V Đại Có Một Bé Chuột
Chương 12: Lần đầu gặp mặt (thượng)
Bên kia là một đôi bạn tốt quan tâm cùng thỏa hiệp, mặc kệ Abraxas cuối cùng là đánh cuộc như thế nào, cũng không quản V đại ở trong lòng có bao nhiêu khinh bỉ với tính cách chú trong bề ngoài của Malfoy, bọn họ thoạt nhìn vẫn chính là quan tâm cùng thỏa hiệp.
Mà nam chính của chúng ta đến bây giờ một chút cũng không biết tình huống sắp diễn ra, y còn đang cao hứng khoe khoang với cha mẹ mình bản thân buôn bán lời một món tiền, đã gởi vào tài khoản Gringotts. Đồng thời còn kiêu ngạo ưỡn ngực biểu thị, sau này phí dụng học tập như sách vở và vân vân, bản thân có thể tự mình thanh toán.
Bởi vì lời nói của Vu Nghị quá mức hời hợt, hai vợ chồng Pettigrew hoàn toàn không biết con mình kiếm chính là khoản tiền lớn mấy trăm galleon, bọn họ vẫn cho rằng nhiều lắm vẫn chỉ hơn mười galleon mà thôi.
Vì vậy cả hai người còn rất vui vẻ tán dương đứa con của mình vô cùng giỏi giang, còn nhỏ đã có thể kiếm tiền.
“Ừ… nếu khách hàng là loại như gia tộc Malfoy mà nói, có thể thu nhiều hơn một chút."
“Robert, đừng dạy hư trẻ con."
“Này? Có cú mèo?" Vu Nghị thưởng thức tư thái phóng đãng của con chim ưng kia một chút rồi mới lấy Thần sáng xuống. Bởi vì có giao thiệp với nhà Black, y gần đây cũng nhận không ít thư đến từ kiểu ‘bưu tá’ đắt đỏ mà cực kỳ kiêu ngạo này.
Bất quá vừa mở thư ra nhìn, biểu tình của Vu Nghị trong nháy mắt liền thay đổi, tuy rằng vợ chồng Pettigrew không nhìn ra sắc mặt của con trai mình có bao nhiêu thay đổi, thế nhưng việc ma pháp của sweetie nhà mình nháy mắt có xu hướng bạo động bọn họ vẫn là cảm giác ra được.
Đứa con trai này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, những việc như ma pháp bạo động gần như hoàn toàn không có, hiện tại hiếm thấy một lần như vậy, tuy rằng chỉ một khắc sau liền ổn định lại, thế nhưng cũng đủ khiến bọn họ quan tâm.
“Không có việc gì." Biết cha mẹ của mình bị hù đến, Vu Nghị lập tức trả về một nụ cười sáng lạn."Regulus nói cậu ấy đã nhìn thấy ảnh chụp của cậu trẻ nhà Malfoy, còn cảm thấy rất thích, muốn dẫn cả gia đình mình cùng với giới thiệu thật nhiều quý tộc đến. Uhm… con đang nghĩ đến việc nâng giá cao một chút, như vậy liền có thể thu thật nhiều, thật nhiều galleon rồi."
Regulus đang ở nhà lớn dòng họ Black bỗng dưng hắt hơi một cái.
“Đứa nhỏ tham tiền." Lisa mỉm cười nhéo cái mũi nhỏ của con trai mình.
Thật sự không có việc gì là tốt rồi.
“Con mới không tham tiền, con còn dự định sẽ chụp miễn phí cho Regulus nha. Dù sao cậu ấy cũng mang Kreacher cho con mượn." Sau khi trấn anh cha mẹ xong, nội tâm của Vu Nghị đúng là điên cuồng sôi trào.
Nếu như nội tâm có thể tự thực thể hóa thành màn hình, như vậy mọi người nhất định có thể thấy được cái màn ảnh lớn thuộc về ánh đế tràn ngập cuồng phun. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Có thể khiến cho vị Ảnh đế lúc nào cũng bảo trì hình tượng trước mặt công chúng không ngừng nói tục như vậy, tự nhiên là nguyên nhân đặc biệt, thế nhưng lá thư vừa nãy thực tế chỉ là một tấm thiệp mời cực kỳ rõ ràng dễ hiểu, thậm chí có chút tâng bốc xuất phát từ tay vị quý tộc nào đó.
Lời lẽ cực kỳ mộc mạc thân mật, không có bất kỳ một từ ngữ hoa lệ dư thừa nào, thậm chí có thể nói là viết trắng ra đến có chút ấu trĩ… còn mang theo một ít ngữ khí dụ dỗ trẻ con.
Đối với quý tộc mà nói, phải viết ra một phong thư mời phù hợp với tuổi tác của một đứa trẻ như vậy, quả là đối phương đã rất dụng tâm và chu đáo, xứng đáng để người đọc cảm động. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là, nội dung của thư mời không đề cập đến việc muốn dẫn một vị Hắc Ma Vương đến nhờ y chụp ảnh.
Vu Nghị quay về phòng, ngồi trước bàn đọc sách của mình chuẩn bị hồi âm, mà thư hồi âm được chuẩn bị hai phần, một phong là dứt khoát đáp ứng, một phong là uyển chuyển cự tuyệt.
Phong thư đáp ứng từ sớm đã viết xong, thế nhưng phần cự tuyệt lại khiến Vu Nghị đau đầu không ít.
Bởi vì… y không tìm được lý do cự tuyệt.
Thư mời của đối phương viết đến cực kỳ lễ độ, những thứ cần suy tính đều đã suy tính hết rồi, mà yêu cầu của đối phương cũng không phải chuyện khó khăn gì, còn là nghiệp vụ mà y vừa mới triển khai.
Chẳng lẽ lại nói cho đối phương biết, ‘Ta chỉ làm ăn với Lucius, không làm ăn với Hắc Ma Vương?’ (Đây là kỳ thị trần trụi! Kỳ thị Hắc Ma Vương!)
Chẳng lẽ từ chối đối phương vì, ‘Bối cảnh của các ngươi không tốt, ta tới sẽ gặp nguy hiểm?’ (Thế nhưng hiện tại Thực tử đồ tựa hồ còn chưa làm ra chuyện quá khích gì.)
Lại hoặc giả nói cho đối phương biết, ‘Ta là đang chuẩn bị giết Lord của các ngươi, sợ rằng trong lúc bất chợt không khống chế được mà hạ thủ?’ (Quá có lỗi rồi, Ảnh đế đại nhân mói có bảy tuổi thôi, ngay cả đũa phép còn chưa có, căn bản là không thể làm gì có được không?)
Lại càng không thể đưa cha mẹ ra làm cái cớ.
Tỷ như, bạn nhỏ A mời bạn nhỏ B đến nhà chơi đùa, bạn nhỏ B lại nói ba mẹ không cho phép, sau đó bạn nhỏ A liền nói thẳng, tớ đi hỏi ba mẹ cậu một chút.
Nhìn đi, vậy là xong rồi.
Nếu như dùng cha mẹ ra làm cớ, đứt đoạn tiền tài là chuyện nhỏ, đem đến phiền phức cho bọn họ mới là chuyện lớn.
Phong thư này tuy rằng là do gia chủ Malfoy viết, thế nhưng ý tứ biểu đạt trong này rõ ràng là đại diện cho cả Voldemort, rất có cảm giác bắt buộc phải đi. Nếu như y từ chối, vậy thì người đi liền đổi thành cha mẹ y rồi.
Vu Nghị tiện tay đem tấm da dê chỉ viết được mấy dòng ném qua một bên, đem phong thư đáp ứng đã chuẩn bị tốt buộc lên chân con cú mèo Phoebe nhà bọn họ.
Đây là một con cú tuyết xinh đẹp, càng là một cô bé xinh xắn, xin tham chiếu con cú tuyết trong bản điện ảnh Harry Potter kinh điển.
Không có ý tư gì khác, chỉ thuần túy là vì cú tuyết thật sự rất đẹp, hơn nữa… dung fmột con cú mèo giống với vai chính như vậy, cũng coi như có chút mượn lấy vận khí đi.
Bất quá, vừa rồi Vu Nghị viết thư lâu lắm, công chúa nhỏ có chút không vui, nhìn cũng không thèm nhìn phong thư, trực tiếp dùng cái mông đối diện với Vu Nghị, khiến cho Vu Nghị phải dỗ dành thật lâu mới đáp ứng đưa thư đi, bất quá trên tay vẫn là bi mỗ một chút.
“Sớm biết như vậy, hẳn là vừa viết xong liền để cô bé mang đi." Thật sự rất đau, mỏ của cô bé kia cũng không phải sắc nhọn bình thường.
–
Lá thư đối phương gửi tới rất có chiếu cố tuổi tác của Vu Nghị, mà Vu Nghị muốn hồi âm cũng đồng dạng phí tâm.
Kiểu chữ non nớt, ngữ điệu lễ phép cực lực mô phỏng theo phong cách ngân nga của quý tộc, vừa phải khách khí hẹn rõ thời gian, vừa phải biểu hiện một chút tính trẻ con biểu thị muốn tăng tiền công đi lại.
Lần trước khi đối mặt với Lucius, Vu Nghị đã diễn xuất sai sót, lần này tự nhiên không thể phạm sai lầm nữa, y còn cực kỳ nghiêm túc đặt ra hình tượng vai diễn của mình trong lần gặp gỡ tiếp theo.
Đầu tiên chính là thành thục.
Tuy rằng Lucius sẽ không kể quá rõ ràng với Abraxas y là người thế nào, nhưng dù sao nhà Malfoy khẳng định có thể biết được mình là một đứa trẻ rất có chủ kiến từ chỗ gia tộc Black. Regulus không dưới một lần nói cho y biết, phụ thân của nhóc có bao nhiêu tán thưởng với người bạn ‘Peter’ này.
Cho dù là lý giải một cách khách quan, y đã có thể lôi kéo Lucius nếm thử loại kỹ thuật cực kỳ tiếp cận với thế giới của Muggle, như vậy liền khẳng định y không phải một đứa trẻ bảy tuổi thông thường chỉ biết chơi đùa điên cuồng.
Tiếp theo chính là, trong sáng.
Là loại đứa nhỏ bình thường được bảo vệ dưới đôi cánh của cha mẹ, không hiểu quá rõ sự tranh chấp giữa Thực tử đồ và Hội Phượng Hoàng, không biết thế cục đã bước đầu xuất hiện sự đối lập, càng không biết tương lại sau này. Nhiều nhất chỉ là bị cha mẹ ảnh hưởng, lúc đối diện với Voldemort và Malfoy thì có chút câu nệ mà thôi.
Cuối cùng chính là thiên phú, thiên phú trên phương diện chụp ảnh và nghệ thuật, y vì sao có thể chụp ảnh tốt như vậy, toàn bộ đều đổ cho thiên phú.
Vu Nghị lại diễn tập một chút những đoạn đối thoại có khả năng sẽ xuất hiện, đem tất cả mọi thứ dàn xếp ổn thỏa mười phần.
Sau khi sắp xếp tất cả xong, hiện tại chỉ còn chờ đến ngày đã hẹn, sau đó ăn mặc chỉnh tề ôm máy ảnh chờ hai ‘ông lớn’ kia xuất hiện. Dù sao Vu Nghị cũng không xuất thân từ ngành biên kịch, cũng không có sức tưởng tượng phong phú đến mức hoàn toàn bảo đảm không có đối thoại ngoài ý muốn. Bất quá y cũng rất tin tưởng vào kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm của mình, vấn đề phát huy tại chỗ và năng lực ứng biến hẳn là cũng đủ để đối phó.
Là một Ảnh đế, đừng nói đến lúc phải ứng phó với hàng loạt vấn đề muôn hình muôn vẻ không chút thoái nhượng của phóng viên, ngay cả trong quá trình đóng phim cũng phải chuẩn bị sẵn cho rất nhiều sự kiện ngoài ý muốn. Có lúc là đạo diễn muốn thêm chi tiết, hoặc là diễn viên đối diễn quá nhập diễn hay là vượt ngoài ranh giới… đó vốn là những thứ Vu Nghị cần phải phát huy khả năng ứng biến.
Diễn xuất không chỉ đơn giản là dựa vào kịch bản biểu đạt ra tình cảm nhân vật, mà là bản thân ngươi phải đem mình biến thành nhân vật, thay hắn cảm nhận và diễn dịch một đoạn nhân sinh. Sau đó, chờ đến khi đạo diễn lần nữa gõ clapperboard, ngươi cũng phải hoàn toàn thoát khỏi vai diễn, trở về thành bản thân mình.
Nói nhiều như vậy thực tế cũng chỉ muốn biểu đạt một chút sự tự tin của Ảnh đế, sau khi đã đặt ra kịch bản hoàn chỉnh, y sẽ không phạm sai lầm nữa. Mà thực tế chứng minh, toàn bộ hành trình ngày hôm nay, Vu Nghị xác thực đã không phạm qua bất cứ sai lầm nào.
Chỉ là Ảnh đế sống lại đủ bảy năm mới hiểu được một cái đạo lý, hiện thực mới chính là biên kịch thích gây sự nhất, cũng là đạo diễn bốc đồng nhất.
Từ trong lò sưởi đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu xanh biếc, bởi vì hiện tại là mùa hè lò sưởi vốn vẫn để trống, nếu như là mùa đông, hiệu ứng cũng đơn giản chỉ là ngọn lửa đổi từ màu đỏ thành xanh, tuyệt đối không có được cảm giác thình lình và sợ hãi như vậy.
Người bước ra đầu tiên chính là Abraxas, sau đó là Voldemort. Người trước Vu Nghị đã gặp qua, người sau chính là lần đầu tiên nhìn thấy, đương nhiên, lúc thật sự chạm mặt y còn có chút kinh ngạc —— cũng không xấu đến như vậy nha.
Bản phim phục chế Harry Potter lần này, Voldemort có ba loại tạo hình, một là thời kỳ niên thiếu, dung mạo phi thường, đẹp trai đáng yêu. Một là trạng thái sau khi phục sinh, cũng là loại chiếm thời lượng màn ảnh nhiều nhất, mặt rắn đầu bóng lưỡng, mà lần phục chế này, hình tượng so với lần đầu còn phải xấu hơn mấy phần, điểm ấy đơn thuần là vì nhóm thợ hóa trang khẩu vị tương đối nặng, mà đạo diễn cũng cảm thấy tạo hình càng khoa trương hiệu ứng hình ảnh sẽ càng cho thành quả tốt hơn.
Cuối cùng, là loại tạo hình mà bản phim đầu tiên chưa từng xuất hiện, là tình cảnh Voldemort đến Hogwarts yêu cầu vị trí giáo sư trong ký ức của Voldemort. Thợ hóa trang nghiêm ngặt dựa theo sự miêu tả của JKR, tận lực làm sống lại hình ảnh của Voldemort giữa những dòng văn chương vô tri kia.
Vu Nghị vốn cho rằng mình sẽ thấy được một gương mặt mang hơi hướm kinh dị, không ngờ đến… cũng được mà. Quả nhiên, đây là do phía tạo hình có khẩu vị quá nặng.
Cho dù trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ không ngừng đảo lộn, chỉ là gương mặt của Vu Nghị cũng không để sót một khe hở nào. Lúc nhìn thấy Malfoy thì có chút quen thuộc, khi nhìn thấy Voldemort lại hơi rụt rè, sau đó chính là mang theo chút khẩn trương, lễ phép chào hỏi bọn họ.
“Chúng ta lại gặp mặt, cậu trẻ Pettigrew."
“Xin chào quý ngài Malfoy, các người gọi cháu Peter là được." Thoáng ngượng ngùng đỏ mặt một chút, sau đó liền mời hai người ngồi xuống, gòn gọi Kreacher dâng trà.
“Ồ… đây là gia tinh của nhà Black?" Đây không phải là do trí nhớ của Abraxas thật tốt, có thể nhớ kỹ tên gia tinh nhà người khác, cũng không phải y có thể nhớ rõ bộ dạng của Kreacher, mà là trên khăn quàng của gia tinh đều có in gia huy nhà bọn họ.
“Vâng, đây là do Regulus cho cháu mượn, lúc chụp hình cần nhờ đến nó." Sau đó, y tỏ vẻ như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nháy mắt có chút luống cuống, ôm một quyển sách lớn đến."Đây là ảnh mẫu, phía trên là cha mẹ của cháu. Hai quý ngài có thể lựa chọn…"
Lúc này ngay cả quần áo tình nhân Vu Nghị cũng đã mang ra, ai bảo hai người là cùng đến đâu.
Vu Nghị trong lòng âm thầm cân nhắc JQ của hai vị này từ đám đồng nhân tràn ngập đời trước, chỉ là trên nét mặt một điểm cũng không lộ ra.
Ai bảo làm một đứa trẻ bảy tuổi, chính là không nên biết những loại ‘mập mờ’ như vậy, thậm chí nên nói, ngay cả cái gì là ‘mập mờ’ cũng hoàn toàn không nên biết.
Bất quá, cho dù là không biết, cũng không trở ngại y chu đáo tỉ mỉ, đem bộ ảnh tình nhân đặt lên trên cùng.
“Thực sự có rất nhiều ý tưởng thú vị, bất quá chúng ta cũng không có thời gian để chụp nhiều như vậy." Hai vị này đều là người bận rộn, “Chúng ta chỉ chụp một bộ ảnh, bất quá cậu trẻ đây cứ yên tâm, thù lao sẽ không quá bạc đãi."
Sau khi Voldemort vào cửa, ngoại trừ gật đầu tỏ ý xã giao căn bản là chưa từng lên tiếng. Nhưng mà như vậy mới chính là bình thường, dù sao hắn cũng là lãnh đạo nha.
“Dạ được, như vậy hai quý ngài là muốn chụp ảnh chung?" Giọng nói vẫn hồn nhiên như trước, thế nhưng chỉ cần nhìn bộ ảnh tình nhân vị Ảnh đế nào đó trực tiếp đưa đến, liền có thể biết được suy nghĩ trong lòng y.
“Không, chúng ta chụp riêng, hai người cùng chụp một kiểu." Abraxas nhưng thật hoàn toàn không phát hiện được sự ám muội của Vu Nghị. “Nơi này của cậu không biết có loại phong phạm vương giả hay không…" Nếu như không có thì vẫn dùng áo chùng phù thủy cũng được, dù sao chỉ là muốn cảm giác mà thôi.
“Dạ có." Vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước.
(Phong phạm vương giả? Đây là muốn chụp ảnh tuyên truyền? Vì cái gì lại đến đây chụp? Còn có… Voldemort chụp ảnh tuyên truyền, vị Malfoy kia đến đây là tham gia náo nhiệt sao? Tuy rằng hai người là một đôi, thế nhưng lúc này trực tiếp đoạt đi danh tiếng của lãnh đạo thật sự thích hợp chứ?)
Này, ở đây thuận tiện cũng giải thích một chút, lý do vì sao hai vị này lại đến tìm Vu Nghị chụp ảnh.
Thứ nhất là bởi vì, bọn họ lúc đánh cuộc đang cầm trong tay ảnh Vu Nghị chụp ra, vừa vặn có đối chiếu. Thứ hai, loại ảnh chụp không cử động như vậy tựa hồ càng có thể đem ra so sánh, không sợ bên thua chơi xấu không thừa nhận. Điểm cuối cùng chính là, nguyên nhân bọn họ đánh cược, một là đối với tính an toàn trong thực nghiệm bạn tốt đang tiến hành bảo trì hoài nghi, một là thuận theo sự bốc đồng của bạn tốt, dù thế nào cũng không tiện nói ra bên ngoài. Thế nên lựa chọn một nhiếp ảnh gia trẻ con như Vu Nghị sẽ thích hợp hơn những người khác, chưa nói đến, đứa trẻ này chụp ảnh… thật sự rất tốt đâu.
Mà cử chỉ ngoan ngoãn gật đầu của Vu Nghị cũng khiến hai vị quý tộc kia rất hài lòng, chỉ là vừa mở miệng đã gọi giá năm trăm galleon.
“Ta nhớ rõ, Lucius chụp bảy bộ ảnh cũng chỉ chưa đến bốn trăm galleon."
“Cháu tính cho cậu trẻ Lucius là giá ưu đãi, hơn nữa hiện tại là chụp hai người! Huống chi… còn có phí bảo mật." Đôi mắt màu nâu nhạt mang theo biểu tình đắc ý nhìn hai người trưởng thành trước mặt. “Sau đó hai quý ngài có thể trực tiếp cho cháu một cái Obliviate, bảo đảm xóa sạch trí nhớ."
“Ngươi rất thông minh, cậu bé." Lần đầu tiên Voldemort mở miệng, hiệu quả hết sức kinh người.
Ảnh đế ngoài mặt dựa theo kịch bản biểu thị ngượng ngùng, trong nội tâm lại cực kỳ khắc chế, không để bệnh nghề nghiệp của mình bộc phát, trực tiếp tiến lên hỏi đối phương có muốn làm phối âm ***g tiến, hoặc trực tiếp tiến quân giới ca hát hay không.
Giọng nói này thật sự là… âm sắc quá hoàn mỹ, tuyệt đối không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cho dù là Ảnh đế đã quen nghe các loại thanh âm rung động cũng đều bị câu ca ngợi kia giật đến cột sống có chút tê dại.
Vu Nghị một bên thầm hận mình không có mang máy ghi âm theo, một bên lại cảm thấy có chút đáng tiếc… Vì sao đối phương lại là Voldemort chứ.
“Hai vị… cũng có thể chụp vài bộ trang phục, dù sao chủ đề này cho dù mặc áo ngủ cũng có thể chụp. Cháu sẽ để Kreacher mang quần áo đến." Vu Nghị đặt máy ảnh lên bàn chạy đi chọn trang phục.
Tính cả bộ long bào Lucius từng mặt, tất cả những trang phục khác có chút khí phách uy vũ gì đó đều toàn bộ được chọn ra, bản thân Vu Nghị thì cầm hai bộ so sánh, phần còn dư lại để cho Kreacher dùng bùa trôi nổi di chuyển.
Đến khi quay về phòng khách, hai vị kia lại cho y một kinh hỉ, lúc y rời đi còn là một tóc đen một tóc bạch kim, ngoại trừ giới tính thì không có chỗ nào giống nhau, khi quay về lại là hai người hình thể tương đồng, ngoại trừ gương mặt thì không tìm được điểm gì khác biệt.
Abraxas hết sức hài lòng với biểu tình khiếp sợ của Peter, còn nhìn thẳng và gương mặt hiện tại này mấy lần nha.
“Nhìn đi Voldy, ta cảm thấy hiện tại đã có thể phân thắng bại rồi." Dù sao đi nữa, hình thể có cực giống thì cũng chẳng ít lợi gì, khí chất là đến từ gương mặt.
Voldemort ở bên cạnh bị khiêu khích chỉ hơi chán ghét liếc nhìn gương mặt mà mình vốn muốn liều mạng thoát khỏi.
“Cậu xác định, đứa trẻ này không phải bị cậu hù dọa?"
Mà nam chính của chúng ta đến bây giờ một chút cũng không biết tình huống sắp diễn ra, y còn đang cao hứng khoe khoang với cha mẹ mình bản thân buôn bán lời một món tiền, đã gởi vào tài khoản Gringotts. Đồng thời còn kiêu ngạo ưỡn ngực biểu thị, sau này phí dụng học tập như sách vở và vân vân, bản thân có thể tự mình thanh toán.
Bởi vì lời nói của Vu Nghị quá mức hời hợt, hai vợ chồng Pettigrew hoàn toàn không biết con mình kiếm chính là khoản tiền lớn mấy trăm galleon, bọn họ vẫn cho rằng nhiều lắm vẫn chỉ hơn mười galleon mà thôi.
Vì vậy cả hai người còn rất vui vẻ tán dương đứa con của mình vô cùng giỏi giang, còn nhỏ đã có thể kiếm tiền.
“Ừ… nếu khách hàng là loại như gia tộc Malfoy mà nói, có thể thu nhiều hơn một chút."
“Robert, đừng dạy hư trẻ con."
“Này? Có cú mèo?" Vu Nghị thưởng thức tư thái phóng đãng của con chim ưng kia một chút rồi mới lấy Thần sáng xuống. Bởi vì có giao thiệp với nhà Black, y gần đây cũng nhận không ít thư đến từ kiểu ‘bưu tá’ đắt đỏ mà cực kỳ kiêu ngạo này.
Bất quá vừa mở thư ra nhìn, biểu tình của Vu Nghị trong nháy mắt liền thay đổi, tuy rằng vợ chồng Pettigrew không nhìn ra sắc mặt của con trai mình có bao nhiêu thay đổi, thế nhưng việc ma pháp của sweetie nhà mình nháy mắt có xu hướng bạo động bọn họ vẫn là cảm giác ra được.
Đứa con trai này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, những việc như ma pháp bạo động gần như hoàn toàn không có, hiện tại hiếm thấy một lần như vậy, tuy rằng chỉ một khắc sau liền ổn định lại, thế nhưng cũng đủ khiến bọn họ quan tâm.
“Không có việc gì." Biết cha mẹ của mình bị hù đến, Vu Nghị lập tức trả về một nụ cười sáng lạn."Regulus nói cậu ấy đã nhìn thấy ảnh chụp của cậu trẻ nhà Malfoy, còn cảm thấy rất thích, muốn dẫn cả gia đình mình cùng với giới thiệu thật nhiều quý tộc đến. Uhm… con đang nghĩ đến việc nâng giá cao một chút, như vậy liền có thể thu thật nhiều, thật nhiều galleon rồi."
Regulus đang ở nhà lớn dòng họ Black bỗng dưng hắt hơi một cái.
“Đứa nhỏ tham tiền." Lisa mỉm cười nhéo cái mũi nhỏ của con trai mình.
Thật sự không có việc gì là tốt rồi.
“Con mới không tham tiền, con còn dự định sẽ chụp miễn phí cho Regulus nha. Dù sao cậu ấy cũng mang Kreacher cho con mượn." Sau khi trấn anh cha mẹ xong, nội tâm của Vu Nghị đúng là điên cuồng sôi trào.
Nếu như nội tâm có thể tự thực thể hóa thành màn hình, như vậy mọi người nhất định có thể thấy được cái màn ảnh lớn thuộc về ánh đế tràn ngập cuồng phun. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Có thể khiến cho vị Ảnh đế lúc nào cũng bảo trì hình tượng trước mặt công chúng không ngừng nói tục như vậy, tự nhiên là nguyên nhân đặc biệt, thế nhưng lá thư vừa nãy thực tế chỉ là một tấm thiệp mời cực kỳ rõ ràng dễ hiểu, thậm chí có chút tâng bốc xuất phát từ tay vị quý tộc nào đó.
Lời lẽ cực kỳ mộc mạc thân mật, không có bất kỳ một từ ngữ hoa lệ dư thừa nào, thậm chí có thể nói là viết trắng ra đến có chút ấu trĩ… còn mang theo một ít ngữ khí dụ dỗ trẻ con.
Đối với quý tộc mà nói, phải viết ra một phong thư mời phù hợp với tuổi tác của một đứa trẻ như vậy, quả là đối phương đã rất dụng tâm và chu đáo, xứng đáng để người đọc cảm động. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là, nội dung của thư mời không đề cập đến việc muốn dẫn một vị Hắc Ma Vương đến nhờ y chụp ảnh.
Vu Nghị quay về phòng, ngồi trước bàn đọc sách của mình chuẩn bị hồi âm, mà thư hồi âm được chuẩn bị hai phần, một phong là dứt khoát đáp ứng, một phong là uyển chuyển cự tuyệt.
Phong thư đáp ứng từ sớm đã viết xong, thế nhưng phần cự tuyệt lại khiến Vu Nghị đau đầu không ít.
Bởi vì… y không tìm được lý do cự tuyệt.
Thư mời của đối phương viết đến cực kỳ lễ độ, những thứ cần suy tính đều đã suy tính hết rồi, mà yêu cầu của đối phương cũng không phải chuyện khó khăn gì, còn là nghiệp vụ mà y vừa mới triển khai.
Chẳng lẽ lại nói cho đối phương biết, ‘Ta chỉ làm ăn với Lucius, không làm ăn với Hắc Ma Vương?’ (Đây là kỳ thị trần trụi! Kỳ thị Hắc Ma Vương!)
Chẳng lẽ từ chối đối phương vì, ‘Bối cảnh của các ngươi không tốt, ta tới sẽ gặp nguy hiểm?’ (Thế nhưng hiện tại Thực tử đồ tựa hồ còn chưa làm ra chuyện quá khích gì.)
Lại hoặc giả nói cho đối phương biết, ‘Ta là đang chuẩn bị giết Lord của các ngươi, sợ rằng trong lúc bất chợt không khống chế được mà hạ thủ?’ (Quá có lỗi rồi, Ảnh đế đại nhân mói có bảy tuổi thôi, ngay cả đũa phép còn chưa có, căn bản là không thể làm gì có được không?)
Lại càng không thể đưa cha mẹ ra làm cái cớ.
Tỷ như, bạn nhỏ A mời bạn nhỏ B đến nhà chơi đùa, bạn nhỏ B lại nói ba mẹ không cho phép, sau đó bạn nhỏ A liền nói thẳng, tớ đi hỏi ba mẹ cậu một chút.
Nhìn đi, vậy là xong rồi.
Nếu như dùng cha mẹ ra làm cớ, đứt đoạn tiền tài là chuyện nhỏ, đem đến phiền phức cho bọn họ mới là chuyện lớn.
Phong thư này tuy rằng là do gia chủ Malfoy viết, thế nhưng ý tứ biểu đạt trong này rõ ràng là đại diện cho cả Voldemort, rất có cảm giác bắt buộc phải đi. Nếu như y từ chối, vậy thì người đi liền đổi thành cha mẹ y rồi.
Vu Nghị tiện tay đem tấm da dê chỉ viết được mấy dòng ném qua một bên, đem phong thư đáp ứng đã chuẩn bị tốt buộc lên chân con cú mèo Phoebe nhà bọn họ.
Đây là một con cú tuyết xinh đẹp, càng là một cô bé xinh xắn, xin tham chiếu con cú tuyết trong bản điện ảnh Harry Potter kinh điển.
Không có ý tư gì khác, chỉ thuần túy là vì cú tuyết thật sự rất đẹp, hơn nữa… dung fmột con cú mèo giống với vai chính như vậy, cũng coi như có chút mượn lấy vận khí đi.
Bất quá, vừa rồi Vu Nghị viết thư lâu lắm, công chúa nhỏ có chút không vui, nhìn cũng không thèm nhìn phong thư, trực tiếp dùng cái mông đối diện với Vu Nghị, khiến cho Vu Nghị phải dỗ dành thật lâu mới đáp ứng đưa thư đi, bất quá trên tay vẫn là bi mỗ một chút.
“Sớm biết như vậy, hẳn là vừa viết xong liền để cô bé mang đi." Thật sự rất đau, mỏ của cô bé kia cũng không phải sắc nhọn bình thường.
–
Lá thư đối phương gửi tới rất có chiếu cố tuổi tác của Vu Nghị, mà Vu Nghị muốn hồi âm cũng đồng dạng phí tâm.
Kiểu chữ non nớt, ngữ điệu lễ phép cực lực mô phỏng theo phong cách ngân nga của quý tộc, vừa phải khách khí hẹn rõ thời gian, vừa phải biểu hiện một chút tính trẻ con biểu thị muốn tăng tiền công đi lại.
Lần trước khi đối mặt với Lucius, Vu Nghị đã diễn xuất sai sót, lần này tự nhiên không thể phạm sai lầm nữa, y còn cực kỳ nghiêm túc đặt ra hình tượng vai diễn của mình trong lần gặp gỡ tiếp theo.
Đầu tiên chính là thành thục.
Tuy rằng Lucius sẽ không kể quá rõ ràng với Abraxas y là người thế nào, nhưng dù sao nhà Malfoy khẳng định có thể biết được mình là một đứa trẻ rất có chủ kiến từ chỗ gia tộc Black. Regulus không dưới một lần nói cho y biết, phụ thân của nhóc có bao nhiêu tán thưởng với người bạn ‘Peter’ này.
Cho dù là lý giải một cách khách quan, y đã có thể lôi kéo Lucius nếm thử loại kỹ thuật cực kỳ tiếp cận với thế giới của Muggle, như vậy liền khẳng định y không phải một đứa trẻ bảy tuổi thông thường chỉ biết chơi đùa điên cuồng.
Tiếp theo chính là, trong sáng.
Là loại đứa nhỏ bình thường được bảo vệ dưới đôi cánh của cha mẹ, không hiểu quá rõ sự tranh chấp giữa Thực tử đồ và Hội Phượng Hoàng, không biết thế cục đã bước đầu xuất hiện sự đối lập, càng không biết tương lại sau này. Nhiều nhất chỉ là bị cha mẹ ảnh hưởng, lúc đối diện với Voldemort và Malfoy thì có chút câu nệ mà thôi.
Cuối cùng chính là thiên phú, thiên phú trên phương diện chụp ảnh và nghệ thuật, y vì sao có thể chụp ảnh tốt như vậy, toàn bộ đều đổ cho thiên phú.
Vu Nghị lại diễn tập một chút những đoạn đối thoại có khả năng sẽ xuất hiện, đem tất cả mọi thứ dàn xếp ổn thỏa mười phần.
Sau khi sắp xếp tất cả xong, hiện tại chỉ còn chờ đến ngày đã hẹn, sau đó ăn mặc chỉnh tề ôm máy ảnh chờ hai ‘ông lớn’ kia xuất hiện. Dù sao Vu Nghị cũng không xuất thân từ ngành biên kịch, cũng không có sức tưởng tượng phong phú đến mức hoàn toàn bảo đảm không có đối thoại ngoài ý muốn. Bất quá y cũng rất tin tưởng vào kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm của mình, vấn đề phát huy tại chỗ và năng lực ứng biến hẳn là cũng đủ để đối phó.
Là một Ảnh đế, đừng nói đến lúc phải ứng phó với hàng loạt vấn đề muôn hình muôn vẻ không chút thoái nhượng của phóng viên, ngay cả trong quá trình đóng phim cũng phải chuẩn bị sẵn cho rất nhiều sự kiện ngoài ý muốn. Có lúc là đạo diễn muốn thêm chi tiết, hoặc là diễn viên đối diễn quá nhập diễn hay là vượt ngoài ranh giới… đó vốn là những thứ Vu Nghị cần phải phát huy khả năng ứng biến.
Diễn xuất không chỉ đơn giản là dựa vào kịch bản biểu đạt ra tình cảm nhân vật, mà là bản thân ngươi phải đem mình biến thành nhân vật, thay hắn cảm nhận và diễn dịch một đoạn nhân sinh. Sau đó, chờ đến khi đạo diễn lần nữa gõ clapperboard, ngươi cũng phải hoàn toàn thoát khỏi vai diễn, trở về thành bản thân mình.
Nói nhiều như vậy thực tế cũng chỉ muốn biểu đạt một chút sự tự tin của Ảnh đế, sau khi đã đặt ra kịch bản hoàn chỉnh, y sẽ không phạm sai lầm nữa. Mà thực tế chứng minh, toàn bộ hành trình ngày hôm nay, Vu Nghị xác thực đã không phạm qua bất cứ sai lầm nào.
Chỉ là Ảnh đế sống lại đủ bảy năm mới hiểu được một cái đạo lý, hiện thực mới chính là biên kịch thích gây sự nhất, cũng là đạo diễn bốc đồng nhất.
Từ trong lò sưởi đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu xanh biếc, bởi vì hiện tại là mùa hè lò sưởi vốn vẫn để trống, nếu như là mùa đông, hiệu ứng cũng đơn giản chỉ là ngọn lửa đổi từ màu đỏ thành xanh, tuyệt đối không có được cảm giác thình lình và sợ hãi như vậy.
Người bước ra đầu tiên chính là Abraxas, sau đó là Voldemort. Người trước Vu Nghị đã gặp qua, người sau chính là lần đầu tiên nhìn thấy, đương nhiên, lúc thật sự chạm mặt y còn có chút kinh ngạc —— cũng không xấu đến như vậy nha.
Bản phim phục chế Harry Potter lần này, Voldemort có ba loại tạo hình, một là thời kỳ niên thiếu, dung mạo phi thường, đẹp trai đáng yêu. Một là trạng thái sau khi phục sinh, cũng là loại chiếm thời lượng màn ảnh nhiều nhất, mặt rắn đầu bóng lưỡng, mà lần phục chế này, hình tượng so với lần đầu còn phải xấu hơn mấy phần, điểm ấy đơn thuần là vì nhóm thợ hóa trang khẩu vị tương đối nặng, mà đạo diễn cũng cảm thấy tạo hình càng khoa trương hiệu ứng hình ảnh sẽ càng cho thành quả tốt hơn.
Cuối cùng, là loại tạo hình mà bản phim đầu tiên chưa từng xuất hiện, là tình cảnh Voldemort đến Hogwarts yêu cầu vị trí giáo sư trong ký ức của Voldemort. Thợ hóa trang nghiêm ngặt dựa theo sự miêu tả của JKR, tận lực làm sống lại hình ảnh của Voldemort giữa những dòng văn chương vô tri kia.
Vu Nghị vốn cho rằng mình sẽ thấy được một gương mặt mang hơi hướm kinh dị, không ngờ đến… cũng được mà. Quả nhiên, đây là do phía tạo hình có khẩu vị quá nặng.
Cho dù trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ không ngừng đảo lộn, chỉ là gương mặt của Vu Nghị cũng không để sót một khe hở nào. Lúc nhìn thấy Malfoy thì có chút quen thuộc, khi nhìn thấy Voldemort lại hơi rụt rè, sau đó chính là mang theo chút khẩn trương, lễ phép chào hỏi bọn họ.
“Chúng ta lại gặp mặt, cậu trẻ Pettigrew."
“Xin chào quý ngài Malfoy, các người gọi cháu Peter là được." Thoáng ngượng ngùng đỏ mặt một chút, sau đó liền mời hai người ngồi xuống, gòn gọi Kreacher dâng trà.
“Ồ… đây là gia tinh của nhà Black?" Đây không phải là do trí nhớ của Abraxas thật tốt, có thể nhớ kỹ tên gia tinh nhà người khác, cũng không phải y có thể nhớ rõ bộ dạng của Kreacher, mà là trên khăn quàng của gia tinh đều có in gia huy nhà bọn họ.
“Vâng, đây là do Regulus cho cháu mượn, lúc chụp hình cần nhờ đến nó." Sau đó, y tỏ vẻ như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nháy mắt có chút luống cuống, ôm một quyển sách lớn đến."Đây là ảnh mẫu, phía trên là cha mẹ của cháu. Hai quý ngài có thể lựa chọn…"
Lúc này ngay cả quần áo tình nhân Vu Nghị cũng đã mang ra, ai bảo hai người là cùng đến đâu.
Vu Nghị trong lòng âm thầm cân nhắc JQ của hai vị này từ đám đồng nhân tràn ngập đời trước, chỉ là trên nét mặt một điểm cũng không lộ ra.
Ai bảo làm một đứa trẻ bảy tuổi, chính là không nên biết những loại ‘mập mờ’ như vậy, thậm chí nên nói, ngay cả cái gì là ‘mập mờ’ cũng hoàn toàn không nên biết.
Bất quá, cho dù là không biết, cũng không trở ngại y chu đáo tỉ mỉ, đem bộ ảnh tình nhân đặt lên trên cùng.
“Thực sự có rất nhiều ý tưởng thú vị, bất quá chúng ta cũng không có thời gian để chụp nhiều như vậy." Hai vị này đều là người bận rộn, “Chúng ta chỉ chụp một bộ ảnh, bất quá cậu trẻ đây cứ yên tâm, thù lao sẽ không quá bạc đãi."
Sau khi Voldemort vào cửa, ngoại trừ gật đầu tỏ ý xã giao căn bản là chưa từng lên tiếng. Nhưng mà như vậy mới chính là bình thường, dù sao hắn cũng là lãnh đạo nha.
“Dạ được, như vậy hai quý ngài là muốn chụp ảnh chung?" Giọng nói vẫn hồn nhiên như trước, thế nhưng chỉ cần nhìn bộ ảnh tình nhân vị Ảnh đế nào đó trực tiếp đưa đến, liền có thể biết được suy nghĩ trong lòng y.
“Không, chúng ta chụp riêng, hai người cùng chụp một kiểu." Abraxas nhưng thật hoàn toàn không phát hiện được sự ám muội của Vu Nghị. “Nơi này của cậu không biết có loại phong phạm vương giả hay không…" Nếu như không có thì vẫn dùng áo chùng phù thủy cũng được, dù sao chỉ là muốn cảm giác mà thôi.
“Dạ có." Vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước.
(Phong phạm vương giả? Đây là muốn chụp ảnh tuyên truyền? Vì cái gì lại đến đây chụp? Còn có… Voldemort chụp ảnh tuyên truyền, vị Malfoy kia đến đây là tham gia náo nhiệt sao? Tuy rằng hai người là một đôi, thế nhưng lúc này trực tiếp đoạt đi danh tiếng của lãnh đạo thật sự thích hợp chứ?)
Này, ở đây thuận tiện cũng giải thích một chút, lý do vì sao hai vị này lại đến tìm Vu Nghị chụp ảnh.
Thứ nhất là bởi vì, bọn họ lúc đánh cuộc đang cầm trong tay ảnh Vu Nghị chụp ra, vừa vặn có đối chiếu. Thứ hai, loại ảnh chụp không cử động như vậy tựa hồ càng có thể đem ra so sánh, không sợ bên thua chơi xấu không thừa nhận. Điểm cuối cùng chính là, nguyên nhân bọn họ đánh cược, một là đối với tính an toàn trong thực nghiệm bạn tốt đang tiến hành bảo trì hoài nghi, một là thuận theo sự bốc đồng của bạn tốt, dù thế nào cũng không tiện nói ra bên ngoài. Thế nên lựa chọn một nhiếp ảnh gia trẻ con như Vu Nghị sẽ thích hợp hơn những người khác, chưa nói đến, đứa trẻ này chụp ảnh… thật sự rất tốt đâu.
Mà cử chỉ ngoan ngoãn gật đầu của Vu Nghị cũng khiến hai vị quý tộc kia rất hài lòng, chỉ là vừa mở miệng đã gọi giá năm trăm galleon.
“Ta nhớ rõ, Lucius chụp bảy bộ ảnh cũng chỉ chưa đến bốn trăm galleon."
“Cháu tính cho cậu trẻ Lucius là giá ưu đãi, hơn nữa hiện tại là chụp hai người! Huống chi… còn có phí bảo mật." Đôi mắt màu nâu nhạt mang theo biểu tình đắc ý nhìn hai người trưởng thành trước mặt. “Sau đó hai quý ngài có thể trực tiếp cho cháu một cái Obliviate, bảo đảm xóa sạch trí nhớ."
“Ngươi rất thông minh, cậu bé." Lần đầu tiên Voldemort mở miệng, hiệu quả hết sức kinh người.
Ảnh đế ngoài mặt dựa theo kịch bản biểu thị ngượng ngùng, trong nội tâm lại cực kỳ khắc chế, không để bệnh nghề nghiệp của mình bộc phát, trực tiếp tiến lên hỏi đối phương có muốn làm phối âm ***g tiến, hoặc trực tiếp tiến quân giới ca hát hay không.
Giọng nói này thật sự là… âm sắc quá hoàn mỹ, tuyệt đối không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cho dù là Ảnh đế đã quen nghe các loại thanh âm rung động cũng đều bị câu ca ngợi kia giật đến cột sống có chút tê dại.
Vu Nghị một bên thầm hận mình không có mang máy ghi âm theo, một bên lại cảm thấy có chút đáng tiếc… Vì sao đối phương lại là Voldemort chứ.
“Hai vị… cũng có thể chụp vài bộ trang phục, dù sao chủ đề này cho dù mặc áo ngủ cũng có thể chụp. Cháu sẽ để Kreacher mang quần áo đến." Vu Nghị đặt máy ảnh lên bàn chạy đi chọn trang phục.
Tính cả bộ long bào Lucius từng mặt, tất cả những trang phục khác có chút khí phách uy vũ gì đó đều toàn bộ được chọn ra, bản thân Vu Nghị thì cầm hai bộ so sánh, phần còn dư lại để cho Kreacher dùng bùa trôi nổi di chuyển.
Đến khi quay về phòng khách, hai vị kia lại cho y một kinh hỉ, lúc y rời đi còn là một tóc đen một tóc bạch kim, ngoại trừ giới tính thì không có chỗ nào giống nhau, khi quay về lại là hai người hình thể tương đồng, ngoại trừ gương mặt thì không tìm được điểm gì khác biệt.
Abraxas hết sức hài lòng với biểu tình khiếp sợ của Peter, còn nhìn thẳng và gương mặt hiện tại này mấy lần nha.
“Nhìn đi Voldy, ta cảm thấy hiện tại đã có thể phân thắng bại rồi." Dù sao đi nữa, hình thể có cực giống thì cũng chẳng ít lợi gì, khí chất là đến từ gương mặt.
Voldemort ở bên cạnh bị khiêu khích chỉ hơi chán ghét liếc nhìn gương mặt mà mình vốn muốn liều mạng thoát khỏi.
“Cậu xác định, đứa trẻ này không phải bị cậu hù dọa?"
Tác giả :
Vong Khước Đích Du