Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
Chương 101: Dựa vào cái gì làm bộ không biết anh!
Editor: Hồng Trúc
Sau khi đợi cô đi ra ngoài, dường như phòng làm việc rộng lớn trở nên trống trải hơn, một chút lạnh lẽo chậm rãi dâng lên từ dưới đáy lòng, như muốn cắn nuốt cả người cô.
Rõ ràng thân thể nóng muốn chết, nhưng trái tim lại như khối đá băng lạnh vô cùng, vừa lạnh vừa nóng, Đường Dĩ Phi càng thấy đầu choáng váng một cách lợi hại, ngay cả ghi chú trên bản vẽ đều đã xem lại không rõ.
“Cốc cốc"
“Vào đi." Giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng chống cự, đây thực sự là tác phong quen thuộc của cô.
“Tổng giám đốc có chuyện cần tìm chị." Tiểu Cao đẩy cửa tiến đến. Gương mặt trẻ tuổi tràn đầy hâm mộ.
Đây chính là được đại tổng giám đốc cho gọi sao! Chao ôi!
“Có chuyện gì sao?" Trong lòng Đường Dĩ Phi căng thẳng lại không biết làm sao.
“Hình như là có liên quan đến chuyện người mẫu quảng cáo." Tiểu Cao không hiểu lắm nói.
“Biết rồi, tôi phải đi đây." Đường Dĩ Phi hất đầu một cái, tư thế kiêu ngạo như mọi khi.
Đứng lên thân thể có chút lay động, chỉ là cô cũng không lưu ý đến những chi tiết thiếu này.
Đến đâu hay đến đó, ngược lại cô cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc Long Thiếu Tôn muốn chơi trò xiếc gì!
Tầng cao nhất, phòng làm việc của tổng giám đốc, không phận sự chớ vào.
Đường Dĩ Phi đứng ở ngoài cửa, hít sâu một hơi, giơ tay lên đập hai cái, rất nhanh, bên trong liền truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông.
“Vào đi."
Tiếng giày cao gót vang lên trên nền đá cẩm thạch, người đàn ông như một bức tượng điêu khắc, đứng sát cửa sổ ngắm nhìn tòa thành thị này.
Cả người anh đều bị ánh sáng bao vây lấy, trong nháy mắt, Đường Dĩ Phi cảm thấy chói đến không thấy được.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua thân hình cao to ấy, người đàn ông nghe thấy tiếng động hơi nheo đôi mắt lại, chậm rãi xoay người.
Khuôn mặt anh tuấn với khí thế bức người xông vào tầm mắt, dường như con người anh xưa nay vẫn bá đạo như vậy, không quan tâm xông vào cuộc sống của cô.
Tròng mắt Đường Dĩ Phi hiện lên một chút lạnh lẽo, cũng đè nén xuống, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra: “Xin hỏi tổng giám đốc có yêu cầu gì?"
Tổng giám đốc, tổng giám đốc, lại là tổng giám đốc!
Dựa vào cái gì mà cô làm bộ không biết anh!
Anh đều đã nói với cô như vậy rồi, làm sao cô vẫn giữ cái tư thế cao cao tại thượng như thế!
Long Thiếu Tôn không khỏi phẫn nộ, nhưng mà che giấu, đi qua: “Quản lí Đường, mời ngồi."
Trong lòng Đường Dĩ Phi kinh ngạc vô cùng, nét mặt không biểu cảm, chậm rãi đi đến ghế sa lon ngồi xuống.
Người đàn ông với đôi chân thon dài, ngồi trở lại ghế chủ lấy công việc ra nói: “Mùa hè năm nay công ty dự định để quản lí Đường thiết kế một bộ trang sức, chỉ là về việc người mẫu đại diện, cô cảm thấy người nào đảm nhiệm là tốt?"
Nguyên nhân là vì chuyện này.
Đáy lòng Đường Dĩ Phi hiện lên một cái gì đó mơ hồ, gần như là không cần nghĩ ngợi: “Muse"
Người đàn ông ngẩn ra: “Đây là trang sức của phụ nữ, để cho một ngôi sao nam làm người mẫu đại diện, không được ổn cho lắm?"
“Nếu như tổng giám đốc biết người nào khác có thể ứng tuyển, cứ nói thẳng ra."
Đường Dĩ Phi cũng là người thông minh, chỉ là lúc này đầu vô cùng choáng váng, lười quanh co vòng vòng với anh ta.
“Cái này thật không có, dù sao đây cũng là thiết kế của cô, quyền quyết định là ở cô."
Anh ta cuối đầu, bắt đầu duyệt văn kiện.
“Vậy Muse đi!" Đường Dĩ Phi không muốn đợi tiếp nữa, có anh ở đây cô sẽ chỉ cảm thấy hít thở không thông.
“Quản lí Đường." Ngay lúc đó cô đứng dậy, người đàn ông lạnh nhạt khẽ mở miệng: “Cô phải biết rằng Muse sẽ không dễ dàng tiếp nhận hợp đồng nhỏ hẹn, một năm anh ta chỉ nhận một bộ phim hoạc là một bộ quảng cáo, mà theo tôi được biết năm nay anh ta đã nhận bộ “Hoàng kim thịnh thế" của đại đạo diễn Cố rồi…"
Sau khi đợi cô đi ra ngoài, dường như phòng làm việc rộng lớn trở nên trống trải hơn, một chút lạnh lẽo chậm rãi dâng lên từ dưới đáy lòng, như muốn cắn nuốt cả người cô.
Rõ ràng thân thể nóng muốn chết, nhưng trái tim lại như khối đá băng lạnh vô cùng, vừa lạnh vừa nóng, Đường Dĩ Phi càng thấy đầu choáng váng một cách lợi hại, ngay cả ghi chú trên bản vẽ đều đã xem lại không rõ.
“Cốc cốc"
“Vào đi." Giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng chống cự, đây thực sự là tác phong quen thuộc của cô.
“Tổng giám đốc có chuyện cần tìm chị." Tiểu Cao đẩy cửa tiến đến. Gương mặt trẻ tuổi tràn đầy hâm mộ.
Đây chính là được đại tổng giám đốc cho gọi sao! Chao ôi!
“Có chuyện gì sao?" Trong lòng Đường Dĩ Phi căng thẳng lại không biết làm sao.
“Hình như là có liên quan đến chuyện người mẫu quảng cáo." Tiểu Cao không hiểu lắm nói.
“Biết rồi, tôi phải đi đây." Đường Dĩ Phi hất đầu một cái, tư thế kiêu ngạo như mọi khi.
Đứng lên thân thể có chút lay động, chỉ là cô cũng không lưu ý đến những chi tiết thiếu này.
Đến đâu hay đến đó, ngược lại cô cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc Long Thiếu Tôn muốn chơi trò xiếc gì!
Tầng cao nhất, phòng làm việc của tổng giám đốc, không phận sự chớ vào.
Đường Dĩ Phi đứng ở ngoài cửa, hít sâu một hơi, giơ tay lên đập hai cái, rất nhanh, bên trong liền truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông.
“Vào đi."
Tiếng giày cao gót vang lên trên nền đá cẩm thạch, người đàn ông như một bức tượng điêu khắc, đứng sát cửa sổ ngắm nhìn tòa thành thị này.
Cả người anh đều bị ánh sáng bao vây lấy, trong nháy mắt, Đường Dĩ Phi cảm thấy chói đến không thấy được.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua thân hình cao to ấy, người đàn ông nghe thấy tiếng động hơi nheo đôi mắt lại, chậm rãi xoay người.
Khuôn mặt anh tuấn với khí thế bức người xông vào tầm mắt, dường như con người anh xưa nay vẫn bá đạo như vậy, không quan tâm xông vào cuộc sống của cô.
Tròng mắt Đường Dĩ Phi hiện lên một chút lạnh lẽo, cũng đè nén xuống, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra: “Xin hỏi tổng giám đốc có yêu cầu gì?"
Tổng giám đốc, tổng giám đốc, lại là tổng giám đốc!
Dựa vào cái gì mà cô làm bộ không biết anh!
Anh đều đã nói với cô như vậy rồi, làm sao cô vẫn giữ cái tư thế cao cao tại thượng như thế!
Long Thiếu Tôn không khỏi phẫn nộ, nhưng mà che giấu, đi qua: “Quản lí Đường, mời ngồi."
Trong lòng Đường Dĩ Phi kinh ngạc vô cùng, nét mặt không biểu cảm, chậm rãi đi đến ghế sa lon ngồi xuống.
Người đàn ông với đôi chân thon dài, ngồi trở lại ghế chủ lấy công việc ra nói: “Mùa hè năm nay công ty dự định để quản lí Đường thiết kế một bộ trang sức, chỉ là về việc người mẫu đại diện, cô cảm thấy người nào đảm nhiệm là tốt?"
Nguyên nhân là vì chuyện này.
Đáy lòng Đường Dĩ Phi hiện lên một cái gì đó mơ hồ, gần như là không cần nghĩ ngợi: “Muse"
Người đàn ông ngẩn ra: “Đây là trang sức của phụ nữ, để cho một ngôi sao nam làm người mẫu đại diện, không được ổn cho lắm?"
“Nếu như tổng giám đốc biết người nào khác có thể ứng tuyển, cứ nói thẳng ra."
Đường Dĩ Phi cũng là người thông minh, chỉ là lúc này đầu vô cùng choáng váng, lười quanh co vòng vòng với anh ta.
“Cái này thật không có, dù sao đây cũng là thiết kế của cô, quyền quyết định là ở cô."
Anh ta cuối đầu, bắt đầu duyệt văn kiện.
“Vậy Muse đi!" Đường Dĩ Phi không muốn đợi tiếp nữa, có anh ở đây cô sẽ chỉ cảm thấy hít thở không thông.
“Quản lí Đường." Ngay lúc đó cô đứng dậy, người đàn ông lạnh nhạt khẽ mở miệng: “Cô phải biết rằng Muse sẽ không dễ dàng tiếp nhận hợp đồng nhỏ hẹn, một năm anh ta chỉ nhận một bộ phim hoạc là một bộ quảng cáo, mà theo tôi được biết năm nay anh ta đã nhận bộ “Hoàng kim thịnh thế" của đại đạo diễn Cố rồi…"
Tác giả :
Tiểu Anh Đào