
Lý Thanh Dương tiến lại gần tên sát thủ, đưa thanh Hàn Phong kiếm đặt ngang cổ.
Tên sát thủ hiện tại đã bó tay chịu trói, nhưng cánh tay Quân chưởng môn vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng không buông. Không phải do hắn thận trọng mà vì sau khi bắn hai phát súng liên tiếp, các cơ bắp trên tay hắn đã bị đông cứng rồi.
Lần đầu tiên bắn súng, hắn bị chấn ngược bay hơn năm mét, lần này hắn bắn liên tiếp hai phát mà cơ thể vẫn không bị trì trệ, đây cũng coi như là tiến bộ lớn nha.
Luyện tập trong phòng cải tạo cơ bắp như vậy mà không có tiến bộ thì đúng là phí công sức ăn đòn.
“Đinh!"
“Giải quyết sát thủ ám sát chủ nhân: 3/3 (nhiệm vụ tinh anh)"
“Đinh!"
“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được 30 điểm cống hiến môn phái."
“Đinh!"
“Điểm cống hiến môn phái: 92/500."
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt dùng dây thừng buộc chặt tên sát thủ, nhiệm vụ phụ coi như đủ điều kiện hoàn thành.
Cách thức giải quyết mấy tên sát thủ, có thể là giết cho bỏ ghét, có thể là đánh đến lết không nổi, cũng có thể là tóm gọn.
Quân Thường Tiếu xoa xoa cằm, trầm giọng nói:
“Nhiệm vụ thế mà cho ba mươi điểm cống hiến luôn, không tệ, không tệ."
Lý Thanh Dương nói:
“Chưởng môn, chúng ta giải quyết tên sát thủ này thế nào đây?"
Quân Thường Tiếu đi đến trước mặt tên sát thủ, kéo bịt mặt của hắn xuống, một khuôn mặt trung niên lộ ra:
“Nói mau, là ai phái ngươi đến ám sát bổn tọa?"
“Nguyên tắc của một sát thủ đó là không tiết lộ thân phận của người thuê mình."
Tên sát thủ nghiến răng nói.
Quân Thường Tiếu ngồi xuống nói:
“Thực ra ngươi không nói thì ta cũng đoán được người phái ngươi đến chắc chắn là Linh Tuyền Tông rồi."
Trong mắt tên sát thủ lướt qua một tia ngạc nhiên nhưng hắn nhanh chóng che giấu lại.
Bất quá, Quân Thường Tiếu đã sớm bắt được tia ngạc nhiên trong mắt hắn, đáp án cũng theo đó mà gặt hái. Vị chưởng môn đứng dậy nói:
“Phong ấn kinh mạch rồi nhốt hắn lại đi."
“Vâng."
Điền Thất và Tô Tiểu Mạt đưa tên sát thủ đi.
Các đệ tử khác cũng lần lượt lui xuống. Bọn họ không ngừng bàn tán về âm thanh ‘đùng đùng’ mà bản thân nghe thấy lúc nãy, đồng thời cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không được tận mắt nhìn thấy chưởng môn bắn súng.
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế gỗ lim hơn ngàn năm, trầm giọng nói:
“Ta còn đang thắc mắc bọn chúng buông đao đồ đao, lập địa thành phật hay gì, hóa ra là bỏ tiền thuê sát thủ ám sát bổn tọa."
Sau khi Quân Thường Tiếu giết chết hai trưởng lão họ Vi ở phủ thành chủ, hắn đã biết mình và Linh Tuyền Tông như thế bất lưỡng lập, nhưng hắn không nghĩ đến Linh Tuyền Tông lại tung ra con bài này.
“Đầu tiên là thuê sơn tặc trên Hắc Sơn bắt nhốt đệ tử của bổn tọa, giờ lại thuê sát thủ đến ám sát bổn tọa. Các ngươi thật đúng là hao tâm tốn sức lập kế hoạch đối phó bổn tọa mà."
Ánh mắt Quân Thường Tiếu chứa đầy sát khí nói.
Nếu chỉ một lần thì hắn còn có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng hết lần đến lần khác bọn chúng tìm đủ mọi cách chơi đến cái mạng của hắn, tưởng rằng hắn ăn chay hay sao?
Nếu bọn chúng đã muốn chơi đến cái mạng của hắn, vậy thì đừng trách hắn ăn miếng trả miếng cho đủ vốn lẫn lời.
“Sau khi sự kiện môn phái luận võ kết thúc, bọn chúng sẽ biết lão tử không hề ăn chay nhé."
Quân Thường Tiếu thầm quyết định trong lòng.
Hắn kéo bảng hệ thống, nhấn vào mua vật phẩm Linh Hồng hỏa.
“Đinh!"
“Chủ nhận đã sử dụng 50 điểm cống hiến để mua cực phẩm hỏa chủng. Vật phẩm đã được chuyển vào không gian giới chỉ.
“Đinh!"
“Điểm cống hiến môn phái: 42/500."
“Soạt"
Trong không gian giới chỉ, Quân Thường Tiếu lấy ngón trỏ nhấn một cái lập tức xuất hiện ngọn lửa đang cháy bừng bừng. Linh Hồng Hỏa này chỉ có thể mua ở khu mua sắm cao cấp, do đó công dụng của nó chắc chắn rất đa dạng.
Hắn có loại hỏa chủng này hỗ trợ, cũng xem như là một võ giả thuộc tính hỏa, khi sử dụng linh lực có thể biến thành một ngọn lửa.
Có lửa rồi, vậy thì khẳng định phải luyện đan!
Quân Thường Tiếu đưa tờ ngân phiếu một ngàn lượng cho hai đệ tử, ra lệnh cho họ vào thành Thanh Dương mua dược liệu luyện đan của bốn loại đan dược. Còn hắn ở lại môn phái tiếp tục tu luyện.
Hoàng hôn buông xuống, hai đệ tử mua dược liệu đã trở về.
Mặc dù bọn họ mang về không ít dược liệu nhưng chỉ đủ luyện năm viên sơ phẩm Liệu Thương đan, hai viên sơ phẩm Tố Thể đan. Dược liệu luyện Tụ Khí đan và Khí Toàn đan vẫn còn thiếu rất nhiều.
Quần Thường Tiếu cũng không quá để ý chuyện này. Hắn đem lò luyện đan ra bắt đầu luyện chế.
Trong sách dạy luyện đang ghi rất rõ ràng chi tiết, dược liệu và Linh Hồng Hỏa sẽ tự động ngưng kết trong lửa, nút báo tinh luyện cũng bắt đầu sáng lên.
Nhấn vào.
Bắt đầu tinh luyện.
“Đinh!Đinh!Đinh!"
Sau ba mươi phút, năm viên Liệu Thương đan và hai viên Tố Thân đan xuất hiện trong không gian giới chỉ.
Quân Thường Tiếu nói:
“Các tác giả mỗi lần miêu tả nhân vật chính luyện đan phải mất hai chương mới miêu tả được hết những khó khăn trong việc luyện chế đan dược, thế mà đến cái hệ thống này lại trong nháy mắt đã xong như vậy đó."
Quân Thường Tiếu chưa có nhu cầu sử dụng Liệu Thương Đan, cho nên đem năm viên đan dược bỏ vào trong lọ, sau đó bản thân tự trải nghiệm một viên Tố Thể Đan.
Hắn lập tức cảm nhận được dược hiệu, kinh mạch, huyết quản, gân cốt lập tức cảm nhận được sự thay đổi to lớn.
“Rầm!"
Quân Thường Tiếu đánh một đấm vào máy đo lực lượng, con số trên máy hiển thị là 2200 cân.
Sau khi hắn đả thông mạch thứ mười hai, lực lượng đã đạt đến 2000 cân. Sau khi nuốt một viên Tố Thể đan sức mạnh trực tiếp tăng thêm 200 cân.
“Cộc cộc!"
Đúng lúc này, Tiêu Tội Kỷ như một đống bùn nhão từ phòng cải tạo cơ bắp trượt ra.
Quân Thường Tiếu đi đến gần hắn, bóp to miệng hắn bỏ viên Tố Thân đan vào trong, lẩm bẩm nói:
“Tên đệ tử này được bổn tọa sủng ái quá mà."
Vài ngày sau.
Lý Thanh Dương và năm đệ tử khác kết thúc đợt huấn luyện yêu nghiệt. Tất cả đều mang hành trang trên vai đúng ở sân luyện võ.
Quân Thường Tiếu mặc bộ quần áo trắng tinh từ đại điện bước ra, hắng giọng nói:
“Lần này đi thành Lịch Dương tham gia môn phái luận võ, bổn tọa chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi. Đó là giành được ba thứ hàng đầu!"
“Vâng"
Lý Thanh Dương cùng bốn người đệ tử Tô Tiểu Muội khác đồng thanh trả lời.
Quân Thường Tiếu phất tay một cái, cùng bọn họ hướng về cửa lớn môn phái bước đi, dưới rất nhiều ánh mắt của đệ tử, thực hiện bước đi đầu tiên trong hành trình đưa Thiết Cốt phái danh chấn Tinh Vẫn đại lục!
Tác giả :
Giang Hồ Tái Kiến