Uông Xưởng Công
Chương 191: Sự thảm hại của chu thị
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia nhân ở Phật đường về cơ bản đã bị Đào thị đưa đi hết, bên Kế thị vẫn còn người hầu, thế nhưng cạnh Chu thị chỉ còn hai bà già trông cửa và đưa cơm.
Nếu không thật sự cần thiết thì họ cũng chẳng bước vào phòng, sợ nhìn gương mặt của Chu thị mà ác mộng ba ngày ba đêm, dù sao cả nhà họ Diệp hiện giờ cũng chẳng còn ai để ý đến Đại phu nhân nữa.
Tam phu nhân còn trả lương hậu hĩnh cho họ, ngoài canh cửa giữ cho Chu thị không ra ngoài và đưa cơm, chỉ cần thi thoảng nhắc đến chuyện Lục thiếu gia ở Nghi Loan Vệ, Thuần Tần nương nương ở trong cung,3Tam phòng càng nhiều chuyện vui càng phải nhắc đến.
Hôm qua Tam phu nhân dặn dò, nói chuyện Ngũ cô nương sắp xuất giá cho Đại phu nhân nghe, thế nên từ sáng sớm nay, Đại phu nhân đã quấy nhiễu sự yên tĩnh của Phật đường.
Bà ta đâu biết, lúc bà ta ngủ li bì, quản sự bên cạnh Diệp Cư Tiêu đã từng đến Phật đường xem xét.
Chỉ liếc nhìn một cái mà Triệu quản sự luôn làm việc cẩn trọng không nhịn nổi, lao ra ngoài cửa nôn ọe.
Từ đó, Diệp Cư Tiếu ngầm chấp nhận cách làm của Đào thị: Không để người ngoài tiếp cập Chu thị, tránh ô uế thanh danh nhà họ Diệp.
Diệp Cư Tiêu đã2có ý như vậy thì Diệp An Thái ở nơi Tĩnh Châu xa xôi hiển nhiên sẽ không phản đối.
Hơn nữa, bên cạnh Diệp An Thái còn có một Liêu di nương xinh đẹp như hoa kia mà! Chu thị nằm bẹp trên giường, ngoài mắng chửi Đào thị và Từ thị, còn một lòng nhớ đến chồng con.
Một bà già ngoáy tai, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Chu thị thấy gọi đã lâu mà không có người đến, chỉ có thể cố sức đập vào thành giường, hổn hển mắng: “Đám người hầu đểu cảng này! Bọn người hầu đểu cáng..." Nếu bà ta có cơ hội ra khỏi Phật đường, nếu chồng bà ta từ Tịnh Châu trở về, bà ta nhất2định sẽ giết hết lũ gia nhận đểu cáng này, giết sạch cả lũ con cháu của chúng nữa, không chưa một mống! Ngay cả Từ thị và Đào thị, bà ta cũng tuyệt đối không bỏ qua! Chu thị biết rõ thuốc bà ta uống hai tháng nay chắc chắn không phải lấy từ chỗ Trần Diệu Thủ, chắc chắn đã bị đổi.
Cơ thể bà ta càng ngày càng yếu ớt, vết thương trên mặt chẳng những không lành mà còn đang lở loét thêm, cực kì ngứa ngáy, bà ta không thể nhịn nổi mà đưa tay lên mặt gãi.
Mỗi lần gãi đều làm rơi thịt thối ra, tanh hôi, bám trong móng tay vô cùng đáng sợ.
Cứ tiếp tục thế này, liệu9có phải một ngày nào đó mặt bà ta sẽ chỉ trơ xương trắng ra thôi không? Chu thị không dám nghĩ tiếp, mỗi ngày đều phải đối mặt với máu thịt tanh hôi, đều phải chịu đựng sự giày vò từ nội tâm, càng lúc càng không còn sức lực, cuối cùng liệt giường không dậy nổi, chỉ mong chờ chồng từ Tĩnh Châu trở về, cứu bà ta ra khỏi Phật đường.
Thế nhưng các con đã rất lâu rồi không đến Phật đường thăm mẹ, nhất là Chinh nhi và Thân nhi.
Dứt khoát là vào thị đã giở trò gì đó.
Vào lúc Chu thị đang lầm bầm chửi rủa, cửa phòng được mở ra, có người từ bên ngoài bước vào.
Tia sáng4chói mắt chiếu vào gian phòng, Chu thị vô thức cho trán, hơi híp mắt lại, muốn nhìn rõ người đến là ai.
Có lẽ hai mụ người hầu đểu cáng kia nghe được tiếng bà ta gọi, nên đến đưa bà ta ra ngoài chăng? Bóng người dần dần hiện rõ, người tới mặc bộ gấm vóc, trên đầu cài trâm vàng chói mắt, gương mặt có lúm đồng tiền, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.
Dứt khoát là vào thị đã giở trò gì đó.
Vào lúc Chu thị đang lầm bầm chửi rủa, cửa phòng được mở ra, có người từ bên ngoài bước vào.
Tia sáng chói mắt chiếu vào gian phòng, Chu thị vô thức cho trán, hơi híp mắt lại, muốn nhìn rõ người đến là ai.
Có lẽ hai mụ người hầu đểu cáng kia nghe được tiếng bà ta gọi, nên đến đưa bà ta ra ngoài chăng? Bóng người dần dần hiện rõ, người tới mặc bộ gấm vóc, trên đầu cài trâm vàng chói mắt, gương mặt có lúm đồng tiền, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.
Quan trọng hơn là, nụ cười nhẹ tỏa ra khí chất dịu dàng uyển chuyển, ai ai cũng sẽ không kìm nổi mà tán thưởng một câu: “Quý phu nhân chính là như vậy đây!" Thế nhưng, khi biết đó là ai thì Chu thị lập tức nhe răng trợn mắt, gương mặt mục nát thối rữa phồng lên, càng đáng sợ và khủng khiếp không lời nào diễn tả được.
Bà ta muốn xông lên, xé nát gương mặt tươi cười kia Sao Đào thị dám đến đây? Song, Đào thị lại làm như không nhìn thấy vẻ căm phẫn ấy, dịu dàng cười nói: “Hôm nay trong phủ có chuyện vui lớn, thế mà Đại tẩu lại không được tham gia, thật là đáng tiếc!" Chu thị nắm chặt ga giường, muốn nói gì đó, nhưng lại tức giận thở hổn hển, nhất thời không thốt ra lời.
“Đại tẩu không quên chứ? Hôm nay là ngày Thân tỷ nhi xuất giá.
Phủ Lâm Xuyên Hậu quả thực là đám tốt hiếm có, nghe nói Tam công từ dáng vẻ đàng hoàng đĩnh đạc.
Đại tẩu không thể tận mắt nhìn thấy con rể, đáng tiếc quá!" Đào thị nheo mắt cười, thực sự lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nghe thấy vậy, hai mắt Chu thị sáng lên, cục nghẹn trong lồng ngực được phun ra, cuối cùng thều thào đáp: “Đúng đúng vậy, ngươi...
ngươi đố kỵ đúng không? Hả..." Mặc kệ vào thị muốn chọc tức bà ta hay vì cái gì khác, thì Thân tỷ nhi của bà ta vẫn thành thân cùng Tam công tử của phủ Lâm Xuyên Hầu.
Đây chính là sự thật! Đào thị thở dài, giọng tiếc nuối: “Tiếc rằng dáng vẻ có đàng hoàng nữa, thì hôm nay cũng không thể gặp rồi.
Nghe nói Tam công tử đột ngột bị bệnh nặng, thậm chí không thể ra khỏi cửa, chỉ cử con cháu chi thứ đến đón dâu."
Gia nhân ở Phật đường về cơ bản đã bị Đào thị đưa đi hết, bên Kế thị vẫn còn người hầu, thế nhưng cạnh Chu thị chỉ còn hai bà già trông cửa và đưa cơm.
Nếu không thật sự cần thiết thì họ cũng chẳng bước vào phòng, sợ nhìn gương mặt của Chu thị mà ác mộng ba ngày ba đêm, dù sao cả nhà họ Diệp hiện giờ cũng chẳng còn ai để ý đến Đại phu nhân nữa.
Tam phu nhân còn trả lương hậu hĩnh cho họ, ngoài canh cửa giữ cho Chu thị không ra ngoài và đưa cơm, chỉ cần thi thoảng nhắc đến chuyện Lục thiếu gia ở Nghi Loan Vệ, Thuần Tần nương nương ở trong cung,3Tam phòng càng nhiều chuyện vui càng phải nhắc đến.
Hôm qua Tam phu nhân dặn dò, nói chuyện Ngũ cô nương sắp xuất giá cho Đại phu nhân nghe, thế nên từ sáng sớm nay, Đại phu nhân đã quấy nhiễu sự yên tĩnh của Phật đường.
Bà ta đâu biết, lúc bà ta ngủ li bì, quản sự bên cạnh Diệp Cư Tiêu đã từng đến Phật đường xem xét.
Chỉ liếc nhìn một cái mà Triệu quản sự luôn làm việc cẩn trọng không nhịn nổi, lao ra ngoài cửa nôn ọe.
Từ đó, Diệp Cư Tiếu ngầm chấp nhận cách làm của Đào thị: Không để người ngoài tiếp cập Chu thị, tránh ô uế thanh danh nhà họ Diệp.
Diệp Cư Tiêu đã2có ý như vậy thì Diệp An Thái ở nơi Tĩnh Châu xa xôi hiển nhiên sẽ không phản đối.
Hơn nữa, bên cạnh Diệp An Thái còn có một Liêu di nương xinh đẹp như hoa kia mà! Chu thị nằm bẹp trên giường, ngoài mắng chửi Đào thị và Từ thị, còn một lòng nhớ đến chồng con.
Một bà già ngoáy tai, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Chu thị thấy gọi đã lâu mà không có người đến, chỉ có thể cố sức đập vào thành giường, hổn hển mắng: “Đám người hầu đểu cảng này! Bọn người hầu đểu cáng..." Nếu bà ta có cơ hội ra khỏi Phật đường, nếu chồng bà ta từ Tịnh Châu trở về, bà ta nhất2định sẽ giết hết lũ gia nhận đểu cáng này, giết sạch cả lũ con cháu của chúng nữa, không chưa một mống! Ngay cả Từ thị và Đào thị, bà ta cũng tuyệt đối không bỏ qua! Chu thị biết rõ thuốc bà ta uống hai tháng nay chắc chắn không phải lấy từ chỗ Trần Diệu Thủ, chắc chắn đã bị đổi.
Cơ thể bà ta càng ngày càng yếu ớt, vết thương trên mặt chẳng những không lành mà còn đang lở loét thêm, cực kì ngứa ngáy, bà ta không thể nhịn nổi mà đưa tay lên mặt gãi.
Mỗi lần gãi đều làm rơi thịt thối ra, tanh hôi, bám trong móng tay vô cùng đáng sợ.
Cứ tiếp tục thế này, liệu9có phải một ngày nào đó mặt bà ta sẽ chỉ trơ xương trắng ra thôi không? Chu thị không dám nghĩ tiếp, mỗi ngày đều phải đối mặt với máu thịt tanh hôi, đều phải chịu đựng sự giày vò từ nội tâm, càng lúc càng không còn sức lực, cuối cùng liệt giường không dậy nổi, chỉ mong chờ chồng từ Tĩnh Châu trở về, cứu bà ta ra khỏi Phật đường.
Thế nhưng các con đã rất lâu rồi không đến Phật đường thăm mẹ, nhất là Chinh nhi và Thân nhi.
Dứt khoát là vào thị đã giở trò gì đó.
Vào lúc Chu thị đang lầm bầm chửi rủa, cửa phòng được mở ra, có người từ bên ngoài bước vào.
Tia sáng4chói mắt chiếu vào gian phòng, Chu thị vô thức cho trán, hơi híp mắt lại, muốn nhìn rõ người đến là ai.
Có lẽ hai mụ người hầu đểu cáng kia nghe được tiếng bà ta gọi, nên đến đưa bà ta ra ngoài chăng? Bóng người dần dần hiện rõ, người tới mặc bộ gấm vóc, trên đầu cài trâm vàng chói mắt, gương mặt có lúm đồng tiền, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.
Dứt khoát là vào thị đã giở trò gì đó.
Vào lúc Chu thị đang lầm bầm chửi rủa, cửa phòng được mở ra, có người từ bên ngoài bước vào.
Tia sáng chói mắt chiếu vào gian phòng, Chu thị vô thức cho trán, hơi híp mắt lại, muốn nhìn rõ người đến là ai.
Có lẽ hai mụ người hầu đểu cáng kia nghe được tiếng bà ta gọi, nên đến đưa bà ta ra ngoài chăng? Bóng người dần dần hiện rõ, người tới mặc bộ gấm vóc, trên đầu cài trâm vàng chói mắt, gương mặt có lúm đồng tiền, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.
Quan trọng hơn là, nụ cười nhẹ tỏa ra khí chất dịu dàng uyển chuyển, ai ai cũng sẽ không kìm nổi mà tán thưởng một câu: “Quý phu nhân chính là như vậy đây!" Thế nhưng, khi biết đó là ai thì Chu thị lập tức nhe răng trợn mắt, gương mặt mục nát thối rữa phồng lên, càng đáng sợ và khủng khiếp không lời nào diễn tả được.
Bà ta muốn xông lên, xé nát gương mặt tươi cười kia Sao Đào thị dám đến đây? Song, Đào thị lại làm như không nhìn thấy vẻ căm phẫn ấy, dịu dàng cười nói: “Hôm nay trong phủ có chuyện vui lớn, thế mà Đại tẩu lại không được tham gia, thật là đáng tiếc!" Chu thị nắm chặt ga giường, muốn nói gì đó, nhưng lại tức giận thở hổn hển, nhất thời không thốt ra lời.
“Đại tẩu không quên chứ? Hôm nay là ngày Thân tỷ nhi xuất giá.
Phủ Lâm Xuyên Hậu quả thực là đám tốt hiếm có, nghe nói Tam công từ dáng vẻ đàng hoàng đĩnh đạc.
Đại tẩu không thể tận mắt nhìn thấy con rể, đáng tiếc quá!" Đào thị nheo mắt cười, thực sự lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nghe thấy vậy, hai mắt Chu thị sáng lên, cục nghẹn trong lồng ngực được phun ra, cuối cùng thều thào đáp: “Đúng đúng vậy, ngươi...
ngươi đố kỵ đúng không? Hả..." Mặc kệ vào thị muốn chọc tức bà ta hay vì cái gì khác, thì Thân tỷ nhi của bà ta vẫn thành thân cùng Tam công tử của phủ Lâm Xuyên Hầu.
Đây chính là sự thật! Đào thị thở dài, giọng tiếc nuối: “Tiếc rằng dáng vẻ có đàng hoàng nữa, thì hôm nay cũng không thể gặp rồi.
Nghe nói Tam công tử đột ngột bị bệnh nặng, thậm chí không thể ra khỏi cửa, chỉ cử con cháu chi thứ đến đón dâu."
Tác giả :
Bình Bạch Huynh