Tỷ Phu Vinh Dự
Chương 73: Đàm phán (2)
Cát Linh Linh phẫn nộ nhìn ta, ta cũng trợn mắt nhìn nàng. Giằng co một lúc, Cát Linh Linh rất không tình nguyện nuốt tinh dịch của ta xuống.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên, ta vừa nhấc máy lập tức có một tiến hét" Ngươi lập tức trở lại cho ta."Tiếng gào của Đái Tân Ni trong điện thoại khiến cả Cát Linh Linh cũng nghe được .
" Được được được, đừng hét, đừng hét nữa, ta đã ở dưới lầu rồi."Ta bất đắc dĩ giang tay ra làm dấu với Cát Linh Linh.
" Hừ, nàng cũng không phải lão bà ngươi, ngươi sợ nàng như vậy làm cái gì?"
Cát Linh Linh phẫn nộ nhìn ta, nàng không thể tưởng được Đái Tân Ni kỳ thật đã xem như lão bà của ta .
" Nữ nhân đều là đáng sợ ."Ta thở dài một hơi.
" Hừ, trừ ta ra, nữ nhân nào ngươi cũng sợ, bên ngoài ngươi không khi dễ được nữ nhân nào, cũng chỉ biết khi dễ ta."Cát Linh Linh hai mắt đẫm lệ, tay lái có chút phát run.
Nữ nhân đôi khi thật sự là không hiểu được, rõ ràng là nàng khi dễ nam nhân, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bị nam nhân khi dễ, đơn giản là một chút chuyện nhỏ, một cú điện thoại làm ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Ta tranh thủ thời gian cười an ủi, nhưng Cát Linh Linh không cho phép ta đi xuống xe nàng.
" Đừng khóc, lại khóc nữa thì không xinh đẹp đâu."
Ta dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ kia, giữa ngón tay là những giọt nước mắt nóng hầm hập . Ta không thể tưởng được Cát Linh Linh cũng có lúc khóc, càng có vẻ làm nũng, đúng như một cố bé không chịu thua thiệt, nàng chính là con cọp cái kia sao? Ta có chút hoài nghi.
" Ta mặc kệ! Ngươi dám xuống xe, về sau ngươi đừng gặp ta nữa, ta cũng sẽ không gặp lại ngươi."Cát Linh Linh bỏ tay ta ta. Trên mặt nàng ngoại trừ nước mắt, còn lại là sự ghen ghét mãnh liệt, ghen ghét một người tên là Đái Tân Ni. Ta biết rõ, phiền phức của ta hiện tại cũng đã hiện ra, ngoại trừ Cát Linh Linh, ta còn phải đối mặt với Vương Di, Phàn Ước, Trang Mỹ Kỳ. Ngoại trừ Quách Vịnh Nhàn có thể làm cho ta yên tâm một chút, còn lại mấy nữ nhân đều khiến ta lo lắng, lo lắng các nàng có thể như Cát Linh Linh hay không khiến cho ta thật khó có thể tiếp thu. Trên thế giới này điều khó khăn nhất đúng là chịu ân của mỹ nữ.
Đang lúc ta đang chịu cảnh khó xử, một cái thân ảnh xinh xắn đột nhiên xuất trước cửa xe. Cát Linh Linh không thể tưởng được chính là, nàng ngang ngược gặp đối thủ, nàng lần này làm nũng lại chọc vào một ma đầu. Có lẽ thật đúng là ông trời an bài, an bài một người lại bị khắc bởi một người, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
" Tiểu Quân?"Cát Linh Linh giật mình nhìn ra ngoài cửa xe.
Ta cũng rất giật mình, không thể tưởng được Tiểu Quân lại đột nhiên xuất hiện, nàng cười tủm tỉm mà lắc lư cái đầu nhỏ, chỉ là tóc của nàng lại trở lại thành hai cái bím tóc sừng dê quái dị. Nói thật, ta thực không thích Tiểu Quân để bím tóc sừng dê, bộ dáng của nàng đã rất thanh thuần, buộc lên bím tóc sừng dê lại khiến cho người ta cảm thấy nàng như một nhân vật hoạt hình. Người không biết còn tin là nàng chỉ có 14 tuổi.
Tiểu Quân đương nhiên không chỉ có 14 tuổi, nàng đã là một đại cô nương mười tám tuổi. Cho nên ta thích Tiểu Quân hất lên một đầu mái tóc như thác nước, điều này khiến bất kỳ nữ nhân khác đều không thể bằng được . Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Bất quá, khi hai bím tóc sừng dê này xuất hiện lại khiến ta mở cờ trong bụng. Bởi vì ta thấy khuôn mặt vừa mới đẫm lệ của Cát Linh Linh đã chuyển thành tươi cười, những giọt nước mắt kia đột nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi.
" Ai nha, thật sự là Linh Linh tỷ ư? Ta vừa xuống định ra siêu thị, từ xa xa đã trông thấy chiếc xe màu đỏ của Linh Linh tỷ, ta đoán xe nhất định là Linh Linh tỷ đến. Quả nhiên không tệ, hì hì."
Tiểu Quân ánh mắt dạo qua một vòng trên người Cát Linh Linh, sau đó trợn trắng mắt với ta:" tỷ phu, ngươi còn ở đây làm gì? Tỷ tỷ ta đã đến, đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi còn không mau lên gặp tỷ?"
"Tỷ tỷ của ngươi? Nha...... Nàng đã tới sao? Được được được, ta lập tức đi lên, ngươi cùng Linh Linh tỷ trò chuyện một chút nha."
Ta phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng vẫn kịp tỉnh ngộ đi lên, cảm thấy mừng thầm mà ôm hộp băng xuống xe. Cười cười với Cát Linh Linh, ta tranh thủ thời gian chuồn mất, đi đến một góc không để Cát Linh Linh nhìn thấy, ta bật cười ha hả "Tiểu Quân, ta yêu muội chết mất."
Đậu xốt cà chua, trứng tráng lại thêm một cái đĩa rau xào, đây chính là bữa tối của ta. Nó khiến ta buồn chết mất. Không phải ta kén chọn, chỉ là mấy thứ đồ ăn này ta thật sự không ăn được, nhưng hai cô nàng tựa hồ đối với cái mấy món ăn này rất hứng thú, làm không biết mệt. Thấy ta lộ vẻ thống khổ, Đái Tân Ni lạnh lùng nói: "Không thích sao? Không thích thì trong tủ bếp còn có mì tôm, trong ngăn kéo còn có bánh bích quy."
"Thích, ta thích ăn đậu xốt cà chua và trứng tráng nhất."
Ta tranh thủ thời gian cầm đũa, nếu như so sánh với mì tôm thì những món này tuyệt đối là mỹ vị. Vừa ăn hết hai bát cơm, Tiểu Quân đã trở lại , cũng giống như Đái Tân Ni, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng lộ vẻ chăm chú . Bằng trực giác của mình, ta biết rõ nhất định là xảy ra vấn đề, nếu như không đoán sai, chín phần là vì chuyện ta làm trái quy định.
" Khục, hương vị cũng không tệ."Ta ho khan một tiếng không biết dùng lời gì để nói, áp lực như vậy khiến ta không chịu được.
"So với súp ngươi luộc đương nhiên chênh lệch rất xa mà."Đái Tân Ni không động đũa. Ta phát hiện trên bàn cơm chỉ có mình ta ăn.
" Tân Ny tỷ, ta nghe nói cơm tù không có thịt, có thật hay không vậy?"Tiểu Quân trừng mắt với ta, lại hỏi Đái Tân Ni.
" Đâu chỉ có vậy? Cơm trong tù chẳng những không có thịt, đồ ăn cũng không có dầu, cả muối cũng ít đến đáng thương."Đái Tân Ni trừng mắt với ta, cũng trả lời Tiểu Quân.
" Xem ra chỉ có kẻ ngốc mới muốn ngồi tù."Tiểu Quân cười lạnh.
" Cũng chỉ có đồ con lợn mới muốn nếm đồ ăn trong nhà giam."Đái Tân Ni con mắt như sắp phóng hỏa, là lửa giận sục sôi.
Ta bất đắc dĩ nhìn Đái Tân Ni cùng Tiểu Quân kẻ xướng người hoạ, nuốt một ngụm cơm, ta đáng thương thở dài một hơi:" Đại, tiểu mỹ nữ, có thể để cho ta ăn xong bữa cơm hay không? Sau đó muốn chém muốn giết ta đều không có ý kiến."
" Được! Đây là ngươi nói."Đái Tân Ni đứng lên, quẳng xuống một câu lạnh như băng rồi đi vào phòng ngủ. Tiểu Quân cũng hừ một tiếng, theo sau Đái Tân Ni đi vào phòng ngủ, trong phòng khách chỉ có một mình ta ngây ngốc cố nhai nuốt sự sợ hãi trong lòng.
Những nhà giàu thời cổ người ta có gia quy, nhẹ thì quất roi, nặng thì côn bổng hầu hạ, hôm nay là thời đại dân chủ, ta còn có hân hạnh nếm thử cái gọi là gia quy.
" Ôi, có thể giảm hai cái kẹp hay không, rất đau đó."
Ta quỳ gối trước giường, hướng hai đại, tiểu mỹ nữ tiếng buồn bã cầu xin tha thứ, hi vọng các nàng pháp khai ân, giảm bớt hai cái kẹp nhựa trên lỗ tai.
" Ngươi còn nói nữa, còn nói thì không chỉ không giảm mà còn phải tăng hai cái. Hừ, nếu không phải Tân Ny tỷ ngăn cản, ta hôm nay sẽ đem chuyện của ngươi nói cho ba mẹ. Ngươi xem nguyện ý giảm bớt cái kẹp hay là muốn ba mẹ biết chuyện này?"Tiểu Quân tức giận gào thét với ta.
" Được rồi, không giảm thì không giảm, đừng tăng thêm là được."
Ta chuyển ánh mắt cầu xin về phía Đái Tân Ni, tuy lỗ tai vô cùng đau đớn, nhưng ta tràn ngập cảm kích nhìn về phía Đái Tân Ni. So với việc để dì và dượng biết chuyện xấu của ta thì hình phạt kẹp lỗ tai không có ý nghĩa gì cả.
Đái Tân Ni cố ý phạt ta quỳ xuống trong phòng ngủ, ta còn cảm động rơi nước mắt, bởi vì phòng khách tất nhiên là gạch, vừa cứng lại vừa lạnh, mà phòng ngủ thì là sàn gỗ. Quỳ trên sàn gỗ đương nhiên thoải mái hơn nhiều so với quỳ xuống nền gạch, đây là một chi tiết rất nhỏ, nhưng nó có thể cho thấy Đái Tân Ni rất quan tâm đến ta.
Trái lại Tiểu Quân thái độ hoàn toàn là đánh chó mù đường, một chút tình cảm đều không có, Đái Tân Ni nói một lỗ tai kẹp năm cái là được rồi, nhưng Tiểu Quân cố ý muốn mỗi cái lỗ tai kẹp mười cái. Trời ạ, hai lỗ tai của ta kẹp đầy mười chín cái kẹp nhựa! Thiếu một cái không phải bởi vì Tiểu Quân khai ân, mà là Tiểu Quân tìm hết trong nhà Đái Tân Ni cũng không kiếm đủ hai mươi cái cặp, cái này xem như ta có may mắn trong bất hạnh.
" Nói đi, vì sao ngươi làm như vậy? Tại sao phải làm trái quy định?"Đái Tân Ni tra hỏi nhưng ngữ khí rất nhẹ nhàng, vẻ mặt không đành lòng.
" Ta nhất thời nổi lòng tham."
Ta đã bắt đầu lời giải thích buồn chán. Ngoại trừ tự phê bình mình, ta còn nói tiền căn hậu quả cho hai nàng biết, ta cũng hiểu những chuyện này không cách nào giấu diếm được các nàng, cũng cam đoan hết thảy đều qua rồi, hết thảy đều không có việc gì, nhưng lại có 5000 vạn tiền thưởng.
" Thật sao? Tổng giám đốc đáp ứng không truy cứu ư? Trả lại cho ngươi 5000 vạn?"Đái Tân Ni giật mình mở to hai mắt.
" Đương nhiên là thật."Ta nói hiệp nghị của mình với Đỗ Đại Duy cùng La Tất một lần. Đương nhiên những chi tiết liên quan như chuyện với Cát Linh Linh, Sở Huệ, Phàn Ước, Đường Y Lâm, ta đều giấu diếm.
Đái Tân Ni nghe thấy ta có 5000 vạn tiền thưởng, đôi mắt to xinh đẹp lập tức tỏa sáng, ta âm thầm đắc ý. "Đừng lo nữa, ngươi thiệt thòi không ta đã điền lên, cái này 5000 vạn chỉ dùng đến hưởng thụ ."
" Chu tổng giám đốc thực đáng giận."
Tiểu Quân phẫn nộ nhìn về phía Đái Tân Ni, có lẽ là hận phòng và ô nguyên nhân, nàng có chút trách tội tại Đái Tân Ni, dù sao Đái Tân Ni là thư ký hành chính ở kt, trong mắt Tiểu Quân, nàng thủy chung vẫn là người ngoài.
" Ta...... Ta có chút không tin...... Ta cũng không biết Chu tổng giám đốc là người như thế."
Đái Tân Ni bị Tiểu Quân trách mắng hung dữ như vậy, hốc mắt đỏ lên có vẻ sắp rớt nước mắt. Tiểu Quân lập tức luống cuống:" Tân Ny tỷ, ta...... Ta không phải trách ngươi, ta nghe ca ca nói ngươi vẫn làm việc bên cạnh Chu tổng giám đốc, làm sao lại không phát hiện Chu tổng giám đốc là một tên đại phôi đản như thế? Tân Ny tỷ, tỷ đừng khóc, Tiểu Quân nói sai rồi , ngươi mắng Tiểu Quân đi."
Đái Tân Ni cố nén không cho nước mắt rơi xuống, nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói:" Ta hiểu tâm tình ngươi, thế nhưng..... . Nhưng ta thật sự không biết Chu tổng giám đốc bày kế hãm hại biểu ca ngươi."
" Vâng, Tân Ny tỷ rất thiện lương nên không thể phát hiện cái đuôi hồ ly của lão. Hừ, bất quá hiện tại phát hiện cũng không muộn. Muốn hại ca ca ta sao? Xem ta thu thập hắn như thế nào."
Tiểu Quân lắc lắc hai cái bím tóc sừng dê sinh ra hiệu quả thị giác vô cùng tốt, nàng càng lúc càng giống nữ hiệp trong phim hoạt hình, ta muốn cười phá lên.
Tác giả :
Tiểu Thủ Chương