Uy Vũ Hoàng Phi

Chương 9

Ngoài tân phòng đèn đuốc huy hoàng, Vũ gia thúc bá ai di, huynh đệ tỷ muội, dưới bó đuốc lúc sáng lúc lúc tối soi chiếu, trầm mặc nhìn Vũ Kiếm Anh… cùng tiểu hoàng đế mà hắn đang vác trên vai.

Vũ Tông Hầu ngồi trên ghế thái sư, một nửa biểu tình giống như đắc ý nói “Cuối cùng cũng bắt được ngươi a", nửa còn lại có vẻ hơi dại ra… nhưng dường như không phải “có vẻ", mà hắn đích thực là dại ra.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vũ Kiếm Anh khiêng bệ hạ chạy ra ngoài, hắn cố gắng bày ra biểu tình ngưng trọng, uy nghiêm cùng phẫn nộ đến mức chén trà rơi xuống chân mình, nước trà làm ướt cả quần, mà bản thân chẳng hề hay biết.

____ Chính là chờ nhi tử bỏ trốn, chờ được tiến hành chính sách cha giáo dục con, lại thấy đứa con trai mình cùng một nam nhân bỏ trốn, cho dù là ai cũng phải như vậy, nên chúng ta tha thứ cho hắn đi.

Vũ Quần Anh há to mồm, nghẹn thật lâu, mới phun ra một câu: “Vũ-Kiếm-Anh"

Thanh âm rét lạnh thấu xương, Vũ Kiếm Anh như bị lửa thiêu mông, ôm Hạ Thủy Hàng nghĩ muốn nhảy trở vào phòng.

“Ngươi… đứng… lại… cho ta!"

Chén trà bay tới, đập vào ót Vũ Kiếm Anh bể nát, Vũ Kiếm Anh “A" một tiếng, lảo đảo hai bước, vội đem Hạ Thủy Hàng thả xuống.

Vốn dĩ khi Hạ Thủy Hàng thấy đám người Vũ Tông Hầu có vài phần chột dạ, nhưng vừa thấy Vũ Kiếm Anh bị đánh, lập tức mất hứng.

“Vũ Tông Hầu lão thất phu này! Nhìn thấy trẫm không quỳ thì thôi đi, còn dám đánh người của trẫm!"

Hắn thuận tay xoa xoa ót của Vũ Kiếm Anh, phía trên còn dính vài bụi vỡ, cũng may chưa bị rách. Hạ Thủy Hàng vừa vui mừng vừa sinh khí, vui mừng là vì y không có việc gì. Nếu có _______ lão thất phu kia, nhất định sẽ trả đại giới!

Đương nhiên, cho dù như vậy, cũng phải trả đại giới???

Bởi vì hai người bọn họ mặt đối mặt, hiện tại sờ nhau, nhìn qua tựa như đang ôm nhau vậy.

Động tác của Hạ Thủy Hàng quá trắng trợn, làm Vũ Tông Hầu tức đến hai tay run rẩy, giận sôi máu. Hắn mãnh mẽ đè xuống ý niệm đại nghịch bất đạo băm Hạ Thủy Hàng làm bánh nhân thịt, khàn giọng nói: “Hoàng thượng… Đây là… Đây là chuyện nhà của thần, tối nay hoàng thượng tự mình xuất cung, thần sẽ coi như không biết."

Cho dù là hoàng thượng, chưa được cho phép mà đêm khuya lén vào nhà thần tử, về tình về lý về lễ nghĩa cũng không hợp quy tắc.

Vũ Tông Hầu nếu rảnh, nhất định sẽ ôm đùi Hạ Thủy Hàng, khóc lớn “Chẳng lẽ Vũ gia ta trung thành tận tâm trăm năm qua, cũng làm hoàng thượng đề phòng cho được hay sao, không nên đêm hôm khuya khoắc tự mình đột kích điều tra a, nếu không liền chẳng yên lòng, một khi đã như vậy, nhi thần đành phải mang theo cả nhà cùng chết cho hoàng thượng xem, thỉnh hoàng thượng nhất định đừng ngăn cản bọn ta ô ô ô…" … vân vân…

Đến lúc đó Hạ Thủy Hàng cũng chỉ có thể hảo ngôn hảo ngữ, an ủi nói tuyệt đối không có chuyện đó, hắn tối nay căn bản chưa từng đến, coi như hắn không tồn tại đi, về sau đừng truy cứu bất chuyện gì xảy ra tối nay nữa…

May mắn Vũ Tông Hầu không rảnh, cũng không có tâm trạng đó.

Đây đối với Hạ Thủy Hàng là tin tức tốt.

“Trẫm tự mình xuất cung?" Hạ Thủy Hàng cười lạnh, “Trẫm không có tự mình xuất cung! Là vì ái phi của trẫm tưởng niệm người nhà, trẫm bất đắc dĩ phải bồi y trở về. Nếu Vũ Tông Hầu không thích, trẫm dẫn y đi là được!"

Thời điểm Hạ Thủy Hàng nói ra hai chữ “Ái phi", Vũ Tú Anh liền nhảy xuống cửa sổ bỏ chạy, nàng tin tưởng nếu bị Vũ Tông Hầu bắt được, kết quả của mình còn thảm hơn so với Vũ Kiếm Anh. Mà nghe đến câu kia “Dẫn y đi là được", nàng mới hiểu ra, nguyên lai hắn nói không phải là “Nàng" mà là “Y" a…

Vì thế nàng còn nhanh hơn, cứ như vừa bay vừa trốn vậy.

______ Thật sự đủ rồi! Muốn đâm đầu với chỗ chết là hoàng thượng! Mà nguyên nhân hết thảy là Vũ Kiếm Anh. Trò chơi này không liên quan tới nàng. Ai muốn chết thì cứ ở bên cạnh hắn đợi đi!

Thân là nữ nhân Vũ gia, Vũ Tú Anh rất hiểu rõ gia tộc của mình, mà Vũ Kiếm Anh cũng thế, dưới ánh mắt khủng bố như thiêu đốt của Vũ Tông Hầu, cảm giác như đã “đứng rất lâu". Nếu không phải không dám, cũng không thể bỏ lại Hạ Thủy Hàng, Vũ Kiếm Anh đã sớm bỏ chạy mất dạng rồi.

Đem người khác lộng đến thống khổ vạn phần, bản thân Hạ Thủy Hàng lại chẳng chút khó chịu, còn mang theo vẻ mặt đáng giận “Ta mới vừa nói đó, là ta nói đó, ta nói thì thế nào? Có bản lĩnh thì tới đánh ta a đánh ta a!", một tay kéo Vũ Kiếm Anh, toàn thân cao thấp tản ra vị đạo vạch lá tìm sâu.

Vũ Tông Hầu giận. Xem ra hôm nay ngươi đến trả hàng… Không, là đổi hàng! Ngươi coi Vũ gia chúng ta là địa phương nào? Cửa hàng tạp hóa? Đâu có đơn giản như vậy! Hoàng thượng… Ngươi giỏi lắm hoàng thượng! Vũ gia trăm năm của chúng ta đâu phải là thứ vô dụng!

Hắn nhịn xuống, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, lời ấy sai rồi. Lúc hoàng hôn Vũ phi nương nương đã về cung rồi, sao có thể nhanh như vậy nhớ nhà? Thỉnh hoàng thượng cũng mau mau hồi cung, tránh rơi vào gian kế kẻ khác, khiến hoàng thượng làm ra chuyện cả đời hối hận."

Hạ Thủy Hàng nhướng nhướng mày, tâm nói ta hối hận, hối hận vài tháng, bất quá không khéo, hiện tại đã muốn không hối hận. Hắn cười cười, nói: “Vũ đại nhân không phải già nên hồ đồ rồi chứ? Ái phi của trẫm… chẳng phải đang ở bên cạnh ta hay sao?"

Hắn dùng lực túm Vũ Kiếm Anh đang muốn chui xuống đất kéo lên, cấp Vũ Tông Hầu xem, khuôn mặt cười càng giống hồ ly: “Hôm nay trẫm vì ái phi mà đến, nếu ái phi không đi, trẫm cũng không đi."

Nhóm đệ tử Vũ gia vốn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng “Nga ____" một tiếng, thanh âm thì thầm nói nhỏ dần lên hơn, Vũ Kiếm Anh đang suy nghĩ có nên tự huyệt kinh mạch hay không.

Vũ Tông Hầu tức đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. 

Cái gì nói gần nói xa, cái gì dương đông kích tây, đều bị hắn vứt ra sau đầu, lão tướng quân đã tức giận công tâm, hướng nhóm đệ tử Vũ gia sau lưng phất tay, rống giận: “Huynh đệ Vũ gia nghe đây! Hôm nay căn bản hoàng thượng chưa từng tới! Chúng ta chỉ cần một mình Vũ Kiếm Anh! Bắt lấy nó cho ta! Trói lại! Ném xuống hầm! Hung hăng đánh! Đánh chết thì thôi!"

Lão nhân đứt hơi khản tiếng, hai mắt rực lửa, có ngốc tử mới cãi lời hắn lúc này, dưới tiếng huýt sáo của Vũ Quần Anh, nam nữ đệ tử Vũ gia hướng đôi uyên ương khổ mệnh đáng thương mà đánh tới.

Hạ Thủy Hàng chờ chính là thời khắc này, hắn ôm chặt cánh tay Vũ Kiếm Anh, nhìn y cười, nói: “Ngươi đã từng hứa… Nhất định sẽ bảo hộ ta a!"

Vũ Kiếm Anh không hoàn toàn hiểu hết câu “Hoàng thượng căn bản chưa từng đến" của Vũ Tông Hầu là có ý tứ gì, kỳ thật hiểu được cũng vô dụng, bởi vì Hạ Thủy Hàng cười quá mức đẹp mắt, khiến lòng hắn vô cùng say mê.

Sau này sẽ phát sinh chuyện gì, bản thân mình đã làm cái gì, hậu quả như thế nào, hết thảy đều bị Vũ Kiếm Anh quăng ra sau đầu, cả người căng đầy khí khái anh hùng không cần thiết, một phen ôm lấy thắt lưng Hạ Thủy Hàng, hướng về phía đám huynh đệ tỷ muội của mình phóng đến.

Khụ… Chúng ta có câu nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, “tinh trùng thượng não"… Thêm một người.

Vũ Kiếm Anh dưới nhục chưởng, tam thiết côn, trường thương, đoản kiếm, tỏa liên, nhánh cây… của nam nữ Vũ gia. Chậm rãi sử dụng các kiểu kỹ năng tránh né, Vũ gia đệ tử không dám thương tổn Hạ Thủy Hàng, cho nên tất cả vũ khí đều hướng lên người Vũ Kiếm Anh.

Vũ Kiếm Anh là người thành thật, nếu đổi lại người khác, nhất định giơ Hạ Thủy Hàng lên trước mặt, hô: “Đến đánh a! Có giỏi thì đánh ta a!" Như vậy tuyệt đối không ai dám động đến đầu ngón tay của y.

Nhưng hiện tại… Y sợ Hạ Thủy Hàng bị thương, tay chân vụng về trái phải di chuyển, lúc thẩy vũ khí “có vẻ như" sắp chạm vào hắn, lập tức đem hắn ôm vào trong ngực, khiêng ở trên lưng, cao cao ném lên… Thế cho nên, chẳng cần ai dùng côn roi, Vũ Kiếm Anh cũng đã đứng trước mặt chịu trận rồi.

Hạ Thủy Hàng đâu? Hắn nguyên bản chỉ muốn xem náo nhiệt, dù sao Vũ Kiếm Anh là người của Vũ gia, đệ tử Vũ gia cho dù có đánh cũng không dám đánh mạnh, về phần hắn thì càng an toàn, cho nên hắn căn bản không có lo lắng, nhưng dần dần, hắn lại cảm thấy không đúng.

Người Vũ gia không hổ danh là người Vũ gia, ngay cả huynh đệ cùng nhà với mình mà đánh chẳng chút lưu tình, Vũ Kiếm Anh giữa đám người tả hữu xung đột, lọt vào trận đánh hội đồng hàng thật giá thật, chiêu chiêu như thép, một quyền thấu thịt.

Mỗi một lần công kích, đều vang lại thanh âm rắn chắc chân thật, không vì y là huynh đệ nhà mình mà nương tay, hơn nữa, hơn ba mươi người đồng loạt ra chiêu, về phương diện uy lực, đương nhiên sẽ có chút hạn chế

______ Nhìn Vũ Kiếm Anh đến bây giờ vẫn chưa bị bắt đã là chứng cứ tốt nhất rồi, nhưng dựa vào thể lực của y, cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Làm sao bây giờ?

Hạ Thủy Hàng âm thầm sốt ruột, nếu lúc này đem Vũ Kiếm Anh giao cho Vũ gia, có lẽ từ nay về sau hắn sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại Vũ Kiếm Anh nữa.

Bất quá phải nói, Vũ Kiếm Anh thật suất khí đẹp mắt a. Người ta thường nói một tay khó địch bốn tay, mà y một mình có thể đấu với nhiều người như vậy, lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, chỉ bằng một đôi cự quyền linh hoạt né tránh giữa mười tám loại binh khí, trong đêm tối, phảng phất như có vô số lưu quang chuyển động quanh người y, tiếng gió vù vù, tiếng quát chấn kinh, uy vũ tựa như thiên thần hạ phàm. (Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ~(‾v‾~))

Điều khiến Hạ Thủy Hàng kinh ngạc, chính là cơ bắp trên người y, chúng vẫn duy trì độ mạnh yếu cưng rắn như đá, chỉ ngẫu nhiên thư giãn trong khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, liền lập tức bó chặt lại, loại cảm giác này thật vi diệu, nhất là cái mông tròn tròn, duyên dáng, săn chắc mà mềm mại kia, xúc cảm tốt vô cùng, làm cho người ta tâm xuân nhộn nhạo.

Hạ Thủy Hàng dường như đã quên mất mình đang ở trong tình huống nào, nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, nếu là đang ở trên giường, vị tướng quân anh vũ này sẽ mang đến cho hắn tư vị tuyệt vời đến mức nào… A a, dừng! Dừng! Hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện này! Việc cấp bách bây giờ là chạy! Chạy a!

Thời điểm Vũ Kiếm Anh thở như trâu, dần dần bị các huynh đệ tỷ muội ép xuống thế hạ phong, Hạ Thủy Hàng chợt nhìn thấy, ở địa phương xa xa có khói bốc lên, ánh lửa cam hồng lập lòe nhấp nháy trong màn đêm, giống như những con mắt. Nếu không phải hắn bị Vũ Kiếm Anh quăng ném đến choáng váng, thì cái kia chính là… chính là…

Rốt cục cũng tới đây!

Hạ Thủy Hàng nằm trên lưng Vũ Kiếm Anh, hít sâu một hơi.

“Từ đường Vũ gia *! Từ đường Vũ gia *! Từ đường *! Từ đường * …"

Cho nên đám đệ tử Vũ gia cùng lúc ngừng lại, nhìn về phía từ đường, Vũ Tông Hầu “phốc" một tiếng, từ trên ghế nhảy dựng lên, tập trung nhìn, tinh thần nhất thời hoảng loạn.

“Đúng vậy, là từ đường… là từ đường! Nhanh đi cứu hỏa! Nhanh đem nhóm tổ tông cứu ra! Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Đi a!"

Một tiếng rống dữ dội vang lên, đám đệ tử Vũ gia bỏ lại Kiếm Anh huynh đệ tội ác tày trời, nhảy lên cành cây, độn thổ xuống đất, xuyên qua vách tường… Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều không thấy tung tích.

Hảo thần kỳ nga! Hạ Thủy Hàng tán thưởng.

Từ phía sau, xa xa hậu tri hậu giác truyền đến âm thanh “cứu hỏa".

Vũ Kiếm Anh thở hổn hển như sắp tắt khí, nửa ôm Hạ Thủy Hàng, nửa tựa vào người hắn, ánh mắt phức tạp nhìn Vũ Tông Hầu vẫn như cũ đứng tại chỗ.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Vũ Tông Hầu gãi gãi râu, một câu cũng không nói, liền xoay người đi đến từ đường.

“Vũ Tông Hầu" Hạ Thủy Hàng gọi hắn.

Vũ Tông Hầu không quay đầu lại.

“Vũ Tông Hầu, là ai sai ngươi phái người tới ám sát trẫm?" Hạ Thủy Hàng hỏi hắn

Vũ Tông Hầu dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi.

“Vũ Tông Hầu, nữ nhân mà Vũ Kiếm Anh kêu “Mạt đi", đến tột cùng là ai?" Hạ Thủy Hàng lại hỏi.

Vũ Tông Hầu lập tức nhảy lên nóc nhà, tốc độ cực nhanh, thân hình linh hoạt, căn bản nhìn không ra hắn đã là lão nhân hơn năm mươi tuổi.

“Vũ Tông Hầu! Làm sai phải nhận! Ngươi là lão ngoan cố!" Hạ Thủy Hàng rống giận.

Vũ Tông Hầu cả đời chưa từng chạy nhanh như thế, chớp mắt đã tiêu thất.

Lúc Vũ Tông Hầu biến mất, Vũ Kiếm Anh cũng vô lực từ người Hạ Thủy Hàng ngã xuống, trượt quỳ gối trên đất, thở hồng hộc như trâu.

Hạ Thủy Hàng dùng lực kéo y, vội hỏi: “Ngươi không sao chứ? Có bị thương không? Nếu ngươi bị thương, ta _____ " Ta thế nào cũng đám huynh đệ tỷ muội kia, tất cả sung quân đày ra biên cương! Ngay cả Vũ Tông Hầu cũng đi ______ Lời này chỉ có thể nói trong lòng, không thể nói ra miệng, bằng không tên ngốc tử đơn thuần này nhất định sẽ liều mạng với hắn.

Vũ Kiếm Anh vô lực khoát tay: “Không… không sao… Bọn họ không có hạ độc thủ. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày… “

Hạ Thủy Hàng nhìn người trước mắt tóc tai rối bời, bộ dáng chật vật không chịu nổi, một cỗ hả hê vô danh, âm thầm chiếm lấy tâm tình của hắn.

Người trung tâm này đã thuộc về hắn, tình yêu của người này cũng thuộc về hắn, hết thảy đều thuộc về hắn.

Cả đời hắn có được rất nhiều thứ, đám thần tử tự xưng là trung tâm, suốt ngày đối với hắn hô “vạn thọ vô cương", còn có giang sơn hắn giẫm đạp dưới chân, nhưng không ai có thể chân chính giống như Vũ Kiếm Anh, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, hoàn hoàn toàn toàn đều thuộc về hắn.

Hắn sẽ không chút nghi ngờ, nếu như mình bị đâm, người này sẽ lấy thân làm lá chắn, nếu mình bị đẩy xuống núi, người này nhất định sẽ thề chết cùng bồi, nếu như mình lấy thân làm mồi, yêu cầu buông tha hết thảy, y chắc chắn chẳng chút do dự mà đối địch với thiên hạ.

Không có ai ______ không có bất luận kẻ nào ______ có thể giống như y, toàn tâm toàn ý, tận tâm tận lực, ngây ngô, vì mình trả giá hết thảy.

Không ai.

Vũ Kiếm Anh nằm rạp tại chỗ, thở gấp thật giống như sắp tắt khí. Nhưng não hắn không mệt, cho nên cấp tốc chuyển động suy nghĩ.

Vừa rồi những lời Hạ Thủy Hàng nói với Vũ Tông Hầu rất kỳ quái, phi thường kỳ quái, cho dù hắn là thô nhân, cũng nghe ra điểm không thích hợp.

Biểu tình của Vũ Kiếm Anh, những suy nghĩ đều viết hết trên mặt, Hạ Thủy Hàng vừa nhìn đã đoán ra. Nhưng hắn chỉ cười, cười như con hồ ly, hơn nữa còn là hồ ly mới ăn xong con gà, bên mép còn dính lông và máu, ánh mắt xảo trá, khiến Vũ Kiếm Anh phát lạnh.

“Ngươi có vấn đề gì muốn hỏi sao?" Cười meo meo hỏi.

Vũ Kiếm Anh trầm mặc một chút: “… Không có!"

Hạ Thủy Hàng kéo Vũ Kiếm Anh từ trên mặt đất đứng lên, để y dựa vào người mình. Thân thể Vũ Kiếm Anh nặng muốn chết, nhưng nặng nề như vậy, lại khiến hắn càng thêm yên tâm.

Vũ Kiếm Anh dựa vào người Hạ Thủy Hàng, nhịn không được lặng lẽ một tay đặt trên lưng hắn, tiếp theo là tay kia. Cuối cùng nhìn tư thế hai người, thật giống như đang ôm nhau.

Cho dù đúng là ôm, thì một trong hai đương sự, tựa hồ còn chưa phát hiện ra điều này.

“Hoàng thượng, ta … Ta rất nhớ người!" Vũ Kiếm Anh rầu rĩ nói.

Lần đầu tiên có được câu trả lời rõ ràng như vậy, Hạ Thủy Hàng trong lòng rất vui vẻ, bàn tay đang ôm eo gấu của Vũ Kiếm Anh nhất thời dùng sức, Vũ Kiếm Anh hừ một tiếng. Lần này không hẳn vì đau, nỗi đau chân chính là không biết vị huynh đệ tỷ muội nào, ở trên lưng mình chích một cái.

Hạ Thủy Hàng không biết vấn đề này, chỉ nghe thanh âm của Vũ Kiếm Anh vừa ngọt vừa nhuyễn lại mỹ vị, “tiểu long" của hắn lập tức dựng đứng lên. Hắn đã bao lâu chưa làm Vũ Kiếm Anh? Mười năm hay hai mươi năm? Một ngày không gặp như cách ba thu, ít nhất cũng là hai mươi năm đi.

Hắn vội vàng lôi kéo Vũ Kiếm Anh, tương tư đều để hết trên mặt, đã muốn bị dục vọng ép vào góc chết: “Ta cũng rất nhớ ngươi! Ta thật sự rất nhớ ngươi! Chúng ta trở về đi! Sau đó hảo hảo nói chuyện yêu đương… " Thanh âm quá mức nôn nóng, dù là đứa ngốc cũng nghe ra chuyện yêu đương kia, nhất định không phải nói nửa thân trên.

Vũ Kiếm Anh bất động, hồi lâu lại rầu rĩ nói: “… Ta không muốn làm hoàng hậu, cũng không muốn làm quý phi."

Giống như nhiệt than đang cháy mãnh liệt, đột nhiên bị dội thùng nước đá vào đầu, Hạ Thủy Hàng cứng họng.

Đây là… Đây là…

Hắn đã sớm biết. Từ lúc bắt đầu hắn đã biết, hắn không nên cùng người Vũ gia phát sinh quan hệ, nếu không một ngày nào đó sẽ rơi vào kết cục giống như tiên hoàng và Vũ hậu. Đó là điều hắn tối không muốn nghĩ đến.

Chẳng ngờ hao tâm tổn tránh được nữ nhân Vũ gia, lại bị nam nhân Vũ gia áp đầu chế trụ… Hạ gia bọn họ thật sự thiếu nợ Vũ gia sao? Hạ gia được cứu chẳng qua là một mình Thái tổ thôi, có cần phải đem con cháu đồng loạt kéo vào không?

Hơn nữa còn là tên ngu ngốc này!

Mỗi khi nghĩ vậy, hắn luôn có cảm giác đau đến không muốn sống. Nghĩ đến trước kia phụ hoàng cũng thế, bất quá Vũ hậu rất thông minh, còn Vũ Kiếm Anh thì… thật sự là một trời một vực, cảm giác của phụ hoàng nhất định không tốt hơn so với hắn… Không, nhất định còn kém hơn hắn!

Đều do vận mệnh chết tiệt này…

… Vận mệnh!

Cái con mẹ nó vận mệnh!

Hắn mạnh mẽ đem Vũ Kiếm Anh kéo thấp xuống, để y nhìn vào hai mắt mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi có thích ta không?"

Vũ Kiếm Anh ngốc lăng: “Hả?…"

“Giả ngốc cái gì! Ngươi rốt cuộc có thích ta không? Nói!"

“Đương nhiên… thích!" lời này so với mấy câu “tưởng niệm" linh tinh còn buồn nôn hơn, bất quá Vũ Kiếm Anh vẫn thành thật trả lời _______ tất nhiên không quá rõ ràng như vậy.

“Vậy ngươi có tin ta không?"

Vũ Kiếm Anh gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên!"

“Ta nói một ngày nào đó sẽ giải tán hậu cung, ngươi có tin không?"

Vấn đề này có chút khó khăn, Vũ Kiếm Anh chưa từng nghĩ đến, nên không biết phải trả lời như thế nào, chỉ kinh ngạc cằm như rớt xuống: “Này… này… Hoàng thượng, ta không phải…"

Hắn chỉ là không muốn làm chức hoàng hậu, quý phi buồn cười kia thôi, vì sao đề tài trở nên khủng bố như vậy? Trước kia Vũ hậu đòi tiên hoàng giải tán hậu cung, hắn không phải chưa nghe nói qua, hắn không muốn trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Vũ Kiếm Anh do dự cùng hoảng sợ, khiến Hạ Thủy Hàng nổi trận lôi đình, liền dùng sức bóp cái cổ tráng kiện của Vũ Kiếm Anh: “Ta vì ngươi lo lắng sâu như vậy! Ngươi tên ngốc tử này rốt cuộc có tin hay không?"

Hoàng thượng xinh đẹp như thế, bất kì bộ nào trên thân thể cũng đều mềm mại, mỹ lệ đến mê người, chính là khi mở miệng… khụ khụ… đôi lúc hơi quá đáng…

Bất quá hắn tin, cho dù lời hứa này không có khả năng thực hiện được, nhưng hắn vẫn tin. Bởi vì là Hạ Thủy Hàng nói, như vậy đủ rồi.

Hạ Thủy Hàng hài lòng buông tay ra, vỗ vỗ mặt Vũ Kiếm Anh: “Tốt, vấn đề đã được giải quyết, chúng ta trở về thôi!"

Vũ Kiếm Anh lại ngốc lăng: “A… a! Giải quyết? Giải quyết cái gì? Giải quyết thế nào?" Hắn đã bỏ sót chuyện gì sao? Vừa rồi, trong nháy đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn đem chính mình bán đi? Khi nào a?

Aiz, Hạ Thủy Hàng trong lòng thở dài, có lẽ cả đời này, người cũng không thể lý giải hết suy nghĩ của bản thân.

Nhưng biết làm sao hơn? Ai biểu bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp thông minh hắn không yêu, mà hết lần này đến lần hết lại là y – tên thô hán ngốc ngốc?

Có lẽ đây chính là âm mưu của lão thiên gia, trung tâm đến bậc này, vừa là thuộc hạ vừa là tình nhân thương hắn đến mức độ này, tình cảm đó không phải dễ dàng mà có được, nếu hắn chiếm được vị trí cao nhất mà cả thiên hạ phải ngưỡng mộ, như vậy liền trả đại giới khiến mọi người trong thiên hạ phải đồng tình _____ so với trước kia hắn từng vô hạn đồng tình với phụ hoàng, càng sâu hơn.

Hắn nâng mặt Vũ Kiếm Anh hôn xuống, Vũ Kiếm Anh bị hôn đến vui sướng vạn phần, trên mặt vẫn như cũ không, mấy dấu chấm hỏi bay bay trên đầu, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?Kết cục

Trong hậu cung, Thanh Hòa Điện.

Gương mặt tròn tròn của Huyên Huyên cô nương, ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.

“Nguyên lại ngươi thật sự đã chết… Ngươi thật sự đã chết… " Nàng tự độc thoại, rồi khóc lên: “Ngươi như thế nào lại chết… Vinh Trì…"

Có nhiều lúc, không thể quật cường cả đời, chúng ta luôn cho rằng vẫn còn thời gian, có đôi khi tùy hứng với người mình yêu, có đôi khi lại thương tổn họ, sau đó chờ đợi ______ tha thứ hoặc là thù hận.

Nhưng kỳ thật, có nhiều thứ chỉ tồn tại ngắn ngủi trong nháy mắt, ở thời điểm ngươi không chú ý, thì nó đã biến mất, cuối cùng không tìm lại được nữa.

Vũ Mạt… Cũng chính là nữ nhân Vũ Kiếm Anh gọi là Mạt di, hơn hai mươi năm trước gả vào cung, được tiên đế Hạ Vinh Trì sắc phong làm hoàng hậu.

Vài năm sau, nàng phóng hỏa đốt hậu điện, từ trong cung trốn đi.

Hạ Vinh Trì tìm nàng mười mấy năm, sau cùng mấy năm trước ưu sầu mà chết.

Sau khi Hạ Vinh Trì chết, Vũ Mạt lấy thân phận giả là “Hạ Phi Mạt" trở về Vũ gia, bắt đầu đại kế trả thù của nàng.

Trả thù?

Đúng vậy, là trả thù!

Nàng căn bản không tin Hạ Vinh Trì đã chết, nàng cảm thấy bởi vì hắn nhiều năm như vậy vẫn không tìm được nàng, đây nhất định là mưu kế cuối cùng để bức nàng xuất hiện.

Cho nên nàng quyết tâm trả thù hắn, dùng hết mọi biện pháp, giết luôn con hắn.

Bất quá cái này không tính là trả thù, nàng chẳng suy nghĩ nhiều, trong đầu nàng chỉ loáng thoáng một ý niệm _______ giết chết tiểu hoàng đế, thì lão hoàng đế đang ở ẩn sẽ xuất hiện.

Vì thế nàng lợi dụng tài dịch dung thiên phú của mình, thừa dịp Vũ Tú Anh muốn tráo người mà lẻn vào cung, cải trang thành vũ cơ, cải trang thành chủ tế, cải trang thành thích khách, lợi dụng thời điểm Vũ Kiếm Anh không ở mà liên tục ám sát Hạ Thủy Hàng, lại lần lượt dưới sự giúp đỡ của Vũ Tông Hầu mà tẩu thoát.

Cái tên gia khỏa Vũ Tông Hầu, đừng nhìn hắn vẻ ngoài lạnh lùng, kỳ thật hắn thương muội muội như mạng, muội muội cùng phụ cùng mẫu nhỏ hơn hắn một tuổi, nàng quả thực được hắn nuông chiều đến chẳng còn lý trí.

Cho nên không ngạc nhiên vì hành vi ngu xuẩn của Vũ Mạt, nếu là người thường luôn điên cuồng vì yêu, loại điên cuồng này, vài người không thể tự giác được, cho dù tự giác, cũng không thể khống chế.

Đó là nguyên nhân vì sao, mỗi lần nàng ra tay Vũ Kiếm Anh đều đồng thời xuất hiện _________ Vũ Kiếm Anh ngoại trừ bên cạnh nàng, chẳng phải chỉ có thể đến địa phương của Hạ Thủy Hàng sao?

Đáng tiếc, diễn xuất của nàng cùng đám thị vệ tốt quá mức rồi, tiết mục Vũ cơ một kiếm xuyên tim, quá nhanh cũng không lưu tình, thi thể biến mất cũng thập phần mờ ám, thời điểm kia Hạ Thủy Hàng đã hoài nghi.

Vấn đề thứ hai, chính là lúc thích khách xuất hiện, cùng với thời gian Mạt di đòi ở lại trong cung Vũ Kiếm Anh thật sự quá gần, Hạ Thủy Hàng không muốn hoài nghi cũng không được.

Vấn đề thứ ba, là tên chủ tế, Vũ Kiếm Anh nói, hữu chủ tế “so với người khác nhỏ hơn một khúc" tổng hợp chi tiết thích khách mạc danh kỳ diệu xuất hiện, ngốc tử mới không nghĩ ra.

Nhưng cho dù nàng thành công đẩy Hạ Thủy Hàng xuống huyền nhai, cũng không đại biểu kế hoạch của nàng thành công, Hạ Vinh Trì đã chết, dù hắn là hoàng đế hay con hoàng đế, vẫn không thay đổi được sự thật này, Vũ Mạt cũng thế.

Vũ Mạt tuyệt vọng nghĩ, nếu như nàng đừng cứng đầu như vậy, mà Hạ Vinh Trì cũng đồng dạng đừng cứng đầu như vậy, sự tình sẽ không phát triển tới mức này.

Nhưng ai biết được? Nếu bọn họ không cứng đầu, thì Hạ Vinh Trì sẽ không còn là Hạ Vinh Trì, Vũ Mạt cũng không còn là Vũ Mạt, bọn họ sẽ không còn yêu nhau, tất cả trở thành ẩn số, những chuyện sau này cũng không tồn tại.

Giống như Hạ Thủy Hàng và Vũ Kiếm Anh, nếu Hạ Thủy Hàng không phải là hồ ly xinh đẹp, Vũ Kiếm Anh không phải là vũ phu ngốc nghếch, kia có lẽ sẽ không có cố sự này.

Nguyên nhân.

Hậu quả.

Duyên đến.

Duyên đi.

Chẳng qua chỉ như thế mà thôi.

Mùa hè năm thứ năm, vì để tiết kiệm chi tiêu khổng lồ của hậu cung, Hành Tông giải tán hậu cung, chỉ để lại một mình Vũ quý phi.

Vì Vũ quý phi nhiều lần cứu gia trong dầu soi lửa bỏng, công lao to lớn, nhân sắc phong “Uy vũ hoàng phi", Hành Tông lập con trai của tam đệ làm Thái tử, đổi tên thành Uy Viễn.

Cùng năm, đệ đệ Vũ quý phi là Vũ Kiếm Anh, thống lĩnh quân đội bình định biên cảnh, chiến công hiển hách, nhận phong ban “Uy vũ tướng quân".

Chút p/s nho nhỏ:

Tông Hầu sức đầu mẻ trán: “Là ai… rốt cuộc là ai? Ở đống cây khô bên ngoài từ đường phóng hỏa! Làm cho bài vị tổ tiên ta đều bị hun đen hết?"

Sự thật là, cho dù Hạ Thủy Hàng không dám động thủ với từ đường Vũ gia, hắn chỉ sai người ở bên ngoài từ đường, rắc ít nước lên đống cây khô, sau đó đốt mà thôi.-Toàn văn hoàn-
Tác giả : 黄月
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại