U Lan Lộ
Chương 45
Triệu Kỳ cuối thấp đầu, cổ họng ấp a ấp úng, xoạt xoạt cả buổi, mới nói: “Con không khi dễ hai đệ"
Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong khuôn mặt thâm trầm nói: “Lúc này còn dám nói dối, đều đem bọn đệ đệ vẽ thành cái dạng này rồi còn nói không khi dễ?"
Triệu Kỳ vội vàng, khuôn mặt sung huyết tranh luận nói: “Con đây là không phải ăn hiếp hai đệ, con là, con là, son của mẫu hậu, màu sắc nhìn rất đẹp…" Nhiễm Ngọc Nùng truy vấn nói: “Cho nên?" Triệu Kỳ cong môi nói: “Cho nên con mới mượn một ít ra ngoài chơi đùa, song sau đó con lại nghĩ…Muốn thử xem. Thế nhưng hai đệ cũng không chịu cho con thử…Cho nên con liền… Liền thấy bọn đệ đệ đang ngủ, liền…" Nhiễm Ngọc Nùng vừa tức vừa buồn cười, cố ý nặng thêm ngữ khí nói: “Coi như là vậy, ngươi là ca ca, cũng không được mang đệ đệ ra trêu chọc, đùa giỡn. Bọn họ mới bé như thế."
Triệu Kỳ cãi cọ nói: “Ai bảo bọn hắn lớn lên xấu như vậy ma~! Con chỉ muốn đem hai đệ bôi bôi cho đẹp một chút. Các tỉ tỉ cung nữ có nói, trên mặt bôi son có thể trở nên đẹp hơn." Lời kia vừa thốt ra, khuôn mặt Nhiễm Ngọc Nùng cũng nhanh bị bó chặt, căng thẳng không ngừng, cố nín cười, y nhẹ trách mắng: “Nói bậy, sao có thể nói đệ đệ của mình lớn lên xấu xí."
Triệu Kỳ không phục nhỏ giọng phản bác nói: “Trước đây cũng xấu mà, lớn lên giống như một cái phù dung bánh bao." Len lén nhìn thần sắc Nhiễm Ngọc Nùng, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa. Nhiễm Ngọc Nùng vừa bận nhìn các nhũ mẫu đem hai tiểu Anh nhi “Tá trang (xóa)", vừa trông trộm cái tiểu Hỗn Thế ma vương rồi khẽ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hai huynh đệ sinh đôi, chỉ cảm thấy từng đợt đau đầu. Ba tiểu yêu ma quỷ quái đã bốn tuổi rồi, đã tới cái tuổi bất hảo bất kham (không chịu được) nhất. Nhất là Triệu Kỳ, ý đồ xấu xa nhất, lại có hiệu triệu lực nhất trong các huynh đệ. Bình thường các tiểu gia khỏa vỗ vỗ Tiểu não môn, nghĩ ra một cái ý đồ xấu, là lập tức kéo các huynh đệ cùng nhau càn quấy, đem trong cung làm cho kinh thiên động địa, gà bay chó sủa. Lần gần đây nhất, tam huynh đệ không biết từ đâu kiếm ra một cái tiểu mộc tương (cái rương nhỏ), có khuông có dạng đóng lên trên một cái xe! Lộc hậu (ròng tọc), cư nhiên đem cột vào phía sau mấy con đại cẩu. Rồi mới đứng ở bên trong khéo tay đề roi, lại khéo tay nâng lên một thanh tiểu mộc kiếm, đưa mấy con đại cẩu tới ngự hoa viên lao điên cuồng, tự thân làm cái dạng rong ruổi sa trường, thấy các cung nhân lui tới thất kinh tránh né, bản thân lại thật đắc ý cười ha ha. Không ngờ tới vui quá hóa buồn, đại cẩu này cũng không phải là chó nơi biên cương được huấn luyện kéo xe trượt tuyết, hoàn toàn không bị khống chế, bản thân hắn cũng chỉ có bốn tuổi, không đủ khí lực. Thế là đến chỗ ngoặt, liền bị ném văng đến bên đường, rơi vào trong hồ nước tẩy rửa. Đợi đến lúc Nhiễm Ngọc Nùng nhận được tin tức, hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới, hắn đã kêu to uống nước, bụng nhỏ sình lên thành một quả bóng, cả người rơi xuống nước như tiểu ưởng kê (gà bất mãn) thoát thoát (vùng vẫy, thoát khỏi)
Nhiễm Ngọc Nùng thấy yêu thương, luyến tiếc trách cứ nhi tử. Chỉ có thể một đám nội thị bên cạnh hắn gọi vào trước mặt hung hăng mắng một hồi, rồi phạt bổng lộc. Một đám chịu trách nhiệm ngày đó nhận mệnh đi ra ngoài đánh ba mươi gậy. Cũng nhắc lại một lần nữa, có lần sau sẽ không dễ dãi như thế đâu. Thế là người đi theo hầu hạ tam huynh đệ liền cẩn thận, rất cẩn thận, cũng không dám dung túng cho bọn họ càn quấy nữa. Hai tiểu gia khỏa thật ra rất là an phận, chỉ có Triệu Kỳ kia, vẫn còn không ngừng có chút mờ ám. Mỗi khi nhận được tin tức Nhiễm Ngọc Nùng đều dở khóc dở cười, chẳng hạn như chuyện ngày hôm nay vậy.
Nhiễm Ngọc Nùng nhìn khuôn mặt này rất giống Triệu Dự, mơ hồ cảm thấy đau đầu. Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, y hỏi: “Vậy ngươi lấy son lúc nào."
Triệu Kỳ vừa ngẩng đầu, ưỡn ngực, hơi có chút tinh thần đại trượng phu thẳng thắn chi phong nói: “Chính là sáng sớm ngày hôm nay a."
Nhiễm Ngọc Nùng mặt nhăn, cau mày, tỏ vẻ hoài nghi nói: “Không có khả năng, sáng sớm ngày hôm nay Thanh Nguyệt đã canh giữ ở cửa cung tâm cung của mẫu hậu mà. Ngươi làm sao có thể đi vào chứ?"
Triệu Kỳ lắc lắc đầu, đắc ý dương dương tự đắc nói:"Chính là, Thanh Nguyệt các nàng ấy làm sao làm khó được con? Con là từ cửa sổ đi vào ba."
Nhìn thấy Nhiễm Ngọc Nùng hoài nghi, nhìn hắn thân cao vừa đến án thư, vội vàng nói: “Thật ra, con để đại tướng quân nằm úp sấp xuống, lấy nó làm đệm lót bò lên trên cửa sổ." Đại tướng quân chính là đại cẩu lần trước cùng hắn làm sấm gây họa. Sau này thiếu chút nữa bị Triệu Dự sai ngươi đem đi làm lẩu cẩu thịt, chính là hắn vừa khóc vừa ồn ào, khóc lóc om sòm chơi xấu, khiến Nhiễm Ngọc Nùng yêu thương không ngớt, đến can ngăn. Bất qua sau khi Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong có chút hối hận hành động trước đây.
Đang đúng lúc y không nói gì, một câu nói của Triệu Kỳ khiến y nghẹn họng nhìn trân trối. Triệu Kỳ nói: “Mẫu hậu, sáng sớm ngày hôm nay người đau bụng sao? Vì sao lại kéo phụ hoàng muốn người phải vân vê chứ?" Câu nói lần này không khác gì đất bằng phẳng gặp sấm sét rền vang, y ném luôn ba hồn bảy vía, cả buổi mới khép lại miệng, lắp bắp hỏi: “Ngươi nói cái gì?"
Triệu Kỳ nghiêng đầu nói: “Lúc con đi vào, nghe được người ở trên giường kêu rất kỳ quái, là giống như vậy" hắn vừa nói vừa bắt chước thanh âm nghe được hanh hanh hừ hừ vài cái, đừng nói, còn dã man còn có thú vị “Rồi ngươi kêu phụ hoàng vươn tay vân vê xoa bóp cho người, rồi người con nói rất thoải mái rất thoải mái, rồi mới giống vú em, giống con mèo béo đang phơi nắng phát ra tiếng kêu càu nhàu. Mẫu hậu, đêm qua người ăn nhiều sao? Tựa như lần trước Thụy đệ đệ ăn nhiều cũng thấy cái bao tử kêu như vậy…a? Mẫu hậu mặt người xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhiễm Ngọc Nùng mặt đỏ như máu nhỏ, bị người khác đụng vào còn chưa tính. Dù sao y cũng bị chính tên cầm thú kia huấn luyện mặt sớm đã trở nên dày. Thế nhưng bị chính nhi tử của mình gặp được, chuẩn bị tâm lý y còn không biết bắt đầu kiến nghị thế nào a~!!! Kết quả nói lắp bắp hỏi: “Vậy…Vậy ngươi thấy được cái gì?"
Triệu Kỳ lắc đầu nói: “Không có, bị màn che khuất rồi, không thấy được. Sau đó ta sợ bị người cùng phụ hoàng phát hiện liền vội vàng đi ra ngoài. "
Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo. Toàn bộ không bị bắt gặp, kiên trì ở trên giường hoan ái khi buông màn trướng xuống quả nhiên là một quyết định chính xác. Thế nhưng không sánh được Triệu kỳ hỏi y rốt cuộc tối hôm qua ăn nhiều cho nên mới khiến cho cha hắn vân vê cái bụng để lừa gạt cho qua chuyện. Ban đầu nghĩ đến phải dạy dỗ con cái, lại dằn vặt nhiều như thế, cái tâm tư gì cũng không nghĩ nổi, chỉ có thể thả Triệu Kỳ như con ngựa. Nhìn ba tiểu gia khỏa nhảy ra ngoài, y có chút đau đầu kêu ba người nhũ mẫu lên, khuôn mặt lạnh lùng nói rằng: “Theo sau bên người các hoàng tử phải bảo đảm không được phép ít hơn hai người hậu hạ. Lần sau còn để bản cung phát hiện ra loại sự việc này, thì tìm các ngươi tra hỏi!" Các nàng vội vàng gật đầu ưng thuận. Nhiễm Ngọc Nùng vẫy cho các nàng lui, để Giảo Nguyệt, Hạo Nguyệt dìu xuống, sắc mặt chán nản hồi cung tiếp tục trang điểm.
Vả lại Triệu Dự bên này, vốn đang siêng năng ở chính điện triệu tập tâm phúc của mình nghị sự. Đột nhiên Từ Trữ cung phái người tới thỉnh hắn sang cung. Hắn có chút ngoài ý muốn, vốn muốn chối từ nói quốc sự bận rộn không thể sang được. Sau suy nghĩ một chút, cuối cùng chính là đứng dậy đi. Tới Từ Trữ cung rồi, liền thấy Lưu thái hậu đang ở đó chờ hắn, tinh thần nhìn có chút bất hảo. Thấy hắn vào rồi, Lưu thái hậu nỗ lực chuẩn bị lại tinh thần hướng hắn cười nói: “Hoàng nhi tới rồi, nhanh lên một chút ngồi xuống đi, bên ngoài thời tiết rất nóng, ai gia chuẩn bị nước ô mai băng trấn rồi." Triệu Dự hướng nàng thỉnh an một cái, liền ngồi xuống. Mẫu tử lặng yên hoài tâm sự một hồi, Triệu Dự liền không có kiên nhẫn. Trực tiếp hỏi: “Hôm nay mẫu hậu gọi nhi tử tới, là có chuyện gì sao?"
Lưu thái hậu vội vàng trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là…Ngày đó, ai gia thấy Hoàng nhi ngươi thổ huyết. Tuy rằng thái y nói không có việc gì, nhưng vẫn khiến cho ai gia có chút lo lắng. Mấy ngày nay luôn thấp thỏm thân thể của hoàng nhi. Cho nên liền tìm hoàng nhi qua để thăm hỏi."
Triệu Dự không mặn không nhạt hồi đáp: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm. Thân thể trẫm vẫn đều rất tốt, nhất thời không chăm sóc tuyệt đối sẽ không suy sụp nữa, hoàng hậu là một người thành thật, Kỳ nhi bọn chúng còn nhỏ như vậy, Trẫm lúc này chung quy không thể bỏ lại họ mà mặc kệ, mẫu hậu nói đúng không?"
Nét mặt Lưu thái hậu có chút xấu hổ, cười ngượng nói: “Lại nói bậy rồi, Hoàng nhi chính trực tao nhã, tuổi còn trẻ, lực cường tráng, sao lại nói những điềm xấu này chứ, nghe mà khiến ai gia thương tâm." Triệu Dự mỉm cười không hề trả lời.
Mẫu tử hai người lại rơi vào lặng yên, tràng điện lạnh xuống. Lưu thái hậu đắn đo nhiều lần, không ngờ nói ra: “Nghe nói, Nhị cữu ngươi bên kia, lại phát sinh nhiều sự tình. Có đúng hay không?"
Triệu Dự hiểu được, trong lòng lạnh lùng cười, đáp lại: “Mẫu hậu nói chính là chuyện Công bộ Lưu thị lang tham ô đáng kể ngân lượng quốc khố để thi công đê Thái Hồ? Không ngờ lúc trước hắn ngầm tham ô một vài khoản ngân lượng khác?"
Lưu thái hậu nét mặt rất nhiều xấu hổ, còn trả lời nói: “Lần này chính là cùng một với chuyện đê Thái Hồ."
Triệu Dự gật đầu, hỏi: “Vậy thái hậu muốn nói chuyện gì chứ?"
Lưu thái hậu hồi đáp: “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói lần này dường như huyên náo khá lớn. Trong triều có rất nhiều đại thần bất hòa với cậu ngươi cứ bám chặt chuyện này không tha. Vì việc này, đại cữu nhị cữu của ngươi tóc đã bạc, mấy người mợ của ngươi cũng khóc đến mức không khóc được nữa. Hoàng thượng a, nhị cữu bọn họ tốt xấu gì đều là người trong nhà, đại thần kia nhốn nháo thêm như thế, làm tổn hai cũng là thể diện của ngươi. Nếu không thì, ai gia cho nhị cữu ngươi đem số ngân lượng chiếm đoạn đều mang hoàn trả trở lại, chuyện này như thế coi như xong được không?"
Nói xong, nàng dùng một loại nhãn thần chờ đợi nhìn Triệu Dự. Triệu Dự dường như không thấy, nhàn nhạt nói: “Lưu thị lang ngầm chiếm đoạt tham ô nhất án, con số thật sự là kinh người, vả lại là nhiều lần phạm án. Tự Cư Đại Lý (Đại Lý tự) xét xử sơ bộ, trước sau tham ô ngân lượng đã lên đến một trăm năm mươi vạn lượng bạc. Hơn nữa hắn vì che giấu hành vi phạm tội, sửa chữa sổ sách, sát nhân diệt khẩu, hắn sở tác sở vi (tự làm tự chịu) chứng cứ vô cùng xác thực, pháp không thể dung. Cái gọi là Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, trẫm cũng không thể nể quá hóa hỏng."
Lưu thái hậu nóng nảy, khó tránh khỏi nâng cao âm lượng nói rằng: “Hoàng đế, đó là cậu của ngươi!!!"
Triệu Dự nhanh hơn hồi đáp: “Nhưng hắn cũng là thần tử của trẫm. Thái độ của người làm thần tử, nên vì quân vì quốc, máu chảy đầu rơi. Hắn phàm đã là cậu của trẫm, thì hẳn nên phải làm gương tốt, giữ mình trong sạch, vì quần thần mà làm giương mẫu. Hiện hôm nay hắn ăn hối lộ trái pháp luật, trước đây còn giết người diệt khẩu, mẫu hậu muốn cho trẫm làm việc vì tình riêng mà bất hợp pháp, trái với quốc pháp, cô tức dưỡng gian, đó là quyết không được phép."
Lưu thái hậu khí oán hận nhìn hắn, Triệu Dự không chút nào lảng tránh đón nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt không có chút nhượng bộ,
Lưu thái hậu tức giận run rẩy đưa một tay, chỉ vào hắn, anh thanh lạnh lẽo nói rằng: “Ngươi… Lòng ngươi thật tàn nhẫn. Ai gia biết, nói cái gì mà vương tử phạm tội xử theo thứ dân, nói cái gì mà cậu ngươi tội ác ngập trời. Nói đi nói lại không phải là cùng một câu sao. Tâm can của ngươi, đầu nhục của ngươi bị các cậu ngươi giáo huấn. Cho nên ngươi đây là báo thù có đúng hay không? Vậy có muốn hay không ngay cả ai gia cũng đồng thời tìm cách mưu mô để tính toán? Ân ~~??"
Triệu Dự điềm tĩnh trả lời: “Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi, nếu như cậu giữ sự trong sạch bản thân thật tốt, chỉ giữ bổn phận, làm đúng thái độ của người thần tử, làm sao lại có kết cục như ngày hôm nay? Hắn tự làm bậy, Ủa trẫm cùng hoàng hậu có gì liên quan? Mong mẫu hậu minh xét."
Lưu thái hậu cười thảm nói: “Minh xét? Ai gia minh xét cái gì? Ai gia chỉ có thể tự than thở mệnh khổ, vì cái gì mà ông trời cho ai gia một người nhi tử hiếu thuận như vậy, rồi lại hết lần này đến lần khác đem hắn thu về? Rồi vì sao lại lưu lại ngươi cái loại lạnh băng vô tình, đều bị cái loại kia dụ dỗ quyến rũ câu đi mất, để lại đứa con tâm phế bất hiếu? Lão thiên a Lão thiên, lão bà tử ta rốt cuộc làm ra cái nghiệt ác gì, mà người muốn ta phải chịu cái tội này a?" Nói xong bỗng nhiên giậm chân bắt đầu khóc thét lên.
Triệu Dự mắt lạnh nhìn nàng, nhãn thần xa lạ đến đáng sợ.
Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong khuôn mặt thâm trầm nói: “Lúc này còn dám nói dối, đều đem bọn đệ đệ vẽ thành cái dạng này rồi còn nói không khi dễ?"
Triệu Kỳ vội vàng, khuôn mặt sung huyết tranh luận nói: “Con đây là không phải ăn hiếp hai đệ, con là, con là, son của mẫu hậu, màu sắc nhìn rất đẹp…" Nhiễm Ngọc Nùng truy vấn nói: “Cho nên?" Triệu Kỳ cong môi nói: “Cho nên con mới mượn một ít ra ngoài chơi đùa, song sau đó con lại nghĩ…Muốn thử xem. Thế nhưng hai đệ cũng không chịu cho con thử…Cho nên con liền… Liền thấy bọn đệ đệ đang ngủ, liền…" Nhiễm Ngọc Nùng vừa tức vừa buồn cười, cố ý nặng thêm ngữ khí nói: “Coi như là vậy, ngươi là ca ca, cũng không được mang đệ đệ ra trêu chọc, đùa giỡn. Bọn họ mới bé như thế."
Triệu Kỳ cãi cọ nói: “Ai bảo bọn hắn lớn lên xấu như vậy ma~! Con chỉ muốn đem hai đệ bôi bôi cho đẹp một chút. Các tỉ tỉ cung nữ có nói, trên mặt bôi son có thể trở nên đẹp hơn." Lời kia vừa thốt ra, khuôn mặt Nhiễm Ngọc Nùng cũng nhanh bị bó chặt, căng thẳng không ngừng, cố nín cười, y nhẹ trách mắng: “Nói bậy, sao có thể nói đệ đệ của mình lớn lên xấu xí."
Triệu Kỳ không phục nhỏ giọng phản bác nói: “Trước đây cũng xấu mà, lớn lên giống như một cái phù dung bánh bao." Len lén nhìn thần sắc Nhiễm Ngọc Nùng, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa. Nhiễm Ngọc Nùng vừa bận nhìn các nhũ mẫu đem hai tiểu Anh nhi “Tá trang (xóa)", vừa trông trộm cái tiểu Hỗn Thế ma vương rồi khẽ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hai huynh đệ sinh đôi, chỉ cảm thấy từng đợt đau đầu. Ba tiểu yêu ma quỷ quái đã bốn tuổi rồi, đã tới cái tuổi bất hảo bất kham (không chịu được) nhất. Nhất là Triệu Kỳ, ý đồ xấu xa nhất, lại có hiệu triệu lực nhất trong các huynh đệ. Bình thường các tiểu gia khỏa vỗ vỗ Tiểu não môn, nghĩ ra một cái ý đồ xấu, là lập tức kéo các huynh đệ cùng nhau càn quấy, đem trong cung làm cho kinh thiên động địa, gà bay chó sủa. Lần gần đây nhất, tam huynh đệ không biết từ đâu kiếm ra một cái tiểu mộc tương (cái rương nhỏ), có khuông có dạng đóng lên trên một cái xe! Lộc hậu (ròng tọc), cư nhiên đem cột vào phía sau mấy con đại cẩu. Rồi mới đứng ở bên trong khéo tay đề roi, lại khéo tay nâng lên một thanh tiểu mộc kiếm, đưa mấy con đại cẩu tới ngự hoa viên lao điên cuồng, tự thân làm cái dạng rong ruổi sa trường, thấy các cung nhân lui tới thất kinh tránh né, bản thân lại thật đắc ý cười ha ha. Không ngờ tới vui quá hóa buồn, đại cẩu này cũng không phải là chó nơi biên cương được huấn luyện kéo xe trượt tuyết, hoàn toàn không bị khống chế, bản thân hắn cũng chỉ có bốn tuổi, không đủ khí lực. Thế là đến chỗ ngoặt, liền bị ném văng đến bên đường, rơi vào trong hồ nước tẩy rửa. Đợi đến lúc Nhiễm Ngọc Nùng nhận được tin tức, hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới, hắn đã kêu to uống nước, bụng nhỏ sình lên thành một quả bóng, cả người rơi xuống nước như tiểu ưởng kê (gà bất mãn) thoát thoát (vùng vẫy, thoát khỏi)
Nhiễm Ngọc Nùng thấy yêu thương, luyến tiếc trách cứ nhi tử. Chỉ có thể một đám nội thị bên cạnh hắn gọi vào trước mặt hung hăng mắng một hồi, rồi phạt bổng lộc. Một đám chịu trách nhiệm ngày đó nhận mệnh đi ra ngoài đánh ba mươi gậy. Cũng nhắc lại một lần nữa, có lần sau sẽ không dễ dãi như thế đâu. Thế là người đi theo hầu hạ tam huynh đệ liền cẩn thận, rất cẩn thận, cũng không dám dung túng cho bọn họ càn quấy nữa. Hai tiểu gia khỏa thật ra rất là an phận, chỉ có Triệu Kỳ kia, vẫn còn không ngừng có chút mờ ám. Mỗi khi nhận được tin tức Nhiễm Ngọc Nùng đều dở khóc dở cười, chẳng hạn như chuyện ngày hôm nay vậy.
Nhiễm Ngọc Nùng nhìn khuôn mặt này rất giống Triệu Dự, mơ hồ cảm thấy đau đầu. Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, y hỏi: “Vậy ngươi lấy son lúc nào."
Triệu Kỳ vừa ngẩng đầu, ưỡn ngực, hơi có chút tinh thần đại trượng phu thẳng thắn chi phong nói: “Chính là sáng sớm ngày hôm nay a."
Nhiễm Ngọc Nùng mặt nhăn, cau mày, tỏ vẻ hoài nghi nói: “Không có khả năng, sáng sớm ngày hôm nay Thanh Nguyệt đã canh giữ ở cửa cung tâm cung của mẫu hậu mà. Ngươi làm sao có thể đi vào chứ?"
Triệu Kỳ lắc lắc đầu, đắc ý dương dương tự đắc nói:"Chính là, Thanh Nguyệt các nàng ấy làm sao làm khó được con? Con là từ cửa sổ đi vào ba."
Nhìn thấy Nhiễm Ngọc Nùng hoài nghi, nhìn hắn thân cao vừa đến án thư, vội vàng nói: “Thật ra, con để đại tướng quân nằm úp sấp xuống, lấy nó làm đệm lót bò lên trên cửa sổ." Đại tướng quân chính là đại cẩu lần trước cùng hắn làm sấm gây họa. Sau này thiếu chút nữa bị Triệu Dự sai ngươi đem đi làm lẩu cẩu thịt, chính là hắn vừa khóc vừa ồn ào, khóc lóc om sòm chơi xấu, khiến Nhiễm Ngọc Nùng yêu thương không ngớt, đến can ngăn. Bất qua sau khi Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong có chút hối hận hành động trước đây.
Đang đúng lúc y không nói gì, một câu nói của Triệu Kỳ khiến y nghẹn họng nhìn trân trối. Triệu Kỳ nói: “Mẫu hậu, sáng sớm ngày hôm nay người đau bụng sao? Vì sao lại kéo phụ hoàng muốn người phải vân vê chứ?" Câu nói lần này không khác gì đất bằng phẳng gặp sấm sét rền vang, y ném luôn ba hồn bảy vía, cả buổi mới khép lại miệng, lắp bắp hỏi: “Ngươi nói cái gì?"
Triệu Kỳ nghiêng đầu nói: “Lúc con đi vào, nghe được người ở trên giường kêu rất kỳ quái, là giống như vậy" hắn vừa nói vừa bắt chước thanh âm nghe được hanh hanh hừ hừ vài cái, đừng nói, còn dã man còn có thú vị “Rồi ngươi kêu phụ hoàng vươn tay vân vê xoa bóp cho người, rồi người con nói rất thoải mái rất thoải mái, rồi mới giống vú em, giống con mèo béo đang phơi nắng phát ra tiếng kêu càu nhàu. Mẫu hậu, đêm qua người ăn nhiều sao? Tựa như lần trước Thụy đệ đệ ăn nhiều cũng thấy cái bao tử kêu như vậy…a? Mẫu hậu mặt người xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhiễm Ngọc Nùng mặt đỏ như máu nhỏ, bị người khác đụng vào còn chưa tính. Dù sao y cũng bị chính tên cầm thú kia huấn luyện mặt sớm đã trở nên dày. Thế nhưng bị chính nhi tử của mình gặp được, chuẩn bị tâm lý y còn không biết bắt đầu kiến nghị thế nào a~!!! Kết quả nói lắp bắp hỏi: “Vậy…Vậy ngươi thấy được cái gì?"
Triệu Kỳ lắc đầu nói: “Không có, bị màn che khuất rồi, không thấy được. Sau đó ta sợ bị người cùng phụ hoàng phát hiện liền vội vàng đi ra ngoài. "
Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo. Toàn bộ không bị bắt gặp, kiên trì ở trên giường hoan ái khi buông màn trướng xuống quả nhiên là một quyết định chính xác. Thế nhưng không sánh được Triệu kỳ hỏi y rốt cuộc tối hôm qua ăn nhiều cho nên mới khiến cho cha hắn vân vê cái bụng để lừa gạt cho qua chuyện. Ban đầu nghĩ đến phải dạy dỗ con cái, lại dằn vặt nhiều như thế, cái tâm tư gì cũng không nghĩ nổi, chỉ có thể thả Triệu Kỳ như con ngựa. Nhìn ba tiểu gia khỏa nhảy ra ngoài, y có chút đau đầu kêu ba người nhũ mẫu lên, khuôn mặt lạnh lùng nói rằng: “Theo sau bên người các hoàng tử phải bảo đảm không được phép ít hơn hai người hậu hạ. Lần sau còn để bản cung phát hiện ra loại sự việc này, thì tìm các ngươi tra hỏi!" Các nàng vội vàng gật đầu ưng thuận. Nhiễm Ngọc Nùng vẫy cho các nàng lui, để Giảo Nguyệt, Hạo Nguyệt dìu xuống, sắc mặt chán nản hồi cung tiếp tục trang điểm.
Vả lại Triệu Dự bên này, vốn đang siêng năng ở chính điện triệu tập tâm phúc của mình nghị sự. Đột nhiên Từ Trữ cung phái người tới thỉnh hắn sang cung. Hắn có chút ngoài ý muốn, vốn muốn chối từ nói quốc sự bận rộn không thể sang được. Sau suy nghĩ một chút, cuối cùng chính là đứng dậy đi. Tới Từ Trữ cung rồi, liền thấy Lưu thái hậu đang ở đó chờ hắn, tinh thần nhìn có chút bất hảo. Thấy hắn vào rồi, Lưu thái hậu nỗ lực chuẩn bị lại tinh thần hướng hắn cười nói: “Hoàng nhi tới rồi, nhanh lên một chút ngồi xuống đi, bên ngoài thời tiết rất nóng, ai gia chuẩn bị nước ô mai băng trấn rồi." Triệu Dự hướng nàng thỉnh an một cái, liền ngồi xuống. Mẫu tử lặng yên hoài tâm sự một hồi, Triệu Dự liền không có kiên nhẫn. Trực tiếp hỏi: “Hôm nay mẫu hậu gọi nhi tử tới, là có chuyện gì sao?"
Lưu thái hậu vội vàng trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là…Ngày đó, ai gia thấy Hoàng nhi ngươi thổ huyết. Tuy rằng thái y nói không có việc gì, nhưng vẫn khiến cho ai gia có chút lo lắng. Mấy ngày nay luôn thấp thỏm thân thể của hoàng nhi. Cho nên liền tìm hoàng nhi qua để thăm hỏi."
Triệu Dự không mặn không nhạt hồi đáp: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm. Thân thể trẫm vẫn đều rất tốt, nhất thời không chăm sóc tuyệt đối sẽ không suy sụp nữa, hoàng hậu là một người thành thật, Kỳ nhi bọn chúng còn nhỏ như vậy, Trẫm lúc này chung quy không thể bỏ lại họ mà mặc kệ, mẫu hậu nói đúng không?"
Nét mặt Lưu thái hậu có chút xấu hổ, cười ngượng nói: “Lại nói bậy rồi, Hoàng nhi chính trực tao nhã, tuổi còn trẻ, lực cường tráng, sao lại nói những điềm xấu này chứ, nghe mà khiến ai gia thương tâm." Triệu Dự mỉm cười không hề trả lời.
Mẫu tử hai người lại rơi vào lặng yên, tràng điện lạnh xuống. Lưu thái hậu đắn đo nhiều lần, không ngờ nói ra: “Nghe nói, Nhị cữu ngươi bên kia, lại phát sinh nhiều sự tình. Có đúng hay không?"
Triệu Dự hiểu được, trong lòng lạnh lùng cười, đáp lại: “Mẫu hậu nói chính là chuyện Công bộ Lưu thị lang tham ô đáng kể ngân lượng quốc khố để thi công đê Thái Hồ? Không ngờ lúc trước hắn ngầm tham ô một vài khoản ngân lượng khác?"
Lưu thái hậu nét mặt rất nhiều xấu hổ, còn trả lời nói: “Lần này chính là cùng một với chuyện đê Thái Hồ."
Triệu Dự gật đầu, hỏi: “Vậy thái hậu muốn nói chuyện gì chứ?"
Lưu thái hậu hồi đáp: “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói lần này dường như huyên náo khá lớn. Trong triều có rất nhiều đại thần bất hòa với cậu ngươi cứ bám chặt chuyện này không tha. Vì việc này, đại cữu nhị cữu của ngươi tóc đã bạc, mấy người mợ của ngươi cũng khóc đến mức không khóc được nữa. Hoàng thượng a, nhị cữu bọn họ tốt xấu gì đều là người trong nhà, đại thần kia nhốn nháo thêm như thế, làm tổn hai cũng là thể diện của ngươi. Nếu không thì, ai gia cho nhị cữu ngươi đem số ngân lượng chiếm đoạn đều mang hoàn trả trở lại, chuyện này như thế coi như xong được không?"
Nói xong, nàng dùng một loại nhãn thần chờ đợi nhìn Triệu Dự. Triệu Dự dường như không thấy, nhàn nhạt nói: “Lưu thị lang ngầm chiếm đoạt tham ô nhất án, con số thật sự là kinh người, vả lại là nhiều lần phạm án. Tự Cư Đại Lý (Đại Lý tự) xét xử sơ bộ, trước sau tham ô ngân lượng đã lên đến một trăm năm mươi vạn lượng bạc. Hơn nữa hắn vì che giấu hành vi phạm tội, sửa chữa sổ sách, sát nhân diệt khẩu, hắn sở tác sở vi (tự làm tự chịu) chứng cứ vô cùng xác thực, pháp không thể dung. Cái gọi là Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, trẫm cũng không thể nể quá hóa hỏng."
Lưu thái hậu nóng nảy, khó tránh khỏi nâng cao âm lượng nói rằng: “Hoàng đế, đó là cậu của ngươi!!!"
Triệu Dự nhanh hơn hồi đáp: “Nhưng hắn cũng là thần tử của trẫm. Thái độ của người làm thần tử, nên vì quân vì quốc, máu chảy đầu rơi. Hắn phàm đã là cậu của trẫm, thì hẳn nên phải làm gương tốt, giữ mình trong sạch, vì quần thần mà làm giương mẫu. Hiện hôm nay hắn ăn hối lộ trái pháp luật, trước đây còn giết người diệt khẩu, mẫu hậu muốn cho trẫm làm việc vì tình riêng mà bất hợp pháp, trái với quốc pháp, cô tức dưỡng gian, đó là quyết không được phép."
Lưu thái hậu khí oán hận nhìn hắn, Triệu Dự không chút nào lảng tránh đón nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt không có chút nhượng bộ,
Lưu thái hậu tức giận run rẩy đưa một tay, chỉ vào hắn, anh thanh lạnh lẽo nói rằng: “Ngươi… Lòng ngươi thật tàn nhẫn. Ai gia biết, nói cái gì mà vương tử phạm tội xử theo thứ dân, nói cái gì mà cậu ngươi tội ác ngập trời. Nói đi nói lại không phải là cùng một câu sao. Tâm can của ngươi, đầu nhục của ngươi bị các cậu ngươi giáo huấn. Cho nên ngươi đây là báo thù có đúng hay không? Vậy có muốn hay không ngay cả ai gia cũng đồng thời tìm cách mưu mô để tính toán? Ân ~~??"
Triệu Dự điềm tĩnh trả lời: “Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi, nếu như cậu giữ sự trong sạch bản thân thật tốt, chỉ giữ bổn phận, làm đúng thái độ của người thần tử, làm sao lại có kết cục như ngày hôm nay? Hắn tự làm bậy, Ủa trẫm cùng hoàng hậu có gì liên quan? Mong mẫu hậu minh xét."
Lưu thái hậu cười thảm nói: “Minh xét? Ai gia minh xét cái gì? Ai gia chỉ có thể tự than thở mệnh khổ, vì cái gì mà ông trời cho ai gia một người nhi tử hiếu thuận như vậy, rồi lại hết lần này đến lần khác đem hắn thu về? Rồi vì sao lại lưu lại ngươi cái loại lạnh băng vô tình, đều bị cái loại kia dụ dỗ quyến rũ câu đi mất, để lại đứa con tâm phế bất hiếu? Lão thiên a Lão thiên, lão bà tử ta rốt cuộc làm ra cái nghiệt ác gì, mà người muốn ta phải chịu cái tội này a?" Nói xong bỗng nhiên giậm chân bắt đầu khóc thét lên.
Triệu Dự mắt lạnh nhìn nàng, nhãn thần xa lạ đến đáng sợ.
Tác giả :
Hiên Viên Hoa Tế