Ưng Vương Liệt Tình
Chương 45: Kinh hỉ trước hôn lễ
Ưng vương đại nhân vĩ đại chẩn bị thành thân cho toàn bộ Tuyết Ưng tộc hừng hực khí thế, bắt tay vào chuẩn bị.
Mà Ảnh Nhiên mấy ngày nay tâm trạng cũng giống như tân nương đang đợi gả, tuy rằng nàng và Tuyết Ưng đã có vô số lần vợ chồng chi thật nhưng dù sao đây là hôn lễ, là chứng kiến nàng và Tuyết Ưng danh chính ngôn thuận thộc về nhau, cho nên với nàng mà nói nó rất quan trọng.
Tuyết Ưng tự mình đến các tộc đưa thiếp mời, mời các hảo bằng hữu đến tham gia hôn lễ của bọn họ, tám vị đại tướng hộ pháp thì đem các nghi lễ kết hôn long trọng nhất của nhân loại học đi học lại, hi vọng đến hôm đám cưới thật sẽ không có sai sót gì.
Huyệt động của Tuyết Ưng vốn rất rộng lớn nhưng mấy ngày nay có quá nhiều đồ vật tinh xảo được đưa vào, làm cho Ảnh Nhiên có cảm giác nơi này ngày càng giống cái nhà, nàng hưng phấn như đứa nhỏ, không ngại bố trí đi bố trí lại. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu gió đông.
Mà điều làm cho Ảnh Nhiên càng ngạc nhiên hơn là trước ngày tổ chức hôn lể ba ngày, nàng phát hiện thân thể của mình có biến hóa lớn, bên nách của nàng xuất hiện một cái dấu màu đỏ, điều này cho thấy việc mong muốn thụ thai của nàng đã thành sự thực, nàng và Tuyết Ưng đã có cục cưng, Ảnh Nhiên hạnh phúc như muốn bay lên, những điều tốt đẹp nhất đều tập trung về một chỗ làm nàng hạnh phúc không thể tả, kích động đến mức buổi tối sẽ nói liền cho Tuyết Ưng biết hay là đợi qua hôn lễ.
Cuối cùng nàng quyết định nên ngay lập tức nói tin mừng này cho Tuyết Ưng biết, nàng muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui bọn họ sắp làm cha mẹ, nghĩ đến mười ba tháng sau đứa nhỏ của bọn họ sẽ có mặt trên đời thì Ảnh Nhiên lại kích động và tràn ngập khát khao.
Nàng nào biết đâu rằng tin tức này, không phải mang lại sự kinh hỉ cho Tuyết Ưng giống như nàng, mà là phản ứng quá mức kịch liệt.
Tuyết Ưng sau khi đi phát thiệp thì cũng đã kịp trở về vào đúng lúc dùng cơm chiều.
Trong động, ngọn lửa ấm áp màu da cam chiếu rọi lên vách tường, làm cả huyệt động đều sáng rõ như ban ngày, Tuyết Ưng còn chưa vào tron đã nghe mùi thức ăn thơm lừng, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, cảm thấy thực hạnh phúc.
Cuộc sống bình thường như vậy rất giống cuộc sống của nhân loại mà trước giờ hắn vẫn coi thường nhưng bây giờ lại thấy cuộc sống như vậy thật đẹp biết bao.
" Đã trở lại?" Ảnh Nhiên ra đón hắn như một tiểu thê tử đang mong trượng phu trở về.
Tuyết Ưng liền tiến lên ôm lấy nàng, gật đầu, nhìn thức ăn phong phú trên bàn, thậm chí còn có rượu thì giật mình kinh ngạc “ bữa tối hôm nay phong phú vậy, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
“Ngươi nhận ra sao?" Ảnh Nhiên thẹn thùng gật đầu, không ngờ người vô tâm như hắn cũng nhận ra nàng đang hưng phấn và có chuẩn bị
" Hôm nay ngươi cũng xinh đep hơn" Tuyết Ưng cẩn thận nhìn nàng một lúc rồi nói.
" Tuyết Ưng–" Ảnh Nhiên lại thẹn thùng cúi đầu, người ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, một khi mở miệng thì sẽ làm nữ nhân cảm động, so với những người vẫn hay dùng lời đường mật thì môt câu của họ làm cho người ta kích động gấp mấy chục lần, mà Tuyết Ưng chính là một người như vậy, Ảnh Nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, thỏa mãn vô cùng.
Ôm lấy nàng ngồi xuống bên bàn, Tuyết Ưng cười to “ tiểu nữ nhân của ta vẫn hay thẹn thùng, nói đi, có phải có tin tức tốt gì muốn nói với ta hay không?"
" Ân! Tuyết Ưng ngươi thích đứa nhỏ sao?" Ảnh Nhiên vừa dựa vào ngực hắn, vừa rót cho hắn một chén rượu, ướm hỏi.
Tuyết Ưng sửng sốt, hai chữ đứa nhỏ làm cho hắn nhất thời thấy khẩn trương, theo phản xạ định nói không thích nhưng nhìn Ảnh Nhiên đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn thì ba phải nói “ sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này? Còn chưa thành thân với ta đã nghĩ tới chuyện sinh cục cưng sao?"
Ảnh Nhiên không phát hiện ra là Tuyết Ưng không thích hợp, nghĩ hắn vẫn thích trêu ghẹo nàng như trước nên đỏ mặt lên “ Tuyết Ưng, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, có thích tiểu hài tử hay không?"
Không khí đột nhiên im lặng, Tuyết Ưng không ngờ trong bụng Ảnh Nhiên đã có cốt nhục của mình, nên nghĩ rằng Ảnh Nhiên hỏi vậy là muốn tính toán cho cuộc sống tương lai sau này của bọn họ nên trả lời cho qua “ sinh đứa nhỏ là một chuyện rất cực khổ, mang thai cũng vất vả không kém, ta thực không muốn ngươi phải chịu khổ, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thấy hạnh phúc là được, sinh hay không sinh đứa nhỏ, không quan trọng"
Nếu là bình thường, Ảnh Nhiên nhất định nhận ra những lời Tuyết Ưng có gì đó không bình thường nhưng lúc này nàng hoàn toàn đặt hết niềm tin vào Tuyết Ưng, tin tưởng hắn yêu nàng, càng tin rằng hắn sẽ yêu đứa nhỏ của bọn họ, chỉ vì sợ nàng vất vả nên mới an ủi cho nên nghe xong càng cảm động hơn, nghĩ rằng mình đã không chọn sai người, có hắn ở bên dù vất vả thế nào nàng cũng nguyện ý sinh con cho hắn.
" Tuyết Ưng, ngươi đối với ta thật tốt!" Ảnh Nhiên dùng sức ôm chặt hắn, đắm chìm trong suy nghĩ nếu nàng nói cho hắn biết nàng đang mang thai thì không biết hắn sẽ mừng rỡ đến mức nào.
Tuyết Ưng bưng chén rượu uống xong thì đưa tay vuốt tóc nàng “ đứa ngốc, ta không đối xử tốt với ngươi thì với ai? Cho nên chuyện đứa nhỏ sau này không cần nói đến, khi nào chúng ta cảm thấy tịch mịch, muốn có đứa nhỏ thì khi đó ngươi sẽ sinh, được không?"
Tuyết Ưng thầm nghĩ tìm cách gạt bỏ ý định sinh con của Ảnh Nhiên, nếu không để nàng tâm huyết dâng tràn, nói muốn sinh một tiểu hài tử cho hắn thì hắn cũng không dám tưởng tượng mình sẽ phản ứng thế nào, nếu có thể trốn tránh được chuyện đứa nhỏ thì hắn có thể không lo tới chuyện này trong mấy ngàn năm, thậm chí là mấy vạn năm, hiện tại hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý để có đứa nhỏ.
Đáng tiếc– quá muộn!
Bởi vì câu tiếp theo của Ảnh Nhiên đã dập tắt toàn bộ suy tính và kế hoạch của hắn.
Ảnh Nhiên dán chặt vào ngực Tuyết Ưng, hai tay ôm chặt lưng của hắn còn Tuyết Ưng cũng đưa tay vuốt tóc nàng, cả hai cùng hưởng thụ không khí yên lặng ấm áp thì Ảnh Nhiên lại nói “ Tuyết Ưng, vì ngươi, ta không sợ khổ cũng không sợ đau, cho nên mười ba tháng sau, gia đình chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới"
Tuyết Ưng tộc không giống các tộc khác, bọn họ mang thai đến mười ba, mười bốn tháng thì đứa nhỏ mới thành hình, sau đó được sinh ra qua hình thức đẻ trứng, không cần ấp mà tám đến mười ngày sau chúng sẽ tự mổ vỏ chui ra.
Tiểu tuyết ưng mới sinh sẽ sống cùng cha mẹ khoảng mười năm, đến khi chúng có khả năng tự đi săn mồi thì sẽ tách ta, thậm chí có tiểu tuyết ưng còn sống với cha mẹ cho đến khi trưởng thành.
Tuyết Ưng nghe những lời này của Ảnh Nhiên thì cảm giác như sét đánh ngang tai, ngây ngốc khôn có phản ứng, hồi lâu còn hỏi lại “Ảnh Nhiên, ngươi nói cái gì?"
Ảnh Nhiên nghĩ hắn kinh hỉ đến mức chưa tiếp thu được cho nên ngẩn đầu lên nhìn Tuyết Ưng, còn nắm tay hắn vuốt ve bụng của nàng, ngữ khí vui sướng nói “ ta nói, qua mười ba tháng nữa ngươi sẽ làm phụ thân, nơi này đang có cục cưng của chúng ta"
Lần này nghe được rất rõ ràng nhưng Tuyết Ưng giống như bị sét đánh, lập tức rút tay lại, theo phản xạ định đẩy Ảnh Nhiên trong lòng ra cũng may là kiềm lại được, chỉ dùng ánh mắt sợ hãi và kích động nhìn vào bụng nàng giống như nhìn quái vật.
Ảnh Nhiên lúc này mới ý thức được biểu tình của Tuyết Ưng không có chút nào là vui mừng mà chỉ có kinh sợ, làm cho vẻ mặt đang khát khao chờ mong của nàng cứng lại, ánh mắt sợ hãi và chán ghét của hắn làm cho lòng nàng đau nhói và mất mát. Thì ra hắn chẳng những không thích mà còn chán ghét tới cực điểm.
Đã có hiểu lầm gì đó rồi, nhưng Ảnh Nhiên không biết sai ở chỗ nào, rõ ràng một khắc trước hắn còn ôm nàng nói những lời tình tứ nhưng trong chớp mắt đã xem nàng giống như ôn dịch cần phải tránh xa.
" Ngươi nói ngươi mang thai?" Tuyết Ưng hoàn toàn không biết biểu tình trên mặt của hắn lúc này đáng sợ tới mức nào, vậy mà hắn còn cho là hắn đã khắc chế rất tốt.
Ảnh Nhiên lo sợ bất an gật gật đầu.
" Chuyện khi nào?" Tuyết Ưng trong lòng phiền não và bất an vô cùng, khẩu khí cũng có chút không kiên nhẫn.
“Vừa mới trưa nay" cho dù Ảnh Nhiên trì độn thế nào rốt cuộc cũng hiểu vấn để nằm ở đâu, Tuyết Ưng không muốn nàng có hài tử, thậm chí là hắn còn chán ghét chuyện này, nhưng vì sao? Là do hắn không thích tiểu hài tử hay là không thích nàng mang thai?
Suy nghĩ miên man, bất động thanh sắc nhìn Tuyết Ưng, trong lòng đau nhức nhưng không để rơi giọt nước mắt nào, chỉ giống như người xa lạ đang nhìn hắn chăm chú, cảm thấy hắn chợt trở nên rất xa lạ.
“Sao ngươi có thể mang thai được? như thế nào lại vậy" Tuyết Ưng biết hắn phản ứng quá kích động, nhưng hắn không khống chế được. Đứa nhỏ, đồng nghĩa với khủng bố a.
Hắn cho rằng hắn và Ảnh Nhiên vừa mới bắt đầu cuộc sống vợ chồng ngọt ngào, hạnh phúc, đột nhiên xuất hiện một tiểu ác ma, nghĩ đến tình cảnh mười ba tháng sau, ngày nào hắn cũng sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, căng thẳng vì đứa nhỏ, chịu đựng nó khóc, kêu, nháo, quấy rối…là hắn cảm giác như cuộc sống của hắn sắp rơi xuống địa ngục.
Hắn yêu Ảnh Nhiên, hắn nguyện ý làm tất cả vì nàng nhưng biểu hắn chấp nhận có một đứa nhỏ can thiệp vào cuộc sống của hai người lúc này thì hắn khó lòng chấp nhận được.
Tuyết Ưng đứng dậy, phiền não qua đi lại trong phòng, miệng cứ thì thào một câu “ như thế nào", không hề có ý định nâng Ảnh Nhiên đang bị té trên đất lên.
Ảnh Nhiên nhìn nam tử xa lạ trước mắt, tâm càng đau hơn, cảm giác sung sướng vì có đứa nhỏ vì Tuyết Ưng không chút lưu tình mà xô nàng té trên mặt đất đã biến mất hoàn toàn.
Nàng như thế nào mà có thai, hắn là nam nhân chẳng phải hiểu rõ nhất sao? Chẳng lẽ khi hoan ái triền miên hắn không nghĩ rằng nàng cũng là một nữ nhân, cũng sẽ mang thai như bao nữ nhân khác sao?
Hiện giờ có đứa nhỏ thì hắn lại kích động như thế.
Hắn căn bản không thích đứa nhỏ!
Ảnh Nhiên nhìn Tuyết Ưng, trong lòng cảm thấy bi ai đến cực độ, nhớ lại từ trước đến giờ Tuyết Ưng chưa từng đề cập đến chuyện có đứa nhỏ, chỉ có nàng vì nghĩ dành cho hắn kinh hỉ nên đã không để ý tới mọi chuyện, hắn cũng chưa từng nói hắn thích đứa nhỏ, chỉ có nàng ngu ngốc nghe theo lời của Đồng Tư Vũ mà suy diễn ra thôi, cho nên trong lúc hắn chưa chuẩn bị tâm lý mà nói cho hắn “ tin tốt này", khó trách hắn lại có phản ứng như thế.
Nhưng mà dù có lý giải thế nào thì lúc này đứa nhỏ cũng đã tồn tại, Ảnh Nhiên chỉ muốn biết Tuyết Ưng sẽ giải quyết thế nào.
" Ngươi không thích đứa nhỏ?" Tuy hỏi nhưng Ảnh Nhiên đã khẳng định được chuyện này, đáng tiếc hôm nay nàng mới hiểu rõ mọi việc, nếu sớm biết hắn không thích đứa nhỏ thì nàng có còn muốn sinh con với hắn không?
Tuyết Ưng chợt quay người lại, nhìn Ảnh Nhiên đang ngồi dưới đất dùng ánh mắt bình tĩnh hỏi hắn thì trong lòng áy náy rồi lại thấy phẫn nộ “ Ảnh Nhiên, là ngươi cố ý phải không?"
“Ngươi nói cái gì?" Ảnh Nhiên cũng bội phục mình lúc này, không có khóc mà còn dũng cảm chống lại ánh mắt của Tuyết Ưng.
“Tuyết Ưng tộc chúng ta, trừ khi giống cái muốn sinh con nếu không thì không dễ dàng có thai, mấy ngày qua ngươi chủ động như vậy có phải đã tính toán để có hài tử hay không?" Tuyết Ưng thừa nhận chuyện đứa nhỏ làm cho hắn mất bình tĩnh nên không kiểm soát được lời nói của mình, thực ra nói xong thì hắn cũng thấy hối hận, nhưng đã muộn, Ảnh Nhiên ảm đạm và thất vọng hỏi lại hắn “ngươi nghĩ như vậy?"
" Chẳng lẽ không đúng sao? Chết tiệt, ta không nghĩ có hài tử sớm như vậy, ngươi nói đúng, ta không thích đứa nhỏ, ta chán ghét chúng, bọn chúng đều là ác ma, ta thống hận và phiền chán nếu có đứa nhỏ xuất hiện trong cuộc sống của ta, nếu có thể thì ta hi vọng sẽ vĩnh viễn không có đứa nhỏ, ngươi hiểu không? ngươi rõ ràng biết ta không thích còn cố ý mang thai, ngươi có ý gì? Nghĩ rằng ra yêu ngươi thì sẽ yêu luôn đứa nhỏ sao? Chuyện đó không có khả năng"
Tuyết Ưng thề hắn thật sự không muốn nói như vậy nhưng lý trí của hắn không khống chế được miệng của hắn, không đợi hắn suy nghĩ thì đã nói ra những lời đả thương người.
Ta không biết! bi ai trong lòng Ảnh Nhiên đã phải dùng hai từ đau xót để hình dung, không, phải nói là tuyệt vọng. Nếu nàng sớm biết hắn không thích thì nàng sẽ không vui sướng như vậy, hi vọng và chờ mong như vậy, nếu nàng biết sớm…
Mà hắn dù tính cách nóng này, thẳng tính nhưng chưa từng thể hiện rằng hắn không ghích đứa nhỏ, bây giờ thấy biểu hiện mãnh liệt của hắn như vậy, nàng tin hắn nhấ định sẽ không để cho đứa nhỏ có đường sống.
Tuy rằng nàng không rõ hắn vì sao lại chán ghét đứa nhỏ nhưng mà nàng thích. Nàng không thể bỏ nó được, đây là kết tinh của nàng và hắn, dù thế nào nàng cũng muốn sinh nó ra. Tuyết Ưng nghĩ nàng muốn sinh đứa nhỏ để chứng minh điều gì đó làm cho nàng rất đau lòng, nhiều ngày bên nhau, nàng nghĩ hắn hiểu được tình cảm của nàng dành cho hắn, cũng biết được hắn thật lòng với nàng, những tháng ngày hạnh phúc đó không phải là giả nhưng chỉ vì sự xuất hiện của một đứa nhỏ mà hắn có thể nói những lời ngoan độc như thế.
Hắn bắt nàng phải lựa chọn giữa hắn và đứa nhỏ sao? Nàng cho tới giờ không muốn chứng minh điều gì cả, nếu thực sự có thì nàng cũng chỉ muốn chứng minh hắn thực sự yêu nàng mà thôi.
Ảnh Nhiên rất muốn khóc, nhưng không nhỏ được giọt nước mắt nào, kiên cường đứng lên, nhìn thẳng vào Tuyết Ưng “ ta không muốn chứng minh gì cả, nếu có thì giờ phút này cũng đã thấy được rồi, biểu hiện của ngươi đã cho thấy hết thảy"
Nói xong nàng liền thong thả hướng tới phía cửa động mà đi.
Tuyết Ưng hoảng hốt," Ngươi đi đâu?"
" Đi đến chỗ ta nên đi" Ảnh Nhiên thản nhiên đáp, quá khứ cứ coi như là một giấc mộng đẹp đi, nàng rời đi thì hôn lễ cũng không cần tiếp tục nữa.
Nàng vốn vẫn hoài nghi ông trời sẽ không để nàng thuận lợi có được hạnh phúc, mấy ngày qua không ngừng trấn an nàng là bọn họ yêu nhau như vậy nên không có lý do gì bị chia cắt nhưng không ngờ lúc hạnh phúc nhất cũng là lúc đau khổ nhất, vốn nghĩ đứa nhỏ sẽ gắt kết tình cảm bọn họ với nhau nhiều hơn không ngờ lại là nguyên nhân chia cắt bọn họ.
Tuyết Ưng không thích đứa nhỏ, nàng còn tính là gì?
Quá khứ ngọt ngào như vậy chỉ vì hắn không thích mà bị xóa sạch sao?
Không! Nàng không để cho hắn chà đạp lên khát khao và chờ mong nhất của nàng.
Tuyết Ưng không hoang nghênh đứa nhỏ này nhưng với nàng là toàn bộ hi vọng, tình yêu, Tuyết Ưng trước mặt nàng giờ trở nên rất xa lạ, nàng không thích hắn lãnh khốc và phẫn nộ như vậy, nàng không nhận ra hơi thở quen thuộc của hắn cho nên nàng tin rằng trước kia hắn có yêu nàng và nàng cũng yêu hắn.
Còn về đứa nhỏ, tự một mình nàng nuôi cũng được.
Một câu nói làm cho khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, ngày càng sâu.
" Chết tiệt, ngươi còn có nơi nào để đi chứ?" Tuyết Ưng thấy nàng muốn rời đi thì càng thêm bối rối, lẽ ra tối nay phải thật vui vẻ, hạnh phúc nhưng sao lại ra nông nỗi này. Tất cả cũng vì đứa nhỏ.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn không có thương lượng trước với Ảnh Nhiên về chuyện có con, nhưng không mong nàng sẽ rời khỏi hắn, những ngày qua hai người vui vẻ bên nhau không phải là giả, hắn không hi vọng cãi nhau với Ảnh Nhiên, bây giờ việc cần làm trước mắt là giải quyết chuyện đứa nhỏ, hắn cần phải bình tĩnh, còn Ảnh Nhiên ngoại trừ nơi này thì còn chỗ nào khác để đi sao?
Chẳng lẽ nàng muốn quay về Xà sơn, để cho tiểu ma nữ giới thiệu nam nhân khác cho nàng chọn lựa? nghĩ đến chuyện này Tuyết Ưng lại nổi giận bừng bừng, lời không hay gì cũng có thể nói ra hết.
Ảnh Nhiên thẳng lưng, quật cường đáp trả hắn “ không cần Ưng vương đại nhân quan tâm?’
" Chết tiệt, ngươi có thể thành thục một chút hay không, Ảnh Nhiên, xảy ra chuyện gì thì cần phải giải quyết, bỏ đi có ích lợi gì?" Tuyết Ưng thấy thái độ quật cường của nàng thì càng tức giận hơn.
“Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào? không cần đứa nhỏ này thì sao có thể thành thân với ta? Ta vẫn sinh đứa nhỏ này, ngươi vẫn yêu cả hai chúng ta sao?" Ảnh Nhiên cũng không nhẫn nhịn nữa, hai từ giải quyết của Ảnh Nhiên làm cho nàng mất hết hi vọng, nàng chờ đợi lâu vậy, hắn dựa vào cái gì mà nói đứa nhỏ của nàng như thế.
Tuyết Ưng nhất thời không nói gì, đúng vậy, giải quyết như thế nào, hiện giờ đứa nhỏ đã có, nếu hắn nói không cần thì với tính cách quật cường của Ảnh Nhiên sẽ không đồng ý, nếu giữ lại thì sau này cuộc sống của hắn và Ảnh Nhiên sẽ thế nào? hắn không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Ảnh Nhiên thấy vẻ mặt hắn như tới ngày tận thế thì bi thương càng nhiều “ ngươi cũng không muốn phải không? tình huống này ngươi còn muốn thành thân với ta không? sợ là ta ở lại đây sẽ khiến ngươi thêm khó chịu, tuy rằng ta đã đáp ứng nếu gặp tình huống phải lựa chọn thì ta nhất định sẽ chọn ngươi nhưng bây giờ ta đành phải nuốt lời, bởi vì đứa nhỏ này đối với ta không phải là người nào khác mà là cốt nhục của ta, cho nên thực xin lỗi, ta chọn đứa nhỏ"
" Ảnh Nhiên, ngươi, ngươi quyết định rồi sao? Vì sao nhất định phải có đứa nhỏ? Không phải trước kia chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?" Tuyết Ưng kích động, bá đạo hỏi, nghe Ảnh Nhiên quyết định như thế hắn không chịu được, đứa nhỏ có gì tốt mà Ảnh Nhiên lựa chọn nó, vứt bỏ hắn, hai người ở cùng với nhau không phải rất tốt sao?
" Tuyết Ưng, ta nghĩ rất kỹ, trước đây ta nghĩ ta muốn có gì đó thì ngươi sẽ cho ta, nhưng bây giờ ta phát hiện nếu muốn có gì đó thì phải tự ta tìm lấy, không ai làm thay ta được, ta thực may mắn vì đã nói chuyện đứa nhỏ với ngươi lúc này mà không phải đợi sau khi chúng ta thành thân mới nói, ta nghĩ bây giờ vận chưa muộn, chúng ta chia tay đi, về sau ngươi không cần đi tìm ta mà ta cũng không tìm ngươi"
Ảnh Nhiên nói xong thì xoay người rời đi, bước đi thong thả nhưng không một chút do dự, từng cảm thấy mình hạnh phúc, an toàn bây giờ đều sụp đổ, nàng hiểu rằng không thể cứ trông chờ Tuyết Ưng cho nàng cảm giác an toàn mà phải tự mình tìm lấy, nhưng nàng cũng không hối hận vì đã từng yêu hắn.
Từng nghĩ sẽ sánh vai nhau đến vĩnh viễn, bây giờ lại chia ra, trong lòng đương nhiên là đau buồn nhưng vẫn có chút thoải mái, bởi vì nàn chưa bao giờ an tâm cho rằng nàng và Tuyết Ưng có thể bên nhau mãi mãi nên tình cảnh hôm nay đã nằm trong linh cảm của nàng, nhưng dù sao những năm tháng sau này nàng vẫn có đứa nhỏ làm bạn bên cạnh nên nàng vẫn cảm thấy mình hạnh phúc và may mắn.
Tuyết Ưng nhìn nàng quyết tuyệt rời đi, không chút lưu luyến, một lần quay đầu nhìn lại cũng không thì tâm không khỏi lạnh buốt.
Mà Ảnh Nhiên mấy ngày nay tâm trạng cũng giống như tân nương đang đợi gả, tuy rằng nàng và Tuyết Ưng đã có vô số lần vợ chồng chi thật nhưng dù sao đây là hôn lễ, là chứng kiến nàng và Tuyết Ưng danh chính ngôn thuận thộc về nhau, cho nên với nàng mà nói nó rất quan trọng.
Tuyết Ưng tự mình đến các tộc đưa thiếp mời, mời các hảo bằng hữu đến tham gia hôn lễ của bọn họ, tám vị đại tướng hộ pháp thì đem các nghi lễ kết hôn long trọng nhất của nhân loại học đi học lại, hi vọng đến hôm đám cưới thật sẽ không có sai sót gì.
Huyệt động của Tuyết Ưng vốn rất rộng lớn nhưng mấy ngày nay có quá nhiều đồ vật tinh xảo được đưa vào, làm cho Ảnh Nhiên có cảm giác nơi này ngày càng giống cái nhà, nàng hưng phấn như đứa nhỏ, không ngại bố trí đi bố trí lại. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu gió đông.
Mà điều làm cho Ảnh Nhiên càng ngạc nhiên hơn là trước ngày tổ chức hôn lể ba ngày, nàng phát hiện thân thể của mình có biến hóa lớn, bên nách của nàng xuất hiện một cái dấu màu đỏ, điều này cho thấy việc mong muốn thụ thai của nàng đã thành sự thực, nàng và Tuyết Ưng đã có cục cưng, Ảnh Nhiên hạnh phúc như muốn bay lên, những điều tốt đẹp nhất đều tập trung về một chỗ làm nàng hạnh phúc không thể tả, kích động đến mức buổi tối sẽ nói liền cho Tuyết Ưng biết hay là đợi qua hôn lễ.
Cuối cùng nàng quyết định nên ngay lập tức nói tin mừng này cho Tuyết Ưng biết, nàng muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui bọn họ sắp làm cha mẹ, nghĩ đến mười ba tháng sau đứa nhỏ của bọn họ sẽ có mặt trên đời thì Ảnh Nhiên lại kích động và tràn ngập khát khao.
Nàng nào biết đâu rằng tin tức này, không phải mang lại sự kinh hỉ cho Tuyết Ưng giống như nàng, mà là phản ứng quá mức kịch liệt.
Tuyết Ưng sau khi đi phát thiệp thì cũng đã kịp trở về vào đúng lúc dùng cơm chiều.
Trong động, ngọn lửa ấm áp màu da cam chiếu rọi lên vách tường, làm cả huyệt động đều sáng rõ như ban ngày, Tuyết Ưng còn chưa vào tron đã nghe mùi thức ăn thơm lừng, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, cảm thấy thực hạnh phúc.
Cuộc sống bình thường như vậy rất giống cuộc sống của nhân loại mà trước giờ hắn vẫn coi thường nhưng bây giờ lại thấy cuộc sống như vậy thật đẹp biết bao.
" Đã trở lại?" Ảnh Nhiên ra đón hắn như một tiểu thê tử đang mong trượng phu trở về.
Tuyết Ưng liền tiến lên ôm lấy nàng, gật đầu, nhìn thức ăn phong phú trên bàn, thậm chí còn có rượu thì giật mình kinh ngạc “ bữa tối hôm nay phong phú vậy, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
“Ngươi nhận ra sao?" Ảnh Nhiên thẹn thùng gật đầu, không ngờ người vô tâm như hắn cũng nhận ra nàng đang hưng phấn và có chuẩn bị
" Hôm nay ngươi cũng xinh đep hơn" Tuyết Ưng cẩn thận nhìn nàng một lúc rồi nói.
" Tuyết Ưng–" Ảnh Nhiên lại thẹn thùng cúi đầu, người ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, một khi mở miệng thì sẽ làm nữ nhân cảm động, so với những người vẫn hay dùng lời đường mật thì môt câu của họ làm cho người ta kích động gấp mấy chục lần, mà Tuyết Ưng chính là một người như vậy, Ảnh Nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, thỏa mãn vô cùng.
Ôm lấy nàng ngồi xuống bên bàn, Tuyết Ưng cười to “ tiểu nữ nhân của ta vẫn hay thẹn thùng, nói đi, có phải có tin tức tốt gì muốn nói với ta hay không?"
" Ân! Tuyết Ưng ngươi thích đứa nhỏ sao?" Ảnh Nhiên vừa dựa vào ngực hắn, vừa rót cho hắn một chén rượu, ướm hỏi.
Tuyết Ưng sửng sốt, hai chữ đứa nhỏ làm cho hắn nhất thời thấy khẩn trương, theo phản xạ định nói không thích nhưng nhìn Ảnh Nhiên đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn thì ba phải nói “ sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này? Còn chưa thành thân với ta đã nghĩ tới chuyện sinh cục cưng sao?"
Ảnh Nhiên không phát hiện ra là Tuyết Ưng không thích hợp, nghĩ hắn vẫn thích trêu ghẹo nàng như trước nên đỏ mặt lên “ Tuyết Ưng, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, có thích tiểu hài tử hay không?"
Không khí đột nhiên im lặng, Tuyết Ưng không ngờ trong bụng Ảnh Nhiên đã có cốt nhục của mình, nên nghĩ rằng Ảnh Nhiên hỏi vậy là muốn tính toán cho cuộc sống tương lai sau này của bọn họ nên trả lời cho qua “ sinh đứa nhỏ là một chuyện rất cực khổ, mang thai cũng vất vả không kém, ta thực không muốn ngươi phải chịu khổ, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thấy hạnh phúc là được, sinh hay không sinh đứa nhỏ, không quan trọng"
Nếu là bình thường, Ảnh Nhiên nhất định nhận ra những lời Tuyết Ưng có gì đó không bình thường nhưng lúc này nàng hoàn toàn đặt hết niềm tin vào Tuyết Ưng, tin tưởng hắn yêu nàng, càng tin rằng hắn sẽ yêu đứa nhỏ của bọn họ, chỉ vì sợ nàng vất vả nên mới an ủi cho nên nghe xong càng cảm động hơn, nghĩ rằng mình đã không chọn sai người, có hắn ở bên dù vất vả thế nào nàng cũng nguyện ý sinh con cho hắn.
" Tuyết Ưng, ngươi đối với ta thật tốt!" Ảnh Nhiên dùng sức ôm chặt hắn, đắm chìm trong suy nghĩ nếu nàng nói cho hắn biết nàng đang mang thai thì không biết hắn sẽ mừng rỡ đến mức nào.
Tuyết Ưng bưng chén rượu uống xong thì đưa tay vuốt tóc nàng “ đứa ngốc, ta không đối xử tốt với ngươi thì với ai? Cho nên chuyện đứa nhỏ sau này không cần nói đến, khi nào chúng ta cảm thấy tịch mịch, muốn có đứa nhỏ thì khi đó ngươi sẽ sinh, được không?"
Tuyết Ưng thầm nghĩ tìm cách gạt bỏ ý định sinh con của Ảnh Nhiên, nếu không để nàng tâm huyết dâng tràn, nói muốn sinh một tiểu hài tử cho hắn thì hắn cũng không dám tưởng tượng mình sẽ phản ứng thế nào, nếu có thể trốn tránh được chuyện đứa nhỏ thì hắn có thể không lo tới chuyện này trong mấy ngàn năm, thậm chí là mấy vạn năm, hiện tại hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý để có đứa nhỏ.
Đáng tiếc– quá muộn!
Bởi vì câu tiếp theo của Ảnh Nhiên đã dập tắt toàn bộ suy tính và kế hoạch của hắn.
Ảnh Nhiên dán chặt vào ngực Tuyết Ưng, hai tay ôm chặt lưng của hắn còn Tuyết Ưng cũng đưa tay vuốt tóc nàng, cả hai cùng hưởng thụ không khí yên lặng ấm áp thì Ảnh Nhiên lại nói “ Tuyết Ưng, vì ngươi, ta không sợ khổ cũng không sợ đau, cho nên mười ba tháng sau, gia đình chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới"
Tuyết Ưng tộc không giống các tộc khác, bọn họ mang thai đến mười ba, mười bốn tháng thì đứa nhỏ mới thành hình, sau đó được sinh ra qua hình thức đẻ trứng, không cần ấp mà tám đến mười ngày sau chúng sẽ tự mổ vỏ chui ra.
Tiểu tuyết ưng mới sinh sẽ sống cùng cha mẹ khoảng mười năm, đến khi chúng có khả năng tự đi săn mồi thì sẽ tách ta, thậm chí có tiểu tuyết ưng còn sống với cha mẹ cho đến khi trưởng thành.
Tuyết Ưng nghe những lời này của Ảnh Nhiên thì cảm giác như sét đánh ngang tai, ngây ngốc khôn có phản ứng, hồi lâu còn hỏi lại “Ảnh Nhiên, ngươi nói cái gì?"
Ảnh Nhiên nghĩ hắn kinh hỉ đến mức chưa tiếp thu được cho nên ngẩn đầu lên nhìn Tuyết Ưng, còn nắm tay hắn vuốt ve bụng của nàng, ngữ khí vui sướng nói “ ta nói, qua mười ba tháng nữa ngươi sẽ làm phụ thân, nơi này đang có cục cưng của chúng ta"
Lần này nghe được rất rõ ràng nhưng Tuyết Ưng giống như bị sét đánh, lập tức rút tay lại, theo phản xạ định đẩy Ảnh Nhiên trong lòng ra cũng may là kiềm lại được, chỉ dùng ánh mắt sợ hãi và kích động nhìn vào bụng nàng giống như nhìn quái vật.
Ảnh Nhiên lúc này mới ý thức được biểu tình của Tuyết Ưng không có chút nào là vui mừng mà chỉ có kinh sợ, làm cho vẻ mặt đang khát khao chờ mong của nàng cứng lại, ánh mắt sợ hãi và chán ghét của hắn làm cho lòng nàng đau nhói và mất mát. Thì ra hắn chẳng những không thích mà còn chán ghét tới cực điểm.
Đã có hiểu lầm gì đó rồi, nhưng Ảnh Nhiên không biết sai ở chỗ nào, rõ ràng một khắc trước hắn còn ôm nàng nói những lời tình tứ nhưng trong chớp mắt đã xem nàng giống như ôn dịch cần phải tránh xa.
" Ngươi nói ngươi mang thai?" Tuyết Ưng hoàn toàn không biết biểu tình trên mặt của hắn lúc này đáng sợ tới mức nào, vậy mà hắn còn cho là hắn đã khắc chế rất tốt.
Ảnh Nhiên lo sợ bất an gật gật đầu.
" Chuyện khi nào?" Tuyết Ưng trong lòng phiền não và bất an vô cùng, khẩu khí cũng có chút không kiên nhẫn.
“Vừa mới trưa nay" cho dù Ảnh Nhiên trì độn thế nào rốt cuộc cũng hiểu vấn để nằm ở đâu, Tuyết Ưng không muốn nàng có hài tử, thậm chí là hắn còn chán ghét chuyện này, nhưng vì sao? Là do hắn không thích tiểu hài tử hay là không thích nàng mang thai?
Suy nghĩ miên man, bất động thanh sắc nhìn Tuyết Ưng, trong lòng đau nhức nhưng không để rơi giọt nước mắt nào, chỉ giống như người xa lạ đang nhìn hắn chăm chú, cảm thấy hắn chợt trở nên rất xa lạ.
“Sao ngươi có thể mang thai được? như thế nào lại vậy" Tuyết Ưng biết hắn phản ứng quá kích động, nhưng hắn không khống chế được. Đứa nhỏ, đồng nghĩa với khủng bố a.
Hắn cho rằng hắn và Ảnh Nhiên vừa mới bắt đầu cuộc sống vợ chồng ngọt ngào, hạnh phúc, đột nhiên xuất hiện một tiểu ác ma, nghĩ đến tình cảnh mười ba tháng sau, ngày nào hắn cũng sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, căng thẳng vì đứa nhỏ, chịu đựng nó khóc, kêu, nháo, quấy rối…là hắn cảm giác như cuộc sống của hắn sắp rơi xuống địa ngục.
Hắn yêu Ảnh Nhiên, hắn nguyện ý làm tất cả vì nàng nhưng biểu hắn chấp nhận có một đứa nhỏ can thiệp vào cuộc sống của hai người lúc này thì hắn khó lòng chấp nhận được.
Tuyết Ưng đứng dậy, phiền não qua đi lại trong phòng, miệng cứ thì thào một câu “ như thế nào", không hề có ý định nâng Ảnh Nhiên đang bị té trên đất lên.
Ảnh Nhiên nhìn nam tử xa lạ trước mắt, tâm càng đau hơn, cảm giác sung sướng vì có đứa nhỏ vì Tuyết Ưng không chút lưu tình mà xô nàng té trên mặt đất đã biến mất hoàn toàn.
Nàng như thế nào mà có thai, hắn là nam nhân chẳng phải hiểu rõ nhất sao? Chẳng lẽ khi hoan ái triền miên hắn không nghĩ rằng nàng cũng là một nữ nhân, cũng sẽ mang thai như bao nữ nhân khác sao?
Hiện giờ có đứa nhỏ thì hắn lại kích động như thế.
Hắn căn bản không thích đứa nhỏ!
Ảnh Nhiên nhìn Tuyết Ưng, trong lòng cảm thấy bi ai đến cực độ, nhớ lại từ trước đến giờ Tuyết Ưng chưa từng đề cập đến chuyện có đứa nhỏ, chỉ có nàng vì nghĩ dành cho hắn kinh hỉ nên đã không để ý tới mọi chuyện, hắn cũng chưa từng nói hắn thích đứa nhỏ, chỉ có nàng ngu ngốc nghe theo lời của Đồng Tư Vũ mà suy diễn ra thôi, cho nên trong lúc hắn chưa chuẩn bị tâm lý mà nói cho hắn “ tin tốt này", khó trách hắn lại có phản ứng như thế.
Nhưng mà dù có lý giải thế nào thì lúc này đứa nhỏ cũng đã tồn tại, Ảnh Nhiên chỉ muốn biết Tuyết Ưng sẽ giải quyết thế nào.
" Ngươi không thích đứa nhỏ?" Tuy hỏi nhưng Ảnh Nhiên đã khẳng định được chuyện này, đáng tiếc hôm nay nàng mới hiểu rõ mọi việc, nếu sớm biết hắn không thích đứa nhỏ thì nàng có còn muốn sinh con với hắn không?
Tuyết Ưng chợt quay người lại, nhìn Ảnh Nhiên đang ngồi dưới đất dùng ánh mắt bình tĩnh hỏi hắn thì trong lòng áy náy rồi lại thấy phẫn nộ “ Ảnh Nhiên, là ngươi cố ý phải không?"
“Ngươi nói cái gì?" Ảnh Nhiên cũng bội phục mình lúc này, không có khóc mà còn dũng cảm chống lại ánh mắt của Tuyết Ưng.
“Tuyết Ưng tộc chúng ta, trừ khi giống cái muốn sinh con nếu không thì không dễ dàng có thai, mấy ngày qua ngươi chủ động như vậy có phải đã tính toán để có hài tử hay không?" Tuyết Ưng thừa nhận chuyện đứa nhỏ làm cho hắn mất bình tĩnh nên không kiểm soát được lời nói của mình, thực ra nói xong thì hắn cũng thấy hối hận, nhưng đã muộn, Ảnh Nhiên ảm đạm và thất vọng hỏi lại hắn “ngươi nghĩ như vậy?"
" Chẳng lẽ không đúng sao? Chết tiệt, ta không nghĩ có hài tử sớm như vậy, ngươi nói đúng, ta không thích đứa nhỏ, ta chán ghét chúng, bọn chúng đều là ác ma, ta thống hận và phiền chán nếu có đứa nhỏ xuất hiện trong cuộc sống của ta, nếu có thể thì ta hi vọng sẽ vĩnh viễn không có đứa nhỏ, ngươi hiểu không? ngươi rõ ràng biết ta không thích còn cố ý mang thai, ngươi có ý gì? Nghĩ rằng ra yêu ngươi thì sẽ yêu luôn đứa nhỏ sao? Chuyện đó không có khả năng"
Tuyết Ưng thề hắn thật sự không muốn nói như vậy nhưng lý trí của hắn không khống chế được miệng của hắn, không đợi hắn suy nghĩ thì đã nói ra những lời đả thương người.
Ta không biết! bi ai trong lòng Ảnh Nhiên đã phải dùng hai từ đau xót để hình dung, không, phải nói là tuyệt vọng. Nếu nàng sớm biết hắn không thích thì nàng sẽ không vui sướng như vậy, hi vọng và chờ mong như vậy, nếu nàng biết sớm…
Mà hắn dù tính cách nóng này, thẳng tính nhưng chưa từng thể hiện rằng hắn không ghích đứa nhỏ, bây giờ thấy biểu hiện mãnh liệt của hắn như vậy, nàng tin hắn nhấ định sẽ không để cho đứa nhỏ có đường sống.
Tuy rằng nàng không rõ hắn vì sao lại chán ghét đứa nhỏ nhưng mà nàng thích. Nàng không thể bỏ nó được, đây là kết tinh của nàng và hắn, dù thế nào nàng cũng muốn sinh nó ra. Tuyết Ưng nghĩ nàng muốn sinh đứa nhỏ để chứng minh điều gì đó làm cho nàng rất đau lòng, nhiều ngày bên nhau, nàng nghĩ hắn hiểu được tình cảm của nàng dành cho hắn, cũng biết được hắn thật lòng với nàng, những tháng ngày hạnh phúc đó không phải là giả nhưng chỉ vì sự xuất hiện của một đứa nhỏ mà hắn có thể nói những lời ngoan độc như thế.
Hắn bắt nàng phải lựa chọn giữa hắn và đứa nhỏ sao? Nàng cho tới giờ không muốn chứng minh điều gì cả, nếu thực sự có thì nàng cũng chỉ muốn chứng minh hắn thực sự yêu nàng mà thôi.
Ảnh Nhiên rất muốn khóc, nhưng không nhỏ được giọt nước mắt nào, kiên cường đứng lên, nhìn thẳng vào Tuyết Ưng “ ta không muốn chứng minh gì cả, nếu có thì giờ phút này cũng đã thấy được rồi, biểu hiện của ngươi đã cho thấy hết thảy"
Nói xong nàng liền thong thả hướng tới phía cửa động mà đi.
Tuyết Ưng hoảng hốt," Ngươi đi đâu?"
" Đi đến chỗ ta nên đi" Ảnh Nhiên thản nhiên đáp, quá khứ cứ coi như là một giấc mộng đẹp đi, nàng rời đi thì hôn lễ cũng không cần tiếp tục nữa.
Nàng vốn vẫn hoài nghi ông trời sẽ không để nàng thuận lợi có được hạnh phúc, mấy ngày qua không ngừng trấn an nàng là bọn họ yêu nhau như vậy nên không có lý do gì bị chia cắt nhưng không ngờ lúc hạnh phúc nhất cũng là lúc đau khổ nhất, vốn nghĩ đứa nhỏ sẽ gắt kết tình cảm bọn họ với nhau nhiều hơn không ngờ lại là nguyên nhân chia cắt bọn họ.
Tuyết Ưng không thích đứa nhỏ, nàng còn tính là gì?
Quá khứ ngọt ngào như vậy chỉ vì hắn không thích mà bị xóa sạch sao?
Không! Nàng không để cho hắn chà đạp lên khát khao và chờ mong nhất của nàng.
Tuyết Ưng không hoang nghênh đứa nhỏ này nhưng với nàng là toàn bộ hi vọng, tình yêu, Tuyết Ưng trước mặt nàng giờ trở nên rất xa lạ, nàng không thích hắn lãnh khốc và phẫn nộ như vậy, nàng không nhận ra hơi thở quen thuộc của hắn cho nên nàng tin rằng trước kia hắn có yêu nàng và nàng cũng yêu hắn.
Còn về đứa nhỏ, tự một mình nàng nuôi cũng được.
Một câu nói làm cho khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, ngày càng sâu.
" Chết tiệt, ngươi còn có nơi nào để đi chứ?" Tuyết Ưng thấy nàng muốn rời đi thì càng thêm bối rối, lẽ ra tối nay phải thật vui vẻ, hạnh phúc nhưng sao lại ra nông nỗi này. Tất cả cũng vì đứa nhỏ.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn không có thương lượng trước với Ảnh Nhiên về chuyện có con, nhưng không mong nàng sẽ rời khỏi hắn, những ngày qua hai người vui vẻ bên nhau không phải là giả, hắn không hi vọng cãi nhau với Ảnh Nhiên, bây giờ việc cần làm trước mắt là giải quyết chuyện đứa nhỏ, hắn cần phải bình tĩnh, còn Ảnh Nhiên ngoại trừ nơi này thì còn chỗ nào khác để đi sao?
Chẳng lẽ nàng muốn quay về Xà sơn, để cho tiểu ma nữ giới thiệu nam nhân khác cho nàng chọn lựa? nghĩ đến chuyện này Tuyết Ưng lại nổi giận bừng bừng, lời không hay gì cũng có thể nói ra hết.
Ảnh Nhiên thẳng lưng, quật cường đáp trả hắn “ không cần Ưng vương đại nhân quan tâm?’
" Chết tiệt, ngươi có thể thành thục một chút hay không, Ảnh Nhiên, xảy ra chuyện gì thì cần phải giải quyết, bỏ đi có ích lợi gì?" Tuyết Ưng thấy thái độ quật cường của nàng thì càng tức giận hơn.
“Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào? không cần đứa nhỏ này thì sao có thể thành thân với ta? Ta vẫn sinh đứa nhỏ này, ngươi vẫn yêu cả hai chúng ta sao?" Ảnh Nhiên cũng không nhẫn nhịn nữa, hai từ giải quyết của Ảnh Nhiên làm cho nàng mất hết hi vọng, nàng chờ đợi lâu vậy, hắn dựa vào cái gì mà nói đứa nhỏ của nàng như thế.
Tuyết Ưng nhất thời không nói gì, đúng vậy, giải quyết như thế nào, hiện giờ đứa nhỏ đã có, nếu hắn nói không cần thì với tính cách quật cường của Ảnh Nhiên sẽ không đồng ý, nếu giữ lại thì sau này cuộc sống của hắn và Ảnh Nhiên sẽ thế nào? hắn không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Ảnh Nhiên thấy vẻ mặt hắn như tới ngày tận thế thì bi thương càng nhiều “ ngươi cũng không muốn phải không? tình huống này ngươi còn muốn thành thân với ta không? sợ là ta ở lại đây sẽ khiến ngươi thêm khó chịu, tuy rằng ta đã đáp ứng nếu gặp tình huống phải lựa chọn thì ta nhất định sẽ chọn ngươi nhưng bây giờ ta đành phải nuốt lời, bởi vì đứa nhỏ này đối với ta không phải là người nào khác mà là cốt nhục của ta, cho nên thực xin lỗi, ta chọn đứa nhỏ"
" Ảnh Nhiên, ngươi, ngươi quyết định rồi sao? Vì sao nhất định phải có đứa nhỏ? Không phải trước kia chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?" Tuyết Ưng kích động, bá đạo hỏi, nghe Ảnh Nhiên quyết định như thế hắn không chịu được, đứa nhỏ có gì tốt mà Ảnh Nhiên lựa chọn nó, vứt bỏ hắn, hai người ở cùng với nhau không phải rất tốt sao?
" Tuyết Ưng, ta nghĩ rất kỹ, trước đây ta nghĩ ta muốn có gì đó thì ngươi sẽ cho ta, nhưng bây giờ ta phát hiện nếu muốn có gì đó thì phải tự ta tìm lấy, không ai làm thay ta được, ta thực may mắn vì đã nói chuyện đứa nhỏ với ngươi lúc này mà không phải đợi sau khi chúng ta thành thân mới nói, ta nghĩ bây giờ vận chưa muộn, chúng ta chia tay đi, về sau ngươi không cần đi tìm ta mà ta cũng không tìm ngươi"
Ảnh Nhiên nói xong thì xoay người rời đi, bước đi thong thả nhưng không một chút do dự, từng cảm thấy mình hạnh phúc, an toàn bây giờ đều sụp đổ, nàng hiểu rằng không thể cứ trông chờ Tuyết Ưng cho nàng cảm giác an toàn mà phải tự mình tìm lấy, nhưng nàng cũng không hối hận vì đã từng yêu hắn.
Từng nghĩ sẽ sánh vai nhau đến vĩnh viễn, bây giờ lại chia ra, trong lòng đương nhiên là đau buồn nhưng vẫn có chút thoải mái, bởi vì nàn chưa bao giờ an tâm cho rằng nàng và Tuyết Ưng có thể bên nhau mãi mãi nên tình cảnh hôm nay đã nằm trong linh cảm của nàng, nhưng dù sao những năm tháng sau này nàng vẫn có đứa nhỏ làm bạn bên cạnh nên nàng vẫn cảm thấy mình hạnh phúc và may mắn.
Tuyết Ưng nhìn nàng quyết tuyệt rời đi, không chút lưu luyến, một lần quay đầu nhìn lại cũng không thì tâm không khỏi lạnh buốt.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch