Tỷ Phu Vinh Dự
Chương 13: Có váy thì có nữ nhân (2)
"Này, thân thiết như vậy à?"
Một thanh âm như sấm nổ từ đằng sau truyền đến, khiến ta giật nảy mình, ta nhìn lại, trời ạ, đây không phải Đái Tân Ni sao?
"Đái thư ký, cô khỏe không, mời ngồi, mời ngồi."
Quả thật quá xấu hổ, không nghĩ tới Đái Tân Ni lại đột nhiên xuất hiện, ta tranh thủ thời gian đứng lên, nhiệt tình mời Đái Tân Ni ngồi xuống, nàng thay đổi vẻ lạnh lùng buổi sáng, mặt mũi tràn đầy gió xuân, nét mặt tươi cười ngọt ngào, ta còn để ý thấy Đái Tân Ni sau khi tan sở thường thay đổi cách ăn mặc, dưới chiếc váy phấn màu xanh da trời lộ ra bắp đùi thon dài, sâu sắc nhu sa, áo bàn hoa phong lĩnh buộc lên một đầu dây lưng lụa. Nhìn như bảo thủ, bất quá chất vải rất hợp, khiến bộ ngực nhô cao, hình dáng áo ngực mơ hồ hiển lộ.
Ta nghĩ mình nếu không hít sâu, máu mũi sẽ chảy ra .
"Cùng mấy bằng hữu tới dùng cơm, trùng hợp trông thấy anh."
Đái Tân Ni vũ mị ưu nhã, dịu dàng ngồi xuống, đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn Tiểu Quân, Tiểu Quân con mắt đã loạn chuyển trên người Đái Tân Ni.
"Tiểu Quân, huynh giới thiệu cho muội, vị này chính là Đái thư ký, đồng sự của ca ca."
"Chị là Đái Tân Ni, gọi ta là Tân Ny tỷ được rồi."
Đái Tân Ni tự nhiên hào phóng, hướng Tiểu Quân mỉm cười:"Vừa vặn, bằng hữu của tôi còn chưa tới, tôi không khách khí nha, oa ! nhiều món ăn như vậy, còn có rượu đỏ, xem ra tôi hôm nay có có lộc ăn rồi."
"Vị này là biểu muội tôi Tiểu Quân......"
Ta còn chưa nói xong, Tiểu Quân đã chen mồm:"Anh rể, anh đưa đĩa rau cho chị Tân Ny nha !""
"Anh rể?"
Ta chấn động, ta như thế nào trở thành anh rể của Tiểu Quân?
Mờ mịt nhìn về phía Đái Tân Ni, nàng sắc mặt đại biến, mặt mũi tràn đầy gió xuân lập tức biến thành sương lạnh tháng chạp, ánh mắt sắc bén toát ra vô cùng oán hận.
"Tân Ny, tôi là anh của nàng, không phải anh rể."
Ta vội vàng giải thích, đáng tiếc, Đái Tân Ni mạnh mẽ đứng lên, lạnh lùng cười nhẹ một tiếng với ta:"Xin lỗi, bằng hữu của tôi đã đến, anh từ từ ăn, đừng để nghẹn chết."
Nói xong, quay đầu ly khai, chỉ để lại chút mùi thơm.
"Người đi rồi, còn nhìn cái gì vậy?"
Tiểu Quân nhếch miệng.
"Tiểu Quân, muội nói lung tung cái gì vậy?"
Ta tức đến giận sôi lên.
"Ca, nhìn ca thật không có cốt khí, người ta đã đá ngươi rồi, ca còn nhớ mãi không quên làm gì? Chưa thấy qua mỹ nữ sao? Hừ, cũng không phải quá đẹp mà, muội chính là muốn chọc giận nữ nhân này, cho nàng biết rõ huynh sớm có lão bà, làm cho nàng biết là huynh đá nàng, không phải nàng đá huynh."
Tiểu Quân một bộ dạng bênh vực kẻ yếu.
"Ta được nàng đá?"
Ta giận dỗi nhìn Tiểu Quân.
"Ca, ngươi không lừa được ta đâu, trên mấy cuốn sách của ngươi viết đầy ba chữ Đái Tân Ni, nếu ta không đoán sai, nữ nhân kia nhất định chính là Đái Tân Ni, đống quần lót kia khẳng định là của ả, ca, đừng nhớ tới ả làm gì, hừ, ngươi nhìn xem trên người ả quần áo trong suốt, ả chắc chắn rất làm dáng, nhất định không phải cô gái tốt."
Tiểu Quân thao thao bất tuyệt quở trách Đái Tân Ni.
Ta trợn tròn mắt, lúc này mới nhớ tới tờ giấy buổi sáng nhắn lại cho Tiểu Quân, ô hô, thật không nghĩ tới chính mình khiêng đá đập chân mình.
Tiểu Quân ngốc nghếch vi ta rót đầy một chén rượu đỏ:"Ca, còn chờ cái gì nữa? Muội cam đoan giúp ngươi giới thiệu một đồng học so với Đái Tân Ni xinh đẹp gấp 10 lần, đến, muội cùng ca uống một chén."
"Uống một chén sao được? Ít nhất uống mười chén."
Ta cười khổ, tuy nhiên tửu lượng kém, nhưng ta đành uống một ngụm lớn, đầu óc đang suy tư giải thích như thế nào với Đái Tân Ni. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Tiểu Quân tiếp tục lải nhải, lại rót đầy cho ta một chén lớn:"Ca, ngươi uống chậm một chút, thất tình sợ cái gì? Bạn học ta Tiểu Phương......"
"Tiểu Phương(béo mập)?"
Miệng ta thiếu chút nữa phun ra, trừng mắt liếc Tiểu Quân đang cười hì hì, ta căm hận nói:"Cho dù ta thất tình, cũng không thể dùng một người mập để bổ sung chứ? Ta thà thiếu chứ không thèm đồ bỏ đi."
"Tiểu Phương, đó là ngoại hiệu của bạn học ta, nàng cũng không phải thân thể béo, mà là có vài chỗ rất béo."
Tiểu Quân đột nhiên cười khanh khách, cười đến rất động lòng người.
"A, chỗ nào béo?"
Trong nội tâm ta khẽ động, lập tức hai mắt đăm đăm, bằng ánh mắt háo sắc của ta, đã đoán được bảy, tám phần.
Tiểu Quân hờn dỗi:"Hừ, ta không nói."
"Muội không nói ta làm sao biết được?"
"Cút đi, vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào bộ ngực nữ nhân kia, mắt híp lại, ta biết ngay ngươi thích con gái ngực lớn......"
Còn chưa nói hết, Tiểu Quân xấu hổ mà cúi đầu.
Ta cười ha ha, tâm tình phiền muộn quét sạch, vui sướng nói đùa với Tiểu Quân:"Người hiểu ta chỉ có Tiểu Quân, xem ra, ca muốn hảo hảo thương ngươi."
"Ta nhìn trúng một chiếc váy."
Tiểu Quân hai mắt sáng bừng.
Ta lại múc cho Tiểu Quân một chén canh gà:"Đợi lát nữa đi mua."
Tiểu Quân cười hì hì hỏi:"Ta trong ví tiền có ảnh chụp Tiểu Phương, có muốn xem không?"
"Muốn."
"Ta cho ngươi nhìn một cái cái gì gọi là mỹ nữ."
Tiểu Quân thần bí lấy túi xách ra, rút ra một chiếc ví tinh xảo.
Lúc này, trong nhà ăn đột nhiên một hồi xao động, những khách nhân nhao nhao nhìn quanh, theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, ta liền thấy một vị tuyệt sắc mỹ nữ phong tình vạn chủng đang đi ra khỏi nhà hàng, ta không khỏi phát ra một tiếng cảm khái:"Đây mới thực sự là mỹ nữ."
Nghe ta nói như vậy, Tiểu Quân cũng quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn liếc, nàng tựu gật đầu phụ họa:"Thật là xinh đẹp."
Bất quá, nàng lại bổ sung một câu:" Vị bên cạnh mỹ nữ kia mới là thật mập mạp."
Mỹ nữ này không phải người khác chính là Cát Linh Linh, mập mạp kia đương nhiên là Đỗ Đại Duy. Buổi sáng trong phòng làm việc, hai người này còn như cừu nhân, mới qua một buổi, hai người lại tốt như lúc đầu, thân mật ngọt ngào, ta thầm cảm khái.
Đôi mắt long lanh, eo thon dương liễu, Cát Linh Linh phong thái làm cho trong nhà ăn mọi người ngừng thở. Ta nhấp một ngụm nhỏ rượu đỏ, ánh mắt cũng tập trung trên người vưu vật này, vốn tưởng rằng cái đôi "tuyệt phối" này sẽ ngạo mạn rời đi, không nghĩ tới bọn họ hướng ta đi tới.
"Không thể tưởng được nhìn thấy cậu ở chỗ này."
Đỗ Đại Duy rất lịch sự bắt tay với ta.
"Đúng vậy, thật là xảo hợp, Đỗ quản lý, Đỗ phu nhân mời ngồi, tôi hôm nay mới chính thức trở thành người bộ phận đầu tư, về sau kính xin Đỗ quản lý chiếu cố nhiều hơn."
Ta vội vàng đứng lên mời đến Đỗ Đại Duy.
Trong miệng Đỗ Đại Duy còn đầy mùi rượu, hắn khoát tay nói:"Trung Hàn ngươi đừng khách khí, chúng ta đã ăn rồi."
"Vậy xin uống chén rượu đỏ này."
Ta nhiệt tình lôi kéo cánh tay Đỗ Đại Duy, chỉ dùng khóe mắt quét nhìn chăm chú Cát Linh Linh bên cạnh hắn.
Đỗ Đại Duy tựa hồ chỉ muốn cùng ta chào hỏi mà thôi, cũng không muốn ngồi xuống, bộ dáng muốn rời đi, nhưng chẳng biết tại sao, mắt hắn lại nhìn Tiểu Quân sau lưng ta, hưng phấn gật đầu:"Cũng tốt, cũng tốt, ta đang muốn hàn huyên với cậu."
Ta lại tranh thủ thời gian mời Cát Linh Linh:"Chị dâu, mời ngồi."
"Gọi tôi là Linh Linh được rồi, gọi chị dâu có vẻ hơi già."
Cát Linh Linh liếc ta một cái, cười như làn thu ba, phong tình động lòng người so với hình tượng hung hãn bá đạo buổi sáng cách biệt một trời một vực, có lẽ uống nhiều rượu, nàng thần thái vũ mị, sắc mặt ửng hồng, vẻ đẹp đủ để ngạo thị thiên hạ.
"Ừ, tốt, tốt."
Nói thật, ta đúng là không dám gọi nàng bằng Linh Linh.
Tác giả :
Tiểu Thủ Chương