Tỳ Nữ Vương Phi
Chương 77-1: Cuộc chiến bắt đầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong màn đêm tại Thu Phong Viện, Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn nhìn nhau, cả hai bên đều tựa gần nhau, nhưng lại thấy giống như cách thiên sơn vạn thủy, “Mộc Mộc, mỗi người đều có trách nhiệm riêng, đây chính là trách nhiệm mà bổn vương không thể trốn tránh."
Phượng Kính Dạ nhìn sắc mặt suy sụp của Lâu Hướng Vãn, đôi mắt trong suốt kia mang theo vẻ thất vọng. Phượng Kính Dạ đặt ly rượu xuống nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, vừa đưa tay qua, nhưng Lâu Hướng Vãn lại theo bản năng tránh né, khí ánh mắt Phượng Kính Dạ lại trầm xuống, bên trong đôi mắt phượng là một tia thất vọng, nhưng lập tức trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng bá đạo, giữ chặt lấy tay của Lâu Hướng Vãn.
Dưới màn đêm, trên khuôn mặt tuấn mỹ khó phát giác ra phần yếu đuối, chỉ là bị tư thế tuấn mỹ tao nhã tế nguyệt che giấu, “Mộc Mộc, ngươi nên biết bổn vương chỉ còn lại một mình ngươi thôi."
Lâu Hướng Vãn ngẩn ra, quên cả rút tay về, ngẩng đầu nhìn hướng Phượng Kính Dạ, đắm chìm trong đôi mắt đen sâu thẳm, mơ hồ, đột nhiên Lâu Hướng Vãn sinh ra một chút nuối tiếc.
“Mộc Mộc, phụ vương bổn vương mất sớm, hiện nay chỉ còn một mình mẫu phi…." Giọng ngừng lại, Phượng Kính Dạ không có mở miệng, ngón tay thon dài nắm chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn. Nếu như có thể, đương nhiên Phượng Kính Dạ không muốn động vào Hách Liên quốc, nhưng hiện nay, vương triều Tố Nguyên phải chống thù trong giặc ngoài. Cho dù có là một nước lớn, vẫn có thể sụp đổ, Phượng Kính Dạ không thể không gánh vác phần trách nhiệm này.
Trong đầu Lâu Hướng Vãn cảm chua xót đau đớn. Khi còn ở Thượng Nhất Thế, nàng đã không thể trốn tránh trách nhiệm của bản thân. Trong kiếp này, Lâu Hướng Vãn mới muốn tránh đi, nhưng giờ nhìn Phượng Kính Dạ, cuối cùng Lâu Hướng Vãn chỉ biết nắm lấy tay hắn, thấy sắc mặt Phượng Kính Dạ ngẩn ra, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên niềm vui khôn xiết.
“Vương gia, ta đã hiểu rồi." Lâu Hướng Vãn mỉm cười, tuy rằng trong một khắc kia có chút chua xót cùng thất vọng, nhưng khi nhìn vào Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn cũng đã hiểu rõ việc khó xử của hắn.
“Trong khoảng thời gian này, tạm thời cứ trú tạm ở hiệu thuốc đi." âm thanh Phượng Kính Dạ mang theo ấm áp yêu thương cùng sủng nịnh, trong nháy mắt bị sự thông minh bù đắp vào trong lỗ trống, “Chờ mọi chuyện im xuôi, hãy trở về." Vào lúc này, hắn tuyệt đối không thể để Mộc Mộc rời khỏi.
“Ừm." Ngày mai Lâu Hướng Vãn sẽ đem cổ trùng của Dịch Quân Hàn ép ra ngoài, cho nên giờ phút này cũng chỉ có thể trở về hiệu thuốc trước để nghỉ ngơi.
Trong bóng tối, Phượng Kính Dạ nhìn thấy bóng dáng Lâu Hướng Vãn rời xa, mi mắt hơi hơi nhíu lại một chút, với kinh công tuyệt diệu kia, dường như có cảm giác quen thuộc.
Sau khi Lâu Hướng Vãn trở lại hiệu thuốc, trong bóng đêm, liền thấy một bóng dáng chuyển người ở cửa sổ đi vào trong phòng, đó là Quân Hàn? Hắn luôn luôn chờ nàng trở về, Lâu Hướng Vãn không tiếng động nở nụ cười, đi ngược lại với hướng của phòng hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, tại hiệu thuốc.
Lăng Thanh ở trong phòng canh giữ, dược liệu đều đã chuẩn bị đầy đủ hết. Trong phòng, có một thùng gỗ dùng để tắm, bên trong có rất nhiều dược liệu trân quý. Tuy rằng dùng nắp che lại, nhưng mùi vị thuốc nhàn nhạt vẫn tràn ngập ở trong không khí.
Dịch Quân Hàn nằm ở trên giường, trên người đầy ngân châm, mà hiện tại Lâu Hướng Vãn đang đem nội lực của mình truyền vào trong cơ thể Dịch Quân Hàn, bởi vì ngân châm đã phong tỏa huyệt vị, làm máu huyết trong người Dịch Quân Hàn không thể lưu thông, vốn cổ trùng độc luôn luôn yên tĩnh sống ở trong cơ thể, bắt đầu không ngừng chuyển động.
Sắc mặt Dịch Quân Hàn ngày càng tái nhợt, ngực kịch liệt nhấp nhô lên xuống, nhìn vào bên trong làn da trắng nõn liền thấy một vầng sương mù màu đen ẩn quanh lòng ngực, đó chính là nơi cổ trùng sinh sống.
Lâu Hướng Vãn chậm rãi đem chân khí cùng với ngân châm xâm nhập vào bên trong thân thể Dịch Quân Hàn từng chút một, cổ trùng càng ngày càng dao động mạnh, bắt đầu hút một lượng máu lớn. Cổ trùng kia vốn chỉ nh bằng móng tay, bây giờ càng ngày càng căng lớn ra, thậm chí lớn bằng cả ngón tay cái, càng quay cuồng trong thân thể Dịch Quân Hàn. Gần như muốn bức ra khỏi thân thể, nhưng một cứ cố ép mạnh cho cổ trùng ra ngoài, sẽ khiến cho cổ trùng kia giống như sợi chỉ bạc cứng cáp, cắt đứt đi mạch tượng ở tim. Làm người ta tử vong trong nháy mắt, cho nên Lâu Hướng Vãn cần phải đem cổ trùng cách ra xa chỗ trái tim, sau đó mới ép nó ra khỏi cơ thể.
Qua một canh giờ.
“Lăng Thanh, hãy đỡ tướng quân Quân Hàn vào trong thùng gỗ đi." Lâu Hướng Vãn lấy khăn vải lau đi giọt mồ hôi trên mặt, bởi vì truyền nội lực trong thời gian dài, khiến sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, đưa nội lực cùng với ngân châm đẩy vào trong thân thể của Dịch Quân Hàn, công việc này cần phải cực kỳ cẩn thận, cần phải dày công tôi luyện mới khống chế được nội lực của chính mình, bằng không chỉ cần sơ xuất nhỏ sẽ khiến cho kinh mạch bị nguy hiểm. Nếu nội lực truyền vào quá yếu, sẽ không có tác dụng, còn lãng phí đi nội lực của người thi châm.
Trên người Lăng Thanh đều là mồ hôi lạnh, Dịch Quân Hàn được giúp đứng dậy, trong ánh mắt có hơi tan rã. Những cổ trùng làm loạn trong cơ thể, cuối cùng cũng đã im lặng. Nhưng vì không thể dùng nội lực, nên chỉ có thể dựa vào một chút sức lực để chống đỡ.
Dược ở trong thùng gỗ dần dần thấm vào trong thân thể Dịch Quân Hàn, thời gian từng chút trôi qua. Từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị ép cổ độc, cho đến khi mặt trời lặn về phía tây. Trong tay Lâu Hướng Vãn cầm lấy một lưỡi dao màu bạc sắc bén, rạch lấy một đường trên bụng Dịch Quân Hàn. Cả người phình lên, Huyết cổ trùng cuối cùng rơi vào trong tầm mắt.
Bây giờ Huyết Trùng kia đã dài hơn hai tấc, vẫn lớn như trước bằng một ngón tay cái, co rút lại ở trong thân thể, chứa một dòng máu đỏ tươi, khiến cho Lăng Thanh phải phát ói, trông rất ghê tởm.
Lâu Hướng Vãn cầm trong tay một lọ thuốc nhỏ dài và khá to, mở nắp bình ra, một mùi máu tươi càng thêm nồng đậm trong chai tỏa ra. Cổ trùng rất thích mùi máu tươi, thời điểm khi cổ trùng còn nhỏ chẳng những uống máu, còn cần thêm một loại hoa độc để hỗ trợ, mà trong lọ thuốc này có chứa hoa độc được trộn chung với máu tươi.
Trong không gian yên tĩnh, liền có thể nghe thanh âm hào hứng của cổ trùng kia. Dường như bị hấp dẫn mạnh, cổ trùng chậm rãi chuyển động trong thân thể, cuối cùng thò đầu ra ngoài chui vào miệng bình, mà hiện giờ vẫn còn hơn phân nửa cổ trùng đang lưu lại ở trong cơ thể Dịch Quân Hàn. Do trên thân nó có chỉ bạc nên vẫn phải lưu lại trên mạch máu của Dịch Quân Hàn, có khả năng sẽ chui lại vào trong cơ thể.
Cuối cùng, Huyết Cổ Trùng kia dài hơn hai tấc cũng từ từ chui vào trong chai, thậm chí còn nghe thấy âm thanh uống máu. Rốt cuộc đám cổ trùng cũng chui ra, cả tơ máu đỏ tươi ở trong lục căn cũng xuất ra khỏi thân thể Dịch Quân Hàn.
Rốt cuộc tơ máu duy nhất cũng rời khỏi bụng Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng đem nắp chai đậy lại xong thì đứng lên, đặt cái chai vào trong hòm thuốc, sau đó bắt đầu cầm máu tiêu độc ở bụng của Dịch Quân Hàn, cuối cùng khâu miệng vết thương lại.
“Lâu chủ?" Lăng Thanh ngơ ngác nhìn, đầu choáng váng, mắt xếch xinh đẹp đầy khiếp sợ. Lâu chủ sẽ không dùng kim khâu miệng vết thương ở bụng chứ? Giống như nữ nhi cầm kim khâu vá y phục?
“Đây là dương tràng tuyến." Lâu Hướng Vãn mở miệng, nhưng không ngẩng đầu lên, sau khi lau đi vết máu, hai tay nhanh chóng khâu miệng vết thương lại. Lăng Thanh nhìn thấy thao tác khâu vá thành thạo, khóe miệng không ngừng co giật. Sau này mình mà bị thương, cũng sẽ không để cho Lâu chủ động tay vào, việc này thực sự quá kinh khủng.
Đợi đến lúc trong phòng sáng lên, cuối cùng Dịch Quân Hàn cũng đã tỉnh lại, chỉ mới cử động một chút, bụng liền đau, nhưng nội lực trong thân thể liền tràn đầy, tuy chân khí trong kinh mạch còn hỗn loạn, nhưng cuối cùng đã không còn bị cổ trùng uy hiếp nữa.
“Dịch công tử đã tỉnh, Mộc Mộc phân phó đem bát thuốc này cho người uống, sau đó là có thể vận hành nội lực lại." Nhãn tình Đoàn Tử sáng lên, nhanh chóng bưng chén thuốc đến, quả thực cho đến bây giờ, Đoàn Tử vẫn không hiểu gì cả. Mộc Mộc nói lúc này Dịch công tử đã tỉnh, Đoàn Tử còn chưa tin, kết quả thật đúng y như Mộc Mộc đoán.
Dược này dùng để chữa trị thân thể, sau khi Dịch Quân Hàn uống xong, nhanh chóng khoanh chân ngồi ở trên giường, vận khí đan điền, đem chân khí chuyển dần dần vào trong kỳ kinh bát mạch, để điều hòa chân khí hỗn loạn lại.
Trong màn đêm tại Thu Phong Viện, Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn nhìn nhau, cả hai bên đều tựa gần nhau, nhưng lại thấy giống như cách thiên sơn vạn thủy, “Mộc Mộc, mỗi người đều có trách nhiệm riêng, đây chính là trách nhiệm mà bổn vương không thể trốn tránh."
Phượng Kính Dạ nhìn sắc mặt suy sụp của Lâu Hướng Vãn, đôi mắt trong suốt kia mang theo vẻ thất vọng. Phượng Kính Dạ đặt ly rượu xuống nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, vừa đưa tay qua, nhưng Lâu Hướng Vãn lại theo bản năng tránh né, khí ánh mắt Phượng Kính Dạ lại trầm xuống, bên trong đôi mắt phượng là một tia thất vọng, nhưng lập tức trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng bá đạo, giữ chặt lấy tay của Lâu Hướng Vãn.
Dưới màn đêm, trên khuôn mặt tuấn mỹ khó phát giác ra phần yếu đuối, chỉ là bị tư thế tuấn mỹ tao nhã tế nguyệt che giấu, “Mộc Mộc, ngươi nên biết bổn vương chỉ còn lại một mình ngươi thôi."
Lâu Hướng Vãn ngẩn ra, quên cả rút tay về, ngẩng đầu nhìn hướng Phượng Kính Dạ, đắm chìm trong đôi mắt đen sâu thẳm, mơ hồ, đột nhiên Lâu Hướng Vãn sinh ra một chút nuối tiếc.
“Mộc Mộc, phụ vương bổn vương mất sớm, hiện nay chỉ còn một mình mẫu phi…." Giọng ngừng lại, Phượng Kính Dạ không có mở miệng, ngón tay thon dài nắm chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn. Nếu như có thể, đương nhiên Phượng Kính Dạ không muốn động vào Hách Liên quốc, nhưng hiện nay, vương triều Tố Nguyên phải chống thù trong giặc ngoài. Cho dù có là một nước lớn, vẫn có thể sụp đổ, Phượng Kính Dạ không thể không gánh vác phần trách nhiệm này.
Trong đầu Lâu Hướng Vãn cảm chua xót đau đớn. Khi còn ở Thượng Nhất Thế, nàng đã không thể trốn tránh trách nhiệm của bản thân. Trong kiếp này, Lâu Hướng Vãn mới muốn tránh đi, nhưng giờ nhìn Phượng Kính Dạ, cuối cùng Lâu Hướng Vãn chỉ biết nắm lấy tay hắn, thấy sắc mặt Phượng Kính Dạ ngẩn ra, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên niềm vui khôn xiết.
“Vương gia, ta đã hiểu rồi." Lâu Hướng Vãn mỉm cười, tuy rằng trong một khắc kia có chút chua xót cùng thất vọng, nhưng khi nhìn vào Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn cũng đã hiểu rõ việc khó xử của hắn.
“Trong khoảng thời gian này, tạm thời cứ trú tạm ở hiệu thuốc đi." âm thanh Phượng Kính Dạ mang theo ấm áp yêu thương cùng sủng nịnh, trong nháy mắt bị sự thông minh bù đắp vào trong lỗ trống, “Chờ mọi chuyện im xuôi, hãy trở về." Vào lúc này, hắn tuyệt đối không thể để Mộc Mộc rời khỏi.
“Ừm." Ngày mai Lâu Hướng Vãn sẽ đem cổ trùng của Dịch Quân Hàn ép ra ngoài, cho nên giờ phút này cũng chỉ có thể trở về hiệu thuốc trước để nghỉ ngơi.
Trong bóng tối, Phượng Kính Dạ nhìn thấy bóng dáng Lâu Hướng Vãn rời xa, mi mắt hơi hơi nhíu lại một chút, với kinh công tuyệt diệu kia, dường như có cảm giác quen thuộc.
Sau khi Lâu Hướng Vãn trở lại hiệu thuốc, trong bóng đêm, liền thấy một bóng dáng chuyển người ở cửa sổ đi vào trong phòng, đó là Quân Hàn? Hắn luôn luôn chờ nàng trở về, Lâu Hướng Vãn không tiếng động nở nụ cười, đi ngược lại với hướng của phòng hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, tại hiệu thuốc.
Lăng Thanh ở trong phòng canh giữ, dược liệu đều đã chuẩn bị đầy đủ hết. Trong phòng, có một thùng gỗ dùng để tắm, bên trong có rất nhiều dược liệu trân quý. Tuy rằng dùng nắp che lại, nhưng mùi vị thuốc nhàn nhạt vẫn tràn ngập ở trong không khí.
Dịch Quân Hàn nằm ở trên giường, trên người đầy ngân châm, mà hiện tại Lâu Hướng Vãn đang đem nội lực của mình truyền vào trong cơ thể Dịch Quân Hàn, bởi vì ngân châm đã phong tỏa huyệt vị, làm máu huyết trong người Dịch Quân Hàn không thể lưu thông, vốn cổ trùng độc luôn luôn yên tĩnh sống ở trong cơ thể, bắt đầu không ngừng chuyển động.
Sắc mặt Dịch Quân Hàn ngày càng tái nhợt, ngực kịch liệt nhấp nhô lên xuống, nhìn vào bên trong làn da trắng nõn liền thấy một vầng sương mù màu đen ẩn quanh lòng ngực, đó chính là nơi cổ trùng sinh sống.
Lâu Hướng Vãn chậm rãi đem chân khí cùng với ngân châm xâm nhập vào bên trong thân thể Dịch Quân Hàn từng chút một, cổ trùng càng ngày càng dao động mạnh, bắt đầu hút một lượng máu lớn. Cổ trùng kia vốn chỉ nh bằng móng tay, bây giờ càng ngày càng căng lớn ra, thậm chí lớn bằng cả ngón tay cái, càng quay cuồng trong thân thể Dịch Quân Hàn. Gần như muốn bức ra khỏi thân thể, nhưng một cứ cố ép mạnh cho cổ trùng ra ngoài, sẽ khiến cho cổ trùng kia giống như sợi chỉ bạc cứng cáp, cắt đứt đi mạch tượng ở tim. Làm người ta tử vong trong nháy mắt, cho nên Lâu Hướng Vãn cần phải đem cổ trùng cách ra xa chỗ trái tim, sau đó mới ép nó ra khỏi cơ thể.
Qua một canh giờ.
“Lăng Thanh, hãy đỡ tướng quân Quân Hàn vào trong thùng gỗ đi." Lâu Hướng Vãn lấy khăn vải lau đi giọt mồ hôi trên mặt, bởi vì truyền nội lực trong thời gian dài, khiến sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, đưa nội lực cùng với ngân châm đẩy vào trong thân thể của Dịch Quân Hàn, công việc này cần phải cực kỳ cẩn thận, cần phải dày công tôi luyện mới khống chế được nội lực của chính mình, bằng không chỉ cần sơ xuất nhỏ sẽ khiến cho kinh mạch bị nguy hiểm. Nếu nội lực truyền vào quá yếu, sẽ không có tác dụng, còn lãng phí đi nội lực của người thi châm.
Trên người Lăng Thanh đều là mồ hôi lạnh, Dịch Quân Hàn được giúp đứng dậy, trong ánh mắt có hơi tan rã. Những cổ trùng làm loạn trong cơ thể, cuối cùng cũng đã im lặng. Nhưng vì không thể dùng nội lực, nên chỉ có thể dựa vào một chút sức lực để chống đỡ.
Dược ở trong thùng gỗ dần dần thấm vào trong thân thể Dịch Quân Hàn, thời gian từng chút trôi qua. Từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị ép cổ độc, cho đến khi mặt trời lặn về phía tây. Trong tay Lâu Hướng Vãn cầm lấy một lưỡi dao màu bạc sắc bén, rạch lấy một đường trên bụng Dịch Quân Hàn. Cả người phình lên, Huyết cổ trùng cuối cùng rơi vào trong tầm mắt.
Bây giờ Huyết Trùng kia đã dài hơn hai tấc, vẫn lớn như trước bằng một ngón tay cái, co rút lại ở trong thân thể, chứa một dòng máu đỏ tươi, khiến cho Lăng Thanh phải phát ói, trông rất ghê tởm.
Lâu Hướng Vãn cầm trong tay một lọ thuốc nhỏ dài và khá to, mở nắp bình ra, một mùi máu tươi càng thêm nồng đậm trong chai tỏa ra. Cổ trùng rất thích mùi máu tươi, thời điểm khi cổ trùng còn nhỏ chẳng những uống máu, còn cần thêm một loại hoa độc để hỗ trợ, mà trong lọ thuốc này có chứa hoa độc được trộn chung với máu tươi.
Trong không gian yên tĩnh, liền có thể nghe thanh âm hào hứng của cổ trùng kia. Dường như bị hấp dẫn mạnh, cổ trùng chậm rãi chuyển động trong thân thể, cuối cùng thò đầu ra ngoài chui vào miệng bình, mà hiện giờ vẫn còn hơn phân nửa cổ trùng đang lưu lại ở trong cơ thể Dịch Quân Hàn. Do trên thân nó có chỉ bạc nên vẫn phải lưu lại trên mạch máu của Dịch Quân Hàn, có khả năng sẽ chui lại vào trong cơ thể.
Cuối cùng, Huyết Cổ Trùng kia dài hơn hai tấc cũng từ từ chui vào trong chai, thậm chí còn nghe thấy âm thanh uống máu. Rốt cuộc đám cổ trùng cũng chui ra, cả tơ máu đỏ tươi ở trong lục căn cũng xuất ra khỏi thân thể Dịch Quân Hàn.
Rốt cuộc tơ máu duy nhất cũng rời khỏi bụng Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng đem nắp chai đậy lại xong thì đứng lên, đặt cái chai vào trong hòm thuốc, sau đó bắt đầu cầm máu tiêu độc ở bụng của Dịch Quân Hàn, cuối cùng khâu miệng vết thương lại.
“Lâu chủ?" Lăng Thanh ngơ ngác nhìn, đầu choáng váng, mắt xếch xinh đẹp đầy khiếp sợ. Lâu chủ sẽ không dùng kim khâu miệng vết thương ở bụng chứ? Giống như nữ nhi cầm kim khâu vá y phục?
“Đây là dương tràng tuyến." Lâu Hướng Vãn mở miệng, nhưng không ngẩng đầu lên, sau khi lau đi vết máu, hai tay nhanh chóng khâu miệng vết thương lại. Lăng Thanh nhìn thấy thao tác khâu vá thành thạo, khóe miệng không ngừng co giật. Sau này mình mà bị thương, cũng sẽ không để cho Lâu chủ động tay vào, việc này thực sự quá kinh khủng.
Đợi đến lúc trong phòng sáng lên, cuối cùng Dịch Quân Hàn cũng đã tỉnh lại, chỉ mới cử động một chút, bụng liền đau, nhưng nội lực trong thân thể liền tràn đầy, tuy chân khí trong kinh mạch còn hỗn loạn, nhưng cuối cùng đã không còn bị cổ trùng uy hiếp nữa.
“Dịch công tử đã tỉnh, Mộc Mộc phân phó đem bát thuốc này cho người uống, sau đó là có thể vận hành nội lực lại." Nhãn tình Đoàn Tử sáng lên, nhanh chóng bưng chén thuốc đến, quả thực cho đến bây giờ, Đoàn Tử vẫn không hiểu gì cả. Mộc Mộc nói lúc này Dịch công tử đã tỉnh, Đoàn Tử còn chưa tin, kết quả thật đúng y như Mộc Mộc đoán.
Dược này dùng để chữa trị thân thể, sau khi Dịch Quân Hàn uống xong, nhanh chóng khoanh chân ngồi ở trên giường, vận khí đan điền, đem chân khí chuyển dần dần vào trong kỳ kinh bát mạch, để điều hòa chân khí hỗn loạn lại.
Tác giả :
Lữ Nhan