Tỳ Nữ Vương Phi
Chương 91: Trừng phạt đúng tội
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì Lương địa chủ nắm được nhược điểm uy hiếp người trong thôn, nên trưởng thôn Kiều có chút không vui, phần lớn người trong thôn đều do dự, không cần thiết vì một người ngoài mà liên lụy cả gia đình họ. Mặc dù chuyện này đúng là nhà Lương địa chủ làm sai, nhưng đúng là lấy trứng chọi đá, nhà Lương địa chủ có quyền thế, mọi người đều không dám đụng vào.
Nương Lương Thi chau mày nhìn Lương địa chủ không muốn bỏ qua, những lời thô tục đều mắng chửi hết ra ngoài, cuối cùng còn khẳng định Lâu Hướng Vãn chính là một yêu nữ, muốn đem nàng hỏa thêu chết, bằng không sẽ chặng hết đường sống của thôn Ngũ Liên.
Lâu Hướng Vãn hướng về phía Lăng Thanh nháy mắt, cuối cùng Lăng Thanh cũng miễn cưỡng bước lên, gia tộc Lương gia cũng biết Lăng Thanh là đệ đệ của Lâu Hướng Vãn. Ở trong thôn này, ngoại trừ nhà có quyền có thế tài phú, nhà ai có hán tử nhiều, huynh đệ càng nhiều, nhà đó càng lợi hại, dĩ nhiên còn có kẻ ngu ngốc liều mạng không sợ chết, mọi người càng không dám đắc tội. Khi Lăng Thanh bước ra, đại lão gia Lương gia hét lên, năm sáu người lập tức xông lên muốn dạy dỗ Lăng Thanh, năm sáu tên nam nhân đối phó với Lăng Thanh là đủ rồi.
Lăng Thanh đảo mắt phượng xinh đẹp nhìn chung quanh một lần, sau đó tập trung vào gốc cây ngô đồng cách đó không xa, phía trên có không ít ve sầu, thường cất vang âm thanh vào buổi trưa, rất là ồn ào. Trước đây cạnh nhà Lâu Hướng Vãn có cây ngô đồng, nhờ có người nói cần gốc cây ngô đồng đó đem đi nghiên cứu. Nên lúc này, đột nhiên Lăng Thanh thay đổi phương hướng đi về phía cây ngô đồng, bảy tám chục người có mặt hỏng hiểu nhìn sang, không biết Lăng Thanh muốn làm cái gì.
Cây ngô đồng cũng được vài tuổi, to lớn vô cùng, hai cánh tay hài tử đoán chừng cũng ôm không đủ. Ánh mắt mọi người có chút không hiểu, Lăng Thanh vận động chân khí, sau đó đạp xuống một cước, rầm một tiếng, tất cả mọi người trợn mắt há mồm trợn. Một gốc cây ngô đồng to như vậy, cao năm sáu thước, nhưng bị Lăng Thanh đạp một cước liền ngã xuống, lá cây văng đầy trên mặt đất.
“Ai muốn ra tay với Mộc Mộc, nhanh bước tới đây, tiểu gia sẽ tiếp đãi." Lăng Thanh giơ tay phủi phủi y phục trên người, vốn không có dính bụi bậm. Ánh mắt đảo quanh, không một tiếng động, mọi người Lương Gia trực tiếp lui sang một bên, một cước của Lăng Thanh ác liệt như vậy, khiến họ bị hù sợ rồi.
Người trong thôn cũng hơi kinh ngạc, ngược lại các nam nhân như có điều suy nghĩ, lúc giúp đỡ sửa nhà, vóc người Lăng Thanh hơi nhỏ, nhưng từ lúc bắt đầu làm việc không hề có chút mệt mỏi nào. Giờ suy nghĩ lại, e là đã từng theo sư phụ học võ, mới có thân thủ lợi hại như vậy.
“Các người đúng là vô pháp vô thiên, ỷ thế hiếp người!" Lương địa chủ cũng bị hù sợ, không nhịn được hướng về phía Lâu Hướng Vãn gào thét, tựa như là đạo tặc còn kêu người bắt đạo tặc. Lâu Hướng Vãn không muốn xem nữa, lại thấy ánh mắt Phượng Kính Dạ hiện rõ niềm vui sướng, tức giận trừng hắn một cái. Vương gia xem vui quá nhỉ!
“Chúng ta hết lần này tới lần khác ỷ thế hiếp người đó!" Lăng Thanh vỗ tay một cái phì cười, vẻ mặt thoạt nhìn vô cũng vô sỉ, có câu thật đúng: Người hiền lành luôn bị người khác ăn hiếp, ngựa hiền luôn bị người cưỡi. Lăng Thanh để lộ một tay, không có người nào dám tiến lên động thủ với Lâu Hướng Vãn. Một cước có thể đem cây ngô đồng đạp ngã, ai mà biết nếu một cước đó đá trên người, không chừng mất một tay một chân luôn, còn có mất luôn cả cái mạng nữa đó.
Kết quả mọi chuyện vẫn không cách giải quyết, trưởng thôn Kiều khăng khăng muốn Lương Thi đi tìm đại phu xem bệnh, tiền vẫn do Lâu Hướng Vãn chi trả. Mọi chuyện cuối cùng như thế nào, cũng đành chờ kết quả đại phu khám ra rồi hãy nói, dù sao tạm thời cũng chỉ có thể kéo dài như vậy thôi.
Lương địa chủ không còn cách nào, thấy cây ngô đồng bị đạp ngã, càng thêm tức giận. Cuối cùng chỉ có thể để người rời đi trước, nhưng bản tính ác độc vô luận như thế nào cũng không chịu thua, lúc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn bước đi, ánh mắt âm tà sắc bén.
Người trong thôn như vừa thoát khỏi miệng cọp, đều hết sức mừng rỡ, chỉ có trưởng thôn Kiều lộ ra ánh mắt lo lắng như có điều suy nghĩ. Những người khác đều đi ăn cơm, trưởng thôn Kiều kêu Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh và Phượng Kính Dạ vào trong phòng, đóng cửa lại. Lúc này mới nói chuyện, hỏi họ định làm gì? Chỉ sợ Lương Địa chủ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.
“Trưởng thôn, người yên tâm, ta sẽ không liên lụy đến người trong thôn, chuyện này do Lương Thi gây ra trước, cũng không phải ta đá hắn bị tuyệt tử tuyệt tôn. Ta chỉ là một cô nương bình thường làm sao có thể đánh thắng bốn nam nhân, chẳng qua lúc đó ta chỉ hù dọa bọn họ mà thôi. Nếu quả thật Lương Thi có chuyện gì bất trắc, thì Lương Gia phải đi mời đại phu đến chuẩn bệnh, chứ sao lại kéo dài đến trưa ngày hôm sau mới đi mời đại phu. Trong khoảng thời gian đó, không biết đã xảy ra chuyệnì? Ta tin vào chữ công lý, người Lương gia cũng không dám làm càn đâu? Nhất định sẽ đến nha môn, quan hệ giữa đại ca ta và huyện thái gia cũng không tệ, huynh ấy lại còn là một tú tài. Lương Gia sẽ không làm được gì đâu, bất quá vẫn cám ơn trưởng thôn, gây phiền phức cho người rồi."
Lâu Hướng Vãn lẳng lặng mở miệng, ánh mắt vừa chân thành vừa cảm kích. Mặc dù như thế nào, trưởng thôn Kiều quả là một người công chính, ít nhất lão luôn luôn cố bảo vệ nàng, cho dù quyền lực có hạn.
“Thì ra là như vậy, thế cũng tốt, thế cũng tốt." Nghe những lời Lâu Hướng Vãn, mới biết Phượng Kính Dạ là một tú tài. Hơn nữa lại có quan hệ tốt với huyện thái gia, trưởng thôn Kiều trưởng thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật chỉ vì ba huynh muội Lâu Hướng Vãn mà đắc tội với Lương địa chủ, diệt toàn bộ đường sống của người trong thôn, trưởng thôn Kiều cũng không biết nói gì cho ổn thỏa.
Quả thật Lâu Hướng Vãn đoán không sai, sau mọi chuyện ở Lương gia, Lương địa chủ độc ác liền thông suốt, nuốt không trôi cơn giận. Cuối cùng mang theo năm mươi lượng bạc đến huyện nha một chuyến, Phượng Kính Dạ cũng viết lá thơ kẹp vào chân chim bồ câu báo cho ám vệ ở trấn trên, muốn huyện nha tạm thời nhận lấy bạc, thụ án của Lương gia, cùng lúc đó phải lén tìm bằng chứng những chuyện Lương Thi làm xằng làm bậy, trêu chọc con gái nhà lành.
Đêm xuống, Phượng Kính Dạ có chết cũng quyết quấn lấy Lâu Hướng Vãn đòi ngủ chung, đương nhiên Phượng Kính Dạ cũng biết Lâu Hướng Vãn không quen ngủ cùng với Lạc cô cô, rộng rãi tự mình cống hiến giường cho hắn. Tất nhiên Phượng Kính Dạ sẽ dùng khổ nhục kế, để Lâu Hướng Vãn ngủ ở trên giường, Phượng Kính Dạ ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, im lặng nhìn.
“Vương gia! Rốt cuộc ngài muốn sao hả?" Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Lâu Hướng Vãn ngủ được mới lạ, bất dắc dĩ nhìn sang phía Phượng Kính Dạ ngồi bên cửa. Trong đầu biết Phượng Kính Dạ muốn làm gì, thế nhưng đã nửa đêm rồi, nhìn Phượng Kính Dạ vẫn ngồi ở trên ghế, liền biết rằng mình vẫn quá mềm lòng.
“Mộc Mộc, nàng ngủ đi, không cần để ý đến ta." Phượng Kính Dạ mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ mặt cực kỳ vô tội, "Ta sẽ không phát ra âm thanh, cũng không quấy rầy Mộc Mộc nghỉ ngơi."
“Tới đây!...... “ Thân thể Lâu Hướng Vãn nhít vào bên trong một chút, để trống một nửa, giọng nàng vừa dứt, Phượng Kính Dạ nhanh chóng từ trên ghế lướt đến mép giường, cởi áo ngoài ra, trực tiếp nằm xuống. Trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hồ ly đắc ý.
( Ối trời ơi, anh Dạ dễ thương chết mất… =)), lão hồ ly quả là lão hồ ly, k ai có da mặt dày như anh cả:smile:)
Đắc ý nhỉ! Lâu Hướng Vãn bất mãn nhéo lấy eo của Phượng Kính Dạ, quay lưng hướng vào phía trong vách tường nhắm mắt lại, Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn cười, cánh tay dài đưa tới, ôm người vào trong ngực,"Ngủ đi."
Cũng không nói gì thêm, Lâu Hướng Vãn nhắm mắt lại, bị người ôm lấy, có loại cảm giác an tâm, sau lưng là một ngọn núi lớn vững chắc, hơi thở ấm áp làm cho người ta thấy an tâm, nhưng cũng dần dần nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Phượng Kính Dạ cúi đầu hôn người trong ngực một cái, lần đầu tiên có cảm giác an tâm rõ ràng, chưa từng biến mất bao giờ, mới không còn hối hận tự trách bản thân. Trong khoảng thời gian đi tìm Lâu Hướng Vãn, mỗi đêm Phượng Kính Dạ đều ngủ không an giấc, cứ tỉnh lại mãi, dần dần hiểu ra nguyên nhân giữa mình và Lâu Hướng Vãn. Giờ đây, mặc dù đánh cuộc nửa năm, nhưng Phượng Kính Dạ tin rằng sau này hắn sẽ không bao giờ …. Làm cho Lâu Hướng Vãn thất vọng nữa.
Ngày hôm sau quả thật Lương gia dẫn người tới, lần này không chỉ có người của Lương gia, còn có nha sai, Cả huyện thái gia cũng cùng tới. Dù sao huyện thái gia vẫn muốn nịnh bợ cây to là Phượng Kính Dạ, sau này Hách Liên Quốc phải phụ thuộc Vương Triều Tố Nguyên, vương triều Hách Liên Quốc chỉ được cái danh xưng vương mà thôi. Nếu có thể cùng Phượng Kính Dạ tạo chút giao tình, này chính là dựa lưng vào đại thụ mà hưởng vinh hoa phú quý.
Người trong thôn cực kỳ sợ hãi, vừa mới bước vào, người Lương gia còn đang dương dương đắc ý, thậm chí quên mất mối thù Lương Thi bị tuyệt tử tuyệt tôn. Dù sao cũng đã mời đại phu nổi danh ở huyện Nhật Mộ Thành tới, Lương Thi thật sự bị tuyệt tử tuyệt tôn, chẳng qua không phải do bị ngoại lực làm tổn thương, mà là ăn phải thứ dược tính gì đó, mà dẫn đến tuyệt tử tuyệt tôn……. Nên, xem như không có liên quan gì đến Lâu Hướng Vãn, nhưng mà người Lương gia vẫn không nu nổi cục tức này, sau khi hối lộ huyện thái gia, liền dương oai diệu võ đi tới cửa, Lương gia cho rằng định dùng chút bạc để đánh lừa, sau đó đem Lâu Hướng Vãn gả cho Lương Thi làm tiểu thiếp.
Nhưng ai cũng không ngờ, lần này Huyện thái gia lại công pháp nghiêm minh, đầu tiên hỏi thăm đại phu, xác định tình trạng của Lương Thi không liên quan đến Lâu Hướng Vãn. Sau khi tra khảo Lương Thi mất từ ba đến bốn tiếng, mới xác định là do Lương Thi hành hung không được, sau đó không biết ăn trúng cái gì dẫn đến tuyệt tử tuyệt tôn, nên có thể nói đây là báo ứng.
Sau khi mấy khổ chủ ra khóc lóc kể lể, tố cáo người nhà Lương gia bá đạo, cướp đoạt đất đai. Trong một lúc, tất cả người Lương Gia đều trợn tròn mắt, huyện thái gia cùng nha sai đều đưa ra chứng cứ vô cùng xác thực, nên Lương Gia bị phạt đánh cũng đã bị phạt đánh xong, những đất đai bị cướp đều được trả về cho khổ chũ, hoàn toàn là tiền mất tật mang.
Tấm màn cứ vậy được hạ xuống, từ đầu chí cuối Phượng Kính Dạ không hề nhìn Huyện thái gia một cái, có điều huyện thái gia cũng biết mình chỉ là viên quan nho nhỏ, không thể nào lọt vào mắt Phượng Kính Dạ, không dám cưỡng cầu điều gì? Dẫn nha sai quay trở về, ít nhất chuyến này vẫn có năm mươi lượng bạc do Lương Gia hối lộ.
Sau đó, vụ án Hoàng Hiền Nhân tố cáo Lâu Hướng Vãn hạ độc chết người cũng truyền đến trong thôn, tất cả mọi người đều biết nhà Lâu Hướng Vãn, chẳng những có tiền, e rằng còn có quyền thế, ít nhất Phượng Kính Dạ còn là tú tài, nên người đến sửa nhà cho Lâu Hướng Vãn càng nhiệt tình hơn.
Nửa tháng sau, nhà đã được hoàn thành, hương thân hương lão đều đến ăn mừng, cách khoảng thời gian dài, Long Vệ vương phủ nhiều lần đi vào trong thôn tìm Phượng Kính Dạ, ngựa được buộc ở rừng cây ngoài thôn, thừa dịp đêm xuống tiến vào trong thôn, bẩm báo mọi việc cho Phượng Kính Dạ biết. Ba đến năm ngày còn tạm được, nhưng mười ngày đến nửa tháng thật sự không ổn, rất nhiều người ở Vương Triều Tố Nguyên thúc ngựa đi đến thôn Ngũ Liên.
“Vương gia, chi bằng ngài về trước đi." Ngược lại Lâu Hướng Vãn có chút đau lòng cho Phượng Kính Dạ, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện. Mỗi ngày Phượng Kính Dạ đều bận rộn đến tối khuya mới ngủ, ban ngày còn phải theo Lâu Hướng Vãn đi ra đồng, cuối cùng bị Lâu Hướng Vãn cho về nhà ngủ, cả nàng cũng không đi xuống ruộng, dù sao nàng làm việc đồng án cũng không có giỏi.
“Không sao, chẳng qua khoảng thời gian này có hơi nhiều chuyện xảy ra thôi." Phượng Kính Dạ quay đầu lại mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, tiếp tục xem tấu chương trong tay. Hách Liên Quốc làm phản thất bại, khiến Vương Triều Tố Nguyên càng khuếch trương lãnh thổ hơn. Vả lại còn quét sạch một vài thế lực ở kinh thành, hiện tại vị trí thái tử của Phượng Sở Thiên có thể nói càng thêm vững chắc rồi.
Còn Tam hoàng tử Phượng Tiêu cũng đã biết rõ hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, nên ra sức lôi kéo để tạo thêm thế lực, mới đến báo tin cho Phượng Kính Dạ biết thêm thôi. Về phần biên cương, Vương Triều Tây Lan cũng không có thừa dịp xuất binh, mặc dù quân lính vẫn tập trung ở tại biên cương, nhưng không có ý đồ xuất chiến. Thật sự Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn cũng không hiểu gì cả? Liền đem tin này nói cho Phượng Kính Dạ biết, không hiểu Vương triều Tây Lan đang có chủ ý gì?
Dù sao lúc này, Hách Liên Quốc vẫn chưa thể ổn định, lại còn thêm Tam hoàng tử Phượng Tiêu đang giở mọi thủ đoạn để khuếch trương thế lực của hắn. Nếu lúc này Vương triều Tây Lan xuất binh, thì Vương Triều Tố Nguyên sẽ đối đầu với nguy cơ thù trong giặc ngoài như trước, đây chính là cơ hội tốt cho bọn họ, nhưng mà Vương triều Tây Lan lại từ bỏ, thật sự làm Phượng Sở Thiên không nghĩ ra được. Nếu đúng theo lời hắn, thì bọn họ không thể nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Mộc Mộc và Vương Triều Tây Lan rốt cuộc có quan hệ gì? Phượng Kính Dạ im lặng suy nghĩ, trước khi Dịch Quân Hàn rời đi, thám tử Nhật Mộ Thành cùng thám tử Yến Quốc trở lại hồi báo, Phượng Kính Dạ phát hiện Dịch Quân Hàn có thể là thủ lĩnh ám vệ của hoàng đế Vương Triều Tây Lan Bạch Thanh Nguyệt. Nếu quả như vậy, thì chuyện Dịch Quân Hàn có thể điều động người của Vương Triều Tây Lan trong Kinh Thành cũng không kỳ quái.
Nói thế, thân phận Mộc Mộc cũng rất đặc biệt, khó trách nha đầu này không hề tỏ ra thân phận thấp hèn hay ngăn cách hắn, thậm chí còn chưa từng quỳ xuống, rất có thể là người của Hoàng thất Vương Triều Tây Lan. Lúc trước Phượng Kính Dạ đã đi điều tra, nhưng lại không tra ra người nào trong hoàng thất của Vương Triều Tây Lan có tân phận cùng độ tuổi với Lâu Hướng Vãn. Mặc dù không muốn thừa nhận, Phượng Kính Dạ vẫn cảm thấy Vương triều Tây Lan sẽ không nhân cơ hội đem binh tấn công, rất có thể là cố kỵ
“Vương gia? Lại xảy ra chuyện gì rồi hả?" Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ ngồi trầm tư rất lâu, không khỏi nghi ngờ bước tới, nhưng vừa mới đi đến, Phượng Kính Dạ liền kinh hãi, đem tấu chương trước mặt đóng lại, sau đó để sang một bên.
“Bổn vương đang suy nghĩ Mộc Mộc cùng Vương Triều Tây Lan là có quan hệ gì?" Phượng Kính Dạ bình thản nói, một tay ôm lấy Lâu Hướng Vãn ngồi ở trên đùi của hắn, dịu dàng ôm lấy vòng eo của nàng," Vương triều Tây Lan không nhân cơ hội xuất binh, bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối là có âm mưu." Mà âm mưu này rất có thể chính là vì Lâu Hướng Vãn.
Sự thẳng thắn của Phượng Kính Dạ khiến Lâu Hướng Vãn ngây ra, sau đó nở nụ cười, cầm lấy tấu chương nhìn, sau đó lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ, gật đầu một cái,"Trước đây Quân Hàn đã đáp ứng giúp một tay bảo vệ cửa thành, ngăn cản đại quân Phượng Tiêu ở ngoài thành, điều kiện trao đổi chính là ta cùng hắn trở về Vương Triều Tây Lan."
“Cái gì?" âm thanh lãnh khốc vang lên, Phượng Kính Dạ hoàn toàn không biết, lúc trước chính hắn lợi dụng Lâu Hướng Vãn giúp một tay lại xảy ra điều kiện trao đổi này, nếu như không phải bị Dịch Quân Hàn phát hiện trong đại quân tinh nhuệ của Phượng Tiêu có quân lính của hắn, như vậy thì?
Mắt phượng nguy hiểm híp lại, tâm tình Phượng Kính Dạ có chút phức tạp, hắn cảm động Lâu Hướng Vãn vì giúp hắn mới đáp ứng điều kiện như vậy, rồi lại căm hận mình trước đây lừa gạt Lâu Hướng Vãn, thiếu chút nữa đẩy nàng cách xa hắn, lại còn là tự bản thân mình chủ động đẩy người ra.
“Mộc Mộc, hậu cung của Bạch Thanh Nguyệt cho tới bây giờ vẫn chưa có ai, nghe thám tử hồi báo, mấy năm nay Bạch Thanh Nguyệt mãi luôn luôn tìm kiếm, chờ đợi một người, sẽ không phải là nàng chứ?" Cơn ghen ngùn ngụt dâng cao gấp mười lần, Phượng Kính Dạ không vui hôn lên trên cổ Lâu Hướng Vãn, để an ủi con tim đang đập liên tục của hắn. Lúc trước đã lan truyền tin đồn này, nhưng do lại bị mọi người bóp méo đủ kiểu.
Nói Bạch Thanh Nguyệt đang tìm nữ nhân hắn yêu, do năm đó hoàng cung xảy ra biến cố đã biến mất, không tung tích. Bạch Thanh Nguyệt luôn luôn muốn tìm lại người đó, cho đến nay vẫn chưa lập gia đình, ngay cả cung nữ ấm giường cũng không có.
Cũng có tin đồn nói rằng Bạch Thanh Nguyệt rất yêu thương nữ nhân đã chết, tâm hắn cũng chết theo, cho nên không muốn gặp bất kỳ nữ nhân nào? Thế Âmới có tin hậu cung không có mỹ nhân, Vương Triều Tây Lan khác hơn Vương Triều Tố Nguyên, mấy năm nay Bạch Thanh Nguyệt cai trị Vương Triều Tây Lan rất tốt, mấy huynh đệ hắn cũng được cấp đất phong làm Vương Gia, không người bào có dã tâm mưu phản. Ngược lại cũng có rất nhiều người ủng hộ vị hoàng đế nhỏ tuổi nhất Bạch Thanh Nguyệt này, có thể nói là huynh đệ đồng tâm, cho nên ở trong triều đình Bạch Thanh Nguyệt rất có uy quyền cùng thế lực. Hắn không lập gia đình, các đại thần đành chỉ biết dâng tấu chương, không ai dám chỉ trích hay vung tay múa chân vào chuyện tình cảm của Bạch Thanh Nguyệt.
Còn có môt tin đồn kỳ quái hơn, chính là Bạch Thanh Nguyệt yêu phải một cô nương không yêu hắn, nàng ta xuất giá sớm và đã chết, Bạch Thanh Nguyệt điên dại không chịu từ bỏ, quyết định cả đời không lập gia thất. Sau đó nhận con cháu hắn làm người thừa tự phong làm thái tử, tóm lại lời đồn nào cũng có. “Sao có thể chứ!" Lâu Hướng Vãn nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Phượng Kính Dạ, Bạch Thanh Nguyệt đang đi tìm thúc thúc của hắn. Năm xưa, vị thúc thúc này cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, mặc dù là chú cháu, lại chung sống như huynh đệ, tình cảm rất tốt, sau đó vị thúc thúc này không rõ tung tích, Bạch Thanh Nguyệt vẫn luôn muốn tìm lại người ấy. Lâu Hướng Vãn kể lại tất cả, nhưng lòng Cố Thanh Phong đã chết, cho tới nay vẫn không muốn quay về Vương Triều Tây Lan, cũng không muốn gặp Phượng Đạt.
Nghe Lâu Hướng Vãn phủ nhận, lúc này Phượng Kính Dạ mới nở nụ cười an tâm. Bằng không với một tình địch quá cường đại như vậy, Phượng Kính Dạ thật sự cảm thấy có vài phần e sợ.
“Nhưng ta biết hắn đang tìm ai, bởi vì Bạch Thanh Nguyệt đã từng hứa hẹn với một người. Sau này hắn có lập gia thất, nhất định để thúc thúc đó làm chủ hôn." Chuyện này Lâu Hướng Vãn cũng đã nghe Cố Thanh Phong nói qua. Thật sự bản tính của Cố Thanh Phong không thích hợp để sống trong hoàng cung, hắn quá thiện lương, phong thái ưu nhã, không giống người trong hoàng cung, đầy mưu mô quỷ kế, cho nên Cố Thanh Phong mới nhanh rời khỏi hoàng cung.
Trước khi đi, hắn đã từng nói với Bạch Thanh Nguyệt về chuyện tình cảm của mình, khi đó, Cố Thanh Phong đã dạy hắn một đờiên chung sống với một người, nắm tay người ấy đi đến bách niên giai lão. Có lẽ do thấy có quá nhiều cô nương chết già trong hoàng cung, Cố Thanh Phong cho rằng tình cảm chỉ nên dành duy nhất cho một vị cô nương, chỉ một cô nương …. nhưng ….. Rốt cuộc, nam nhân như vậy lại rất khó tìm được, bởi vì lòng người đều giống nhau.
Lúc đầu Bạch Thanh Nguyệt đã nói, hắn nhất định sẽ tìm được một cô nương cùng nắm tay nhau đi đến bách niên giai lão. Sau đó để tiểu hoàng thúc này làm chủ hôn, nhưng sau khi Cố Thanh Phong rời khỏi hoàng cung, gặp phải Phượng Đạt, rồi gặp phải biến cố ở Dược Vương Cốc. Bạch Thanh Nguyệt vẫn không chịu từ bỏ việc tìm kiếm vị tiểu hoàng thúc, mới đến nay chưa lập gia thất, để đợi Cố Thanh Phong xuất hiện, thực hiện lời hứa ban đầu cho Cố Thanh Phong làm chủ hôn như cam kết.
“Nếu nói theo lời Vương Gia, Bạch Thanh Nguyệt quả là tốt hơn chàng rất nhiều." Lâu Hướng Vãn cười chế nhạo Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng, "Thái tử cho tới nay chưa lập gia thất, Tam hoàng tử cũng không có tam thê tứ thiếp, nói vậy, chỉ có Vương gia chàng mới là người hoa tâm nhất."
Đối mặt với lời chỉ trích, Phượng Kính Dạ im lặng, nhìm Lâu Hướng Vãn một lần tựa như đâm chính vào lồng ngực hắn, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, rên rĩ những lời cầu xin tha thứ, “Thực ra bổn vương chỉ mang danh tiếng tam thê tứ thiếp mà thôi."
Phượng Kính Dạ cảm giác mình rất oan uổng, Lâu Hướng Vãn đã biết từ lâu, hắn cưới nữ nhân khác chỉ nhằm tạo thêm quan hệ và thế lực. Nhưng từ khi gặp Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ lại vì muốn bảo vệ Lâu Hướng Vãn, mới cưới thêm nhiều nữ nhân, ngay cả đụng chạm cũng không dám.
“Vậy để hôm nào, ta tìm đại một người để gả thử." Lầm bầm hai tiếng, Lâu Hướng Vãn trước kia không hề để ý, bởi vì lúc đó không có quan hệ gì với Phượng Kính Dạ, giờ nghĩ lại, mặc dù đã biết rõ, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“Không được!" Phượng Kính Dạ đập bàn, vừa nghĩ tới chuyện Lâu Hướng Vãn có thể làm thê tử cho nam nhân khác, hắn lập tức giận dữ, ngọn lử đố kỵ làm hắn mất đi cả lý trí, chỉ muốn thẳng thừng giết chết tên nam nhân kia, dù chỉ là trên danh nghĩa phu thêentury Schoolbook">“Không thích sao." Lâu Hướng Vãn cười híp mắt nói. Bàn tay nhỏ bé vỗ lên bả vai Phượng Kính Dạ,"Trong lòng không vui, vậy ngài cũng đã rõ, lúc trước ta đã phải chịu ấm ức đến cỡ nào rồi chứ?"
“Bổn vương sẽ một lòng một dạ bù đắp cho nàng." Phượng Kính Dạ nghĩ đến, đột nhiên cảm giác trước đây mình quả thực rất vô sĩ, chỉ muốn bảo vệ Lâu Hướng Vãn, mà không ngờ đã gây thương tổn nàng. Hơn hết Lâu Hướng Vãn lại để ý đến chuyện này, điều này đã khiến Phượng Kính Dạ nhếch môi mỏng cười tà mị mãi, trong đôi mắt hiện ra vẻ nhu hòa,"Mộc Mộc, nàng ghen sao?"
Hừ hừ, Lâu Hướng Vãn liền nâng cằm nhỏ lên. Nàng đang ghen sao! Phượng Kính Da liền nở nụ cười, thở dài một cái, tiếp tục hôn lên môi Lâu Hướng Vãn, thần sắc tràn đầy hạnh phúc, “Không cần ghen, không bao giờ…. có lần sau nữa."
“Đừng quậy nữa, ta phải đi làm cơm." Đã là nửa đêm, giờ lại dư ra căn phòng mới để ngủ, nên Lâu Hướng Vãn kịch liệt phản kháng. Hai ngày nay, Lăng Thanh không cần ra đồng làm ruộng, chán chường đi ra khỏi thôn lên trấn trên, đoán chừng ở sát thủ lâu có chút chuyện cần xử lý, bất quá trong nhà lại có thêm Lôi Bôn hay đến chuyển công văn. Phượng Kính Dạ lại hôn lên môi Lâu Hướng Vãn mấy cái, mới chịu buông người ra, hắn còn có ít công vụ cần xử lý," Để Lôi Bôn giúp nhóm lửa cho nàng, đừng làm mệt quá."
“Biết rồi, chỉ có ba người chúng ta ăn, làm sao bị mệt chứ?" Lâu Hướng Vãn không thèm để ý, khoát tay, cảm thấy Phượng Kính Dạ càng ngày càng dài dòng, có điều trong đầu lại có chút vui, phấn khởi rời khỏi phòng. Phượng Kính Dạ sờ sờ đôi môi, cảm giác phần môi vẫn còn lưu lại hương thơm ngọt mềm mại cùng hơi thở của nàng.
Nguyên nhân là do hắn không nhận biết rõ tình cảm của người mình yêu. Phượng Kính Dạ nhìn đóng tấu chương trước mắt, dần dần đem chúng kết hợp lại. Trước kia, dù cưng chìu yêu mến nàng, đem toàn bộ tình cảm của mình dâng cho nàng, thậm chí vì yêu Mộc Mộc mà thủ thân như ngọc, hôm nay, Phượng Kính Dạ mới hiểu ra rằng, có nhiều nữ nhân vây quanh hắn chính là một loại thương tổn, càng không cần nói đến chuyện hắn lợi dụng nàng. Giờ suy nghĩ lại, mình được ở lại nơi này, cũng là vì Mộc Mộc quan tâm mình, bằng không nàng sẽ lẫn tránh, dưới đất trời bao la, lại còn có thêm một tên Bạch Thanh Nguyệt âm thầm giúp đỡ, tới lúc đó quả thật sể tìm thấy người.
Lôi Bôn ở trong sân nghe được câu Phượng Kính Dạ nói, lập tức đi về phía nhà bếp, cơ hồ đã xem Lâu Hướng Vãn là Vương phi của Phượng vương phủ, cho nên muốn tự mình xuống bếp nấu cơm giúp Lâu Hướng Vẫn. Lôi Bôn vẫn có chút không quen, dù sao thân phận khá chênh lệch, ví như Phượng Kính Dạ ăn thức ăn Lâu Hướng Vãn làm, Lôi Bôn còn có thể tạm chấp nhận, nhưng hắn chỉ là một thị vệ, để tự mình Lâu Hướng Vãn nấu cơm, đã làm hắn cảm thấy sợ, chứ đừng nói tới chuyện Lâu Hướng Vãn muốn cả ba người cùng ngồi chung một bàn cơm, lúc ăn cơm xong lại bắt Phượng Kính Dạ đi rửa bát đũa, làm Lôi Bôn không biết mình ở lại làm gì, chuyện này đối với hắn ….càng thêm thống khổ bất an.
“Vo gạo ba lần, sau đó bỏ vào trong nồi là được, tiện thể đặt vài trái bắp ở trên hấp luôn." Lâu Hướng Vãn xắc thức ăn, đây là việc cần phải tinh tế, Lôi Bôn không biết làm, cũng biết hắn có chút không thích ứng, nên Lâu Hướng Vãn để Lôi Bôn làm những việc mà hắn có thể làm.
“Dạ". Lôi Bôn nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh làm việc, bọn họ chỉ có ba người, bất quá Lôi Bôn và Phượng Kính Dạ ăn cơm khá nhiều, người bình thường ăn cơm không đủ mới dùng thêm khoai tây. Lâu Hướng Vãn thấy bọn họ ăn quá ít, muốn có thêm chút hoa quả để dạ dày được tốt hơn, đương nhiên Phượng Kính Dạ không ngăn cản, thì Lôi Bôn chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.
Gia đình bình thường thì cắt đậu cô-ve để vào trong nồi nấu, người có tiền sẽ cho thêm thịt vào xào chung, chẳng qua Lâu Hướng Vãn lại thích cắt nhỏ đậu cô ve ra, sau đó cắt thêm cà rốt, ớt đỏ ớt xanh cho vào chung. Sáng Lôi Bôn mua thịt heo về cắt nhỏ, đặt ở trong đĩa, sau khi lấy đậu cô-ve ra ngoài liền có mùi cực thơm.
Phượng Kinh Dạ ăn thức ăn không nhiều, cá là do Lôi Bôn chạy ra sông bắt, vẫn còn vui đùa ở trong thùng nước, bởi vì không biết Lâu Hướng Vãn muốn làm gì, nên Lôi Bôn không có giết cá. Những chuyện này hắn đều có thể làm, dù sao lúc trước chuyện ăn ngủ của Phượng Kính Dạ ở thôn quê, tất cả đều do hắn phụ trách.
Bởi vì Lương địa chủ nắm được nhược điểm uy hiếp người trong thôn, nên trưởng thôn Kiều có chút không vui, phần lớn người trong thôn đều do dự, không cần thiết vì một người ngoài mà liên lụy cả gia đình họ. Mặc dù chuyện này đúng là nhà Lương địa chủ làm sai, nhưng đúng là lấy trứng chọi đá, nhà Lương địa chủ có quyền thế, mọi người đều không dám đụng vào.
Nương Lương Thi chau mày nhìn Lương địa chủ không muốn bỏ qua, những lời thô tục đều mắng chửi hết ra ngoài, cuối cùng còn khẳng định Lâu Hướng Vãn chính là một yêu nữ, muốn đem nàng hỏa thêu chết, bằng không sẽ chặng hết đường sống của thôn Ngũ Liên.
Lâu Hướng Vãn hướng về phía Lăng Thanh nháy mắt, cuối cùng Lăng Thanh cũng miễn cưỡng bước lên, gia tộc Lương gia cũng biết Lăng Thanh là đệ đệ của Lâu Hướng Vãn. Ở trong thôn này, ngoại trừ nhà có quyền có thế tài phú, nhà ai có hán tử nhiều, huynh đệ càng nhiều, nhà đó càng lợi hại, dĩ nhiên còn có kẻ ngu ngốc liều mạng không sợ chết, mọi người càng không dám đắc tội. Khi Lăng Thanh bước ra, đại lão gia Lương gia hét lên, năm sáu người lập tức xông lên muốn dạy dỗ Lăng Thanh, năm sáu tên nam nhân đối phó với Lăng Thanh là đủ rồi.
Lăng Thanh đảo mắt phượng xinh đẹp nhìn chung quanh một lần, sau đó tập trung vào gốc cây ngô đồng cách đó không xa, phía trên có không ít ve sầu, thường cất vang âm thanh vào buổi trưa, rất là ồn ào. Trước đây cạnh nhà Lâu Hướng Vãn có cây ngô đồng, nhờ có người nói cần gốc cây ngô đồng đó đem đi nghiên cứu. Nên lúc này, đột nhiên Lăng Thanh thay đổi phương hướng đi về phía cây ngô đồng, bảy tám chục người có mặt hỏng hiểu nhìn sang, không biết Lăng Thanh muốn làm cái gì.
Cây ngô đồng cũng được vài tuổi, to lớn vô cùng, hai cánh tay hài tử đoán chừng cũng ôm không đủ. Ánh mắt mọi người có chút không hiểu, Lăng Thanh vận động chân khí, sau đó đạp xuống một cước, rầm một tiếng, tất cả mọi người trợn mắt há mồm trợn. Một gốc cây ngô đồng to như vậy, cao năm sáu thước, nhưng bị Lăng Thanh đạp một cước liền ngã xuống, lá cây văng đầy trên mặt đất.
“Ai muốn ra tay với Mộc Mộc, nhanh bước tới đây, tiểu gia sẽ tiếp đãi." Lăng Thanh giơ tay phủi phủi y phục trên người, vốn không có dính bụi bậm. Ánh mắt đảo quanh, không một tiếng động, mọi người Lương Gia trực tiếp lui sang một bên, một cước của Lăng Thanh ác liệt như vậy, khiến họ bị hù sợ rồi.
Người trong thôn cũng hơi kinh ngạc, ngược lại các nam nhân như có điều suy nghĩ, lúc giúp đỡ sửa nhà, vóc người Lăng Thanh hơi nhỏ, nhưng từ lúc bắt đầu làm việc không hề có chút mệt mỏi nào. Giờ suy nghĩ lại, e là đã từng theo sư phụ học võ, mới có thân thủ lợi hại như vậy.
“Các người đúng là vô pháp vô thiên, ỷ thế hiếp người!" Lương địa chủ cũng bị hù sợ, không nhịn được hướng về phía Lâu Hướng Vãn gào thét, tựa như là đạo tặc còn kêu người bắt đạo tặc. Lâu Hướng Vãn không muốn xem nữa, lại thấy ánh mắt Phượng Kính Dạ hiện rõ niềm vui sướng, tức giận trừng hắn một cái. Vương gia xem vui quá nhỉ!
“Chúng ta hết lần này tới lần khác ỷ thế hiếp người đó!" Lăng Thanh vỗ tay một cái phì cười, vẻ mặt thoạt nhìn vô cũng vô sỉ, có câu thật đúng: Người hiền lành luôn bị người khác ăn hiếp, ngựa hiền luôn bị người cưỡi. Lăng Thanh để lộ một tay, không có người nào dám tiến lên động thủ với Lâu Hướng Vãn. Một cước có thể đem cây ngô đồng đạp ngã, ai mà biết nếu một cước đó đá trên người, không chừng mất một tay một chân luôn, còn có mất luôn cả cái mạng nữa đó.
Kết quả mọi chuyện vẫn không cách giải quyết, trưởng thôn Kiều khăng khăng muốn Lương Thi đi tìm đại phu xem bệnh, tiền vẫn do Lâu Hướng Vãn chi trả. Mọi chuyện cuối cùng như thế nào, cũng đành chờ kết quả đại phu khám ra rồi hãy nói, dù sao tạm thời cũng chỉ có thể kéo dài như vậy thôi.
Lương địa chủ không còn cách nào, thấy cây ngô đồng bị đạp ngã, càng thêm tức giận. Cuối cùng chỉ có thể để người rời đi trước, nhưng bản tính ác độc vô luận như thế nào cũng không chịu thua, lúc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn bước đi, ánh mắt âm tà sắc bén.
Người trong thôn như vừa thoát khỏi miệng cọp, đều hết sức mừng rỡ, chỉ có trưởng thôn Kiều lộ ra ánh mắt lo lắng như có điều suy nghĩ. Những người khác đều đi ăn cơm, trưởng thôn Kiều kêu Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh và Phượng Kính Dạ vào trong phòng, đóng cửa lại. Lúc này mới nói chuyện, hỏi họ định làm gì? Chỉ sợ Lương Địa chủ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.
“Trưởng thôn, người yên tâm, ta sẽ không liên lụy đến người trong thôn, chuyện này do Lương Thi gây ra trước, cũng không phải ta đá hắn bị tuyệt tử tuyệt tôn. Ta chỉ là một cô nương bình thường làm sao có thể đánh thắng bốn nam nhân, chẳng qua lúc đó ta chỉ hù dọa bọn họ mà thôi. Nếu quả thật Lương Thi có chuyện gì bất trắc, thì Lương Gia phải đi mời đại phu đến chuẩn bệnh, chứ sao lại kéo dài đến trưa ngày hôm sau mới đi mời đại phu. Trong khoảng thời gian đó, không biết đã xảy ra chuyệnì? Ta tin vào chữ công lý, người Lương gia cũng không dám làm càn đâu? Nhất định sẽ đến nha môn, quan hệ giữa đại ca ta và huyện thái gia cũng không tệ, huynh ấy lại còn là một tú tài. Lương Gia sẽ không làm được gì đâu, bất quá vẫn cám ơn trưởng thôn, gây phiền phức cho người rồi."
Lâu Hướng Vãn lẳng lặng mở miệng, ánh mắt vừa chân thành vừa cảm kích. Mặc dù như thế nào, trưởng thôn Kiều quả là một người công chính, ít nhất lão luôn luôn cố bảo vệ nàng, cho dù quyền lực có hạn.
“Thì ra là như vậy, thế cũng tốt, thế cũng tốt." Nghe những lời Lâu Hướng Vãn, mới biết Phượng Kính Dạ là một tú tài. Hơn nữa lại có quan hệ tốt với huyện thái gia, trưởng thôn Kiều trưởng thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật chỉ vì ba huynh muội Lâu Hướng Vãn mà đắc tội với Lương địa chủ, diệt toàn bộ đường sống của người trong thôn, trưởng thôn Kiều cũng không biết nói gì cho ổn thỏa.
Quả thật Lâu Hướng Vãn đoán không sai, sau mọi chuyện ở Lương gia, Lương địa chủ độc ác liền thông suốt, nuốt không trôi cơn giận. Cuối cùng mang theo năm mươi lượng bạc đến huyện nha một chuyến, Phượng Kính Dạ cũng viết lá thơ kẹp vào chân chim bồ câu báo cho ám vệ ở trấn trên, muốn huyện nha tạm thời nhận lấy bạc, thụ án của Lương gia, cùng lúc đó phải lén tìm bằng chứng những chuyện Lương Thi làm xằng làm bậy, trêu chọc con gái nhà lành.
Đêm xuống, Phượng Kính Dạ có chết cũng quyết quấn lấy Lâu Hướng Vãn đòi ngủ chung, đương nhiên Phượng Kính Dạ cũng biết Lâu Hướng Vãn không quen ngủ cùng với Lạc cô cô, rộng rãi tự mình cống hiến giường cho hắn. Tất nhiên Phượng Kính Dạ sẽ dùng khổ nhục kế, để Lâu Hướng Vãn ngủ ở trên giường, Phượng Kính Dạ ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, im lặng nhìn.
“Vương gia! Rốt cuộc ngài muốn sao hả?" Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Lâu Hướng Vãn ngủ được mới lạ, bất dắc dĩ nhìn sang phía Phượng Kính Dạ ngồi bên cửa. Trong đầu biết Phượng Kính Dạ muốn làm gì, thế nhưng đã nửa đêm rồi, nhìn Phượng Kính Dạ vẫn ngồi ở trên ghế, liền biết rằng mình vẫn quá mềm lòng.
“Mộc Mộc, nàng ngủ đi, không cần để ý đến ta." Phượng Kính Dạ mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ mặt cực kỳ vô tội, "Ta sẽ không phát ra âm thanh, cũng không quấy rầy Mộc Mộc nghỉ ngơi."
“Tới đây!...... “ Thân thể Lâu Hướng Vãn nhít vào bên trong một chút, để trống một nửa, giọng nàng vừa dứt, Phượng Kính Dạ nhanh chóng từ trên ghế lướt đến mép giường, cởi áo ngoài ra, trực tiếp nằm xuống. Trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hồ ly đắc ý.
( Ối trời ơi, anh Dạ dễ thương chết mất… =)), lão hồ ly quả là lão hồ ly, k ai có da mặt dày như anh cả:smile:)
Đắc ý nhỉ! Lâu Hướng Vãn bất mãn nhéo lấy eo của Phượng Kính Dạ, quay lưng hướng vào phía trong vách tường nhắm mắt lại, Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn cười, cánh tay dài đưa tới, ôm người vào trong ngực,"Ngủ đi."
Cũng không nói gì thêm, Lâu Hướng Vãn nhắm mắt lại, bị người ôm lấy, có loại cảm giác an tâm, sau lưng là một ngọn núi lớn vững chắc, hơi thở ấm áp làm cho người ta thấy an tâm, nhưng cũng dần dần nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Phượng Kính Dạ cúi đầu hôn người trong ngực một cái, lần đầu tiên có cảm giác an tâm rõ ràng, chưa từng biến mất bao giờ, mới không còn hối hận tự trách bản thân. Trong khoảng thời gian đi tìm Lâu Hướng Vãn, mỗi đêm Phượng Kính Dạ đều ngủ không an giấc, cứ tỉnh lại mãi, dần dần hiểu ra nguyên nhân giữa mình và Lâu Hướng Vãn. Giờ đây, mặc dù đánh cuộc nửa năm, nhưng Phượng Kính Dạ tin rằng sau này hắn sẽ không bao giờ …. Làm cho Lâu Hướng Vãn thất vọng nữa.
Ngày hôm sau quả thật Lương gia dẫn người tới, lần này không chỉ có người của Lương gia, còn có nha sai, Cả huyện thái gia cũng cùng tới. Dù sao huyện thái gia vẫn muốn nịnh bợ cây to là Phượng Kính Dạ, sau này Hách Liên Quốc phải phụ thuộc Vương Triều Tố Nguyên, vương triều Hách Liên Quốc chỉ được cái danh xưng vương mà thôi. Nếu có thể cùng Phượng Kính Dạ tạo chút giao tình, này chính là dựa lưng vào đại thụ mà hưởng vinh hoa phú quý.
Người trong thôn cực kỳ sợ hãi, vừa mới bước vào, người Lương gia còn đang dương dương đắc ý, thậm chí quên mất mối thù Lương Thi bị tuyệt tử tuyệt tôn. Dù sao cũng đã mời đại phu nổi danh ở huyện Nhật Mộ Thành tới, Lương Thi thật sự bị tuyệt tử tuyệt tôn, chẳng qua không phải do bị ngoại lực làm tổn thương, mà là ăn phải thứ dược tính gì đó, mà dẫn đến tuyệt tử tuyệt tôn……. Nên, xem như không có liên quan gì đến Lâu Hướng Vãn, nhưng mà người Lương gia vẫn không nu nổi cục tức này, sau khi hối lộ huyện thái gia, liền dương oai diệu võ đi tới cửa, Lương gia cho rằng định dùng chút bạc để đánh lừa, sau đó đem Lâu Hướng Vãn gả cho Lương Thi làm tiểu thiếp.
Nhưng ai cũng không ngờ, lần này Huyện thái gia lại công pháp nghiêm minh, đầu tiên hỏi thăm đại phu, xác định tình trạng của Lương Thi không liên quan đến Lâu Hướng Vãn. Sau khi tra khảo Lương Thi mất từ ba đến bốn tiếng, mới xác định là do Lương Thi hành hung không được, sau đó không biết ăn trúng cái gì dẫn đến tuyệt tử tuyệt tôn, nên có thể nói đây là báo ứng.
Sau khi mấy khổ chủ ra khóc lóc kể lể, tố cáo người nhà Lương gia bá đạo, cướp đoạt đất đai. Trong một lúc, tất cả người Lương Gia đều trợn tròn mắt, huyện thái gia cùng nha sai đều đưa ra chứng cứ vô cùng xác thực, nên Lương Gia bị phạt đánh cũng đã bị phạt đánh xong, những đất đai bị cướp đều được trả về cho khổ chũ, hoàn toàn là tiền mất tật mang.
Tấm màn cứ vậy được hạ xuống, từ đầu chí cuối Phượng Kính Dạ không hề nhìn Huyện thái gia một cái, có điều huyện thái gia cũng biết mình chỉ là viên quan nho nhỏ, không thể nào lọt vào mắt Phượng Kính Dạ, không dám cưỡng cầu điều gì? Dẫn nha sai quay trở về, ít nhất chuyến này vẫn có năm mươi lượng bạc do Lương Gia hối lộ.
Sau đó, vụ án Hoàng Hiền Nhân tố cáo Lâu Hướng Vãn hạ độc chết người cũng truyền đến trong thôn, tất cả mọi người đều biết nhà Lâu Hướng Vãn, chẳng những có tiền, e rằng còn có quyền thế, ít nhất Phượng Kính Dạ còn là tú tài, nên người đến sửa nhà cho Lâu Hướng Vãn càng nhiệt tình hơn.
Nửa tháng sau, nhà đã được hoàn thành, hương thân hương lão đều đến ăn mừng, cách khoảng thời gian dài, Long Vệ vương phủ nhiều lần đi vào trong thôn tìm Phượng Kính Dạ, ngựa được buộc ở rừng cây ngoài thôn, thừa dịp đêm xuống tiến vào trong thôn, bẩm báo mọi việc cho Phượng Kính Dạ biết. Ba đến năm ngày còn tạm được, nhưng mười ngày đến nửa tháng thật sự không ổn, rất nhiều người ở Vương Triều Tố Nguyên thúc ngựa đi đến thôn Ngũ Liên.
“Vương gia, chi bằng ngài về trước đi." Ngược lại Lâu Hướng Vãn có chút đau lòng cho Phượng Kính Dạ, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện. Mỗi ngày Phượng Kính Dạ đều bận rộn đến tối khuya mới ngủ, ban ngày còn phải theo Lâu Hướng Vãn đi ra đồng, cuối cùng bị Lâu Hướng Vãn cho về nhà ngủ, cả nàng cũng không đi xuống ruộng, dù sao nàng làm việc đồng án cũng không có giỏi.
“Không sao, chẳng qua khoảng thời gian này có hơi nhiều chuyện xảy ra thôi." Phượng Kính Dạ quay đầu lại mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, tiếp tục xem tấu chương trong tay. Hách Liên Quốc làm phản thất bại, khiến Vương Triều Tố Nguyên càng khuếch trương lãnh thổ hơn. Vả lại còn quét sạch một vài thế lực ở kinh thành, hiện tại vị trí thái tử của Phượng Sở Thiên có thể nói càng thêm vững chắc rồi.
Còn Tam hoàng tử Phượng Tiêu cũng đã biết rõ hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, nên ra sức lôi kéo để tạo thêm thế lực, mới đến báo tin cho Phượng Kính Dạ biết thêm thôi. Về phần biên cương, Vương Triều Tây Lan cũng không có thừa dịp xuất binh, mặc dù quân lính vẫn tập trung ở tại biên cương, nhưng không có ý đồ xuất chiến. Thật sự Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn cũng không hiểu gì cả? Liền đem tin này nói cho Phượng Kính Dạ biết, không hiểu Vương triều Tây Lan đang có chủ ý gì?
Dù sao lúc này, Hách Liên Quốc vẫn chưa thể ổn định, lại còn thêm Tam hoàng tử Phượng Tiêu đang giở mọi thủ đoạn để khuếch trương thế lực của hắn. Nếu lúc này Vương triều Tây Lan xuất binh, thì Vương Triều Tố Nguyên sẽ đối đầu với nguy cơ thù trong giặc ngoài như trước, đây chính là cơ hội tốt cho bọn họ, nhưng mà Vương triều Tây Lan lại từ bỏ, thật sự làm Phượng Sở Thiên không nghĩ ra được. Nếu đúng theo lời hắn, thì bọn họ không thể nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Mộc Mộc và Vương Triều Tây Lan rốt cuộc có quan hệ gì? Phượng Kính Dạ im lặng suy nghĩ, trước khi Dịch Quân Hàn rời đi, thám tử Nhật Mộ Thành cùng thám tử Yến Quốc trở lại hồi báo, Phượng Kính Dạ phát hiện Dịch Quân Hàn có thể là thủ lĩnh ám vệ của hoàng đế Vương Triều Tây Lan Bạch Thanh Nguyệt. Nếu quả như vậy, thì chuyện Dịch Quân Hàn có thể điều động người của Vương Triều Tây Lan trong Kinh Thành cũng không kỳ quái.
Nói thế, thân phận Mộc Mộc cũng rất đặc biệt, khó trách nha đầu này không hề tỏ ra thân phận thấp hèn hay ngăn cách hắn, thậm chí còn chưa từng quỳ xuống, rất có thể là người của Hoàng thất Vương Triều Tây Lan. Lúc trước Phượng Kính Dạ đã đi điều tra, nhưng lại không tra ra người nào trong hoàng thất của Vương Triều Tây Lan có tân phận cùng độ tuổi với Lâu Hướng Vãn. Mặc dù không muốn thừa nhận, Phượng Kính Dạ vẫn cảm thấy Vương triều Tây Lan sẽ không nhân cơ hội đem binh tấn công, rất có thể là cố kỵ
“Vương gia? Lại xảy ra chuyện gì rồi hả?" Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ ngồi trầm tư rất lâu, không khỏi nghi ngờ bước tới, nhưng vừa mới đi đến, Phượng Kính Dạ liền kinh hãi, đem tấu chương trước mặt đóng lại, sau đó để sang một bên.
“Bổn vương đang suy nghĩ Mộc Mộc cùng Vương Triều Tây Lan là có quan hệ gì?" Phượng Kính Dạ bình thản nói, một tay ôm lấy Lâu Hướng Vãn ngồi ở trên đùi của hắn, dịu dàng ôm lấy vòng eo của nàng," Vương triều Tây Lan không nhân cơ hội xuất binh, bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối là có âm mưu." Mà âm mưu này rất có thể chính là vì Lâu Hướng Vãn.
Sự thẳng thắn của Phượng Kính Dạ khiến Lâu Hướng Vãn ngây ra, sau đó nở nụ cười, cầm lấy tấu chương nhìn, sau đó lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ, gật đầu một cái,"Trước đây Quân Hàn đã đáp ứng giúp một tay bảo vệ cửa thành, ngăn cản đại quân Phượng Tiêu ở ngoài thành, điều kiện trao đổi chính là ta cùng hắn trở về Vương Triều Tây Lan."
“Cái gì?" âm thanh lãnh khốc vang lên, Phượng Kính Dạ hoàn toàn không biết, lúc trước chính hắn lợi dụng Lâu Hướng Vãn giúp một tay lại xảy ra điều kiện trao đổi này, nếu như không phải bị Dịch Quân Hàn phát hiện trong đại quân tinh nhuệ của Phượng Tiêu có quân lính của hắn, như vậy thì?
Mắt phượng nguy hiểm híp lại, tâm tình Phượng Kính Dạ có chút phức tạp, hắn cảm động Lâu Hướng Vãn vì giúp hắn mới đáp ứng điều kiện như vậy, rồi lại căm hận mình trước đây lừa gạt Lâu Hướng Vãn, thiếu chút nữa đẩy nàng cách xa hắn, lại còn là tự bản thân mình chủ động đẩy người ra.
“Mộc Mộc, hậu cung của Bạch Thanh Nguyệt cho tới bây giờ vẫn chưa có ai, nghe thám tử hồi báo, mấy năm nay Bạch Thanh Nguyệt mãi luôn luôn tìm kiếm, chờ đợi một người, sẽ không phải là nàng chứ?" Cơn ghen ngùn ngụt dâng cao gấp mười lần, Phượng Kính Dạ không vui hôn lên trên cổ Lâu Hướng Vãn, để an ủi con tim đang đập liên tục của hắn. Lúc trước đã lan truyền tin đồn này, nhưng do lại bị mọi người bóp méo đủ kiểu.
Nói Bạch Thanh Nguyệt đang tìm nữ nhân hắn yêu, do năm đó hoàng cung xảy ra biến cố đã biến mất, không tung tích. Bạch Thanh Nguyệt luôn luôn muốn tìm lại người đó, cho đến nay vẫn chưa lập gia đình, ngay cả cung nữ ấm giường cũng không có.
Cũng có tin đồn nói rằng Bạch Thanh Nguyệt rất yêu thương nữ nhân đã chết, tâm hắn cũng chết theo, cho nên không muốn gặp bất kỳ nữ nhân nào? Thế Âmới có tin hậu cung không có mỹ nhân, Vương Triều Tây Lan khác hơn Vương Triều Tố Nguyên, mấy năm nay Bạch Thanh Nguyệt cai trị Vương Triều Tây Lan rất tốt, mấy huynh đệ hắn cũng được cấp đất phong làm Vương Gia, không người bào có dã tâm mưu phản. Ngược lại cũng có rất nhiều người ủng hộ vị hoàng đế nhỏ tuổi nhất Bạch Thanh Nguyệt này, có thể nói là huynh đệ đồng tâm, cho nên ở trong triều đình Bạch Thanh Nguyệt rất có uy quyền cùng thế lực. Hắn không lập gia đình, các đại thần đành chỉ biết dâng tấu chương, không ai dám chỉ trích hay vung tay múa chân vào chuyện tình cảm của Bạch Thanh Nguyệt.
Còn có môt tin đồn kỳ quái hơn, chính là Bạch Thanh Nguyệt yêu phải một cô nương không yêu hắn, nàng ta xuất giá sớm và đã chết, Bạch Thanh Nguyệt điên dại không chịu từ bỏ, quyết định cả đời không lập gia thất. Sau đó nhận con cháu hắn làm người thừa tự phong làm thái tử, tóm lại lời đồn nào cũng có. “Sao có thể chứ!" Lâu Hướng Vãn nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Phượng Kính Dạ, Bạch Thanh Nguyệt đang đi tìm thúc thúc của hắn. Năm xưa, vị thúc thúc này cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, mặc dù là chú cháu, lại chung sống như huynh đệ, tình cảm rất tốt, sau đó vị thúc thúc này không rõ tung tích, Bạch Thanh Nguyệt vẫn luôn muốn tìm lại người ấy. Lâu Hướng Vãn kể lại tất cả, nhưng lòng Cố Thanh Phong đã chết, cho tới nay vẫn không muốn quay về Vương Triều Tây Lan, cũng không muốn gặp Phượng Đạt.
Nghe Lâu Hướng Vãn phủ nhận, lúc này Phượng Kính Dạ mới nở nụ cười an tâm. Bằng không với một tình địch quá cường đại như vậy, Phượng Kính Dạ thật sự cảm thấy có vài phần e sợ.
“Nhưng ta biết hắn đang tìm ai, bởi vì Bạch Thanh Nguyệt đã từng hứa hẹn với một người. Sau này hắn có lập gia thất, nhất định để thúc thúc đó làm chủ hôn." Chuyện này Lâu Hướng Vãn cũng đã nghe Cố Thanh Phong nói qua. Thật sự bản tính của Cố Thanh Phong không thích hợp để sống trong hoàng cung, hắn quá thiện lương, phong thái ưu nhã, không giống người trong hoàng cung, đầy mưu mô quỷ kế, cho nên Cố Thanh Phong mới nhanh rời khỏi hoàng cung.
Trước khi đi, hắn đã từng nói với Bạch Thanh Nguyệt về chuyện tình cảm của mình, khi đó, Cố Thanh Phong đã dạy hắn một đờiên chung sống với một người, nắm tay người ấy đi đến bách niên giai lão. Có lẽ do thấy có quá nhiều cô nương chết già trong hoàng cung, Cố Thanh Phong cho rằng tình cảm chỉ nên dành duy nhất cho một vị cô nương, chỉ một cô nương …. nhưng ….. Rốt cuộc, nam nhân như vậy lại rất khó tìm được, bởi vì lòng người đều giống nhau.
Lúc đầu Bạch Thanh Nguyệt đã nói, hắn nhất định sẽ tìm được một cô nương cùng nắm tay nhau đi đến bách niên giai lão. Sau đó để tiểu hoàng thúc này làm chủ hôn, nhưng sau khi Cố Thanh Phong rời khỏi hoàng cung, gặp phải Phượng Đạt, rồi gặp phải biến cố ở Dược Vương Cốc. Bạch Thanh Nguyệt vẫn không chịu từ bỏ việc tìm kiếm vị tiểu hoàng thúc, mới đến nay chưa lập gia thất, để đợi Cố Thanh Phong xuất hiện, thực hiện lời hứa ban đầu cho Cố Thanh Phong làm chủ hôn như cam kết.
“Nếu nói theo lời Vương Gia, Bạch Thanh Nguyệt quả là tốt hơn chàng rất nhiều." Lâu Hướng Vãn cười chế nhạo Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng, "Thái tử cho tới nay chưa lập gia thất, Tam hoàng tử cũng không có tam thê tứ thiếp, nói vậy, chỉ có Vương gia chàng mới là người hoa tâm nhất."
Đối mặt với lời chỉ trích, Phượng Kính Dạ im lặng, nhìm Lâu Hướng Vãn một lần tựa như đâm chính vào lồng ngực hắn, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, rên rĩ những lời cầu xin tha thứ, “Thực ra bổn vương chỉ mang danh tiếng tam thê tứ thiếp mà thôi."
Phượng Kính Dạ cảm giác mình rất oan uổng, Lâu Hướng Vãn đã biết từ lâu, hắn cưới nữ nhân khác chỉ nhằm tạo thêm quan hệ và thế lực. Nhưng từ khi gặp Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ lại vì muốn bảo vệ Lâu Hướng Vãn, mới cưới thêm nhiều nữ nhân, ngay cả đụng chạm cũng không dám.
“Vậy để hôm nào, ta tìm đại một người để gả thử." Lầm bầm hai tiếng, Lâu Hướng Vãn trước kia không hề để ý, bởi vì lúc đó không có quan hệ gì với Phượng Kính Dạ, giờ nghĩ lại, mặc dù đã biết rõ, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“Không được!" Phượng Kính Dạ đập bàn, vừa nghĩ tới chuyện Lâu Hướng Vãn có thể làm thê tử cho nam nhân khác, hắn lập tức giận dữ, ngọn lử đố kỵ làm hắn mất đi cả lý trí, chỉ muốn thẳng thừng giết chết tên nam nhân kia, dù chỉ là trên danh nghĩa phu thêentury Schoolbook">“Không thích sao." Lâu Hướng Vãn cười híp mắt nói. Bàn tay nhỏ bé vỗ lên bả vai Phượng Kính Dạ,"Trong lòng không vui, vậy ngài cũng đã rõ, lúc trước ta đã phải chịu ấm ức đến cỡ nào rồi chứ?"
“Bổn vương sẽ một lòng một dạ bù đắp cho nàng." Phượng Kính Dạ nghĩ đến, đột nhiên cảm giác trước đây mình quả thực rất vô sĩ, chỉ muốn bảo vệ Lâu Hướng Vãn, mà không ngờ đã gây thương tổn nàng. Hơn hết Lâu Hướng Vãn lại để ý đến chuyện này, điều này đã khiến Phượng Kính Dạ nhếch môi mỏng cười tà mị mãi, trong đôi mắt hiện ra vẻ nhu hòa,"Mộc Mộc, nàng ghen sao?"
Hừ hừ, Lâu Hướng Vãn liền nâng cằm nhỏ lên. Nàng đang ghen sao! Phượng Kính Da liền nở nụ cười, thở dài một cái, tiếp tục hôn lên môi Lâu Hướng Vãn, thần sắc tràn đầy hạnh phúc, “Không cần ghen, không bao giờ…. có lần sau nữa."
“Đừng quậy nữa, ta phải đi làm cơm." Đã là nửa đêm, giờ lại dư ra căn phòng mới để ngủ, nên Lâu Hướng Vãn kịch liệt phản kháng. Hai ngày nay, Lăng Thanh không cần ra đồng làm ruộng, chán chường đi ra khỏi thôn lên trấn trên, đoán chừng ở sát thủ lâu có chút chuyện cần xử lý, bất quá trong nhà lại có thêm Lôi Bôn hay đến chuyển công văn. Phượng Kính Dạ lại hôn lên môi Lâu Hướng Vãn mấy cái, mới chịu buông người ra, hắn còn có ít công vụ cần xử lý," Để Lôi Bôn giúp nhóm lửa cho nàng, đừng làm mệt quá."
“Biết rồi, chỉ có ba người chúng ta ăn, làm sao bị mệt chứ?" Lâu Hướng Vãn không thèm để ý, khoát tay, cảm thấy Phượng Kính Dạ càng ngày càng dài dòng, có điều trong đầu lại có chút vui, phấn khởi rời khỏi phòng. Phượng Kính Dạ sờ sờ đôi môi, cảm giác phần môi vẫn còn lưu lại hương thơm ngọt mềm mại cùng hơi thở của nàng.
Nguyên nhân là do hắn không nhận biết rõ tình cảm của người mình yêu. Phượng Kính Dạ nhìn đóng tấu chương trước mắt, dần dần đem chúng kết hợp lại. Trước kia, dù cưng chìu yêu mến nàng, đem toàn bộ tình cảm của mình dâng cho nàng, thậm chí vì yêu Mộc Mộc mà thủ thân như ngọc, hôm nay, Phượng Kính Dạ mới hiểu ra rằng, có nhiều nữ nhân vây quanh hắn chính là một loại thương tổn, càng không cần nói đến chuyện hắn lợi dụng nàng. Giờ suy nghĩ lại, mình được ở lại nơi này, cũng là vì Mộc Mộc quan tâm mình, bằng không nàng sẽ lẫn tránh, dưới đất trời bao la, lại còn có thêm một tên Bạch Thanh Nguyệt âm thầm giúp đỡ, tới lúc đó quả thật sể tìm thấy người.
Lôi Bôn ở trong sân nghe được câu Phượng Kính Dạ nói, lập tức đi về phía nhà bếp, cơ hồ đã xem Lâu Hướng Vãn là Vương phi của Phượng vương phủ, cho nên muốn tự mình xuống bếp nấu cơm giúp Lâu Hướng Vẫn. Lôi Bôn vẫn có chút không quen, dù sao thân phận khá chênh lệch, ví như Phượng Kính Dạ ăn thức ăn Lâu Hướng Vãn làm, Lôi Bôn còn có thể tạm chấp nhận, nhưng hắn chỉ là một thị vệ, để tự mình Lâu Hướng Vãn nấu cơm, đã làm hắn cảm thấy sợ, chứ đừng nói tới chuyện Lâu Hướng Vãn muốn cả ba người cùng ngồi chung một bàn cơm, lúc ăn cơm xong lại bắt Phượng Kính Dạ đi rửa bát đũa, làm Lôi Bôn không biết mình ở lại làm gì, chuyện này đối với hắn ….càng thêm thống khổ bất an.
“Vo gạo ba lần, sau đó bỏ vào trong nồi là được, tiện thể đặt vài trái bắp ở trên hấp luôn." Lâu Hướng Vãn xắc thức ăn, đây là việc cần phải tinh tế, Lôi Bôn không biết làm, cũng biết hắn có chút không thích ứng, nên Lâu Hướng Vãn để Lôi Bôn làm những việc mà hắn có thể làm.
“Dạ". Lôi Bôn nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh làm việc, bọn họ chỉ có ba người, bất quá Lôi Bôn và Phượng Kính Dạ ăn cơm khá nhiều, người bình thường ăn cơm không đủ mới dùng thêm khoai tây. Lâu Hướng Vãn thấy bọn họ ăn quá ít, muốn có thêm chút hoa quả để dạ dày được tốt hơn, đương nhiên Phượng Kính Dạ không ngăn cản, thì Lôi Bôn chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.
Gia đình bình thường thì cắt đậu cô-ve để vào trong nồi nấu, người có tiền sẽ cho thêm thịt vào xào chung, chẳng qua Lâu Hướng Vãn lại thích cắt nhỏ đậu cô ve ra, sau đó cắt thêm cà rốt, ớt đỏ ớt xanh cho vào chung. Sáng Lôi Bôn mua thịt heo về cắt nhỏ, đặt ở trong đĩa, sau khi lấy đậu cô-ve ra ngoài liền có mùi cực thơm.
Phượng Kinh Dạ ăn thức ăn không nhiều, cá là do Lôi Bôn chạy ra sông bắt, vẫn còn vui đùa ở trong thùng nước, bởi vì không biết Lâu Hướng Vãn muốn làm gì, nên Lôi Bôn không có giết cá. Những chuyện này hắn đều có thể làm, dù sao lúc trước chuyện ăn ngủ của Phượng Kính Dạ ở thôn quê, tất cả đều do hắn phụ trách.
Tác giả :
Lữ Nhan