Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
Chương 23: Em có một yêu cầu quá đáng
Anh nhìn quá mức chuyên chú, thế cho nên có người đi tới từ phía sau lưng cũng không có chú ý đến.
Ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua trang sách, dừng lại ở góc trên bên phải, khóe miệng người con trai thủy chung luôn giữ nguyên một nụ cười nhàn.
Nghe nói, anh là con lai giữa người anh và người trung!
“Thuyết tiến hóa của Darwin có phải lầm rồi hay không? Làm sao có thể có người đẹp hoàn mỹ như vậy ?"
Đường Dĩ Phi nhỏ giọng thầm thì, dưới chân nhịn không được mà dừng lại .
Cuối cùng, con trai cưng của Thượng Đế đang bị bao phủ bởi ánh sáng mặt trời cũng nghe được động tĩnh, chậm rãi xoay người, ngay tức khắc khuôn mặt trong suốt không nhiễm bụi trần xuất hiện trong tầm mắt!
Là cô!
“Học trưởng . . ." Đường Dĩ Phi kéo ra một nụ cười, trong lòng cảm thấy bối rối không yên, “ Xin lỗi, vì đã quấy rối đến anh."
Cặp mắt đen bóng, linh động sâu lắng kía, như là hai đầm trong suốt, hấp dẫn bao ánh mắt người nhìn lại.
Phỉ Phỉ .
Giống, rất giống!
“Học trưởng ?" Sao lại không có động tĩnh gì vậy ?
Cần gì phải nhìn chằm chằm vào mình như vậy chứ ? Lẽ nào trên mặt mình có dính gì đó?
Đường Dĩ Phi quệt mồm xoa xoa gò má của mình, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Long Thiểu Tôn, đã thấy ánh mắt của anh tan rã, dường như tiêu cự cũng không có đặt trên người cô .
“Ách, không có việc gì ." Long Thiểu Tôn định thần một chút, trong miệng khô khốc .
Có giống nhiều hơn nữa thì lại như thế nào ?
Dù sao cô cũng không phải là Phỉ Phỉ, nếu không... Nhìn thấy mình cũng sẽ không có loại phản ứng này .
Long Thiểu Tôn thả quyển sách cầm trong tay vào trên giá sách, ánh mắt của Đường Dĩ Phi liếc nhìn qua tên sách, “Thuật đọc tâm của FBI" .
“Học trưởng cũng có hứng thú với tâm lý học?"
Lời vừa mới phát ra khỏi miệng, Đường Dĩ Phi đã muốn cắn lưỡi tự sát .
Cô ngay cả tự giới thiệu cũng không có lại đường đột theo sát nói chuyện thân cạn như vậy, nói ra chắc chắn có thể hù chết người!
“Rảnh rỗi đến buồn chán nên tùy tiện nhìn ." Long Thiểu Tôn khôi phục lại dáng vẻ đạm mạc như trước, đối với cặp mắt giống của người nước ngoài kia không lại có thể biểu cảm dư thừa nữa .
Truyền thuyết, chỉ có người có thể nhìn thấu những bộ mặt của người , hiểu rõ được cuộc đời ảo huyền, mới có thể dễ dàng che giấu được ý nghĩ trong lòng của chính mình, e rằng, anh chính là loại người như vậy .
Chờ đợi một người hơn mười năm, hơn mười năm hy vọng rồi lại thất vọng sớm đã bào mòn những sắc xảo trước đây của anh.
Anh bị cuộc sống bào mòn mà khéo đưa đẩy, còn cô, lúc này giống như là cây hoa hồng mới mọc đầy gai bén nhọn.
Mỗi một chỗ đều tản ra hơi thở của sức sống, tinh thần tuổi trẻ đầy nhiệt huyết!
“Trước kia em cũng từng xem qua, cũng không tệ lắm, tuy nhiên bản dịch của anh có rất nhiều chỗ không hợp lý, cần phải nhìn nguyên văn ."
Tay cầm sách đột nhiên dừng lại, thật rõ ràng Long Thiểu Tôn không nghĩ tới một cô gái nhỏ như cô lại có hứng thú với tâm lý học .
“Em tên là gì ?" Con ngươi màu đen dường như có ma lực, giống như là lỗ đen của vũ trụ, cuốn hút cả người cô vào bên trong không thể thoát ra .
“Đường Dĩ Phi ."
Phỉ ?
Ngay cả tên đều giống nhau như vậy!
Cái này, có tính là duyên phận không?
Long Thiểu Tôn nhàn nhạt cười ra tiếng, mở ra một quyển sách khác ra .
“Long Thiểu Tôn ."
Ngay tại lúc Đường Dĩ Phi cho là mình sẽ bị nhàm chán, anh đột nhiên tự giới thiệu, giọng nói dịu dàng thật giống như gió xuân ba tháng thổi qua bờ sông dương liễu .
“Long học trưởng . . ." Đường Dĩ Phi khẩn trương cắn môi, không biết lời kế tiếp của mình sẽ nghênh đón một cục diện như thế nào, những ngón tay nhỏ bé không tự chủ đan lại cùng một chỗ .
“Ừ ?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tham lam giống như muốn nhìn xuyên qua đôi mắt kia để tìm thấy một chút tương tự.
“Học trưởng! Em có một yêu cầu quá đáng!" Đường Dĩ Phi lấy dũng khí giọng nói bỗng nhiên lớn hơn không ít .
Tiếng con gái trong trẻo quanh quẩn ở trong thư viện, Long Thiểu Tôn cười như không cười, con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của cô, mi mắt nhướn lên, đôi môi mím chặt, nhất là vắt ánh mắt sáng như sao trong suốt của cô, thật là rất giống cô ấy! !
Ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua trang sách, dừng lại ở góc trên bên phải, khóe miệng người con trai thủy chung luôn giữ nguyên một nụ cười nhàn.
Nghe nói, anh là con lai giữa người anh và người trung!
“Thuyết tiến hóa của Darwin có phải lầm rồi hay không? Làm sao có thể có người đẹp hoàn mỹ như vậy ?"
Đường Dĩ Phi nhỏ giọng thầm thì, dưới chân nhịn không được mà dừng lại .
Cuối cùng, con trai cưng của Thượng Đế đang bị bao phủ bởi ánh sáng mặt trời cũng nghe được động tĩnh, chậm rãi xoay người, ngay tức khắc khuôn mặt trong suốt không nhiễm bụi trần xuất hiện trong tầm mắt!
Là cô!
“Học trưởng . . ." Đường Dĩ Phi kéo ra một nụ cười, trong lòng cảm thấy bối rối không yên, “ Xin lỗi, vì đã quấy rối đến anh."
Cặp mắt đen bóng, linh động sâu lắng kía, như là hai đầm trong suốt, hấp dẫn bao ánh mắt người nhìn lại.
Phỉ Phỉ .
Giống, rất giống!
“Học trưởng ?" Sao lại không có động tĩnh gì vậy ?
Cần gì phải nhìn chằm chằm vào mình như vậy chứ ? Lẽ nào trên mặt mình có dính gì đó?
Đường Dĩ Phi quệt mồm xoa xoa gò má của mình, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Long Thiểu Tôn, đã thấy ánh mắt của anh tan rã, dường như tiêu cự cũng không có đặt trên người cô .
“Ách, không có việc gì ." Long Thiểu Tôn định thần một chút, trong miệng khô khốc .
Có giống nhiều hơn nữa thì lại như thế nào ?
Dù sao cô cũng không phải là Phỉ Phỉ, nếu không... Nhìn thấy mình cũng sẽ không có loại phản ứng này .
Long Thiểu Tôn thả quyển sách cầm trong tay vào trên giá sách, ánh mắt của Đường Dĩ Phi liếc nhìn qua tên sách, “Thuật đọc tâm của FBI" .
“Học trưởng cũng có hứng thú với tâm lý học?"
Lời vừa mới phát ra khỏi miệng, Đường Dĩ Phi đã muốn cắn lưỡi tự sát .
Cô ngay cả tự giới thiệu cũng không có lại đường đột theo sát nói chuyện thân cạn như vậy, nói ra chắc chắn có thể hù chết người!
“Rảnh rỗi đến buồn chán nên tùy tiện nhìn ." Long Thiểu Tôn khôi phục lại dáng vẻ đạm mạc như trước, đối với cặp mắt giống của người nước ngoài kia không lại có thể biểu cảm dư thừa nữa .
Truyền thuyết, chỉ có người có thể nhìn thấu những bộ mặt của người , hiểu rõ được cuộc đời ảo huyền, mới có thể dễ dàng che giấu được ý nghĩ trong lòng của chính mình, e rằng, anh chính là loại người như vậy .
Chờ đợi một người hơn mười năm, hơn mười năm hy vọng rồi lại thất vọng sớm đã bào mòn những sắc xảo trước đây của anh.
Anh bị cuộc sống bào mòn mà khéo đưa đẩy, còn cô, lúc này giống như là cây hoa hồng mới mọc đầy gai bén nhọn.
Mỗi một chỗ đều tản ra hơi thở của sức sống, tinh thần tuổi trẻ đầy nhiệt huyết!
“Trước kia em cũng từng xem qua, cũng không tệ lắm, tuy nhiên bản dịch của anh có rất nhiều chỗ không hợp lý, cần phải nhìn nguyên văn ."
Tay cầm sách đột nhiên dừng lại, thật rõ ràng Long Thiểu Tôn không nghĩ tới một cô gái nhỏ như cô lại có hứng thú với tâm lý học .
“Em tên là gì ?" Con ngươi màu đen dường như có ma lực, giống như là lỗ đen của vũ trụ, cuốn hút cả người cô vào bên trong không thể thoát ra .
“Đường Dĩ Phi ."
Phỉ ?
Ngay cả tên đều giống nhau như vậy!
Cái này, có tính là duyên phận không?
Long Thiểu Tôn nhàn nhạt cười ra tiếng, mở ra một quyển sách khác ra .
“Long Thiểu Tôn ."
Ngay tại lúc Đường Dĩ Phi cho là mình sẽ bị nhàm chán, anh đột nhiên tự giới thiệu, giọng nói dịu dàng thật giống như gió xuân ba tháng thổi qua bờ sông dương liễu .
“Long học trưởng . . ." Đường Dĩ Phi khẩn trương cắn môi, không biết lời kế tiếp của mình sẽ nghênh đón một cục diện như thế nào, những ngón tay nhỏ bé không tự chủ đan lại cùng một chỗ .
“Ừ ?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tham lam giống như muốn nhìn xuyên qua đôi mắt kia để tìm thấy một chút tương tự.
“Học trưởng! Em có một yêu cầu quá đáng!" Đường Dĩ Phi lấy dũng khí giọng nói bỗng nhiên lớn hơn không ít .
Tiếng con gái trong trẻo quanh quẩn ở trong thư viện, Long Thiểu Tôn cười như không cười, con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của cô, mi mắt nhướn lên, đôi môi mím chặt, nhất là vắt ánh mắt sáng như sao trong suốt của cô, thật là rất giống cô ấy! !
Tác giả :
Tiểu Anh Đào