Ưng Tân Nương
Chương 10
Ánh mắt An Thải Trí nhìn chằm chằm vào Niếp Thiểu Sư ngồi ở trên sô pha, không biết cái vị phó tổng tài của tập đoàn Mộc Thiên này tự mình đến thăm nàng có gì chỉ giáo.
“An tổng tài nhất định rất kỳ quái ta vì sao lại tới, đúng không?" Niếp Thiểu Sư nhấc đôi chân dài khỏe mạnh lên, uống một ngụm cà phê.
“Mời Niếp phó tổng tài nói thẳng."
Từ khi Lý Tư truyền tin Niếp Thiểu Sư tới thăm nàng, trong lòng nàng đã bắt đầu bất an không yên.
Là Thiểu Ưng xảy ra chuyện gì sao?
Nàng thật sự lo lắng mình làm những việc như thế sẽ làm cho hắn luẩn quẩn trong lòng.
Hắn đang sa đọa sao? Hắn đang bê bết sao? Hắn có thể vì nàng mà từ nay về sau không hề tin tưởng nữ nhân không? Hoặc là giống như nàng năm đó, phong bế lòng mình nhiều năm đây?
Nghĩ đến đây, lòng nàng xẹt qua một trận đau lòng.
Nàng cực hi vọng không có gì xảy ra cả, nàng hi vọng sau một thời gian là có thể cùng hắn ngọt ngọt ngào ngào ước hội, nàng hi vọng vào lễ Giáng Sinh, có thể có hắn làm bạn, giống như kế hoạch lúc trước của bọn họ với nhau, cùng nhau đến Nhật Bản ngắm tuyết… Ai nói cho nàng biết, làm sao mới có thể trở lại như trước đây?
Niếp Thiểu Sư không chút dấu vết nào kéo hồn nàng trở về. “Tôi đặc biệt đến tìm An tổng tài để đàm phán một phần kế hoạch hợp tác."
Không cần phải nói, thông minh như hắn cũng đoán được, vị An tổng tài vô cùng xinh đẹp này nhất định là nhớ tới lão đại nhà hắn mới xuất hiện cái loại vẻ mặt cô đơn này.
Lão đại đã bay đến đảo mà tập đoàn Mộc Thiên mua ở Indonesia, hiện tại trong tập đoàn Mộc Thiên hắn là lớn nhất, muốn làm cái gì cũng được, huống chi lão tam, lão tứ cũng rất ủng hộ hành động làm loạn này của hắn, hắn quả thực chỉ là muốn tránh lo âu về sau.
“Kế hoạch hợp tác sao?" An Thải Trí khó hiểu nhăn nhăn mi. “Tập đoàn Mộc Thiên không phải là đã từ chối đề nghị hợp tác của tập đoàn Nhã Trì sao?"
Niếp Thiểu Sư cười cười. “Kế hoạch này là do tập đoàn Mộc Thiên và An Thị, cùng tập đoàn Nhã Trì không có một chút quan hệ gì."
An Thải Trí hơi hơi nhíu mi.
Nàng thật hoài nghi, coi quan hệ trước mắt của nàng và Niếp Thiểu Ưng, bọn hắn còn có thể hợp tác với nhau sao?
“Tập đoàn Mộc Thiên đã mua một đảo nhỏ ở Indonesia, trước mắt khách sạn du lịch ở trên đảo đã hoàn thành, tổng cộng có 157 biệt thự, nhưng mà chưa chính thức vận chuyển buôn bán, ta hi vọng sẽ giao toàn quyền cho An Thị quản lý."
An Thải Trí không tin được lỗ tai của mình.
Tập đoàn Mộc Thiên là tập đoàn có nguồn tài chính lớn cỡ nào, đã có tiền mua một đảo nhỏ để xây khách sạn du lịch, vì sao phải đem việc quản lý vận chuyển buôn bán giao cho An Thị đây?
Niếp Thiểu Sư nói tiếp: “Lợi ích nhận được từ khách du lịch để cho tập đoàn Mộc Thiên cùng An Thị cộng hưởng, lãi doanh thu hàng năm An Thị 80%, Mộc Thiên 20%, mười năm sau, toàn bộ làng du lịch đưa về toàn bộ cho An Thị, Mộc Thiên sẽ không đòi hỏi quyền lợi, từ đấy về sau, An Thị chỉ cần hàng năm đưa cho tập đoàn Mộc Thiên 100 vạn tiền Indonesia là được."
Ha, nếu lão đại mà biết hắn kí một loại hiệp ước không bình đẳng với người khác thế này, khẳng định lại sẽ tức giận đến chảy nước mắt, hắn rất mong chờ nhìn một màn kia nha.
An Thải Trí nghi hoặc nhìn hắn. “Vì sao phải làm như vậy? Đây đối với tập đoàn Mộc Thiên cũng không có lợi."
100 vạn tiền Indonesia ── kia chính là bao nhiêu tiền.
Loại hợp tác này chắc chắn rất thái quá, nàng biết Niếp Thiểu Ưng sẽ không tiếp nhận loại điều kiện này.
Niếp Thiểu Sư lộ ra một nụ cười đầy mị lực. “Tôi tín nhiệm năng lực của An Thị, lý do này đủ rồi chứ?"
“Đương nhiên không đủ." Nàng cũng không phải đồ ngốc, hôm nay Niếp Thiểu Sư đến tìm nàng, nhất định có những lý do khác. “Niếp phó tổng tài, người sáng mắt không nói tiếng lóng, mời người nói ra ý đồ thật khi đến đây."
Niếp Thiểu Sư mang theo một nụ cười tán thưởng nói: “Quả nhiên là một nữ nhân làm cho lão đại nhà ta vừa yêu vừa hận, An tổng tài thật thông minh."
Nháy mắt, tim của An Thải Trí đập chậm một nhịp, bởi vì hắn vừa nhắc tới Niếp Thiểu Ưng.
“Goethe có một câu nói rất hay," Niếp Thiểu Sư nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, giọng điệu cực kì khoái trá. “Vô luận là bất cứ chuyện gì, hi vọng vẫn hơn là tuyệt vọng, bởi vì không ai có khả năng đoán trước được điều gì."
An Thải Trí nao nao, trong lòng xôn xao.
“Có ý gì?" Nàng không xác định hắn nói như vậy có giống nàng nghĩ không…
“Rất đơn giản." Hắn cười cực kì anh đẹp, trong mắt lại lóe lên những ánh sáng kỳ lạ. “Trừ phi chị đã muốn tính toán chấm dứt tình cảm với lão đại nhà tôi, không thì mời thư ký của chị vào đi, chúng ta nên ký hiệp ước này."
Hắn lười biếng đứng thẳng thân hình, lần này không có sử dụng mắt trái của hắn.
Hắn tin tưởng, cho dù không có khả năng đặc biệt, An Thải Trí cũng chọn kí hợp đồng với hắn, sau đó sẽ đi đến tiểu đảo đang có con người cô độc kia.
Nam nhân chỉ khi càng yêu một nhân, thì lòng oán hận càng sâu… Phải không?
Thật sự là thế phải không?
~~~^________^~~~
Nằm ở trong bể bơi vô cùng tôn quý để chợp mắt, Niếp Thiểu Ưng thật chán nản trong đầu mình không ngừng hiện lên không phải là làm sao nên sớm bắt tay vào phương châm vận chuyển buôn bán kia, mà lại là câu nói kia của lão tam.
Hắn hận An Thải Trí, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi khi nhớ tới việc làm với văn kia của nàng làm cho hắn không thể tha thứ, hắn liền rơi lệ.
Vì nàng, dạo này trước khi đi ngủ hắn thường xuyên rơi lệ, tức giận trong lòng khó khăn bình tĩnh, chỉ cần hắn oán hận một ngày, thì nước mắt của hắn sẽ không thể ngưng một ngày.
Hắn muốn tìm được một biện pháp tốt để cải thiện tình huống này, một đại năm nhân mà cả ngày đều chảy nước mắt rất là… “Tổng tài, tổng giám đốc có chuyện quan trọng muốn gặp ngày." Quản gia tư nhân cung kính đi tới bên cạnh bể bơi bẩm báo.
“Đã biết."
Thân hình to lớn mệt mỏi đứng dậy từ bể bơi, ở phương xa, chân trời ở chỗ sâu trong mặt nước gắn bó thành một đường, nước biển xinh đẹp được ánh mặt trời chiếu xuống lòe lòe.
Cái chỗ này đúng thật là thiên đường, đây hẳn nên là thiên đường ở cung với tình nhân mới đúng… Hắn nhớ tới lời hẹn cùng An Thải Trí, bọn hắn đã nói vào lễ giáng sinh đi Nhật Bản trượt tuyết mà.
Mày hắn nhăn chặt, sắc mặt có chút âm trầm.
Muốn làm cái gì nữa?
Nàng hiện tại hẳn là đang đắc ý cùng với tập đoàn Nhã Trì hợp tác rồi, đã đạt được mục đích rồi, trong lòng nàng còn có hắn người đã bị lợi dụng này sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đem nỗi nhớ về nàng mà áp chế tức giận.
Không thể rơi lệ, ngàn vạn lần không thể rơi lệ a, tổng giám đốc cùng quản gia đều đang nhìn hắn, hắn nhất định phải bảo trì hình tượng nghiêm túc trên bàn a.
Thân hình cao ngất phản hồi ở bên trong.
“Brie, có chuyện gì?"
Hắn vẻ mặt dường như không có gì hỏi tổng giám đốc Brie ở Indonesia đang có vẻ mặt hết sức lo sợ.
“Báo cáo tổng tài, có một vị tiểu thư trẻ tuổi tự xưng là tới quản lý làng du lịch, nàng còn có đưa ra một bản hợp đồng do phó tổng tài tự tay ký tên, xin hỏi tổng tài, hiện cần xử lý như thế nào đây?"
Khi hắn nhìn thấy bản hợp đồng kia thì quả thực là sợ đến choáng váng.
Không biết phó tổng tài ở Đài Loan đã xảy ra chuyện gì nữa, tại sao lại có thể ký một bản hợp đồng quái dị như này.
Hắn nhíu mày: “Có chuyện này sao?" Hắn đã biết là không thể tin tưởng tên tiểu tử đó mà. “Người đó đâu?"
Hắn chính là người quản lý làng du lịch, cư nhiên còn có người tới cửa để xen vào việc quản lý này, hắn thật muốn nhìn xem đó là ai đến ngang tàng đây.
“Ở trong này."
Một giọng nữ thanh thúy truyền vào trong tai Niếp Thiểu Ưng, hơi thở của hắn thoáng chốc rối loạn, bên trong bỗng nhiên trở nên rất im lặng, trừ bỏ việc thở ra, không có bất kỳ âm thanh gì.
Brie cùng quản gia mãnh liệt dụi mắt, là bọn hắn nhìn lầm sao?
Thân hình nam giới rắn chắc cao lớn của tổng tài bọn hắn, giống như một pho tượng bỗng nhúc nhích.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi." Niếp Thiểu Ưng cố giữ vững trấn định, ra lệnh cho Brie cùng quản gia.
Rất nhanh, bên trong chỉ còn lại hai người, hương hoa lan ở trong villa nhẹ nhàng bay, cái cây đang lay động ở ngoài cửa sổ, từng trận gió nhẹ nhàng làm người sảng khoái.
“Cô tới làm cái gì?"
Giọng nói của Niếp Thiểu Ưng bình tĩnh, nhưng toàn bộ hắn đều lộ ra mùi thuốc súng, hoàn toàn không cảm nhân được không khí lãng mạn ở chung quanh.
Hắn trừng mắt nhìn An Thải trí, cùng với một cơ thể đang co rúm, biểu hiện của hắn là đang cố gắng áp lực cơn tức.
Nữ nhân này có lầm hay không đây? Lại có thể mặc Bikini màu chanh in hoa đỏ nóng bỏng này tới gặp hắn, vòng eo mảnh khảnh chỉ được một cái sa mỏng vây quanh, chẳng những có thể nhìn thấy được đôi chân cân xứng của nàng, ngay cả cái mông của nàng cũng có thể nhìn rõ không sót một chút gì, thật sự là rất thái quá rồi.
“Tôi chịu ủy thác của Niếp phó tổng tài mà đến." An Thải Trí nhìn thấy con ngươi đen khó chịu của hắn, đưa bản văn kiện trong tay ra. “Niếp tổng tài tự mình nhìn cho rõ ràng đi."
“Nga?" Con ngươi hơi lạnh đi, hắn không có chút cảm thụ gì mà tiếp nhận phần văn kiện trong tay nàng.
Nàng không phải đến vì hắn, mà là có mục đích khác…
Mang theo cảm xúc khó chịu nhìn hết văn kiện, hắn có chút hoài nghi phần văn kiện này căn bản là giả tạo.
Nhưng, chữ ký kia xác thực là của lão nhị.
Hắn nhíu mi, không chút phong độ nào mà vứt bản văn kiện lên trên đất.
“Tôi không thừa nhận vật này."
Cậu nhất định phải chờ chết đi Niếp Thiểu Sư, chờ anh về lột da cậu!
Đối với phản ứng của hắn, nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi: “Thật xin lỗi, Niếp tổng tài, phần văn kiện này đã có hiệu lực, anh không thể không thừa nhận."
“Vậy sao?" Hắn gật gật đầu, ngạo mạn nói: “Như vậy chúng ta gặp nhau ở tòa đi."
Bọn hắn đã bao lâu rồi không gặp nhau? Ít nhất cũng phải một tháng rồi, nàng nhất định phải lên mặt nạt người như vậy sao? Cùng hắn nói chuyện pháp luật, quả thật là vô căn cứ!
Nàng nhận toàn bộ khinh bỉ của hắn nhìn ở trong mắt, nhưng trong nháy mắt nàng cũng không hề nhìn mắt của hắn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Em lại hi vọng có thể gặp anh ở trong lễ đường cơ."
Tuy rằng thái độ của hắn rất tồi tệ, nàng vẫn cúi đầu với hắn.
Người nào làm sai mà không biết nhận sai, nhất định trở thành nhân vật cô độc bi kịch.
Nghe vậy, Niếp Thiểu Ưng ngẩn người: “Cô nói cái gì?"
Lời của nàng hoàn toàn là ngoài ý liệu của hắn.
Vừa mới rồi không phải còn đang đấu trí với hắn sao? Làm sao mà đột ngột chuyển đề tài thế này, nói hi vọng gặp hắn ở lễ đường?"
Gặp ở lễ đường… ý là, kết hôn với hắn sao?
“Vô luận là bất cứ chuyện gì, hi vọng lúc nào cũng hơn là tuyệt vọng." Nàng thuật lại câu nói kia của Niếp Thiểu Sư, lông mi dài nhẹ nhàng hạ xuống. “Anh lại không hề có chính thức đưa ra lời chia tay, em cho rằng chúng ta vẫn là có khả năng cùng nhau đi vào lễ đường, trừ phi anh ở nơi này vạch dấu chấm hết với em."
Nghe vậy, Niếp Thiểu Ưng nhíu mi nhìn nàng.
Nàng quả nhiên không phải là nữ nhân bình thường, lại muốn đem quyền chia tay giao vào trong tay của hắn.
Hay là nàng đã sớm nhìn thấy hắn còn lưu luyến nàng đây?
Muốn tha thứ nàng hay không, kỳ thật chỉ là một ý niệm mà thôi.
Hắn có thể lựa chọn mặt mũi, sau đó bảo nàng đi, hắn cũng biết nàng tuyệt đối sẽ không đến khẩn cầu hắn lần thứ hai, bởi vì nàng là An Thải Trí.
Chẳng qua nếu như làm như vậy, hắn cũng không sống dễ chịu hơn nàng, mà thật ra người thống khổ lại chính là hắn, mà hắn tuyệt đối sẽ không mất hết mặt mũi mà đi cầu nàng, như vậy người thắng sẽ là ai đây?
Là lưỡng bại câu thương.
“Nếu anh còn chưa thể quyết định, như vậy thì sao? Anh có thể quyết định được rõ ràng hơn một chút sao?"
Nàng vừa nói chuyện, đồng thời cũng kéo nơ con bướm trước ngực xuống, nháy mắt, bộ bikini thiếu vải buông ra hai bên, lộ ra bộ ngực sữa mê người của nàng.
Nàng là nữ cường nhân, ở trên thương trường, nàng chưa bao giờ biết dùng mỹ nhân kế.
Nhưng mà hiện tại người mà nàng cần đối mặt là hắn, là nàng làm chuyện có lỗi với hắn trước, mà hắn đang nổi nóng, có thể vĩnh viễn cũng không hết giận, cũng có thể là bởi vì mặt mũi, mất hết mặt mũi tha thứ cho nàng, cho nên nàng nhất định phải hấp dẫn hắn, đây là ưu thế của nữ nhân.
Hắn trừng mắt nhìn một số nơi gần như lộ ra trọn vẹn, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Nàng đây là đang làm cái gì đó?
Trên đảo không khí mát mẻ, cho nên ở trong villa này mỗi một cánh cửa đều mở rộng ra, nếu như có người đi qua nhìn thấy chẳng phải là tiện nghi cho người đi đường sao… “Em biết em đã làm thương anh, em thật xin lỗi." Nàng chậm rãi đi đến bên hắn, ngữ điệu vừa mới cường ngạnh đã trở nên mềm mại. “Mời anh ── hãy thử một lần."
“Cô thật sự không hiểu rõ?" Thông báo của nàng làm cho lòng hắn chấn động không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn cũng chỉ hừ một tiếng, cố ý không mở mắt để nhìn thân thể mê người của nàng, hắn dè bỉu nói: “Không, cô không biết, cô sẽ không biết cô đã tổn thương tôi sâu đậm như nào."
Kỳ quái, hắn vừa mới nhìn thấy thân thể của nàng, tâm lý hắn nguyên bản khó thở thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng mà hiện tại vẻ mặt ê ẩm này, muốn cảm giác rơi lệ nhưng không thấy.
Vì sao lại vậy?
Hắn đang ngu muội sao?
Vài câu thiện ý của nàng có thể đổi lấy công bằng cho hắn sao?
“Em cam đoan kiếp này tuyệt đối sẽ không tổn thương anh lần thứ hai." Nàng nhìn hắn, nhìn ra được thái độ của hắn đã mềm mỏng, lòng của nàng căng thẳng, một chút chua xót từ từ nhảy lên trong lồng ngực nàng.
Hắn vẫn yêu nàng, ngay cả khi hắn hận sự phản bội của nàng.
Nghĩ đến đây, nàng chủ động dấn thân vào trong lồng ngực của hắn.
Hắn mặc dù không có đưa tay ra ôm nàng, nhưng cũng không hề đẩy nàng ra, hành động này đã nói rõ tất cả.
“Cho chúng ta một lần bắt đầu nữa được không?" Nàng nhìn lên con ngươi đen của hắn đang toát lên hai ngọn lửa. “Lễ giáng sinh sắp tới rồi, em không muốn đi ngắm tuyệt một mình, em đã đặt vé máy bay đi Nhật Bản rồi, nhưng nếu không có anh đồng hành, cũng không còn một ý nghĩa gì nữa."
Niếp Thiểu Ưng lại nhẹ nhàng hừ một tiếng. “Anh không bảo đảm từ nay về sau sẽ hoàn toàn tín nhiệm em."
Tâm tình đang buộc chặt của nàng nhất thời buông lòng. “Em biết, em sẽ dùng thời gian để lấy lại được sự tin tưởng của anh."
Sau đó, có một ánh sáng, nàng nhẹ nhàng giơ lên tay trái, cái vòng tay đội hai đầu ưng đang ở trên tay nàng kia ── đúng là vật mà bọn họ đã đính ước.
An Thải Trí nhợt nhạt cười. “Nhớ rõ chứ? Đây là lễ vật mà bà cố anh tặng cho em, em là tân nương của anh, nhất định như thế."
Tim của hắn mềm nhũn, con ngươi đen thẳng cuồng rực mà nhìn nàng.
Nàng cũng nhìn hắn, con ngươi đầy sương mù che chắn.
Ánh mắt hai người quấn lấy nhau một lát, hắn rốt cuộc cũng đầu hàng tình cảm của mình.
Hắn kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, bá đạo hôn lên cánh môi ngọt ngào của nàng, đôi tay mở ra, đồng thời gắt gao ôm lấy nàng.
Nàng dùng nhiệt tình lớn nhất hưởng ứng nụ hôn của hắn, may mắn đã biết chọn đúng phương hướng của tự ái cùng tình yêu rồi, nàng thích cánh chim ưng bay liệng, cũng lập lời thề vĩnh viễn không cho hắn bay ra khỏi bàn tay nàng.
“An tổng tài nhất định rất kỳ quái ta vì sao lại tới, đúng không?" Niếp Thiểu Sư nhấc đôi chân dài khỏe mạnh lên, uống một ngụm cà phê.
“Mời Niếp phó tổng tài nói thẳng."
Từ khi Lý Tư truyền tin Niếp Thiểu Sư tới thăm nàng, trong lòng nàng đã bắt đầu bất an không yên.
Là Thiểu Ưng xảy ra chuyện gì sao?
Nàng thật sự lo lắng mình làm những việc như thế sẽ làm cho hắn luẩn quẩn trong lòng.
Hắn đang sa đọa sao? Hắn đang bê bết sao? Hắn có thể vì nàng mà từ nay về sau không hề tin tưởng nữ nhân không? Hoặc là giống như nàng năm đó, phong bế lòng mình nhiều năm đây?
Nghĩ đến đây, lòng nàng xẹt qua một trận đau lòng.
Nàng cực hi vọng không có gì xảy ra cả, nàng hi vọng sau một thời gian là có thể cùng hắn ngọt ngọt ngào ngào ước hội, nàng hi vọng vào lễ Giáng Sinh, có thể có hắn làm bạn, giống như kế hoạch lúc trước của bọn họ với nhau, cùng nhau đến Nhật Bản ngắm tuyết… Ai nói cho nàng biết, làm sao mới có thể trở lại như trước đây?
Niếp Thiểu Sư không chút dấu vết nào kéo hồn nàng trở về. “Tôi đặc biệt đến tìm An tổng tài để đàm phán một phần kế hoạch hợp tác."
Không cần phải nói, thông minh như hắn cũng đoán được, vị An tổng tài vô cùng xinh đẹp này nhất định là nhớ tới lão đại nhà hắn mới xuất hiện cái loại vẻ mặt cô đơn này.
Lão đại đã bay đến đảo mà tập đoàn Mộc Thiên mua ở Indonesia, hiện tại trong tập đoàn Mộc Thiên hắn là lớn nhất, muốn làm cái gì cũng được, huống chi lão tam, lão tứ cũng rất ủng hộ hành động làm loạn này của hắn, hắn quả thực chỉ là muốn tránh lo âu về sau.
“Kế hoạch hợp tác sao?" An Thải Trí khó hiểu nhăn nhăn mi. “Tập đoàn Mộc Thiên không phải là đã từ chối đề nghị hợp tác của tập đoàn Nhã Trì sao?"
Niếp Thiểu Sư cười cười. “Kế hoạch này là do tập đoàn Mộc Thiên và An Thị, cùng tập đoàn Nhã Trì không có một chút quan hệ gì."
An Thải Trí hơi hơi nhíu mi.
Nàng thật hoài nghi, coi quan hệ trước mắt của nàng và Niếp Thiểu Ưng, bọn hắn còn có thể hợp tác với nhau sao?
“Tập đoàn Mộc Thiên đã mua một đảo nhỏ ở Indonesia, trước mắt khách sạn du lịch ở trên đảo đã hoàn thành, tổng cộng có 157 biệt thự, nhưng mà chưa chính thức vận chuyển buôn bán, ta hi vọng sẽ giao toàn quyền cho An Thị quản lý."
An Thải Trí không tin được lỗ tai của mình.
Tập đoàn Mộc Thiên là tập đoàn có nguồn tài chính lớn cỡ nào, đã có tiền mua một đảo nhỏ để xây khách sạn du lịch, vì sao phải đem việc quản lý vận chuyển buôn bán giao cho An Thị đây?
Niếp Thiểu Sư nói tiếp: “Lợi ích nhận được từ khách du lịch để cho tập đoàn Mộc Thiên cùng An Thị cộng hưởng, lãi doanh thu hàng năm An Thị 80%, Mộc Thiên 20%, mười năm sau, toàn bộ làng du lịch đưa về toàn bộ cho An Thị, Mộc Thiên sẽ không đòi hỏi quyền lợi, từ đấy về sau, An Thị chỉ cần hàng năm đưa cho tập đoàn Mộc Thiên 100 vạn tiền Indonesia là được."
Ha, nếu lão đại mà biết hắn kí một loại hiệp ước không bình đẳng với người khác thế này, khẳng định lại sẽ tức giận đến chảy nước mắt, hắn rất mong chờ nhìn một màn kia nha.
An Thải Trí nghi hoặc nhìn hắn. “Vì sao phải làm như vậy? Đây đối với tập đoàn Mộc Thiên cũng không có lợi."
100 vạn tiền Indonesia ── kia chính là bao nhiêu tiền.
Loại hợp tác này chắc chắn rất thái quá, nàng biết Niếp Thiểu Ưng sẽ không tiếp nhận loại điều kiện này.
Niếp Thiểu Sư lộ ra một nụ cười đầy mị lực. “Tôi tín nhiệm năng lực của An Thị, lý do này đủ rồi chứ?"
“Đương nhiên không đủ." Nàng cũng không phải đồ ngốc, hôm nay Niếp Thiểu Sư đến tìm nàng, nhất định có những lý do khác. “Niếp phó tổng tài, người sáng mắt không nói tiếng lóng, mời người nói ra ý đồ thật khi đến đây."
Niếp Thiểu Sư mang theo một nụ cười tán thưởng nói: “Quả nhiên là một nữ nhân làm cho lão đại nhà ta vừa yêu vừa hận, An tổng tài thật thông minh."
Nháy mắt, tim của An Thải Trí đập chậm một nhịp, bởi vì hắn vừa nhắc tới Niếp Thiểu Ưng.
“Goethe có một câu nói rất hay," Niếp Thiểu Sư nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, giọng điệu cực kì khoái trá. “Vô luận là bất cứ chuyện gì, hi vọng vẫn hơn là tuyệt vọng, bởi vì không ai có khả năng đoán trước được điều gì."
An Thải Trí nao nao, trong lòng xôn xao.
“Có ý gì?" Nàng không xác định hắn nói như vậy có giống nàng nghĩ không…
“Rất đơn giản." Hắn cười cực kì anh đẹp, trong mắt lại lóe lên những ánh sáng kỳ lạ. “Trừ phi chị đã muốn tính toán chấm dứt tình cảm với lão đại nhà tôi, không thì mời thư ký của chị vào đi, chúng ta nên ký hiệp ước này."
Hắn lười biếng đứng thẳng thân hình, lần này không có sử dụng mắt trái của hắn.
Hắn tin tưởng, cho dù không có khả năng đặc biệt, An Thải Trí cũng chọn kí hợp đồng với hắn, sau đó sẽ đi đến tiểu đảo đang có con người cô độc kia.
Nam nhân chỉ khi càng yêu một nhân, thì lòng oán hận càng sâu… Phải không?
Thật sự là thế phải không?
~~~^________^~~~
Nằm ở trong bể bơi vô cùng tôn quý để chợp mắt, Niếp Thiểu Ưng thật chán nản trong đầu mình không ngừng hiện lên không phải là làm sao nên sớm bắt tay vào phương châm vận chuyển buôn bán kia, mà lại là câu nói kia của lão tam.
Hắn hận An Thải Trí, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi khi nhớ tới việc làm với văn kia của nàng làm cho hắn không thể tha thứ, hắn liền rơi lệ.
Vì nàng, dạo này trước khi đi ngủ hắn thường xuyên rơi lệ, tức giận trong lòng khó khăn bình tĩnh, chỉ cần hắn oán hận một ngày, thì nước mắt của hắn sẽ không thể ngưng một ngày.
Hắn muốn tìm được một biện pháp tốt để cải thiện tình huống này, một đại năm nhân mà cả ngày đều chảy nước mắt rất là… “Tổng tài, tổng giám đốc có chuyện quan trọng muốn gặp ngày." Quản gia tư nhân cung kính đi tới bên cạnh bể bơi bẩm báo.
“Đã biết."
Thân hình to lớn mệt mỏi đứng dậy từ bể bơi, ở phương xa, chân trời ở chỗ sâu trong mặt nước gắn bó thành một đường, nước biển xinh đẹp được ánh mặt trời chiếu xuống lòe lòe.
Cái chỗ này đúng thật là thiên đường, đây hẳn nên là thiên đường ở cung với tình nhân mới đúng… Hắn nhớ tới lời hẹn cùng An Thải Trí, bọn hắn đã nói vào lễ giáng sinh đi Nhật Bản trượt tuyết mà.
Mày hắn nhăn chặt, sắc mặt có chút âm trầm.
Muốn làm cái gì nữa?
Nàng hiện tại hẳn là đang đắc ý cùng với tập đoàn Nhã Trì hợp tác rồi, đã đạt được mục đích rồi, trong lòng nàng còn có hắn người đã bị lợi dụng này sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đem nỗi nhớ về nàng mà áp chế tức giận.
Không thể rơi lệ, ngàn vạn lần không thể rơi lệ a, tổng giám đốc cùng quản gia đều đang nhìn hắn, hắn nhất định phải bảo trì hình tượng nghiêm túc trên bàn a.
Thân hình cao ngất phản hồi ở bên trong.
“Brie, có chuyện gì?"
Hắn vẻ mặt dường như không có gì hỏi tổng giám đốc Brie ở Indonesia đang có vẻ mặt hết sức lo sợ.
“Báo cáo tổng tài, có một vị tiểu thư trẻ tuổi tự xưng là tới quản lý làng du lịch, nàng còn có đưa ra một bản hợp đồng do phó tổng tài tự tay ký tên, xin hỏi tổng tài, hiện cần xử lý như thế nào đây?"
Khi hắn nhìn thấy bản hợp đồng kia thì quả thực là sợ đến choáng váng.
Không biết phó tổng tài ở Đài Loan đã xảy ra chuyện gì nữa, tại sao lại có thể ký một bản hợp đồng quái dị như này.
Hắn nhíu mày: “Có chuyện này sao?" Hắn đã biết là không thể tin tưởng tên tiểu tử đó mà. “Người đó đâu?"
Hắn chính là người quản lý làng du lịch, cư nhiên còn có người tới cửa để xen vào việc quản lý này, hắn thật muốn nhìn xem đó là ai đến ngang tàng đây.
“Ở trong này."
Một giọng nữ thanh thúy truyền vào trong tai Niếp Thiểu Ưng, hơi thở của hắn thoáng chốc rối loạn, bên trong bỗng nhiên trở nên rất im lặng, trừ bỏ việc thở ra, không có bất kỳ âm thanh gì.
Brie cùng quản gia mãnh liệt dụi mắt, là bọn hắn nhìn lầm sao?
Thân hình nam giới rắn chắc cao lớn của tổng tài bọn hắn, giống như một pho tượng bỗng nhúc nhích.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi." Niếp Thiểu Ưng cố giữ vững trấn định, ra lệnh cho Brie cùng quản gia.
Rất nhanh, bên trong chỉ còn lại hai người, hương hoa lan ở trong villa nhẹ nhàng bay, cái cây đang lay động ở ngoài cửa sổ, từng trận gió nhẹ nhàng làm người sảng khoái.
“Cô tới làm cái gì?"
Giọng nói của Niếp Thiểu Ưng bình tĩnh, nhưng toàn bộ hắn đều lộ ra mùi thuốc súng, hoàn toàn không cảm nhân được không khí lãng mạn ở chung quanh.
Hắn trừng mắt nhìn An Thải trí, cùng với một cơ thể đang co rúm, biểu hiện của hắn là đang cố gắng áp lực cơn tức.
Nữ nhân này có lầm hay không đây? Lại có thể mặc Bikini màu chanh in hoa đỏ nóng bỏng này tới gặp hắn, vòng eo mảnh khảnh chỉ được một cái sa mỏng vây quanh, chẳng những có thể nhìn thấy được đôi chân cân xứng của nàng, ngay cả cái mông của nàng cũng có thể nhìn rõ không sót một chút gì, thật sự là rất thái quá rồi.
“Tôi chịu ủy thác của Niếp phó tổng tài mà đến." An Thải Trí nhìn thấy con ngươi đen khó chịu của hắn, đưa bản văn kiện trong tay ra. “Niếp tổng tài tự mình nhìn cho rõ ràng đi."
“Nga?" Con ngươi hơi lạnh đi, hắn không có chút cảm thụ gì mà tiếp nhận phần văn kiện trong tay nàng.
Nàng không phải đến vì hắn, mà là có mục đích khác…
Mang theo cảm xúc khó chịu nhìn hết văn kiện, hắn có chút hoài nghi phần văn kiện này căn bản là giả tạo.
Nhưng, chữ ký kia xác thực là của lão nhị.
Hắn nhíu mi, không chút phong độ nào mà vứt bản văn kiện lên trên đất.
“Tôi không thừa nhận vật này."
Cậu nhất định phải chờ chết đi Niếp Thiểu Sư, chờ anh về lột da cậu!
Đối với phản ứng của hắn, nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi: “Thật xin lỗi, Niếp tổng tài, phần văn kiện này đã có hiệu lực, anh không thể không thừa nhận."
“Vậy sao?" Hắn gật gật đầu, ngạo mạn nói: “Như vậy chúng ta gặp nhau ở tòa đi."
Bọn hắn đã bao lâu rồi không gặp nhau? Ít nhất cũng phải một tháng rồi, nàng nhất định phải lên mặt nạt người như vậy sao? Cùng hắn nói chuyện pháp luật, quả thật là vô căn cứ!
Nàng nhận toàn bộ khinh bỉ của hắn nhìn ở trong mắt, nhưng trong nháy mắt nàng cũng không hề nhìn mắt của hắn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Em lại hi vọng có thể gặp anh ở trong lễ đường cơ."
Tuy rằng thái độ của hắn rất tồi tệ, nàng vẫn cúi đầu với hắn.
Người nào làm sai mà không biết nhận sai, nhất định trở thành nhân vật cô độc bi kịch.
Nghe vậy, Niếp Thiểu Ưng ngẩn người: “Cô nói cái gì?"
Lời của nàng hoàn toàn là ngoài ý liệu của hắn.
Vừa mới rồi không phải còn đang đấu trí với hắn sao? Làm sao mà đột ngột chuyển đề tài thế này, nói hi vọng gặp hắn ở lễ đường?"
Gặp ở lễ đường… ý là, kết hôn với hắn sao?
“Vô luận là bất cứ chuyện gì, hi vọng lúc nào cũng hơn là tuyệt vọng." Nàng thuật lại câu nói kia của Niếp Thiểu Sư, lông mi dài nhẹ nhàng hạ xuống. “Anh lại không hề có chính thức đưa ra lời chia tay, em cho rằng chúng ta vẫn là có khả năng cùng nhau đi vào lễ đường, trừ phi anh ở nơi này vạch dấu chấm hết với em."
Nghe vậy, Niếp Thiểu Ưng nhíu mi nhìn nàng.
Nàng quả nhiên không phải là nữ nhân bình thường, lại muốn đem quyền chia tay giao vào trong tay của hắn.
Hay là nàng đã sớm nhìn thấy hắn còn lưu luyến nàng đây?
Muốn tha thứ nàng hay không, kỳ thật chỉ là một ý niệm mà thôi.
Hắn có thể lựa chọn mặt mũi, sau đó bảo nàng đi, hắn cũng biết nàng tuyệt đối sẽ không đến khẩn cầu hắn lần thứ hai, bởi vì nàng là An Thải Trí.
Chẳng qua nếu như làm như vậy, hắn cũng không sống dễ chịu hơn nàng, mà thật ra người thống khổ lại chính là hắn, mà hắn tuyệt đối sẽ không mất hết mặt mũi mà đi cầu nàng, như vậy người thắng sẽ là ai đây?
Là lưỡng bại câu thương.
“Nếu anh còn chưa thể quyết định, như vậy thì sao? Anh có thể quyết định được rõ ràng hơn một chút sao?"
Nàng vừa nói chuyện, đồng thời cũng kéo nơ con bướm trước ngực xuống, nháy mắt, bộ bikini thiếu vải buông ra hai bên, lộ ra bộ ngực sữa mê người của nàng.
Nàng là nữ cường nhân, ở trên thương trường, nàng chưa bao giờ biết dùng mỹ nhân kế.
Nhưng mà hiện tại người mà nàng cần đối mặt là hắn, là nàng làm chuyện có lỗi với hắn trước, mà hắn đang nổi nóng, có thể vĩnh viễn cũng không hết giận, cũng có thể là bởi vì mặt mũi, mất hết mặt mũi tha thứ cho nàng, cho nên nàng nhất định phải hấp dẫn hắn, đây là ưu thế của nữ nhân.
Hắn trừng mắt nhìn một số nơi gần như lộ ra trọn vẹn, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Nàng đây là đang làm cái gì đó?
Trên đảo không khí mát mẻ, cho nên ở trong villa này mỗi một cánh cửa đều mở rộng ra, nếu như có người đi qua nhìn thấy chẳng phải là tiện nghi cho người đi đường sao… “Em biết em đã làm thương anh, em thật xin lỗi." Nàng chậm rãi đi đến bên hắn, ngữ điệu vừa mới cường ngạnh đã trở nên mềm mại. “Mời anh ── hãy thử một lần."
“Cô thật sự không hiểu rõ?" Thông báo của nàng làm cho lòng hắn chấn động không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn cũng chỉ hừ một tiếng, cố ý không mở mắt để nhìn thân thể mê người của nàng, hắn dè bỉu nói: “Không, cô không biết, cô sẽ không biết cô đã tổn thương tôi sâu đậm như nào."
Kỳ quái, hắn vừa mới nhìn thấy thân thể của nàng, tâm lý hắn nguyên bản khó thở thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng mà hiện tại vẻ mặt ê ẩm này, muốn cảm giác rơi lệ nhưng không thấy.
Vì sao lại vậy?
Hắn đang ngu muội sao?
Vài câu thiện ý của nàng có thể đổi lấy công bằng cho hắn sao?
“Em cam đoan kiếp này tuyệt đối sẽ không tổn thương anh lần thứ hai." Nàng nhìn hắn, nhìn ra được thái độ của hắn đã mềm mỏng, lòng của nàng căng thẳng, một chút chua xót từ từ nhảy lên trong lồng ngực nàng.
Hắn vẫn yêu nàng, ngay cả khi hắn hận sự phản bội của nàng.
Nghĩ đến đây, nàng chủ động dấn thân vào trong lồng ngực của hắn.
Hắn mặc dù không có đưa tay ra ôm nàng, nhưng cũng không hề đẩy nàng ra, hành động này đã nói rõ tất cả.
“Cho chúng ta một lần bắt đầu nữa được không?" Nàng nhìn lên con ngươi đen của hắn đang toát lên hai ngọn lửa. “Lễ giáng sinh sắp tới rồi, em không muốn đi ngắm tuyệt một mình, em đã đặt vé máy bay đi Nhật Bản rồi, nhưng nếu không có anh đồng hành, cũng không còn một ý nghĩa gì nữa."
Niếp Thiểu Ưng lại nhẹ nhàng hừ một tiếng. “Anh không bảo đảm từ nay về sau sẽ hoàn toàn tín nhiệm em."
Tâm tình đang buộc chặt của nàng nhất thời buông lòng. “Em biết, em sẽ dùng thời gian để lấy lại được sự tin tưởng của anh."
Sau đó, có một ánh sáng, nàng nhẹ nhàng giơ lên tay trái, cái vòng tay đội hai đầu ưng đang ở trên tay nàng kia ── đúng là vật mà bọn họ đã đính ước.
An Thải Trí nhợt nhạt cười. “Nhớ rõ chứ? Đây là lễ vật mà bà cố anh tặng cho em, em là tân nương của anh, nhất định như thế."
Tim của hắn mềm nhũn, con ngươi đen thẳng cuồng rực mà nhìn nàng.
Nàng cũng nhìn hắn, con ngươi đầy sương mù che chắn.
Ánh mắt hai người quấn lấy nhau một lát, hắn rốt cuộc cũng đầu hàng tình cảm của mình.
Hắn kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, bá đạo hôn lên cánh môi ngọt ngào của nàng, đôi tay mở ra, đồng thời gắt gao ôm lấy nàng.
Nàng dùng nhiệt tình lớn nhất hưởng ứng nụ hôn của hắn, may mắn đã biết chọn đúng phương hướng của tự ái cùng tình yêu rồi, nàng thích cánh chim ưng bay liệng, cũng lập lời thề vĩnh viễn không cho hắn bay ra khỏi bàn tay nàng.
Tác giả :
Giản Anh