Ưng Đích Diện Cụ
Chương 5
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Định Vũ cũng không bỏ qua việc dò la về Lâu Duật Đường, nhưng mà tên gian xảo Thiệu Vĩnh Côn nhiều lần từ giữa gây khó dễ, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt. Các phương thức liên lạc Lâu Triển Nhung có thể nhớ đều mất đi hiệu lực, Lâu Duật Đường tựa như một con diều đứt dây, xa xôi vô tin tức.
Bất quá linh linh toái toái, anh cũng tìm hiểu được một chút tin tức nhỏ về Ngự Phong Đường,
Từ sau khi Lâu Triển Nhung nhập viện, trong tổ chức như rắn mất đầu phong ba không ngừng, ngoài buồn trong lo, không có một ngày thái bình. Rốt cục cũng hạ màn, dưới thế đánh gọng kìm của Hồng Viễn Bang cùng cảnh sát, đã bắt được sáu cán bộ quan trọng, đem mấy kẻ cao cấp hầu như một lưới bắt hết, kẻ dưới như cây đổ bầy khỉ tan, Ngự Phong Đường chỉ còn chuyện chờ lệnh giải tán là xong việc.
Lục Định Vũ do dự hồi lâu, vẫn là quyết định đem tin tức xấu này nói cho Lâu Triển Nhung.
Ban đầu vốn tưởng rằng Lâu Triển Nhung sẽ nổi bão, không nghĩ tới cậu so với chính mình tưởng tượng còn bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là sắc mặt trầm trọng, cau mày ngồi ở trong sân một đêm. Lục Định Vũ cũng ở bên cậu suốt ngồi một đêm, Lâu Triển Nhung không mở miệng, anh cũng không ra tiếng phiền cậu, hai người cứ im lặng như vậy không tiếng động mà ngồi thắng đến hừng đông, ai cũng không phản ứng ai.
Đến phương đông lúc màn trời sáng lên, Lâu Triển Nhung mệt mỏi thở dài, phun một nhánh cỏ ngậm trong miệng hỏi: “Tôi là đau lòng bang phái của tôi, anh ở trong này ngồi ngốc là thái độ gì?"
“Anh thương tiếc em." Lục Định Vũ ôn nhu nói, Lâu Triển Nhung lắc lắc đầu nằm trên cỏ nằm, đưa tay để trên ánh mắt.
Ngự Phong Đường từng là tất cả của cậu, là phấn đấu cả đời của cậu, trước kia nếu có người dám động vào Ngự Phong Đường, Lâu Triển Nhung không thể nghi ngờ sẽ cùng hắn chiến đấu tới cùng. Chính là ngày hôm qua, sau khi cậu nghe được tin giải tán, dù bị đả kích nhưng cũng không đủ để cậu nổi điên.
Cậu chỉ là… Một mảnh mờ mịt, thập phần mờ mịt, hốt hoảng, không biết đi con đường nào.
Không ngừng mà hồi tưởng từng tí chuyện xưa ở Ngự Phong Đường, Lâu Triển Nhung kinh ngạc phát hiện chính mình lại cuộc sống khuấy động đã qua có chút thờ ơ, thậm chí có vài phần cảm thấy phiền chán.
Mất đi Ngự Phong Đường, tương đương mất linh hồn cùng tín ngưỡng lâu nay, trở thành trắng tay, ngay cả nguồn gốc cũng bị mất. Lâu Triển Nhung hẳn là kinh hoảng, phẫn nộ, đau kịch liệt… Nhưng cậu không có, cậu chỉ cảm thấy thật trống trỗng, mờ mịt luống cuống hư không.
Chẳng lẽ mấy ngày nay quá thư thái, làm một thân nhuệ khí của cậu hóa thành hư ảo?
Hay là ở bên người quá mức ôn nhu này, vì thế bất tri bất giác làm cho người ta sa vào trong đó?
Lâu Triển Nhung đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, trước kia đối mặt với nòng súng của kẻ thù cũng chưa từng sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng. Cậu không khỏi bắt đầu tỉnh lại: mình là không phải quá mức ỷ lại Lục Định Vũ, thế cho nên ý chí chiến đấu đều mất hết?
Ngân ưng cuồng dã kiêu ngạo chẳng lẽ thật sự phải trở thành một tiểu bồ câu bị thuần dưỡng? Cảnh tượng này Lâu Triển Nhung vừa nghĩ tới liền sợ hãi cả người, cậu xoay người ngồi dậy nói: “Tôi phải đi về."
Bản năng muốn chạy trốn cách xa chỗ thế ngoại đào nguyên này, thừa dịp cậu còn chưa quên mình là ai.
“Quay về đâu?" Lục Định Vũ hỏi lại, Lâu Triển Nhung cứng họng, bị nghẹn nói không ra lời.
Cậu ngay cả thân thể của mình đều không có, không gì đến chỗ ở?
Tự làm bậy không thể sống, cậu hiện tại bắt đầu có chút hối hận xuống tay đối với Diệp Hân An. Kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, khiến cho chính mình tiến thối lưỡng nan.
“Triển Nhung, đem nơi này trở thành nhà mình, được không?" Lục Định Vũ ấn bờ vai của cậu, nghiêm mặt nói: “Em không phải hai bàn tay trắng, em còn có anh."
Lâu Triển Nhung nhìn khuôn mặt kiên nghị của nam nhân, tim không khỏi đập gia tốc, quai hàm cũng có chút nóng lên. cậu đối với phản ứng như cô gái hoài xuân của mình trăm tư mà không được kỳ giải, đành phải đổ lỗi cho giấc ngủ không đủ khiến não thiếu máu, cậu đẩy tay ra Lục Định Vũ, hàm hàm hồ hồ mà đáp lại: “Mệt chết, ta đi ngủ trước."
Lục Định Vũ thở phào một hơi, nhắm mắt theo đuôi Lâu Triển Nhung trở về phòng.
Cậu ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, ăn cơm xong vốn đang nghĩ muốn lại đi đi ngủ, kết quả có hai vị khách không mời mà tới.
Một là Thiệu Vĩnh Côn, tháo xuống kính râm, sau khi cùng chủ nhân chào hỏi, cười hì hì nhìn về phía Lâu Triển Nhung nói: “Mỹ nhân, khí sắc ngươi thật sự là tốt lắm không ít, Định Vũ huynh thực biết chiếu cố người thôi."
Một đao gọt trái cây hướng hắn bay tới, tuy rằng thay đổi thân thể, một ít tiểu kĩ không tốn nhiều sức cậu vẫn là có thể thi triển đến bảy tám phầm.
Thiệu Vĩnh Côn nhanh tay lẹ mắt, đem dao chụp lại, tránh cho thảm kịch người đi phía sau hắn bị đâm thành một đống. Mà lúc Lâu Triển Nhung đang nhìn người kia đến liền ngây ngẩn cả người, quả táo trong tay cũng rớt xuống sàn nhà.
“Đến, giới thiệu một chút." Thiệu Vĩnh Côn đem nam nhân trắng nõn nhã nhặn túm đến bên người, nói: “Vị này chính là quân sư Ngự Phong Đường Lâu Duật Đường, hiện tại đang thất nghiệp, xin các vị chiếu cố nhiều hơn."
“Lâu tiên sinh?" Lục Định Vũ lắp bắp kinh hãi, theo bản năng hướng Lâu Triển Nhung bay tới, đang do dự muốn hay không giới thiệu vị chánh chủ này, Lâu Triển Nhung đã đứng lên, vẻ mặt ngũ vị tạp trần, rất nhẹ giọng kêu: “Thúc thúc."
Lâu Duật Đường nhào qua, trong mắt rưng rưng, một tay kéo đứa cháu yếu đuối vào trong lòng, nức nở nói: “Triển mậu… Thúc thúc tìm ngươi thật khổ…"
Thiệu Vĩnh Côn nhu dụi mắt, đối với trường hợp thúc cháu gặp lại này làm cho hắn có một loại hỉ cảm kỳ dị, rất muốn cười, lại đắc nghiêm trang cùng Lâu Duật Đường nắm tay nói: “Trên đường ta đã cho hắn chuẩn bị trước tâm lý, bất quá xem ra hiệu quả quá nhỏ."
Không cần nghĩ muốn cũng biết, nguyên bản đứa cháu thân hình cao gầy đẹp trai biến thành loại chim nhỏ nép vào người này, tóc dài quá vai, hé ra gương mặt tuấn tứ giống hoa nhi, sự chênh lệch thật lớn giữa lòng sông và mặt biển này làm cho người ta thật sự khó tiêu hóa.
Nam nhân hào hoa phong nhã kia ôm Lâu Triển Nhung khóc không thành tiếng, mà Lâu Triển Nhung thực không có thói quen rúc vào trong lòng thúc thúc, một bàn tay vỗ nhẹ bờ vai của hắn an ủi. Lâu Duật Đường có chút cảm động, nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi, Thiệu cảnh quan."
Thiệu Vĩnh Côn có chút kinh ngạc, nhìn cậu một cái, cười nói: “Không dám nhận, ngẫu nhiên cũng muốn làm việc sự."
Hắn nhìn nhìn bên hai người cháu thúc bên kia, đề nghị nói: “Chúng ta đến cửa hiên ngồi một chút đi, ta xem hai người bọn họ còn phải tốn một ít thời gian tự nói lời tạm biệt."
Lục Định Vũ gật đầu, còn săn sóc mà bưng một bình trà lạnh đưa qua, sau đó cùng Thiệu Vĩnh Côn rời khỏi phòng khách, ở cửa hiên nhàn tọa nói chuyện phiếm.
“Cơ thể của ta còn sống!?" Lâu Triển Nhung cả kinh thiếu chút nữa theo trên ghế sa lon té xuống, vốn cậu đã muốn tự nhận xui xẻo, tính đem thân thể vô dụng này sửa chữa, kiên nhẫn dùng, không nghĩ tới Lâu Duật Đường lại cho mang đến một tin vui.
"Đúng vậy a, ngươi không biết?" Lâu Duật Đường cũng có chút kinh ngạc, lập tức nghiến răng nghiến lợi, một quyền nên trên da ghế sa lon nói: “Nhất định là Thiệu Vĩnh Côn lừa ngươi, ta chỉ biết miệng súc sinh kia không một câu lời nói thật!"
TBD: 2 chú cháu này, haizz.. hai thèn công đều khổ như nhau, có thèn "vợ" wá ứ ….Mà Thiệu ca so với Lục ca thì như hồ ly vs gấu, nên chịu khổ nhất vẫn là A Lục.
Nhắc tới đến Thiệu Vĩnh Côn, Lâu Duật Đường liền có vẻ đặc biệt khổ đại cừu thâm, Lâu Triển Nhung vỗ vỗ lưng hắn hỏi: “Họ Thiệu có làm khó dễ ngươi không?"
Lâu Duật Đường xoát cái đỏ mặt, ấp úng nói: “Ta… Ta còn hảo, có người tới tìm trả thù đều được hắn cản lại."
Cái tên biến thái ra vẻ đạo mạo một bên đem hắn bảo hộ đắc cẩn thận, một bên tra tấn đắc hắn sống không bằng chết, đem mình lừa xoay quanh. =)) ngu còn nói
Lâu Duật Đường vừa nghĩ tới những ngày đó liền không dám nghĩ, nhìn thân thể của đứa cháu trước mặt, lại nghĩ tới Ngự Phong Đường ảm đạm giải thể, nhịn không được nổi lên bi thương, túm tay cháu bắt đầu kể khổ. Nhất thung thung, nhất kiện kiện, tự tự huyết, thanh thanh lệ*, Lâu Triển Nhung nghe được nổi trận lôi đình, máu xúc động sôi trào trong ngực, hận không thể xách đao lên ngựa tại chỗ, đi đem Hồng Viễn Bang san bằng.
_*: hãy hiểu là ảnh kể đến hùng hồn bi tráng, nước mũi tèm lem.
Bất quá việc cấp bách, phải đem thân thể cậu đổi trở về, hiện tại cái thân thể gà bệnh này đừng nói chém người, bị người chém còn không đủ tư cách.
“Thúc thúc, trước đừng nói việc này." Lâu Triển Nhung cầm lấy bả vai Lâu Duật Đường, hỏi: “Cơ thể của ta ở nơi nào, bảo tồn như thế nào?"
Lâu Duật Đường sửng sốt một chút, sắc mặt lại bắt đầu xanh, ngón tay run rẩy không ngừng, hắn thở dài, vô cùng đau đớn nói: “Triển Nhung, ngươi trước hít sâu một hơi, sau đó gắng giữ tĩnh táo."
Lâu Triển Nhung như hòa thượng trương nhị sờ không được ý nghĩ, trong lòng nảy lên dự cãm không ổn. Quả nhiên, đáp án của Lâu Duật Đường làm cho cậu ở giờ ngọ mùa hè mà như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân thấu tâm lạnh ——
“Thân thể của ngươi bị Diệp Hân An chiếm cứ, lại tới bên người Tiêu Chấn Hằng, đang tiêu dao khoái hoạt…"
Lâu Triển Nhung giận không kềm được, lập tức vỗ án dựng lên, liền xông ra ngoài.
“Không nghĩ tới Lâu Duật Đường tiên sinh còn trẻ như vậy." Lục Định Vũ vốn còn tưởng rằng là một lão nhân tuổi già sức yếu, kết quả vừa thấy mới phát hiện đối phương rất là trẻ tuổi, một bộ dáng thư sinh nhã nhặn, hoàn toàn không giống người trong hắc đạo đích.
“Đương nhiên, hắn mới ba mươi bốn tuổi mà thôi." Thiệu Vĩnh Côn ha hả cười, nâng chung trà lên nói: “Ngươi đem cậu ta chiếu cố cũng không tồi, hy vọng tiểu tử kia không cần đang ở trong phúc không biết phúc."
Lục Định Vũ từ chối cho ý kiến địa cười cười, Thiệu Vĩnh Côn uống ngụm trà lại hỏi: “Ngươi không trách ta lúc ấy lừa các ngươi?"
Anh lắc đầu, cho dù anh không hề liên quan đến hắc đạo cũng đoán được ý đồ của Thiệu Vĩnh Côn, trước muốn ổn định Lâu Triển Nhung, để cậu không cần đi ra ngoài quấy rối, vì làm cho thực lực Ngự Phong Đường suy yếu mà tranh thủ thời gian.
“Bất quá, ta thật không nghĩ tới ngươi đột nhiên phát thiện tâm, cho hai thúc cháu bọn họ gặp lại." Lục Định Vũ nhìn nam nhân tà ma được xưng là cảnh quan này, “Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn treo hắn lên mà ăn."
“Không có." Thiệu Vĩnh Côn cười mị mắt, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nhất mạt tà khí tính kế, lẩm bẩm: “Cũng không thể đem oan ức toàn bộ đổ lên đầu ta a…"
Lục Định Vũ có chút khó hiểu, đang định hỏi lại, một giây đồng hồ sau anh liền hiểu được ý của những lời này.
Lâu Triển Nhung giống đầu tàu từ phòng khách lao tới, khuôn mặt âm ngoan vặn vẹo, cầm lấy anh rống to: “Mang tôi đi hoa viên thần kỳ! Lập tức!"
Lục Định Vũ không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy lái xe đi. Thiệu Vĩnh Côn cười như con mèo hư trộm được miếng thịt, đem Lâu Duật Đường nhét vào trong xe của mình, cũng đi theo ô-tô, thần tình chờ xem kịch vui.
Toàn thân Lâu Triển Nhung tản mát ra oán khí cường đại, trên mặt u ám, hơn nữa cậu một thân áo trắng tóc rối tung, so với diễn viên từ trong ti vi đi ra không khác biệt lắm. Lục Định Vũ nắm chặt tay lái, thật cẩn thận địa nhìn cầu một cái hỏi: “Vì cái gì muốn đi hoa viên thần kỳ, có việc gấp gì sao?"
Mắt Lâu Triển Nhung lộ ra hung quang, nói: “Cơ thể của tôi ở nơi đó, tôi muốn đi cướp nó cướp về."
“Nga…" Tinh thần Lục Định Vũ ảm đạm một chút, tiếp tục chuyên tâm địa lái xe. Nhưng dao động thoát qua của anh không tránh được mắt của Lâu Triển Nhung, cậu đề cao âm điệu hỏi: “Sao anh giống như không được vui?"
Lục Định Vũ miễn cưỡng cười một cái, thấp giọng nói: “Chúc mừng cậu, rốt cục được đền bù mong muốn."
Lâu Triển Nhung cau mày, không rõ nam nhân này vì cái gì biểu hiện như bị người thiếu tiền không trả, cậu không hờn giận hừ một tiếng nói: “Anh yên tâm, tôi đổi lại cơ thể cũng sẽ nhớ rõ mà báo đáp anh."
" Cậu suy nghĩ nhiều." Lục Định Vũ có chút bất đắc dĩ, nhìn cậu một cái nói: “Tôi nói rồi, cậu bảo trọng mình chính là hồi báo lớn nhất đối với ta."
“Vậy ngươi còn tinh thần sa sút cái rắm!" Lâu Triển Nhung mắng một câu, không được hướng ngoài của sổ xe nhìn xung quanh, cả người đều đắm chìm trong kích động sắp đem cơ thể đoạt về.
Lục Định Vũ không muốn dập tắt hưng phấn của cậu, chính là thật sự không thể biểu hiện ra vui sướng.
Có một loại cảm giác khổ sở như Lâu Triển Nhung sắp không hề thuộc về mình, tuy rằng cậu cho tới bây giờ chưa từng là của mình. Bên môi Lục Định Vũ tràn ra một cái cười khổ mơ hồ, chuồng bồ câu nhỏ hẹp như thế nào có thể ràng buộc dã tâm bừng bừng của hùng ưng? Sợ là sớm chiều ở chung, thân mật đến sinh ra lỗi giác sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, kia cũng chỉ là sự trầm mê mà anh nhất sương tình nguyện mà thôi. Lâu Triển Nhung chưa bao giờ từng đối với anh có chút lưu luyến, đến lúc nên rời đi, cậu cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Không nên có cảm tình, chỉ biết cho mình tăng thêm thống khổ thôi, Lục Định Vũ hiện tại muốn nhấm nháp đầy đủ loại tư vị buồn bả thất tình này rồi, nam nhân quá mức chân thật, vĩnh viễn không thể ở loại chuyện thất tình lạnh nhạt này.
“Định Vũ, đuổi theo chiếc xe kia!" Lâu Triển Nhung hai mắt sáng ngời, cầm lấy bờ vai của anh kêu lên. Lục Định Vũ bỏ qua suy nghĩ phức tạp hổn độn của anh, đem chân ga giẫm lên, hướng nơi Lâu Triển Nhung gào thét lao tới.
Ai, thực thật đáng buồn, anh vì cậu có thể liều lĩnh, vượt lửa qua sông không chối từ, cậu lại ngay cả tầm mắt đều keo kiệt không dừng lại một lát bên người anh.
Kết luận: tự mình đa tình xứng đáng.
Chiếc xe phía trước vòng vo, Lục Định Vũ vừa chuyển tay lái, hướng bên cạnh một rãnh hẹp cắm vào đi, theo miệng rãnh xuyên ra, một cước gọn gàng vừa lúc chắn trước xe ở Tiêu Chấn Hằng.
Tiêu Chấn Hằng bị bắt dừng xe xuống dưới dựng thẳng ngón giữa: “Muốn chết a!? Có biết lái xe không!?"
Người thành thật Lục Định Vũ chưa từng có vi phạm luật lệ không khỏi có chút xấu hổ, Lâu Triển Nhung gặp lại cừu nhân hết sức đỏ mắt, mở cửa xe vọt xuống, hướng mỹ nam tử phía sau Tiêu Chấn Hằng rống to: “Diệp Hân An tên đồng tính luyến ái ngươi này! Đem cơ thể trả lại cho ta!" =.= T! Chữi người ta cũng không nhìn lại mình thích đực hay cái.
Người qua đường đều ghé mắt, ở trước mặt chúng chửi bậy như vậy thật sự quá thất lễ. Lục Định Vũ một đầu đầy mồ hôi lạnh, cuống quít xuống xe đem Lâu Triển Nhung ôm ngang, gấp giọng khuyên nhủ: “Triển Nhung, Triển Nhung, ngươi không cần xúc động."
Tiểu bồ câu tuy rằng đằng đằng sát khí, chính là sức chiến đấu thật sự bé nhỏ không đáng kể, nếu cậu ngăn lại trễ, nhất định sẽ diễm ra thảm kịch lấy trứng chim chọi đá.
Bị Lục Định Vũ gắt gao cốc vào trong ngực, Lâu Triển Nhung chỉ còn có thế há miệng nhỏ phát uy, cậu chửi ầm lên thô tục hết bài này đến bài khác, khó nghe có bao nhiêu có bấy nhiêu, tiểu bạch kiểm tuấn tú trở nên hung thần ác sát, một bộ biểu tình hận không thể phải sinh cạm thịt.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lục Định Vũ xấu hổ muốn chết, rất muốn đem tên phát điên này đánh bất tỉnh tha đi, chính là vẫn luyến tiếc xuống tay, đành phải mặt đỏ tai hồng hướng hai người đối diện giải thích: “Tinh thần cậu ta có chút không ổn… Các ngươi đừng để ý."
Tiêu Chấn Hằng cùng Diệp Hân An liếc mắt lẫn nhau một cái, lộ ra thần sắc khó có thể tin, bọn họ chuyển hướng Tiểu Bạch cáp còn đang giãy giụa hỏi: “Ngươi là… Lâu Triển Nhung?"
Lâu Triển Nhung mắt phiếm hồng ti trạng như lệ quỷ, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hân An đang chiếm thân thể của cậu, rồi sau đó giả "nai" đánh giá khuôn mặt của cậu, thấp giọng nói: “Thật khá a… Ngươi như thế nào biến thành như vậy?"
Người này là cố ý ở vết thương của cậu sát muối sao? Lâu Triển Nhung thiếu chút nữa hộc máu, Lục Định Vũ sợ cậu tức đến bạo can, cánh tay cường kiện đưa cậu vòng vào trong ngực, vuốt đầu của cậu thuận khí ôn nhu trấn an: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tức giận không có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì."
Lâu Triển Nhung một trận mê muội, thật đúng là bị anh trấn an xuống, tạm thời tắt lửa, ngoan ngoãn địa oa ở trong lòng Lục Định Vũ —— kỳ thật là thể lực hao tổn rất nghiêm trọng, không đủ phát động công kích tiếp theo mà thôi.
Tiêu Chấn Hằng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo chuyển thành hồ nghi, cuối cùng rốt cục nhịn không được, cất tiếng cười to.
Hai cái đối thủ vương không thấy vương một mất một còn, qua một trận sinh tử giao chiến, thế nhưng lại ở loại tình huống này gặp lại. Tiêu Chấn Hằng nhìn tiểu bạch kiểm trương âm nhu tuấn tú Lâu Triển Nhung kia, ôm bụng, cười đến thượng khí bất tiếp hạ khí.
“Chấn Hằng, ngươi khắc chế một ít." Diệp Hân An vỗ sau lưng của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhắc nhở. Lâu Triển Nhung đáng thương, bị nói vậy đã nhận hết đả kích, vẫn là không cần để cậu ta họa vô đơn chí, miễn cho đem con thỏ này bức nóng nảy cũng cắn người.
Tiếng cười không kiêng nể gì khơi lửa giận của cậu lên tới trời, Lâu Triển Nhung đời này chưa từng giận như vậy. Khuất nhục, uể oải, phẫn nộ, thù hận… Đan vào thành chiếc lưới không thấy mặt trời, đem từ đầu cậu bao lại, khơi gợi bản năng của ác điểu, muốn phá tan tầng lá chắn làm cho cậu hít thở không thông này.
Một đôi tay ấm áp từ vai trợt xuống, nhẹ nhàng ấn thắt lưng cậu, bàn tay ấm áp khiến cậu từ trong cơn cuồng loạn thanh tỉnh, đầu lại bắt đầu vận chuyển bình thường.
Vừa lúc này Thiệu Vĩnh Côn cùng Lâu Duật Đường cũng đuổi tới, hiểu rõ toàn bộ đã đông đủ, vì thế Lục Định Vũ đem Lâu Triển Nhung ôm trở về trong xe, thực ăn ý đối mặt vài người khác gật đầu hiểu ý, ba chiếc xe xếp thành một hàng, hướng hoa viên thần kỳ chạy tới.
Hai đại thủ lãnh trận doanh đối địch ngồi cùng bàn ăn cơm, chính giữa còn có cảnh giới tinh anh cùng dân chúng bình dân, cảnh tượng này trở thành cảnh chưa từng có trong lịch sử hắc bang,
Bất quá, có lẽ xưng bọn họ là tiền thủ lãnh có điều hợp hơn, dù sao Hồng Viễn Bang đã chuyển hình, bắt đầu buôn bán nghiêm chỉnh, mà Ngự Phong Đường chịu khổ giải tán, ngay cả tổng bộ đều bị diệt.
Nghĩ đến đây cái, Lâu Triển Nhung liền đau lòng không thôi, đối với một bàn mỹ thực quý và lạ khó có thể cầm đũa. Lục Định Vũ tọa ở bên cạnh hắn, giống cái mẹ già đối với hắn hết lòng chiếu cố, Lâu Triển Nhung mới miễn cưỡng ăn vài miếng, cũng là nhạt nhẽo không có mùi vị.
Mà bọn đối diện, Tiêu Chấn Hằng cùng Diệp Hân An kia náo nhiệt hơn, cái họ Tiêu quả nhiên mặt hậu tâm hắc, không coi ai ra gì. Vẫn hôn nhẹ thân mật đút Diệp Hân An, nhưng thật ra biến Diệp Hân An thập phần không được tự nhiên, đỏ mặt nhắc nhở hắn không cần quá kiêu ngạo.
Loại hành động e sợ thiên hạ bất loạn này của hắn làm cho bại tướng dưới tay giận sôi gan, Lâu Triển Nhung bỏ lại chiếc đũa, ánh mắt sắc bén trên hai người bọn họ quét tới quét lui, giống dao nhỏ bổ cả người phát đau.
Tiêu Chấn Hằng da dày thịt béo, bất vi sở động, Diệp Hân An lại không có định lực mạnh như vậy, hắn có chút khiếp đảm địa nhìn Lâu Triển Nhung, thật cẩn thận địa mở miệng: “Lâu tiên sinh, có chuyện gì chờ sau khi ăn cơm xong giải quyết được không?"
Tuy rằng đối phương thay đổi một ngoại hình xinh đẹp như hoa, bất quá khí thế dũng mãnh phát ra vẫn đủ để cho lương dân vô tội như hắn hết hồn. Diệp Hân An chưa quên trước mặt người này từng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, trình độ tâm ngoan thủ lạt chưa chắc sẽ bởi vì thay đổi thân thể mà hơi giảm. Hơn nữa Lâu Triển Nhung rõ ràng là hướng về phía chính mình tới, tuy rằng cậu ta hiện tại thân hư thể yếu, ngay cả gà đều giết không chết, nhưng là rất khó cam đoan người này sẽ không chó cùng rứt giậu, ám hạ độc thủ hại mình.
Vừa nhìn thấy nam nhân không tiền đồ chiếm lấy thân thể của chính mình, còn dùng mặt mình làm ra cái loại biểu tình tiểu động vật bị kinh hách, Lâu Triển Nhung liền một cỗ khí nảy lên. Cậu âm ngoan đảo qua mặt "mình", nhìn nhìn lại Tiêu Chấn Hằng tràn ngập dục giữ lấy để tay trên lưng Diệp Hân An, không khỏi cơn tức càng tăng lên, bởi vì cậu đột nhiên nghĩ tới một sự thật vô cùng đáng sợ có khả năng sẽ phát sinh.
Tiêu Chấn Hằng cùng Diệp Hân An, nguyên vốn là một đôi tình lữ, tử GAY đối tử GAY, mến gian tình nhiệt, sớm cùng một chỗ lăn nhiều ít cũng về đến giường. Như vậy hiện tại Diệp Hân An chiếm cứ thân thể cậu, ai có thể bảo chứng hắn không lên giường với Tiêu Chấn Hằng, dùng thân thể của chính mình làm ra việc cẩu thả gì?
Vừa nghĩ tới bộ dáng hai người ở trên giường lăn qua lăn lại, Lâu Triển Nhung liền theo bản năng buồn nôn, một thân nổi da gà đi, trên mu bàn tay đều nổi lên sao nhiều điểm nhỏ nhô ra. Lục Định Vũ không rõ tiền căn hậu quả, còn tưởng rằng cậu bị dị ứng với rượu, bắt lấy một bàn tay cậu, cau mày hấp tấp hỏi: “Ngứa sao? Muốn xứt dược không?"
“Đi chết đi!" Lâu Triển Nhung đang ở nổi nóng, sóng xung kích gặp giả có phân, một phen bỏ tay anh ra, khiến Lục Định Vũ có chút ảm đạm mất mác.
May mắn Thiệu Vĩnh Côn ngồi ở bên cạnh hảo tâm giải thích: “Diệp Hân An là tiểu tình nhân của Tiêu Chấn Hằng, Lâu Triển Nhung đem người ta bắt cóc làm con tin, kết quả chính mình cũng ăn một viên đạn, sau khi đưa đến bệnh viện thân thể còn bị Diệp Hân An chiếm, chính mình đành phải hoàn hồn đến trên người Ngả Tĩnh Vân. Hiện tại Diệp Hân An lại tới bên người Tiêu Chấn Hằng, Lâu đường chủ thật sự là tiền mất tật mang, thẹn quá thành giận cũng là thực bình thường … Ngô!"
Lâu Duật Đường ở dưới bàn ngoan giẫm lên chân của hắn, Thiệu Vĩnh Côn bị đau, ngậm miệng lại. Lục Định Vũ bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt nửa đồng tình nửa bất đắc dĩ nhìn Lâu Triển Nhung, phóng xuất ra trách cứ không tiếng động: làm người phải phúc hậu, chuyện xấu làm nhiều lắm dễ dàng bi tảng đá đạp chân của mình, xem đi, cái này kêu là nợ tháng sáu còn phải trả*.
_*: chém ó, thông cảm bỏ qua câu nỳ dùm.
Lâu Triển Nhung bị anh nhìn có chút chột dạ, lo lắng kêu lên: “Quy củ trên đường chính là hắc ăn hắc, ai quyền cứng ai có lý, ai kêu hắn không nên dính vào Tiêu Chấn Hằng? Ta đem não động đến trên người hắn có gì không đúng?"
A! Người này quả nhiên là nhân tài kiệt xuất không nói lý, Diệp Hân An xoa bóp thái dương, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Hiện tại hình như là quả đấm của ta cứng rắn một chút, Lâu tiên sinh, ngươi đã biết là ai chiếm ai rồi, kia ngượng ngùng, khối thân thể này ta chiếm rồi, đừng hy vọng ta sẽ trả lại cho ngươi."
Quả nhiên là người tao nhã, cho dù ngôn ngữ khiêu khích người cũng nói ra một cách mềm nhẹ hiền làn, không mang theo một chút cơn tức. Lục Định Vũ nhịn không được cho hắn một ánh mắt tán thưởng, thuận tiện đánh giá diện mạo trước kia của Lâu Triển Nhung.
Khuôn mặt tuấn suất không thua sao kim, ánh mắt sáng ngời hữu thần, dáng người thon dài kiện mỹ, da thịt màu mạch tản ra hơi thở ánh mặt trời, cho dù đứng bất động, cũng có thể cho người ta thấy sự mạnh mẽ cùng nhanh nhẹn trải qua nhiều năm rèn luyện.
Trách không được Lâu Triển Nhung đối với thân thể này vô cùng chấp nhất, nằm mộng đều muốn bắt nó cướp về. Lục Định Vũ lại quay đầu nhìn xem mỹ nam tử yếu liễu đón gió bên người này, thở dài, nghĩ thầm nếu như là ta chiếm thân thể của ngươi cũng sẽ không muốn trả lại.
Bất quá, hiện tại làm cho Lâu Triển Nhung hao tổn tâm trí, không phải vấn đề Diệp Hân An có trả hay không, mà là vấn đề cậu có dám thu hay không.
Vừa nghĩ tới thân thể của mình bị đối thủ một mất một còn quyển quyển xoa xoa, kỵ đến áp đi, Lâu Triển Nhung da đầu đều đã tê rần, thấy lạnh cả người từ sau lưng lủi đi lên, cậu kích động đến xanh mặt mắng: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Ta muốn một khối thân thể bị nam nhân thống qua mông để làm gì? Ghê tởm chết!"
Lâu Duật Đường sắc mặt có điểm khó coi, Tiêu Chấn Hằng phút chốc đứng dậy quát: “Miệng sạch sẽ chút cho ta!"
Sách! Nếu không phải hắn biến thành bộ dạng yếu đuối như vậy, chính mình đã sớm vung quyền lên, đem Lâu Triển Nhung sửa thành trái bí đỏ thối nát.
“Chấn Hằng, đừng nóng giận." Diệp Hân An đem hắn kéo ngồi trở về, một tay vỗ lồng ngực của hắn nhẹ giọng nói: “Chó nhà có tang khiến cho hắn sủa ghê lắm so đo với thứ này làm gì?" ác… một thời tiểu bạch kiểm đây sao = =, bị chồng dạy hư chắc!
Nói đúng, cùng chó rơi xuống nước không chấp nhặt liền có vẻ rất phong độ, cơn tức của Tiêu Chấn Hằng bị hắn vỗ vài cái tức, bàn tay to duỗi ra, đem Diệp Hân An lãm ngồi ở trên đùi, thấp giọng cười nói: “Đúng là Hân An tối tri kỷ của ta, lại thông tình đạt lý."
Diệp Hân An đỏ mặt, cánh tay vòng qua cổ hắn, thuận theo mà rúc vào trong lòng nam nhân.
Xem một màn đơn giản duy mỹ này, ở trong mắt Lâu Triển Nhung, không khác nào một viên thiên lôi lớn, tạc đắc cả người cậu cháy đen, tóc đều dựng thẳng lên. Tay hắn giống trúng gió giống nhau run rẩy cái không ngừng, chỉ vào cái cẩu nam nam lợi dụng thân thể của chính mình lấy lòng a dua cùng đối thân thể của chính mình muốn làm gì thì làm, tức giận đến nói không ra lời.
Còn ngại hắn không có tức đến chảy máu não, Tiêu Chấn Hằng tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu cho cậu, hắn khẳng cắn vành tai Diệp Hân An, dùng âm lượng tất cả mọi người có thể nghe thấy “Thì thầm": “Bảo bối, ngươi tối hôm qua cũng thật nhiệt tình, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới gắt gao cắn ta không tha, kẹp ta đến xương cốt đều mềm, mỗi lần ta cắm vào nơi đó, còn có thể chủ động lắc mông triền ở trên người của ta, vẫn bảo ta bắn ở bên trong…" chơi ac’ =)))
Diệp Hân An mặt đỏ đến bốc hơi nước, cau mày thấp xích: “Chấn Hằng, không cần làm trò trước mắt người khác nói việc này."
Tiêu Chấn Hằng cười xấu xa, một bàn tay vỗ vào trên mông hắn nói: “Nên đánh, đã quên ngươi ngày hôm qua bảo ta cái gì?"
Một bàn đầy nhân nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, Lâu Triển Nhung lại còn thở ra không có hít vào.
Chỉ thấy Diệp Hân An chần chờ một lát, đầu hướng Tiêu Chấn Hằng để sát vào chút, nhẹ giọng phun ra rõ ràng hai chữ:
“Lão công…"
Một tiếng này “Lão công" thành áp cắt đứt cái phao cúi cùng trên lưng. Lâu Triển Nhung sắc mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, đẩy ra ghế dựa lắc lắc lắc lắc mà đứng dậy, cậu hướng phía sau lui về hai bước, thắt lưng khom một cái ói ra. Tội nghiệp +0+.. amum
Tất cả đều bịt mũi, Lục Định Vũ khẩn trương đứng dậy dìu cậu, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cậu, một tay cầm chén nước. Lâu Triển Nhung không ăn cái gì vậy, rất nhanh ra ra hết trữ hàng trong dạ dày, cảm giác ghê tởm vẫn còn xông lên, ngay cả nước dạ dày đều phun ra.
Rất thảm … Trong ánh mắt Lục Định Vũ nhìn cậu tràn ngập thương tiếc, chờ cậu rốt cục sắc mặt trắng bệchmà ngã vào trong khuỷu tay mình. Lục Định Vũ lau khô khuôn mặt cho cậu, thập phần áy náy về phía chủ nhân, sau đó đem Lâu Triển Nhung ôm ngang lấy, vội vàng cáo từ rời đi.
Bữa cơm này ăn không vô nữa, Tiêu Chấn Hằng kêu người hầu tới thu thập bãi nôn trên mặt đất, người một bàn di chuyển quân đội đến phòng khách uống trà. Lâu Duật Đường lo lắng cháu, liên tiếp cấu ống tay áo Thiệu Vĩnh Côn, âm thầm thúc giục hắn chạy lấy người, Thiệu Vĩnh Côn cười mỉm đẩy ra tay hắn nói: “Cậu ta hiện tại sẽ không muốn gặp ngươi, ngươi cũng đừng đi thêm phiền."
Chịu khổ kiếm chuyện vất vả, ném hết thẩy cho trung khuyển Lục Định Vũ là đủ rồi, dù sao hắn bị nô dịch cũng rất vui vẻ.
“Có thể hay không đem cậu ta chỉnh rất thảm?" Diệp Hân An có chút tâm không đành lòng, Lâu Triển Nhung hiện tại thoạt nhìn nhu yếu ớt quá, vạn nhất bị tức thành ra có chuyện gì không hay xảy ra, đám người bọn họ khó trách khỏi tự trách.
“Ngươi a, chính là người quá tốt." Tiêu Chấn Hằng cưng chiều chìm đắm xoa bóp mặt của hắn, lắc đầu cười khẽ, chậc chậc thở dài: “Tên kia thật sự là hảo cẩu vận, đụng phải một tên tiểu tử ngốc như vậy đi theo làm tùy tùng mà hầu hạ hắn."
Nghĩ đến bộ dáng che chở ái thê của Lục Định Vũ kia, mọi người nhịn không được ha hả cười đi ra, mà ngay cả mặt Lâu Duật Đường vẫn bình tĩnh cũng nhu hòa rất nhiều.
Bất quá linh linh toái toái, anh cũng tìm hiểu được một chút tin tức nhỏ về Ngự Phong Đường,
Từ sau khi Lâu Triển Nhung nhập viện, trong tổ chức như rắn mất đầu phong ba không ngừng, ngoài buồn trong lo, không có một ngày thái bình. Rốt cục cũng hạ màn, dưới thế đánh gọng kìm của Hồng Viễn Bang cùng cảnh sát, đã bắt được sáu cán bộ quan trọng, đem mấy kẻ cao cấp hầu như một lưới bắt hết, kẻ dưới như cây đổ bầy khỉ tan, Ngự Phong Đường chỉ còn chuyện chờ lệnh giải tán là xong việc.
Lục Định Vũ do dự hồi lâu, vẫn là quyết định đem tin tức xấu này nói cho Lâu Triển Nhung.
Ban đầu vốn tưởng rằng Lâu Triển Nhung sẽ nổi bão, không nghĩ tới cậu so với chính mình tưởng tượng còn bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là sắc mặt trầm trọng, cau mày ngồi ở trong sân một đêm. Lục Định Vũ cũng ở bên cậu suốt ngồi một đêm, Lâu Triển Nhung không mở miệng, anh cũng không ra tiếng phiền cậu, hai người cứ im lặng như vậy không tiếng động mà ngồi thắng đến hừng đông, ai cũng không phản ứng ai.
Đến phương đông lúc màn trời sáng lên, Lâu Triển Nhung mệt mỏi thở dài, phun một nhánh cỏ ngậm trong miệng hỏi: “Tôi là đau lòng bang phái của tôi, anh ở trong này ngồi ngốc là thái độ gì?"
“Anh thương tiếc em." Lục Định Vũ ôn nhu nói, Lâu Triển Nhung lắc lắc đầu nằm trên cỏ nằm, đưa tay để trên ánh mắt.
Ngự Phong Đường từng là tất cả của cậu, là phấn đấu cả đời của cậu, trước kia nếu có người dám động vào Ngự Phong Đường, Lâu Triển Nhung không thể nghi ngờ sẽ cùng hắn chiến đấu tới cùng. Chính là ngày hôm qua, sau khi cậu nghe được tin giải tán, dù bị đả kích nhưng cũng không đủ để cậu nổi điên.
Cậu chỉ là… Một mảnh mờ mịt, thập phần mờ mịt, hốt hoảng, không biết đi con đường nào.
Không ngừng mà hồi tưởng từng tí chuyện xưa ở Ngự Phong Đường, Lâu Triển Nhung kinh ngạc phát hiện chính mình lại cuộc sống khuấy động đã qua có chút thờ ơ, thậm chí có vài phần cảm thấy phiền chán.
Mất đi Ngự Phong Đường, tương đương mất linh hồn cùng tín ngưỡng lâu nay, trở thành trắng tay, ngay cả nguồn gốc cũng bị mất. Lâu Triển Nhung hẳn là kinh hoảng, phẫn nộ, đau kịch liệt… Nhưng cậu không có, cậu chỉ cảm thấy thật trống trỗng, mờ mịt luống cuống hư không.
Chẳng lẽ mấy ngày nay quá thư thái, làm một thân nhuệ khí của cậu hóa thành hư ảo?
Hay là ở bên người quá mức ôn nhu này, vì thế bất tri bất giác làm cho người ta sa vào trong đó?
Lâu Triển Nhung đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, trước kia đối mặt với nòng súng của kẻ thù cũng chưa từng sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng. Cậu không khỏi bắt đầu tỉnh lại: mình là không phải quá mức ỷ lại Lục Định Vũ, thế cho nên ý chí chiến đấu đều mất hết?
Ngân ưng cuồng dã kiêu ngạo chẳng lẽ thật sự phải trở thành một tiểu bồ câu bị thuần dưỡng? Cảnh tượng này Lâu Triển Nhung vừa nghĩ tới liền sợ hãi cả người, cậu xoay người ngồi dậy nói: “Tôi phải đi về."
Bản năng muốn chạy trốn cách xa chỗ thế ngoại đào nguyên này, thừa dịp cậu còn chưa quên mình là ai.
“Quay về đâu?" Lục Định Vũ hỏi lại, Lâu Triển Nhung cứng họng, bị nghẹn nói không ra lời.
Cậu ngay cả thân thể của mình đều không có, không gì đến chỗ ở?
Tự làm bậy không thể sống, cậu hiện tại bắt đầu có chút hối hận xuống tay đối với Diệp Hân An. Kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, khiến cho chính mình tiến thối lưỡng nan.
“Triển Nhung, đem nơi này trở thành nhà mình, được không?" Lục Định Vũ ấn bờ vai của cậu, nghiêm mặt nói: “Em không phải hai bàn tay trắng, em còn có anh."
Lâu Triển Nhung nhìn khuôn mặt kiên nghị của nam nhân, tim không khỏi đập gia tốc, quai hàm cũng có chút nóng lên. cậu đối với phản ứng như cô gái hoài xuân của mình trăm tư mà không được kỳ giải, đành phải đổ lỗi cho giấc ngủ không đủ khiến não thiếu máu, cậu đẩy tay ra Lục Định Vũ, hàm hàm hồ hồ mà đáp lại: “Mệt chết, ta đi ngủ trước."
Lục Định Vũ thở phào một hơi, nhắm mắt theo đuôi Lâu Triển Nhung trở về phòng.
Cậu ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, ăn cơm xong vốn đang nghĩ muốn lại đi đi ngủ, kết quả có hai vị khách không mời mà tới.
Một là Thiệu Vĩnh Côn, tháo xuống kính râm, sau khi cùng chủ nhân chào hỏi, cười hì hì nhìn về phía Lâu Triển Nhung nói: “Mỹ nhân, khí sắc ngươi thật sự là tốt lắm không ít, Định Vũ huynh thực biết chiếu cố người thôi."
Một đao gọt trái cây hướng hắn bay tới, tuy rằng thay đổi thân thể, một ít tiểu kĩ không tốn nhiều sức cậu vẫn là có thể thi triển đến bảy tám phầm.
Thiệu Vĩnh Côn nhanh tay lẹ mắt, đem dao chụp lại, tránh cho thảm kịch người đi phía sau hắn bị đâm thành một đống. Mà lúc Lâu Triển Nhung đang nhìn người kia đến liền ngây ngẩn cả người, quả táo trong tay cũng rớt xuống sàn nhà.
“Đến, giới thiệu một chút." Thiệu Vĩnh Côn đem nam nhân trắng nõn nhã nhặn túm đến bên người, nói: “Vị này chính là quân sư Ngự Phong Đường Lâu Duật Đường, hiện tại đang thất nghiệp, xin các vị chiếu cố nhiều hơn."
“Lâu tiên sinh?" Lục Định Vũ lắp bắp kinh hãi, theo bản năng hướng Lâu Triển Nhung bay tới, đang do dự muốn hay không giới thiệu vị chánh chủ này, Lâu Triển Nhung đã đứng lên, vẻ mặt ngũ vị tạp trần, rất nhẹ giọng kêu: “Thúc thúc."
Lâu Duật Đường nhào qua, trong mắt rưng rưng, một tay kéo đứa cháu yếu đuối vào trong lòng, nức nở nói: “Triển mậu… Thúc thúc tìm ngươi thật khổ…"
Thiệu Vĩnh Côn nhu dụi mắt, đối với trường hợp thúc cháu gặp lại này làm cho hắn có một loại hỉ cảm kỳ dị, rất muốn cười, lại đắc nghiêm trang cùng Lâu Duật Đường nắm tay nói: “Trên đường ta đã cho hắn chuẩn bị trước tâm lý, bất quá xem ra hiệu quả quá nhỏ."
Không cần nghĩ muốn cũng biết, nguyên bản đứa cháu thân hình cao gầy đẹp trai biến thành loại chim nhỏ nép vào người này, tóc dài quá vai, hé ra gương mặt tuấn tứ giống hoa nhi, sự chênh lệch thật lớn giữa lòng sông và mặt biển này làm cho người ta thật sự khó tiêu hóa.
Nam nhân hào hoa phong nhã kia ôm Lâu Triển Nhung khóc không thành tiếng, mà Lâu Triển Nhung thực không có thói quen rúc vào trong lòng thúc thúc, một bàn tay vỗ nhẹ bờ vai của hắn an ủi. Lâu Duật Đường có chút cảm động, nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi, Thiệu cảnh quan."
Thiệu Vĩnh Côn có chút kinh ngạc, nhìn cậu một cái, cười nói: “Không dám nhận, ngẫu nhiên cũng muốn làm việc sự."
Hắn nhìn nhìn bên hai người cháu thúc bên kia, đề nghị nói: “Chúng ta đến cửa hiên ngồi một chút đi, ta xem hai người bọn họ còn phải tốn một ít thời gian tự nói lời tạm biệt."
Lục Định Vũ gật đầu, còn săn sóc mà bưng một bình trà lạnh đưa qua, sau đó cùng Thiệu Vĩnh Côn rời khỏi phòng khách, ở cửa hiên nhàn tọa nói chuyện phiếm.
“Cơ thể của ta còn sống!?" Lâu Triển Nhung cả kinh thiếu chút nữa theo trên ghế sa lon té xuống, vốn cậu đã muốn tự nhận xui xẻo, tính đem thân thể vô dụng này sửa chữa, kiên nhẫn dùng, không nghĩ tới Lâu Duật Đường lại cho mang đến một tin vui.
"Đúng vậy a, ngươi không biết?" Lâu Duật Đường cũng có chút kinh ngạc, lập tức nghiến răng nghiến lợi, một quyền nên trên da ghế sa lon nói: “Nhất định là Thiệu Vĩnh Côn lừa ngươi, ta chỉ biết miệng súc sinh kia không một câu lời nói thật!"
TBD: 2 chú cháu này, haizz.. hai thèn công đều khổ như nhau, có thèn "vợ" wá ứ ….Mà Thiệu ca so với Lục ca thì như hồ ly vs gấu, nên chịu khổ nhất vẫn là A Lục.
Nhắc tới đến Thiệu Vĩnh Côn, Lâu Duật Đường liền có vẻ đặc biệt khổ đại cừu thâm, Lâu Triển Nhung vỗ vỗ lưng hắn hỏi: “Họ Thiệu có làm khó dễ ngươi không?"
Lâu Duật Đường xoát cái đỏ mặt, ấp úng nói: “Ta… Ta còn hảo, có người tới tìm trả thù đều được hắn cản lại."
Cái tên biến thái ra vẻ đạo mạo một bên đem hắn bảo hộ đắc cẩn thận, một bên tra tấn đắc hắn sống không bằng chết, đem mình lừa xoay quanh. =)) ngu còn nói
Lâu Duật Đường vừa nghĩ tới những ngày đó liền không dám nghĩ, nhìn thân thể của đứa cháu trước mặt, lại nghĩ tới Ngự Phong Đường ảm đạm giải thể, nhịn không được nổi lên bi thương, túm tay cháu bắt đầu kể khổ. Nhất thung thung, nhất kiện kiện, tự tự huyết, thanh thanh lệ*, Lâu Triển Nhung nghe được nổi trận lôi đình, máu xúc động sôi trào trong ngực, hận không thể xách đao lên ngựa tại chỗ, đi đem Hồng Viễn Bang san bằng.
_*: hãy hiểu là ảnh kể đến hùng hồn bi tráng, nước mũi tèm lem.
Bất quá việc cấp bách, phải đem thân thể cậu đổi trở về, hiện tại cái thân thể gà bệnh này đừng nói chém người, bị người chém còn không đủ tư cách.
“Thúc thúc, trước đừng nói việc này." Lâu Triển Nhung cầm lấy bả vai Lâu Duật Đường, hỏi: “Cơ thể của ta ở nơi nào, bảo tồn như thế nào?"
Lâu Duật Đường sửng sốt một chút, sắc mặt lại bắt đầu xanh, ngón tay run rẩy không ngừng, hắn thở dài, vô cùng đau đớn nói: “Triển Nhung, ngươi trước hít sâu một hơi, sau đó gắng giữ tĩnh táo."
Lâu Triển Nhung như hòa thượng trương nhị sờ không được ý nghĩ, trong lòng nảy lên dự cãm không ổn. Quả nhiên, đáp án của Lâu Duật Đường làm cho cậu ở giờ ngọ mùa hè mà như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân thấu tâm lạnh ——
“Thân thể của ngươi bị Diệp Hân An chiếm cứ, lại tới bên người Tiêu Chấn Hằng, đang tiêu dao khoái hoạt…"
Lâu Triển Nhung giận không kềm được, lập tức vỗ án dựng lên, liền xông ra ngoài.
“Không nghĩ tới Lâu Duật Đường tiên sinh còn trẻ như vậy." Lục Định Vũ vốn còn tưởng rằng là một lão nhân tuổi già sức yếu, kết quả vừa thấy mới phát hiện đối phương rất là trẻ tuổi, một bộ dáng thư sinh nhã nhặn, hoàn toàn không giống người trong hắc đạo đích.
“Đương nhiên, hắn mới ba mươi bốn tuổi mà thôi." Thiệu Vĩnh Côn ha hả cười, nâng chung trà lên nói: “Ngươi đem cậu ta chiếu cố cũng không tồi, hy vọng tiểu tử kia không cần đang ở trong phúc không biết phúc."
Lục Định Vũ từ chối cho ý kiến địa cười cười, Thiệu Vĩnh Côn uống ngụm trà lại hỏi: “Ngươi không trách ta lúc ấy lừa các ngươi?"
Anh lắc đầu, cho dù anh không hề liên quan đến hắc đạo cũng đoán được ý đồ của Thiệu Vĩnh Côn, trước muốn ổn định Lâu Triển Nhung, để cậu không cần đi ra ngoài quấy rối, vì làm cho thực lực Ngự Phong Đường suy yếu mà tranh thủ thời gian.
“Bất quá, ta thật không nghĩ tới ngươi đột nhiên phát thiện tâm, cho hai thúc cháu bọn họ gặp lại." Lục Định Vũ nhìn nam nhân tà ma được xưng là cảnh quan này, “Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn treo hắn lên mà ăn."
“Không có." Thiệu Vĩnh Côn cười mị mắt, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nhất mạt tà khí tính kế, lẩm bẩm: “Cũng không thể đem oan ức toàn bộ đổ lên đầu ta a…"
Lục Định Vũ có chút khó hiểu, đang định hỏi lại, một giây đồng hồ sau anh liền hiểu được ý của những lời này.
Lâu Triển Nhung giống đầu tàu từ phòng khách lao tới, khuôn mặt âm ngoan vặn vẹo, cầm lấy anh rống to: “Mang tôi đi hoa viên thần kỳ! Lập tức!"
Lục Định Vũ không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy lái xe đi. Thiệu Vĩnh Côn cười như con mèo hư trộm được miếng thịt, đem Lâu Duật Đường nhét vào trong xe của mình, cũng đi theo ô-tô, thần tình chờ xem kịch vui.
Toàn thân Lâu Triển Nhung tản mát ra oán khí cường đại, trên mặt u ám, hơn nữa cậu một thân áo trắng tóc rối tung, so với diễn viên từ trong ti vi đi ra không khác biệt lắm. Lục Định Vũ nắm chặt tay lái, thật cẩn thận địa nhìn cầu một cái hỏi: “Vì cái gì muốn đi hoa viên thần kỳ, có việc gấp gì sao?"
Mắt Lâu Triển Nhung lộ ra hung quang, nói: “Cơ thể của tôi ở nơi đó, tôi muốn đi cướp nó cướp về."
“Nga…" Tinh thần Lục Định Vũ ảm đạm một chút, tiếp tục chuyên tâm địa lái xe. Nhưng dao động thoát qua của anh không tránh được mắt của Lâu Triển Nhung, cậu đề cao âm điệu hỏi: “Sao anh giống như không được vui?"
Lục Định Vũ miễn cưỡng cười một cái, thấp giọng nói: “Chúc mừng cậu, rốt cục được đền bù mong muốn."
Lâu Triển Nhung cau mày, không rõ nam nhân này vì cái gì biểu hiện như bị người thiếu tiền không trả, cậu không hờn giận hừ một tiếng nói: “Anh yên tâm, tôi đổi lại cơ thể cũng sẽ nhớ rõ mà báo đáp anh."
" Cậu suy nghĩ nhiều." Lục Định Vũ có chút bất đắc dĩ, nhìn cậu một cái nói: “Tôi nói rồi, cậu bảo trọng mình chính là hồi báo lớn nhất đối với ta."
“Vậy ngươi còn tinh thần sa sút cái rắm!" Lâu Triển Nhung mắng một câu, không được hướng ngoài của sổ xe nhìn xung quanh, cả người đều đắm chìm trong kích động sắp đem cơ thể đoạt về.
Lục Định Vũ không muốn dập tắt hưng phấn của cậu, chính là thật sự không thể biểu hiện ra vui sướng.
Có một loại cảm giác khổ sở như Lâu Triển Nhung sắp không hề thuộc về mình, tuy rằng cậu cho tới bây giờ chưa từng là của mình. Bên môi Lục Định Vũ tràn ra một cái cười khổ mơ hồ, chuồng bồ câu nhỏ hẹp như thế nào có thể ràng buộc dã tâm bừng bừng của hùng ưng? Sợ là sớm chiều ở chung, thân mật đến sinh ra lỗi giác sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, kia cũng chỉ là sự trầm mê mà anh nhất sương tình nguyện mà thôi. Lâu Triển Nhung chưa bao giờ từng đối với anh có chút lưu luyến, đến lúc nên rời đi, cậu cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Không nên có cảm tình, chỉ biết cho mình tăng thêm thống khổ thôi, Lục Định Vũ hiện tại muốn nhấm nháp đầy đủ loại tư vị buồn bả thất tình này rồi, nam nhân quá mức chân thật, vĩnh viễn không thể ở loại chuyện thất tình lạnh nhạt này.
“Định Vũ, đuổi theo chiếc xe kia!" Lâu Triển Nhung hai mắt sáng ngời, cầm lấy bờ vai của anh kêu lên. Lục Định Vũ bỏ qua suy nghĩ phức tạp hổn độn của anh, đem chân ga giẫm lên, hướng nơi Lâu Triển Nhung gào thét lao tới.
Ai, thực thật đáng buồn, anh vì cậu có thể liều lĩnh, vượt lửa qua sông không chối từ, cậu lại ngay cả tầm mắt đều keo kiệt không dừng lại một lát bên người anh.
Kết luận: tự mình đa tình xứng đáng.
Chiếc xe phía trước vòng vo, Lục Định Vũ vừa chuyển tay lái, hướng bên cạnh một rãnh hẹp cắm vào đi, theo miệng rãnh xuyên ra, một cước gọn gàng vừa lúc chắn trước xe ở Tiêu Chấn Hằng.
Tiêu Chấn Hằng bị bắt dừng xe xuống dưới dựng thẳng ngón giữa: “Muốn chết a!? Có biết lái xe không!?"
Người thành thật Lục Định Vũ chưa từng có vi phạm luật lệ không khỏi có chút xấu hổ, Lâu Triển Nhung gặp lại cừu nhân hết sức đỏ mắt, mở cửa xe vọt xuống, hướng mỹ nam tử phía sau Tiêu Chấn Hằng rống to: “Diệp Hân An tên đồng tính luyến ái ngươi này! Đem cơ thể trả lại cho ta!" =.= T! Chữi người ta cũng không nhìn lại mình thích đực hay cái.
Người qua đường đều ghé mắt, ở trước mặt chúng chửi bậy như vậy thật sự quá thất lễ. Lục Định Vũ một đầu đầy mồ hôi lạnh, cuống quít xuống xe đem Lâu Triển Nhung ôm ngang, gấp giọng khuyên nhủ: “Triển Nhung, Triển Nhung, ngươi không cần xúc động."
Tiểu bồ câu tuy rằng đằng đằng sát khí, chính là sức chiến đấu thật sự bé nhỏ không đáng kể, nếu cậu ngăn lại trễ, nhất định sẽ diễm ra thảm kịch lấy trứng chim chọi đá.
Bị Lục Định Vũ gắt gao cốc vào trong ngực, Lâu Triển Nhung chỉ còn có thế há miệng nhỏ phát uy, cậu chửi ầm lên thô tục hết bài này đến bài khác, khó nghe có bao nhiêu có bấy nhiêu, tiểu bạch kiểm tuấn tú trở nên hung thần ác sát, một bộ biểu tình hận không thể phải sinh cạm thịt.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lục Định Vũ xấu hổ muốn chết, rất muốn đem tên phát điên này đánh bất tỉnh tha đi, chính là vẫn luyến tiếc xuống tay, đành phải mặt đỏ tai hồng hướng hai người đối diện giải thích: “Tinh thần cậu ta có chút không ổn… Các ngươi đừng để ý."
Tiêu Chấn Hằng cùng Diệp Hân An liếc mắt lẫn nhau một cái, lộ ra thần sắc khó có thể tin, bọn họ chuyển hướng Tiểu Bạch cáp còn đang giãy giụa hỏi: “Ngươi là… Lâu Triển Nhung?"
Lâu Triển Nhung mắt phiếm hồng ti trạng như lệ quỷ, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hân An đang chiếm thân thể của cậu, rồi sau đó giả "nai" đánh giá khuôn mặt của cậu, thấp giọng nói: “Thật khá a… Ngươi như thế nào biến thành như vậy?"
Người này là cố ý ở vết thương của cậu sát muối sao? Lâu Triển Nhung thiếu chút nữa hộc máu, Lục Định Vũ sợ cậu tức đến bạo can, cánh tay cường kiện đưa cậu vòng vào trong ngực, vuốt đầu của cậu thuận khí ôn nhu trấn an: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tức giận không có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì."
Lâu Triển Nhung một trận mê muội, thật đúng là bị anh trấn an xuống, tạm thời tắt lửa, ngoan ngoãn địa oa ở trong lòng Lục Định Vũ —— kỳ thật là thể lực hao tổn rất nghiêm trọng, không đủ phát động công kích tiếp theo mà thôi.
Tiêu Chấn Hằng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo chuyển thành hồ nghi, cuối cùng rốt cục nhịn không được, cất tiếng cười to.
Hai cái đối thủ vương không thấy vương một mất một còn, qua một trận sinh tử giao chiến, thế nhưng lại ở loại tình huống này gặp lại. Tiêu Chấn Hằng nhìn tiểu bạch kiểm trương âm nhu tuấn tú Lâu Triển Nhung kia, ôm bụng, cười đến thượng khí bất tiếp hạ khí.
“Chấn Hằng, ngươi khắc chế một ít." Diệp Hân An vỗ sau lưng của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhắc nhở. Lâu Triển Nhung đáng thương, bị nói vậy đã nhận hết đả kích, vẫn là không cần để cậu ta họa vô đơn chí, miễn cho đem con thỏ này bức nóng nảy cũng cắn người.
Tiếng cười không kiêng nể gì khơi lửa giận của cậu lên tới trời, Lâu Triển Nhung đời này chưa từng giận như vậy. Khuất nhục, uể oải, phẫn nộ, thù hận… Đan vào thành chiếc lưới không thấy mặt trời, đem từ đầu cậu bao lại, khơi gợi bản năng của ác điểu, muốn phá tan tầng lá chắn làm cho cậu hít thở không thông này.
Một đôi tay ấm áp từ vai trợt xuống, nhẹ nhàng ấn thắt lưng cậu, bàn tay ấm áp khiến cậu từ trong cơn cuồng loạn thanh tỉnh, đầu lại bắt đầu vận chuyển bình thường.
Vừa lúc này Thiệu Vĩnh Côn cùng Lâu Duật Đường cũng đuổi tới, hiểu rõ toàn bộ đã đông đủ, vì thế Lục Định Vũ đem Lâu Triển Nhung ôm trở về trong xe, thực ăn ý đối mặt vài người khác gật đầu hiểu ý, ba chiếc xe xếp thành một hàng, hướng hoa viên thần kỳ chạy tới.
Hai đại thủ lãnh trận doanh đối địch ngồi cùng bàn ăn cơm, chính giữa còn có cảnh giới tinh anh cùng dân chúng bình dân, cảnh tượng này trở thành cảnh chưa từng có trong lịch sử hắc bang,
Bất quá, có lẽ xưng bọn họ là tiền thủ lãnh có điều hợp hơn, dù sao Hồng Viễn Bang đã chuyển hình, bắt đầu buôn bán nghiêm chỉnh, mà Ngự Phong Đường chịu khổ giải tán, ngay cả tổng bộ đều bị diệt.
Nghĩ đến đây cái, Lâu Triển Nhung liền đau lòng không thôi, đối với một bàn mỹ thực quý và lạ khó có thể cầm đũa. Lục Định Vũ tọa ở bên cạnh hắn, giống cái mẹ già đối với hắn hết lòng chiếu cố, Lâu Triển Nhung mới miễn cưỡng ăn vài miếng, cũng là nhạt nhẽo không có mùi vị.
Mà bọn đối diện, Tiêu Chấn Hằng cùng Diệp Hân An kia náo nhiệt hơn, cái họ Tiêu quả nhiên mặt hậu tâm hắc, không coi ai ra gì. Vẫn hôn nhẹ thân mật đút Diệp Hân An, nhưng thật ra biến Diệp Hân An thập phần không được tự nhiên, đỏ mặt nhắc nhở hắn không cần quá kiêu ngạo.
Loại hành động e sợ thiên hạ bất loạn này của hắn làm cho bại tướng dưới tay giận sôi gan, Lâu Triển Nhung bỏ lại chiếc đũa, ánh mắt sắc bén trên hai người bọn họ quét tới quét lui, giống dao nhỏ bổ cả người phát đau.
Tiêu Chấn Hằng da dày thịt béo, bất vi sở động, Diệp Hân An lại không có định lực mạnh như vậy, hắn có chút khiếp đảm địa nhìn Lâu Triển Nhung, thật cẩn thận địa mở miệng: “Lâu tiên sinh, có chuyện gì chờ sau khi ăn cơm xong giải quyết được không?"
Tuy rằng đối phương thay đổi một ngoại hình xinh đẹp như hoa, bất quá khí thế dũng mãnh phát ra vẫn đủ để cho lương dân vô tội như hắn hết hồn. Diệp Hân An chưa quên trước mặt người này từng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, trình độ tâm ngoan thủ lạt chưa chắc sẽ bởi vì thay đổi thân thể mà hơi giảm. Hơn nữa Lâu Triển Nhung rõ ràng là hướng về phía chính mình tới, tuy rằng cậu ta hiện tại thân hư thể yếu, ngay cả gà đều giết không chết, nhưng là rất khó cam đoan người này sẽ không chó cùng rứt giậu, ám hạ độc thủ hại mình.
Vừa nhìn thấy nam nhân không tiền đồ chiếm lấy thân thể của chính mình, còn dùng mặt mình làm ra cái loại biểu tình tiểu động vật bị kinh hách, Lâu Triển Nhung liền một cỗ khí nảy lên. Cậu âm ngoan đảo qua mặt "mình", nhìn nhìn lại Tiêu Chấn Hằng tràn ngập dục giữ lấy để tay trên lưng Diệp Hân An, không khỏi cơn tức càng tăng lên, bởi vì cậu đột nhiên nghĩ tới một sự thật vô cùng đáng sợ có khả năng sẽ phát sinh.
Tiêu Chấn Hằng cùng Diệp Hân An, nguyên vốn là một đôi tình lữ, tử GAY đối tử GAY, mến gian tình nhiệt, sớm cùng một chỗ lăn nhiều ít cũng về đến giường. Như vậy hiện tại Diệp Hân An chiếm cứ thân thể cậu, ai có thể bảo chứng hắn không lên giường với Tiêu Chấn Hằng, dùng thân thể của chính mình làm ra việc cẩu thả gì?
Vừa nghĩ tới bộ dáng hai người ở trên giường lăn qua lăn lại, Lâu Triển Nhung liền theo bản năng buồn nôn, một thân nổi da gà đi, trên mu bàn tay đều nổi lên sao nhiều điểm nhỏ nhô ra. Lục Định Vũ không rõ tiền căn hậu quả, còn tưởng rằng cậu bị dị ứng với rượu, bắt lấy một bàn tay cậu, cau mày hấp tấp hỏi: “Ngứa sao? Muốn xứt dược không?"
“Đi chết đi!" Lâu Triển Nhung đang ở nổi nóng, sóng xung kích gặp giả có phân, một phen bỏ tay anh ra, khiến Lục Định Vũ có chút ảm đạm mất mác.
May mắn Thiệu Vĩnh Côn ngồi ở bên cạnh hảo tâm giải thích: “Diệp Hân An là tiểu tình nhân của Tiêu Chấn Hằng, Lâu Triển Nhung đem người ta bắt cóc làm con tin, kết quả chính mình cũng ăn một viên đạn, sau khi đưa đến bệnh viện thân thể còn bị Diệp Hân An chiếm, chính mình đành phải hoàn hồn đến trên người Ngả Tĩnh Vân. Hiện tại Diệp Hân An lại tới bên người Tiêu Chấn Hằng, Lâu đường chủ thật sự là tiền mất tật mang, thẹn quá thành giận cũng là thực bình thường … Ngô!"
Lâu Duật Đường ở dưới bàn ngoan giẫm lên chân của hắn, Thiệu Vĩnh Côn bị đau, ngậm miệng lại. Lục Định Vũ bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt nửa đồng tình nửa bất đắc dĩ nhìn Lâu Triển Nhung, phóng xuất ra trách cứ không tiếng động: làm người phải phúc hậu, chuyện xấu làm nhiều lắm dễ dàng bi tảng đá đạp chân của mình, xem đi, cái này kêu là nợ tháng sáu còn phải trả*.
_*: chém ó, thông cảm bỏ qua câu nỳ dùm.
Lâu Triển Nhung bị anh nhìn có chút chột dạ, lo lắng kêu lên: “Quy củ trên đường chính là hắc ăn hắc, ai quyền cứng ai có lý, ai kêu hắn không nên dính vào Tiêu Chấn Hằng? Ta đem não động đến trên người hắn có gì không đúng?"
A! Người này quả nhiên là nhân tài kiệt xuất không nói lý, Diệp Hân An xoa bóp thái dương, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Hiện tại hình như là quả đấm của ta cứng rắn một chút, Lâu tiên sinh, ngươi đã biết là ai chiếm ai rồi, kia ngượng ngùng, khối thân thể này ta chiếm rồi, đừng hy vọng ta sẽ trả lại cho ngươi."
Quả nhiên là người tao nhã, cho dù ngôn ngữ khiêu khích người cũng nói ra một cách mềm nhẹ hiền làn, không mang theo một chút cơn tức. Lục Định Vũ nhịn không được cho hắn một ánh mắt tán thưởng, thuận tiện đánh giá diện mạo trước kia của Lâu Triển Nhung.
Khuôn mặt tuấn suất không thua sao kim, ánh mắt sáng ngời hữu thần, dáng người thon dài kiện mỹ, da thịt màu mạch tản ra hơi thở ánh mặt trời, cho dù đứng bất động, cũng có thể cho người ta thấy sự mạnh mẽ cùng nhanh nhẹn trải qua nhiều năm rèn luyện.
Trách không được Lâu Triển Nhung đối với thân thể này vô cùng chấp nhất, nằm mộng đều muốn bắt nó cướp về. Lục Định Vũ lại quay đầu nhìn xem mỹ nam tử yếu liễu đón gió bên người này, thở dài, nghĩ thầm nếu như là ta chiếm thân thể của ngươi cũng sẽ không muốn trả lại.
Bất quá, hiện tại làm cho Lâu Triển Nhung hao tổn tâm trí, không phải vấn đề Diệp Hân An có trả hay không, mà là vấn đề cậu có dám thu hay không.
Vừa nghĩ tới thân thể của mình bị đối thủ một mất một còn quyển quyển xoa xoa, kỵ đến áp đi, Lâu Triển Nhung da đầu đều đã tê rần, thấy lạnh cả người từ sau lưng lủi đi lên, cậu kích động đến xanh mặt mắng: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Ta muốn một khối thân thể bị nam nhân thống qua mông để làm gì? Ghê tởm chết!"
Lâu Duật Đường sắc mặt có điểm khó coi, Tiêu Chấn Hằng phút chốc đứng dậy quát: “Miệng sạch sẽ chút cho ta!"
Sách! Nếu không phải hắn biến thành bộ dạng yếu đuối như vậy, chính mình đã sớm vung quyền lên, đem Lâu Triển Nhung sửa thành trái bí đỏ thối nát.
“Chấn Hằng, đừng nóng giận." Diệp Hân An đem hắn kéo ngồi trở về, một tay vỗ lồng ngực của hắn nhẹ giọng nói: “Chó nhà có tang khiến cho hắn sủa ghê lắm so đo với thứ này làm gì?" ác… một thời tiểu bạch kiểm đây sao = =, bị chồng dạy hư chắc!
Nói đúng, cùng chó rơi xuống nước không chấp nhặt liền có vẻ rất phong độ, cơn tức của Tiêu Chấn Hằng bị hắn vỗ vài cái tức, bàn tay to duỗi ra, đem Diệp Hân An lãm ngồi ở trên đùi, thấp giọng cười nói: “Đúng là Hân An tối tri kỷ của ta, lại thông tình đạt lý."
Diệp Hân An đỏ mặt, cánh tay vòng qua cổ hắn, thuận theo mà rúc vào trong lòng nam nhân.
Xem một màn đơn giản duy mỹ này, ở trong mắt Lâu Triển Nhung, không khác nào một viên thiên lôi lớn, tạc đắc cả người cậu cháy đen, tóc đều dựng thẳng lên. Tay hắn giống trúng gió giống nhau run rẩy cái không ngừng, chỉ vào cái cẩu nam nam lợi dụng thân thể của chính mình lấy lòng a dua cùng đối thân thể của chính mình muốn làm gì thì làm, tức giận đến nói không ra lời.
Còn ngại hắn không có tức đến chảy máu não, Tiêu Chấn Hằng tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu cho cậu, hắn khẳng cắn vành tai Diệp Hân An, dùng âm lượng tất cả mọi người có thể nghe thấy “Thì thầm": “Bảo bối, ngươi tối hôm qua cũng thật nhiệt tình, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới gắt gao cắn ta không tha, kẹp ta đến xương cốt đều mềm, mỗi lần ta cắm vào nơi đó, còn có thể chủ động lắc mông triền ở trên người của ta, vẫn bảo ta bắn ở bên trong…" chơi ac’ =)))
Diệp Hân An mặt đỏ đến bốc hơi nước, cau mày thấp xích: “Chấn Hằng, không cần làm trò trước mắt người khác nói việc này."
Tiêu Chấn Hằng cười xấu xa, một bàn tay vỗ vào trên mông hắn nói: “Nên đánh, đã quên ngươi ngày hôm qua bảo ta cái gì?"
Một bàn đầy nhân nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, Lâu Triển Nhung lại còn thở ra không có hít vào.
Chỉ thấy Diệp Hân An chần chờ một lát, đầu hướng Tiêu Chấn Hằng để sát vào chút, nhẹ giọng phun ra rõ ràng hai chữ:
“Lão công…"
Một tiếng này “Lão công" thành áp cắt đứt cái phao cúi cùng trên lưng. Lâu Triển Nhung sắc mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, đẩy ra ghế dựa lắc lắc lắc lắc mà đứng dậy, cậu hướng phía sau lui về hai bước, thắt lưng khom một cái ói ra. Tội nghiệp +0+.. amum
Tất cả đều bịt mũi, Lục Định Vũ khẩn trương đứng dậy dìu cậu, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cậu, một tay cầm chén nước. Lâu Triển Nhung không ăn cái gì vậy, rất nhanh ra ra hết trữ hàng trong dạ dày, cảm giác ghê tởm vẫn còn xông lên, ngay cả nước dạ dày đều phun ra.
Rất thảm … Trong ánh mắt Lục Định Vũ nhìn cậu tràn ngập thương tiếc, chờ cậu rốt cục sắc mặt trắng bệchmà ngã vào trong khuỷu tay mình. Lục Định Vũ lau khô khuôn mặt cho cậu, thập phần áy náy về phía chủ nhân, sau đó đem Lâu Triển Nhung ôm ngang lấy, vội vàng cáo từ rời đi.
Bữa cơm này ăn không vô nữa, Tiêu Chấn Hằng kêu người hầu tới thu thập bãi nôn trên mặt đất, người một bàn di chuyển quân đội đến phòng khách uống trà. Lâu Duật Đường lo lắng cháu, liên tiếp cấu ống tay áo Thiệu Vĩnh Côn, âm thầm thúc giục hắn chạy lấy người, Thiệu Vĩnh Côn cười mỉm đẩy ra tay hắn nói: “Cậu ta hiện tại sẽ không muốn gặp ngươi, ngươi cũng đừng đi thêm phiền."
Chịu khổ kiếm chuyện vất vả, ném hết thẩy cho trung khuyển Lục Định Vũ là đủ rồi, dù sao hắn bị nô dịch cũng rất vui vẻ.
“Có thể hay không đem cậu ta chỉnh rất thảm?" Diệp Hân An có chút tâm không đành lòng, Lâu Triển Nhung hiện tại thoạt nhìn nhu yếu ớt quá, vạn nhất bị tức thành ra có chuyện gì không hay xảy ra, đám người bọn họ khó trách khỏi tự trách.
“Ngươi a, chính là người quá tốt." Tiêu Chấn Hằng cưng chiều chìm đắm xoa bóp mặt của hắn, lắc đầu cười khẽ, chậc chậc thở dài: “Tên kia thật sự là hảo cẩu vận, đụng phải một tên tiểu tử ngốc như vậy đi theo làm tùy tùng mà hầu hạ hắn."
Nghĩ đến bộ dáng che chở ái thê của Lục Định Vũ kia, mọi người nhịn không được ha hả cười đi ra, mà ngay cả mặt Lâu Duật Đường vẫn bình tĩnh cũng nhu hòa rất nhiều.
Tác giả :
La Liên