U Minh Đại Đạo
Chương 29: Xử lý
Trận chiến của những pháp chú diễn ra kịch liệt không dưới một giờ đồng hồ, nhân lực cả hai bên chiến tuyến đều mệt lã người, tuy nhiên vẫn là đội Vương Phong dành ưu thế và càng ngày càng áp đảo đối thủ, đội Quách Tùng đã có thêm hai người gục ngã, cả tên đánh lén cũng bị Hàn Trung trói lại một bên.
Nếu không tính Vương Phong thì lúc này là bốn vs bốn, thực lực có chút lệch về phía đội Quạch Tùng do ông ta mạnh hơn Tống Uyển một trọng nhưng sự thật thì khác, với “Thiên Hộ" Titania kết hợp vài pháp chú Quang hệ của Vương Phong khiến bọn người đầy dã tâm kia chỉ biết tức giận chửi lớn.
- Chó chết, hộ mệnh giả tên kia là thứ quỷ gì mà có thể duy khì cái khiên lâu như vậy.
- Mày câm miệng, lo mà đánh đi, không thì chẳng ai thoát được.
- Mấy thằng chó, có ngon thì đánh tay đôi, nấp sau hộ mệnh giả thì được cái gì.
Hộ mệnh giả của hai bên cũng được triệu hồi từ sớm, người khổng lồ bằng đất, con chim lửa, tiểu lộc... đều xuất hiện, chủ yếu là công kích, hỗ trợ xung quanh chủ nhân.
“Đến lúc quyết định rồi" – Vương Phong thầm nghĩ trong đầu rồi đưa tay kết pháp chú, lúc này cả hai bên gần như đã cạn kiệt sức lực, hộ mệnh giả cũng không khá hơn, có nhiều cách để kết thúc trận chiến này, ví như một đòn công kích thật mạnh nhưng hiện tại hắn không đủ khả năng thi triển, có điều...
- “Bạch Quang – Vườn Địa Đàng"
Ngay sau khi pháp chú hoàn tất, lấy Vương Phong làm trọng tâm, một vòng tròn ánh sáng với đầy hoa văn họa tiết cổ đại khuếch trương rộng ra một vùng lớn, bao phủ toàn đội vào bên trong, những quang cầu li ti bé nhỏ từ trong đó bay lên lơ lửng.
- Đây là....
- Thuật trị liệu diện rộng... không, còn có bổ sung năng lượng.
- Pháp chú cấp 1 sao có thể làm được chứ...
Bốn người Tống Uyển không tin nổi sự thật lạ lùng mình nhưng toàn thân lại tràn đầy một cảm giác dễ chịu, từng vết thương lớn nhỏ đang từ từ lành lại và cả tốc độ hồi phục năng lượng nội tại cũng được nâng cao mấy phần.
Khi biết Vương Phong là Quang hệ, bọn họ đã phi thường kinh ngạc nhưng đến lúc chứng kiến hộ mệnh giả và cuối cùng là pháp chú tuyệt diệu này thì tâm trạng đã không còn cách nào diễn tả được.
Vốn dĩ Quách Tùng còn đang ôm mấy tia hy vọng mở ra một đường máu, dùng vài đứa thế mạng không chừng thoát thân được thì lúc này chỉ còn là tuyệt vọng.
- Cái gìii... thằng nhóc đó trị liệu diện rộng... chết tiệt..
- Chó má... lần này tiêu rồi.
- Mau... mau giết bọn chúng nhanh.
Các thành viên khác điên tiết hét lớn khi thấy đối thủ của mình không chỉ được bảo hộ vững chắc lại còn được trị liệu thoải mái như vậy, lần này toi chắc rồi.
Vương Phong hoàn tất họa đồ liền thả người cảm nhận cái đặc biệt của nó vì đây là pháp chú mà sư phụ bảo rằng còn cao hơn tối thượng một bậc, gọi truyền thuyết pháp chú, tiêu hao ít hơn với các loại khác, ngược lại hiệu quả kinh người. Sư phụ còn nói đây là pháp chú giúp ngài thành danh khi còn trẻ, bất kể về sau này vẫn thường sử dụng vì không chỉ hiệu quả tốt mà cái cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng mà nó mang lại rất đặc biệt.
Vương Phong cười mỉa mai nhìn đám người kia đang rối loạn, phải chi Quách Tùng không quá nhẫn tâm thì cả đội đã chẳng vướn vào nghiệp báo nặng nề thế này, một pháp chú kia chính là hắn muốn bức chúng vào tuyệt vọng, chết cũng phải chết trong hối hận và phải nhớ được ai mới xứng danh ngu xuẩn và kết cục của kẻ có “trí" mà không có lực là như thế nào.
- Titania, tấn công, hạ gục chúng.
- Vâng. “Chiến Thần Kiếm – Nhất Kiếm – Thiên Phạt"
Do tư chất khởi đầu là Huyết quang nên tu vi vốn dĩ của Titania đã đạt Bậc 3 trung kỳ, những Tam Nguyên nhất, nhị trọng chỉ còn chút hơi tàn dĩ nhiên không phải đối thủ.
Từ thanh cự kiếm tinh xảo, lóe một cái liền chém ra vài đạo kiếm khí, bộc phát hào quang chói mắt đầy uy áp khiến cho những kẻ đối mặt chỉ còn biết trơ mắt hối hận.
Kế hoạch dụ một đội nào đó hỗ trợ rồi giết người đoạt bảo đã được lên sẵn từ ngày hôm qua khi vô tình phát hiện hai đầu lĩnh yêu thú tụ tập lại một nơi trong rừng si già này, cuối cùng... chỉ toàn những tiếng hét thảm khốc.
Quách Tùng cùng đồng bọn vẫn chưa chết hẳn, chẳng qua toàn thân phủ đầy thương tích thở được mấy nhịp nặng nề, đặc biệt những nơi yếu hại nhất đều bị phong bế hoàn toàn, trong khi đó bốn người Tống Uyển chỉ bị xây xác vài vết thương cơ bản, không đáng để ý.
- Cảm ơn cậu, Vương Quang, chuyện còn lại để chúng tôi xử lý hộ được rồi.
Tống Thiết trải qua một hồi sóng gió càng hiểu thêm về lối đạo của nhân sinh, mặt lạnh như tiền, cùng với Tống Uyển tiến về phía đám người kia, sử dụng hỏa chú thiêu chết toàn bộ, tranh thủ lấy túi trữ vật cùng giới chỉ trên người bọn chúng.
- Âm Dương đồng nhãn, thu. – Vương Phong không thể thoát khỏi cám dỗ này được
Ngồi xuống một gốc cây gần đó để hấp thu ác khí cùng chấp niệm của những người xung quanh, có không phục, có tức giận, có thống khổ lẫn sự bạc bẽo, vô tình...
Hai chị em họ Tần run bần bật trước thảm cảnh hiện tại, cũng may chưa hề tham chiến, nếu không chắc chắn chẳng có cơ hội nào để tồn tại cả, mà nói gì chuyện lấy oán báo ân cứu mạng thì đã không đáng sống trên đời rồi.
Người chị thần sắc đã tốt hơn trước nhưng vẫn còn khá yếu giọng run run nhìn về phía Tống Uyển rồi lại nhìn sang Vương Phong.
- Các... các người có thể tha cho chúng tôi không...
- Tôi hứa sẽ không nói ra bất cứ điều gì. – thiếu niên cũng không lùi bước đứng cạnh chị mình.
- Vương Quang, cậu thấy thế nào, hình như vì cậu mà bọn họ không công kích chúng ta.
Tống Uyển hướng về phía hắn hỏi, vị trí của Vương Phong trong lòng mọi người sau hàng loạt sự việc đã được đề cao đến mức không tưởng, dù là thực lực hay tiềm lực đều vượt trội hơn họ rất nhiều.
Vương Phong không trả lời mà chỉ gật đầu rồi nhìn thẳng về phía hai chị em.
- Tôi có thể tin hai người không? Suy nghĩ thật kỹ.
Âm Dương đồng nhãn mở ra dưới kính lens, hai người kia không biết rằng mình chỉ cần có chút dối trá sẽ bị phát hiện ngay.
- Có thể, ân tình hôm nay chúng tôi không bao giờ quên, bất cứ yêu cầu gì không phải việc xấu, tôi sẽ không từ nan.
Tần Phương Nghi đã sinh hoạt trong giới thợ săn một thời gian nên cũng biết cách biểu đạt lòng thành, trước đây cô làm tự do, nhóm nào thuê mướn liền đi theo. Có điều khi em cô cũng muốn đồng hành thì phải tính đến chuyện tiền đồ sau này nên hai người chọn đội Quách Tùng đang tuyển thành viên làm chỗ dựa, ai ngờ lại đến một bước này.
Không đến nỗi giả tạo, Vương Phong nhẹ giọng.
- Được rồi Tống đội trưởng, hay là bỏ qua cho họ một lần đi.
Tống Uyển hơi nhíu mày suy nghĩ nhưng lại thấy Vương Phong gật đầu nhìn mình lần nữa liền mỉm cười đồng ý, cô cảm nhận trên người thiếu niên này đầy ắp những bí mật mà chỉ khi tình huống phát sinh mới chịu hiển lộ, những kẻ như thế trong giới thợ săn luôn là nhân tố bất ngờ và khó dây vào nhất, tốt nhất phải kết bạn.
Nếu không tính Vương Phong thì lúc này là bốn vs bốn, thực lực có chút lệch về phía đội Quạch Tùng do ông ta mạnh hơn Tống Uyển một trọng nhưng sự thật thì khác, với “Thiên Hộ" Titania kết hợp vài pháp chú Quang hệ của Vương Phong khiến bọn người đầy dã tâm kia chỉ biết tức giận chửi lớn.
- Chó chết, hộ mệnh giả tên kia là thứ quỷ gì mà có thể duy khì cái khiên lâu như vậy.
- Mày câm miệng, lo mà đánh đi, không thì chẳng ai thoát được.
- Mấy thằng chó, có ngon thì đánh tay đôi, nấp sau hộ mệnh giả thì được cái gì.
Hộ mệnh giả của hai bên cũng được triệu hồi từ sớm, người khổng lồ bằng đất, con chim lửa, tiểu lộc... đều xuất hiện, chủ yếu là công kích, hỗ trợ xung quanh chủ nhân.
“Đến lúc quyết định rồi" – Vương Phong thầm nghĩ trong đầu rồi đưa tay kết pháp chú, lúc này cả hai bên gần như đã cạn kiệt sức lực, hộ mệnh giả cũng không khá hơn, có nhiều cách để kết thúc trận chiến này, ví như một đòn công kích thật mạnh nhưng hiện tại hắn không đủ khả năng thi triển, có điều...
- “Bạch Quang – Vườn Địa Đàng"
Ngay sau khi pháp chú hoàn tất, lấy Vương Phong làm trọng tâm, một vòng tròn ánh sáng với đầy hoa văn họa tiết cổ đại khuếch trương rộng ra một vùng lớn, bao phủ toàn đội vào bên trong, những quang cầu li ti bé nhỏ từ trong đó bay lên lơ lửng.
- Đây là....
- Thuật trị liệu diện rộng... không, còn có bổ sung năng lượng.
- Pháp chú cấp 1 sao có thể làm được chứ...
Bốn người Tống Uyển không tin nổi sự thật lạ lùng mình nhưng toàn thân lại tràn đầy một cảm giác dễ chịu, từng vết thương lớn nhỏ đang từ từ lành lại và cả tốc độ hồi phục năng lượng nội tại cũng được nâng cao mấy phần.
Khi biết Vương Phong là Quang hệ, bọn họ đã phi thường kinh ngạc nhưng đến lúc chứng kiến hộ mệnh giả và cuối cùng là pháp chú tuyệt diệu này thì tâm trạng đã không còn cách nào diễn tả được.
Vốn dĩ Quách Tùng còn đang ôm mấy tia hy vọng mở ra một đường máu, dùng vài đứa thế mạng không chừng thoát thân được thì lúc này chỉ còn là tuyệt vọng.
- Cái gìii... thằng nhóc đó trị liệu diện rộng... chết tiệt..
- Chó má... lần này tiêu rồi.
- Mau... mau giết bọn chúng nhanh.
Các thành viên khác điên tiết hét lớn khi thấy đối thủ của mình không chỉ được bảo hộ vững chắc lại còn được trị liệu thoải mái như vậy, lần này toi chắc rồi.
Vương Phong hoàn tất họa đồ liền thả người cảm nhận cái đặc biệt của nó vì đây là pháp chú mà sư phụ bảo rằng còn cao hơn tối thượng một bậc, gọi truyền thuyết pháp chú, tiêu hao ít hơn với các loại khác, ngược lại hiệu quả kinh người. Sư phụ còn nói đây là pháp chú giúp ngài thành danh khi còn trẻ, bất kể về sau này vẫn thường sử dụng vì không chỉ hiệu quả tốt mà cái cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng mà nó mang lại rất đặc biệt.
Vương Phong cười mỉa mai nhìn đám người kia đang rối loạn, phải chi Quách Tùng không quá nhẫn tâm thì cả đội đã chẳng vướn vào nghiệp báo nặng nề thế này, một pháp chú kia chính là hắn muốn bức chúng vào tuyệt vọng, chết cũng phải chết trong hối hận và phải nhớ được ai mới xứng danh ngu xuẩn và kết cục của kẻ có “trí" mà không có lực là như thế nào.
- Titania, tấn công, hạ gục chúng.
- Vâng. “Chiến Thần Kiếm – Nhất Kiếm – Thiên Phạt"
Do tư chất khởi đầu là Huyết quang nên tu vi vốn dĩ của Titania đã đạt Bậc 3 trung kỳ, những Tam Nguyên nhất, nhị trọng chỉ còn chút hơi tàn dĩ nhiên không phải đối thủ.
Từ thanh cự kiếm tinh xảo, lóe một cái liền chém ra vài đạo kiếm khí, bộc phát hào quang chói mắt đầy uy áp khiến cho những kẻ đối mặt chỉ còn biết trơ mắt hối hận.
Kế hoạch dụ một đội nào đó hỗ trợ rồi giết người đoạt bảo đã được lên sẵn từ ngày hôm qua khi vô tình phát hiện hai đầu lĩnh yêu thú tụ tập lại một nơi trong rừng si già này, cuối cùng... chỉ toàn những tiếng hét thảm khốc.
Quách Tùng cùng đồng bọn vẫn chưa chết hẳn, chẳng qua toàn thân phủ đầy thương tích thở được mấy nhịp nặng nề, đặc biệt những nơi yếu hại nhất đều bị phong bế hoàn toàn, trong khi đó bốn người Tống Uyển chỉ bị xây xác vài vết thương cơ bản, không đáng để ý.
- Cảm ơn cậu, Vương Quang, chuyện còn lại để chúng tôi xử lý hộ được rồi.
Tống Thiết trải qua một hồi sóng gió càng hiểu thêm về lối đạo của nhân sinh, mặt lạnh như tiền, cùng với Tống Uyển tiến về phía đám người kia, sử dụng hỏa chú thiêu chết toàn bộ, tranh thủ lấy túi trữ vật cùng giới chỉ trên người bọn chúng.
- Âm Dương đồng nhãn, thu. – Vương Phong không thể thoát khỏi cám dỗ này được
Ngồi xuống một gốc cây gần đó để hấp thu ác khí cùng chấp niệm của những người xung quanh, có không phục, có tức giận, có thống khổ lẫn sự bạc bẽo, vô tình...
Hai chị em họ Tần run bần bật trước thảm cảnh hiện tại, cũng may chưa hề tham chiến, nếu không chắc chắn chẳng có cơ hội nào để tồn tại cả, mà nói gì chuyện lấy oán báo ân cứu mạng thì đã không đáng sống trên đời rồi.
Người chị thần sắc đã tốt hơn trước nhưng vẫn còn khá yếu giọng run run nhìn về phía Tống Uyển rồi lại nhìn sang Vương Phong.
- Các... các người có thể tha cho chúng tôi không...
- Tôi hứa sẽ không nói ra bất cứ điều gì. – thiếu niên cũng không lùi bước đứng cạnh chị mình.
- Vương Quang, cậu thấy thế nào, hình như vì cậu mà bọn họ không công kích chúng ta.
Tống Uyển hướng về phía hắn hỏi, vị trí của Vương Phong trong lòng mọi người sau hàng loạt sự việc đã được đề cao đến mức không tưởng, dù là thực lực hay tiềm lực đều vượt trội hơn họ rất nhiều.
Vương Phong không trả lời mà chỉ gật đầu rồi nhìn thẳng về phía hai chị em.
- Tôi có thể tin hai người không? Suy nghĩ thật kỹ.
Âm Dương đồng nhãn mở ra dưới kính lens, hai người kia không biết rằng mình chỉ cần có chút dối trá sẽ bị phát hiện ngay.
- Có thể, ân tình hôm nay chúng tôi không bao giờ quên, bất cứ yêu cầu gì không phải việc xấu, tôi sẽ không từ nan.
Tần Phương Nghi đã sinh hoạt trong giới thợ săn một thời gian nên cũng biết cách biểu đạt lòng thành, trước đây cô làm tự do, nhóm nào thuê mướn liền đi theo. Có điều khi em cô cũng muốn đồng hành thì phải tính đến chuyện tiền đồ sau này nên hai người chọn đội Quách Tùng đang tuyển thành viên làm chỗ dựa, ai ngờ lại đến một bước này.
Không đến nỗi giả tạo, Vương Phong nhẹ giọng.
- Được rồi Tống đội trưởng, hay là bỏ qua cho họ một lần đi.
Tống Uyển hơi nhíu mày suy nghĩ nhưng lại thấy Vương Phong gật đầu nhìn mình lần nữa liền mỉm cười đồng ý, cô cảm nhận trên người thiếu niên này đầy ắp những bí mật mà chỉ khi tình huống phát sinh mới chịu hiển lộ, những kẻ như thế trong giới thợ săn luôn là nhân tố bất ngờ và khó dây vào nhất, tốt nhất phải kết bạn.
Tác giả :
Atdangtiendat