V Đại Có Một Bé Chuột
Chương 6: Ý tưởng chợt lóe
“Không hổ là quý tộc, thật có tiền."
“Cái bánh kem này ăn ngon thật."
“Frankie câu cư nhiên ăn đến cả mặt đều là kem bơ!"
“Lau một chút là được rồi… thật đáng tiếc, nơi này là hoa viên nhà Malfoy, nếu không…" Frankie ngẩn gương mặt tròn trịa của mình lên nhìn trăng tròn giữa trời. “Lần trăng tròn tháng trước, chúng ta còn chơi đốt lửa trại nha."
Trong suy nghĩ của Frankie, có thể cùng mấy người bạn nhỏ của mình vây quanh lửa trại, vui vẻ chơi đùa còn thú vị hơn tham dự một buổi tiệc xa hoa như thế này.
“Đúng vậy, nếu không phải sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, tớ cảm thấy bộ quần áo này ngày hôm nay của mình rất thích hợp để diễn vương tử báo thù."
“Tớ lại thích diễn cuộc phiêu lưu của Sawyer."
“Rõ ràng dũng sỹ đấu ác long mới là kinh điển."
“Đừng ồn ào, chúng ta không thể ở trong hoa viên nhà Malfoy vừa ăn vụng vừa chơi trò diễn kịch." Đúng là bé gái sẽ sớm hiểu chuyện mà. Câu đầu tiên Alice nói liền nắm đúng trọng điểm, bất quá cô bé tựa hồ cũng tiếc nuối cảnh sắc xinh đẹp như vậy, nếu chỉ ăn uống… thật sự có chút lãng phí. “Peter, cậu kể chuyện đi. Kể… những câu chuyện có liên quan đến ánh trăng."
Mấy đứa trẻ khác nghe vậy cũng lập tức nổi lên hứng thú, những câu chuyện của Peter đến cuối cùng cũng có thể soạn thành kịch bản để biểu diễn, đầu tiên là cốt truyện ngoạn mục lôi cuốn bọn họ, sau đó là đem chính bản thân mình tham dự vào.
Đây cũng chính là lý do bọn họ cam tâm chấp nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc của Peter, nhất định không thể khiến những câu chuyện thú vị như vậy… trở nên thất vọng.
Đương nhiên, sự ‘nghiêm khắc’ trong mắt những đứa trẻ này trên thực tế cái gì cũng không tính. Người ta mới sáu tuổi, Vu Nghị cho dù có phát tác bệnh nghề nghiệp thế nào đi nữa, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng với mấy đứa bé như vậy.
“Ánh trăng… Hằng Nga sao?" Làm người Trung Quốc, đó đương nhiên là phản ứng đầu tiên, nếu là một người phương tây mà nói, không chừng sẽ nhớ đến vị nữ chiến sỹ xinh đẹp Diana kia.
“Hằng Nga… cái tên này thật kỳ lạ."
Mấy đứa trẻ đều phê phán cái tên Hằng Nga này quả thực quá kỳ quái, thế nhưng bởi vì Vu Nghị nhất thời không nhớ ra cái tên Hằng Nga trong tiếng anh được dịch thế nào, vì vậy chỉ có thể dùng Hán ngữ phát âm, tự nhiên cực kỳ cổ quái.
“Đó là một cái tên, nó đã từng thuộc về người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian…"
“Có bao nhiêu đẹp?"
“Ồ…" Cái này thật khó hình dung, giới phù thủy hiện giờ ngay cả một ngôi sao cũng không có, mà ban nhạc Quái tỷ muội trong nguyên tác nhắc đến hiện giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, mà cái tên ngu ngốc Lockhart kia càng không biết là đang ở nơi nào. Phải so sánh thế nào đây?
“So với Lucius Malfoy còn đẹp hơn sao?"
“… …" Simon thuận miệng nói một câu khiến mọi người đồng loạt nhìn qua.
Vu Nghị đổ mồ hôi, tại sao tình huống lại đột nhiên triển khai theo phương thức kỳ lạ như vậy, người đẹp nhất trong mắt của trẻ con không phải là mama sao? Bất quá…"Hẳn là cũng không sai biệt lắm, bất quá anh ta mới có mười tuổi." Hằng Nga có loli hơn nữa cũng sẽ không mới có tý tuổi đã lập gia đình như vậy.
Chờ một chút, người phương Tây vóc dáng cao lớn, Lucius lại là nam giới, nếu như trong thần thoại thật sự có nguyên hình từ lịch sử, vị Hằng Nga này khi gả cho Hậu Nghệ hẳn là ngoại hình cũng không sai biệt lắm đi…
Khụ khụ, lo lắng cái này để làm chi.
“Mười tuổi cũng đã rất đẹp, chẳng lẽ không đúng sao? Các cậu đã nhìn thấy ai còn đẹp hơn Lucius Malfoy chưa?"
“Thế nhưng Peter nói Hằng Nga đã trưởng thành rồi."
“Đó chính là giống ngài Malfoy đi? Các cậu đến trễ không gặp được ngài Malfoy, so với cậu trẻ Malfoy càng đẹp hơn nhiều."
“Thực sao? Vậy đợi lát nữa chúng ta liền lén đi nhìn đi."
“Được rồi, Peter, cậu kể tiếp đi. Lucius và mặt trăng sẽ như thế nào?"
“… …" Ngày hôm nay đám con nít này đã bị khuôn mặt xinh đẹp của nhà Malfoy kích thích sao?
Vì vậy, khi người nào đó cuối cùng cũng có thể tách khỏi tàng thư viện của nhà Malfoy ra ngoài, lúc tản bộ dọc theo hành lang, liền nghe được một giọng nói trẻ con mềm mại…
“Abraxas rưng rưng từ biệt người chồng Black của mình, từ từ bay lên không trung, quanh thân tản ra ánh sáng như những ngôi sao xinh đẹp. Lúc người vừa chạm chân đến mặt trăng, một tòa cung điện hoa lệ đột ngột mọc lên từ mặt đất, một tinh linh nhỏ nhắn cũng có mái tóc bạch kim đồng dạng tên Lucius đã ở đó chờ ngài từ khi nào. Thiếu niên mạo muội bày tỏ sự ái mộ với Abraxas, thật nhiều năm sau, Abraxas rốt cuộc cũng động lòng, cùng Lucius sống hạnh phúc vui vẻ trên cung trăng."
“… …" Người nào đó đi ngang qua.
Người nào đó tự nhiên có tên thông dụng là kẻ thần bí, từng dùng cái tên Tom Riddle, nghệ danh Voldemort, tên hiệu V điện hạ, V đại, Xà thúc, gã não tàn cắt lát bản thân….
Hắn hiện tại vẫn chưa cắt đến nghiêm trọng như sau này, thế nhưng gương mặt nguyên bản vô cùng tuấn mỹ đã bắt đầu biến dạng, thoạt nhìn giống như đã bôi một tầng sáp thật dày, vô cùng quái dị. Gương mặt vốn dĩ có đủ năng lực đè ép sự xinh đẹp của Malfoy, hiện tại bị lăn qua lăn lại trở thành hàng nhặt ven đường rồi.
Nếu như ánh sáng chiếu không được tốt, còn có chút hiệu quả giống phim kinh dị.
Bất qua hiện tại cũng chỉ mới là năm 66, tuy rằng biến hóa trên mặt hắn đã khá rõ ràng, thế nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn. Nếu không lấy thân phận của hắn bây giờ, sẽ không cần cùng Abraxas Malfoy bảo trì hữu nghị đến mức tự mình chạy đến trang viên Malfoy chúc mừng sinh nhật Lucius, thậm chí còn theo ý đối phương mà lưu lại.
Chỉ những hành động này cũng đã nói rõ, hắn không xem xem nhà Malfoy là người ngoài, điểm đó sau khi Voldemort điên rồi sẽ không duy trì được.
Bối cảnh đã giới thiệu xong, bất quá nghĩ đến, vô luận Hắc ma vương là não tàn hay lý trí, nghe được một đoạn văn chương như vậy hẳn là đầu óc cũng sẽ bị chết máy trong chốc lát.
Thế nhưng đán trẻ con bên kia lại là nghe đến vô cùng vui vẻ, tận lực che miệng thấp giọng cười, chỉ là tiếng cười hồn nhiên vui vẻ này, vẫn có thể nương theo tiếng gió truyền đến, khiến người nào đó không khỏi cảm thấy thư sướng.
Rất hiển nhiên, câu chuyện Hằng Nga bôn nguyệt phiên bản mới này, cho dù là đám trẻ con mới sáu tuổi nghe vào cũng cảm thấy được phong cách rất buồn nôn, vì vậy mọi người liền cười đến vui vẻ thoải mái, hoàn toàn không chút nào cố kỵ đến cảm thụ của những người xung quanh.
Voldemort đi ngang qua nghe được một đoạn như vậy, còn đang buồn bực bản thân chỉ là vào thư phòng ngồi một lát, thế giới bên ngoài vì sao lại có biến hóa lớn đến thế?
Lại chậm rãi tiêu hóa một chút, càng suy ngẫm càng cảm thấy không hợp lẽ thường. Cái gì ánh trăng, cái gì cung điện chứ?
Ý nghĩ tiếp theo chính là… có người đang nói bậy ở đây. Là người của Hội Phượng Hoàng sao?
Lại nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, Voldemort lập tức bác bỏ hoài nghi vừa rồi, chỉ là một đám trẻ con năm sáu tuổi mà thôi. Cho dù Hội Phượng Hoàng thật sự học được cách tấn công bằng dư luận, cũng sẽ không để mấy đứa trẻ con này đi ra làm ầm ĩ.
Ánh mắt của hắn không tự chủ được dừng lại trên người Peter, vốn rất nổi bật trong đám đông.
Hoàn toàn không phải loại người giống như hắn và Abra, dùng khí thế, cử chỉ hoặc phô trương thực lực hấp dẫn tầm mắt mọi người. Đứa trẻ kia…
Cho dù là ở nơi nào, cho dù là không chút hình tượng cười to đều khiến cho người ta có loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, thậm chí dù gươgn mặt có treo lên biểu tình hoa lệ cổ quái, vấn dụ ánh mắt của người ta dõi theo.
Loại dõi theo này, không giống với cảm giác kính nể, sùng bái, sợ hãi mà hắn vẫn thường cảm thấy.
Mà sự tồn tại của đứa bé này chính là đơn thuần khiến cho người ta yêu thích, đơn thuần khiến cho ánh mắt của người khác phải dừng lại trên người mình… (Thuộc tính max điểm của siêu sao)
“Con cái nhà ai đây?" Chỉ là tò mò một chút, sau đó lại nhớ đến ngôn ngữ châm chọc vừa rồi của đứa bé này."Đó là… kết quả phong lưu của Abra?"
Rất có thể đi. Nhìn kỹ thì đứa trẻ này cùng Lucius cũng có vài điểm tương đồng, tỷ như đường nét môi và viền mặt.
“Được rồi được rồi, nghe qua cười đủ là được, cái chuyện cười này cũng không thể tùy tiện nhắc lại." Vu Nghị cất lời dặn dò mấy người bạn của mình, mọi người hiện tại còn nhỏ, còn chưa thể hiểu hết khẩu vị nặng nề trong câu chuyện này, thế nhưng chờ đến khi bọn họ lớn rồi nhớ lại, cũng không biết biểu tình sẽ là thế nào.
“Thế nhưng thật thú vị mà, tớ rất muốn kể cho người khác nghe." Một câu của Alice liền biểu lộ trọn vẹn tâm tư của mọi người. “Còn không thì… chúng ta viết nhật ký lặng lẽ?"
Nhật ký lặng lẽ được làm từ một loại giấy đặc thù, có tính chất gần giống với thư sấm, bất quá thư sấm chính là sau khi được mở ra, rống to rồi tự động tiêu hủy, nhật ký lặng lẽ thì sẽ đem trang giấy của người viết vứt ra bên ngoài, sau một thời gian tự động biến mất.
Giống như đem chuyện riêng tư lặng lẽ nói cho trang nhật ký tuyệt mật, chỉ có tự mình biết đến.
Trên thực tế, phù thủy chỉ cần dùng một câu thần chú tẩy trừ, một bùa hỏa diễm hừng hực, tứ phân ngũ liệt gì đó là có thể đơn giản xử lý xong, không để bất cứ ai phát hiện. Bất quá, trên thế giới còn có một loại chuyện gọi là… học đòi văn vẻ.
Đó cũng không phải thói quen độc hữu của người Trung Quốc, bởi vì bất luận là ở nơi nào, chẳng ai đủ quyền năng ngăn cản nữ giới ôm ấp tình cảm lãng mạn.
Ngồi dưới bầu trời đêm say lòng người, giai nhân tựa vào ban công ngắm ánh sao tỏa sáng, đem những điều thầm kín nhất của trái tim mình ký gởi vào trang giấy trắng, sau đó lại gấp thành máy bay hoặc là hạc giấy tung lên bầu trời, nhìn trang giấy bùng cháy giữa không trung, phảng phất như tâm tư của mình đều đã được Merlin thấu hiểu.
Đây có thể xem như cách gởi gắm phiền não của phần lớn nữ phù thủy, tựa như thả hoa đăng, chép thơ vào lá trúc, buông trôi theo dòng nước. Một lựa chọn lãng mạn lại tuyệt hảo cho nữ giới.
Mama của Alice rất thích những thứ này, khiến cho cô bé Alice cũng thích chơi những trò vụn vặt đó.
Đối với yêu cầu của nữ giới, Vu Nghị trên cơ bản đều rất dung túng, hống chi Alice còn luôn luôn hiểu chuyện, yêu cầu đề ra hoàn toàn không phải quá đáng. Một cô gái nhu thuận khả ái như vậy, tương lai lại phải gả cho một tên tròn trịa lại ngô nghê như Frankie…
Này? Vì sao lại có loại tâm tình quỷ dị như sắp gả con gái thế kia?
Trong đầu lóe lên một loạt hình ảnh kỳ quái, bất quá tốc độ của Vu Nghị cũng không có chậm lại, nhẹ nhàng lấy ra cái gói nhỏ trong vạt áo choàng, tìm đủ những thứ Alice yêu cầu. Giấy viết nhật ký lặng lẽ, bút lông chim, mực nước, còn có một ngọn nến nữa.
Chỉ cần lay nhẹ, ngọn nến liền tự động cháy lên, hơi nhấn nhẹ xuống chân nến liền ổn định lơ lửng giữa không trung, tại vị trí chủ nhân buông tay, càng không có giọt sáp nhỏ xuống. Tuy rằng cường độ ánh sáng có chút yếu ớt, thế nhưng chỉ cần đốt thêm vài cây là xong, vẫn là rất thuận tiện.
Alice cao hứng viết ra, chỉ là thỉnh thoảng còn phải dừng bút một chút…
“Peter, từ cung điện phải viết như thế nào?"
“… … Cứ để tớ viết đi."
“Không nên, tớ muốn tự viết!" Cô bé cực kỳ kiên trì, sau đó lại nghiêng nghiêng ngã ngã viết xong đại cương câu truyện, còn hào hứng gấp mảnh giấy lại thành một chiếc máy bay xinh đẹp, thả lên trời cao, nhắm mắt ước nguyện…
“Alice, cái này cũng không cần ước nguyện đâu?"
“Tớ đã quen rồi…" Alice có chút ngượng ngùng. “Bất quá có ước một chút hẳn là cũng không có chuyện gì đi!"
Cô bé nghịch ngợm nháy mắt, lớn tiếng nói ra nguyện vọng của mình.
“Mong rằng hai quý ngài Malfoy sẽ thích câu chuyện này." Không đợi mọi người phản ứng kịp, cô đã dùng lực ném máy bay ra ngoài, sau đó…
“Peter cơn gió này hình như có chút kỳ lạ." Mái tóc và y phục của mọi người đều bị thổi đến có chút rối loạn. Quan trọng hơn chính là, máy bay giấy trong nháy mắt đã biến mất rồi.
“Thật đáng tiếc, tớ còn muốn nhìn nó bốc cháy mà."
“Coi như là ý của Merlin đi, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về đại sảnh thôi, nếu không sẽ không lễ pháp. Tớ đặc huấn cho các cậu cũng không phải dùng để trốn mãi ở hoa viên." Sau khi lừa gạt mấy đứa trẻ quay về đại sảnh, Vu Nghị cũng ngoái đầu nhìn thoáng qua phương hướng máy bay giấy vừa biến mất lúc nãy.
Trong ánh mắt mang theo hồ nghi và đề phòng, khiến cái kẻ nhất thời tâm huyết trào dâng đoạt lấy cái máy bay giấy kia đạt được thỏa mãn ngoài ý muốn.
Định mệnh vô cùng cường đại, ở bên kia, Sirius trọng sinh đang lôi kéo người bạn tốt mới quen của mình đi khắp nơi thám hiểm, hồn nhiên không biết bản thân đã bỏ lỡ những gì. Bất quá, những món quà bí mật phải được mở ra trong trường hợp bạn không biết những thứ ở bên trong mới thú vị, không phải sao?
Vu Nghị dẫn theo một đám trẻ con quay về đại sảnh, trước tiên là đi chào hỏi gia trưởng để bọn họ yên tâm, sau đó còn để bọn nhóc triển khai hiệu quả đặc huấn, thử bắt chuyện cùng với những hài tử quý tộc khác, thật sự là không tìm ra điểm sai lầm.
Bản thân của y thì tiếp tục dùng thân thể sáu tuổi này hiển lộ phong thái siêu sao, đồng thời tùy nơi tùy lúc vì mấy người bạn nhỏ của mình bổ cứu.
Bất quá, lúc này mấy đứa trẻ thật ra lại khiến y phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chỉ vừa bước ra bước đầu tiên, bọn họ đã mang đến cho y một niềm vui lớn.
“Peter, đây là Regulus, chúng ta có thể cho cậu ấy chơi chung sao?"
“Thế nhưng… gia quy nhà Black lại rất nghiêm khắc."
“Thế nhưng Regulus rất tốt. Hơn nữa cậu ấy còn không có bạn bè nào khác."
“Đợi sau này chúng ta có thể viết thư mời, nếu như cha mẹ cậu ấy đồng ý liền có thể."
Nếu đã lui một bước thì sau này sẽ lui thêm vô số bước nữa, vài người lập tức lôi Vu Nghị qua, chỉ vào vợ chồng gia chủ nhà Black."Vậy bây giờ cậu liền qua xin phép đi!!!"
Ánh mắt hình sao, bán manh, làm nũng… toàn bộ triển khai. Cậu không đáp ứng bọn tớ liền khóc cho cậu xem
Mấy đứa nhóc này.
Trên tránh ảnh đế hiện ra mấy đường chỉ đen, thế nhưng vẫn kiên trì bước đến trước mặt vợ chồng nhà Black.
“Pettigrew? Robert Pettigrew là gì của cậu…" Vu Nghị vốn tưởng rằng sẽ lập tức bị từ chối, nào ngờ lại vì cái họ này mà xuất hiện một đường rẽ mới.
“Ngài ấy là phụ thân của cháu." Cũng là viên chức nhỏ dưới tay ngài, thật vất vả cho ngài còn nhớ được.
“Cậu trẻ đây vừa nói, muốn Regulus đến nhà của cậu chơi trò gì?" Đây có thể coi như là một danh từ mới trong giới phù thủy, đối với hai vợ chồng nhà Black thật sự chưa từng nghe qua.
“Diễn kịch, chính là dựa vào một câu chuyện, lại sắm vai những nhân vật trong đó…" Tuy rằng có thể sử dụng trò chơi gia đình giả để hình dung, thế nhưng tôn nghiêm của ảnh đế lại không cho phép. Tốt xấu thì đám kịch bản kia đều là do y khổ tâm viết ra có được không.
Vì vậy Vu Nghị liền rất tận tâm giải thích toàn bộ quá trình.
Mà phải giải thích như vậy thật ra cũng là lần đầu tiên, bởi vì người lớn trong những gia đình khác thường đều không quan tâm bọn họ là đang chơi đùa cái gì.
“Trò chơi diễn xuất…" Orion Black có chút sâu xa nhìn đứa con trai nhút nhát của mình, lại nghĩ đến những hành động không bình thường gần đây của đứa con lớn. Ông lập tức ngăn lời phản bác của vợ mình lại, lập tức mở miệng cho phép con trai nhỏ một tuần có thể đi chơi nửa ngày.
Hơn nữa còn giao cho Vu Nghị một túi lớn galleon vàng, xem như là… tài trợ cho trò chơi.
Vu Nghị theo thói quen đem tất cả kinh ngạc đều thu lại dưới lớp da mặt, điều này càng khiến cho Orion gia tăng hảo cảm, cao hứng vỗ vai Vu Nghị, để y mang theo Regulus sang một bên trò chuyện.
“Orion, anh đang làm gì vậy? Để Regus và những đứa trẻ kia…" Phu nhân Walburga vừa thấy bên cạnh không còn ai liền bắt đầu chất vấn chồng mình.
“Em nhìn lại một chút, trong những đứa trẻ này không có Máu bùn, cũng không có máu lai, cha mẹ hai bên ít nhất đều có thân phận phù thủy. Regulus cần rèn luyện, trước đây ánh mắt của chúng ta đều đặt trên người Sirius, hiện tại Regulus so với Andromeda còn ngại ngùng hướng nội hơn một chút, như vậy là không được. Thế nhưng nếu muốn ép con thay đổi… khó bảo đảm lại không xuất hiện thêm một Sirius, chúng ta không phải trước kia đều hy vọng Sirius có thể nghe lời hơn một chút, mới dẫn đến hiện tại…"
“Sirius chỉ là tạm thời khác thường!"
“Mặc kệ nói như thế nào, trò chơi của đám trẻ con kia cũng là có chút thú vị…" Diễn kịch, các quý tộc có ai lại không liên tục diễn trò đâu? Ai lại không đeo theo vài cái mặt nạ chứ? “Nếu như có thể để bọn họ dạy một ít vỡ lòng cho Regus thì rất tốt, cho dù không được cũng chẳng sao, ít nhất có thể khiến cho Regus phóng khoáng hơn một chút."
“Thế nhưng chúng ta có thể an bày bạn bè cho Regus, tựa như nhà Parkinson bên kia…"
“Những chuyện này đều cần gặp gỡ để sàng lọc, thế nhưng hiện tại không được, bọn họ nhất định sẽ nuốt sống đứa trẻ thành thật như Regulus. Hơn nữa…
thứ kia là yếu nhận thức và gặp gỡ chọn người, thế nhưng hiện tại không được, bọn họ nhất định sẽ bả Regus nuốt. Hơn nữa… Wallbie, đó là việc Regulus muốn làm, đây là lần đầu tiên con yêu cầu chúng ta một chuyện gì đó."
–
“Peter, sau khi cậu trở về đều một mực đờ ra, galleon vàng đập đến cậu choáng rồi sao?"
“Không, tớ chỉ là phát hiện được kế hoạch cuộc đời của tớ không khỏi vướn vào một chút thành kiến, may là ngài Black đã nhắc nhở tớ một chút."
“Phụ thân của tớ?" Ánh mắt của Regulus không ngừng toát lên dấu chấm hỏi, vừa rồi phụ thân… tựa hồ cũng không nói ra chuyện gì đặc biệt nha.
“Đúng vậy."
Kế hoạch trước giờ của y chính là, canh chuẩn thời gian tiêu diệt Voldemort, sau đó dùng giới phù thủy như bộ hậu cần, vì bản thân cung cấp các loại ma dược, đạo cụ ma pháp gì đó.
Bản thân lại dùng pháp thuật làm chỗ dự, một lần nữa bước vào giới giải trí của Muggle, phát triển đế quốc mà mình đã tạo nền móng tốt, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình.
Thế nhưng, Orion vì con trai lại có thể lập tức vung một số tiền lớn ra như vậy, đồng thời số tiền mang ý nghĩa trả thù lao này khiến y trong nháy mắt nghĩ tới trường huấn luyện ngôi sao.
Nếu đã như vậy, lại đem ý nghĩ mở rộng ra một chút.
Vì sao, y không nhân lúc Hắc ma vương vừa biến mất, đem cái vị trí trống kia cải tạo thành tín ngưỡng mới cho cả giới pháp thuật, triệt để thay đổi khái niệm của phù thủy, khiến nơi này trở thành một Hollywood thứ hai. Trở thành công xưởng giấc mơ thứ hai cho toàn thế giới?
—————-
Tác giả có lời: Ừ, mơ ước này thật sự vô cùng tốt đẹp, nam chính xin hãy nỗ lực! Ta cũng sẽ nỗ lực viết ra.
“Cái bánh kem này ăn ngon thật."
“Frankie câu cư nhiên ăn đến cả mặt đều là kem bơ!"
“Lau một chút là được rồi… thật đáng tiếc, nơi này là hoa viên nhà Malfoy, nếu không…" Frankie ngẩn gương mặt tròn trịa của mình lên nhìn trăng tròn giữa trời. “Lần trăng tròn tháng trước, chúng ta còn chơi đốt lửa trại nha."
Trong suy nghĩ của Frankie, có thể cùng mấy người bạn nhỏ của mình vây quanh lửa trại, vui vẻ chơi đùa còn thú vị hơn tham dự một buổi tiệc xa hoa như thế này.
“Đúng vậy, nếu không phải sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, tớ cảm thấy bộ quần áo này ngày hôm nay của mình rất thích hợp để diễn vương tử báo thù."
“Tớ lại thích diễn cuộc phiêu lưu của Sawyer."
“Rõ ràng dũng sỹ đấu ác long mới là kinh điển."
“Đừng ồn ào, chúng ta không thể ở trong hoa viên nhà Malfoy vừa ăn vụng vừa chơi trò diễn kịch." Đúng là bé gái sẽ sớm hiểu chuyện mà. Câu đầu tiên Alice nói liền nắm đúng trọng điểm, bất quá cô bé tựa hồ cũng tiếc nuối cảnh sắc xinh đẹp như vậy, nếu chỉ ăn uống… thật sự có chút lãng phí. “Peter, cậu kể chuyện đi. Kể… những câu chuyện có liên quan đến ánh trăng."
Mấy đứa trẻ khác nghe vậy cũng lập tức nổi lên hứng thú, những câu chuyện của Peter đến cuối cùng cũng có thể soạn thành kịch bản để biểu diễn, đầu tiên là cốt truyện ngoạn mục lôi cuốn bọn họ, sau đó là đem chính bản thân mình tham dự vào.
Đây cũng chính là lý do bọn họ cam tâm chấp nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc của Peter, nhất định không thể khiến những câu chuyện thú vị như vậy… trở nên thất vọng.
Đương nhiên, sự ‘nghiêm khắc’ trong mắt những đứa trẻ này trên thực tế cái gì cũng không tính. Người ta mới sáu tuổi, Vu Nghị cho dù có phát tác bệnh nghề nghiệp thế nào đi nữa, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng với mấy đứa bé như vậy.
“Ánh trăng… Hằng Nga sao?" Làm người Trung Quốc, đó đương nhiên là phản ứng đầu tiên, nếu là một người phương tây mà nói, không chừng sẽ nhớ đến vị nữ chiến sỹ xinh đẹp Diana kia.
“Hằng Nga… cái tên này thật kỳ lạ."
Mấy đứa trẻ đều phê phán cái tên Hằng Nga này quả thực quá kỳ quái, thế nhưng bởi vì Vu Nghị nhất thời không nhớ ra cái tên Hằng Nga trong tiếng anh được dịch thế nào, vì vậy chỉ có thể dùng Hán ngữ phát âm, tự nhiên cực kỳ cổ quái.
“Đó là một cái tên, nó đã từng thuộc về người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian…"
“Có bao nhiêu đẹp?"
“Ồ…" Cái này thật khó hình dung, giới phù thủy hiện giờ ngay cả một ngôi sao cũng không có, mà ban nhạc Quái tỷ muội trong nguyên tác nhắc đến hiện giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, mà cái tên ngu ngốc Lockhart kia càng không biết là đang ở nơi nào. Phải so sánh thế nào đây?
“So với Lucius Malfoy còn đẹp hơn sao?"
“… …" Simon thuận miệng nói một câu khiến mọi người đồng loạt nhìn qua.
Vu Nghị đổ mồ hôi, tại sao tình huống lại đột nhiên triển khai theo phương thức kỳ lạ như vậy, người đẹp nhất trong mắt của trẻ con không phải là mama sao? Bất quá…"Hẳn là cũng không sai biệt lắm, bất quá anh ta mới có mười tuổi." Hằng Nga có loli hơn nữa cũng sẽ không mới có tý tuổi đã lập gia đình như vậy.
Chờ một chút, người phương Tây vóc dáng cao lớn, Lucius lại là nam giới, nếu như trong thần thoại thật sự có nguyên hình từ lịch sử, vị Hằng Nga này khi gả cho Hậu Nghệ hẳn là ngoại hình cũng không sai biệt lắm đi…
Khụ khụ, lo lắng cái này để làm chi.
“Mười tuổi cũng đã rất đẹp, chẳng lẽ không đúng sao? Các cậu đã nhìn thấy ai còn đẹp hơn Lucius Malfoy chưa?"
“Thế nhưng Peter nói Hằng Nga đã trưởng thành rồi."
“Đó chính là giống ngài Malfoy đi? Các cậu đến trễ không gặp được ngài Malfoy, so với cậu trẻ Malfoy càng đẹp hơn nhiều."
“Thực sao? Vậy đợi lát nữa chúng ta liền lén đi nhìn đi."
“Được rồi, Peter, cậu kể tiếp đi. Lucius và mặt trăng sẽ như thế nào?"
“… …" Ngày hôm nay đám con nít này đã bị khuôn mặt xinh đẹp của nhà Malfoy kích thích sao?
Vì vậy, khi người nào đó cuối cùng cũng có thể tách khỏi tàng thư viện của nhà Malfoy ra ngoài, lúc tản bộ dọc theo hành lang, liền nghe được một giọng nói trẻ con mềm mại…
“Abraxas rưng rưng từ biệt người chồng Black của mình, từ từ bay lên không trung, quanh thân tản ra ánh sáng như những ngôi sao xinh đẹp. Lúc người vừa chạm chân đến mặt trăng, một tòa cung điện hoa lệ đột ngột mọc lên từ mặt đất, một tinh linh nhỏ nhắn cũng có mái tóc bạch kim đồng dạng tên Lucius đã ở đó chờ ngài từ khi nào. Thiếu niên mạo muội bày tỏ sự ái mộ với Abraxas, thật nhiều năm sau, Abraxas rốt cuộc cũng động lòng, cùng Lucius sống hạnh phúc vui vẻ trên cung trăng."
“… …" Người nào đó đi ngang qua.
Người nào đó tự nhiên có tên thông dụng là kẻ thần bí, từng dùng cái tên Tom Riddle, nghệ danh Voldemort, tên hiệu V điện hạ, V đại, Xà thúc, gã não tàn cắt lát bản thân….
Hắn hiện tại vẫn chưa cắt đến nghiêm trọng như sau này, thế nhưng gương mặt nguyên bản vô cùng tuấn mỹ đã bắt đầu biến dạng, thoạt nhìn giống như đã bôi một tầng sáp thật dày, vô cùng quái dị. Gương mặt vốn dĩ có đủ năng lực đè ép sự xinh đẹp của Malfoy, hiện tại bị lăn qua lăn lại trở thành hàng nhặt ven đường rồi.
Nếu như ánh sáng chiếu không được tốt, còn có chút hiệu quả giống phim kinh dị.
Bất qua hiện tại cũng chỉ mới là năm 66, tuy rằng biến hóa trên mặt hắn đã khá rõ ràng, thế nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn. Nếu không lấy thân phận của hắn bây giờ, sẽ không cần cùng Abraxas Malfoy bảo trì hữu nghị đến mức tự mình chạy đến trang viên Malfoy chúc mừng sinh nhật Lucius, thậm chí còn theo ý đối phương mà lưu lại.
Chỉ những hành động này cũng đã nói rõ, hắn không xem xem nhà Malfoy là người ngoài, điểm đó sau khi Voldemort điên rồi sẽ không duy trì được.
Bối cảnh đã giới thiệu xong, bất quá nghĩ đến, vô luận Hắc ma vương là não tàn hay lý trí, nghe được một đoạn văn chương như vậy hẳn là đầu óc cũng sẽ bị chết máy trong chốc lát.
Thế nhưng đán trẻ con bên kia lại là nghe đến vô cùng vui vẻ, tận lực che miệng thấp giọng cười, chỉ là tiếng cười hồn nhiên vui vẻ này, vẫn có thể nương theo tiếng gió truyền đến, khiến người nào đó không khỏi cảm thấy thư sướng.
Rất hiển nhiên, câu chuyện Hằng Nga bôn nguyệt phiên bản mới này, cho dù là đám trẻ con mới sáu tuổi nghe vào cũng cảm thấy được phong cách rất buồn nôn, vì vậy mọi người liền cười đến vui vẻ thoải mái, hoàn toàn không chút nào cố kỵ đến cảm thụ của những người xung quanh.
Voldemort đi ngang qua nghe được một đoạn như vậy, còn đang buồn bực bản thân chỉ là vào thư phòng ngồi một lát, thế giới bên ngoài vì sao lại có biến hóa lớn đến thế?
Lại chậm rãi tiêu hóa một chút, càng suy ngẫm càng cảm thấy không hợp lẽ thường. Cái gì ánh trăng, cái gì cung điện chứ?
Ý nghĩ tiếp theo chính là… có người đang nói bậy ở đây. Là người của Hội Phượng Hoàng sao?
Lại nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, Voldemort lập tức bác bỏ hoài nghi vừa rồi, chỉ là một đám trẻ con năm sáu tuổi mà thôi. Cho dù Hội Phượng Hoàng thật sự học được cách tấn công bằng dư luận, cũng sẽ không để mấy đứa trẻ con này đi ra làm ầm ĩ.
Ánh mắt của hắn không tự chủ được dừng lại trên người Peter, vốn rất nổi bật trong đám đông.
Hoàn toàn không phải loại người giống như hắn và Abra, dùng khí thế, cử chỉ hoặc phô trương thực lực hấp dẫn tầm mắt mọi người. Đứa trẻ kia…
Cho dù là ở nơi nào, cho dù là không chút hình tượng cười to đều khiến cho người ta có loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, thậm chí dù gươgn mặt có treo lên biểu tình hoa lệ cổ quái, vấn dụ ánh mắt của người ta dõi theo.
Loại dõi theo này, không giống với cảm giác kính nể, sùng bái, sợ hãi mà hắn vẫn thường cảm thấy.
Mà sự tồn tại của đứa bé này chính là đơn thuần khiến cho người ta yêu thích, đơn thuần khiến cho ánh mắt của người khác phải dừng lại trên người mình… (Thuộc tính max điểm của siêu sao)
“Con cái nhà ai đây?" Chỉ là tò mò một chút, sau đó lại nhớ đến ngôn ngữ châm chọc vừa rồi của đứa bé này."Đó là… kết quả phong lưu của Abra?"
Rất có thể đi. Nhìn kỹ thì đứa trẻ này cùng Lucius cũng có vài điểm tương đồng, tỷ như đường nét môi và viền mặt.
“Được rồi được rồi, nghe qua cười đủ là được, cái chuyện cười này cũng không thể tùy tiện nhắc lại." Vu Nghị cất lời dặn dò mấy người bạn của mình, mọi người hiện tại còn nhỏ, còn chưa thể hiểu hết khẩu vị nặng nề trong câu chuyện này, thế nhưng chờ đến khi bọn họ lớn rồi nhớ lại, cũng không biết biểu tình sẽ là thế nào.
“Thế nhưng thật thú vị mà, tớ rất muốn kể cho người khác nghe." Một câu của Alice liền biểu lộ trọn vẹn tâm tư của mọi người. “Còn không thì… chúng ta viết nhật ký lặng lẽ?"
Nhật ký lặng lẽ được làm từ một loại giấy đặc thù, có tính chất gần giống với thư sấm, bất quá thư sấm chính là sau khi được mở ra, rống to rồi tự động tiêu hủy, nhật ký lặng lẽ thì sẽ đem trang giấy của người viết vứt ra bên ngoài, sau một thời gian tự động biến mất.
Giống như đem chuyện riêng tư lặng lẽ nói cho trang nhật ký tuyệt mật, chỉ có tự mình biết đến.
Trên thực tế, phù thủy chỉ cần dùng một câu thần chú tẩy trừ, một bùa hỏa diễm hừng hực, tứ phân ngũ liệt gì đó là có thể đơn giản xử lý xong, không để bất cứ ai phát hiện. Bất quá, trên thế giới còn có một loại chuyện gọi là… học đòi văn vẻ.
Đó cũng không phải thói quen độc hữu của người Trung Quốc, bởi vì bất luận là ở nơi nào, chẳng ai đủ quyền năng ngăn cản nữ giới ôm ấp tình cảm lãng mạn.
Ngồi dưới bầu trời đêm say lòng người, giai nhân tựa vào ban công ngắm ánh sao tỏa sáng, đem những điều thầm kín nhất của trái tim mình ký gởi vào trang giấy trắng, sau đó lại gấp thành máy bay hoặc là hạc giấy tung lên bầu trời, nhìn trang giấy bùng cháy giữa không trung, phảng phất như tâm tư của mình đều đã được Merlin thấu hiểu.
Đây có thể xem như cách gởi gắm phiền não của phần lớn nữ phù thủy, tựa như thả hoa đăng, chép thơ vào lá trúc, buông trôi theo dòng nước. Một lựa chọn lãng mạn lại tuyệt hảo cho nữ giới.
Mama của Alice rất thích những thứ này, khiến cho cô bé Alice cũng thích chơi những trò vụn vặt đó.
Đối với yêu cầu của nữ giới, Vu Nghị trên cơ bản đều rất dung túng, hống chi Alice còn luôn luôn hiểu chuyện, yêu cầu đề ra hoàn toàn không phải quá đáng. Một cô gái nhu thuận khả ái như vậy, tương lai lại phải gả cho một tên tròn trịa lại ngô nghê như Frankie…
Này? Vì sao lại có loại tâm tình quỷ dị như sắp gả con gái thế kia?
Trong đầu lóe lên một loạt hình ảnh kỳ quái, bất quá tốc độ của Vu Nghị cũng không có chậm lại, nhẹ nhàng lấy ra cái gói nhỏ trong vạt áo choàng, tìm đủ những thứ Alice yêu cầu. Giấy viết nhật ký lặng lẽ, bút lông chim, mực nước, còn có một ngọn nến nữa.
Chỉ cần lay nhẹ, ngọn nến liền tự động cháy lên, hơi nhấn nhẹ xuống chân nến liền ổn định lơ lửng giữa không trung, tại vị trí chủ nhân buông tay, càng không có giọt sáp nhỏ xuống. Tuy rằng cường độ ánh sáng có chút yếu ớt, thế nhưng chỉ cần đốt thêm vài cây là xong, vẫn là rất thuận tiện.
Alice cao hứng viết ra, chỉ là thỉnh thoảng còn phải dừng bút một chút…
“Peter, từ cung điện phải viết như thế nào?"
“… … Cứ để tớ viết đi."
“Không nên, tớ muốn tự viết!" Cô bé cực kỳ kiên trì, sau đó lại nghiêng nghiêng ngã ngã viết xong đại cương câu truyện, còn hào hứng gấp mảnh giấy lại thành một chiếc máy bay xinh đẹp, thả lên trời cao, nhắm mắt ước nguyện…
“Alice, cái này cũng không cần ước nguyện đâu?"
“Tớ đã quen rồi…" Alice có chút ngượng ngùng. “Bất quá có ước một chút hẳn là cũng không có chuyện gì đi!"
Cô bé nghịch ngợm nháy mắt, lớn tiếng nói ra nguyện vọng của mình.
“Mong rằng hai quý ngài Malfoy sẽ thích câu chuyện này." Không đợi mọi người phản ứng kịp, cô đã dùng lực ném máy bay ra ngoài, sau đó…
“Peter cơn gió này hình như có chút kỳ lạ." Mái tóc và y phục của mọi người đều bị thổi đến có chút rối loạn. Quan trọng hơn chính là, máy bay giấy trong nháy mắt đã biến mất rồi.
“Thật đáng tiếc, tớ còn muốn nhìn nó bốc cháy mà."
“Coi như là ý của Merlin đi, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về đại sảnh thôi, nếu không sẽ không lễ pháp. Tớ đặc huấn cho các cậu cũng không phải dùng để trốn mãi ở hoa viên." Sau khi lừa gạt mấy đứa trẻ quay về đại sảnh, Vu Nghị cũng ngoái đầu nhìn thoáng qua phương hướng máy bay giấy vừa biến mất lúc nãy.
Trong ánh mắt mang theo hồ nghi và đề phòng, khiến cái kẻ nhất thời tâm huyết trào dâng đoạt lấy cái máy bay giấy kia đạt được thỏa mãn ngoài ý muốn.
Định mệnh vô cùng cường đại, ở bên kia, Sirius trọng sinh đang lôi kéo người bạn tốt mới quen của mình đi khắp nơi thám hiểm, hồn nhiên không biết bản thân đã bỏ lỡ những gì. Bất quá, những món quà bí mật phải được mở ra trong trường hợp bạn không biết những thứ ở bên trong mới thú vị, không phải sao?
Vu Nghị dẫn theo một đám trẻ con quay về đại sảnh, trước tiên là đi chào hỏi gia trưởng để bọn họ yên tâm, sau đó còn để bọn nhóc triển khai hiệu quả đặc huấn, thử bắt chuyện cùng với những hài tử quý tộc khác, thật sự là không tìm ra điểm sai lầm.
Bản thân của y thì tiếp tục dùng thân thể sáu tuổi này hiển lộ phong thái siêu sao, đồng thời tùy nơi tùy lúc vì mấy người bạn nhỏ của mình bổ cứu.
Bất quá, lúc này mấy đứa trẻ thật ra lại khiến y phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chỉ vừa bước ra bước đầu tiên, bọn họ đã mang đến cho y một niềm vui lớn.
“Peter, đây là Regulus, chúng ta có thể cho cậu ấy chơi chung sao?"
“Thế nhưng… gia quy nhà Black lại rất nghiêm khắc."
“Thế nhưng Regulus rất tốt. Hơn nữa cậu ấy còn không có bạn bè nào khác."
“Đợi sau này chúng ta có thể viết thư mời, nếu như cha mẹ cậu ấy đồng ý liền có thể."
Nếu đã lui một bước thì sau này sẽ lui thêm vô số bước nữa, vài người lập tức lôi Vu Nghị qua, chỉ vào vợ chồng gia chủ nhà Black."Vậy bây giờ cậu liền qua xin phép đi!!!"
Ánh mắt hình sao, bán manh, làm nũng… toàn bộ triển khai. Cậu không đáp ứng bọn tớ liền khóc cho cậu xem
Mấy đứa nhóc này.
Trên tránh ảnh đế hiện ra mấy đường chỉ đen, thế nhưng vẫn kiên trì bước đến trước mặt vợ chồng nhà Black.
“Pettigrew? Robert Pettigrew là gì của cậu…" Vu Nghị vốn tưởng rằng sẽ lập tức bị từ chối, nào ngờ lại vì cái họ này mà xuất hiện một đường rẽ mới.
“Ngài ấy là phụ thân của cháu." Cũng là viên chức nhỏ dưới tay ngài, thật vất vả cho ngài còn nhớ được.
“Cậu trẻ đây vừa nói, muốn Regulus đến nhà của cậu chơi trò gì?" Đây có thể coi như là một danh từ mới trong giới phù thủy, đối với hai vợ chồng nhà Black thật sự chưa từng nghe qua.
“Diễn kịch, chính là dựa vào một câu chuyện, lại sắm vai những nhân vật trong đó…" Tuy rằng có thể sử dụng trò chơi gia đình giả để hình dung, thế nhưng tôn nghiêm của ảnh đế lại không cho phép. Tốt xấu thì đám kịch bản kia đều là do y khổ tâm viết ra có được không.
Vì vậy Vu Nghị liền rất tận tâm giải thích toàn bộ quá trình.
Mà phải giải thích như vậy thật ra cũng là lần đầu tiên, bởi vì người lớn trong những gia đình khác thường đều không quan tâm bọn họ là đang chơi đùa cái gì.
“Trò chơi diễn xuất…" Orion Black có chút sâu xa nhìn đứa con trai nhút nhát của mình, lại nghĩ đến những hành động không bình thường gần đây của đứa con lớn. Ông lập tức ngăn lời phản bác của vợ mình lại, lập tức mở miệng cho phép con trai nhỏ một tuần có thể đi chơi nửa ngày.
Hơn nữa còn giao cho Vu Nghị một túi lớn galleon vàng, xem như là… tài trợ cho trò chơi.
Vu Nghị theo thói quen đem tất cả kinh ngạc đều thu lại dưới lớp da mặt, điều này càng khiến cho Orion gia tăng hảo cảm, cao hứng vỗ vai Vu Nghị, để y mang theo Regulus sang một bên trò chuyện.
“Orion, anh đang làm gì vậy? Để Regus và những đứa trẻ kia…" Phu nhân Walburga vừa thấy bên cạnh không còn ai liền bắt đầu chất vấn chồng mình.
“Em nhìn lại một chút, trong những đứa trẻ này không có Máu bùn, cũng không có máu lai, cha mẹ hai bên ít nhất đều có thân phận phù thủy. Regulus cần rèn luyện, trước đây ánh mắt của chúng ta đều đặt trên người Sirius, hiện tại Regulus so với Andromeda còn ngại ngùng hướng nội hơn một chút, như vậy là không được. Thế nhưng nếu muốn ép con thay đổi… khó bảo đảm lại không xuất hiện thêm một Sirius, chúng ta không phải trước kia đều hy vọng Sirius có thể nghe lời hơn một chút, mới dẫn đến hiện tại…"
“Sirius chỉ là tạm thời khác thường!"
“Mặc kệ nói như thế nào, trò chơi của đám trẻ con kia cũng là có chút thú vị…" Diễn kịch, các quý tộc có ai lại không liên tục diễn trò đâu? Ai lại không đeo theo vài cái mặt nạ chứ? “Nếu như có thể để bọn họ dạy một ít vỡ lòng cho Regus thì rất tốt, cho dù không được cũng chẳng sao, ít nhất có thể khiến cho Regus phóng khoáng hơn một chút."
“Thế nhưng chúng ta có thể an bày bạn bè cho Regus, tựa như nhà Parkinson bên kia…"
“Những chuyện này đều cần gặp gỡ để sàng lọc, thế nhưng hiện tại không được, bọn họ nhất định sẽ nuốt sống đứa trẻ thành thật như Regulus. Hơn nữa…
thứ kia là yếu nhận thức và gặp gỡ chọn người, thế nhưng hiện tại không được, bọn họ nhất định sẽ bả Regus nuốt. Hơn nữa… Wallbie, đó là việc Regulus muốn làm, đây là lần đầu tiên con yêu cầu chúng ta một chuyện gì đó."
–
“Peter, sau khi cậu trở về đều một mực đờ ra, galleon vàng đập đến cậu choáng rồi sao?"
“Không, tớ chỉ là phát hiện được kế hoạch cuộc đời của tớ không khỏi vướn vào một chút thành kiến, may là ngài Black đã nhắc nhở tớ một chút."
“Phụ thân của tớ?" Ánh mắt của Regulus không ngừng toát lên dấu chấm hỏi, vừa rồi phụ thân… tựa hồ cũng không nói ra chuyện gì đặc biệt nha.
“Đúng vậy."
Kế hoạch trước giờ của y chính là, canh chuẩn thời gian tiêu diệt Voldemort, sau đó dùng giới phù thủy như bộ hậu cần, vì bản thân cung cấp các loại ma dược, đạo cụ ma pháp gì đó.
Bản thân lại dùng pháp thuật làm chỗ dự, một lần nữa bước vào giới giải trí của Muggle, phát triển đế quốc mà mình đã tạo nền móng tốt, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình.
Thế nhưng, Orion vì con trai lại có thể lập tức vung một số tiền lớn ra như vậy, đồng thời số tiền mang ý nghĩa trả thù lao này khiến y trong nháy mắt nghĩ tới trường huấn luyện ngôi sao.
Nếu đã như vậy, lại đem ý nghĩ mở rộng ra một chút.
Vì sao, y không nhân lúc Hắc ma vương vừa biến mất, đem cái vị trí trống kia cải tạo thành tín ngưỡng mới cho cả giới pháp thuật, triệt để thay đổi khái niệm của phù thủy, khiến nơi này trở thành một Hollywood thứ hai. Trở thành công xưởng giấc mơ thứ hai cho toàn thế giới?
—————-
Tác giả có lời: Ừ, mơ ước này thật sự vô cùng tốt đẹp, nam chính xin hãy nỗ lực! Ta cũng sẽ nỗ lực viết ra.
Tác giả :
Vong Khước Đích Du