Ung Dung Ném Bút
Chương 15: Xương cá
Xe chạy một lát, Lâm Dung mới phát hiện không phải đường đến trường học, thực ra cô không phân biệt đường, mỗi lần muốn đi đâu Lăng Tị Hiên trực tiếp dẫn cô đi, đúng là lần này quá rõ ràng, căn bản không phải một hướng, trường học ở phía đông, cô cảm thấy Lăng Tị Hiên đến phía Tây, vì thế mới hỏi anh: "Chúng ta không phải muốn đến trường học sao? Bây giờ đi đâu vậy?"
Lăng Tị Hiên giải thích: "Hôm nay là thứ sáu, trường học của em thứ hai tuần sau mới bắt đầu đi học nên chúng ta đi ăn cơm trưa trước, ba mẹ anh đang chờ chúng ta ở trong khách sạn, ăn cơm xong rồi về trường học?"
"Sao anh không thương lượng với em? Em cũng không có năng là món đồ chơi mặc anh điều khiển, anh nghĩ muốn đưa em đi đâu em liền theo đó sao, em không đi!" Lần này cô tức giận thật, Lăng Tị Hiên một chút cũng không tôn trọng cô, chung quy vẫn áp đặt cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không.
Cùng ăn cơm với ba mẹ anh là chủ ý của Lăng Tị Hiên, lúc đầu không nói cho Lâm Dung, là sợ cô nghĩ nhiều, lo lắng, bây giờ thấy cô thật sự tức giận, anh vội vàng dỗ cô: "Dung Dung, em đừng nóng giận, là ba anh muốn gặp em, em không muốn đi thì chúng ta không đi." Nói xong anh điều khiển xe quay trở về.
Lâm Dung quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rất lâu không nói chuyện, cô nghĩ nếu chú Lăng muốn gặp mà mình không đi có phải không đúng không, tuy nhiên bản thân từ nhỏ ỷ sủng mà kiêu, khó tránh khỏi tùy hứng, nhưng không đến mức không lễ phép với trưởng bối như vậy.
Thấy Lâm Dung như vậy, Lăng Tị Hiên cho rằng cô vẫn tức giận, có chút đau lòng, lại có chút tự trách, lấy một bàn tay sờ sờ tóc cô: "Là anh không tốt, Dung Dung, anh không nên đối với em như vậy, anh giải thích được không? Nhưng không phải anh không tôn trọng em, lại càng không coi em là món đồ chơi, hiểu không?" Nhìn Lâm Dung cúi đầu không vui, bộ dáng không nói một câu nào, Lăng Tị Hiên cực kỳ đau lòng, nhưng anh không hiểu tại sao Lâm Dung cho rằng mình không tôn trọng cô, anh sao có thể không tôn trọng cô, rõ ràng là cực kỳ để ý, hận không thể tất cả đều nghe theo cô.
Nhìn Lăng Tị Hiên tự trách, Lâm Dung có chút không đành lòng, cười với anh: "Em không có trách anh, em tức giận là vì sao từ đầu anh không nói cho em biết, nếu không thì chúng ta vẫn nên đi thôi, chú và dì đều đang chờ chúng ta." Lúc Lăng Trung Thiên nằm viện bắt đầu gọi cho cô, Lâm Dung liền biết, thật ra chú Lăng và dì Lăng cùng một dạng, đều là người hòa nhã dễ gần, thậm chí chú Lăng còn dễ gần hơn dì Lăng, ông nói chuyện rất hài hước, có cảm giác rất thân thiết, nói đùa làm Lâm Dung cười ha ha, cho Lâm Dung một cảm giác không có khoảng cách, giống như ba cô. Cho nên Lâm Dung cũng không sợ chú Lăng, ngược lại, cô lại cực kỳ thích chú Lăng.
Lăng Tị Hiên nở nụ cười: "Anh nghĩ em khẩn trương lo lắng, đứa ngốc, lần sau anh không như vậy nữa. Hay là chúng ta không đi, anh gọi điện thoại cho bọn họ." Anh cũng không muốn để Lâm Dung khó xử, đặc biệt là lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ.
"Vậy anh nói như thế nào? Bất luận anh nói như thế nào chú và dì đều nghĩ em không muốn đi." Lâm Dung lo lắng chính là cái này, "Hơn nữa, em rất muốn ăn cơm với chú, chúng ta còn chưa cùng nhau ăn cơm." Đột nhiên Lâm Dung nhớ tới, qua một lần nói điện thoại kia cô biết mình và ba của Lăng Tị Hiên cùng sở thích, làm cho hai người đều cảm thấy khó tin.
"Thật sao? Không được gạt anh." Lăng Tị Hiên có chút không tin, trong lòng anh có chút sợ ba, bởi vì từ nhỏ Lăng Trung Thiên đối với anh cực kỳ nghiêm túc, yêu cầu cũng rất nhiều, thời gian chơi đùa với anh căn bản là không có, Lâm Dung cực kỳ nhát gan, vậy mà lại không sợ, làm cho anh cảm thấy khó tin.
"Ừ, thật mà." Lâm Dung gật đầu,
"Tốt lắm."
Đến khách sạn, chú Lăng và dì Lăng đã gọi một bàn đồ ăn, Lăng Tị Hiên hơi nhíu mày: "Sao mẹ không chờ chúng con đến rồi gọi món ăn?" Nhỡ Lâm Dung không thích ăn thì sao bây giờ?
Mẹ Lăng nở nụ cười: "Đây cũng không phải là mẹ gọi, muốn trách thì trách ba con, là ông ấy muốn gọi."
Lăng Tị Hiên khó hiểu nhìn ba, nhưng Lăng Trung Thiên lại giống như không thấy anh, thân thiết gọi Lâm Dung: "Dung Dung, đến bên cạnh chú, nhìn xem những thứ này có phải đều là món ăn cháu thích không."
Thức ăn Lâm Dung và Lăng Trung Thiên thích đều giống nhau, chạy đến chỗ ngồi cạnh Lăng Trung Thiên ngồi xuống, Lâm Dung nhìn một bàn thức ăn đương nhiên thật cao hứng: "Oa, tuyệt quá! Con đều thích."
"Ha ha, vậy là tốt rồi. Đến đây, chú cho cháu con cua này." Lăng Trung Thiên hưng phấn bừng bừng cho Lâm Dung con cua lớn nhất, đưa thịt đã lột đến chén của Lâm Dung, nhìn Lâm Dung giống như mèo nhỏ thấy cá mà hưng phấn, lại vừa ăn vừa nói: "Cháu đã lâu không có ăn hải sản, ăn ngon quá!", Lăng Trung Thiên nhịn không được nở nụ cười - - đứa bé này diện mạo vốn có thẳng thắn làm cho ông cực kỳ thích, ngày xưa ăn cơm, mọi người bên cạnh đều rất gò bó khẩn trương, làm cho mình cũng ăn không ngon, Lâm Dung lại không chút khách khí nhưng hành động đáng yêu dị thường, không khỏi làm khóe miệng ông hiện ra nụ cười khó có được.
Lăng Tị Hiên ngồi bên cạnh Lâm Dung, mơ hồ không rõ, nhưng thấy Lâm Dung thoải mái như thế mình cũng yên lòng, chọn món ăn Lâm Dung thích nhất nhưng lại cách cô rất xa gấp cho cô.
Lâm Dung thích ăn cá, có một điều cá biển nhìn qua ăn rất tốt, nhưng xương cá rất nhiều, Lâm Dung sợ nhất xương nhỏ trong cá, cô người này sợ phiền toái mà còn sơ ý, luôn luôn bị xương cá mắc kẹt trong cổ họng, đều bị mắc xương cá dọa sợ, cho nên lần nàu nhìn con cá kia nhiều lần cũng chưa dám đụng.
Sau khi Lăng Tị Hiên nhìn thấy, tuy là trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cái gì cũng chưa nói, kéo cái khay qua gắp từng con từng con cá xuống, thuần thục gỡ xương cá, hết sức chuyên chú, cơm cũng không ăn, nói chuyện cũng không ngẩng đầu, gỡ xong rất không dễ dàng, anh bỏ cá tươi ngon không có xương cá vào trong chén của Lâm Dung: "Bây giờ ăn liền không sao, không chê anh bẩn đi?" Biết Lâm Dung thích ăn cá cũng sẽ không ăn cá sau khi gỡ, anh thật là cả ngày đi mua cá, luyện tập nhiều ngày xem nhặt xương cá như thế nào, mới có thể luyện đến trình độ thuần thục như hôm nay.
Không chỉ Lâm Dung, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều sửng sốt, Lâm Dung nói cũng không nói nên lời, Lăng Tị Hiên cừoi hỏi: "Sao lại không ăn? Để anh uy cho em sao?" Ánh mắt nhìn Lâm Dung là nhiệt tình cùng với tình ý có thể nhấn chìm người khác.
Lâm Dung xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều nở nụ cười, Lăng mẹ rất tốt, đã chứng kiến qua Lăng Tị Hiên lột vỏ trái vải hay ăn lòng trắng trứng thay cho Lâm Dung, nên lần này không cảm thấy có vấn đề gì, Lăng Trung Thiên đúng là lần đầu tiên thấy con trai như vậy, trong mắt ông, Lăng Tị Hiên rất ít khuyết điểm, thiếu kiên nhẫn là một khuyết điểm của Lăng Tị Hiên, trong công tác thì thường xuyên phê bình cấp dưới hoặc bị lãnh đạo phê bình cũng là khuyết điểm, nhưng như thế này, anh trong Đoàn Lí Binh đều là nóng tính minh bạch, làm việc gọn gàng linh hoạt, lãnh đạo rất thích; mà tuổi tác Lăng Tị Hiên lại hoàn toàn tương phản, gặp được chuyện gì đều "Không nóng nảy, không nóng nảy", cho nên tất cả mọi người trêu ghẹo nói Lăng Tị Hiên luôn luôn nhanh nửa nhịp, Chu Lập luôn luôn chậm nửa nhịp.
Trong sinh hoạt cũng thế này, bởi vì chán ghét xương cá, anh rất ít ăn cá nhiều xương, mà tình nguyện ăn tôm, nhưng bây giờ lại đồng ý làm chuyện như vậy vì Lâm Dung, lại làm được thuần thục như vậy, cũng không khó tưởng tượng là vì học gỡ xương cá anh đã trả giá ít nhiều. À, xem ra sức mạnh tình yêu quả thật là một thứ vĩ đại, nhớ lại những thứ này, ông cũng nhịn không được nói đùa: "Dung Dung, nhanh ăn đi, không thì chỉ sợ Lăng Tị Hiên thực sự uy cháu rồi."
"Ba..." Nhìn Lâm Dung thật không biết làm gì bây giờ, Lăng Tị Hiên có chút trách ba mình.
"Tốt tốt, nhanh ăn cơm đi, một lát nữa sẽ nguội mất." Mẹ Lăng cười nói.
Lúc này Lâm Dung mới yên tâm ăn cá trong chén, quả nhiên hương vị rất tốt, lúc đầu Lâm Dung vẫn ăn rất cẩn thận, sợ Lăng Tị Hiên gỡ không kĩ, lo lắng vẫn còn xương nhỏ, nhưng chỉ một chút sau cô liền phát hiện mình lo lắng dư thừa - - một cái xương cá cũng không có. Nhớ lại bộ dáng Lăng Tị Hiên vừa chuyên tâm nhặt xương cá, Lâm Dung cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc và ấm áp giống như muốn tràn ra ngoài, vốn dĩ hạnh phúc rất đơn giả, là gặp được một người vì mình nguyện ý nhặt xương cá cả đời.
Lăng Tị Hiên, là người nhất định sẽ làm cho cô cảm động cả đời.
Lăng Tị Hiên giải thích: "Hôm nay là thứ sáu, trường học của em thứ hai tuần sau mới bắt đầu đi học nên chúng ta đi ăn cơm trưa trước, ba mẹ anh đang chờ chúng ta ở trong khách sạn, ăn cơm xong rồi về trường học?"
"Sao anh không thương lượng với em? Em cũng không có năng là món đồ chơi mặc anh điều khiển, anh nghĩ muốn đưa em đi đâu em liền theo đó sao, em không đi!" Lần này cô tức giận thật, Lăng Tị Hiên một chút cũng không tôn trọng cô, chung quy vẫn áp đặt cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không.
Cùng ăn cơm với ba mẹ anh là chủ ý của Lăng Tị Hiên, lúc đầu không nói cho Lâm Dung, là sợ cô nghĩ nhiều, lo lắng, bây giờ thấy cô thật sự tức giận, anh vội vàng dỗ cô: "Dung Dung, em đừng nóng giận, là ba anh muốn gặp em, em không muốn đi thì chúng ta không đi." Nói xong anh điều khiển xe quay trở về.
Lâm Dung quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rất lâu không nói chuyện, cô nghĩ nếu chú Lăng muốn gặp mà mình không đi có phải không đúng không, tuy nhiên bản thân từ nhỏ ỷ sủng mà kiêu, khó tránh khỏi tùy hứng, nhưng không đến mức không lễ phép với trưởng bối như vậy.
Thấy Lâm Dung như vậy, Lăng Tị Hiên cho rằng cô vẫn tức giận, có chút đau lòng, lại có chút tự trách, lấy một bàn tay sờ sờ tóc cô: "Là anh không tốt, Dung Dung, anh không nên đối với em như vậy, anh giải thích được không? Nhưng không phải anh không tôn trọng em, lại càng không coi em là món đồ chơi, hiểu không?" Nhìn Lâm Dung cúi đầu không vui, bộ dáng không nói một câu nào, Lăng Tị Hiên cực kỳ đau lòng, nhưng anh không hiểu tại sao Lâm Dung cho rằng mình không tôn trọng cô, anh sao có thể không tôn trọng cô, rõ ràng là cực kỳ để ý, hận không thể tất cả đều nghe theo cô.
Nhìn Lăng Tị Hiên tự trách, Lâm Dung có chút không đành lòng, cười với anh: "Em không có trách anh, em tức giận là vì sao từ đầu anh không nói cho em biết, nếu không thì chúng ta vẫn nên đi thôi, chú và dì đều đang chờ chúng ta." Lúc Lăng Trung Thiên nằm viện bắt đầu gọi cho cô, Lâm Dung liền biết, thật ra chú Lăng và dì Lăng cùng một dạng, đều là người hòa nhã dễ gần, thậm chí chú Lăng còn dễ gần hơn dì Lăng, ông nói chuyện rất hài hước, có cảm giác rất thân thiết, nói đùa làm Lâm Dung cười ha ha, cho Lâm Dung một cảm giác không có khoảng cách, giống như ba cô. Cho nên Lâm Dung cũng không sợ chú Lăng, ngược lại, cô lại cực kỳ thích chú Lăng.
Lăng Tị Hiên nở nụ cười: "Anh nghĩ em khẩn trương lo lắng, đứa ngốc, lần sau anh không như vậy nữa. Hay là chúng ta không đi, anh gọi điện thoại cho bọn họ." Anh cũng không muốn để Lâm Dung khó xử, đặc biệt là lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ.
"Vậy anh nói như thế nào? Bất luận anh nói như thế nào chú và dì đều nghĩ em không muốn đi." Lâm Dung lo lắng chính là cái này, "Hơn nữa, em rất muốn ăn cơm với chú, chúng ta còn chưa cùng nhau ăn cơm." Đột nhiên Lâm Dung nhớ tới, qua một lần nói điện thoại kia cô biết mình và ba của Lăng Tị Hiên cùng sở thích, làm cho hai người đều cảm thấy khó tin.
"Thật sao? Không được gạt anh." Lăng Tị Hiên có chút không tin, trong lòng anh có chút sợ ba, bởi vì từ nhỏ Lăng Trung Thiên đối với anh cực kỳ nghiêm túc, yêu cầu cũng rất nhiều, thời gian chơi đùa với anh căn bản là không có, Lâm Dung cực kỳ nhát gan, vậy mà lại không sợ, làm cho anh cảm thấy khó tin.
"Ừ, thật mà." Lâm Dung gật đầu,
"Tốt lắm."
Đến khách sạn, chú Lăng và dì Lăng đã gọi một bàn đồ ăn, Lăng Tị Hiên hơi nhíu mày: "Sao mẹ không chờ chúng con đến rồi gọi món ăn?" Nhỡ Lâm Dung không thích ăn thì sao bây giờ?
Mẹ Lăng nở nụ cười: "Đây cũng không phải là mẹ gọi, muốn trách thì trách ba con, là ông ấy muốn gọi."
Lăng Tị Hiên khó hiểu nhìn ba, nhưng Lăng Trung Thiên lại giống như không thấy anh, thân thiết gọi Lâm Dung: "Dung Dung, đến bên cạnh chú, nhìn xem những thứ này có phải đều là món ăn cháu thích không."
Thức ăn Lâm Dung và Lăng Trung Thiên thích đều giống nhau, chạy đến chỗ ngồi cạnh Lăng Trung Thiên ngồi xuống, Lâm Dung nhìn một bàn thức ăn đương nhiên thật cao hứng: "Oa, tuyệt quá! Con đều thích."
"Ha ha, vậy là tốt rồi. Đến đây, chú cho cháu con cua này." Lăng Trung Thiên hưng phấn bừng bừng cho Lâm Dung con cua lớn nhất, đưa thịt đã lột đến chén của Lâm Dung, nhìn Lâm Dung giống như mèo nhỏ thấy cá mà hưng phấn, lại vừa ăn vừa nói: "Cháu đã lâu không có ăn hải sản, ăn ngon quá!", Lăng Trung Thiên nhịn không được nở nụ cười - - đứa bé này diện mạo vốn có thẳng thắn làm cho ông cực kỳ thích, ngày xưa ăn cơm, mọi người bên cạnh đều rất gò bó khẩn trương, làm cho mình cũng ăn không ngon, Lâm Dung lại không chút khách khí nhưng hành động đáng yêu dị thường, không khỏi làm khóe miệng ông hiện ra nụ cười khó có được.
Lăng Tị Hiên ngồi bên cạnh Lâm Dung, mơ hồ không rõ, nhưng thấy Lâm Dung thoải mái như thế mình cũng yên lòng, chọn món ăn Lâm Dung thích nhất nhưng lại cách cô rất xa gấp cho cô.
Lâm Dung thích ăn cá, có một điều cá biển nhìn qua ăn rất tốt, nhưng xương cá rất nhiều, Lâm Dung sợ nhất xương nhỏ trong cá, cô người này sợ phiền toái mà còn sơ ý, luôn luôn bị xương cá mắc kẹt trong cổ họng, đều bị mắc xương cá dọa sợ, cho nên lần nàu nhìn con cá kia nhiều lần cũng chưa dám đụng.
Sau khi Lăng Tị Hiên nhìn thấy, tuy là trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cái gì cũng chưa nói, kéo cái khay qua gắp từng con từng con cá xuống, thuần thục gỡ xương cá, hết sức chuyên chú, cơm cũng không ăn, nói chuyện cũng không ngẩng đầu, gỡ xong rất không dễ dàng, anh bỏ cá tươi ngon không có xương cá vào trong chén của Lâm Dung: "Bây giờ ăn liền không sao, không chê anh bẩn đi?" Biết Lâm Dung thích ăn cá cũng sẽ không ăn cá sau khi gỡ, anh thật là cả ngày đi mua cá, luyện tập nhiều ngày xem nhặt xương cá như thế nào, mới có thể luyện đến trình độ thuần thục như hôm nay.
Không chỉ Lâm Dung, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều sửng sốt, Lâm Dung nói cũng không nói nên lời, Lăng Tị Hiên cừoi hỏi: "Sao lại không ăn? Để anh uy cho em sao?" Ánh mắt nhìn Lâm Dung là nhiệt tình cùng với tình ý có thể nhấn chìm người khác.
Lâm Dung xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều nở nụ cười, Lăng mẹ rất tốt, đã chứng kiến qua Lăng Tị Hiên lột vỏ trái vải hay ăn lòng trắng trứng thay cho Lâm Dung, nên lần này không cảm thấy có vấn đề gì, Lăng Trung Thiên đúng là lần đầu tiên thấy con trai như vậy, trong mắt ông, Lăng Tị Hiên rất ít khuyết điểm, thiếu kiên nhẫn là một khuyết điểm của Lăng Tị Hiên, trong công tác thì thường xuyên phê bình cấp dưới hoặc bị lãnh đạo phê bình cũng là khuyết điểm, nhưng như thế này, anh trong Đoàn Lí Binh đều là nóng tính minh bạch, làm việc gọn gàng linh hoạt, lãnh đạo rất thích; mà tuổi tác Lăng Tị Hiên lại hoàn toàn tương phản, gặp được chuyện gì đều "Không nóng nảy, không nóng nảy", cho nên tất cả mọi người trêu ghẹo nói Lăng Tị Hiên luôn luôn nhanh nửa nhịp, Chu Lập luôn luôn chậm nửa nhịp.
Trong sinh hoạt cũng thế này, bởi vì chán ghét xương cá, anh rất ít ăn cá nhiều xương, mà tình nguyện ăn tôm, nhưng bây giờ lại đồng ý làm chuyện như vậy vì Lâm Dung, lại làm được thuần thục như vậy, cũng không khó tưởng tượng là vì học gỡ xương cá anh đã trả giá ít nhiều. À, xem ra sức mạnh tình yêu quả thật là một thứ vĩ đại, nhớ lại những thứ này, ông cũng nhịn không được nói đùa: "Dung Dung, nhanh ăn đi, không thì chỉ sợ Lăng Tị Hiên thực sự uy cháu rồi."
"Ba..." Nhìn Lâm Dung thật không biết làm gì bây giờ, Lăng Tị Hiên có chút trách ba mình.
"Tốt tốt, nhanh ăn cơm đi, một lát nữa sẽ nguội mất." Mẹ Lăng cười nói.
Lúc này Lâm Dung mới yên tâm ăn cá trong chén, quả nhiên hương vị rất tốt, lúc đầu Lâm Dung vẫn ăn rất cẩn thận, sợ Lăng Tị Hiên gỡ không kĩ, lo lắng vẫn còn xương nhỏ, nhưng chỉ một chút sau cô liền phát hiện mình lo lắng dư thừa - - một cái xương cá cũng không có. Nhớ lại bộ dáng Lăng Tị Hiên vừa chuyên tâm nhặt xương cá, Lâm Dung cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc và ấm áp giống như muốn tràn ra ngoài, vốn dĩ hạnh phúc rất đơn giả, là gặp được một người vì mình nguyện ý nhặt xương cá cả đời.
Lăng Tị Hiên, là người nhất định sẽ làm cho cô cảm động cả đời.
Tác giả :
Hiên Dung