Vạn Cổ Ma Thần
Chương 119: Dạ Ảnh chết
14287- Đi!
Hai người quát thầm một tiếng, liền trong nháy mắt đó xoay người phóng đi.
- Còn muốn đi.
Chỉ là Dạ Ảnh làm gì cho bọn hắn chạy thoát được, người hắn lóe lên một cái, thân ảnh tại trong hư không chớp động, tử quang mãnh liệt ánh lên một cái rồi biến mất, thân ảnh của Dạ Ảnh cũng tiêu thất.
Đám đệ tử bên dưới thở ra từng hơi gấp gáp, áp bách kinh khủng từ Dạ Ảnh truyền tới để bọn hắn đều khiếp đảm, sợ hãi không dám nhúc nhích. Lúc này thấy hắn đã đi liền không khỏi thở phào.
Quan Thổ sắc mặt cũng từ trắng bệch trở nên đỏ phừng, mồ hôi ròng rã, lạnh cả người. Trước đó thấy được đám trưởng lão ở cạnh mình bao nhiêu năm lại phản bội Thanh Vân Tông, gã vô cùng thất vọng, cũng mơ hồ sợ hãi một thứ gì đó.
Nhưng khi Dạ Ảnh trong thời gian ngắn giết chết đám phản bội này, gã lại thấy sợ hãi, áp bách từ Dạ Ảnh để gã không thở nổi. Bất quá, lúc đó gã cũng cảm nhận được chính mình có một chút hưng phấn, không biết là do đám phản bội kia chết làm lão hưng phấn hay là nguyên nhân gì.
- Hạ thủ lưu tình...
Một giọng nói trầm đục vang lên, khi âm thanh này vang lên, tựa như có người đứng bên cạnh nói ra, rõ ràng không làm không khí rung động chút nào, thế nhưng lại nghe rất rõ.
Cách đó không xa, Dạ Ảnh tay nắm lấy đầu một vị trưởng lão tên Viễn Trình, hai chân thì đạp lên hai người là Quốc Tâm trưởng lão và Hồng Vân trưởng lão.
Khi nghe được lời này, hắn chỉ cười nhạt, lạnh lùng ném Viễn Trình lên trời, đụng nát thương khung. Bên dưới chân thì không chút do dự mà giẫm xuống.
“Ầm! —“ không gian vỡ vụn, mọi thứ bị giẫm nát, máu tươi bắn lên, hai vị trưởng lão Quốc Tâm cùng Hồng Vân lập tức bị giẫm nát thành từng mảnh thịt vụn. Giẫm xuống không chút lưu tình, khi máu tươi bắn lên, thậm chí không dính lên hắc bào của Dạ Ảnh một giọt máu nào.
- Aa!
Chợt nghe từng tiếng thảm thiết từ chục vạn dặm bên ngoài truyền trới, tiếng hét này như là từ Luyện Ngục vang lên, để người khác rùng mình là tiếng hét này càng lúc càng kinh khủng, tựa như là bị lột da rút xương, tứ chi bị đánh nát.
Trong lúc nhất thời, cả thiên địa đều im lặng, tất cả mọi người ngay cả thở cũng trở nên gấp gáp, toàn bộ đám đệ tử Thanh Vân Tông đều im lặng.
- Ngươi quá ngông cuồng!
Trầm giọng lên một tiếng, không nghe ra một tia dao động gì. Chợt thấy một bóng người áo xám lóe lên, từng bước xuyên không đi ra, hướng Viễn Trình trưởng lão bị ném bay lên Thương Khung đi tới.
- Hừ, muốn cứu người, trước ăn ta một quyền!
Dạ Ảnh lạnh lùng phóng lên, thời không bị xuyên thủng, tinh quang tại hắc bào hắn lưu chuyển, vạn dặm bị bao trùm trong tinh quang, thấy được từng khỏa Tinh Cầu nặng nề tại người hắn xoay vòng, như là từng viên ngọc xoay tròn.
“Oanh! —“ Một tiếng vang lớn, tinh quang vô tận dâng trào, vô sô Tinh Thần, Nhật Nguyệt tại bàn tay của hắn dụng hợp lại, từng chùm sáng rực chói lên, một cỗ ánh sáng rọi lên Vạn Cổ, lực lượng mạnh mẽ đánh lên phía trên bóng người áo xám kia.
- Quang Ấn!
Bóng người áo xám phất lên áo bào, tay phải lật ngược, bàn tay ấp xuống như là Đại Sơn chấn áp, mạnh mẽ vô cùng.
“Oanh! —“ Bỗng một tiếng vang lên, trên bầu trời nứt ra một vết nứt cực lớn, một đạo quang mang tại Thương Khung điên cuồng trút xuống, một cái đồ án quang mang ẩn hiện trên trời rơi đến, thấy được cả vạn dặm bên trong bị đồ án quang mang bao phủ, từng sợi quang mang phun lên từ đồ án.
“Phanh! —“ Một tiếng, toàn bộ quang mang phun lên trên trời, hóa thành một đạo Quang Ấn, bên trong ẩn chứa quang mang mênh mông, khi Quang Ấn ập xuống, như là cả bầu trời đều bị đánh xuống giống nhau.
Cảm nhận được uy áp quen thuộc này, Quan Thổ chợt nhướn mày, trong lòng không biết cảm giác như thế nào, lẩm bẩm:
- Tông chủ...
Quang Ấn rơi xuống, Tinh Quyền đánh lên!
Tại lúc này, Quang Ấn cùng Tinh Quyền chạm vào nhau...
“Ầm! —“ Một tiếng chấn động vạn giới, Thiên Địa như đánh lên một hồi chuông ngân, vọng lại Tam Thiên, kéo dài vô tận.
Lực lượng kinh khủng khiến toàn bộ phun ra máu, kẻ xui xẻo bị phong bạo xé rách thân thể mà chết, còn lại đều quỳ trên mặt đất.
Băng Lãnh Sương cùng Quan Thổ thì đã trốn đi nơi khác, không bị những phong bạo này ảnh hưởng gì, nhưng khi thấy được cảnh phía trước kia cũng khiếp sợ không thôi.
Thời không vỡ vụn, vạn dặm thành không, Thương Khung nứt toạc, phong bạo nổi lên cuốn trôi vạn vật!
Tất cả mọi thứ như bị xé tung lên, không có gì hoàn hảo được!
“Phanh! —“ một tiếng vang lên, bỗng thấy Quang Ấn to lớn chấn áp đánh xuống, lực lượng mãnh mẽ khiến cho Tinh Quyền không chịu nổi mà vỡ vụn, ngàn vạn Tinh Cầu hay vô số khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt đều vỡ tung, hóa thành vạn mảnh, tan biến ở hư không bên trong.
Cuối cùng, tại bên dưới một tiếng “phanh" này, thấy được Quang Ấn nặng nề đánh lên người Dạ Ảnh, lập tức nghe được một tiếng ầm vang lên, Dạ Ảnh phun ra một ngụm máu tươi, rơi lên đại địa, làm mặt đất chấn động dữ dội.
Băng Lãnh Sương nhìn Dạ Ảnh bị đánh rơi lên đại địa, không khỏi chớp mắt một cái, không biết là nghĩ đến cái gì, hơi nhíu mày.
Nàng lướt đến bên hắn, nhẹ nhàng muốn đỡ hắn lên, thế nhưng vừa mới chạm vào đã thấy hắn hóa thành từng mảnh vỡ tử quang, nứt ra từng mảnh rồi biến mất.
Trên bầu trời, tinh quang cũng mơ hồ biến mất, chỉ lưu lại từng tia quang mang mờ nhạt, bất đinh phiêu hốt tại bên trên.
- Aa!
Hoảng hốt thốt ra một tiếng, khi thấy như vậy, Băng Lãnh Sương bỗng nhiên cảm thấy nơi ngực hơi khó chịu, không biết là tư vị gì, nhưng để nàng rất khó chịu.
Chết rồi?
Đám người nhìn thấy cảnh này không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ tên ác ma này đã bị đánh chết? Bóng người kia rốt cuộc là ai, tại sao có thể một chưởng đem ác ma khủng bố này đánh chết? Bất quá, suy nghĩ thì như vậy, nhưng ai cũng vui mừng ra mặt, ít nhất bọn hắn đã được cứu sống.
Đúng lúc này, bóng người áo xám chậm rãi từ Thương Khung hạ xuống, Viễn Trình trưởng lão phía sau ho khan từng tiếng suy yếu, hướng tới bóng người này cung kính nói:
- Đa tạ... khụ... Tông chủ cứu mạng.
- Ân, ngươi trước đi trị thương đi, nơi này để ta.
Bóng người áo xám này không ai khác chính là Tông chủ của Thanh Vân Tông.
- Nhưng...
- Ta đã biết mọi chuyện, ở đây để ta xử lý, ngươi đi trị thương đi.
Tông chủ Diệp Hàm gật đầu, nhẹ phất tay nói ra.
Viễn Trình không nói gì nữa, lập tức hướng bên trong từng dãy đại sơn kia lướt đi. Trước đó gã thấy được Dạ Ảnh bị tông chủ đánh thành từng mảnh chết đi, cho nên cũng không muốn ở lại làm gì, trước mắt nên đi trị thương đã. Mặc dù không bị trọng thương gì, nhưng nếu không trị sẽ ảnh hướng đến tu luyện sau này.
Quan Thổ nhìn xem tông chủ, nội tâm có chút do dự không biết nên đi tới hay không, nhưng khi thấy tông chủ nhìn tới hướng này, liền thở ra một hơi sâu kín, đi tới trước mặt người trung niên này, cung kính nói:
- Tông chủ.
Diệp Hàm không để ý đến Quan Thổ có suy nghĩ gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó lại đi đến nơi Băng Lãnh Sương, nói:
- Ngươi tới Thanh Vân Tông ta gây sự, hẳn biết hậu quả sẽ như thế nào?
Âm thanh rất lạnh nhạt, khi nói xong cũng không để ý Băng Lãnh Sương có nghe hay không, một tay gã đã đưa ra, tại yếu hầu của nàng chộp tới.
Một chộp này rất nhanh, cả không gian cũng bị cái chộp này xuyên qua, khi gã ra tay, như là không có gì có thể ngăn cản được.
“Keng —“ Nhưng khi gã vừa mới đưa tay chộp tới, Băng Lãnh Sương đã lạnh lùng chém ra một đường kiếm, kiếm khí dâng lên, phô thiên cái địa, vạn dặm bị kiếm khí bao trùm, vô số kiếm mang như tạo thành một cái thế giới kiếm, chém thiên chém địa mà ra.
Kiếm khí này đủ để người khác phải giật mình kinh thán, một kiếm này chém ra cũng có thể giết một chi quân đội. Thế nhưng Diệp Hàm tựa hồ không xem là gì, bàn tay chộp tới hơi dừng một chút, ngón tay cong lại, tại kiếm khí búng lên một cái.
“Uỳnh —“ không gian như bị một cái búng này làm sập đổ, kiếm khí vừa tới thì lập tức bị đánh nát, kiếm mang biến mất, như là chưa từng có kiếm khí tồn tại vậy.
Băng Lãnh Sương chỉ có thực lực Thánh Nhân sơ kỳ, thế nhưng kiếm khí này có thể vượt cấp chém Thánh Nhân trung kỳ, liền biết kiếm khí này dủ mạnh thế nào. Nhưng trong tay Diệp Hàm lại không chịu nổi một búng tùy ý như vậy, quả thật đả kích người.
- Hừ!
Băng Lãnh Sương lạnh lẽo thối lui sau, chợt hàn băng chi khí điên cuồng tản ra, ngay lập tức vạn dặm bị đông cứng thành tàng băng lớn, băng phong thổi qua, trên bầu trời chợt hình thành vô số băng lao to lớn, mỗi đạo băng lao đều có thể đem trời xanh đâm thủng.
“Oanh —“ một tiếng, vô số băng lao đâm thủng thời không rơi xuống, hàn băng chi khí lạnh lẽo từ chúng truyền ra, cho dù chưa xuống cũng đã khiến vô số người chết khiếp rồi.
Chỉ là, đối mặt với vô số băng lao này, tông chủ Diệp Hàm chỉ cười lạnh một tiếng, đưa tay lên rồi lại đánh xuống.
“Ầm! — —!!“ Trời đất vọng lại một tiếng, khi Diệp Hàm đánh xuống như là có Thiên Sơn chấn áp xuống dưới, toàn bộ băng lao đều bị chấn áp vỡ vụn, đến cả thời không cũng bị thủng một lỗ to lớn, quả thật là khủng khiếp.
Lực lượng này rõ ràng không phải là Thánh Nhân có thể so sánh được!
- Ngươi là của ta...
Gã bỗng liếm lưỡi một cái quỷ dị, ánh mắt lóe lên quang mang, nói ra một tiếng không ai có thể nghe được.
Ngay sau đó, lại thấy người gã biến mất, xuất hiện phía sau Băng Lãnh Sương, một chưởng đánh ra, không khí nổ tung, không gian vỡ nát, hàn băng chi khí vỡ vụn, trăm vạn dặm xung quanh vọng lên một tiếng thật lớn.
Hai người quát thầm một tiếng, liền trong nháy mắt đó xoay người phóng đi.
- Còn muốn đi.
Chỉ là Dạ Ảnh làm gì cho bọn hắn chạy thoát được, người hắn lóe lên một cái, thân ảnh tại trong hư không chớp động, tử quang mãnh liệt ánh lên một cái rồi biến mất, thân ảnh của Dạ Ảnh cũng tiêu thất.
Đám đệ tử bên dưới thở ra từng hơi gấp gáp, áp bách kinh khủng từ Dạ Ảnh truyền tới để bọn hắn đều khiếp đảm, sợ hãi không dám nhúc nhích. Lúc này thấy hắn đã đi liền không khỏi thở phào.
Quan Thổ sắc mặt cũng từ trắng bệch trở nên đỏ phừng, mồ hôi ròng rã, lạnh cả người. Trước đó thấy được đám trưởng lão ở cạnh mình bao nhiêu năm lại phản bội Thanh Vân Tông, gã vô cùng thất vọng, cũng mơ hồ sợ hãi một thứ gì đó.
Nhưng khi Dạ Ảnh trong thời gian ngắn giết chết đám phản bội này, gã lại thấy sợ hãi, áp bách từ Dạ Ảnh để gã không thở nổi. Bất quá, lúc đó gã cũng cảm nhận được chính mình có một chút hưng phấn, không biết là do đám phản bội kia chết làm lão hưng phấn hay là nguyên nhân gì.
- Hạ thủ lưu tình...
Một giọng nói trầm đục vang lên, khi âm thanh này vang lên, tựa như có người đứng bên cạnh nói ra, rõ ràng không làm không khí rung động chút nào, thế nhưng lại nghe rất rõ.
Cách đó không xa, Dạ Ảnh tay nắm lấy đầu một vị trưởng lão tên Viễn Trình, hai chân thì đạp lên hai người là Quốc Tâm trưởng lão và Hồng Vân trưởng lão.
Khi nghe được lời này, hắn chỉ cười nhạt, lạnh lùng ném Viễn Trình lên trời, đụng nát thương khung. Bên dưới chân thì không chút do dự mà giẫm xuống.
“Ầm! —“ không gian vỡ vụn, mọi thứ bị giẫm nát, máu tươi bắn lên, hai vị trưởng lão Quốc Tâm cùng Hồng Vân lập tức bị giẫm nát thành từng mảnh thịt vụn. Giẫm xuống không chút lưu tình, khi máu tươi bắn lên, thậm chí không dính lên hắc bào của Dạ Ảnh một giọt máu nào.
- Aa!
Chợt nghe từng tiếng thảm thiết từ chục vạn dặm bên ngoài truyền trới, tiếng hét này như là từ Luyện Ngục vang lên, để người khác rùng mình là tiếng hét này càng lúc càng kinh khủng, tựa như là bị lột da rút xương, tứ chi bị đánh nát.
Trong lúc nhất thời, cả thiên địa đều im lặng, tất cả mọi người ngay cả thở cũng trở nên gấp gáp, toàn bộ đám đệ tử Thanh Vân Tông đều im lặng.
- Ngươi quá ngông cuồng!
Trầm giọng lên một tiếng, không nghe ra một tia dao động gì. Chợt thấy một bóng người áo xám lóe lên, từng bước xuyên không đi ra, hướng Viễn Trình trưởng lão bị ném bay lên Thương Khung đi tới.
- Hừ, muốn cứu người, trước ăn ta một quyền!
Dạ Ảnh lạnh lùng phóng lên, thời không bị xuyên thủng, tinh quang tại hắc bào hắn lưu chuyển, vạn dặm bị bao trùm trong tinh quang, thấy được từng khỏa Tinh Cầu nặng nề tại người hắn xoay vòng, như là từng viên ngọc xoay tròn.
“Oanh! —“ Một tiếng vang lớn, tinh quang vô tận dâng trào, vô sô Tinh Thần, Nhật Nguyệt tại bàn tay của hắn dụng hợp lại, từng chùm sáng rực chói lên, một cỗ ánh sáng rọi lên Vạn Cổ, lực lượng mạnh mẽ đánh lên phía trên bóng người áo xám kia.
- Quang Ấn!
Bóng người áo xám phất lên áo bào, tay phải lật ngược, bàn tay ấp xuống như là Đại Sơn chấn áp, mạnh mẽ vô cùng.
“Oanh! —“ Bỗng một tiếng vang lên, trên bầu trời nứt ra một vết nứt cực lớn, một đạo quang mang tại Thương Khung điên cuồng trút xuống, một cái đồ án quang mang ẩn hiện trên trời rơi đến, thấy được cả vạn dặm bên trong bị đồ án quang mang bao phủ, từng sợi quang mang phun lên từ đồ án.
“Phanh! —“ Một tiếng, toàn bộ quang mang phun lên trên trời, hóa thành một đạo Quang Ấn, bên trong ẩn chứa quang mang mênh mông, khi Quang Ấn ập xuống, như là cả bầu trời đều bị đánh xuống giống nhau.
Cảm nhận được uy áp quen thuộc này, Quan Thổ chợt nhướn mày, trong lòng không biết cảm giác như thế nào, lẩm bẩm:
- Tông chủ...
Quang Ấn rơi xuống, Tinh Quyền đánh lên!
Tại lúc này, Quang Ấn cùng Tinh Quyền chạm vào nhau...
“Ầm! —“ Một tiếng chấn động vạn giới, Thiên Địa như đánh lên một hồi chuông ngân, vọng lại Tam Thiên, kéo dài vô tận.
Lực lượng kinh khủng khiến toàn bộ phun ra máu, kẻ xui xẻo bị phong bạo xé rách thân thể mà chết, còn lại đều quỳ trên mặt đất.
Băng Lãnh Sương cùng Quan Thổ thì đã trốn đi nơi khác, không bị những phong bạo này ảnh hưởng gì, nhưng khi thấy được cảnh phía trước kia cũng khiếp sợ không thôi.
Thời không vỡ vụn, vạn dặm thành không, Thương Khung nứt toạc, phong bạo nổi lên cuốn trôi vạn vật!
Tất cả mọi thứ như bị xé tung lên, không có gì hoàn hảo được!
“Phanh! —“ một tiếng vang lên, bỗng thấy Quang Ấn to lớn chấn áp đánh xuống, lực lượng mãnh mẽ khiến cho Tinh Quyền không chịu nổi mà vỡ vụn, ngàn vạn Tinh Cầu hay vô số khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt đều vỡ tung, hóa thành vạn mảnh, tan biến ở hư không bên trong.
Cuối cùng, tại bên dưới một tiếng “phanh" này, thấy được Quang Ấn nặng nề đánh lên người Dạ Ảnh, lập tức nghe được một tiếng ầm vang lên, Dạ Ảnh phun ra một ngụm máu tươi, rơi lên đại địa, làm mặt đất chấn động dữ dội.
Băng Lãnh Sương nhìn Dạ Ảnh bị đánh rơi lên đại địa, không khỏi chớp mắt một cái, không biết là nghĩ đến cái gì, hơi nhíu mày.
Nàng lướt đến bên hắn, nhẹ nhàng muốn đỡ hắn lên, thế nhưng vừa mới chạm vào đã thấy hắn hóa thành từng mảnh vỡ tử quang, nứt ra từng mảnh rồi biến mất.
Trên bầu trời, tinh quang cũng mơ hồ biến mất, chỉ lưu lại từng tia quang mang mờ nhạt, bất đinh phiêu hốt tại bên trên.
- Aa!
Hoảng hốt thốt ra một tiếng, khi thấy như vậy, Băng Lãnh Sương bỗng nhiên cảm thấy nơi ngực hơi khó chịu, không biết là tư vị gì, nhưng để nàng rất khó chịu.
Chết rồi?
Đám người nhìn thấy cảnh này không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ tên ác ma này đã bị đánh chết? Bóng người kia rốt cuộc là ai, tại sao có thể một chưởng đem ác ma khủng bố này đánh chết? Bất quá, suy nghĩ thì như vậy, nhưng ai cũng vui mừng ra mặt, ít nhất bọn hắn đã được cứu sống.
Đúng lúc này, bóng người áo xám chậm rãi từ Thương Khung hạ xuống, Viễn Trình trưởng lão phía sau ho khan từng tiếng suy yếu, hướng tới bóng người này cung kính nói:
- Đa tạ... khụ... Tông chủ cứu mạng.
- Ân, ngươi trước đi trị thương đi, nơi này để ta.
Bóng người áo xám này không ai khác chính là Tông chủ của Thanh Vân Tông.
- Nhưng...
- Ta đã biết mọi chuyện, ở đây để ta xử lý, ngươi đi trị thương đi.
Tông chủ Diệp Hàm gật đầu, nhẹ phất tay nói ra.
Viễn Trình không nói gì nữa, lập tức hướng bên trong từng dãy đại sơn kia lướt đi. Trước đó gã thấy được Dạ Ảnh bị tông chủ đánh thành từng mảnh chết đi, cho nên cũng không muốn ở lại làm gì, trước mắt nên đi trị thương đã. Mặc dù không bị trọng thương gì, nhưng nếu không trị sẽ ảnh hướng đến tu luyện sau này.
Quan Thổ nhìn xem tông chủ, nội tâm có chút do dự không biết nên đi tới hay không, nhưng khi thấy tông chủ nhìn tới hướng này, liền thở ra một hơi sâu kín, đi tới trước mặt người trung niên này, cung kính nói:
- Tông chủ.
Diệp Hàm không để ý đến Quan Thổ có suy nghĩ gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó lại đi đến nơi Băng Lãnh Sương, nói:
- Ngươi tới Thanh Vân Tông ta gây sự, hẳn biết hậu quả sẽ như thế nào?
Âm thanh rất lạnh nhạt, khi nói xong cũng không để ý Băng Lãnh Sương có nghe hay không, một tay gã đã đưa ra, tại yếu hầu của nàng chộp tới.
Một chộp này rất nhanh, cả không gian cũng bị cái chộp này xuyên qua, khi gã ra tay, như là không có gì có thể ngăn cản được.
“Keng —“ Nhưng khi gã vừa mới đưa tay chộp tới, Băng Lãnh Sương đã lạnh lùng chém ra một đường kiếm, kiếm khí dâng lên, phô thiên cái địa, vạn dặm bị kiếm khí bao trùm, vô số kiếm mang như tạo thành một cái thế giới kiếm, chém thiên chém địa mà ra.
Kiếm khí này đủ để người khác phải giật mình kinh thán, một kiếm này chém ra cũng có thể giết một chi quân đội. Thế nhưng Diệp Hàm tựa hồ không xem là gì, bàn tay chộp tới hơi dừng một chút, ngón tay cong lại, tại kiếm khí búng lên một cái.
“Uỳnh —“ không gian như bị một cái búng này làm sập đổ, kiếm khí vừa tới thì lập tức bị đánh nát, kiếm mang biến mất, như là chưa từng có kiếm khí tồn tại vậy.
Băng Lãnh Sương chỉ có thực lực Thánh Nhân sơ kỳ, thế nhưng kiếm khí này có thể vượt cấp chém Thánh Nhân trung kỳ, liền biết kiếm khí này dủ mạnh thế nào. Nhưng trong tay Diệp Hàm lại không chịu nổi một búng tùy ý như vậy, quả thật đả kích người.
- Hừ!
Băng Lãnh Sương lạnh lẽo thối lui sau, chợt hàn băng chi khí điên cuồng tản ra, ngay lập tức vạn dặm bị đông cứng thành tàng băng lớn, băng phong thổi qua, trên bầu trời chợt hình thành vô số băng lao to lớn, mỗi đạo băng lao đều có thể đem trời xanh đâm thủng.
“Oanh —“ một tiếng, vô số băng lao đâm thủng thời không rơi xuống, hàn băng chi khí lạnh lẽo từ chúng truyền ra, cho dù chưa xuống cũng đã khiến vô số người chết khiếp rồi.
Chỉ là, đối mặt với vô số băng lao này, tông chủ Diệp Hàm chỉ cười lạnh một tiếng, đưa tay lên rồi lại đánh xuống.
“Ầm! — —!!“ Trời đất vọng lại một tiếng, khi Diệp Hàm đánh xuống như là có Thiên Sơn chấn áp xuống dưới, toàn bộ băng lao đều bị chấn áp vỡ vụn, đến cả thời không cũng bị thủng một lỗ to lớn, quả thật là khủng khiếp.
Lực lượng này rõ ràng không phải là Thánh Nhân có thể so sánh được!
- Ngươi là của ta...
Gã bỗng liếm lưỡi một cái quỷ dị, ánh mắt lóe lên quang mang, nói ra một tiếng không ai có thể nghe được.
Ngay sau đó, lại thấy người gã biến mất, xuất hiện phía sau Băng Lãnh Sương, một chưởng đánh ra, không khí nổ tung, không gian vỡ nát, hàn băng chi khí vỡ vụn, trăm vạn dặm xung quanh vọng lên một tiếng thật lớn.
Tác giả :
๖ۣۜVũ ๖ۣۜLonely ๖ۣۜStar