Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 24

Người kia là ai?

Thẩm Lưu Hưởng cũng muốn biết, vì thế y hỏi.

Thanh niên sắc mặt cứng đờ, biểu tình mừng rỡ như điên rút đi như thủy triều, nắm lấy tay Thẩm Lưu Hưởng càng chặt hơn vài phần.

“Ninh Nhuận Tân. Ta là Ninh Nhuận Tân...... Chúng ta từng gặp ở Yêu giới. Ngươi đã nói..... đã nói muốn tới Kiếm Tông tìm ta! Nhưng ngươi vẫn luôn không tới. Ta tìm ngươi đã lâu. Sao ngươi lại có thể không nhớ ta?"

Tay Thẩm Lưu Hưởng bị nắm chặt đến sinh đau, nhấp môi không nói.

Y nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nhớ lại một chút về Ninh Nhuận Tântrong tiểu thuyết. Vì không phải vai phụ chủ yếu, nên chỉ có vài câu ít ỏi.

Sư thúc của Diệp Băng Nhiên, đã từng là thiên tài lóng lánh nhất một thời của Kiếm Tông. Sau đó rơi xuống, cả đời dừng bước ở Kim Đan cảnh.

“Ngươi đại khái nhận lầm người rồi." Thẩm Lưu Hưởng muốn rút về tay, lại bị cầm thật chặt.

Ninh Nhuận Tân nghe thấy câu trả lời, đầu ngón tay cơ hồ muốn khảm vào lòng bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, xương cốt đều sắp bị bóp nát.

“Ngươi làm đau y." ánh mắt Chu Huyền Lan rét căm, bẻ từng ngón tay Ninh Nhuận Tân đang dùng sức đến trắng bệch ra, “Buông ra cho ta."

Ninh Nhuận Tân ngoảnh mặt làm ngơ, đã không khống chế được hành vi, chính mình cũng chưa ý thức được làm đau Thẩm Lưu Hưởng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm y.

“Ta không nhận lầm. Tại sao lại làm bộ không quen biết ta?"

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy người trước mắt này khả năng có chỗ nào đó có bệnh, muốn hắn nhận rõ hiện thực, vì thế nói: “Gương mặt này của ta lớn lên đại chúng, đi ra ngoài một vòng có thể tìm được bảy tám huynh đệ sinh đôi. Các hạ hẳn là nhận lầm rồi, ta là Thẩm Lục Lục. Tên người ngươi muốn tìm khẳng định không phải tên này đi."

Ninh Nhuận Tân ngẩn ra, biểu tình phức tạp, “Cho rằng thêm vào một cái từ láy, ta liền không quen biết ngươi sao...... Thẩm Lục?"

Thẩm Lục Lục cũng học ngây người.

Chẳng lẽ nguyên chủ thật sự dùng Thuật Dịch Dung từng có lui tới với người này, cũng dùng tên giả Thẩm Lục?

Y đang muốn chải vuốt rõ ràng suy nghĩ.

Lúc này, trên tay truyền đến một chút động tĩnh.

Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, thấy bàn tay bị nắm đến da thịt trắng bệch của y, được Chu Huyền Lan nắm vào lòng bàn tay, nhẹ xoa xoa.

Thẩm Lưu Hưởng cảm động đến rơi nước mắt.

Vẫn là đồ đệ nhà mình tốt.

“Hắn là ai?"

Tầm mắt Ninh Nhuận Tân cuối cùng cũng chuyển khỏi người Thẩm Lưu Hưởng, chú ý tới thiếu niên bên cạnh y, hỏi giống như đã từng quen biết.

Chu Huyền Lan: “Có liên quan gì đến ngươi đâu?"

......!

Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy tiếng băng vỡ, cúi đầu vừa thấy, thì ra không phải giả. Lấy Ninh Nhuận Tân làm trung tâm, mặt đất ngưng kết thành hàn băng trong suốt, khuếch tán ra bốn phía.

Chớp mắt liền sắp đụng đến giày Chu Huyền Lan, Thẩm Lưu Hưởng trở tay túm chặt hắn cùng lùi ra sau mấy bước.

Ninh Nhuận Tân thấy thế, hàn ý quanh thân càng sâu.

“Không được." Một người mặc đạo bào tu sĩ xuất hiện bên cạnh Ninh Nhuận Tân, vung tay áo lên làm tan tất cả lớp băng trên mặt đất.

Hắn hướng Thẩm Lưu Hưởng nói: “Xin lỗi, khi sư đệ phát bệnh sẽ nhận sai người."

Người tới chính là Tông chủ Kiếm Tông, Lam Tiêu Sinh.

Ninh Nhuận Tân nghiêng mắt nhìn hắn, khuôn mặt quan ngọc lạnh băng, “Bớt lo chuyện của người khác đi. Lần này ta không nhận sai."

Lam Tiêu Sinh: “Qua nhiều năm như vậy, y không có khả năng nửa điểm bộ dáng cũng không thay đổi."

Ninh Nhuận Tân nhíu chặt mi: “Có lẽ y thay đổi thân hình cùng bộ dáng."

Hắn nói, muốn tới gần Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.

Ninh Nhuận Tân thấy thế liền sửng sốt, dừng bước chân, trên mặt toát ra biểu tình bị thương.

Hắn thu tay, đứng tại chỗ một lúc lâu, hướng Thẩm Lưu Hưởng câu môi cười cười, “Nhất định là ngươi chê ta tu vi quá thấp, mới làm bộ không quen biết ta. Không sao. Chờ tu vi của ta cao lên một chút lại đến gặp ngươi. Chỉ cần ngươi đừng bỏ đi không từ giã nữa là được."

Ninh Nhuận Tân nói xong, chậm rãi lui khỏi tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng.

Chúng trưởng lão Kiếm Tông phản ứng lại, chạy nhanh đuổi theo, “Ninh sư thúc, ngài đi đâu?! Đừng chạy loạn! Sư tổ trách tội xuống không ai gánh vác được a!!"

Đợi đương sự thứ nhất rời đi, chỗ để ánh mắt mọi người hội tụ liền chỉ còn lại một người.

Thẩm Lưu Hưởng ở một bên nhận ánh mắt đến từ đệ tử Kiếm Tông: “Đệch! Người sư thúc tâm tâm niệm niệm chính là y sao? Lớn lên thường thường vô kỳ cũng liền thôi đi, còn cự tuyệt sư thúc chúng ta? Cũng cho y mặt mũi!"

Bên kia, tầm mắt đệ tử Thanh Lăng cũng không cam lòng yếu thế: “Đệ tử ngoại môn ra một nhân tài a! Nhìn dáng vẻ, thông đồng với sư thúc Kiếm Tông không nói, còn đạp người, cuối cùng đối phương còn theo đuổi không bỏ. Sao trước kia chưa từng nghe nói đến nhân vật bậc này?!"

Còn có đệ tử các môn phái khác, lửa hóng hớt đã sớm hừng hực thiêu đốt trong lòng.

Màn đêm buông xuống, lời đồn về Thẩm Lưu Hưởng liền truyền khắp ngóc ngách Kiếm Tông.

“Tìm được người sư thúc tâm tâm niệm niệm rồi, ta tận mắt nhìn thấy. Hả? Bộ dáng thế nào sao? À...... không nhớ rõ."

“Có cái gì mà xông ra? Liền, liền...... cậy sủng mà kiêu đi, ỷ được sư thúc thích, sau đó đạp hắn, còn làm bộ không quen biết hắn. Hình như còn có người mới rồi."

“Nói xem y lấy cái gì khinh thường sư thúc chúng ta? Cho dù sư thúc dừng bước Kim Đan. Nhưng dung mạo, thân thế, tu vi, cái nào không tốt hơn Thẩm Lục Lục y ngàn vạn lần. Thế mà có mặt mũi cự tuyệt sư thúc, quả thực không biết tốt xấu!"

“Thanh danh Thanh Lăng Tông sắp bị đệ tử này hủy hết. Nhưng mà nghe nói là đệ tử ngoại môn."

“Đáng thương sư thúc thâm tình sai lầm, sao mắt có thể mù thành như vậy? Rõ ràng nhặt bừa một người ở ven đường đều tốt hơn người kia!"

Trong một đêm, cái tên “Thẩm Lục Lục" đã thành đại từ chỉ tra nam.

Thẩm Lưu Hưởng nằm trên giường, nhớ tới lúc đệ tử Kiếm Tông đưa trà cho y, bộ dáng như muốn hạ độc vào trà, không khỏi quấn chăn chặt hơn một chút.

Đúng là tuyết rơi tháng sáu, thật là lạnh a.

Đại khái y không hợp phong thủy với Kiếm Tông này. Hồi theo đuổi Diệp Băng Nhiên, bị đệ tử Kiếm Tông mỗi người thóa mạ không biết xấu hổ. Lúc không theo đuổi người, lại bị đệ tử Kiếm Tông mỗi người chửi rủa y tra nam.

Thẩm Lưu Hưởng ưu thương thở dài, móc ra mấy quyển thoại bản đọc non nửa canh giờ. Lúc chuẩn bị đi ngủ.

Bên ngoài bỗng nhiên sáng như ban ngày, có người kinh hỉ vạn phần cất cao giọng nói.

“Ninh sư thúc đột phá!!!"

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Kiếm Tông sôi trào lên, nửa đêm mà chiêng trống vang trời, phô trương có thể so với sư tổ đột phá đến Đại Thừa cảnh ngày ấy.

“Ô ô ô, sau mười năm, cuối cùng sư thúc cũng từ Kim Đan bước vào Nguyên Anh."

“Có phải ban ngày vì Thẩm Lục Lục kia mà sư thúc thương tâm muốn chết, cuối cùng đã chặt đứt niệm tình?"

“Không nói, bây tại ta liền đi thắp nén hương thơm cho Thẩm Lục Lục."

Thẩm Lưu Hưởng ra cửa, đầy đình viện đều là đệ tử Thanh Lăng, phần lớn đều đứng trong sân nhìn dị tượng trên bầu trời, nghị luận sôi nổi.

Thấy y, Lăng Kim Diệp vẫy vẫy tay, làm cái khẩu hình: “Đều nói là công lao của ngươi."

Thẩm Lưu Hưởng: “......"

Nguyên thân chỉ để lại một chút ký ức. Thật đáng tiếc, trong đó không có Ninh Nhuận Tân. Trong nguyên tác lại hoàn toàn không nói đến, y thật không biết hai người có kết giao gì.

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Y nhìn bốn phía, phát hiện phòng Chu Huyền Lan vẫn đóng chặt.

Y muốn đi xem một cái, sao lại ngủ đến say như thế?

Bầu trời đêm lại sáng ngời.

Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy tiếng hút khí liên tiếp, còn có tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời Kiếm Tông.

“A a a a a a! Ninh sư thúc lại song đột phá!!"

Tích lũy đầy đủ.

Trong lòng mọi người toát ra bốn chữ này, còn có "anh tài ngút trời".

Vô số đệ tử Kiếm Tông vì chuyện này mà cuồng hoan, một lãng tiếp một lãng hoan hô nhảy nhót không dứt bên tai, Thẩm Lưu Hưởng đứng tại chỗ xoa xoa lỗ tai.

Lúc này, cửa phòng Chu Huyền Lan đột nhiên mở ra.

Nửa khuôn mặt hắn ẩn trong bóng đêm, tầm mắt phát hiện ra Thẩm Lưu Hưởng xong liền cất bước đi đến.

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện linh khí quấn quanh Chu Huyền Lan bất đồng, bất kể là nồng độ hay tốc độ vận chuyển, đều là vượt đến một cảnh giới mới.

Y hơi mở mắt to, “Ngươi đột phá?"

Bốn phía ồn ào đến lợi hại, Chu Huyền Lan nhất thời không nghe rõ, đi lại gần hơi cúi người xuống, “Sư tôn nói gì?"

Thẩm Lưu Hưởng nói lại lần nữa.

Đôi mắt đen nhánh của Chu Huyền Lan lộ ra chút ý cười, chỉ cái trán, “Hôn một cái sẽ nói cho người."

Thẩm Lưu Hưởng xoay người đi luôn.

Một ngày hôn đến mười lần, miệng đều phải hôn hắn đến phát đau.

Chu Huyền Lan nhanh tay giữ chặt y: “Sư tôn đừng tức giận, đệ tử quả thật đột phá đến Kim Đan cảnh."

Kim Đan cảnh......

Thẩm Lưu Hưởng cắn nuốt mấy chữ này, sắc mặt hơi ngưng.

Hắn nhớ rõ, chính là ở cảnh giới này, Chu Huyền Lan mất hết một thân tu vi, nếm trải nhân tình ấm lạnh, trải qua vô số lần sinh tử tra tấn, tín niệm trong lòng bị biến cố tàn phá hủy diệt, cuối cùng rơi vào bóng tối vô biên.

Cũng là lúc này, Tố Bạch Triệt ở trong lòng hắn là độc nhất vô nhị, địa vị không ai dao động được.

Chu Huyền Lan chần chờ nói: “Sư tôn không cao hứng sao?"

Thẩm Lưu Hưởng bị đánh gãy suy nghĩ, ngước mắt câu môi, trên mặt lộ ra nụ cười sáng sủa, “Đương nhiên cao hứng vì ngươi."

Toàn bộ Kiếm Tông vì Ninh Nhuận Tân đột phá, tiếng ăn mừng còn tiếp tục hoan thiên hỉ địa.

Thẩm Lưu Hưởng kéo Chu Huyền Lan trở về phòng, cởi Túi Tinh Hoa, thò tay vào trong tìm một lúc lâu, móc ra một cái hộp màu xanh lam.

Chu Huyền Lan nhớ rõ, đây là phần thưởng của hắn sau Đại Bỉ đệ tử trên điện Lăng Tiêu, Thẩm Lưu Hưởng nói muốn có nên lấy đi.

Thẩm Lưu Hưởng đưa cho hắn: “Cho ngươi làm hạ lễ."

Chu Huyền Lan không nhận: “Sư tôn cứ cầm lấy là được."

“Yên tâm, linh đan bên trong ta đã sớm lấy ra bán rồi." Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt.

Trong nhà không đốt đèn, ánh sáng đặc biệt tối tăm làm đôi mắt y càng thêm sạch sẽ sáng ngời, đẹp đến mức làm Chu Huyền Lan không thể rời mắt.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ rũ hàng mi, nhét cái hộp vào tay hắn, thúc giục nói: “Mau mở ra."

Chu Huyền Lan nói vâng.

Ngón tay khớp xương rõ ràng đẩy khoá yếm ra.

Hộp vừa mở, một Linh Quả chợt ánh vào mắt Chu Huyền Lan, tỏa ra ánh sáng nhu nhuận, từng sợi tơ hồng gắt gao quấn chặt nó vào hộp.

“Thánh Minh Quả......" Yết hầu Chu Huyền Lan hơi chuyển đông, “Đệ tử mới vào Kim Đan cảnh, không cần Thánh Quả. Sư tôn vẫn là giữ lại đi."

Thánh Minh Quả, Linh Quả mạnh nhất dưới Hóa Thần cảnh, bảo vật đệ nhất trợ giúp tu sĩ Nguyên Anh cảnh đột phá đến Hóa Thần cảnh.

Ngàn năm mới xuất hiện, có thể nói là vật báu vô giá.

Chu Huyền Lan biết Thánh Minh Quả ở trong tay Thẩm Lưu Hưởng. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ đem Thánh Quả cho hắn.

“Ngươi không cần phải coi nó như đồ ăn vặt mà ăn. Nhưng mà......" Thẩm Lưu Hưởng ngập ngừng, hàm hồ nói mấy câu này, “Tốt nhất trước tiên cứ giữ lấy. Nếu về sau linh lực xảy ra vấn đề gì, ví dụ tự nhiên biến mất không còn, ngươi liền thử xem có dùng được hay không. Cho dù là vô dụng, đối với ngươi cũng không hại chút nào."

Mấy ngón tay thon dài của Chu Huyền Lan cầm thật chặt cái hộp, nhẹ giọng nói: “Đệ tử hiểu rồi, đa tạ sư tôn."

Thẩm Lưu Hưởng ngáp một cái: “Được rồi, vi sư buồn ngủ, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Vì thế Chu Huyền Lan giật giật môi mỏng: “Ta có thể ngủ cùng sư tôn không?"

Thẩm Lưu Hưởng không lưu tình chút nào ném người ra khỏi phòng, bang một cái đóng cửa, xoay người uống ngụm trà, phát hiện Chu Huyền Lan còn đứng ở cửa.

“Sư tôn."

“Không được." Thẩm Lưu Hưởng kiên quyết nói.

Chu Huyền Lan giơ tay chỉ lên trán: “Công việc trước khi ngủ, sư tôn quên rồi."

Thẩm Lưu Hưởng nhất thời không nói gì. Thật đúng là chấp nhất.

Y kéo cửa phòng ra, nhân lúc đệ tử trong viện không ai chú ý tới bên này, nhẹ ấn lên cái trán Chu Huyền Lan, sau đó xua xua tay đem người đánh đi, “Rồi, cút đi."

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, lại có không ít người đến Kiếm Tông.

Hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất chính là đoàn người Tây Dương Tông, mặc phục sức thống nhất đỏ tươi. Các đệ tử mặt như nắng gắt, mang theo tư thái kiêu căng ngạo nghễ.

Đệ tử cầm đầu bên hông treo rất nhiều pháp khí, chủy thủ, vô ảnh châm, tiền tài...... đều là vật không tầm thường. Đệ tử còn lại tuy không bằng hắn, nhưng những thứ đeo trên người cũng không ít.

Một đường đi qua, hai bên đường phát ra không ít cảm thán kinh ngạc.

“Người nọ là Kim Điệt Thương đi, Thiếu tông chủ Tây Dương, tuổi còn trẻ đã bước vào Kim Đan cảnh, tiền đồ không thể hạn lượng a."

“Quả nhiên là đệ tử Tây Dương Tông, nghe nói ám khi treo đầy trên người bọn họ cũng chỉ là bộ phận nhỏ. Những thứ lợi hại hơn cất ở bên trong đấy."

“Nói đến ám khí. Nghe nói Kim Điệt Thương lợi hại nhất không phải ám khí, mà là tiễn pháp. Nghe đồn khi còn ở Trúc Cơ kỳ đã dễ bề lấy thủ cấp tu sĩ Kim Đan kỳ ở khoảng cách ngoài ngàn dặm."

“Xác thật có việc này. Tài bắn cung của người này tạo nghệ phi phàm, Tây Dương Tông chủ cố ý tìm tài liệu chế tạo cung tiễn tốt nhất, nhờ đại sư đúc khí tự tay chế tạo một bộ pháp khí cho hắn, Cửu Tiêu Xuyên Vân Tiễn và Rồng Ngâm Vạn Cốt Cung."

“Nghe nói một cung một mũi tên xuất thế là phẩm cấp cao giai, không biết hôm nay có được nhìn đã mắt hay không?"

*

Thẩm Lưu Hưởng ở trong phòng đợi hồi lâu, chải vuốt rõ ràng hơn phân nửa phù văn Phược Linh Thuật, dùng qua cơm trưa, ra cửa đi bộ phơi nắng.

Nghe thấy trường luyện võ truyền đến tiếng ầm ĩ, liền đi đến hướng đó.

Lúc này trên quảng trường rộng rãi, đệ tử Tây Dương Tông tuy chỉ chiếm cứ một góc nhỏ, lại hấp dẫn vô số ánh mắt mọi người.

Bọn họ mang đến một cái lồng giam, bên trong nhốt lại một tiểu nữ hài ước chừng năm sáu tuổi, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, thân hình nhỏ cuộn tròn trong góc lồng sắt, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, ánh mắt mờ mịt khiếp đảm đánh giá bốn phía.

Có người nhất thời nổi giận, muốn tiến lên thảo phạt.

“Chư vị đạo hữu chớ hiểu lầm," một đệ tử Tây Dương chỉ vào đứa trẻ trong lồng, “Đây là Yêu tộc, hậu duệ của Bất Tử Điểu."

Mọi người vây xem sửng sốt, ồ lên.

Bất Tử Điểu chính là thượng cổ thần điểu, sao đột nhiên lại xuất hiện? Còn rơi vào tay Tây Dương Tông?

Đệ tử kia giải thích nói: “Huyết mạch không thuần, chỉ là tạp chủng."

Có người nói: “Vậy cũng thập phần quý hiếm. Tây Dương Tông thật là lợi hại, có thể bắt được yêu loại bực này."

“Đâu có, tông chủ cũng phải phí chút sức lực mới bắt được."

Đệ tử kia trong miệng nói khiêm tốn, lại không kìm chế được đắc ý trên mặt, “Tông chủ cố ý bắt đến để Thiếu tông luyện tập bắn tên. Điểu này ⁰thương nó không thấy nửa phần máu, thả chút canh giờ liền có thể khép lại. Nhưng căn cứ vào tiếng kêu thê lương, cùng với tốc độ miệng vết thương khép lại để phán đoán uy lực công kích."

“Là linh vật tuyệt hảo để luyện bắn tên."

Mọi người nghe vậy liền nhìn thêm vài lần, lúc này mới phát hiện, làn da lộ ra bên ngoài của nữ hài kia che kín vết thương, miệng vết thương tuy phần lớn đều đã khỏi hẳn, nhưng vẫn còn lại sẹo.

Nàng cuộn thân hình lại, nhẹ gãi chóp mũi mềm mại, đôi mắt sáng như tuyết ngậm nước mắt cuồn cuộn, ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn đám người đang chỉ chỏ xung quanh.

Không biết nên hướng ai xin giúp đỡ.

“Ta, ta không phải người xấu...... tha cho ta đi. Ta muốn về nhà……"

Có tu sĩ mềm lòng nhịn không được nói: “Cho dù là Yêu tộc, cũng có linh trí, lấy nàng luyện bắn tên quá mức tàn nhẫn máu lạnh."

Trong đám người truyền đến tiếng hừ lạnh.

Kim Điệt Thương đem người nói chuyện nọ một chưởng đẩy xuống mặt đất, “Ta thấy ngươi rõ ràng là ghen ghét. Đối đãi với Yêu tộc, nói gì tàn nhẫn hay không tàn nhẫn? Lòng dạ đàn bà. Khó trách một đống tuổi vẫn chỉ là tu sĩ Kim Đan cảnh. Nếu ta là ngươi, sợ là đã hổ thẹn mà chết."

Dứt lời, hắn chắp tay ra sau, dạo bước đi về phía lồng sắt.

Nữ hài thấy hắn, phản xạ kêu khóc ầm ĩ,p cực lực cuộn lại thân hình, kêu lên vài tiếng khóc than lảnh lót.

Kim Điệt Thương nghe thấy nhăn mày lại, quát lớn một tiếng, chợt mở nhà giam ra.

Tiểu nữ hài nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi lồng giam, nháy mắt hóa thành một hư ảnh như chim, ánh nắng xuyên qua lông chim gần như trong suốt, khúc xạ ra ánh vàng sáng sủa.

Mọi người ở đây đều kinh ngạc cảm thán với ngoại hình xinh đẹp của Bất Tử Điểu.

“Nàng bay đi rồi!" Có người kinh hô.

Nháy mắt tiếp theo, lại thấy Kim Điệt Thương gỡ trường cung treo bên ngoài lồng giam xuống, lại lấy ra một mũi tên, kéo cung bắn tên.

Hưu......!

Mũi tên cắt qua không trung, xuyên qua đầu Bất Tử Điểu, sau đó rơi xuống đất.

Có đệ tử vội vàng đi nhặt.

Bất Tử Điểu cứng lại giữa không trung, đầu nứt ra một cái lỗ mắt thường cũng có thể thấy, một lúc lâu sau vẫn không thể động đậy.

Đệ tử Tây Dương vội khen nói: “Tiễn pháp của Thiếu tông chủ quá tốt, dùng cung tiễn hạ đẳng đã có thể bắn ra uy lực cường đại như vậy, nếu dùng Cửu Tiêu Xuyên Vân Tiễn với Rồng Ngâm Vạn Cốt Cung, sợ là điểu này có bất tử cũng chết mất rồi."

Người bên cạnh liên tục phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, không biết hôm nay nhiều người như thế, có phúc khí thưởng thức cũng tiễn của thiếu tông chủ hay không?"

Kim Điệt Thương không kiên nhẫn nói: “Mỗi lần đều là một mình ta chơi, các ngươi cũng tới luyện tập a, mũi tên bên hông sao có thể để như đồ trang trí?"

Có người nịnh nọt nói: “Thấy tiễn pháp của ngài, ai còn có mặt mũi giương cung bắn tên đây?"

Kim Điệt Thương nhẹ nhướng mày, ngạo khí mười phần hừ một tiếng, “Tẫn nói tốt hơn lời nói, nhưng ngược lại cũng là lời nói thật."

Trên không trung, miệng vết thương của Bất Tử Điểu đã khép lại hơn phân nửa, ẩn ẩn có xu thế vỗ cánh rời đi.

Kim Điệt Thương thấy thế liền thở dài, lộ ra vẻ mặt không thể nề hà, “Ta vốn không muốn làm nàng trọng thương, dù sao thì vạn vật đều có linh. Nhưng mà, phải làm nàng an phận chút mới được."

Hắn nói xong liền đưa tay lên, một cây cung tinh dài tinh mỹ màu đỏ đậm hiện ra, có lắp ba mũi tên lấp lánh ánh bạc.

“Khi Thiếu tông chủ mới Trúc Cơ kỳ, liền dùng bộ pháp khí này lấy mạng một tu sĩ Kim Đàn kỳ cách xa ngàn dặm, một mũi tên phong hầu. Bây giờ lại bước vào Kim Đan kỳ, một mũi tên này bay ra, chỉ sợ rơi lên trên người Bất Tử Điểu còn nhỏ tuổi, không phải chỉ chịu trọng thương đơn giản như vậy."

“Chuyện tốt chuyện tốt, ta còn chưa từng thấy Bất Tử Điểu bỏ mạng."

Mũi tên ánh bạc lành lùng nghiêng nghiêng chỉ thẳng lên không trung.

Bất Tử Điểu nhận thấy được nguy hiểm, liều mạng giãy giụa. Nhưng vết thương trên đầu nàng còn chưa khép lại, lúc này không có sức lực nhúc nhích, nghiễm nhiên thành bia ngắm sống.

Nàng sợ hãi rớt nước mắt, dùng tiếng nói non nớt gập ghềnh xin tha, nức nở nói: “Ta không phải người xấu. Thật sự không phải. Đừng giết ta. Cầu xin các ngươi...... Ta, ta chỉ muốn về nhà. Ta chưa từng bắt nạt các ngươi a."

Có người nhìn không được muốn tiến lên ngăn cản.

Đồng bạn vội vàng giữ chặt hắn: “Trăm triệu lần không thể! Kim Điệt Thương là tính mạng của Tông chủ Tây Dương Tông. Ngươi đi ngăn cản sẽ chọc bực hắn. Đắc tội với hắn tương đương với đắc tội toàn bộ Tiên tông Tây Dương a! Nhịn đi, nhịn đi!"

Mấy tu sĩ khác đang ngo ngoe rục rịch nghe nói thế, cũng sôi nổi dừng lại bước chân.

Tuy không đành lòng, nhưng vì một yêu loại, đắc tội con quái vật khổng lồ Tây Dương Tông này, mất nhiều hơn được không nói, còn khả năng đưa tới họa sát thân. Tính đâu không ra.

Kim Điệt Thương cười lạnh một tiếng, buông ngón tay ra.

Bên cạnh tiếng Cung Rồng Ngâm vang lên, Xuyên Vân Tiễn xẹt qua một sợi ánh bạc, mang theo uy áp làm người sợ hãi, đánh tới phía Bất Tử Điểu trên không trung.

Cả người Bất Tử Điểu run rẩy như cái sàng, hơi hơi trợn to mắt, đồng tử phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đang lao tới, nàng sợ hãi phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Lúc này, một tiếng xé gió giây lát phóng đến.

Hưu......!

Một mũi tên lông vũ xẹt qua một đường cong duyên dáng giữa không trung, chợt chạm vào Xuyên Vân Tiễn.

Nhưng hai mũi tên tài chất khác nhau như trời với đất, trong khoảnh khắc, mũi tên lông vũ bị đánh gãy, mũi tên bạc lại chưa mảy may chậm lại, thẳng hướng Bất Tử Điểu mà đi.

Nhưng mà, lại “hưu hưu......" hai tiếng.

Hai mũi tên lông vũ nối gót tới, chắn trước Xuyên Vân Tiễn.

Không chỉ có như thế, mọi người thấy hai mũi tên phóng qua, còn có thêm mười mũi tên lông vũ đạp không mà đến.

Tiếng “hưu hưu hưu hưu......" không dứt bên tai.

Cuối cùng Xuyên Vân Tiễn một không địch nổi mười, một sợi ánh bạc từ không trung rơi xuống.

“Đang" một cái dừng trên mặt đất cứng rắn.

Trong ngoài trường luyện võ rơi vào một mảnh tĩnh lặng.

Sắc mặt Kim Điệt Thương xanh mét, tay nắm lấy trường cung chặt đến phát run, gân xanh nổi lên, ánh mắt dữ tợn nhìn lại một góc ngoài quảng trường.

Mọi người nhìn theo tầm mắt hắn, thấy một thiếu thiên dựa vào thân cây.

Người mặc áo bào trắng, trên cổ tay áo, vạt áo có thêu hoa mai tơ vàng. Dưới chân là đệ tử Tây Dương Tông lúc trước đi nhặt mũi tên ngã lăn ra.

Cung tiễn trong tay hiển nhiên là lấy đến từ tay đối phương.

Nhận thấy được tầm mắt.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng xoay mũi tên lông vũ, nâng đôi mắt cười như không cười, lắp tên bắn cung, đầu mũi tên tỏa ánh sáng lạnh lẽo hướng thẳng đến Kim Điẹt Thương đang được đệ tử Tây Dương vây quanh.

“Hay là, ta cũng bắn ngươi chơi cho vui?"
Tác giả : Phong Không
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại