U Lan
Chương 14
Ngày qua ngày.
Không biết qua bao lâu, ký ức đã trôi qua, những máu tanh, đau đớn, nước mắt, cũng dần dần mơ hồ vào một ngày nào đó.
Ngày đó, một ngày nóng bức nhất mùa hè.
Hoa tử đường rốt cục cũng đã trồng thành công, ở bờ biển phía nam cũng có thể nhìn thấy những đóa hoa màu tím theo biển gió nhẹ nhàng chập chờn, tản ra hương thơm nhè nhẹ.
U Lan đi giữa cánh đồng hoa tử đường, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, nàng vươn tay, mơn trớn cánh hoa non mềm. Ánh mặt trời xuyên thấu bạch y đơn bạc của nàng, chiếu sáng khuôn mặt nhu thuận của nàng.
Kim Lẫm từ trong phòng nhỏ đi ra, cầm một cái mũ bằng mây. Khí trời nóng bức, hắn lo lắng thân thể nhỏ yếu của nàng không chịu nổi thời tiết nóng, vừa thấy nàng ra cửa, lập tức đuổi theo.
Hắn cung cấp cho Hạ Hầu Dần ý kiến, kiếm vào không ít ngân lượng, Hạ Hầu Dần kiên trì theo như lệ cũ chia hoa hồng, đó là một khoản tài phú không nhỏ, đủ để cho hắn cùng U Lan sống cuộc sống giàu có xa xỉ nhất.
Nhưng, bọn họ vẫn ở lại chỗ này, hắn chỉ nguyện ý tự mình chăm sóc nàng, không để cho người bên cạnh vất vả. Trải qua mấy ngày nay, hắn tỉ mỉ chăm sóc nàng, coi tất cả mọi thứ của nàng đều quan trọng hơn tính mạng của hắn.
“Lan nhi, " hắn khẽ gọi."Đừng đi xa." Hắn đi ra phía trước, nhìn chăm chú vào thân ảnh xinh xắn kia.
Nàng không quay đầu lại, trong tay có mấy đóa hoa tử đường, thân ảnh gầy gò cùng Hải Dương xanh lam trước mắt nổi bật lên giống như một bức tranh rực rỡ.
“Lan nhi." Hắn lại gọi một tiếng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn nam nhân luôn theo phía sau.
Đã từng, người nam nhân này rất mơ hồ, nhưng, chẳng biết lúc nào, gương mặt hắn lại rõ ràng lần nữa.
Khi đó, đau đớn hắn mang đến làm cho nàng phong bế chính mình, không nghe, không nhìn, không cảm giác. Nhưng, ngày qua ngày, hắn cẩn thận thâm tình chờ đợi, rốt cục khiến nàng không cách nào làm như không thấy.
Nàng từng thử hận hắn, nhưng như thế nào cũng không có cách.
Hắn chăm sóc nàng không cần hồi đáp, thậm chí từ bỏ hết thảy.
Sở dĩ nàng tiếp tục trầm mặc là vì tưởng rằng nàng trầm mặc không chút phản ứng thì một ngày nào đó hắn sẽ bỏ cuộc, nhưng hắn chưa bao giờ rời đi, cũng chưa bao giờ bỏ cuộc.
Thái dương vàng rực chiếu lên vết sẹo trên mặt hắn làm nó càng thêm sáng rõ.
Mấy ngày nay, nàng dần dần nhớ tới tất cả, cũng càng không cách nào tiếp tục giữ vững hờ hững.
Gió biển thổi lên, hắn đi tới phía nàng, cẩn thận giúp nàng vén sợi tóc ra sau tai, giúp nàng đội mũ che nắng.
“Mặt trời lớn, đừng phơi nắng bị thương."
Tiếng nói trầm thấp ôn nhu của hắn vây quanh nàng, U Lan nhắm nghiền hai mắt, một lòng không tự chủ được run rẩy.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, rưng rưng đối với hắn lộ ra mỉm cười.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Kim Lẫm bắt đầu hoài nghi, mình có phải bị phơi nắng váng đầu hay không.
Hắn nhìn thấy U Lan ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hắn, sau đó hướng về phía hắn, lẳng lặng lộ ra mỉm cười.
Hắn vốn cho rằng kiếp này không còn nhìn thấy nụ cười của nàng được nữa.
Nụ cười kia rung động hắn thật sâu, làm cho thân thể hắn cứng nhắc, một cử động cũng không dám, chỉ sợ hơi có động tác sẽ dọa nàng, làm cho nụ cười kia biến mất.
Đã bao lâu?
Hắn cơ hồ đã quên mình khát vọng cỡ nào được lại nhìn thấy nàng cười.
Đây là mộng sao?
Là bởi vì hắn quá mức khát vọng, mà sinh ra ảo giác sao?
Trời đất chứng giám, cho dù là ảo giác, hắn cũng cảm động đến khó có thể nói thành lời!
Bất luận là mộng hay là ảo giác, nụ cười kia vẫn chưa biến mất, U Lan thậm chí vươn tay, nhẹ vỗ về mặt của hắn. Tất cả tốt đẹp đến mức làm cho hắn đau lòng.
“Lẫm." Nàng dùng thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng kêu to .
Hắn nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, không phát hiện mình đã rơi lệ.
Rốt cục!
Rốt cục, nàng nguyện ý mở miệng.
Rốt cục, nàng nguyện ý gọi tên hắn lần nữa.
Hắn khó khăn há mồm vài lần, một hồi lâu sau mới có thể nặn ra thanh âm. Hắn có quá nhiều xin lỗi, quá nhiều hối hận phải nói với nàng.
“Lan nhi, ta —— “
Tay nhỏ bé mềm mại che cái miệng của hắn.
“Xuỵt, đừng nói." Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt cũng có nước mắt."Chuyện đã qua, cũng đừng nhắc lại ."
Thân thể của Kim Lẫm run rẩy.
Trong nháy mắt này, hắn rốt cục hiểu, cho dù hắn từng tàn nhẫn tổn thương nàng như vậy. Nhưng đến hôm nay, nàng vẫn lựa chọn tha thứ.
Thâm tình nàng dành cho hắn làm cho tim hắn đau đớn .
Kim Lẫm cúi đầu xuống, hôn lòng bàn tay của nàng, hôn dấu vết kia. Cuối cùng, mới nhẹ nhàng ôm nàng, cúi người hôn nhẹ môi của nàng.
Những đau đớn, nước mắt, đều đã theo gió bay đi. Bọn họ có lẫn nhau, có tương lai, ân ân oán oán, quốc thù gia hận xưa kia đều không liên quan đến bọn họ nữa.
Bởi vì thù hận, bởi vì hiểu lầm, mà đã trì hoãn hạnh phúc của họ rất lâu rất lâu.
Cho tới hôm nay, bọn họ rốt cục có thể được như nguyện ước.
Hạnh phúc, đến cuối đời.
———-oOo Hoàn oOo ———-
Không biết qua bao lâu, ký ức đã trôi qua, những máu tanh, đau đớn, nước mắt, cũng dần dần mơ hồ vào một ngày nào đó.
Ngày đó, một ngày nóng bức nhất mùa hè.
Hoa tử đường rốt cục cũng đã trồng thành công, ở bờ biển phía nam cũng có thể nhìn thấy những đóa hoa màu tím theo biển gió nhẹ nhàng chập chờn, tản ra hương thơm nhè nhẹ.
U Lan đi giữa cánh đồng hoa tử đường, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, nàng vươn tay, mơn trớn cánh hoa non mềm. Ánh mặt trời xuyên thấu bạch y đơn bạc của nàng, chiếu sáng khuôn mặt nhu thuận của nàng.
Kim Lẫm từ trong phòng nhỏ đi ra, cầm một cái mũ bằng mây. Khí trời nóng bức, hắn lo lắng thân thể nhỏ yếu của nàng không chịu nổi thời tiết nóng, vừa thấy nàng ra cửa, lập tức đuổi theo.
Hắn cung cấp cho Hạ Hầu Dần ý kiến, kiếm vào không ít ngân lượng, Hạ Hầu Dần kiên trì theo như lệ cũ chia hoa hồng, đó là một khoản tài phú không nhỏ, đủ để cho hắn cùng U Lan sống cuộc sống giàu có xa xỉ nhất.
Nhưng, bọn họ vẫn ở lại chỗ này, hắn chỉ nguyện ý tự mình chăm sóc nàng, không để cho người bên cạnh vất vả. Trải qua mấy ngày nay, hắn tỉ mỉ chăm sóc nàng, coi tất cả mọi thứ của nàng đều quan trọng hơn tính mạng của hắn.
“Lan nhi, " hắn khẽ gọi."Đừng đi xa." Hắn đi ra phía trước, nhìn chăm chú vào thân ảnh xinh xắn kia.
Nàng không quay đầu lại, trong tay có mấy đóa hoa tử đường, thân ảnh gầy gò cùng Hải Dương xanh lam trước mắt nổi bật lên giống như một bức tranh rực rỡ.
“Lan nhi." Hắn lại gọi một tiếng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn nam nhân luôn theo phía sau.
Đã từng, người nam nhân này rất mơ hồ, nhưng, chẳng biết lúc nào, gương mặt hắn lại rõ ràng lần nữa.
Khi đó, đau đớn hắn mang đến làm cho nàng phong bế chính mình, không nghe, không nhìn, không cảm giác. Nhưng, ngày qua ngày, hắn cẩn thận thâm tình chờ đợi, rốt cục khiến nàng không cách nào làm như không thấy.
Nàng từng thử hận hắn, nhưng như thế nào cũng không có cách.
Hắn chăm sóc nàng không cần hồi đáp, thậm chí từ bỏ hết thảy.
Sở dĩ nàng tiếp tục trầm mặc là vì tưởng rằng nàng trầm mặc không chút phản ứng thì một ngày nào đó hắn sẽ bỏ cuộc, nhưng hắn chưa bao giờ rời đi, cũng chưa bao giờ bỏ cuộc.
Thái dương vàng rực chiếu lên vết sẹo trên mặt hắn làm nó càng thêm sáng rõ.
Mấy ngày nay, nàng dần dần nhớ tới tất cả, cũng càng không cách nào tiếp tục giữ vững hờ hững.
Gió biển thổi lên, hắn đi tới phía nàng, cẩn thận giúp nàng vén sợi tóc ra sau tai, giúp nàng đội mũ che nắng.
“Mặt trời lớn, đừng phơi nắng bị thương."
Tiếng nói trầm thấp ôn nhu của hắn vây quanh nàng, U Lan nhắm nghiền hai mắt, một lòng không tự chủ được run rẩy.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, rưng rưng đối với hắn lộ ra mỉm cười.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Kim Lẫm bắt đầu hoài nghi, mình có phải bị phơi nắng váng đầu hay không.
Hắn nhìn thấy U Lan ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hắn, sau đó hướng về phía hắn, lẳng lặng lộ ra mỉm cười.
Hắn vốn cho rằng kiếp này không còn nhìn thấy nụ cười của nàng được nữa.
Nụ cười kia rung động hắn thật sâu, làm cho thân thể hắn cứng nhắc, một cử động cũng không dám, chỉ sợ hơi có động tác sẽ dọa nàng, làm cho nụ cười kia biến mất.
Đã bao lâu?
Hắn cơ hồ đã quên mình khát vọng cỡ nào được lại nhìn thấy nàng cười.
Đây là mộng sao?
Là bởi vì hắn quá mức khát vọng, mà sinh ra ảo giác sao?
Trời đất chứng giám, cho dù là ảo giác, hắn cũng cảm động đến khó có thể nói thành lời!
Bất luận là mộng hay là ảo giác, nụ cười kia vẫn chưa biến mất, U Lan thậm chí vươn tay, nhẹ vỗ về mặt của hắn. Tất cả tốt đẹp đến mức làm cho hắn đau lòng.
“Lẫm." Nàng dùng thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng kêu to .
Hắn nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, không phát hiện mình đã rơi lệ.
Rốt cục!
Rốt cục, nàng nguyện ý mở miệng.
Rốt cục, nàng nguyện ý gọi tên hắn lần nữa.
Hắn khó khăn há mồm vài lần, một hồi lâu sau mới có thể nặn ra thanh âm. Hắn có quá nhiều xin lỗi, quá nhiều hối hận phải nói với nàng.
“Lan nhi, ta —— “
Tay nhỏ bé mềm mại che cái miệng của hắn.
“Xuỵt, đừng nói." Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt cũng có nước mắt."Chuyện đã qua, cũng đừng nhắc lại ."
Thân thể của Kim Lẫm run rẩy.
Trong nháy mắt này, hắn rốt cục hiểu, cho dù hắn từng tàn nhẫn tổn thương nàng như vậy. Nhưng đến hôm nay, nàng vẫn lựa chọn tha thứ.
Thâm tình nàng dành cho hắn làm cho tim hắn đau đớn .
Kim Lẫm cúi đầu xuống, hôn lòng bàn tay của nàng, hôn dấu vết kia. Cuối cùng, mới nhẹ nhàng ôm nàng, cúi người hôn nhẹ môi của nàng.
Những đau đớn, nước mắt, đều đã theo gió bay đi. Bọn họ có lẫn nhau, có tương lai, ân ân oán oán, quốc thù gia hận xưa kia đều không liên quan đến bọn họ nữa.
Bởi vì thù hận, bởi vì hiểu lầm, mà đã trì hoãn hạnh phúc của họ rất lâu rất lâu.
Cho tới hôm nay, bọn họ rốt cục có thể được như nguyện ước.
Hạnh phúc, đến cuối đời.
———-oOo Hoàn oOo ———-
Tác giả :
Điển Tâm