Uông Xưởng Công
Chương 198: Động phòng hoa chúc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yên ắng, quá yên ắng rồi, dường như nhũ mẫu và nhóm người Hải ma ma đều đã biến mất, chỉ còn một mình nàng.
Cùng lúc đó một luồng hơi thở lãnh đạm lành lạnh xông vào chóp mũi nàng, rất đỗi quen thuộc và thân thiết.
Bấy giờ, hơi thở lành lạnh ấy lẫn chút mùi rượu, cách nàng càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Uống đốc chủ, đến rồi! Thân thể Diệp Tuy bất giác cứng đờ, tim đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, gương mặt dường như muốn bốc cháy.
Uông Ấn cảm thấy lòng mình đang run rẩy.
Dáng vẻ ngượng ngùng không được tự nhiên này của nàng khác xa biểu hiện điềm tĩnh, chín chắn trước đây, khiến Uông Ấn vừa3tò mò, vừa vui vẻ.
Ngay sau đó, hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp phát ra khiến Diệp Tuy ngây người lần nữa.
Uống đốc chủ đang cười...
không phải kiểu cười nửa cười nửa không, cũng không phải nhếch môi, mà là cười to thành tiếng.
Ánh mắt vẫn luôn dùng trên người Diệp Tuy của Uông Ấn thoáng chốc bất động.
Gương mặt đang thất thần, nhưng vẫn xinh đẹp lộng lẫy.
Áo cưới đỏ thẫm, đôi môi đỏ tươi, gương mặt đỏ bừng, và cả đôi mắt phượng đang dần dần khôi phục vẻ trong veo sáng ngời.
Dung mạo của nàng vốn diễm lệ vô ngần, sau khi được trang điểm tỉ mỉ càng hiện rõ sự rạng rỡ tựa như mặt trời.
Cô gái nhỏ...
Nàng khẽ nhếch miệng, muốn2điều chỉnh lại hơi thở, ổn định lại nhịp tim...
thì mũ phượng đã được gậy như ý gỡ ra.
Nàng cảm thấy trước mặt sáng choang, bèn vô thức nheo mắt lại, sau đó ngẩng đầu nhìn theo hướng thanh gậy như ý, tức thì ngẩn người.
Có lẽ Uông đốc chủ đã uống chút rượu, gương mặt xưa nay trắng như tuyết ửng đỏ, vẻ ngoài như thần tiên trên núi Cô Xạ bỗng tăng thêm chút hơi thở con người.
Dường như từ trên trời hạ giới, không cao xa vời vợi nữa, mê hoặc, hấp dẫn ánh mắt và tâm trí nàng.
Dáng vẻ ngượng ngùng không được tự nhiên này của nàng khác xa biểu hiện điềm tĩnh, chín chắn trước đây, khiến Uông Ấn vừa tò mò, vừa vui vẻ.
Ngay2sau đó, hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp phát ra khiến Diệp Tuy ngây người lần nữa.
Uống đốc chủ đang cười...
không phải kiểu cười nửa cười nửa không, cũng không phải nhếch môi, mà là cười to thành tiếng.
Tiếng cười từ đáy lòng này mang theo sự rung động chất phác lạ kỳ, nét mặt hắn giờ đây hoàn toàn dân ra, tinh thần phấn chấn không lời nào diễn ra.
Uông đốc chủ của bây giờ quyến rũ thực sự.
Dường như...
dường như...
không phải một hoạn quan.
Diệp Tuy cúi đầu, không hiểu vì sao lại không dám nhìn hắn, sợ nhìn rồi sẽ bị sự hấp dẫn kia nhấn chìm.
Tiếng cười của Uông đốc chủ rất nhanh đã dừng lại, sự phấn khởi vừa rồi dường như chỉ trong9nháy mắt, có lẽ là ảo giác.
Hắn nhìn khắp tân phòng, từ nền hoa chúc, cuối cùng rơi trên hai chén rượu trên bàn.
Phủ nhà họ Uông không mời hỉ nương, nhưng Phong bá thông thạo mọi việc, sớm đã ghé tai nói với hắn về “rượu hợp cẩn", động phòng hoa chúc nhất định phải uống rượu hợp cần, gắn kết vợ chồng thành một thể, vĩnh viễn không chia lìa, đồng cam cộng khổ, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Nhưng lại không thích hợp dùng cho hôn lễ của hắn và nàng.
Uống Ấn trầm lặng, xua tan sự ngượng ngùng và nóng rực trong lòng Diệp Tuy.
Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, cũng đã thấy hai chén rượu kia.
Rượu hợp cẩn à...
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ sự im lặng4của Uông đốc chủ.
Thế gian có bao nhiêu cặp vợ chồng có thể hòa hợp đắng cay ngọt bùi một đời nhờ ly rượu giao bôi này? Chưa từng nghe nói! Không khí ngượng ngùng do ánh nến trong gian phòng thắp lên đã biến mất, chỉ còn lại hai người đang trầm ngâm.
Đêm động phòng hoa chúc của hắn và nàng đến đây hạ màn rồi.
Uông Ấn đang định dặn Diệp Tuy nghỉ ngơi cho khỏe thì lại thấy nàng đứng lên, khẽ cười, nói với hắn: “Mời đại nhân cùng tiểu nữ uống một chén trà Diệm Khê, được không ạ?" Uống Ấn nhìn nàng chăm chú, khóe môi cũng cong lên, gật đầu đáp: “Được." Có thể cùng nàng thưởng thức trà Diệm Khê là mong muốn trước đây của hắn...
Một trong những chuyện tốt đẹp nay đã thực hiện được rồi.
Uông Ấn gọi ra bên ngoài một tiếng, rất nhanh chóng liền có quản sự, gia nhận đi vào, động tác cực kì nhanh nhẹn, mang đồ pha tra, lá trà Diệm Khê theo.
Trong hương trà phảng phất, Uông Ấn ngồi đối diện Diệp Tuy, hai người vẫn đang mặc hỉ phục đỏ thẫm.
Mà đôi bên đều không hề phát hiện ra, sâu trong lòng đều cảm thấy niềm vui nho nhỏ.
Yên ắng, quá yên ắng rồi, dường như nhũ mẫu và nhóm người Hải ma ma đều đã biến mất, chỉ còn một mình nàng.
Cùng lúc đó một luồng hơi thở lãnh đạm lành lạnh xông vào chóp mũi nàng, rất đỗi quen thuộc và thân thiết.
Bấy giờ, hơi thở lành lạnh ấy lẫn chút mùi rượu, cách nàng càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Uống đốc chủ, đến rồi! Thân thể Diệp Tuy bất giác cứng đờ, tim đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, gương mặt dường như muốn bốc cháy.
Uông Ấn cảm thấy lòng mình đang run rẩy.
Dáng vẻ ngượng ngùng không được tự nhiên này của nàng khác xa biểu hiện điềm tĩnh, chín chắn trước đây, khiến Uông Ấn vừa3tò mò, vừa vui vẻ.
Ngay sau đó, hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp phát ra khiến Diệp Tuy ngây người lần nữa.
Uống đốc chủ đang cười...
không phải kiểu cười nửa cười nửa không, cũng không phải nhếch môi, mà là cười to thành tiếng.
Ánh mắt vẫn luôn dùng trên người Diệp Tuy của Uông Ấn thoáng chốc bất động.
Gương mặt đang thất thần, nhưng vẫn xinh đẹp lộng lẫy.
Áo cưới đỏ thẫm, đôi môi đỏ tươi, gương mặt đỏ bừng, và cả đôi mắt phượng đang dần dần khôi phục vẻ trong veo sáng ngời.
Dung mạo của nàng vốn diễm lệ vô ngần, sau khi được trang điểm tỉ mỉ càng hiện rõ sự rạng rỡ tựa như mặt trời.
Cô gái nhỏ...
Nàng khẽ nhếch miệng, muốn2điều chỉnh lại hơi thở, ổn định lại nhịp tim...
thì mũ phượng đã được gậy như ý gỡ ra.
Nàng cảm thấy trước mặt sáng choang, bèn vô thức nheo mắt lại, sau đó ngẩng đầu nhìn theo hướng thanh gậy như ý, tức thì ngẩn người.
Có lẽ Uông đốc chủ đã uống chút rượu, gương mặt xưa nay trắng như tuyết ửng đỏ, vẻ ngoài như thần tiên trên núi Cô Xạ bỗng tăng thêm chút hơi thở con người.
Dường như từ trên trời hạ giới, không cao xa vời vợi nữa, mê hoặc, hấp dẫn ánh mắt và tâm trí nàng.
Dáng vẻ ngượng ngùng không được tự nhiên này của nàng khác xa biểu hiện điềm tĩnh, chín chắn trước đây, khiến Uông Ấn vừa tò mò, vừa vui vẻ.
Ngay2sau đó, hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp phát ra khiến Diệp Tuy ngây người lần nữa.
Uống đốc chủ đang cười...
không phải kiểu cười nửa cười nửa không, cũng không phải nhếch môi, mà là cười to thành tiếng.
Tiếng cười từ đáy lòng này mang theo sự rung động chất phác lạ kỳ, nét mặt hắn giờ đây hoàn toàn dân ra, tinh thần phấn chấn không lời nào diễn ra.
Uông đốc chủ của bây giờ quyến rũ thực sự.
Dường như...
dường như...
không phải một hoạn quan.
Diệp Tuy cúi đầu, không hiểu vì sao lại không dám nhìn hắn, sợ nhìn rồi sẽ bị sự hấp dẫn kia nhấn chìm.
Tiếng cười của Uông đốc chủ rất nhanh đã dừng lại, sự phấn khởi vừa rồi dường như chỉ trong9nháy mắt, có lẽ là ảo giác.
Hắn nhìn khắp tân phòng, từ nền hoa chúc, cuối cùng rơi trên hai chén rượu trên bàn.
Phủ nhà họ Uông không mời hỉ nương, nhưng Phong bá thông thạo mọi việc, sớm đã ghé tai nói với hắn về “rượu hợp cẩn", động phòng hoa chúc nhất định phải uống rượu hợp cần, gắn kết vợ chồng thành một thể, vĩnh viễn không chia lìa, đồng cam cộng khổ, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Nhưng lại không thích hợp dùng cho hôn lễ của hắn và nàng.
Uống Ấn trầm lặng, xua tan sự ngượng ngùng và nóng rực trong lòng Diệp Tuy.
Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, cũng đã thấy hai chén rượu kia.
Rượu hợp cẩn à...
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ sự im lặng4của Uông đốc chủ.
Thế gian có bao nhiêu cặp vợ chồng có thể hòa hợp đắng cay ngọt bùi một đời nhờ ly rượu giao bôi này? Chưa từng nghe nói! Không khí ngượng ngùng do ánh nến trong gian phòng thắp lên đã biến mất, chỉ còn lại hai người đang trầm ngâm.
Đêm động phòng hoa chúc của hắn và nàng đến đây hạ màn rồi.
Uông Ấn đang định dặn Diệp Tuy nghỉ ngơi cho khỏe thì lại thấy nàng đứng lên, khẽ cười, nói với hắn: “Mời đại nhân cùng tiểu nữ uống một chén trà Diệm Khê, được không ạ?" Uống Ấn nhìn nàng chăm chú, khóe môi cũng cong lên, gật đầu đáp: “Được." Có thể cùng nàng thưởng thức trà Diệm Khê là mong muốn trước đây của hắn...
Một trong những chuyện tốt đẹp nay đã thực hiện được rồi.
Uông Ấn gọi ra bên ngoài một tiếng, rất nhanh chóng liền có quản sự, gia nhận đi vào, động tác cực kì nhanh nhẹn, mang đồ pha tra, lá trà Diệm Khê theo.
Trong hương trà phảng phất, Uông Ấn ngồi đối diện Diệp Tuy, hai người vẫn đang mặc hỉ phục đỏ thẫm.
Mà đôi bên đều không hề phát hiện ra, sâu trong lòng đều cảm thấy niềm vui nho nhỏ.
Tác giả :
Bình Bạch Huynh