Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 7

Sau một lúc khá im ắng trong cái cabin nhỏ, tối mờ mờ của he, ting an ào và huyên náo trên boongtầu đầy ánh đuốc vang lên chói tai. Những người bốc vác với những thùng và sọt hàng trên vai đang leo lên xuống trên ván cầu, dỡ hàng hóa và nhận thêm hàng hóa dự trữ mới cho chuyến đi của tàu Morning Star vào ngày hôm sau. Những cái tời (ròng rọc) kêu cột kẹt ở phía trên khi các lưới hàng hóa được kéo lên qua một phía của chiếc tàu và được hạ xuống trên cầu tàu. Sherry chọn cẩn thận con đường đi xuống ván cầu, tìm kiếm trong đám đông người đàn ông mà trông giống như quan niệm của nàng về một gã quý tộc người Anh xấu xa– một gã đàn ông gầy, nhợt nhạt, thừa nuôi dạy, vênh váo với nét khắc nghiệt chắc chắn được phủ bên ngoài bằng một cái ống túm đầu gối bằng sa tanh và đầy những dây đồng hồ quả quýt và con dấu để gây ấn tượng với cô dâu của anh ta.

Và rồi nàng nhìn thấy một người đàn ông cao, ngăm ngăm đang đứng trên bến tàu, vỗ vỗ đôi găng tay của anh ta vào bắp đùi một cách thiếu kiên nhẫn, và nàng biết ngay lập tức đó là anh ta. Mặc dù thực tế là anh ta đang mặc một cái quần màu tối, không phải quần ống túm và rằng khi cơn gió thổi chiếc áo choàng của anh ta bung ra, thì không có bất kì một cái dây đeo đồng hồ lấp lánh nào hay một con dấu bằng vàng có thể được nhìn thấy, mọi thứ về anh ta vẫn nổi bật và chứng tỏ một cách rõ ràng anh ta là "có đặc quyền". Cái cằm vuông của anh ta có vẻ nghiêm trang lạnh lùng, và có có một sức mạnh tự tin phát ra từ mỗi inch trên cái khung vai to lớn, xuống tới mũi đôi ủng sáng bóng của anh ta. Anh ta vừa nhăn mặt khi thấy sự tiến tới của nàng, và nỗi sợ hãi của Sherry mau chóng lên thành hoảng loạn. Trong suốt hai ngày trước, nàng đã bí mật trông đợi vào khả năng của mình để làm trấn tĩnh và phỉnh phờ chú rể bị sỉ nhục nhìn ra lý do, nhưng người đàn ông có đôi lông mày bị kéo lại gần nhau trong vẻ mặt cau có không hài lòng dữ tợn, trông dễ bảo như đá granite. Anh ta chắc chắn là đang tự hỏi một vị hôn thê của mình ở cái nơi quái quỉ nào vậy và tại sao Sheridan Bromleigh , chứ không phải là Charise Lancaster đang đi xuống cầu tầu. Và anh ta rõ ràng là bực mình.

Stephen không bực mình, chàng sững sờ. Chàng đã chờ đợi Charise Lancaster là một cô gái 17, 18 tuổi nhẹ dạ với những lọn tóc xoăn và đôi má hồng, được phủ bên ngoài với những viền đăng ten và ren. Thứ mà chàng thấy trong ánh lập lòe của những bó đuốc là một phụ nữ trẻ điềm tĩnh và nhợt nhạt với xương gò má cao và đôi mắt sáng, to lạ thường nổi bật lên bởi đôi lông mày màu nâu kiều diễm và đường diểm tỏa sáng của hàng mi dài. Tóc của nàng không rõ mầu , được kéo hoàn toàn ra phía sau xa khoỉ trán và được che phủ bằng một cái mũ trùm đầu. Thay vì những diềm đăng ten, nàng đang mặc một cái một cái áo choàng màu nâu hợp lý nhưng lại không hấp dẫn, và ý nghĩ đầu tiên của chàng khi chàng giơ tay ra để bắt tay nàng đó là Burleton đã phải hoặc là điên rồ hoặc là bị mù để miêu tả nàng như " một cô nàng xinh đẹp bé nhỏ."

Mặc cho vẻ bình tĩnh bề ngoài, nàng trông cực kì căng thẳng và khiếp sợ như thể nàng vừa cảm thấy một sai lầm kinh khủng nào đó, vì thế Stephen đã đổi ý và quyết định cách giải quyết tốt nhất cho cả hai người bọn họ có lẽ là cách trực tiếp nhất.

"Cô Lancaster," chàng nói, sau khi giới thiệu nhanh về mình, "Tôi e là đã xảy ra một tai nạn." Sự tội lỗi kéo mạnh chàng khi chàng nói thêm vào một cách căng thẳng"Ngài Burleton vừa bị giết ngày hôm qua."

Trong khoảnh khắc, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào chàng với sự choáng váng không thể hiểu nổi " Bị giết? Anh ta không ở đây?"

Stephen trông đợi nàng bị ngập chìm trong nước mắt, tối thiểu là vậy, hoặc thậm chí là lên cơn cuồng loạn. Chàng không trông đợi nàng rút bàn tay lạnh ngắt của nàng ra khỏi tay chàng và nói bằng một giọng sững sờ, "Thật buồn biết bao. Làm ơngửi lời chia buồn của tôi tới gia đình anhấy."

Nàng quay lại và bước vài bước lên bến tàu trước khi chàng nhận ra là nàng rõ ràng đang hoang toàn choáng váng.

"Cô Lancaster- " chàng gọi, nhưng giọng chàng bị át đi bởi tiếng thét báo động từ phía trên khi chiếc lưới đựng hàng hóa chứa đầy những sọt hàng đung đưa khoảng rộng từ cái tời của nó: " BƯỚC SANG BÊN! ĐỀ PHÒNG!"

Stephen nhìn thấy sự nguy hiểm và lao lên vì nàng nhưng chàng đã không kịp- cái lưới chứa hàng hóa vung mạnh và đập vào phía sau đầu nàng và đẩy nàng bay đập mặt xuống bến tầu. Ngay khi gọi người đánh xe của chàng, Stephen cúi xuống và đặt nàng lên cánh tay nàng. Đầu nàng ngã ngửa ra sau một cách ẻo lả và máu bắt đầu chảy từ chỗ sưng lớn ở phía sau da đầu của nàng.
Tác giả : Judith McNaught
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại