Ưng Vương Liệt Tình
Chương 47: Tình sâu vô cùng
Mạc Tang một đường quay trở về Tuyết Ưng tộc, không bao lâu thì bảy người kia cũng lục tục trở về, nhìn biểu tình của bọn họ thì hắn biết tất cả đều tay không quay về rồi,. Tuyết Ưng tộc bọn họ môt ngày có thể bay được mấy ngàn dặm, mà vương phi đi hơn nửa buổi rồi bọn họ mới đuổi theo thì chuyện không tìm thấy nàng cũng là nằm trong dự đoán.
" Lão Đại, chúng ta đều không đuổi kịp vương phi, ngươi đã mời được Xà quân đại nhân đến sao?"
Mạc Tang có chút nản lòng lắc lắc đầu," Chúng ta có thể có phiền toái lớn rồi"
" Lão Đại, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ưng Vương đại nhân đang nổi giận?" bảy người cùng giật mình kinh hãi
“So với chuyện đó còn kinh khủng hơn, ta đến Xà tộc nhưng không gặp được Xà quân đại nhân mà gặp nữ vương Xà tộc, hiện tại nàng đang cùng Hỏa Hồ tộc Thanh Liên vương đến đây, ta đến giờ mới biết vương phi Ảnh Nhiên là tỷ muội của nữ vương Xà tộc, trước khi ta rời đi thì sắc mặt của nàng không tốt lắm, bây giờ tìm đến đây chắc là khởi binh hỏi tội rồi, tính tình Ưng vương các ngươi cũng biết rồi, cái này khác gì thiên lôi đụng địa cầu sao? Các ngươi nói nên làm gì bây giờ?"
Mạc Tang suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, vẫn cảm thấy Bắc Dao Bảo Bảo sắc mặt không tốt như vậy, nếu đây thì e là Tuyết Ưng tộc sẽ xảy ra đại loạn, nhưng nàng đã biết chuyện Ảnh Nhiên vương phi mất tích nên muốn nàng không đến đây là không thể, hơn nữa cho dù hắn không đến Xà tộc tìm Xà quân đại nhân thì vào ngày hôn lễ bọn họ cũng sẽ đến đây, vẫn sẽ biết hết mọi chuyện, mà khi đó trước mặt tân khách, Bắc Dao Bảo Bảo nếu gây náo loạn thì càng mất thể diện nhiều hơn, cho nên Mạc Tang không hiểu nên cảm thấy may mắn vì chuyện náo loạn có thể xảy ra sớm hơn hay nên tự cầu phúc cho bản thân.
Nếu Bắc Dao Bảo Bảo, hắn nghĩ hắn không thể ngăn cản nàng đến chỗ Ưng vương đại nhân, mà để nàng đi vào thì không biết tình huống sẽ như thế nào.
“Có phải nữ vương đại nhân này là tỷ tỷ sinh đôi của Mặc Mặc tiểu chủ không?"
“Đúng, chính là tỷ tỷ của Mặc Mặc tiểu chủ. Lão Đại, Ưng vương đại nhân có giao tình rất tốt với Mặc Mặc tiểu chủ, mà nữ vương đại nhân lại là tỷ tỷ của hắn nên chắc sẽ không quá mức thất lễ với Ưng vương chúng ta, hơn nữa, chuyện vương phi bỏ đi cũng không biết nguyên nhân thế nào, nữ vương kia chắc không phải là người không nói đạo lý nên thế nào cũng sẽ thảo luận với Ưng vương đại nhân trước rồi mới có hành động, ngươi có phải lo lắng quá sớm hay không?" có người đưa ra ý kiến trấn an hắn.
Mạc Tang vẫn bày ra vẻ mặt đau khổ “ lão Tam, ngươi không nhìn thấy sắc mặt thay đổi trong nháy mắt của nữ vương kia đâu, nếu không có Thanh Liên vương nói giúp thì e là ta không thể quay về đây. Tóm lại, ta không thể suy nghĩ lạc quan như các ngươi được, các ngươi nghĩ ta có nên bẩm báo trước cho Ưng vương đại nhân biết chuyện nữ vương tới đây không?"
“Nên, nhưng không phải Ưng vương không cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy hắn sao? Lão Đại, ngươi tới không chừng càng làm cho Ưng vương đại nhân mất hứng a" Lão Ngũ lo lắng, chần chừ một lát mới nói, không có ý cổ vũ hắn đi tìm Tuyết Ưng.
Bọn họ còn đang bàn luận thì Thanh Liên và Bảo Bảo đã tới nơi, làm cho bọn họ giật mình kinh ngạc.
Bắc Dao Bảo Bảo bày ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu, thân thiết hỏi “ Tuyết Ưng đang ở đâu?"
Lập tức có tới bảy người xung phong nhận việc nói “ tiểu nhân sẽ dẫn đường cho nữ vương đại nhân và Hồ vương đại nhân"
Người còn lại đương nhiên là Mạc Tang, không ngờ bảy huynh đệ vừa nhìn vẻ mặt tươi cười của Bảo Bảo thì đã quên hết những lời cảnh báo của hắn, cũng không nhớ đó chính là nữ vương ác danh vang dội trong yêu giới, muốn đuổi theo nhưng đã chậm một bước, Bảo Bảo và Thanh Liên đã đi đến trước huyệt động của Tuyết Ưng.
" Uy, lão Đại, ngươi đừng như vậy, không có chuyện gì đâu" bảy người kia lúc này mới nhận ra vẻ mặt kích động của Mạc Tang liền an ủi hắn.
“Vả lại ngươi cũng không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đáng yêu của nữ vương đại nhân đâu, thực khách khí nha" có người còn phụ họa thêm.
Mạc Tang quả thực là khóc không ra nước mắt, ngay cả mấy từ “ chỉ hi vọng thế" còn chưa kịp nói ra miệng thì đã nghe một tiếng gầm rú phát ra thật lớn từ huyệt động của Tuyết Ưng, làm cho cả Tuyết Phong sơn đều bị chấn động, tiếp theo là tiếng rống to “ Bắc Dao Bảo Bả,lại là ngươi, ai cho ngươi vào, ngươi đi ra ngoài cho ta"
Tám người con rúm lại, Ưng vương đại nhân tức giận thật lớn a.
Nhưng ngay lập tức đã có một tiếng rống khác vang lên, thanh thế không kém chút nào “ ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến chỗ này của ngươi sao? Ngươi đem Ảnh Nhiên trả lại cho ta, ta lập tức rời đi"
Không cần hỏi cũng biết chủ nhân của âm thanh này là ai, tám người lại lui về sau, mấy người lúc nãy xung phong dẫn đường đều xanh mặt, lão Đại quả nhiên anh minh a, lúc trước là bọn họ quá hồ đồ rồi, nếu Ưng vương đại nhân truy cứu chuyện này thì bọn họ khẳng định rất thảm.
Tiếp theo là một âm thanh thật lớn vang lên làm cho tuyết từ trên đỉnh núi cũng sụp lở rơi xuống, tám người vội vàng tìm chỗ tránh né, tất cả đều giang cánh bay ra xa, cẩn thận nhìn vào cửa động, lo lắng không ngừng, e là nơi cư ngụ mấy ngàn năm nay của Tuyết Ưng tộc sẽ vì trận ẩu đả của Ưng vương đại nhân và nữ vương Xà tộc mà bị hủy diệt.
Loạt âm thanh này cũng là kinh động đến các tộc nhân khác, không bao lâu đã có khoảng hơn một ngàn tuyết ưng tụ tập quanh Tuyết Phong sơn, kinh ngạc nhìn vào huyệt động của Ưng vương đại nhân, mơ hồ không hiểu vì sao có tiếng động lớn như vậy, mà tám vị đại tướng phụ tá thì đều đứng hết bên ngoài, không ai dám đi vào trong hỗ trợ, bọn họ càng không dám đi vào trong xem tình hình thế nào, cho nên tất cả chỉ biết đứng đợi ở bên ngoài.
Bên trong động, Tuyết Ưng và Bắc Dao Bảo Bảo mới nói có mấy câu thì đã động tay động chân, xét về pháp lực và đạo hạnh thì Bảo Bảo không phải là đối thủ của Tuyết Ưng, huống chi hắn còn có một viên linh châu của Hỗn Nguyên Thiên Quân nhưng bên cạnh Bảo Bảo còn có Thanh Liên, hắn tất nhiên sẽ không để nàng phải chịu thiệt, tuy rằng không thích tiểu yêu tinh chưa nói lời nào đã ra tay nhưng dù sao cũng là thê tử của hắn, không thể không quan tâm.
Hai đánh một không chột cũng què cho nên Tuyết Ưng không chiếm được thượng phong, pháp lực và kiếm pháp bay tán loạn trong động, làm cho vách tường vốn bằng phẳng giờ giống như tổ ong vò vẽ, chi chít vết lõm, đồng thời cũng làm cho đá bay đầy trờ.
Cho đến khi Thanh Liên không kiềm chế được nữa, trong không khí liền phát ra một cỗ hương thơm kỳ dị, cho dù Bảo Bảo là thê tử của hắn cũng không chống cực được mùi hương này nên cả người mềm yếu, vô lực ngã xuống, may là có Thanh Liên đỡ lấy nàng. Tuyết Ưng cũng không khá hơn, hai cánh đang hừng hực khí thế trong chớp mắt rũ lại như bị mắc mưa, ngã xuống đất, phát ra tiếng rên.
“Thanh Liên, ngươi gian trá" Tuyết Ưng không phục
" Ta không làm như vậy, các ngươi muốn đánh tới khi nào, muốn Tuyết Phong sơn bị hủy thì mới dừng tay sao?" Thanh Liên nhìn Bảo Bảo ở trong ngực đang bất mãn nhìn hắn, biết nàng đang rất mất hứng, bất đắc dĩ hỏi lại.
“Vậy ngươi bảo hắn đem Ảnh Nhiên trả lại cho ta, nếu hắn không biết quý trọng thì ta sẽ tìm cho Ảnh Nhiên một người biết quý trọng nàng" Bắc Dao Bảo Bảo thừa nhận nàng quá kích động, vừa thấy Tuyết Ưng đã động thủ nhưng nhìn bộ dáng của hắn là nàng đã tức giận không kiềm chế được, Ảnh Nhiên bị ép rời đi, hắn dựa vào cái gì mà bày ra bộ dáng như vậy?"
“Bắc Dao Bảo Bảo, Ảnh Nhiên là nữ nhân của ta, chuyện của nàng không tới phiên ngươi quản, nói về tuổi tác, bàn về đạo hạnh, ngươi có chỗ nào đủ tư cách làm tỷ tỷ của nàng, không cần dùng thân phận này để ép ta, ta chịu đựng ngươi là vì nể tình của Như Mặc và Thanh Liên, miệng còn hôi sữa mà bày đặt càn rỡ"
Tuyết Ưng không nghe những lời này thì thôi, vừa nghe thấy thì lửa giận trào dâng, uất ức gì cũng phát tiết ra hết, Ảnh Nhiên rời khỏi hắn thì nơi duy nhất nàng có thể đi chính là Xà sơn, bây giờ nghe Bảo Bảo nói vậy thì khẳng định nàng ta đã sớm đem Ảnh Nhiên giữ lại, còn bày đặt tìm tới hắn vấn binh khởi tội, nàng ta nghĩ rằng Tuyết Ưng hắn là người dễ bị khi dễ lắm sao?
Thanh Liên nhíu mày, tựa như có chút bất mãn với những lời của Tuyết Ưng nhưng vẫn im lặng, mà Bảo Bảo thì đâu thể nhịn được nên lập tức giãy dụa, làm như hận không thể ngay lập tức giết chết hắn nhưng vẫn không thể nhúc nhích nên chỉ biết nghiến răng trừng mắt.
“Nữ nhân của ngươi? Dựa vào cái gì mà nói nàng là nữ nhân của ngươi? Các ngươi đã thành thân sao? Nếu ta nhới không lầm thì hai ngày sau mới tới hôn lễ, nhưng trước hôn lễ thì tân nương tử đã bị đuổi đi hoặc là tân nương vứt bỏ chú rể, cho dù là lý do gì thì ngươi cũng không phải là người tốt. Hừ, chỉ cần thấy Ảnh Nhiên không cần ngươi là biết, ngươi tính tình xấu, miệng cũng làm người ta chán ghét, có điểm nào xứng đáng để Ảnh Nhiên gắn bó cả đời chứ? Ngươi hiện giờ chỉ là một khí phu đáng thương, ngươi có tư cách gì nói Ảnh Nhiên là nữ nhân của ngươi"
Nếu nói về mắng người thì Bắc Dao Bảo Bảo sao có thể chịu thua kém, đây cũng là nguyên nhân từ đầu Thanh Liên không lên tiếng nói giúp cho nàng, nếu hắn làm vậy thì nàng sẽ mất hứng. Bảo Bảo trước giờ luôn là có thù thì tự mình báo, Tuyết Ưng nói những lời đắc tội với nàng thì đương nhiên nàng sẽ đòi lại gấp đôi, lời lẽ không thô tục nhưng từng từ, từng từ như mũi dao khoét sâu vào tim người ta.
Tuyết Ưng quả thật bị hai từ khí phu của nàng làm cho kích động, sắc mặt đỏ lên, giãy dụa muốn đứng lên nhưng lực bất tòng tâm chỉ có thể lạnh lùng cười “ ta đương nhiên có tư cách, chỉ dựa vào việc Ảnh Nhiên mang thai hài tử của ta thì ta có đủ tư cách"
" Cái gì? Ảnh Nhiên mang thai?" người kinh ngạc không chỉ có một mình Bảo Bảo, Thanh Liên cũng giật mình.
Tiếng kinh hô của bọn họ cũng làm Tuyết Ưng bình tĩnh lại, mặt ảo não, khí thế hừng hực muốn giết người cũng tiêu tan thay vào đó là phẫn nộ và xấu hổ.
Thanh Liên ôm Bảo Bảo đến bên bàn, đặt nàng nằm cẩn thận trên đó, sau đó mới đi đến bên Tuyết Ưng, cúi đầu nhìn hắn nói “ Tuyết Ưng, đã xảy ra chuyện gì, ngươi nên nói cho rõ ràng, chuyện của ngươi và Ảnh Nhiên vốn là việc riêng, ta cũng không muốn can thiệp, mang Bảo Bảo đến đây chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm dành cho bằng hữu nhưng ngươi đuổi một nữa nhân đang mai thai đi thì ta không thể tôn trọng ngươi được. Ảnh Nhiên có ân tình với ta và Bảo Bảo, ngươi cũng biết rõ, tuy rằng ta cảm kích ngươi ngày đó đã đuổi theo cứu nàng nhưng không có nghĩa là ngươi có quyền tổn thương nàng"
" Ta không có đuổi nàng đi, là tự nàng rời đi" Tuyết Ưng mím chặt môi “ các ngươi đã giữ nàng lại thì chắc đã biết nguyên nhân mọi việc, cần gì tới đây hỏi ta, muốn xả giận cho nàng thì cứ ra tay đi, dù sao hiện giờ ta cũng không có năng lực phản kháng"
" Hỗn đản Tuyết Ưng, ngươi đang nói cái gì? Ảnh Nhiên nếu tìm chúng ta, ngươi nghĩ rằng ta ăn no không có chuyện gì làm, tìm tới ngươi để rước lấy xui xẻo hả?" Bắc Dao Bảo Bảo nghe hắn nói vậy thì nổi giận đùng đùng, dùng sức quát lớn với Thanh Liên “ Thanh Liên, ngươi mau thả ta ra, hôm nay ta không giết chết tên hỗn đản này thì không phải là Bắc Dao Bảo Bảo"
Thanh Liên nghe Tuyết Ưng nói không trách nhiệm như vậy cũng thấy tức giận, nhịn không được mà trầm giọng nói “ Tuyết Ưng, đừng bày ra tính trẻ con nữa, các ngươi đều là người lớn, nên cư xử thành thục một chút, ta mặc kệ ngươi tin hay không nhưng thực sự Ảnh Nhiên không có đến Xà sơn tìm chúng ta, cho nên chúng ta không biết nàng đã đi đâu, ta không tin ngươi sẽ không lo lắng chút nào. Cho nên ngươi lập tức nói cho ta biết vì sao các ngươi nửa đêm cãi nhau tới mức Ảnh Nhiên không để ý chuyện hôn lễ sắp diễn ra mà rời đi và chuyện đó có liên quan gì tới chuyện nàng có thai?’
" Nàng không có đi tìm các ngươi?" Tuyết Ưng nhịn không được thất thanh hỏi.
" Nàng nếu tìm đến chúng ta, chúng ta còn tìm ngươi làm cái gì?" Bắc Dao Bảo Bảo tức giận hỏi lại, nàng thề, nếu nàng tìm được Ảnh Nhiên trước thì Tuyết Ưng đừng mơ tưởng gặp lại Ảnh Nhiên nữa.
Lúc này vẻ mặt Tuyết Ưng không giấu được lo lắng, vốn nghĩ Ảnh Nhiên nhất định sẽ đến tìm Bảo Bảo, bởi vì nơi duy nhất nàng có thể đi cũng chỉ là Xà sơn nhưng không ngờ nàng không quay về đó, một nữ tử cô độc một mình thì có thể đi đâu?
Nàng tự ti như vậy, có khi nào khi nghe những lời đả kích của hắn xong thì nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột không? Tuyết Ưng càng nghĩ càng hoảng, hối hận vì đã nói những lời như vậy với nàng.
Mặc dù hắn không thích tiểu hài tử nhưng nếu nàng thực sự muốn sinh, hắn cũng không cho nàng sinh a.
Nhưng nàng cứ vậy mà quyết liệt rời đi, một chút lưu luyến cũng không, điều đó có nphải là nàng đã không còn tin vào hắn nữa không?
Tuyết Ưng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cứ tưởng sẽ trải qua những ngày tháng hạnh phúc ngọt ngào nhưng chỉ vì sự xuất hiện của đứa nhỏ mà làm hắn trở tay không kịp, ngay cả sự chuẩn bị tâm lý cũng không có thì Ảnh Nhiên đã quyết định như vậy, hắn còn có thể làm gì?
Nhưng lúc này Tuyết Ưng lại hận bản thân chần chờ, do dự, nếu đáp ứng Ảnh Nhiên, để cho nàng sinh đứa nhỏ ra thì mọi việc sẽ không như bây giờ, nàng sẽ không rời hắn mà đi, cũng không biết là đang ở phương nào, hắn thậm chí không biết nàng có còn sống hay không, nếu mất đi nàng thì hắn tình nguyện chấp nhận sự tồn tại của mấy đứa nhỏ cũng không sao, ít nhất là vẫn còn có nàng bên cạnh.
Bây giờ mất đi rồi mới biết cái gọi là hạnh phúc chính là được ở bên cạnh người mình yêu.
" Thanh Liên, ngươi mau thả ta ra, ta muốn đi tìm nàng!" Tuyết Ưng dùng sức quát.
Thanh Liên thấy trong mắt hắn tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng thì biết hắn hối hận vô cùng, vì cái gì để đến lúc mất đi mới biết quý trọng chứ? Nhân loại cũng vậy, yêu tinh bọn họ cũng vậy, lúc có bên cạnh thì không trân trọng, mất đi rồi mới biết cái gì là quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
“Tuyết Ưng, lúc này ngươi tìm nàng về thì có ý gì? Nếu ngươi không rõ thì không nên đi tìm, bởi vì Ảnh Nhiên có thể rời bỏ ngươi một lần thì cũng có thể bỏ đi lần nữa"
" Chết tiệt, Thanh Liên, không cần tiếp tục thuyết giáp cho ta nữa, coi như nể tình ta đã từng giúp ngươi và tiểu ma nữ, mau giúp ta tìm nàng trở về, chỉ cần tìm được nàng, đừng nói là sinh một tiểu ác ma mà chỉ cần nàng nguyện ý, sinh tám hay mười đứa ta cũng chấp nhận. Ta chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta, ta chỉ muốn một mình nàng mà thôi"
Tuyết Ưng dùng sức gào thét, khóe mắt ngấn lệ, đó chính là giọt lệ chân tình và sám hối của nam nhân, Thanh Liên mềm lòng, ngay lập tức mê hương liền giảm tác dụng, Tuyết Ưng vội đứng lên, ngay lúc hắn sắp vọt ra cửa thì bị Thanh Liên giữ lại “ vì sao nói đứa nhỏ là ác ma?"
" Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi nhìn Bắc Dao Mặc Mặc và Bắc Dao Bảo Bảo thì biết, từ bọn họ mà ta đã sớm rút ra kết luận tất cả đứa nhỏ đều là ác ma, dùng nước mắt để lừa gạt, trêu cợt ngươi, làm cho ngươi trừng phạt không được mà mắng cũng không xong, chỉ có thể bị chúng dắt mũi, ta không muốn lại một lần nữa trở thành đồ chơi của ác ma, ta không thích đứa nhỏ, ngươi hai lòng chưa?" Tuyết Ưng dùng sức đẩy Thanh Liên ra, không quay đầu lại, chớp mắt đã biến mất trong sương mù.
Mà Thanh Liên giật mình quay đầu nhìn Bảo Bảo cũng đang ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, bị hắn nhìn chằm chằm, nàng có chút sợ hãi nói “ Thanh Liên, ta thề, ta trước đây không có lừa gạt hắn, chẳng qua chỉ trêu chọc vài lần thôi, còn lại đều do Mặc Mặc làm, dù sao hắn cũng là tọa kỵ của Mặc Mặc, không phải của ta, cho nên ngươi đừng nghĩ oan cho ta"
Bây giờ nàng mới hiểu vì sao mỗi lần Tuyết Ưng nhìn thấy nàng là giống như nhìn thấy quỷ, hoặc là né tránh hoặc là sắc mặt không hòa nhã, thì ra là do bọn họ đã tạo cho hắn một bóng ma tâm lý quá nặng, nhưng mà trời cao chứng giám, nàng đâu biết những trò đùa đó lại gây hậu quả nghiêm trọng như vậy, làm cho hắn chán ghét tiểu hài tử như thế, thậm chí ngay cả đứa nhỏ của mình cũng không muốn. Bảo Bảo cảm thấy Tuyết Ưng đứng là quái thai ngàn năm.
“Ngươi gọi cái là chẳng có khi dễ hắn nhiều rốt cuộc là một hay hai lần hay là nhiều hơn?" Thanh Liên cũng không vội giải bỏ mê hương cho nàng mà trầm giọng hỏi lại.
Bảo Bảo sắc mặt phi biến, hồi lâu mới chột dạ cúi đầu nói “ đại khái là năm, sáu lần gì đó"
Trả lời xong, nhìn Thanh Liên thì thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng càng thêm chột dạ, thanh âm nhỏ hơn nữa “ bảy, tám lần"
Ngẩng đầu, thấy Thanh Liên vẫn không hài lòng với đáp án của nàng, Bảo Bảo đành đầu hàng “ được rồi, ta thừa nhận mỗi lần hắn chở Mặc Mặc đến trước mặt ta khoe khoang thì ta đều tìm cách khi dễ và trêu chọc hắn, ta cũng không nhớ rõ là bao nhiêu lần, nhưng mà Thanh Liên, ta thực sự không biết hắn vì vậy mà trở nên chán ghét đứa nhỏ a"
" Phải không? Tốt lắm! Ta nghĩ chúng ta cần phải trở về, sau đó, ngươi sẽ có đủ thời gian để nói cho ta biết ngươi dùng cách gì để trêu chọc Tuyết Ưng" Thanh Liên từ chối cho ý kiến, Bảo Bảo thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của hắn thì biết nguy hiểm rồi.
“Thanh Liên, trước tiên ngươi cởi bỏ mê hương cho ta a" trực giác cho Bảo Bảo biết nàng nên chạy trốn càng xa càng tốt, nhưng mê hương làm cho nàng nhúc nhích cũng không được, đừng nói là chạy.
Giây tiếp theo thân mình đã bị Tuyết Ưng khiêng lên, nhớ kỹ là khiêng chứ không phải ôm, từ khi bọn họ thành thân tới nay, đây là lần đầu tiên Thanh Liên đối xử thô lỗ với nàng như thế, làm cho Bảo Bảo càng thêm bất an, ngữ khí như khóc cầu xin “ Thanh Liên, ta biết ta sai rồi, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không trêu chọc người nữa, ta hứa, Thanh Liên…"
" Biết sai lầm rồi sao? Biết sai lầm rồi thì phải nhận trừng phạt, có lẽ ta nên thỉnh giáo nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân một chút, không biết trước đây sửa trị đứa nhỏ không ngoan này thế nào" ngữ khí của Thanh Liên rất bình thản, không nghe ra là giận hay không.
Nói xong thì liền khiêng Bảo Bảo rời khỏi huyệt động của Tuyết Ưng. Cho nên Bảo Bảo đương nhiên trốn không thoát hình phạt đang đợi nàng.
Còn Tuyết Ưng thì ra sức tìm kiếm Ảnh Nhiên, hắn đến những nơi mà hắn và nàng đã từng đến, hi vọng sẽ tìm thấy nàng nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chỉ duy nhất một nơi, hắn nghĩ nàng sẽ không bao giờ đến nên hắn không tìm, ai ngờ đâu đó lại là nơi Ảnh Nhiên đang cư ngụ.
" Lão Đại, chúng ta đều không đuổi kịp vương phi, ngươi đã mời được Xà quân đại nhân đến sao?"
Mạc Tang có chút nản lòng lắc lắc đầu," Chúng ta có thể có phiền toái lớn rồi"
" Lão Đại, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ưng Vương đại nhân đang nổi giận?" bảy người cùng giật mình kinh hãi
“So với chuyện đó còn kinh khủng hơn, ta đến Xà tộc nhưng không gặp được Xà quân đại nhân mà gặp nữ vương Xà tộc, hiện tại nàng đang cùng Hỏa Hồ tộc Thanh Liên vương đến đây, ta đến giờ mới biết vương phi Ảnh Nhiên là tỷ muội của nữ vương Xà tộc, trước khi ta rời đi thì sắc mặt của nàng không tốt lắm, bây giờ tìm đến đây chắc là khởi binh hỏi tội rồi, tính tình Ưng vương các ngươi cũng biết rồi, cái này khác gì thiên lôi đụng địa cầu sao? Các ngươi nói nên làm gì bây giờ?"
Mạc Tang suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, vẫn cảm thấy Bắc Dao Bảo Bảo sắc mặt không tốt như vậy, nếu đây thì e là Tuyết Ưng tộc sẽ xảy ra đại loạn, nhưng nàng đã biết chuyện Ảnh Nhiên vương phi mất tích nên muốn nàng không đến đây là không thể, hơn nữa cho dù hắn không đến Xà tộc tìm Xà quân đại nhân thì vào ngày hôn lễ bọn họ cũng sẽ đến đây, vẫn sẽ biết hết mọi chuyện, mà khi đó trước mặt tân khách, Bắc Dao Bảo Bảo nếu gây náo loạn thì càng mất thể diện nhiều hơn, cho nên Mạc Tang không hiểu nên cảm thấy may mắn vì chuyện náo loạn có thể xảy ra sớm hơn hay nên tự cầu phúc cho bản thân.
Nếu Bắc Dao Bảo Bảo, hắn nghĩ hắn không thể ngăn cản nàng đến chỗ Ưng vương đại nhân, mà để nàng đi vào thì không biết tình huống sẽ như thế nào.
“Có phải nữ vương đại nhân này là tỷ tỷ sinh đôi của Mặc Mặc tiểu chủ không?"
“Đúng, chính là tỷ tỷ của Mặc Mặc tiểu chủ. Lão Đại, Ưng vương đại nhân có giao tình rất tốt với Mặc Mặc tiểu chủ, mà nữ vương đại nhân lại là tỷ tỷ của hắn nên chắc sẽ không quá mức thất lễ với Ưng vương chúng ta, hơn nữa, chuyện vương phi bỏ đi cũng không biết nguyên nhân thế nào, nữ vương kia chắc không phải là người không nói đạo lý nên thế nào cũng sẽ thảo luận với Ưng vương đại nhân trước rồi mới có hành động, ngươi có phải lo lắng quá sớm hay không?" có người đưa ra ý kiến trấn an hắn.
Mạc Tang vẫn bày ra vẻ mặt đau khổ “ lão Tam, ngươi không nhìn thấy sắc mặt thay đổi trong nháy mắt của nữ vương kia đâu, nếu không có Thanh Liên vương nói giúp thì e là ta không thể quay về đây. Tóm lại, ta không thể suy nghĩ lạc quan như các ngươi được, các ngươi nghĩ ta có nên bẩm báo trước cho Ưng vương đại nhân biết chuyện nữ vương tới đây không?"
“Nên, nhưng không phải Ưng vương không cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy hắn sao? Lão Đại, ngươi tới không chừng càng làm cho Ưng vương đại nhân mất hứng a" Lão Ngũ lo lắng, chần chừ một lát mới nói, không có ý cổ vũ hắn đi tìm Tuyết Ưng.
Bọn họ còn đang bàn luận thì Thanh Liên và Bảo Bảo đã tới nơi, làm cho bọn họ giật mình kinh ngạc.
Bắc Dao Bảo Bảo bày ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu, thân thiết hỏi “ Tuyết Ưng đang ở đâu?"
Lập tức có tới bảy người xung phong nhận việc nói “ tiểu nhân sẽ dẫn đường cho nữ vương đại nhân và Hồ vương đại nhân"
Người còn lại đương nhiên là Mạc Tang, không ngờ bảy huynh đệ vừa nhìn vẻ mặt tươi cười của Bảo Bảo thì đã quên hết những lời cảnh báo của hắn, cũng không nhớ đó chính là nữ vương ác danh vang dội trong yêu giới, muốn đuổi theo nhưng đã chậm một bước, Bảo Bảo và Thanh Liên đã đi đến trước huyệt động của Tuyết Ưng.
" Uy, lão Đại, ngươi đừng như vậy, không có chuyện gì đâu" bảy người kia lúc này mới nhận ra vẻ mặt kích động của Mạc Tang liền an ủi hắn.
“Vả lại ngươi cũng không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đáng yêu của nữ vương đại nhân đâu, thực khách khí nha" có người còn phụ họa thêm.
Mạc Tang quả thực là khóc không ra nước mắt, ngay cả mấy từ “ chỉ hi vọng thế" còn chưa kịp nói ra miệng thì đã nghe một tiếng gầm rú phát ra thật lớn từ huyệt động của Tuyết Ưng, làm cho cả Tuyết Phong sơn đều bị chấn động, tiếp theo là tiếng rống to “ Bắc Dao Bảo Bả,lại là ngươi, ai cho ngươi vào, ngươi đi ra ngoài cho ta"
Tám người con rúm lại, Ưng vương đại nhân tức giận thật lớn a.
Nhưng ngay lập tức đã có một tiếng rống khác vang lên, thanh thế không kém chút nào “ ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến chỗ này của ngươi sao? Ngươi đem Ảnh Nhiên trả lại cho ta, ta lập tức rời đi"
Không cần hỏi cũng biết chủ nhân của âm thanh này là ai, tám người lại lui về sau, mấy người lúc nãy xung phong dẫn đường đều xanh mặt, lão Đại quả nhiên anh minh a, lúc trước là bọn họ quá hồ đồ rồi, nếu Ưng vương đại nhân truy cứu chuyện này thì bọn họ khẳng định rất thảm.
Tiếp theo là một âm thanh thật lớn vang lên làm cho tuyết từ trên đỉnh núi cũng sụp lở rơi xuống, tám người vội vàng tìm chỗ tránh né, tất cả đều giang cánh bay ra xa, cẩn thận nhìn vào cửa động, lo lắng không ngừng, e là nơi cư ngụ mấy ngàn năm nay của Tuyết Ưng tộc sẽ vì trận ẩu đả của Ưng vương đại nhân và nữ vương Xà tộc mà bị hủy diệt.
Loạt âm thanh này cũng là kinh động đến các tộc nhân khác, không bao lâu đã có khoảng hơn một ngàn tuyết ưng tụ tập quanh Tuyết Phong sơn, kinh ngạc nhìn vào huyệt động của Ưng vương đại nhân, mơ hồ không hiểu vì sao có tiếng động lớn như vậy, mà tám vị đại tướng phụ tá thì đều đứng hết bên ngoài, không ai dám đi vào trong hỗ trợ, bọn họ càng không dám đi vào trong xem tình hình thế nào, cho nên tất cả chỉ biết đứng đợi ở bên ngoài.
Bên trong động, Tuyết Ưng và Bắc Dao Bảo Bảo mới nói có mấy câu thì đã động tay động chân, xét về pháp lực và đạo hạnh thì Bảo Bảo không phải là đối thủ của Tuyết Ưng, huống chi hắn còn có một viên linh châu của Hỗn Nguyên Thiên Quân nhưng bên cạnh Bảo Bảo còn có Thanh Liên, hắn tất nhiên sẽ không để nàng phải chịu thiệt, tuy rằng không thích tiểu yêu tinh chưa nói lời nào đã ra tay nhưng dù sao cũng là thê tử của hắn, không thể không quan tâm.
Hai đánh một không chột cũng què cho nên Tuyết Ưng không chiếm được thượng phong, pháp lực và kiếm pháp bay tán loạn trong động, làm cho vách tường vốn bằng phẳng giờ giống như tổ ong vò vẽ, chi chít vết lõm, đồng thời cũng làm cho đá bay đầy trờ.
Cho đến khi Thanh Liên không kiềm chế được nữa, trong không khí liền phát ra một cỗ hương thơm kỳ dị, cho dù Bảo Bảo là thê tử của hắn cũng không chống cực được mùi hương này nên cả người mềm yếu, vô lực ngã xuống, may là có Thanh Liên đỡ lấy nàng. Tuyết Ưng cũng không khá hơn, hai cánh đang hừng hực khí thế trong chớp mắt rũ lại như bị mắc mưa, ngã xuống đất, phát ra tiếng rên.
“Thanh Liên, ngươi gian trá" Tuyết Ưng không phục
" Ta không làm như vậy, các ngươi muốn đánh tới khi nào, muốn Tuyết Phong sơn bị hủy thì mới dừng tay sao?" Thanh Liên nhìn Bảo Bảo ở trong ngực đang bất mãn nhìn hắn, biết nàng đang rất mất hứng, bất đắc dĩ hỏi lại.
“Vậy ngươi bảo hắn đem Ảnh Nhiên trả lại cho ta, nếu hắn không biết quý trọng thì ta sẽ tìm cho Ảnh Nhiên một người biết quý trọng nàng" Bắc Dao Bảo Bảo thừa nhận nàng quá kích động, vừa thấy Tuyết Ưng đã động thủ nhưng nhìn bộ dáng của hắn là nàng đã tức giận không kiềm chế được, Ảnh Nhiên bị ép rời đi, hắn dựa vào cái gì mà bày ra bộ dáng như vậy?"
“Bắc Dao Bảo Bảo, Ảnh Nhiên là nữ nhân của ta, chuyện của nàng không tới phiên ngươi quản, nói về tuổi tác, bàn về đạo hạnh, ngươi có chỗ nào đủ tư cách làm tỷ tỷ của nàng, không cần dùng thân phận này để ép ta, ta chịu đựng ngươi là vì nể tình của Như Mặc và Thanh Liên, miệng còn hôi sữa mà bày đặt càn rỡ"
Tuyết Ưng không nghe những lời này thì thôi, vừa nghe thấy thì lửa giận trào dâng, uất ức gì cũng phát tiết ra hết, Ảnh Nhiên rời khỏi hắn thì nơi duy nhất nàng có thể đi chính là Xà sơn, bây giờ nghe Bảo Bảo nói vậy thì khẳng định nàng ta đã sớm đem Ảnh Nhiên giữ lại, còn bày đặt tìm tới hắn vấn binh khởi tội, nàng ta nghĩ rằng Tuyết Ưng hắn là người dễ bị khi dễ lắm sao?
Thanh Liên nhíu mày, tựa như có chút bất mãn với những lời của Tuyết Ưng nhưng vẫn im lặng, mà Bảo Bảo thì đâu thể nhịn được nên lập tức giãy dụa, làm như hận không thể ngay lập tức giết chết hắn nhưng vẫn không thể nhúc nhích nên chỉ biết nghiến răng trừng mắt.
“Nữ nhân của ngươi? Dựa vào cái gì mà nói nàng là nữ nhân của ngươi? Các ngươi đã thành thân sao? Nếu ta nhới không lầm thì hai ngày sau mới tới hôn lễ, nhưng trước hôn lễ thì tân nương tử đã bị đuổi đi hoặc là tân nương vứt bỏ chú rể, cho dù là lý do gì thì ngươi cũng không phải là người tốt. Hừ, chỉ cần thấy Ảnh Nhiên không cần ngươi là biết, ngươi tính tình xấu, miệng cũng làm người ta chán ghét, có điểm nào xứng đáng để Ảnh Nhiên gắn bó cả đời chứ? Ngươi hiện giờ chỉ là một khí phu đáng thương, ngươi có tư cách gì nói Ảnh Nhiên là nữ nhân của ngươi"
Nếu nói về mắng người thì Bắc Dao Bảo Bảo sao có thể chịu thua kém, đây cũng là nguyên nhân từ đầu Thanh Liên không lên tiếng nói giúp cho nàng, nếu hắn làm vậy thì nàng sẽ mất hứng. Bảo Bảo trước giờ luôn là có thù thì tự mình báo, Tuyết Ưng nói những lời đắc tội với nàng thì đương nhiên nàng sẽ đòi lại gấp đôi, lời lẽ không thô tục nhưng từng từ, từng từ như mũi dao khoét sâu vào tim người ta.
Tuyết Ưng quả thật bị hai từ khí phu của nàng làm cho kích động, sắc mặt đỏ lên, giãy dụa muốn đứng lên nhưng lực bất tòng tâm chỉ có thể lạnh lùng cười “ ta đương nhiên có tư cách, chỉ dựa vào việc Ảnh Nhiên mang thai hài tử của ta thì ta có đủ tư cách"
" Cái gì? Ảnh Nhiên mang thai?" người kinh ngạc không chỉ có một mình Bảo Bảo, Thanh Liên cũng giật mình.
Tiếng kinh hô của bọn họ cũng làm Tuyết Ưng bình tĩnh lại, mặt ảo não, khí thế hừng hực muốn giết người cũng tiêu tan thay vào đó là phẫn nộ và xấu hổ.
Thanh Liên ôm Bảo Bảo đến bên bàn, đặt nàng nằm cẩn thận trên đó, sau đó mới đi đến bên Tuyết Ưng, cúi đầu nhìn hắn nói “ Tuyết Ưng, đã xảy ra chuyện gì, ngươi nên nói cho rõ ràng, chuyện của ngươi và Ảnh Nhiên vốn là việc riêng, ta cũng không muốn can thiệp, mang Bảo Bảo đến đây chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm dành cho bằng hữu nhưng ngươi đuổi một nữa nhân đang mai thai đi thì ta không thể tôn trọng ngươi được. Ảnh Nhiên có ân tình với ta và Bảo Bảo, ngươi cũng biết rõ, tuy rằng ta cảm kích ngươi ngày đó đã đuổi theo cứu nàng nhưng không có nghĩa là ngươi có quyền tổn thương nàng"
" Ta không có đuổi nàng đi, là tự nàng rời đi" Tuyết Ưng mím chặt môi “ các ngươi đã giữ nàng lại thì chắc đã biết nguyên nhân mọi việc, cần gì tới đây hỏi ta, muốn xả giận cho nàng thì cứ ra tay đi, dù sao hiện giờ ta cũng không có năng lực phản kháng"
" Hỗn đản Tuyết Ưng, ngươi đang nói cái gì? Ảnh Nhiên nếu tìm chúng ta, ngươi nghĩ rằng ta ăn no không có chuyện gì làm, tìm tới ngươi để rước lấy xui xẻo hả?" Bắc Dao Bảo Bảo nghe hắn nói vậy thì nổi giận đùng đùng, dùng sức quát lớn với Thanh Liên “ Thanh Liên, ngươi mau thả ta ra, hôm nay ta không giết chết tên hỗn đản này thì không phải là Bắc Dao Bảo Bảo"
Thanh Liên nghe Tuyết Ưng nói không trách nhiệm như vậy cũng thấy tức giận, nhịn không được mà trầm giọng nói “ Tuyết Ưng, đừng bày ra tính trẻ con nữa, các ngươi đều là người lớn, nên cư xử thành thục một chút, ta mặc kệ ngươi tin hay không nhưng thực sự Ảnh Nhiên không có đến Xà sơn tìm chúng ta, cho nên chúng ta không biết nàng đã đi đâu, ta không tin ngươi sẽ không lo lắng chút nào. Cho nên ngươi lập tức nói cho ta biết vì sao các ngươi nửa đêm cãi nhau tới mức Ảnh Nhiên không để ý chuyện hôn lễ sắp diễn ra mà rời đi và chuyện đó có liên quan gì tới chuyện nàng có thai?’
" Nàng không có đi tìm các ngươi?" Tuyết Ưng nhịn không được thất thanh hỏi.
" Nàng nếu tìm đến chúng ta, chúng ta còn tìm ngươi làm cái gì?" Bắc Dao Bảo Bảo tức giận hỏi lại, nàng thề, nếu nàng tìm được Ảnh Nhiên trước thì Tuyết Ưng đừng mơ tưởng gặp lại Ảnh Nhiên nữa.
Lúc này vẻ mặt Tuyết Ưng không giấu được lo lắng, vốn nghĩ Ảnh Nhiên nhất định sẽ đến tìm Bảo Bảo, bởi vì nơi duy nhất nàng có thể đi cũng chỉ là Xà sơn nhưng không ngờ nàng không quay về đó, một nữ tử cô độc một mình thì có thể đi đâu?
Nàng tự ti như vậy, có khi nào khi nghe những lời đả kích của hắn xong thì nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột không? Tuyết Ưng càng nghĩ càng hoảng, hối hận vì đã nói những lời như vậy với nàng.
Mặc dù hắn không thích tiểu hài tử nhưng nếu nàng thực sự muốn sinh, hắn cũng không cho nàng sinh a.
Nhưng nàng cứ vậy mà quyết liệt rời đi, một chút lưu luyến cũng không, điều đó có nphải là nàng đã không còn tin vào hắn nữa không?
Tuyết Ưng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cứ tưởng sẽ trải qua những ngày tháng hạnh phúc ngọt ngào nhưng chỉ vì sự xuất hiện của đứa nhỏ mà làm hắn trở tay không kịp, ngay cả sự chuẩn bị tâm lý cũng không có thì Ảnh Nhiên đã quyết định như vậy, hắn còn có thể làm gì?
Nhưng lúc này Tuyết Ưng lại hận bản thân chần chờ, do dự, nếu đáp ứng Ảnh Nhiên, để cho nàng sinh đứa nhỏ ra thì mọi việc sẽ không như bây giờ, nàng sẽ không rời hắn mà đi, cũng không biết là đang ở phương nào, hắn thậm chí không biết nàng có còn sống hay không, nếu mất đi nàng thì hắn tình nguyện chấp nhận sự tồn tại của mấy đứa nhỏ cũng không sao, ít nhất là vẫn còn có nàng bên cạnh.
Bây giờ mất đi rồi mới biết cái gọi là hạnh phúc chính là được ở bên cạnh người mình yêu.
" Thanh Liên, ngươi mau thả ta ra, ta muốn đi tìm nàng!" Tuyết Ưng dùng sức quát.
Thanh Liên thấy trong mắt hắn tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng thì biết hắn hối hận vô cùng, vì cái gì để đến lúc mất đi mới biết quý trọng chứ? Nhân loại cũng vậy, yêu tinh bọn họ cũng vậy, lúc có bên cạnh thì không trân trọng, mất đi rồi mới biết cái gì là quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
“Tuyết Ưng, lúc này ngươi tìm nàng về thì có ý gì? Nếu ngươi không rõ thì không nên đi tìm, bởi vì Ảnh Nhiên có thể rời bỏ ngươi một lần thì cũng có thể bỏ đi lần nữa"
" Chết tiệt, Thanh Liên, không cần tiếp tục thuyết giáp cho ta nữa, coi như nể tình ta đã từng giúp ngươi và tiểu ma nữ, mau giúp ta tìm nàng trở về, chỉ cần tìm được nàng, đừng nói là sinh một tiểu ác ma mà chỉ cần nàng nguyện ý, sinh tám hay mười đứa ta cũng chấp nhận. Ta chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta, ta chỉ muốn một mình nàng mà thôi"
Tuyết Ưng dùng sức gào thét, khóe mắt ngấn lệ, đó chính là giọt lệ chân tình và sám hối của nam nhân, Thanh Liên mềm lòng, ngay lập tức mê hương liền giảm tác dụng, Tuyết Ưng vội đứng lên, ngay lúc hắn sắp vọt ra cửa thì bị Thanh Liên giữ lại “ vì sao nói đứa nhỏ là ác ma?"
" Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi nhìn Bắc Dao Mặc Mặc và Bắc Dao Bảo Bảo thì biết, từ bọn họ mà ta đã sớm rút ra kết luận tất cả đứa nhỏ đều là ác ma, dùng nước mắt để lừa gạt, trêu cợt ngươi, làm cho ngươi trừng phạt không được mà mắng cũng không xong, chỉ có thể bị chúng dắt mũi, ta không muốn lại một lần nữa trở thành đồ chơi của ác ma, ta không thích đứa nhỏ, ngươi hai lòng chưa?" Tuyết Ưng dùng sức đẩy Thanh Liên ra, không quay đầu lại, chớp mắt đã biến mất trong sương mù.
Mà Thanh Liên giật mình quay đầu nhìn Bảo Bảo cũng đang ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, bị hắn nhìn chằm chằm, nàng có chút sợ hãi nói “ Thanh Liên, ta thề, ta trước đây không có lừa gạt hắn, chẳng qua chỉ trêu chọc vài lần thôi, còn lại đều do Mặc Mặc làm, dù sao hắn cũng là tọa kỵ của Mặc Mặc, không phải của ta, cho nên ngươi đừng nghĩ oan cho ta"
Bây giờ nàng mới hiểu vì sao mỗi lần Tuyết Ưng nhìn thấy nàng là giống như nhìn thấy quỷ, hoặc là né tránh hoặc là sắc mặt không hòa nhã, thì ra là do bọn họ đã tạo cho hắn một bóng ma tâm lý quá nặng, nhưng mà trời cao chứng giám, nàng đâu biết những trò đùa đó lại gây hậu quả nghiêm trọng như vậy, làm cho hắn chán ghét tiểu hài tử như thế, thậm chí ngay cả đứa nhỏ của mình cũng không muốn. Bảo Bảo cảm thấy Tuyết Ưng đứng là quái thai ngàn năm.
“Ngươi gọi cái là chẳng có khi dễ hắn nhiều rốt cuộc là một hay hai lần hay là nhiều hơn?" Thanh Liên cũng không vội giải bỏ mê hương cho nàng mà trầm giọng hỏi lại.
Bảo Bảo sắc mặt phi biến, hồi lâu mới chột dạ cúi đầu nói “ đại khái là năm, sáu lần gì đó"
Trả lời xong, nhìn Thanh Liên thì thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng càng thêm chột dạ, thanh âm nhỏ hơn nữa “ bảy, tám lần"
Ngẩng đầu, thấy Thanh Liên vẫn không hài lòng với đáp án của nàng, Bảo Bảo đành đầu hàng “ được rồi, ta thừa nhận mỗi lần hắn chở Mặc Mặc đến trước mặt ta khoe khoang thì ta đều tìm cách khi dễ và trêu chọc hắn, ta cũng không nhớ rõ là bao nhiêu lần, nhưng mà Thanh Liên, ta thực sự không biết hắn vì vậy mà trở nên chán ghét đứa nhỏ a"
" Phải không? Tốt lắm! Ta nghĩ chúng ta cần phải trở về, sau đó, ngươi sẽ có đủ thời gian để nói cho ta biết ngươi dùng cách gì để trêu chọc Tuyết Ưng" Thanh Liên từ chối cho ý kiến, Bảo Bảo thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của hắn thì biết nguy hiểm rồi.
“Thanh Liên, trước tiên ngươi cởi bỏ mê hương cho ta a" trực giác cho Bảo Bảo biết nàng nên chạy trốn càng xa càng tốt, nhưng mê hương làm cho nàng nhúc nhích cũng không được, đừng nói là chạy.
Giây tiếp theo thân mình đã bị Tuyết Ưng khiêng lên, nhớ kỹ là khiêng chứ không phải ôm, từ khi bọn họ thành thân tới nay, đây là lần đầu tiên Thanh Liên đối xử thô lỗ với nàng như thế, làm cho Bảo Bảo càng thêm bất an, ngữ khí như khóc cầu xin “ Thanh Liên, ta biết ta sai rồi, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không trêu chọc người nữa, ta hứa, Thanh Liên…"
" Biết sai lầm rồi sao? Biết sai lầm rồi thì phải nhận trừng phạt, có lẽ ta nên thỉnh giáo nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân một chút, không biết trước đây sửa trị đứa nhỏ không ngoan này thế nào" ngữ khí của Thanh Liên rất bình thản, không nghe ra là giận hay không.
Nói xong thì liền khiêng Bảo Bảo rời khỏi huyệt động của Tuyết Ưng. Cho nên Bảo Bảo đương nhiên trốn không thoát hình phạt đang đợi nàng.
Còn Tuyết Ưng thì ra sức tìm kiếm Ảnh Nhiên, hắn đến những nơi mà hắn và nàng đã từng đến, hi vọng sẽ tìm thấy nàng nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chỉ duy nhất một nơi, hắn nghĩ nàng sẽ không bao giờ đến nên hắn không tìm, ai ngờ đâu đó lại là nơi Ảnh Nhiên đang cư ngụ.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch