Uyên Ương Thác
Chương 1: Cuồng Thủy Diễn
Ngoại ô Đường Ly Sơn.
Sắc trời tiệm vãn, tịch dương dần buông xuống. Tầng mây kia bị tịch dương đỏ sậm nhuộm đẫm một cỗ nồng đậm mùi máu tươi.
Ngoại ô nơi đây vốn không có một bóng người, nếu một ai đi qua đều cảm thấy có chút sợ hãi.
“Thùng thùng, ba ba." Bỗng nhiên tiếng nước truyền tới làm không khí nơi đây càng thêm phần yêu dị.
Nhìn về tiếng nước chảy, liền thấy một đàm thủy, ánh đỏ của sắc trời hòa lẫn vào khói trắng của đàm thủy, lượn lờ, ấm áp. Thiên! Đúng là một ôn tuyền! Ai có thể nghĩ đến vùng hoang du dã ngoại như thế này lại có một nơi đáng quý như thế. Bất quá vào lúc này, ôn tuyền nhìn như một biển lửa nơi địa ngục. Hơn nữa lại có một nam nhân đang chịu tra tấn tại chốn địa ngục này.
Hắn thoạt nhìn thực thảm, trên thân thể tràn đầy vết cào, dấu răng không những thế còn bị roi da trói chặt thân thể nhưng toàn thân còn bị nhánh cây che khuất càng tăng thêm thập phần quỷ dị. Máu trên người từ từ hòa lẫn với nước, như một sợi chỉ đỏ. Ngâm ở ôn tuyền nửa ngày, vết thương của nam nhân đã muốn trở thành bạch sắc. Cho dù hắn có thể chịu lạnh nhưng cũng không thể nào nhịn được mà bắt đầu khốn khổ hừ hừ.
Tà dương biến mất, thay vào đó là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nam nhân ngẩng đầu lên.
Hé ra một khuôn mặt tì vết, bởi vì một con mắt của hắn đã không còn tồn tại, vết thương của hắn thật sâu cơ hồ có thể nhìn được hốc mắt, ai nhìn thấy đều cơ hồ cảm thấy vẻ mặt đẫm máu thảm thiết. Nhưng ánh mắt người khác tuyệt đối không vì hắn bị thương ở mắt mà dừng lại nhìn hắn nửa khắc, bởi vì sau khi nhìn hắn mọi người sẽ có thể cảm thấy được cảm giác từ đáy lòng mình dâng lên, khốn khổ nhưng chỉ có thể chịu đựng, âm lãnh nhưng vẫn thanh tỉnh, hờ hững như vẫn nhiệt tình, cảm giác đối lập này làm cho mọi người cảm thấy hắn tràn ngập mâu thuẫn nhưng lại thần bí hài hòa.
Một nam tử xuất sắc như thế lại bị trói hai tay sau lưng, toàn thân trần trụi bị trói tại ôn tuyền sau núi.
Ánh trăng dần tan, mây mù lui tán.
Một thân ảnh cô đơn của nam tử đứng trên đỉnh đá bên ôn tuyền, y dường như vừa mới đi đến, cũng dường như ở tại địa phương này nhiều năm si ngốc chờ đợi cái gì.
Ánh mắt nam nhân bị trói đột nhiên thâm trầm quát: “Ngươi còn mặt mũi tới đây làm gì!"
Bóng người sững sờ, ánh mắt nhẹ nhàng lay chuyển, một thân ảnh xinh đẹp khinh phiêu đáp trên nhánh cây nhỏ, quần áo bạch sắc, mái tóc dài như tiên tử Lăng Ba xinh đẹp.
Nam nhân kia chỉ dùng ánh mắt nhìn vào người kia, mượn ánh trăng nhìn lên cảnh vật mò ảo, người tới dường như không phải người Trung thổ, hốc mắt y đặc biệt sâu, đồng tử như một cỗ mê sắc, tóc dài không buộc lên, bộ dạng lười nhác, mái tóc thuận theo trong gió mà phiêu, như là một tuyệt sắc giai nhân ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng. Nhưng nam nhân kia chỉ cảm thấy đó như một bức tượng yêu ma đáng sợ.
“Nghĩa phụ, ngươi vẫn không đồng ý với ta sao?" Bóng người rốt cục cũng mở miệng, thanh âm của y cũng như dáng người của y, tất cả đều giống như thanh âm của thiên nhiên.
“Nghĩa phụ? Phi! Ta không xứng đáng, ngươi không xem ngươi làm ta ra bộ dạng gì, ngươi về sau đừng bao giờ theo ta. Còn có ngươi muốn ta đáp ứng ngươi? Ngươi không cảm thấy thẹn sao?" Nam nhân nổi giận nói.
“Ha ha."Bộ dáng mỉm cười nhẹ giọng nói: “Tuy rằng ta làm cho ngươi cảm thấy ủy khuất, bất quá ngày hôm qua ngươi không phải rất hưởng thụ sao?" Bộ dáng của y như một ác ma.
Khuôn mặt nam nhân thoáng cái lập tức tái nhợt, lập tức lại ửng hồng lên, hắn vĩnh viễn cũng không quên được, ngày hôm qua hắn đã bị “khổ hình", cuối cùng chịu không nổi mà phóng thích. Cảm giác thẹn thùng làm cho lửa giận của hắn dâng lên, thốt ra tiếng mắng: “Vô sỉ, hạ lưu bại hoại! Bị ngươi sỉ nhục, ta ………" Há miệng liền muốn cắn lưỡi tự sát.
Bộ dáng y mỉm cười, ngay tai lúc nam nhân kia đang chửi, y liền lập tức đưa lưỡi vào trong miệng hắn, hai đầu lưỡi vừa mới chạm nhau, nam nhân kia tựa hồ như bị người ta lấy hết khí lực, cả người hoàn toàn xụi lơ, cẩn thận dò xét khoan miệng của nam nhân. Hai người chậm rãi như muốn chạm tới cổ họng của đối phương, lưu luyến không rời, hắn nhịn không được khụ một tiếng liền rời ra. Hắn thất thần nhìn tuyệt sắc mĩ nhân trước mặt, thật vất vả mới tìm được thần trí của mình, liền nói: “Linh nhi, ngươi vô sỉ...... Ô....." Nói chưa hết câu liền bị hôn.
Lần này còn nồng nhiệt hơn lần trước, hai người không muốn rời ra, nước bọt hòa quyện vào nhau, hấp dẫn nam nhân kia, tinh lực của hắn bị người được gọi là Linh nhi hút sạch, không khỏi cảm thấy chán ghét thân thể của mình.
Đình chỉ hôn môi, Linh nhi lạnh lùng cười nhạo nói: “Ngươi xem, thật dâm dãng, ta còn chưa động thủ, ngươi đã nhuyễn, ngươi bình thường như thế nào tự an ủi?"
Nam nhân nghe vậy, sắc mặt liền chuyển đỏ, run run nói: “Ta, ta nhớ chưa bao giờ dạy nhi tử vô sỉ như thế!"
Linh nhi “Cáp, cáp" nở nụ cười: “Ngươi hiện tại đã nhận ta là nhi tử rồi sao?". Bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Kỳ Phóng! Ta mặc kệ thế nào, cũng không li khai ngươi! Đã tám năm, buổi tối nào ta cũng tưởng tượng đến ngươi, lúc đến cao trào thấy ngươi ta liền đỏ mặt, thân nhiệt liền tăng cao." Nói đến đây, y chậm rãi cầm phân thân của nam nhân nhẹ nhàng xoa nắn, cón nói thêm, “Ta mỗi ngày đều mộng sẽ lộng ngươi như ngày hôm qua, ngươi còn ‘A!A!’ rên rỉ, bắn trên tay ta. Bất quá không nghĩ tới ngươi lại rất mẫn cảm như vậy." Đột nhiên y dừng lại nhìn phản ứng của nam nhân.
Trong không khí tràn ngập mùi dâm mĩ, nam nhân Kỳ Phóng cả người liền vặn vẹo, toàn thân phiến hồng, bởi vì kịch liệt hoạt động nên vết thương trên người liền chảy máu. Hắn giãy dụa muốn thoát khỏi nơi địa ngục này, nhưng chỉ có thể làm roi da trên tay hắn in lại thêm một vết thương mới.
Linh nhi một tay vuốt đỉnh phân thân của Kỳ Phóng, nhẹ nhàng xoa lên linh khẩu của hắn, một tay nâng lên, xoa nhẹ chậm rãi hai tiểu cầu. Kích thích kịch liệt làm cho thần trí của Kỳ Phóng không còn tỉnh táo, lưng hắn đột nhiên cứng lại, thiếu chút nữa thở không thông. Linh nhi ác liệt cười, thỏa mãn nhìn phản ứng của nam nhân, bờ môi y hôn phớt lên đôi mắt bị thương của hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm phát ra thanh âm “Tư, Tư", “Ánh mắt của ngươi là của ta, từ ngày ngươi đem mắt của ngươi cho ta, ta với ngươi liền có kế ước mãi mãi cùng một chỗ."
Nếu trước kia, Kỳ Phóng mà nghe thấy điều này nhất định cười tính khí trẻ con của Linh nhi, nhưng hiện tai hắn chỉ muốn khóc. Bởi vì hắn biết, những lời Linh nhi nói ra nhất định sẽ làm mọi biện pháp để đạt được.
Linh nhi nhẹ nhàng lướt qua vành tai của hắn, bỗng dưng dừng lại cắn lên, cười nói: “Ta thật muốn cắn ngươi, làm sao bây giờ."
“Ta sẽ không để ngươi cắn ta chết đâu!" Kỳ Phóng oán hận nói.
“Ta như thế nào có thể nhẫn tâm như thế?" Linh Nhi “Hì hì" bật cười, cắn lên ức hầu của hắn, dùng đầu lưỡi đánh nhẹ, gắt gao hút một chút.
“A,a!" Sự kích thích khó chịu làm cho Kỳ Phóng chịu không nổi mà rên rỉ ra tiếng.
“Thực êm tai! Nghĩa phụ!"
“Chết tiệt, hiện tại lại kêu ta là nghĩa phụ, không phải lá ý muốn ta không có cách nào để phản kháng sao?" Kỳ Phóng phẫn hận mà nghĩ. Nan khan xoay người đi.
Linh nhi đương nhiên hiểu được hắn nghĩ gì, ý cười càng đậm, y càng ra sức liếm lộng Kỳ Phóng.
Linh nhi di chuyển đôi môi xuống địa phương của hắn, tinh tế nhắm nháp hương vị, đầu lưỡi di chuyển xung quanh, Kỳ Phóng cả người liền run run, không ngừng rên rỉ thành tiếng, làm cho hắn cảm thấy dục vọng của mình đã muốn đứng lên.
Linh Nhi cắn nuốt phân thân Kỳ Phóng, dần dần cảm thấy sinh mệnh ở trong miệng mình ngày càng bành trướng, còn chảy ra chất lỏng tanh nồng, biết hắn đã không còn nhịn được, liền ngừng động tác, đem hai chân của Kỳ Phóng đặt lên trên vai của mình, tách ra nơi tư mật ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua bại lộ trước mặt Linh nhi.
Kỳ Phóng mặt bỏ bừng, nhưng hắn vô lực nhúc nhích, thân thể vô phương cử động. Hơn nữa dục vọng của hắn đang bừng bừng muốn có người giải quyết.
Linh nhi đẩy đến hai tiểu cầu của hắn, nơi này mềm mại vô cùng. Linh nhi nhẹ nhành cắn, đau đớn cùng với khoái cảm kích thích lên tới tủy não của Kỳ Phóng, hắn vặn vẹo không ngừng kêu: “Đừng... A! Không cần, nơi đó không cần!"
“Vâng! Linh nhi tuân theo sự dạy bảo của phụ thân!" Y cười nói, liền buông tha. Chậm rãi hướng tới nơi sâu hơn, đi vào cúc hoa đang lẻ loi, ngón tay dính nước nhẹ nhàng đi vào.
Bỗng nhiên bị ngón tay sát nhập, làm cho Kỳ Phóng đau cả người liền nhảy đứng lên: “Linh nhi! Mau dừng lại chịu không nổi!!... “
“Không có khả năng! Ta..." Linh nhi khẽ suyễn nói: “Ta nhịn không được nữa! Ta nghĩ muốn thâm nhập ngươi!" Nói xong, đối với đóa hoa nở rộ kia liền một phát đâm sâu vào.
Không ngừng trừu sáp, không ngừng xâm nhập, Linh nhi phát điên xỏ xuyên qua thân thể Kỳ Phóng.
“Mau dừng lại, ân... Không được, muốn nức ra rồi! A!!" Kỳ Phóng tựa như nghe được tiếng xé rách của thân thể, tiếp theo liền cảm thấy một chất lỏng ấm áp tràn vào trong người mình, trí nhớ khốn khổ ngày hôm qua đột nhiên vụt qua trong phút chốc mất đi bình tĩnh mà liên tục lắc đầu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Trong ánh trăng mông lung hắn mơ thấy phụ thân, nam nhân luôn làm cho hắn sợ hãi. Hắn mộng thấy phụ thân không ngừng uống rượu, từ khi mẫu thân mất, trong nhà có bao nhiêu tiền bị phụ thân đem đi uống hết, thời điểm mà không có rượu thì phụ thân sẽ đánh hắn. Tỉnh rượu sẽ nằm trên người hắn mà khóc rống, tự trách. Mà mỗi lần phụ thân tự trách hắn lại buông tha ý nghĩ muốn trốn ra khỏi nhà. Nhưng mà, ngày qua ngày, năm qua năm cái vòng tuần hoàn cứ lập lại, thẳng đến lúc hắn bị phụ thân bán để lấy tiền mua rượu mới thôi.
Kỳ Phóng chưa từng nghĩ tới, vì sự mềm lòng của hắn, vì nguyên nhân đó mà phụ thân cùng Linh nhi mới có thể gây ra sự thống khổ cho hắn. Nhưng mà, từ ngày mẫu thân mất đi, hắn liền cô độc, chỉ cần một lần có cảm giác ấm áp hằn liền vừa lòng.
“Chính mình khi nào trở nên yếu đuối ngay cả chính hắn cũng không nhận thức được điều đó?Thôi, thôi, ấm áp quá, mệt mỏi quá..." Kỳ Phóng nghĩ nghĩ, liền chìm vào giấc ngủ.
Sắc trời tiệm vãn, tịch dương dần buông xuống. Tầng mây kia bị tịch dương đỏ sậm nhuộm đẫm một cỗ nồng đậm mùi máu tươi.
Ngoại ô nơi đây vốn không có một bóng người, nếu một ai đi qua đều cảm thấy có chút sợ hãi.
“Thùng thùng, ba ba." Bỗng nhiên tiếng nước truyền tới làm không khí nơi đây càng thêm phần yêu dị.
Nhìn về tiếng nước chảy, liền thấy một đàm thủy, ánh đỏ của sắc trời hòa lẫn vào khói trắng của đàm thủy, lượn lờ, ấm áp. Thiên! Đúng là một ôn tuyền! Ai có thể nghĩ đến vùng hoang du dã ngoại như thế này lại có một nơi đáng quý như thế. Bất quá vào lúc này, ôn tuyền nhìn như một biển lửa nơi địa ngục. Hơn nữa lại có một nam nhân đang chịu tra tấn tại chốn địa ngục này.
Hắn thoạt nhìn thực thảm, trên thân thể tràn đầy vết cào, dấu răng không những thế còn bị roi da trói chặt thân thể nhưng toàn thân còn bị nhánh cây che khuất càng tăng thêm thập phần quỷ dị. Máu trên người từ từ hòa lẫn với nước, như một sợi chỉ đỏ. Ngâm ở ôn tuyền nửa ngày, vết thương của nam nhân đã muốn trở thành bạch sắc. Cho dù hắn có thể chịu lạnh nhưng cũng không thể nào nhịn được mà bắt đầu khốn khổ hừ hừ.
Tà dương biến mất, thay vào đó là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nam nhân ngẩng đầu lên.
Hé ra một khuôn mặt tì vết, bởi vì một con mắt của hắn đã không còn tồn tại, vết thương của hắn thật sâu cơ hồ có thể nhìn được hốc mắt, ai nhìn thấy đều cơ hồ cảm thấy vẻ mặt đẫm máu thảm thiết. Nhưng ánh mắt người khác tuyệt đối không vì hắn bị thương ở mắt mà dừng lại nhìn hắn nửa khắc, bởi vì sau khi nhìn hắn mọi người sẽ có thể cảm thấy được cảm giác từ đáy lòng mình dâng lên, khốn khổ nhưng chỉ có thể chịu đựng, âm lãnh nhưng vẫn thanh tỉnh, hờ hững như vẫn nhiệt tình, cảm giác đối lập này làm cho mọi người cảm thấy hắn tràn ngập mâu thuẫn nhưng lại thần bí hài hòa.
Một nam tử xuất sắc như thế lại bị trói hai tay sau lưng, toàn thân trần trụi bị trói tại ôn tuyền sau núi.
Ánh trăng dần tan, mây mù lui tán.
Một thân ảnh cô đơn của nam tử đứng trên đỉnh đá bên ôn tuyền, y dường như vừa mới đi đến, cũng dường như ở tại địa phương này nhiều năm si ngốc chờ đợi cái gì.
Ánh mắt nam nhân bị trói đột nhiên thâm trầm quát: “Ngươi còn mặt mũi tới đây làm gì!"
Bóng người sững sờ, ánh mắt nhẹ nhàng lay chuyển, một thân ảnh xinh đẹp khinh phiêu đáp trên nhánh cây nhỏ, quần áo bạch sắc, mái tóc dài như tiên tử Lăng Ba xinh đẹp.
Nam nhân kia chỉ dùng ánh mắt nhìn vào người kia, mượn ánh trăng nhìn lên cảnh vật mò ảo, người tới dường như không phải người Trung thổ, hốc mắt y đặc biệt sâu, đồng tử như một cỗ mê sắc, tóc dài không buộc lên, bộ dạng lười nhác, mái tóc thuận theo trong gió mà phiêu, như là một tuyệt sắc giai nhân ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng. Nhưng nam nhân kia chỉ cảm thấy đó như một bức tượng yêu ma đáng sợ.
“Nghĩa phụ, ngươi vẫn không đồng ý với ta sao?" Bóng người rốt cục cũng mở miệng, thanh âm của y cũng như dáng người của y, tất cả đều giống như thanh âm của thiên nhiên.
“Nghĩa phụ? Phi! Ta không xứng đáng, ngươi không xem ngươi làm ta ra bộ dạng gì, ngươi về sau đừng bao giờ theo ta. Còn có ngươi muốn ta đáp ứng ngươi? Ngươi không cảm thấy thẹn sao?" Nam nhân nổi giận nói.
“Ha ha."Bộ dáng mỉm cười nhẹ giọng nói: “Tuy rằng ta làm cho ngươi cảm thấy ủy khuất, bất quá ngày hôm qua ngươi không phải rất hưởng thụ sao?" Bộ dáng của y như một ác ma.
Khuôn mặt nam nhân thoáng cái lập tức tái nhợt, lập tức lại ửng hồng lên, hắn vĩnh viễn cũng không quên được, ngày hôm qua hắn đã bị “khổ hình", cuối cùng chịu không nổi mà phóng thích. Cảm giác thẹn thùng làm cho lửa giận của hắn dâng lên, thốt ra tiếng mắng: “Vô sỉ, hạ lưu bại hoại! Bị ngươi sỉ nhục, ta ………" Há miệng liền muốn cắn lưỡi tự sát.
Bộ dáng y mỉm cười, ngay tai lúc nam nhân kia đang chửi, y liền lập tức đưa lưỡi vào trong miệng hắn, hai đầu lưỡi vừa mới chạm nhau, nam nhân kia tựa hồ như bị người ta lấy hết khí lực, cả người hoàn toàn xụi lơ, cẩn thận dò xét khoan miệng của nam nhân. Hai người chậm rãi như muốn chạm tới cổ họng của đối phương, lưu luyến không rời, hắn nhịn không được khụ một tiếng liền rời ra. Hắn thất thần nhìn tuyệt sắc mĩ nhân trước mặt, thật vất vả mới tìm được thần trí của mình, liền nói: “Linh nhi, ngươi vô sỉ...... Ô....." Nói chưa hết câu liền bị hôn.
Lần này còn nồng nhiệt hơn lần trước, hai người không muốn rời ra, nước bọt hòa quyện vào nhau, hấp dẫn nam nhân kia, tinh lực của hắn bị người được gọi là Linh nhi hút sạch, không khỏi cảm thấy chán ghét thân thể của mình.
Đình chỉ hôn môi, Linh nhi lạnh lùng cười nhạo nói: “Ngươi xem, thật dâm dãng, ta còn chưa động thủ, ngươi đã nhuyễn, ngươi bình thường như thế nào tự an ủi?"
Nam nhân nghe vậy, sắc mặt liền chuyển đỏ, run run nói: “Ta, ta nhớ chưa bao giờ dạy nhi tử vô sỉ như thế!"
Linh nhi “Cáp, cáp" nở nụ cười: “Ngươi hiện tại đã nhận ta là nhi tử rồi sao?". Bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Kỳ Phóng! Ta mặc kệ thế nào, cũng không li khai ngươi! Đã tám năm, buổi tối nào ta cũng tưởng tượng đến ngươi, lúc đến cao trào thấy ngươi ta liền đỏ mặt, thân nhiệt liền tăng cao." Nói đến đây, y chậm rãi cầm phân thân của nam nhân nhẹ nhàng xoa nắn, cón nói thêm, “Ta mỗi ngày đều mộng sẽ lộng ngươi như ngày hôm qua, ngươi còn ‘A!A!’ rên rỉ, bắn trên tay ta. Bất quá không nghĩ tới ngươi lại rất mẫn cảm như vậy." Đột nhiên y dừng lại nhìn phản ứng của nam nhân.
Trong không khí tràn ngập mùi dâm mĩ, nam nhân Kỳ Phóng cả người liền vặn vẹo, toàn thân phiến hồng, bởi vì kịch liệt hoạt động nên vết thương trên người liền chảy máu. Hắn giãy dụa muốn thoát khỏi nơi địa ngục này, nhưng chỉ có thể làm roi da trên tay hắn in lại thêm một vết thương mới.
Linh nhi một tay vuốt đỉnh phân thân của Kỳ Phóng, nhẹ nhàng xoa lên linh khẩu của hắn, một tay nâng lên, xoa nhẹ chậm rãi hai tiểu cầu. Kích thích kịch liệt làm cho thần trí của Kỳ Phóng không còn tỉnh táo, lưng hắn đột nhiên cứng lại, thiếu chút nữa thở không thông. Linh nhi ác liệt cười, thỏa mãn nhìn phản ứng của nam nhân, bờ môi y hôn phớt lên đôi mắt bị thương của hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm phát ra thanh âm “Tư, Tư", “Ánh mắt của ngươi là của ta, từ ngày ngươi đem mắt của ngươi cho ta, ta với ngươi liền có kế ước mãi mãi cùng một chỗ."
Nếu trước kia, Kỳ Phóng mà nghe thấy điều này nhất định cười tính khí trẻ con của Linh nhi, nhưng hiện tai hắn chỉ muốn khóc. Bởi vì hắn biết, những lời Linh nhi nói ra nhất định sẽ làm mọi biện pháp để đạt được.
Linh nhi nhẹ nhàng lướt qua vành tai của hắn, bỗng dưng dừng lại cắn lên, cười nói: “Ta thật muốn cắn ngươi, làm sao bây giờ."
“Ta sẽ không để ngươi cắn ta chết đâu!" Kỳ Phóng oán hận nói.
“Ta như thế nào có thể nhẫn tâm như thế?" Linh Nhi “Hì hì" bật cười, cắn lên ức hầu của hắn, dùng đầu lưỡi đánh nhẹ, gắt gao hút một chút.
“A,a!" Sự kích thích khó chịu làm cho Kỳ Phóng chịu không nổi mà rên rỉ ra tiếng.
“Thực êm tai! Nghĩa phụ!"
“Chết tiệt, hiện tại lại kêu ta là nghĩa phụ, không phải lá ý muốn ta không có cách nào để phản kháng sao?" Kỳ Phóng phẫn hận mà nghĩ. Nan khan xoay người đi.
Linh nhi đương nhiên hiểu được hắn nghĩ gì, ý cười càng đậm, y càng ra sức liếm lộng Kỳ Phóng.
Linh nhi di chuyển đôi môi xuống địa phương của hắn, tinh tế nhắm nháp hương vị, đầu lưỡi di chuyển xung quanh, Kỳ Phóng cả người liền run run, không ngừng rên rỉ thành tiếng, làm cho hắn cảm thấy dục vọng của mình đã muốn đứng lên.
Linh Nhi cắn nuốt phân thân Kỳ Phóng, dần dần cảm thấy sinh mệnh ở trong miệng mình ngày càng bành trướng, còn chảy ra chất lỏng tanh nồng, biết hắn đã không còn nhịn được, liền ngừng động tác, đem hai chân của Kỳ Phóng đặt lên trên vai của mình, tách ra nơi tư mật ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua bại lộ trước mặt Linh nhi.
Kỳ Phóng mặt bỏ bừng, nhưng hắn vô lực nhúc nhích, thân thể vô phương cử động. Hơn nữa dục vọng của hắn đang bừng bừng muốn có người giải quyết.
Linh nhi đẩy đến hai tiểu cầu của hắn, nơi này mềm mại vô cùng. Linh nhi nhẹ nhành cắn, đau đớn cùng với khoái cảm kích thích lên tới tủy não của Kỳ Phóng, hắn vặn vẹo không ngừng kêu: “Đừng... A! Không cần, nơi đó không cần!"
“Vâng! Linh nhi tuân theo sự dạy bảo của phụ thân!" Y cười nói, liền buông tha. Chậm rãi hướng tới nơi sâu hơn, đi vào cúc hoa đang lẻ loi, ngón tay dính nước nhẹ nhàng đi vào.
Bỗng nhiên bị ngón tay sát nhập, làm cho Kỳ Phóng đau cả người liền nhảy đứng lên: “Linh nhi! Mau dừng lại chịu không nổi!!... “
“Không có khả năng! Ta..." Linh nhi khẽ suyễn nói: “Ta nhịn không được nữa! Ta nghĩ muốn thâm nhập ngươi!" Nói xong, đối với đóa hoa nở rộ kia liền một phát đâm sâu vào.
Không ngừng trừu sáp, không ngừng xâm nhập, Linh nhi phát điên xỏ xuyên qua thân thể Kỳ Phóng.
“Mau dừng lại, ân... Không được, muốn nức ra rồi! A!!" Kỳ Phóng tựa như nghe được tiếng xé rách của thân thể, tiếp theo liền cảm thấy một chất lỏng ấm áp tràn vào trong người mình, trí nhớ khốn khổ ngày hôm qua đột nhiên vụt qua trong phút chốc mất đi bình tĩnh mà liên tục lắc đầu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Trong ánh trăng mông lung hắn mơ thấy phụ thân, nam nhân luôn làm cho hắn sợ hãi. Hắn mộng thấy phụ thân không ngừng uống rượu, từ khi mẫu thân mất, trong nhà có bao nhiêu tiền bị phụ thân đem đi uống hết, thời điểm mà không có rượu thì phụ thân sẽ đánh hắn. Tỉnh rượu sẽ nằm trên người hắn mà khóc rống, tự trách. Mà mỗi lần phụ thân tự trách hắn lại buông tha ý nghĩ muốn trốn ra khỏi nhà. Nhưng mà, ngày qua ngày, năm qua năm cái vòng tuần hoàn cứ lập lại, thẳng đến lúc hắn bị phụ thân bán để lấy tiền mua rượu mới thôi.
Kỳ Phóng chưa từng nghĩ tới, vì sự mềm lòng của hắn, vì nguyên nhân đó mà phụ thân cùng Linh nhi mới có thể gây ra sự thống khổ cho hắn. Nhưng mà, từ ngày mẫu thân mất đi, hắn liền cô độc, chỉ cần một lần có cảm giác ấm áp hằn liền vừa lòng.
“Chính mình khi nào trở nên yếu đuối ngay cả chính hắn cũng không nhận thức được điều đó?Thôi, thôi, ấm áp quá, mệt mỏi quá..." Kỳ Phóng nghĩ nghĩ, liền chìm vào giấc ngủ.
Tác giả :
U Hô