Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 143: Chờ anh quay lại
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sau tám giờ, quán rượu dần đông khách hơn, chủ quán lại nhìn về phía Hà Tấn khi ấy đã cuộn thành một đống ở trong góc, dùng mắt ra hiệu với phục vụ bàn. Bình thường, gặp phải tình huống này, bọn họ sẽ tìm liên hệ gần nhất trong vòng tay của khách hàng, gọi người nhà hoặc bạn bè đối phương tới đón người đi.
Nhân viên phục vụ đang định đi qua, bỗng thấy cái chuông cạnh cửa quán bar kêu vang, một vị khách mặc áo da màu đen mang theo gió thu đẩy cửa bước vào.
Đó là một thanh niên có vóc dáng rất cao, trời tối còn đeo kính mát, dùng khăn quàng cổ thật dày che kín cằm và môi, cả khuôn mặt chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp.
Con mắt nhân viên phục vụ thoáng chốc sáng ngời, tuy người vừa đến võ trang kín mít, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn khó che giấu được hào quang, dù không nhìn mặt, chỉ dựa vào vóc dáng, cũng đủ để khẳng định, hắn là một người đàn ông phi thường chói mắt. Do dự trong phút chốc, phục vụ liền chuyển hướng đi sang chào đón hắn.
Thế nhưng, sau khi người nọ bước vào thì chỉ đứng tại chỗ quan sát một vòng, không giống đến để uống rượu, mà có vẻ như đang tìm người hơn.
Quả nhiên, khi tầm mắt của hắn di chuyển tới góc phòng thì đột nhiên dừng lại, kế tiếp, hắn lập tức đi về góc kia.
Hà Tấn nhắm mắt nằm gục xuống bàn, đầu đau như bị kim đâm búa đập, trái tim cũng đập vừa mạnh vừa nhanh. Không biết vì uống quá nhiều cà phê, hay là say rượu, chung quy, cậu chưa bao giờ thấy khó chịu như lần này.
Tần Dương cứ thế đi tới, đảo mắt nhìn qua chai Martini chỉ còn lại non nửa và cóng đá đã tan chảy ở trên bàn, cùng với cái cằm hốc hác hao gầy của… người yêu.
Vừa rồi ngồi trong xe chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, buổi tối cũng chỉ tùy tiện ăn miếng Sandwich tài xế mua về, chưa tắm rửa, chưa tháo trang sức, Tần Dương thật không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi cái gì, mong mỏi cái gì. Trong lúc nhất thời, hắn thấy mình chẳng khác gì một thằng ngốc.
Mong gặp lại người này một lần nữa ư? Nhưng gặp mặt rồi, thì có thể nói cái gì đây?
Ba năm trước, Hà Tấn đã nói rất rõ ràng, cậu không thể bỏ mặc ba mẹ mình, cậu muốn kết hôn, muốn sinh con đẻ cái, muốn có một gia đình hoàn hảo — Mà hắn, khi ấy lại không đủ sức giúp cậu giải quyết bất cứ một vấn đề nào, thậm chí ngay cả cơ hội khẩn cầu cậu cũng không cho hắn, rời đi nhanh như vậy, đột ngột như vậy.
Nhớ tới người này bặt vô âm tín suốt ba năm, Tần Dương không khỏi cong khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc… Hà Tấn, tại sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy?
Nếu đã đi rồi, thì tại sao lại trốn trong đám đông dùng loại ánh mắt vừa quấn quýt si mê vừa bi thương đau khổ này để nhìn anh. Nếu đã không cần anh nữa, thì tại sao lại một mình tới đây uống rượu? Còn uống đến say mèm!
Tần Dương vươn tay, xoa xoa gò má của Hà Tấn… Người nọ thật gầy, thoạt nhìn tinh thần thật là sa sút, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi.
Hà Tấn nhíu mày, phát ra một tiếng ú ớ của người say rượu.
Tần Dương đột nhiên cảm thấy tức giận vô cùng. Uống say thành như vậy, nếu đổi lại là một người đàn ông xa lạ khác xuất hiện ở đây, có phải người này cũng chẳng hề phòng bị như vậy hay không?
Một phen nắm lấy cánh tay của đối phương, Tần Dương hung hăng kéo Hà Tấn dậy!
Người sau mở to đôi mắt, lại thấy đầu óc choáng váng một hồi, tầm mắt mông lung bất định. Cậu lắc lắc đầu, cố gắng mở mắt to hơn, muốn nhìn rõ diện mạo người trước mặt, nhưng thoáng cái, toàn bộ thế giới liền ngả nghiêng, Hà Tấn đứng không vững mà đổ về phía trước!
Tần Dương kéo cậu vào lòng theo bản năng.
Hà Tấn tựa lên vai người nọ, ngửi thấy một mùi nước hoa xa lạ, tâm tư dấy lên một chút bất an, vì thế giãy dụa, còn lẩm bẩm vài câu mà người khác không nghe được rõ ràng.
Tần Dương tức giận đến phát điên, một tay cầm lấy cánh tay Hà Tấn vắt qua vai mình, nửa dìu nửa khiêng mà kéo người ra ngoài quán rượu.
Tới cửa, hắn bị nhân viên phục vụ lễ phép cản lại: “Tiên sinh, xin hỏi anh là gì của vị khách này…"
“Bạn." Tần Dương lạnh lùng phun ra một tiếng như vậy, không đợi đối phương phản ứng, dùng lực sốc Hà Tấn thiếu chút nữa thì trượt xuống lên, trực tiếp bước ra ngoài.
Đẩy mạnh Hà Tấn vào xe, Tần Dương nhanh chóng nói: “Về khách sạn."
Trên đường, hắn gọi điện thoại cho trợ lý, bảo đối phương thuê một gian phòng khác, trợ lý kỳ quái hỏi: “Thuê phòng? Bên tổ chức đã đặt cho anh một cái phòng hạng nhất, anh còn thuê nữa làm gì?"
Tần Dương có chút thiếu kiên nhẫn: “Bảo cô thuê thì cứ thuê đi, đừng hỏi nhiều như vậy."
Trợ lý sợ hãi, rụt rè hỏi: “À, anh muốn thuê phòng loại gì?"
“Phòng giường đôi, thuận tiện giúp tôi đi mua một ít thuốc giải rượu về," Tần Dương nhìn thoáng qua Hà Tấn đang hôn mê bất tỉnh nghiêng ngả trên người mình, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm đen tối, nói với cái vòng tay, “Lại mua thêm hai hộp áo mưa và một lọ bôi trơn, nhớ mua loại tốt nhất đấy."
“Ồ, thuốc giải rượu, áo mưa…" Từ từ, trợ lý dại ra hai giây, sau khi qua cơn chấn động, cô mới nơm nớp lo sợ hỏi, “Tần, Tần đại ca, anh muốn dẫn người trở về?"
Tần Dương chẳng chút e dè: “Ờ."
Trợ lý bé nhỏ: “Này, này… Tần đại ca, lát nữa đến nơi tôi và Tiểu Chu sẽ xuống đón người, anh đi lên một mình thôi nhé, quanh đây rất có thể sẽ có phóng viên ẩn núp, nếu bị chụp được thì chắc chắn anh Bành sẽ giết chết tôi…"
Tần Dương nhẹ nhàng xoa xoa cái cổ Hà Tấn, nói: “Không cần thiết, chụp thì cứ chụp, tôi mang về chính là người của tôi."
Trợ lý: “…"
Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn, Tần Dương chật vật tha Hà Tấn ra khỏi xe, đối phương lảo đảo bước chân phù phiếm, ôm bụng nôn khan một trận, nhưng rốt cuộc chẳng phun được cái gì ra.
Trước kia, cho dù Hà Tấn uống say cũng chưa từng thất thố đến như vậy, xem ra lần này thực sự đã uống quá nhiều rồi!
Vì phòng ngừa người nọ nhũn chân mà ngã sấp xuống, Tần Dương bất đắc dĩ cúi mình, vòng cánh tay qua đầu gối của Hà Tấn, dứt khoát bế cậu lên.
… Nhẹ quá! Tần Dương nhíu mày thật chặt, ba năm qua người này không chịu ăn cơm sao?!
Lúc Tần Dương lên tới khách sạn, cô trợ lý đã đứng sẵn ở cửa phòng 1108 chờ đợi, thấy hắn trực tiếp bế người lên như vậy thì không khỏi tò mò mà nhòm ngó một phen… Hình như, hình như thật sự giống với lời đồn, người trong ngực hắn là một cậu con trai! Orz…
Giúp hai người quẹt thẻ mở cửa phòng xong, trợ lý cũng theo vào, đặt túi nilon đựng những món đồ Tần Dương muốn ở lối vào, sau đó thức thời quay đầu rời đi. Trước khi đóng cửa cô như nhớ tới một điều gì, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Anh Tần, đừng quên chuyến bay tám giờ sáng mai, trễ nhất là sáu giờ ba mươi phải xuất phát ra sân bay đó, à, buổi tối… anh nên kiềm chế một chút."
Nói xong câu này, cô nhanh chóng giúp hai người đóng cửa lại, ôm mặt chạy đi.
Tần Dương: “…"
Ném Hà Tấn xuống giường, Tần Dương tháo bỏ kính râm, kéo khăn quàng cổ vứt sang bên cạnh.
Hà Tấn bị ném thì mơ hồ tỉnh lại, hai mắt mở to song lại nhìn trần nhà một cách vô thần, đầu óc vẫn là một mảnh mông lung mờ ảo.
Tần Dương nhìn cậu, trong lòng tự nhiên dấy lên một ngọn lửa vô danh, hắn quỳ một gối xuống mép giường, nắm cằm Hà Tấn, cúi đầu, giống như trút giận mà bắt đầu hôn.
Bởi vì không khống chế lực đạo cho nên đầu lưỡi Tần Dương mơ hồ tràn ra vị tanh của máu, nhưng hắn không hề có ý định ngừng, ngược lại còn càng thô bạo hơn. Hắn giống như một con quỷ hút máu đã bị bỏ đói lâu ngày, và tựa hồ chỉ có thứ chất lỏng tanh tanh ngọt ngọt ở giữa mấy phiến môi mới có thể giúp hắn kéo dài sự sống.
… Ba năm, Hà Tấn, năm đó em đơn phương chia tay anh, muốn anh rời khỏi cuộc sống của em, anh đã đồng ý chưa?
Hà Tấn cau mày hừ nhẹ một tiếng, trong miệng có một mùi thuốc lá vô cùng xa lạ, cậu hoảng sợ vươn tay đẩy đối phương ra, nhưng đại não bị men say làm cho mụ mị, hiển nhiên động tác cũng chỉ như là khua múa linh tinh, yếu đuối và vô lực.
— Cho dù tế bào toàn thân đã bị chất cồn thấm ướt sũng, thế nhưng tiềm thức Hà Tấn vẫn đang kêu gào “nguy hiểm" không ngừng, bởi vì mùi thuốc lá xa lạ kia, còn có những động tác gần như có thể gọi là thô bạo nọ…
… Người này, không phải Tần Dương ở trong trí nhớ của mình!
Tần Dương buông Hà Tấn ra, nhưng tay vẫn nắm chặt trên cằm cậu, nhẹ nhàng nâng lên, ép Hà Tấn dùng đôi mắt ngập sương mù để đối diện với mình.
Hà Tấn xụi lơ thân thể, đầu đau như muốn nứt ra, trước mắt chính là một mảnh mơ hồ không rõ. Bỗng cậu nghe thấy một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên ở bên tai: “Biết anh là ai không?"
… Tần… Dương?
Là giọng nói của Tần Dương…
Trong lúc nhất thời, Hà Tấn mở to hai mắt, đồng tử vội vàng co rút lại, a-đrê-na-lin trong máu dâng cao, miệng khô lưỡi rát… Cậu nhận ra thanh âm này, đó là giọng nói của người mà cậu ngày nhớ đêm mong.
… Tần Dương, là anh sao?
Cậu muốn trả lời, muốn hỏi, hai cánh môi mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không nói nổi một câu trọn vẹn.
Bởi vì không nói nên lời, cậu vội vàng vươn tay, chủ động kéo lấy bóng người mơ hồ trước mắt. Giống như kẻ đang chới với giữa dòng nước lũ bỗng nhìn thấy một mảnh gỗ cứu sinh, Hà Tấn dùng tất cả sức lực của mình, ôm chặt lấy người nọ theo bản năng, sau đó ngẩng đầu hôn tới.
Tần Dương… đừng buông tay…
Tần Dương… em rất nhớ anh…
Tần Dương ngẩn người, rất nhanh liền đoạt lại quyền chủ động. Hà Tấn không hề kháng cự, hơi hơi híp mắt, đáp lại không ngừng. Theo nụ hôn này, cậu có cảm giác linh hồn gần như khô kiệt của mình được tưới nước cam tuyền, cậu đã phân không rõ được đây là ảo giác sau cơn say rượu hay là hiện thực. Nếu cậu biết say rượu có thể mơ thấy Tần Dương, vậy thì cậu tình nguyện hàng đêm say sưa không tỉnh…
Tần Dương… em đau khổ quá…
Tần Dương… cứu, cứu em…
——
——
“… Rời khỏi anh, em có tự chăm sóc tốt cho bản thân không?" Tần Dương dùng thứ thanh âm khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Kết hôn chưa?" Âm cuối của hắn khẽ run lên, “Có hạnh phúc không?"
Khóe mắt Hà Tấn phiếm lệ, cũng chẳng biết cậu có nghe được hay không.
“Nói chuyện với em đấy!" Tần Dương rống lên.
“… Ưm!" Hà Tấn ôm cổ Tần Dương theo bản năng, dùng mặt cọ cọ đối phương tựa như đang cầu xin tha thứ, đồng thời liên tục áp nhẹ môi lên vành tai hắn.
Tần Dương rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hiện tại em biến thành cái bộ dạng quỷ quái này, làm sao anh có thể bỏ em mà đi… hả?"
Hắn thực hy vọng mình có thể máu lạnh một chút, giống như Hà Tấn năm xưa, một mực quay đi đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Nhưng hắn không làm được.
Ba năm, không ai biết trong khoảng thời gian này hắn đã phải mất bao nhiêu sức lực mới ngăn được xúc động đi tìm Hà Tấn của bản thân. Hắn liều mạng làm việc, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí là càng ngày càng mạnh mẽ… Hắn cho rằng mình sẽ chóng quên được người nọ thôi, nhưng thời điểm nhìn thấy đối phương một lần nữa, tất cả tưởng niệm cùng nhớ nhung tồn đọng lâu ngày, bỗng dưng quay lại cắn nuốt tâm trí hắn chỉ trong khoảnh khắc. Cuối cùng, hắn lại hạ mình đuổi theo, tìm kiếm và rồi bám dính lên…
“Anh nợ em," Tần Dương cắn môi người nọ, nhỏ giọng nỉ non, “Nhất định là kiếp trước anh nợ em, Hà Tấn…"
——
——
Mãi đến hai ba giờ sáng, hai người mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ hai mươi phút, vòng tay vang chuông báo thức, Tần Dương lập tức mở mắt vươn tay ấn tắt chuông, mỏi mệt nhìn về phía Hà Tấn ở bên người. Đối phương chưa bị đánh thức, nhưng đã thoáng cau mày, dường như ngủ không an ổn mấy.
Tần Dương hôn lên mí mắt cậu, vuốt ve đôi môi đã bị mình hôn đến trầy da, cuối cùng lưu luyến mà nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo, thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi trước khi trợ lý đến gõ cửa phòng. Thời điểm ra khỏi cửa, vừa vặn gặp được cô trợ lý nhỏ đang chạy tới, Tần Dương nhìn nhìn đồng hồ, khàn khàn nói: “Cô bảo Tiểu Chu mười phút nữa lên phòng tôi."
Trở lại phòng mình, Tần Dương nhanh chóng tắm táp và rửa mặt rửa mũi một phen, lúc đi ra Tiểu Chu đã tới.
Hắn một bên mặc quần áo một bên thấp giọng dặn dò: “Tiểu Chu, cậu ở lại thành phố Q, người ở phòng 1108 kia, cậu giúp tôi theo dõi một thời gian, điều tra xem hiện tại cậu ấy đang ở chỗ nào, làm gì, có…" Dừng một chút, Tần Dương ảm đạm nói, “Có bạn gái hay chưa."
Nếu Hà Tấn đã kết hôn, hẳn là hắn có thể biết thông qua đám bạn học, cũng may đến bây giờ vẫn chưa ai nhắc tới tin tức này, Tần Dương sợ hãi nhất chính là nghe được những điều như thế…
Điều chỉnh cảm xúc một chút, Tần Dương tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi nhớ mẹ cậu ấy mắc chứng trầm cảm uất ức, cậu điều tra một chút xem tình trạng bệnh tật của bà ra sao, càng tỉ mỉ càng tốt, có tin gì lập tức nhắn cho tôi, tôi phải tham gia các hoạt động kế tiếp, có lẽ thứ năm tới mới rảnh một ngày, lúc đó sẽ đến đây một chuyến."
Tiểu Chu gật gật đầu: “Vâng."
Thu xếp xong xuôi, Tiểu Chu ở lại, Tần Dương và một đám người xuống lầu lên xe.
Xuyên qua cửa kính ô tô, nhìn về phía khách sạn mười một tầng đã ở đêm qua, đôi con ngươi thâm thúy của Tần Dương bỗng chốc dâng đầy mâu thuẫn của tình yêu say đắm cùng oán niệm ngập tràn.
… Hà Tấn, chờ anh trở lại, anh không định thả cho em tự do nữa.
*****
Sau tám giờ, quán rượu dần đông khách hơn, chủ quán lại nhìn về phía Hà Tấn khi ấy đã cuộn thành một đống ở trong góc, dùng mắt ra hiệu với phục vụ bàn. Bình thường, gặp phải tình huống này, bọn họ sẽ tìm liên hệ gần nhất trong vòng tay của khách hàng, gọi người nhà hoặc bạn bè đối phương tới đón người đi.
Nhân viên phục vụ đang định đi qua, bỗng thấy cái chuông cạnh cửa quán bar kêu vang, một vị khách mặc áo da màu đen mang theo gió thu đẩy cửa bước vào.
Đó là một thanh niên có vóc dáng rất cao, trời tối còn đeo kính mát, dùng khăn quàng cổ thật dày che kín cằm và môi, cả khuôn mặt chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp.
Con mắt nhân viên phục vụ thoáng chốc sáng ngời, tuy người vừa đến võ trang kín mít, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn khó che giấu được hào quang, dù không nhìn mặt, chỉ dựa vào vóc dáng, cũng đủ để khẳng định, hắn là một người đàn ông phi thường chói mắt. Do dự trong phút chốc, phục vụ liền chuyển hướng đi sang chào đón hắn.
Thế nhưng, sau khi người nọ bước vào thì chỉ đứng tại chỗ quan sát một vòng, không giống đến để uống rượu, mà có vẻ như đang tìm người hơn.
Quả nhiên, khi tầm mắt của hắn di chuyển tới góc phòng thì đột nhiên dừng lại, kế tiếp, hắn lập tức đi về góc kia.
Hà Tấn nhắm mắt nằm gục xuống bàn, đầu đau như bị kim đâm búa đập, trái tim cũng đập vừa mạnh vừa nhanh. Không biết vì uống quá nhiều cà phê, hay là say rượu, chung quy, cậu chưa bao giờ thấy khó chịu như lần này.
Tần Dương cứ thế đi tới, đảo mắt nhìn qua chai Martini chỉ còn lại non nửa và cóng đá đã tan chảy ở trên bàn, cùng với cái cằm hốc hác hao gầy của… người yêu.
Vừa rồi ngồi trong xe chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, buổi tối cũng chỉ tùy tiện ăn miếng Sandwich tài xế mua về, chưa tắm rửa, chưa tháo trang sức, Tần Dương thật không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi cái gì, mong mỏi cái gì. Trong lúc nhất thời, hắn thấy mình chẳng khác gì một thằng ngốc.
Mong gặp lại người này một lần nữa ư? Nhưng gặp mặt rồi, thì có thể nói cái gì đây?
Ba năm trước, Hà Tấn đã nói rất rõ ràng, cậu không thể bỏ mặc ba mẹ mình, cậu muốn kết hôn, muốn sinh con đẻ cái, muốn có một gia đình hoàn hảo — Mà hắn, khi ấy lại không đủ sức giúp cậu giải quyết bất cứ một vấn đề nào, thậm chí ngay cả cơ hội khẩn cầu cậu cũng không cho hắn, rời đi nhanh như vậy, đột ngột như vậy.
Nhớ tới người này bặt vô âm tín suốt ba năm, Tần Dương không khỏi cong khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc… Hà Tấn, tại sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy?
Nếu đã đi rồi, thì tại sao lại trốn trong đám đông dùng loại ánh mắt vừa quấn quýt si mê vừa bi thương đau khổ này để nhìn anh. Nếu đã không cần anh nữa, thì tại sao lại một mình tới đây uống rượu? Còn uống đến say mèm!
Tần Dương vươn tay, xoa xoa gò má của Hà Tấn… Người nọ thật gầy, thoạt nhìn tinh thần thật là sa sút, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi.
Hà Tấn nhíu mày, phát ra một tiếng ú ớ của người say rượu.
Tần Dương đột nhiên cảm thấy tức giận vô cùng. Uống say thành như vậy, nếu đổi lại là một người đàn ông xa lạ khác xuất hiện ở đây, có phải người này cũng chẳng hề phòng bị như vậy hay không?
Một phen nắm lấy cánh tay của đối phương, Tần Dương hung hăng kéo Hà Tấn dậy!
Người sau mở to đôi mắt, lại thấy đầu óc choáng váng một hồi, tầm mắt mông lung bất định. Cậu lắc lắc đầu, cố gắng mở mắt to hơn, muốn nhìn rõ diện mạo người trước mặt, nhưng thoáng cái, toàn bộ thế giới liền ngả nghiêng, Hà Tấn đứng không vững mà đổ về phía trước!
Tần Dương kéo cậu vào lòng theo bản năng.
Hà Tấn tựa lên vai người nọ, ngửi thấy một mùi nước hoa xa lạ, tâm tư dấy lên một chút bất an, vì thế giãy dụa, còn lẩm bẩm vài câu mà người khác không nghe được rõ ràng.
Tần Dương tức giận đến phát điên, một tay cầm lấy cánh tay Hà Tấn vắt qua vai mình, nửa dìu nửa khiêng mà kéo người ra ngoài quán rượu.
Tới cửa, hắn bị nhân viên phục vụ lễ phép cản lại: “Tiên sinh, xin hỏi anh là gì của vị khách này…"
“Bạn." Tần Dương lạnh lùng phun ra một tiếng như vậy, không đợi đối phương phản ứng, dùng lực sốc Hà Tấn thiếu chút nữa thì trượt xuống lên, trực tiếp bước ra ngoài.
Đẩy mạnh Hà Tấn vào xe, Tần Dương nhanh chóng nói: “Về khách sạn."
Trên đường, hắn gọi điện thoại cho trợ lý, bảo đối phương thuê một gian phòng khác, trợ lý kỳ quái hỏi: “Thuê phòng? Bên tổ chức đã đặt cho anh một cái phòng hạng nhất, anh còn thuê nữa làm gì?"
Tần Dương có chút thiếu kiên nhẫn: “Bảo cô thuê thì cứ thuê đi, đừng hỏi nhiều như vậy."
Trợ lý sợ hãi, rụt rè hỏi: “À, anh muốn thuê phòng loại gì?"
“Phòng giường đôi, thuận tiện giúp tôi đi mua một ít thuốc giải rượu về," Tần Dương nhìn thoáng qua Hà Tấn đang hôn mê bất tỉnh nghiêng ngả trên người mình, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm đen tối, nói với cái vòng tay, “Lại mua thêm hai hộp áo mưa và một lọ bôi trơn, nhớ mua loại tốt nhất đấy."
“Ồ, thuốc giải rượu, áo mưa…" Từ từ, trợ lý dại ra hai giây, sau khi qua cơn chấn động, cô mới nơm nớp lo sợ hỏi, “Tần, Tần đại ca, anh muốn dẫn người trở về?"
Tần Dương chẳng chút e dè: “Ờ."
Trợ lý bé nhỏ: “Này, này… Tần đại ca, lát nữa đến nơi tôi và Tiểu Chu sẽ xuống đón người, anh đi lên một mình thôi nhé, quanh đây rất có thể sẽ có phóng viên ẩn núp, nếu bị chụp được thì chắc chắn anh Bành sẽ giết chết tôi…"
Tần Dương nhẹ nhàng xoa xoa cái cổ Hà Tấn, nói: “Không cần thiết, chụp thì cứ chụp, tôi mang về chính là người của tôi."
Trợ lý: “…"
Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn, Tần Dương chật vật tha Hà Tấn ra khỏi xe, đối phương lảo đảo bước chân phù phiếm, ôm bụng nôn khan một trận, nhưng rốt cuộc chẳng phun được cái gì ra.
Trước kia, cho dù Hà Tấn uống say cũng chưa từng thất thố đến như vậy, xem ra lần này thực sự đã uống quá nhiều rồi!
Vì phòng ngừa người nọ nhũn chân mà ngã sấp xuống, Tần Dương bất đắc dĩ cúi mình, vòng cánh tay qua đầu gối của Hà Tấn, dứt khoát bế cậu lên.
… Nhẹ quá! Tần Dương nhíu mày thật chặt, ba năm qua người này không chịu ăn cơm sao?!
Lúc Tần Dương lên tới khách sạn, cô trợ lý đã đứng sẵn ở cửa phòng 1108 chờ đợi, thấy hắn trực tiếp bế người lên như vậy thì không khỏi tò mò mà nhòm ngó một phen… Hình như, hình như thật sự giống với lời đồn, người trong ngực hắn là một cậu con trai! Orz…
Giúp hai người quẹt thẻ mở cửa phòng xong, trợ lý cũng theo vào, đặt túi nilon đựng những món đồ Tần Dương muốn ở lối vào, sau đó thức thời quay đầu rời đi. Trước khi đóng cửa cô như nhớ tới một điều gì, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Anh Tần, đừng quên chuyến bay tám giờ sáng mai, trễ nhất là sáu giờ ba mươi phải xuất phát ra sân bay đó, à, buổi tối… anh nên kiềm chế một chút."
Nói xong câu này, cô nhanh chóng giúp hai người đóng cửa lại, ôm mặt chạy đi.
Tần Dương: “…"
Ném Hà Tấn xuống giường, Tần Dương tháo bỏ kính râm, kéo khăn quàng cổ vứt sang bên cạnh.
Hà Tấn bị ném thì mơ hồ tỉnh lại, hai mắt mở to song lại nhìn trần nhà một cách vô thần, đầu óc vẫn là một mảnh mông lung mờ ảo.
Tần Dương nhìn cậu, trong lòng tự nhiên dấy lên một ngọn lửa vô danh, hắn quỳ một gối xuống mép giường, nắm cằm Hà Tấn, cúi đầu, giống như trút giận mà bắt đầu hôn.
Bởi vì không khống chế lực đạo cho nên đầu lưỡi Tần Dương mơ hồ tràn ra vị tanh của máu, nhưng hắn không hề có ý định ngừng, ngược lại còn càng thô bạo hơn. Hắn giống như một con quỷ hút máu đã bị bỏ đói lâu ngày, và tựa hồ chỉ có thứ chất lỏng tanh tanh ngọt ngọt ở giữa mấy phiến môi mới có thể giúp hắn kéo dài sự sống.
… Ba năm, Hà Tấn, năm đó em đơn phương chia tay anh, muốn anh rời khỏi cuộc sống của em, anh đã đồng ý chưa?
Hà Tấn cau mày hừ nhẹ một tiếng, trong miệng có một mùi thuốc lá vô cùng xa lạ, cậu hoảng sợ vươn tay đẩy đối phương ra, nhưng đại não bị men say làm cho mụ mị, hiển nhiên động tác cũng chỉ như là khua múa linh tinh, yếu đuối và vô lực.
— Cho dù tế bào toàn thân đã bị chất cồn thấm ướt sũng, thế nhưng tiềm thức Hà Tấn vẫn đang kêu gào “nguy hiểm" không ngừng, bởi vì mùi thuốc lá xa lạ kia, còn có những động tác gần như có thể gọi là thô bạo nọ…
… Người này, không phải Tần Dương ở trong trí nhớ của mình!
Tần Dương buông Hà Tấn ra, nhưng tay vẫn nắm chặt trên cằm cậu, nhẹ nhàng nâng lên, ép Hà Tấn dùng đôi mắt ngập sương mù để đối diện với mình.
Hà Tấn xụi lơ thân thể, đầu đau như muốn nứt ra, trước mắt chính là một mảnh mơ hồ không rõ. Bỗng cậu nghe thấy một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên ở bên tai: “Biết anh là ai không?"
… Tần… Dương?
Là giọng nói của Tần Dương…
Trong lúc nhất thời, Hà Tấn mở to hai mắt, đồng tử vội vàng co rút lại, a-đrê-na-lin trong máu dâng cao, miệng khô lưỡi rát… Cậu nhận ra thanh âm này, đó là giọng nói của người mà cậu ngày nhớ đêm mong.
… Tần Dương, là anh sao?
Cậu muốn trả lời, muốn hỏi, hai cánh môi mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không nói nổi một câu trọn vẹn.
Bởi vì không nói nên lời, cậu vội vàng vươn tay, chủ động kéo lấy bóng người mơ hồ trước mắt. Giống như kẻ đang chới với giữa dòng nước lũ bỗng nhìn thấy một mảnh gỗ cứu sinh, Hà Tấn dùng tất cả sức lực của mình, ôm chặt lấy người nọ theo bản năng, sau đó ngẩng đầu hôn tới.
Tần Dương… đừng buông tay…
Tần Dương… em rất nhớ anh…
Tần Dương ngẩn người, rất nhanh liền đoạt lại quyền chủ động. Hà Tấn không hề kháng cự, hơi hơi híp mắt, đáp lại không ngừng. Theo nụ hôn này, cậu có cảm giác linh hồn gần như khô kiệt của mình được tưới nước cam tuyền, cậu đã phân không rõ được đây là ảo giác sau cơn say rượu hay là hiện thực. Nếu cậu biết say rượu có thể mơ thấy Tần Dương, vậy thì cậu tình nguyện hàng đêm say sưa không tỉnh…
Tần Dương… em đau khổ quá…
Tần Dương… cứu, cứu em…
——
——
“… Rời khỏi anh, em có tự chăm sóc tốt cho bản thân không?" Tần Dương dùng thứ thanh âm khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Kết hôn chưa?" Âm cuối của hắn khẽ run lên, “Có hạnh phúc không?"
Khóe mắt Hà Tấn phiếm lệ, cũng chẳng biết cậu có nghe được hay không.
“Nói chuyện với em đấy!" Tần Dương rống lên.
“… Ưm!" Hà Tấn ôm cổ Tần Dương theo bản năng, dùng mặt cọ cọ đối phương tựa như đang cầu xin tha thứ, đồng thời liên tục áp nhẹ môi lên vành tai hắn.
Tần Dương rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hiện tại em biến thành cái bộ dạng quỷ quái này, làm sao anh có thể bỏ em mà đi… hả?"
Hắn thực hy vọng mình có thể máu lạnh một chút, giống như Hà Tấn năm xưa, một mực quay đi đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Nhưng hắn không làm được.
Ba năm, không ai biết trong khoảng thời gian này hắn đã phải mất bao nhiêu sức lực mới ngăn được xúc động đi tìm Hà Tấn của bản thân. Hắn liều mạng làm việc, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí là càng ngày càng mạnh mẽ… Hắn cho rằng mình sẽ chóng quên được người nọ thôi, nhưng thời điểm nhìn thấy đối phương một lần nữa, tất cả tưởng niệm cùng nhớ nhung tồn đọng lâu ngày, bỗng dưng quay lại cắn nuốt tâm trí hắn chỉ trong khoảnh khắc. Cuối cùng, hắn lại hạ mình đuổi theo, tìm kiếm và rồi bám dính lên…
“Anh nợ em," Tần Dương cắn môi người nọ, nhỏ giọng nỉ non, “Nhất định là kiếp trước anh nợ em, Hà Tấn…"
——
——
Mãi đến hai ba giờ sáng, hai người mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ hai mươi phút, vòng tay vang chuông báo thức, Tần Dương lập tức mở mắt vươn tay ấn tắt chuông, mỏi mệt nhìn về phía Hà Tấn ở bên người. Đối phương chưa bị đánh thức, nhưng đã thoáng cau mày, dường như ngủ không an ổn mấy.
Tần Dương hôn lên mí mắt cậu, vuốt ve đôi môi đã bị mình hôn đến trầy da, cuối cùng lưu luyến mà nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo, thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi trước khi trợ lý đến gõ cửa phòng. Thời điểm ra khỏi cửa, vừa vặn gặp được cô trợ lý nhỏ đang chạy tới, Tần Dương nhìn nhìn đồng hồ, khàn khàn nói: “Cô bảo Tiểu Chu mười phút nữa lên phòng tôi."
Trở lại phòng mình, Tần Dương nhanh chóng tắm táp và rửa mặt rửa mũi một phen, lúc đi ra Tiểu Chu đã tới.
Hắn một bên mặc quần áo một bên thấp giọng dặn dò: “Tiểu Chu, cậu ở lại thành phố Q, người ở phòng 1108 kia, cậu giúp tôi theo dõi một thời gian, điều tra xem hiện tại cậu ấy đang ở chỗ nào, làm gì, có…" Dừng một chút, Tần Dương ảm đạm nói, “Có bạn gái hay chưa."
Nếu Hà Tấn đã kết hôn, hẳn là hắn có thể biết thông qua đám bạn học, cũng may đến bây giờ vẫn chưa ai nhắc tới tin tức này, Tần Dương sợ hãi nhất chính là nghe được những điều như thế…
Điều chỉnh cảm xúc một chút, Tần Dương tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi nhớ mẹ cậu ấy mắc chứng trầm cảm uất ức, cậu điều tra một chút xem tình trạng bệnh tật của bà ra sao, càng tỉ mỉ càng tốt, có tin gì lập tức nhắn cho tôi, tôi phải tham gia các hoạt động kế tiếp, có lẽ thứ năm tới mới rảnh một ngày, lúc đó sẽ đến đây một chuyến."
Tiểu Chu gật gật đầu: “Vâng."
Thu xếp xong xuôi, Tiểu Chu ở lại, Tần Dương và một đám người xuống lầu lên xe.
Xuyên qua cửa kính ô tô, nhìn về phía khách sạn mười một tầng đã ở đêm qua, đôi con ngươi thâm thúy của Tần Dương bỗng chốc dâng đầy mâu thuẫn của tình yêu say đắm cùng oán niệm ngập tràn.
… Hà Tấn, chờ anh trở lại, anh không định thả cho em tự do nữa.
Tác giả :
Hi Hòa Thanh Linh