[Vampire Knight] Cách (Quy Luật)
Chương 3: Valentine
Thư tình có thể không cần để ý, nhưng chocolate nhất định phải nhận... Lãng phí, đáng xấu hổ.
Không ngừng tát nước lên mặt, Zero với gương mặt lãnh cảm cùng cơ thể tái nhợt, tay đặt ngay tại cổ của chính mình, móng tay đột nhiên dài ra đâm vào làn da nơi vết xăm, nhưng ngay trước khi máu có thể tràn ra liền dừng lại: “Nếu mùi máu lan ra, sẽ bị phát hiện." Cậu thì thầm tự nói, “Chuyện trở thành vampire nếu bị lộ ra... Sẽ làm Yuuki khó xử... Ha ha..." Biết rõ là yêu say đắm trong vô vọng, cậu rốt cuộc còn chờ mong cái gì? Mọi chuyện đã đến nước này, không có đường lui, cũng không có tương lai, nếu càng lún lại càng sâu, đối với bất kì ai đều không có lợi.
“... A..." Sức mạnh của ấn chú sắp biến mất sao? Gần đây, càng ngày càng khát máu, vẫn không thể nào nuốt trôi những viên máu thay thế này... Lúc này, thật có chút khâm phục Kaname Kuran, cơn khát máu ở những kẻ mang dòng máu thuần chủng mãnh liệt hơn vampire bình thường gấp trăm lần, nhưng anh ta vẫn có thể kiềm chế. Trái lại chính mình, thường xuyên đem ánh mắt đặt trên cổ của Yuuki, thất bại... Zero đưa tay vò mái tóc bạc ướt nước, tầm mắt có chút mơ hồ... Hương vị ngọt ngào của máu, nếu như là của Yuuki... Đáng chết! Ta là con người! Không phải hạng người vô năng dễ dàng bị dục vọng khống chế! Tuyệt đối... Không thể!
Bất kể tên vampire nào tấn công con người đều đáng chết!
Sức mạnh của ta, là để bảo vệ.
- -*--
“Hiệu trưởng, ông tìm tôi?"
“Cái gì mà Hiệu trưởng? Sự xa cách của con thật khiến ta đau lòng~ là cha! CHA!"
Zero không có cảm xúc gì đứng ở trước mặt Kaien, ánh mắt tự động xem nhẹ một loạt động tác hành vi đùa giỡn của ông. “Có chuyện gì không?"
“Ahhh... Zero thật vô tình." Kaien vuốt tóc, nghiêm mặt nói: “Cơ thể con, có vấn đề gì không? Nếu..."
“Không có vấn đề gì cả." Zero thản nhiên trả lời, “Nếu đến lúc không thể kiểm soát được, tôi sẽ tự động gia nhập khối Đêm."
“Vậy sao?" Kaien cười cười, Zero chưa bao giờ để người khác vì nó lo lắng, nhưng việc luôn suy nghĩ cho người khác mà không ngại đẩy bản thân vào vực tối như thế này, kẻ làm cha chính là không thể không để ý. Quan tâm người khác đương nhiên là tốt, nhưng cũng không thể không chăm lo cho bản thân... Haizz, vậy nên mới làm người ta phải lo lắng, thật muốn được đứa trẻ này làm nũng một lần xem sao...
“... Như vậy, tôi đi trước." Mắt thấy Hiệu trưởng đã muốn tiến vào thế giới của mình, cậu không có hứng thú ở trong này tiếp tục làm khán giả.
- -*--
“..." Zero hai tay vòng trước ngực, dựa vào thân cây lạnh lùng nhìn quang cảnh ồn ào trước mắt. Ngày mai là lễ tình nhân... Phải không? Có nghĩa là, ngày của chocolate. Zero ngẩng lên, trong đầu lướt qua đủ loại chocolate, màu đen, màu trắng, rải hạnh nhân cùng đậu phộng... Cậu đối với cái loại lễ tình nhân này nọ đều không có hứng thú, nhưng là, đối với chocolate thì ngược lại.
Kaien nói chi phí cho đồ ngọt của cậu gần đây cao hơn trước rất nhiều, cần phải tìm cách giảm bớt. Nhưng với cậu, đồ ngọt chính là thực phẩm có thể áp chế bản năng khát máu tốt nhất.
“A..." Máu... Lại tới nữa sao? Tần suất dường như so với trước kia cao hơn rất nhiều... Yết hầu của cậu cứ lên xuống không ngừng... Rất khát...
Zero không biết đang suy nghĩ điều gì, chậm rãi đem ngón trỏ trái để vào trong miệng... Cắn xuống, một hương vị nồng đậm ngọt ngào, mùi của máu... Dòng máu thuần chủng tinh khiết, quả nhiên rất ngọt... Máu của chính mình, có vẻ như đã hoàn toàn bị đồng hóa, đã hoàn toàn biến thành thủy tổ rồi sao, như vậy, còn có thể tiếp tục lừa mình dối người tự xưng con người sao?
Có máu tươi làm dịu, hô hấp cũng dần vững vàng bình thường trở lại. Zero cười khổ một tiếng, nhìn về phía Yuuki.
Nếu một ngày nào đó hoàn toàn trở thành vampire, sẽ không thể ở tiếp tục mãi ở bên cạnh Yuuki... Đến im lặng nhìn cô cũng không thể... Cho nên, nhất định phải khống chế chính mình, trong chốc lát cũng được, chỉ cần được ở bên cô ấy dù chỉ là một khoảnh khắc...
Zero Kiryuu, lộ ra vẻ mặt như thế, là đang suy nghĩ cái gì? Kaname nghiêng đầu nhìn về phía người thợ săn đứng tách biệt với đám đông ở xa xa, anh không biết tại sao mình luôn nhịn không được đi tìm bóng dáng người này, có lẽ chính là bản năng đề phòng của một vampire đối với hunter, cũng có thể là vì quan hệ với Yuuki.
Anh nhìn Zero chậm rãi đem ngón trỏ rời khỏi miệng, không có hương vị của máu, nhưng... Vừa rồi, nhất định là có chuyện. Người thuần chủng có một cảm giác mãnh liệt, nhất định là cậu ta đang giấu điều gì đó, điều gì có thể làm cho một con người bình tĩnh kiểm soát như cậu ta có một hành động liều lĩnh như vậy... Rốt cuộc là chuyện gì?
Động tác đem ngón trỏ cho vào miệng như thế, nhìn thế nào cũng giống như nhịn đến cực hạn nên muốn hút máu của chính mình... Nhưng là, cậu ta có mùi của thuần chủng? Giống loài cậu ta oán hận nhất?
Theo tầm mắt thủ lĩnh của họ, tất cả thành viên khối Đêm cũng nhìn đến nơi Zero đang đứng... Tên Sao Đỏ bọn họ vô cùng chán ghét... Aidou trong nháy mắt liền biến thành một cái mặt bánh bao.
Kaname xoay người hướng Zero đi đến, các nữ sinh tự động tách ra, tạo thành một con đường rộng rãi để anh có thể thoải mái đến trước mặt cậu thiếu niên tóc bạc.
“Zero Kiryuu."
“Gì?"
Gió nhẹ dịu dàng phất qua mái tóc của hai người, màu nâu đen của bóng đêm, hòa cùng bạch kim của ánh sáng. Đôi mắt mang màu máu của Kaname nhìn thẳng vào đôi mắt tím của Zero, giờ phút này, trong cặp tinh thể kia hiện lên hình bóng của anh, nhưng Kaname biết, hình bóng này giống như là lá rụng xẹt qua mặt hồ, chỉ là gợn sóng, trong chốc lát, có lẽ ngay tại giây tiếp theo, sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.
Rốt cuộc chuyện gì mới có thể lưu lại trong ánh mắt người này? Nếu có, phải chăng là một chuyện anh không thể kiểm soát được.
“Thân thể, vẫn tốt chứ?"
“?!" Tên thuần chủng này, không lẽ đã biết gì sao? Chính mình đã che dấu rất kĩ, không thể nào... “Không phiền anh lo lắng."
“Vậy sao."
Nụ cười này là đang tính toán gì? Anh ta đã biết những gì, hay là đang đánh lạc hướng mình? Zero nhìn thẳng vào mắt Kaname, muốn tìm ra gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy huyết sắc bao trùm, còn lại đều nhìn không ra.
Hừ, phản ứng này... Nhất định là có chuyện gì đó. Tuy rằng không đạt được một đáp án vừa ý, nhưng... Như vậy cũng đủ rồi. Kaname mỉm cười xoay người rời đi, lưu lại một Zero đang nhíu mày cùng một đám người ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không khí giữa hai người trong lúc đó, giống như cả thế giới chỉ còn đối phương tồn tại, kể cả Kaname-senpai và Zero, đều đang giấu mình chuyện gì đó... Yuuki lo lắng nhìn về phía hai người, có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều rồi.
- -*--
Là tình cảm dành cho Kaname Kuran sao?... Zero tựa vào trên vách tường, nghe thanh âm phía bên kia truyền đến. Thanh âm của một cô gái dồn hết tâm huyết vào chocolate cho người mình yêu... Ngu ngốc, lại đi yêu một vampire, không phải là tự mình tìm đau khổ sao? Có lẽ, cả hai chúng ta đều ngu ngốc rồi, Yuuki.
Yuuki, cho dù bị chán ghét, tôi cũng sẽ ngăn cản cậu... Đúng vậy, cho tới nay cậu đều là nghĩ như vậy, nhưng chính vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt u sầu kia, cho nên mỗi một lần đều nhân nhượng. Nhìn người mình yêu vui vẻ đứng bên cạnh Kaname Kuran, dùng ánh mắt ẩn tình nhìn theo anh ta, cậu chỉ có thể phản bội ý chí cùng cảm nhận của mình, đứng ở một bên. Không có cách nào ngăn cản, cũng không có cách nào khắc chế chính mình, cậu cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nhìn sự tình tiếp tục phát triển, cái gì cũng không thể làm, mà cậu cũng không có cái quyền đó.
Nếu có thể là người thân, hay chỉ đơn giản là bạn bè... Chính là mình cái gì cũng không phải. Ở trong mắt cậu, tôi đến tột cùng là như thế nào? Cũng như chocolate mà cậu đang làm, những sản phẩm tốt nhất đều là dành cho Kaname Kuran, còn lại, phải chăng chỉ là những thứ dư thừa an ủi?
Nếu đến cuối cùng cái gì cũng không thể cho, thà ban đầu đừng bước vào trái tim tôi? Dùng hy vọng tạo ra tuyệt vọng, tàn nhẫn... Nhưng mà tôi lại lưu luyến sự thuần khiết dịu dàng của cậu, giống như thiêu thân, không kiềm chế được đi yêu cậu, biết rõ phía trước chỉ có vực thẳm, nhưng vẫn như kẻ điên tự nguyện đi vào, ngu ngốc, là tôi hay là cậu?
Không được... Tôi phải rời xa cậu, thời gian cũng đã sắp hết, thời điểm rời xa cậu, rõ đến mức tôi đã nhìn thấy được rồi.
Zero như mất đi tất cả sức lực, suy sụp ngồi bệt dưới đất, hai tay vòng sau đầu đặt ở đầu gối, đem tất cả suy nghĩ chôn sâu.
Kaien đứng cuối hành lang trầm mặc nhìn Zero như bị bủa vây trong bóng tối, ở trong lòng hít một hơi, quả nhiên vẫn phải cùng Kaname thương lượng một chút.
- -*--
Lễ tình nhân, là thời điểm hỗn loạn nhất trong năm... Zero im lặng đứng ở một bên, Yuuki đứng bên kia, những nhóm nam sinh cũng không có hành động gì vượt giới hạn, chỉ có nữ sinh là điên cuồng... Mặt khác, thành viên khối Đêm quả nhiên làm người khác chán ghét, hoàn toàn chán ghét. Mà trong đó, cái tên đáng ghét nhất, chính là kẻ mang bộ dáng tao nhã nhất – Kaname Kuran, một lũ dối trá.
Bỗng nhiên nhận thấy tầm mắt của người bị mình thầm rủa đang nhìn mình, Zero quay mặt qua một bên, hừ mũi một tiếng. Đang nghĩ ngợi tìm kiếm một lối ra cho riêng mình, dù sao đám người kia cũng đã đi xa, chợt...
“Kiryuu-kun! Cậu... Mong... Nhận lấy chocolate của mình!"
Chỉ là một thanh âm không lớn, lại làm cho đám đông nhốn nháo nháy mắt an tĩnh lại, cả thành viên khối ban Đêm sắp đi đến cửa cũng dừng bước, tất cả đều quay đầu lại nhìn. Nhưng diễn viên chính Zero Kiryuu, vẫn trong trạng thái sững sờ, có chút lúng túng, không biết chuyện gì xảy ra.
“Dám nói ra..."
“Thật là lợi hại..."
Tất cả nữ sinh khối Ngày chung quanh đều thì thầm to nhỏ với nhau, Zero nhìn cô bé đang ngượng ngùng trước mặt, cúi đầu, bàn tay nắm chặt chocolate có chút run run... “Cám ơn." Không có lý do cự tuyệt, vì thế do dự một chút cũng nhận lấy. Không ngờ hành động kia lại giống như chìa khóa mở ra cảm xúc của cậu trong mắt mọi người, những nữ sinh luôn vây quanh khối Đêm đều dừng lại, vốn những thanh chocolate được gói cẩn thận dành cho thần tượng khối Đêm của họ chỉ trong nháy mắt đều ở trên ngực cậu. Đến khi đám đông dần tản ra, từ đầu đến chân cậu đều phát ra hương vị ngọt ngào của chocolate, mà Zero dường như chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, vẫn chớp mắt đứng tại chỗ, miệng hơi hé mở... Cậu vừa rồi, tiếp nhận một cái chocolate... Sau đó, làm sao vậy?
Đến khi cậu phục hồi tinh thần, vừa lúc nhìn đến ánh mắt Yuuki chăm chú nhìn Kaname Kuran, món quà chocolate mà cô cố gắng cả buổi tối bị nắm gắt gao trong tay... Khổ cực như vậy làm ra đến đây, không đưa được cho đối phương thì có ý nghĩa gì. Zero cười khổ một tiếng, đi qua, một tay ôm chocolate, một tay nhanh chóng cầm lấy chocolate trên tay của Yuuki ném tới Kaname đang đứng cách đó không xa, “Này! Của anh làm rơi." Cuối cùng lại tự tay mình đưa chocolate cho tình địch. Đúng là châm chọc.
“Zero! Làm vậy thật không tốt... Hơn nữa, cũng chỉ có một viên." Yuuki vội vàng thấp giọng nói, có chút vui mừng, còn có chút bất an cùng lo lắng.
“Dám vô lễ với Kaname-sama!" Những thành viên còn lại của khối Đêm nhìn về phía cậu với ánh mắt càng nhiều sát khí, dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Kaname-sama, kiêu căng ngạo mạn quá mức.
Kaname nhìn cậu, sau đó nhìn sang Yuuki có chút ngượng ngùng lo lắng ở phía sau, cười, “Cám ơn, Yuuki." Đem viên chocolate kia cho vào túi, xoay người rời đi, thành viên khối Đêm dù đang tức giận cũng đành rời đi theo, nhưng có vẻ mầm mống của chiến tranh đã bắt đầu... Buổi tối, chờ xem, Zero Kiryuu.
- ---------------------------------------TBC---------------------------------------
Không ngừng tát nước lên mặt, Zero với gương mặt lãnh cảm cùng cơ thể tái nhợt, tay đặt ngay tại cổ của chính mình, móng tay đột nhiên dài ra đâm vào làn da nơi vết xăm, nhưng ngay trước khi máu có thể tràn ra liền dừng lại: “Nếu mùi máu lan ra, sẽ bị phát hiện." Cậu thì thầm tự nói, “Chuyện trở thành vampire nếu bị lộ ra... Sẽ làm Yuuki khó xử... Ha ha..." Biết rõ là yêu say đắm trong vô vọng, cậu rốt cuộc còn chờ mong cái gì? Mọi chuyện đã đến nước này, không có đường lui, cũng không có tương lai, nếu càng lún lại càng sâu, đối với bất kì ai đều không có lợi.
“... A..." Sức mạnh của ấn chú sắp biến mất sao? Gần đây, càng ngày càng khát máu, vẫn không thể nào nuốt trôi những viên máu thay thế này... Lúc này, thật có chút khâm phục Kaname Kuran, cơn khát máu ở những kẻ mang dòng máu thuần chủng mãnh liệt hơn vampire bình thường gấp trăm lần, nhưng anh ta vẫn có thể kiềm chế. Trái lại chính mình, thường xuyên đem ánh mắt đặt trên cổ của Yuuki, thất bại... Zero đưa tay vò mái tóc bạc ướt nước, tầm mắt có chút mơ hồ... Hương vị ngọt ngào của máu, nếu như là của Yuuki... Đáng chết! Ta là con người! Không phải hạng người vô năng dễ dàng bị dục vọng khống chế! Tuyệt đối... Không thể!
Bất kể tên vampire nào tấn công con người đều đáng chết!
Sức mạnh của ta, là để bảo vệ.
- -*--
“Hiệu trưởng, ông tìm tôi?"
“Cái gì mà Hiệu trưởng? Sự xa cách của con thật khiến ta đau lòng~ là cha! CHA!"
Zero không có cảm xúc gì đứng ở trước mặt Kaien, ánh mắt tự động xem nhẹ một loạt động tác hành vi đùa giỡn của ông. “Có chuyện gì không?"
“Ahhh... Zero thật vô tình." Kaien vuốt tóc, nghiêm mặt nói: “Cơ thể con, có vấn đề gì không? Nếu..."
“Không có vấn đề gì cả." Zero thản nhiên trả lời, “Nếu đến lúc không thể kiểm soát được, tôi sẽ tự động gia nhập khối Đêm."
“Vậy sao?" Kaien cười cười, Zero chưa bao giờ để người khác vì nó lo lắng, nhưng việc luôn suy nghĩ cho người khác mà không ngại đẩy bản thân vào vực tối như thế này, kẻ làm cha chính là không thể không để ý. Quan tâm người khác đương nhiên là tốt, nhưng cũng không thể không chăm lo cho bản thân... Haizz, vậy nên mới làm người ta phải lo lắng, thật muốn được đứa trẻ này làm nũng một lần xem sao...
“... Như vậy, tôi đi trước." Mắt thấy Hiệu trưởng đã muốn tiến vào thế giới của mình, cậu không có hứng thú ở trong này tiếp tục làm khán giả.
- -*--
“..." Zero hai tay vòng trước ngực, dựa vào thân cây lạnh lùng nhìn quang cảnh ồn ào trước mắt. Ngày mai là lễ tình nhân... Phải không? Có nghĩa là, ngày của chocolate. Zero ngẩng lên, trong đầu lướt qua đủ loại chocolate, màu đen, màu trắng, rải hạnh nhân cùng đậu phộng... Cậu đối với cái loại lễ tình nhân này nọ đều không có hứng thú, nhưng là, đối với chocolate thì ngược lại.
Kaien nói chi phí cho đồ ngọt của cậu gần đây cao hơn trước rất nhiều, cần phải tìm cách giảm bớt. Nhưng với cậu, đồ ngọt chính là thực phẩm có thể áp chế bản năng khát máu tốt nhất.
“A..." Máu... Lại tới nữa sao? Tần suất dường như so với trước kia cao hơn rất nhiều... Yết hầu của cậu cứ lên xuống không ngừng... Rất khát...
Zero không biết đang suy nghĩ điều gì, chậm rãi đem ngón trỏ trái để vào trong miệng... Cắn xuống, một hương vị nồng đậm ngọt ngào, mùi của máu... Dòng máu thuần chủng tinh khiết, quả nhiên rất ngọt... Máu của chính mình, có vẻ như đã hoàn toàn bị đồng hóa, đã hoàn toàn biến thành thủy tổ rồi sao, như vậy, còn có thể tiếp tục lừa mình dối người tự xưng con người sao?
Có máu tươi làm dịu, hô hấp cũng dần vững vàng bình thường trở lại. Zero cười khổ một tiếng, nhìn về phía Yuuki.
Nếu một ngày nào đó hoàn toàn trở thành vampire, sẽ không thể ở tiếp tục mãi ở bên cạnh Yuuki... Đến im lặng nhìn cô cũng không thể... Cho nên, nhất định phải khống chế chính mình, trong chốc lát cũng được, chỉ cần được ở bên cô ấy dù chỉ là một khoảnh khắc...
Zero Kiryuu, lộ ra vẻ mặt như thế, là đang suy nghĩ cái gì? Kaname nghiêng đầu nhìn về phía người thợ săn đứng tách biệt với đám đông ở xa xa, anh không biết tại sao mình luôn nhịn không được đi tìm bóng dáng người này, có lẽ chính là bản năng đề phòng của một vampire đối với hunter, cũng có thể là vì quan hệ với Yuuki.
Anh nhìn Zero chậm rãi đem ngón trỏ rời khỏi miệng, không có hương vị của máu, nhưng... Vừa rồi, nhất định là có chuyện. Người thuần chủng có một cảm giác mãnh liệt, nhất định là cậu ta đang giấu điều gì đó, điều gì có thể làm cho một con người bình tĩnh kiểm soát như cậu ta có một hành động liều lĩnh như vậy... Rốt cuộc là chuyện gì?
Động tác đem ngón trỏ cho vào miệng như thế, nhìn thế nào cũng giống như nhịn đến cực hạn nên muốn hút máu của chính mình... Nhưng là, cậu ta có mùi của thuần chủng? Giống loài cậu ta oán hận nhất?
Theo tầm mắt thủ lĩnh của họ, tất cả thành viên khối Đêm cũng nhìn đến nơi Zero đang đứng... Tên Sao Đỏ bọn họ vô cùng chán ghét... Aidou trong nháy mắt liền biến thành một cái mặt bánh bao.
Kaname xoay người hướng Zero đi đến, các nữ sinh tự động tách ra, tạo thành một con đường rộng rãi để anh có thể thoải mái đến trước mặt cậu thiếu niên tóc bạc.
“Zero Kiryuu."
“Gì?"
Gió nhẹ dịu dàng phất qua mái tóc của hai người, màu nâu đen của bóng đêm, hòa cùng bạch kim của ánh sáng. Đôi mắt mang màu máu của Kaname nhìn thẳng vào đôi mắt tím của Zero, giờ phút này, trong cặp tinh thể kia hiện lên hình bóng của anh, nhưng Kaname biết, hình bóng này giống như là lá rụng xẹt qua mặt hồ, chỉ là gợn sóng, trong chốc lát, có lẽ ngay tại giây tiếp theo, sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.
Rốt cuộc chuyện gì mới có thể lưu lại trong ánh mắt người này? Nếu có, phải chăng là một chuyện anh không thể kiểm soát được.
“Thân thể, vẫn tốt chứ?"
“?!" Tên thuần chủng này, không lẽ đã biết gì sao? Chính mình đã che dấu rất kĩ, không thể nào... “Không phiền anh lo lắng."
“Vậy sao."
Nụ cười này là đang tính toán gì? Anh ta đã biết những gì, hay là đang đánh lạc hướng mình? Zero nhìn thẳng vào mắt Kaname, muốn tìm ra gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy huyết sắc bao trùm, còn lại đều nhìn không ra.
Hừ, phản ứng này... Nhất định là có chuyện gì đó. Tuy rằng không đạt được một đáp án vừa ý, nhưng... Như vậy cũng đủ rồi. Kaname mỉm cười xoay người rời đi, lưu lại một Zero đang nhíu mày cùng một đám người ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không khí giữa hai người trong lúc đó, giống như cả thế giới chỉ còn đối phương tồn tại, kể cả Kaname-senpai và Zero, đều đang giấu mình chuyện gì đó... Yuuki lo lắng nhìn về phía hai người, có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều rồi.
- -*--
Là tình cảm dành cho Kaname Kuran sao?... Zero tựa vào trên vách tường, nghe thanh âm phía bên kia truyền đến. Thanh âm của một cô gái dồn hết tâm huyết vào chocolate cho người mình yêu... Ngu ngốc, lại đi yêu một vampire, không phải là tự mình tìm đau khổ sao? Có lẽ, cả hai chúng ta đều ngu ngốc rồi, Yuuki.
Yuuki, cho dù bị chán ghét, tôi cũng sẽ ngăn cản cậu... Đúng vậy, cho tới nay cậu đều là nghĩ như vậy, nhưng chính vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt u sầu kia, cho nên mỗi một lần đều nhân nhượng. Nhìn người mình yêu vui vẻ đứng bên cạnh Kaname Kuran, dùng ánh mắt ẩn tình nhìn theo anh ta, cậu chỉ có thể phản bội ý chí cùng cảm nhận của mình, đứng ở một bên. Không có cách nào ngăn cản, cũng không có cách nào khắc chế chính mình, cậu cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nhìn sự tình tiếp tục phát triển, cái gì cũng không thể làm, mà cậu cũng không có cái quyền đó.
Nếu có thể là người thân, hay chỉ đơn giản là bạn bè... Chính là mình cái gì cũng không phải. Ở trong mắt cậu, tôi đến tột cùng là như thế nào? Cũng như chocolate mà cậu đang làm, những sản phẩm tốt nhất đều là dành cho Kaname Kuran, còn lại, phải chăng chỉ là những thứ dư thừa an ủi?
Nếu đến cuối cùng cái gì cũng không thể cho, thà ban đầu đừng bước vào trái tim tôi? Dùng hy vọng tạo ra tuyệt vọng, tàn nhẫn... Nhưng mà tôi lại lưu luyến sự thuần khiết dịu dàng của cậu, giống như thiêu thân, không kiềm chế được đi yêu cậu, biết rõ phía trước chỉ có vực thẳm, nhưng vẫn như kẻ điên tự nguyện đi vào, ngu ngốc, là tôi hay là cậu?
Không được... Tôi phải rời xa cậu, thời gian cũng đã sắp hết, thời điểm rời xa cậu, rõ đến mức tôi đã nhìn thấy được rồi.
Zero như mất đi tất cả sức lực, suy sụp ngồi bệt dưới đất, hai tay vòng sau đầu đặt ở đầu gối, đem tất cả suy nghĩ chôn sâu.
Kaien đứng cuối hành lang trầm mặc nhìn Zero như bị bủa vây trong bóng tối, ở trong lòng hít một hơi, quả nhiên vẫn phải cùng Kaname thương lượng một chút.
- -*--
Lễ tình nhân, là thời điểm hỗn loạn nhất trong năm... Zero im lặng đứng ở một bên, Yuuki đứng bên kia, những nhóm nam sinh cũng không có hành động gì vượt giới hạn, chỉ có nữ sinh là điên cuồng... Mặt khác, thành viên khối Đêm quả nhiên làm người khác chán ghét, hoàn toàn chán ghét. Mà trong đó, cái tên đáng ghét nhất, chính là kẻ mang bộ dáng tao nhã nhất – Kaname Kuran, một lũ dối trá.
Bỗng nhiên nhận thấy tầm mắt của người bị mình thầm rủa đang nhìn mình, Zero quay mặt qua một bên, hừ mũi một tiếng. Đang nghĩ ngợi tìm kiếm một lối ra cho riêng mình, dù sao đám người kia cũng đã đi xa, chợt...
“Kiryuu-kun! Cậu... Mong... Nhận lấy chocolate của mình!"
Chỉ là một thanh âm không lớn, lại làm cho đám đông nhốn nháo nháy mắt an tĩnh lại, cả thành viên khối ban Đêm sắp đi đến cửa cũng dừng bước, tất cả đều quay đầu lại nhìn. Nhưng diễn viên chính Zero Kiryuu, vẫn trong trạng thái sững sờ, có chút lúng túng, không biết chuyện gì xảy ra.
“Dám nói ra..."
“Thật là lợi hại..."
Tất cả nữ sinh khối Ngày chung quanh đều thì thầm to nhỏ với nhau, Zero nhìn cô bé đang ngượng ngùng trước mặt, cúi đầu, bàn tay nắm chặt chocolate có chút run run... “Cám ơn." Không có lý do cự tuyệt, vì thế do dự một chút cũng nhận lấy. Không ngờ hành động kia lại giống như chìa khóa mở ra cảm xúc của cậu trong mắt mọi người, những nữ sinh luôn vây quanh khối Đêm đều dừng lại, vốn những thanh chocolate được gói cẩn thận dành cho thần tượng khối Đêm của họ chỉ trong nháy mắt đều ở trên ngực cậu. Đến khi đám đông dần tản ra, từ đầu đến chân cậu đều phát ra hương vị ngọt ngào của chocolate, mà Zero dường như chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, vẫn chớp mắt đứng tại chỗ, miệng hơi hé mở... Cậu vừa rồi, tiếp nhận một cái chocolate... Sau đó, làm sao vậy?
Đến khi cậu phục hồi tinh thần, vừa lúc nhìn đến ánh mắt Yuuki chăm chú nhìn Kaname Kuran, món quà chocolate mà cô cố gắng cả buổi tối bị nắm gắt gao trong tay... Khổ cực như vậy làm ra đến đây, không đưa được cho đối phương thì có ý nghĩa gì. Zero cười khổ một tiếng, đi qua, một tay ôm chocolate, một tay nhanh chóng cầm lấy chocolate trên tay của Yuuki ném tới Kaname đang đứng cách đó không xa, “Này! Của anh làm rơi." Cuối cùng lại tự tay mình đưa chocolate cho tình địch. Đúng là châm chọc.
“Zero! Làm vậy thật không tốt... Hơn nữa, cũng chỉ có một viên." Yuuki vội vàng thấp giọng nói, có chút vui mừng, còn có chút bất an cùng lo lắng.
“Dám vô lễ với Kaname-sama!" Những thành viên còn lại của khối Đêm nhìn về phía cậu với ánh mắt càng nhiều sát khí, dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Kaname-sama, kiêu căng ngạo mạn quá mức.
Kaname nhìn cậu, sau đó nhìn sang Yuuki có chút ngượng ngùng lo lắng ở phía sau, cười, “Cám ơn, Yuuki." Đem viên chocolate kia cho vào túi, xoay người rời đi, thành viên khối Đêm dù đang tức giận cũng đành rời đi theo, nhưng có vẻ mầm mống của chiến tranh đã bắt đầu... Buổi tối, chờ xem, Zero Kiryuu.
- ---------------------------------------TBC---------------------------------------
Tác giả :
Thanh Trúc Diệp