Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên
Chương 1-2
Vừa đóng cửa, hai gò má thẹn thùng mà đỏ cuối cùng cũng tản đi, nhưng nhiệt độ bốn phía cũng giảm xuống mười độ, tay mới vừa rồi còn ấm áp lại trở nên lạnh lẽo, một cảm giác mất mác trào lên trong lòng.
Lắc lắc đầu, vỗ vỗ má, tỉnh táo một chút, tại sao cô có thể vì một người bạn là đàn ông mà thất hồn lạc phách?
Được rồi, anh hấp dẫn quá không tự nhiên, nhưng mà, cô cũng không phải là cái loại háo sắc trông mặt mà bắt hình dong, lại nói, chỉ bằng vẻ bề ngoài đã có thể nhận định hai người bọn họ rõ ràng là hai loại người khác nhau, anh là ngựa hoang chạy trên thảo nguyên rộng lớn, cô là bông hoa nhỏ được nuôi dưỡng bình thường trong bồn hoa, người người đàn ông kia cũng không phải đối tượng mình có thể suy nghĩ lung tung.
Từ đồ ăn nóng đến món điểm tâm ngọt, Lý Tịnh Á một mình ôm lấy mọi việc mở tiệc mời bạn bè, nhìn một bàn đầy, sắc hương vị đều đủ, chính cô cũng cảm thấy đói bụng, nghĩ rất muốn mở miệng ăn no nê. d đ l$ê q~uý đ=ôn
Ba người phụ nữ vây quanh khay trà hình bầu dục, ngồi ở trên thảm lông dày màu trắng gạo, dùng thêm một chút tinh dầu hoa hồng, như vậy không khí lúc dùng cơm tuyệt không thua nhà hàng Tây.
"Mặc dù thường thấy cậu cầm sách dạy nấu ăn giết thời gian, nhưng mà, những thứ này thật sự đều là kiệt tác của cậu sao?" Bởi vì cha qua đời sớm, mẹ già chỉ mãi lo việc kiếm tiền, từ nhỏ Âu Dương Hỉ Nhi đối với phòng bếp cũng không xa lạ, món ăn trong gia đình thì có thể, nhưng "Làm bàn" thì không được, đại khái cùng năng khiếu của cô có liên quan thôi.
Cười khanh khách gật đầu một cái, Lý Tịnh Á cực kỳ có cảm giác thành tựu chính là tự tay làm ra thức ăn ngon, đối với một người phụ nữ lấy hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ đảm) làm mục tiêu mà nói, đây là điều kiện cơ bản."Tớ vốn muốn chuẩn bị nhiều món ăn, nhưng còn phải quét dọn phòng, thời gian có hạn."
"Như vậy đã nhiều rồi, ba người chúng ta sợ rằng ăn không hết." Âu Dương Hỉ Nhi lấy tay cầm một miếng ba loại trứng (*) bỏ vào trong miệng, mùi vị này thật là ngon, không nhịn được đưa tay lấy thêm một miếng, nhưng mà lần này là ném vào trong miệng Tần Tinh Tinh, thật tốt quá, đánh lén thành công!
(*) Món trứng hấp đủ vị với ba loại trứng: trứng gà, trứng muối, trứng bắc thảo.
Tần Tinh Tinh ảo não trừng mắt, cô ghét nhất hương vị trứng muối, nhưng ba loại trứng trong miệng hình như cũng không phải rất khó để nuốt xuống, nên dạ dày cô còn có thể chịu được.
"Cái này ăn siêu ngon!" Vào lúc này Âu Dương Hỉ Nhi đang ăn thịt bò đông. "Chúng ta dứt khoát thu 『Thích đẹp 』 lại, đổi mở một nơi 『Thích ăn』, bán cà phê các loại món ăn, như thế nào?"
"Thích đẹp" là phòng làm việc ba cô hùn vốn mở, trên Internet buôn bán quần áo đồ trang sức, Âu Dương Hỉ Nhi phụ trách thiết kế, Lý Tịnh Á phụ trách tài vụ (thu chi, bảo quản, tính toán tiền bạc), Tần Tinh Tinh phụ trách quản lí nhà xưởng, ba người đều phát huy trong lĩnh vực mình chuyên nghiệp, mặc dù buôn bán bình thường, miễn cưỡng duy trì thu chi cân bằng, tuy nhiên lại rất vui vẻ.
Lại nói rất khó tin, ba người họ hoàn toàn khác nhau—— Âu Dương Hỉ hơi nóng tình không thích bị cản trở, Lý Tịnh Á dịu dàng tỉ mỉ, bản thân Tần Tinh Tinh rất cao quý, nhưng bọn họ tình đồng thủ túc (như chị em), hiểu rõ nhau thậm chí còn sâu hơn người nhà.
Ba năm quốc trung (trung học cơ sở), ba năm trung học (trung học phổ thông), hơn nữa bốn năm đại học cùng trường nhưng khác khoa, tình cảm chị em của các cô vẫn nối tiếp năm này tháng nọ như vậy.
"Thôi đi, bây giờ cậu ấy đang bận gả mình đi, làm sao có thời gian kinh doanh 『Thích ăn』." Tần Tinh Tinh dùng nĩa xiên một miếng bánh mật bỏ vào trong miệng, khen! Người phụ nữ này thật sự rất thích hợp vào phòng bếp!
"Đúng, tiểu Tịnh của chúng ta không phải dự tính trong vòng một năm gả mình đi sao?"
"Bây giờ chỉ còn lại mười tháng." Tần Tinh Tinh lạnh nhạt sửa chữa.
Hai người phụ nữ này ôm tâm trạng xem kịch vui làm cho người ta rất tức giận, Lý Tịnh Á hùng tâm tráng chí (tâm chí mạnh mẽ) hất cằm lên."Các cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ quyết định nhờ bạn thân của mẹ tớ giúp tớ tìm kiếm đối tượng, nói không chừng trong vòng nửa năm, tớ có thể gả mình đi rồi."
"Cậu yên tâm đi giao quyền quyết định chuyện cả đời cho mẹ cậu?" Tần Tinh Tinh thật sự không muốn làm một lão yêu dội nước lạnh người ta, nhưng mẹ già Lý cường hãn bao nhiêu, cũng khắc sâu trong ấn tượng của mọi người, trong mắt mẹ già Lý ứng của viên làm con rể tuyệt đối cùng người chồng trong lòng bạn tốt chọn hoàn toàn khác nhau.
"Mẹ tớ chỉ giúp tìm kiếm đối tượng, quyết định sau cùng là ai đối tượng kết hôn là của tớ."
"Hình như cậu đã quên, cậu có một đống lớn điều kiện, cái gì không hút thuốc lá, không uống rượu, không đánh bạc, lịch sự nho nhã, đôn hậu chất phác, công việc ổn định, lớn hơn cậu bốn tuổi, là anh cả. . . . . . Chẳng lẽ cậu cho rằng mẹ già cậu có thể tiếp nhận những điều kiện cậu đưa ra hay sao?"
"Cậu không cần biến mẹ tớ thành nữ bạo quân, là người thân cận với tớ, không hợp ý của tớ, chẳng phải bà đang lo lắng vô ích sao?"
Tần Tinh Tinh không nhịn được dùng ngón tay chỉ chỉ đầu của cô, người phụ nữ này luôn không rõ ràng trọng điểm ở chỗ nào."Cậu muốn tớ phải nói mấy lần, loại yêu cầu kia của cậu cơ bản không tìm được đối tượng."
Lý Tịnh Á không phục bĩu môi, yêu cầu của cô đâu có cao? Phụ nữ, sự nghiệp sẽ không so đo, nhưng chồng không thể không so đo, gả cho người chồng tốt, bảo đảm cả đời hạnh phúc, có thể nói là sự việc quan trọng nhất cả đời người phụ nữ, điều kiện lúc đầu phải tốt, mới không dễ dàng xuất hiện sai lầm.
"Tiểu Tịnh, thật ra ngược lại tớ không phản đối cậu đi xem mắt, dù gì cũng là cơ hội quen biết đàn ông, nhưng có một việc cậu nhất định phải biết rõ, cậu đặt ra mục tiêu nhưng chưa chắc là duyên phận của cậu." Âu Dương Hỉ Nhi vừa nói lập tức nhận được cái gật đầu phụ họa của Tần Tinh Tinh.
"Cũng giống như, duyên phận của cậu không phải là thứ cậu có thể biết được."
Lý Tịnh Á ảo não nhíu mày, hai người phụ nữ già dặn kinh nghiệm yêu đương này có đang nhiễu loạn tâm tư của cô hay không, mặc dù cô rất không thích hao tổn tâm trí, tất cả đều dùng một bộ dạng giống như gió chiều nào theo chiều đó thuận theo ý của mọi người, nhưng duy chỉ có chuyện này, cô sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kỳ người nào, mặc dù điều các cô nói rất có đạo lý, người chồng trong lòng cô lựa chọn có lẽ không phải người đàn ông thật sự làm cô động lòng. . . . . . Bỗng dưng, bóng dáng Tề Tán Nhân nhảy vào đầu. . . . . . Sợ hết hồn, tại sao cô lại nghĩ đến anh?
"Cậu đang suy nghĩ cái gì?" dien dan le quy don
"Nét mặt của cậu rất quỷ dị!"
Sợ! Lại một lần nữa bị dọa sợ, lần này đầu sỏ gây nên là Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi, họ chia ra tấn công từ hai bên, ánh mắt sắc bén có vẻ đăm chiêu như muốn theo dõi tâm tư của cô.
"Tại sao hai người các cậu dựa vào gần như vậy?" Một trái một phải, Lý Tịnh Á lấy tay nhẹ nhàng đẩy mặt của các cô ra một chút, giảm bớt cảm giác bị họ áp bức.
"Có quỷ!"
"Có phải cậu làm chuyện trái lương tâm hay không?"
"Tớ. . . . . . Con người tớ lá gan còn nhỏ hơn con chuột, nào có bản lĩnh làm việc trái với lương tâm?" Cũng chỉ là không cẩn thận suy nghĩ về một người đàn ông không nên nghĩ, làm sao cô lại có dáng vẻ rất chột dạ?
Tuy nói thái độ người phụ nữ này không quá bình thường, nhưng họ lại không thể không gật đầu đồng ý, khi một người từ nhỏ đã sống ở dưới "Thế lực hung ác", cô quả thật rất khó làm ra hành động gì làm người ta sợ hãi.
"Hai người các cậu mau ăn đi, lúc mới vừa tới không phải còn nói đói bụng sao?"
Đúng vậy, vào lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện lấp đầy bụng.
Ăn ăn uống uống, ba người phụ nữ hi hi ha ha đến mười giờ, Hoắc Duyên Lãng chồng Âu Dương Hỉ Nhi đã không kịp chờ đợi trực tiếp lái xe tới đón người, vì vậy bữa tiệc này vội vã kết thúc.
Tiễn hai người bạn, rửa chén bát xong, Lý Tịnh Á lấy bánh ngọt và bánh bích quy tự tay làm trước đó được để lại trong tủ lạnh ra, nhưng mà, cô không xác định có nên đưa phần điểm tâm này đến đối diện hay không.
Trước đó bản thân tỉ mỉ làm xong bánh ngọt và bánh bích quy thì đột nhiên cô nghĩ đến Tề Tán Nhân, người ta giúp cô, làm sao có thể không biểu hiện lòng biết ơn đây? Huống chi tạo dựng quan hệ thân thiện với hàng xóm rất quan trọng, vì vậy cô đặc biệt giữ lại một phần.
Đã như vậy, tại sao vẫn còn do dự?
Đây đều là lỗi của hai người phụ nữ kia, những lời nói kia, làm lòng cô lộn xộn.
Bỏ đi tạp niệm trong đầu, cô cũng không phải người lòng dạ xấu xa, tại sao lại suy nghĩ lung tung rồi tự tìm phiền não?
Vỗ vỗ ngực, an tâm, dũng khí tăng lên gấp bội, cô hào phóng cầm bánh ngọt lên đi đến ấn chuông cửa nhà đối phương.
"Anh. . . . . . Xin chào, đây là bánh ngọt và bánh bích quy tôi tự mình làm, muốn mời anh thưởng thức." Cũng chỉ là áo sơ mi đen đơn giản phối hợp với quần jean, tại sao anh có thể hấp dẫn hại cô thiếu chút nữa mất hồn? Lý Tịnh Á mày tỉnh lại đi, chồng Hỉ nhi còn dịu dàng đáng yêu hơn phụ nữ, có thể nói là " Kẻ gây tai hoạ " hàng đầu, hai mắt cô cũng không chớp, tại sao đối với người đàn ông này phản ứng lại kịch liệt như thế?
Nhận lấy đĩa bánh ngọt và bánh bích quy tự làm, Tề Tán Nhân lại lộ ra dáng vẻ tươi cười tà mị."Cám ơn cô, xem ra giống như ăn rất ngon."
Cô sắp không chống đỡ được rồi, người đàn ông này có thể dễ dàng cướp đi hồn phách của người khác."Tôi. . . . . . Hi vọng bánh ngọt và bánh bích quy tôi làm hợp khẩu vị của anh, tôi không quấy rầy anh, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Đưa mắt nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi, Tề Tán Nhân cố gắng đè nén ý cười trong lòng, người phụ nữ ngây thơ này thật sự vô cùng đáng yêu, thời gian anh ở nơi này hẳn sẽ rất thú vị!
Lắc lắc đầu, vỗ vỗ má, tỉnh táo một chút, tại sao cô có thể vì một người bạn là đàn ông mà thất hồn lạc phách?
Được rồi, anh hấp dẫn quá không tự nhiên, nhưng mà, cô cũng không phải là cái loại háo sắc trông mặt mà bắt hình dong, lại nói, chỉ bằng vẻ bề ngoài đã có thể nhận định hai người bọn họ rõ ràng là hai loại người khác nhau, anh là ngựa hoang chạy trên thảo nguyên rộng lớn, cô là bông hoa nhỏ được nuôi dưỡng bình thường trong bồn hoa, người người đàn ông kia cũng không phải đối tượng mình có thể suy nghĩ lung tung.
Từ đồ ăn nóng đến món điểm tâm ngọt, Lý Tịnh Á một mình ôm lấy mọi việc mở tiệc mời bạn bè, nhìn một bàn đầy, sắc hương vị đều đủ, chính cô cũng cảm thấy đói bụng, nghĩ rất muốn mở miệng ăn no nê. d đ l$ê q~uý đ=ôn
Ba người phụ nữ vây quanh khay trà hình bầu dục, ngồi ở trên thảm lông dày màu trắng gạo, dùng thêm một chút tinh dầu hoa hồng, như vậy không khí lúc dùng cơm tuyệt không thua nhà hàng Tây.
"Mặc dù thường thấy cậu cầm sách dạy nấu ăn giết thời gian, nhưng mà, những thứ này thật sự đều là kiệt tác của cậu sao?" Bởi vì cha qua đời sớm, mẹ già chỉ mãi lo việc kiếm tiền, từ nhỏ Âu Dương Hỉ Nhi đối với phòng bếp cũng không xa lạ, món ăn trong gia đình thì có thể, nhưng "Làm bàn" thì không được, đại khái cùng năng khiếu của cô có liên quan thôi.
Cười khanh khách gật đầu một cái, Lý Tịnh Á cực kỳ có cảm giác thành tựu chính là tự tay làm ra thức ăn ngon, đối với một người phụ nữ lấy hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ đảm) làm mục tiêu mà nói, đây là điều kiện cơ bản."Tớ vốn muốn chuẩn bị nhiều món ăn, nhưng còn phải quét dọn phòng, thời gian có hạn."
"Như vậy đã nhiều rồi, ba người chúng ta sợ rằng ăn không hết." Âu Dương Hỉ Nhi lấy tay cầm một miếng ba loại trứng (*) bỏ vào trong miệng, mùi vị này thật là ngon, không nhịn được đưa tay lấy thêm một miếng, nhưng mà lần này là ném vào trong miệng Tần Tinh Tinh, thật tốt quá, đánh lén thành công!
(*) Món trứng hấp đủ vị với ba loại trứng: trứng gà, trứng muối, trứng bắc thảo.
Tần Tinh Tinh ảo não trừng mắt, cô ghét nhất hương vị trứng muối, nhưng ba loại trứng trong miệng hình như cũng không phải rất khó để nuốt xuống, nên dạ dày cô còn có thể chịu được.
"Cái này ăn siêu ngon!" Vào lúc này Âu Dương Hỉ Nhi đang ăn thịt bò đông. "Chúng ta dứt khoát thu 『Thích đẹp 』 lại, đổi mở một nơi 『Thích ăn』, bán cà phê các loại món ăn, như thế nào?"
"Thích đẹp" là phòng làm việc ba cô hùn vốn mở, trên Internet buôn bán quần áo đồ trang sức, Âu Dương Hỉ Nhi phụ trách thiết kế, Lý Tịnh Á phụ trách tài vụ (thu chi, bảo quản, tính toán tiền bạc), Tần Tinh Tinh phụ trách quản lí nhà xưởng, ba người đều phát huy trong lĩnh vực mình chuyên nghiệp, mặc dù buôn bán bình thường, miễn cưỡng duy trì thu chi cân bằng, tuy nhiên lại rất vui vẻ.
Lại nói rất khó tin, ba người họ hoàn toàn khác nhau—— Âu Dương Hỉ hơi nóng tình không thích bị cản trở, Lý Tịnh Á dịu dàng tỉ mỉ, bản thân Tần Tinh Tinh rất cao quý, nhưng bọn họ tình đồng thủ túc (như chị em), hiểu rõ nhau thậm chí còn sâu hơn người nhà.
Ba năm quốc trung (trung học cơ sở), ba năm trung học (trung học phổ thông), hơn nữa bốn năm đại học cùng trường nhưng khác khoa, tình cảm chị em của các cô vẫn nối tiếp năm này tháng nọ như vậy.
"Thôi đi, bây giờ cậu ấy đang bận gả mình đi, làm sao có thời gian kinh doanh 『Thích ăn』." Tần Tinh Tinh dùng nĩa xiên một miếng bánh mật bỏ vào trong miệng, khen! Người phụ nữ này thật sự rất thích hợp vào phòng bếp!
"Đúng, tiểu Tịnh của chúng ta không phải dự tính trong vòng một năm gả mình đi sao?"
"Bây giờ chỉ còn lại mười tháng." Tần Tinh Tinh lạnh nhạt sửa chữa.
Hai người phụ nữ này ôm tâm trạng xem kịch vui làm cho người ta rất tức giận, Lý Tịnh Á hùng tâm tráng chí (tâm chí mạnh mẽ) hất cằm lên."Các cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ quyết định nhờ bạn thân của mẹ tớ giúp tớ tìm kiếm đối tượng, nói không chừng trong vòng nửa năm, tớ có thể gả mình đi rồi."
"Cậu yên tâm đi giao quyền quyết định chuyện cả đời cho mẹ cậu?" Tần Tinh Tinh thật sự không muốn làm một lão yêu dội nước lạnh người ta, nhưng mẹ già Lý cường hãn bao nhiêu, cũng khắc sâu trong ấn tượng của mọi người, trong mắt mẹ già Lý ứng của viên làm con rể tuyệt đối cùng người chồng trong lòng bạn tốt chọn hoàn toàn khác nhau.
"Mẹ tớ chỉ giúp tìm kiếm đối tượng, quyết định sau cùng là ai đối tượng kết hôn là của tớ."
"Hình như cậu đã quên, cậu có một đống lớn điều kiện, cái gì không hút thuốc lá, không uống rượu, không đánh bạc, lịch sự nho nhã, đôn hậu chất phác, công việc ổn định, lớn hơn cậu bốn tuổi, là anh cả. . . . . . Chẳng lẽ cậu cho rằng mẹ già cậu có thể tiếp nhận những điều kiện cậu đưa ra hay sao?"
"Cậu không cần biến mẹ tớ thành nữ bạo quân, là người thân cận với tớ, không hợp ý của tớ, chẳng phải bà đang lo lắng vô ích sao?"
Tần Tinh Tinh không nhịn được dùng ngón tay chỉ chỉ đầu của cô, người phụ nữ này luôn không rõ ràng trọng điểm ở chỗ nào."Cậu muốn tớ phải nói mấy lần, loại yêu cầu kia của cậu cơ bản không tìm được đối tượng."
Lý Tịnh Á không phục bĩu môi, yêu cầu của cô đâu có cao? Phụ nữ, sự nghiệp sẽ không so đo, nhưng chồng không thể không so đo, gả cho người chồng tốt, bảo đảm cả đời hạnh phúc, có thể nói là sự việc quan trọng nhất cả đời người phụ nữ, điều kiện lúc đầu phải tốt, mới không dễ dàng xuất hiện sai lầm.
"Tiểu Tịnh, thật ra ngược lại tớ không phản đối cậu đi xem mắt, dù gì cũng là cơ hội quen biết đàn ông, nhưng có một việc cậu nhất định phải biết rõ, cậu đặt ra mục tiêu nhưng chưa chắc là duyên phận của cậu." Âu Dương Hỉ Nhi vừa nói lập tức nhận được cái gật đầu phụ họa của Tần Tinh Tinh.
"Cũng giống như, duyên phận của cậu không phải là thứ cậu có thể biết được."
Lý Tịnh Á ảo não nhíu mày, hai người phụ nữ già dặn kinh nghiệm yêu đương này có đang nhiễu loạn tâm tư của cô hay không, mặc dù cô rất không thích hao tổn tâm trí, tất cả đều dùng một bộ dạng giống như gió chiều nào theo chiều đó thuận theo ý của mọi người, nhưng duy chỉ có chuyện này, cô sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kỳ người nào, mặc dù điều các cô nói rất có đạo lý, người chồng trong lòng cô lựa chọn có lẽ không phải người đàn ông thật sự làm cô động lòng. . . . . . Bỗng dưng, bóng dáng Tề Tán Nhân nhảy vào đầu. . . . . . Sợ hết hồn, tại sao cô lại nghĩ đến anh?
"Cậu đang suy nghĩ cái gì?" dien dan le quy don
"Nét mặt của cậu rất quỷ dị!"
Sợ! Lại một lần nữa bị dọa sợ, lần này đầu sỏ gây nên là Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi, họ chia ra tấn công từ hai bên, ánh mắt sắc bén có vẻ đăm chiêu như muốn theo dõi tâm tư của cô.
"Tại sao hai người các cậu dựa vào gần như vậy?" Một trái một phải, Lý Tịnh Á lấy tay nhẹ nhàng đẩy mặt của các cô ra một chút, giảm bớt cảm giác bị họ áp bức.
"Có quỷ!"
"Có phải cậu làm chuyện trái lương tâm hay không?"
"Tớ. . . . . . Con người tớ lá gan còn nhỏ hơn con chuột, nào có bản lĩnh làm việc trái với lương tâm?" Cũng chỉ là không cẩn thận suy nghĩ về một người đàn ông không nên nghĩ, làm sao cô lại có dáng vẻ rất chột dạ?
Tuy nói thái độ người phụ nữ này không quá bình thường, nhưng họ lại không thể không gật đầu đồng ý, khi một người từ nhỏ đã sống ở dưới "Thế lực hung ác", cô quả thật rất khó làm ra hành động gì làm người ta sợ hãi.
"Hai người các cậu mau ăn đi, lúc mới vừa tới không phải còn nói đói bụng sao?"
Đúng vậy, vào lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện lấp đầy bụng.
Ăn ăn uống uống, ba người phụ nữ hi hi ha ha đến mười giờ, Hoắc Duyên Lãng chồng Âu Dương Hỉ Nhi đã không kịp chờ đợi trực tiếp lái xe tới đón người, vì vậy bữa tiệc này vội vã kết thúc.
Tiễn hai người bạn, rửa chén bát xong, Lý Tịnh Á lấy bánh ngọt và bánh bích quy tự tay làm trước đó được để lại trong tủ lạnh ra, nhưng mà, cô không xác định có nên đưa phần điểm tâm này đến đối diện hay không.
Trước đó bản thân tỉ mỉ làm xong bánh ngọt và bánh bích quy thì đột nhiên cô nghĩ đến Tề Tán Nhân, người ta giúp cô, làm sao có thể không biểu hiện lòng biết ơn đây? Huống chi tạo dựng quan hệ thân thiện với hàng xóm rất quan trọng, vì vậy cô đặc biệt giữ lại một phần.
Đã như vậy, tại sao vẫn còn do dự?
Đây đều là lỗi của hai người phụ nữ kia, những lời nói kia, làm lòng cô lộn xộn.
Bỏ đi tạp niệm trong đầu, cô cũng không phải người lòng dạ xấu xa, tại sao lại suy nghĩ lung tung rồi tự tìm phiền não?
Vỗ vỗ ngực, an tâm, dũng khí tăng lên gấp bội, cô hào phóng cầm bánh ngọt lên đi đến ấn chuông cửa nhà đối phương.
"Anh. . . . . . Xin chào, đây là bánh ngọt và bánh bích quy tôi tự mình làm, muốn mời anh thưởng thức." Cũng chỉ là áo sơ mi đen đơn giản phối hợp với quần jean, tại sao anh có thể hấp dẫn hại cô thiếu chút nữa mất hồn? Lý Tịnh Á mày tỉnh lại đi, chồng Hỉ nhi còn dịu dàng đáng yêu hơn phụ nữ, có thể nói là " Kẻ gây tai hoạ " hàng đầu, hai mắt cô cũng không chớp, tại sao đối với người đàn ông này phản ứng lại kịch liệt như thế?
Nhận lấy đĩa bánh ngọt và bánh bích quy tự làm, Tề Tán Nhân lại lộ ra dáng vẻ tươi cười tà mị."Cám ơn cô, xem ra giống như ăn rất ngon."
Cô sắp không chống đỡ được rồi, người đàn ông này có thể dễ dàng cướp đi hồn phách của người khác."Tôi. . . . . . Hi vọng bánh ngọt và bánh bích quy tôi làm hợp khẩu vị của anh, tôi không quấy rầy anh, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Đưa mắt nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi, Tề Tán Nhân cố gắng đè nén ý cười trong lòng, người phụ nữ ngây thơ này thật sự vô cùng đáng yêu, thời gian anh ở nơi này hẳn sẽ rất thú vị!
Tác giả :
Ngải Đông