Tỷ, Cho Em Đường Sống!
Chương 13
Lương Ưu Tuyền nhận lấy tiền rồi đi đến siêu thị gần nhà. Tay đẩy xe đẩy, tay cầm tờ giấy ghi những đồ Đinh Đới Vĩ muốn mua, Lương Ưu Tuyền đi dọc siêu thị. Lúc cô đi đến khu bán sữa thì gặp một đôi tình nhân đứng chặn giữa đường. Đôi tình nhân kia rất ngang nhiên chắn đường, cô gái còn kéo tay người đàn ông thì thầm gì đó. Mà Lương Ưu Tuyền không tài nào vượt lên trước được, đành phải cố kiềm nén đi sau bọn họ.
Đột nhiên cô gái kia cúi xuống chọn sữa. Lúc thấy mặt cô ta, Lương Ưu Tuyền ngẩn ra.
“Tiếu Hồng?"
Tiếu Hồng mặt tái nhợt đi. Cô ta chậm rãi xoay người, cố gắng che đi cảm xúc bàng hoàng, khinh thường cười.
Người đàn ông kia cũng quay lại. Lương Ưu Tuyền nhìn người đàn ông trung niên to béo kia, trên người mặc âu phục, chân đi giày da. Nhìn chất liệu bộ vest với cái đồng hồ, cô đoán người đó nhất định cũng phải là người có tiền.
Lương Ưu Tuyền cười mỉa mai, xem ra cô đã bắt được một đôi gian phu dâm phụ rồi. Không biết sao cô hay gặp phải mấy chuyện dơ bẩn thế này như thế nhỉ?
Lương Ưu Tuyền cũng không cần gì phải chất vất quan hệ của Tiếu Hồng với người đàn ông này, càng không có hứng thú muốn biết. Bởi thế những gì cô làm chỉ đơn giản là tiếp tục đẩy xe đi về phía trước. Nhưng không ngờ Tiếu Hồng lại dùng gót giày chặn cô lại. Cô ta khẽ nâng cằm, ý bảo Lương Ưu Tuyền đi ra phía cửa nói chuyện.
“Tiếu Hồng, đó là người quen của em à?" Người đàn ông trung niên kia nói bằng tiếng phổ thông không lưu loát.
Tiếu Hồng thản nhiên cười, thuận tay chỉnh lại cổ áo cho người đàn ông kia: “Dạ. Đó là bạn cũ của em. Anh cứ đi trước đi, em sẽ đi tìm anh ngay."
Lương Ưu Tuyền khinh thường, đúng là đồ nói dối không biết ngượng. Cô cũng chả rảnh mà đi cùng Tiếu Hồng ra ngoài cửa, liền tiếp tục đi chọn thức ăn. Còn Tiếu Hồng hai tay đặt trước ngực, nhắm mắt đi theo Lương Ưu Tuyền.
“Lương Ưu Tuyền, đã lâu không gặp."
“Tôi biết cô sao? Làm ơn tránh xa tôi một chút, được chứ!?"Lương Ưu Tuyền nhét bốn chai Vodka vào xe đẩy.
Tiếu Hồng nịnh nọt cười: “Tôi có nghe Trí Bác nói, cô suýt nữa bị bom nổ chết. Cô nói xem, có phải có người tốt bụng muốn thay tôi báo thù không?"
Lương Ưu Tuyền dừng lại, bình thản nói: “Chờ tôi chết đi rồi cô hãy đốt pháo chúc mừng, tất nhiên là nếu như lúc đó cô vẫn còn sống."
“Cô!… Quên đi, hôm nay tôi sẽ không cùng cô cãi nhau. Tôi với người đàn ông kia không có gì hết, chỉ là quan hệ hơi mập mờ chút thôi. Ông ta là ông chủ một công ty luật sư nổi tiếng, tôi chẳng qua cũng chỉ mong muốn có được một có một công việc ổn định thôi. Tôi không hề ngủ với ông ta."
Lương Ưu Tuyền khinh bỉ nhìn Tiếu Hồng nói những lời đó mà sắc mặt vẫn thản nhiên. Lửa giận dần nảy lên trong lòng: “Tiếu Hồng, cô thật khiến tôi kinh tởm! Thật không biết cô có thật sự yêu thương Lâm Trí Bác không nữa?!"
“Cô kích động cái gì? Đừng ra vẻ mình thanh cao nữa được không? Tôi biết thừa rồi, cái người bệnh ở cùng phòng với cô chính là tổng giám đốc của Tinh Hỏa. Người ta cao sang như thế, cô đã làm thế nào để ‘câu’ được anh ta?" Tiếu Hồng theo Lâm Trí Bác xem xét bệnh án của Tả Húc, không nghĩ tới cái thằng thần kinh hay phá đám chết tiệt kia lại là người đàn ông kim cương của giới giải trí.
Lương Ưu Tuyền không muốn cùng cô ta nói chuyện nữa liền bước đi. Cô không thấy tội nghiệp gì cho Lâm Trí Bác. Đấy đều là số mệnh, chẳng ai biết mối nhân duyên của mình kéo dài được bao lâu. Huống chi cô dĩ nhiên không tin có việc gì có thể che dấu mãi được.
“Đợi chút Lương Ưu Tuyền. Cô sẽ không nói với Trí Bác đúng không?" Tiếu Hồng không còn mồm mép nữa, trong giọng nói của cô ta có phần cầu khẩn.
Lương Ưu Tuyền không nhiều chuyện như thế, cô cầm túi đồ đi thẳng ra ngoài siêu thị. Ây da, đúng là Tiếu Hồng cứ xuất hiện là y như rằng cô lại bị chọc tức mà.
※※
Một lúc sau
Lương Ưu Tuyền mang theo tức giận đẩy cửa phòng, đem túi đồ vừa mua cùng trọng lượng ngã xuống bàn tiếp khách. Cô lại đi đến toilet, dùng một cước đá cửa, “Uỳnh" một tiếng đóng sập cửa lại, mở vòi hoa sen, ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
“…" Đinh Đới Vĩ bị shock đến mức giữ nguyên tư thế chào hỏi ban nãy. Mới ra ngoài một chút mà đã thế này sao?
Lương Ưu Tuyền đã nghĩ rằng mình là hẳn là rất vui khi gặp chuyện ban nãy, nhưng cô lại không tài nào cười nổi. Tiếu Hồng tuy là người thứ ba nhưng đã chiến thắng, lại không hề biết quý trọng tình cảm, khiến Lương Ưu Tuyền cảm thấy chính mình không đáng giá.
Tả Húc xem kịch bản xong liền lăn ra ngủ đến giờ mới dậy. Hắn lười biếng đi ra ngoài, lại thấy trên bàn có đồ ăn vặt nên rất vui vẻ bóc một túi, vừa ăn vừa nằm dài trên sô pha xem tivi.
“Này, Lương Ưu Tuyền hình như có chuyện." Đinh Đới Vĩ chỉ phòng tắm nói.
“Thật không? Trong bếp có thuốc đuổi gián đó. Cậu lấy ra đưa cho cô ta ăn, lấy độc trị độc." Tả Húc lười biếng sụt sâu xuống sô pha.
Đinh Đới Vĩ vốn định nói thêm gì đó, đúng lúc nghe thấy trong toilet có tiếng loảng xoảng. Một phút sau, Lương Ưu Tuyền sải bước đi đến bên bàn, nhấc một chai vodka lên bước vào bếp tìm dụng cụ mở chai. Đến 10 phút sau vẫn chưa thấy ra.
Đinh Đới Vĩ vò đầu bứt tai, lay lay khuỷu tay Tả Húc: “Cậu đi xem đi. Cô ta sẽ không uống hết chai vodka kia chứ? Rượu 60 độ đó…"
Tả Húc thờ ơ đứng lên, đi đến nhà bếp, vừa đi vừa nghĩ cách chế nhạo Lương Ưu Tuyền, hắn không ngờ cô đang chôn đầu ở trên gối, vỏ chai rượu lăn lóc dưới chân.
Tả Húc vội thu lại nụ cười không đứng đắn, đi vào trong bếp đồng thời đóng cửa lại. Hắn ngồi xổm trước mặt Lương Ưu Tuyền hỏi: “Có chuyện gì?".
Lương Ưu Tuyền lắc đầu, chỉ tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Tả Húc cũng thật nghe lời, liền đứng lên rời đi. Nhưng là chỉ một lúc sau đã thấy hắn quay lại, tay cầm theo một chai vodka. Hắn đặt chai rượu ở bên cảnh Lương Ưu Tuyền. Uống rượu tuy hại thân, nhưng không uống thì sẽ hại tâm.
Lương Ưu Tuyền qua khe chân nhìn thấy một chai rượu còn đầy. Cô hít một hơi, liền cầm lấy chai rượu kia đưa lên miệng tu một hơi. Cô lúc này tâm trạng đang cực kì khó chịu, tuy nhiên cô không rõ nguyên nhân vì sao mình lại khó chịu.
Tả Húc bước đến tủ lạnh lấy ra một cái ly thủy tinh, lại chìa tay ra. Trong lòng bàn tay hắn còn mấy trái cây nho nhỏ chưa ăn hết, vui vẻ nói: “Tôi có đồ nhắm đây. Đổi đồ ăn lấy chén rượu được không?"
Lương Ưu Tuyền nhìn mấy quả nho khô ở lòng bàn tay hắn, không hiểu sao phì cười. Lại nhìn đến chén rượu ở trong tay, lúc này cô mới nghĩ ra. Tuy không hiểu mấy dòng chữ ghi trên chai nhưng hình như lúc tính tiền trên bảng giá có ghi rượu 60 độ thì phải.
“Hàng giả sao? Sao uống mãi mà vẫn chẳng thấy gì thế này?"Lương Ưu Tuyền đảo đảo mắt hỏi Tả Húc.
“Tác dụng chậm, đừng sốt ruột. Ăn chút gì đi rồi khắc thấy say."Tả Húc ngồi trên ghế uống một ngụm rượu, nheo mắt lại.
“Lấy chai rượu lại đây, tôi dạy cô cách uống."
Tả Húc ném một quả nho rồi ném vào trong miệng, lại mang đến một cái cốc thủy tinh. Ở trong cốc có cho thêm hai miếng chanh cắt lát cùng một ít đá. Hắn rót rượu vào non nửa cái cốc rồi dùng một miếng lót che miệng cốc, lại xoay cái cốc một góc 90 độ rồi lắc thật mạnh. Một lúc sau nghe thấy tiếng “Oành", rồi từ bên trong cốc bỗng trào ra một tầng bọt trắng xóa.
Sau đó hắn lật ngược cốc lại, bỏ miếng lót ra rồi đưa cốc cho Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền thấy bọt sắp tràn ra ngoài liền theo bản năng lè lưỡi ra hớt một ngụm lớn. A!? Hương vị quả nhiên không giống lúc trước, không chỉ mát lạnh hơn mà vị nồng đậm của rượu cũng tăng lên.
“Cô thử không?" Tả Húc đưa cô một cái cốc sạch khác. Lương Ưu Tuyền gật đầu, cô cũng giống như Tả Húc lắc đến khi trong bình nổ cái “Oành". Nhưng lúc Lương Ưu Tuyền bắt chước Tả Húc xoay cái cốc thì do động tác không đủ lưu loát, bởi thế bọt trong cốc rớt cả ra ngoài. Tuy không thành công nhưng Lương Ưu Tuyền vẫn hồ hởi cười, hai mắt lộ ra vẻ thích thú.
Tả Húc xoa vai cô nhè nhẹ: “Sống trên đời không nên hối hận. Cho dù có quay lại chọn một con đường khác cũng chưa chắc sau này đã không hối hận."
Lương Ưu Tuyền thần trí có chút hỗn loạn, mơ mơ màng màng gật đầu, nước mắt không biết vì sao chảy xuống. Cô cảm thấy mình thật quá đáng thương. Mối tình đầu tan vỡ đã khiến cô mất hết niềm tin đối với tình yêu, hơn nữa trên đời này liệu có ai muốn gắn bó cùng cô suốt phần đời còn lại không? Thật sự đáng thương, thật sự cô độc…
Đột nhiên Lương Ưu Tuyền nhận ra mình đang khóc trước mặt Tả Húc, cô lảo đảo đẩy Tả Húc ra: “Ra ngoài đi… Ra ngoài đi… Anh ra ngoài trước đi…"
Bởi vì cô đột nhiên đẩu như vậy, Tả Húc vô ý trượt phải vỏ chai rượu trống không. Hắn ngã về phía sau, may là chống được nhờ cánh cửa. Nhưng không may là rượu đã bắt đầu có tác dụng. Lương Ưu Tuyền lảo đảo hai bước lại nghiêng về phía trước, ngã vào trong lòng Tả Húc. Nhưng do Tả Húc vẫn chưa đứng vững, Lương Ưu Tuyền lại đột nhiên nhào đến khiến cả hai cùng mất thăng bằng, ngã nhào.
Bịch!… Tả Húc xoa xoa cái trán, lại cảm thấy có đôi tay đang sờ sờ trên vai hắn.
Lương Ưu Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, ngây ngô cười khanh khách. Tả Húc liếc cô một cái, liền cố gắng nâng cô đứng lên. Bỗng nhiên hắn rùng mình nhận thấy có một hơi thở ấm áp đang phả lên môi mình. Tả Húc chăm chú nhìn hai má Lương Ưu Tuyền, lại thấy cô chớp chớp mắt, một tay đã đặt dưới cằm Tả Húc.
Trong lúc Lương Ưu Tuyền nắm cằm của hắn, Tả Húc đã cảm thấy có nguy hiểm. Nhưng hắn chưa kịp né thì hai đôi môi đã chạm vào nhau.
Hành vi của Lương Ưu Tuyền lúc này chính là hành vi của một nữ tặc: ngang nhiên cưỡng ép “người ngây thơ yếu đuối vô tội".
Còn Tả Húc lúc này đang là người bị hại. Lương Ưu Tuyền không biết là say rượu hay là mượn rượu để cướp tiện nghi đang dùng khuỷu tay chống đỡ, khiến Tả Húc căn bản không cách nào chống cự. Hắn không còn cách nào khác chỉ có thể đập đập cửa cầu cứu Đinh Đới Vĩ trợ giúp!
Nhưng mà Đinh Đới Vĩ đương nhiên lựa chọn biện pháp “thấy chết không cứu". Đằng nào thì kế hoạch “mặc kệ ai say trước ai say sau, cứ loạn là được" của hắn cũng đã thành công.
“Darling, đêm nay tôi có hẹn rồi, chắc không về được…" Đinh Đới Vĩ tặc lưỡi cười cười, cầm áo khoác lên thanh thản bước ra ngoài. Đêm nay đành đi tán gái vậy.
“…"
Mặc kệ đầu lưỡi với hương thơm nồng của rượu đang cố gắng tách môi của mình, Tả Húc mắt nhắm tịt cố gắng hít thở không khí, cố gắng để không cảm thấy những cảm xúc khi hôn.
Lương Ưu Tuyền thấy thế liền mờ mờ ám ám cười, dạng chân trên đùi hắn, lại liếm bờ môi hắn cười cười. Cô khe khẽ cắn vành tai Tả Húc, điệu bộ thích thú như đang nghịch một món đồ chơi.
Tả Húc không nhịn nổi nữa, cho dù hắn có cố gắng giữ mình thế nào cũng không ngăn được cơ thể tự động phản ứng.
Vì thế, hắn vòng tay qua gáy Lương Ưu Tuyền, đột ngột hôn cô nồng nhiệt khiến Lương Ưu Tuyền giật mình vài giây. Cô đầu óc trống rỗng chỉ biết trừng mắt. Một bàn tay nóng bỏng đã xuyên vào bên trong lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng di chuyển trên lưng cô. Giờ phút này cô đột nhiên cảm thấy cực kì hưởng thụ, ít nhất thì cũng không còn cảm giác cô đơn nữa.
Dù sao nghĩ thế nào nghĩ, Lương Ưu Tuyền vẫn theo bản năng bảo vệ ngực của mình. Quả thật bản năng tự bảo vệ của cô vô cùng lớn.
Đột nhiên, Lương Ưu Tuyền cảm thấy thân thể bị xốc dựng lên, lập tức mất thăng bằng. Lương Ưu Tuyền vội vàng một tay dựa lên tủ bát đĩa, tay còn lại nắm chặt bả vai Tả Húc.
Tả Húc lúc này nhe răng cười, đem cô đặt lên trên tủ bát đĩa. Hắn vừa hôn cô, vừa vuốt ve thân thể cô khiến Lương Ưu Tuyền không cách nào nghĩ đến chuyện bảo vệ thân thể mình nữa. Lại nói, một người đàn ông khi đã bắt đầu tấn công thì dù con gái có hung dữ cách nào cũng phải chịu thua.
…
Khi cơ thể Lương Ưu Tuyền đã hoàn toàn không một mảnh vải hiện ra trước mắt, Tả Húc đột nhiên cảm thấy mê muội. Không phải choáng váng đầu óc, mà là cảm thấy hoa cả mắt. Cô gái này dáng người tuy không đủ đẫy đà, nhưng quả thật rất được, hoàn toàn cân đối.
Không biết từ bao giờ, các cô ca sĩ, diễn viên, người mẫu vì muốn được Tả Húc nâng đỡ đều đến tìm hắn. Tuy bọn họ luôn nói họ đến với hắn vì tình cảm, nhưng Tả Húc lẽ nào không nhận ra những hành động đó đều có mục đích? Tuy thế, cừu non được dâng đến tận cửa mà không làm thịt thì thật không có đạo lý. Bởi thế dù không yêu, hắn vẫn qua đêm với không biết bao nhiêu cô gái.
Hôm nay cũng thế, hắn vẫn như trước không có tình cảm với đối phương. Hơn nữa dù bị dục vọng chi phối nhưng Tả Húc vẫn nhận ra Lương Ưu Tuyền chẳng qua là say rượu, không hề có mục đích gì với hắn. Nhưng Tả Húc vẫn không tài nào dừng lại, ngược lại hắn thậm chí còn tò mò không biết sáng mai tỉnh lại cô gái này sẽ phản ứng thế nào.
Nếu như cô ta làm ầm ĩ thì hắn sẽ vào vai một người vô tội bị hại. Hơn nữa còn phải nói với cô ta, hắn không cần cô ta chịu trách nhiệm đâu. He he.
…
Nhưng đến chết hắn cũng không nghĩ tới Lương Ưu Tuyền lại vẫn còn là con gái.
Trời đất! Mấy cái thủ pháp thuần thục như ban nãy làm sao cô ta học được?! Nhất định là đã lén lén lút lút xem rất nhiều phim cấp 3!!
…
Tả Húc một tay bê trán, hắn thế mà không nhận ra. Giở trò xằng bậy với nữ cảnh sát, thôi xong rồi!… Chết chắc rồi…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Đằng nào cũng chết, chọn cái chết có lợi nhất thì hơn. Bởi thế, Tả Húc dứt khoát ôm Lương Ưu Tuyền hướng về phòng ngủ. Hết sạch hy vọng sống rồi, giờ chỉ mong được thỏa mãn rồi chết vậy thôi.
Có người say rượu thích nói lung tung. Có người say rượu chỉ vùi đầu vào ngủ. Cũng có người say rượu lại thích hoa chân múa tay, tay đấm chân đá, minh chứng sinh động nhất chính là Lương Ưu Tuyền nhà chúng ta.
Tả Húc vừa đặt Lương Ưu Tuyền xuống giường đã bị cô trực tiếp đá một cái bay xuống giường. Tả Húc tưởng Lương Ưu Tuyền đã tỉnh rượu muốn đánh mình thì hoảng sợ. Nhưng chưa kịp hét lên câu “xin tha mạng" thì đã thấy Lương Ưu Tuyền hướng phía hắn mà ngã vật ra. Tả Húc len lén nhìn Lương Ưu Tuyền thì thấy cô mắt nhắm tịt, đến lúc đấy hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã không tỉnh thì ta phải nhanh nhanh hành động thôi.
Thật ra Tả Húc đã đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Tuy nói chính Lương Ưu Tuyền là người bắt đầu trước nhưng bản thân hắn cũng là đồng phạm. Tuy chẳng qua là hắn đi theo cây lao do Lương Ưu Tuyền phóng ra, nhưng như thế vẫn không thể phủ nhận việc chính hắn là cố tình… Lúc này nội tâm Tả Húc vô cùng đau đớn giãy dụa, “làm" hay “không làm", hai từ này đang tra tấn cái thần kinh yếu ớt của hắn.
Ngay tại lúc Tả Húc đang đấu tranh với chính mình thì Lương Ưu Tuyền theo bả vai hắn từ từ cắn khe khẽ lên đến khuôn mắt, rồi đến phiên đôi môi đỏ mọng đó…
//////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
(Bởi vì có lũ lớn từ sống Hoàng Hà, thiệt hại là văn bản bị mất đi 2371 kí tự miêu tả quá trình OOXX)
Đột nhiên cô gái kia cúi xuống chọn sữa. Lúc thấy mặt cô ta, Lương Ưu Tuyền ngẩn ra.
“Tiếu Hồng?"
Tiếu Hồng mặt tái nhợt đi. Cô ta chậm rãi xoay người, cố gắng che đi cảm xúc bàng hoàng, khinh thường cười.
Người đàn ông kia cũng quay lại. Lương Ưu Tuyền nhìn người đàn ông trung niên to béo kia, trên người mặc âu phục, chân đi giày da. Nhìn chất liệu bộ vest với cái đồng hồ, cô đoán người đó nhất định cũng phải là người có tiền.
Lương Ưu Tuyền cười mỉa mai, xem ra cô đã bắt được một đôi gian phu dâm phụ rồi. Không biết sao cô hay gặp phải mấy chuyện dơ bẩn thế này như thế nhỉ?
Lương Ưu Tuyền cũng không cần gì phải chất vất quan hệ của Tiếu Hồng với người đàn ông này, càng không có hứng thú muốn biết. Bởi thế những gì cô làm chỉ đơn giản là tiếp tục đẩy xe đi về phía trước. Nhưng không ngờ Tiếu Hồng lại dùng gót giày chặn cô lại. Cô ta khẽ nâng cằm, ý bảo Lương Ưu Tuyền đi ra phía cửa nói chuyện.
“Tiếu Hồng, đó là người quen của em à?" Người đàn ông trung niên kia nói bằng tiếng phổ thông không lưu loát.
Tiếu Hồng thản nhiên cười, thuận tay chỉnh lại cổ áo cho người đàn ông kia: “Dạ. Đó là bạn cũ của em. Anh cứ đi trước đi, em sẽ đi tìm anh ngay."
Lương Ưu Tuyền khinh thường, đúng là đồ nói dối không biết ngượng. Cô cũng chả rảnh mà đi cùng Tiếu Hồng ra ngoài cửa, liền tiếp tục đi chọn thức ăn. Còn Tiếu Hồng hai tay đặt trước ngực, nhắm mắt đi theo Lương Ưu Tuyền.
“Lương Ưu Tuyền, đã lâu không gặp."
“Tôi biết cô sao? Làm ơn tránh xa tôi một chút, được chứ!?"Lương Ưu Tuyền nhét bốn chai Vodka vào xe đẩy.
Tiếu Hồng nịnh nọt cười: “Tôi có nghe Trí Bác nói, cô suýt nữa bị bom nổ chết. Cô nói xem, có phải có người tốt bụng muốn thay tôi báo thù không?"
Lương Ưu Tuyền dừng lại, bình thản nói: “Chờ tôi chết đi rồi cô hãy đốt pháo chúc mừng, tất nhiên là nếu như lúc đó cô vẫn còn sống."
“Cô!… Quên đi, hôm nay tôi sẽ không cùng cô cãi nhau. Tôi với người đàn ông kia không có gì hết, chỉ là quan hệ hơi mập mờ chút thôi. Ông ta là ông chủ một công ty luật sư nổi tiếng, tôi chẳng qua cũng chỉ mong muốn có được một có một công việc ổn định thôi. Tôi không hề ngủ với ông ta."
Lương Ưu Tuyền khinh bỉ nhìn Tiếu Hồng nói những lời đó mà sắc mặt vẫn thản nhiên. Lửa giận dần nảy lên trong lòng: “Tiếu Hồng, cô thật khiến tôi kinh tởm! Thật không biết cô có thật sự yêu thương Lâm Trí Bác không nữa?!"
“Cô kích động cái gì? Đừng ra vẻ mình thanh cao nữa được không? Tôi biết thừa rồi, cái người bệnh ở cùng phòng với cô chính là tổng giám đốc của Tinh Hỏa. Người ta cao sang như thế, cô đã làm thế nào để ‘câu’ được anh ta?" Tiếu Hồng theo Lâm Trí Bác xem xét bệnh án của Tả Húc, không nghĩ tới cái thằng thần kinh hay phá đám chết tiệt kia lại là người đàn ông kim cương của giới giải trí.
Lương Ưu Tuyền không muốn cùng cô ta nói chuyện nữa liền bước đi. Cô không thấy tội nghiệp gì cho Lâm Trí Bác. Đấy đều là số mệnh, chẳng ai biết mối nhân duyên của mình kéo dài được bao lâu. Huống chi cô dĩ nhiên không tin có việc gì có thể che dấu mãi được.
“Đợi chút Lương Ưu Tuyền. Cô sẽ không nói với Trí Bác đúng không?" Tiếu Hồng không còn mồm mép nữa, trong giọng nói của cô ta có phần cầu khẩn.
Lương Ưu Tuyền không nhiều chuyện như thế, cô cầm túi đồ đi thẳng ra ngoài siêu thị. Ây da, đúng là Tiếu Hồng cứ xuất hiện là y như rằng cô lại bị chọc tức mà.
※※
Một lúc sau
Lương Ưu Tuyền mang theo tức giận đẩy cửa phòng, đem túi đồ vừa mua cùng trọng lượng ngã xuống bàn tiếp khách. Cô lại đi đến toilet, dùng một cước đá cửa, “Uỳnh" một tiếng đóng sập cửa lại, mở vòi hoa sen, ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
“…" Đinh Đới Vĩ bị shock đến mức giữ nguyên tư thế chào hỏi ban nãy. Mới ra ngoài một chút mà đã thế này sao?
Lương Ưu Tuyền đã nghĩ rằng mình là hẳn là rất vui khi gặp chuyện ban nãy, nhưng cô lại không tài nào cười nổi. Tiếu Hồng tuy là người thứ ba nhưng đã chiến thắng, lại không hề biết quý trọng tình cảm, khiến Lương Ưu Tuyền cảm thấy chính mình không đáng giá.
Tả Húc xem kịch bản xong liền lăn ra ngủ đến giờ mới dậy. Hắn lười biếng đi ra ngoài, lại thấy trên bàn có đồ ăn vặt nên rất vui vẻ bóc một túi, vừa ăn vừa nằm dài trên sô pha xem tivi.
“Này, Lương Ưu Tuyền hình như có chuyện." Đinh Đới Vĩ chỉ phòng tắm nói.
“Thật không? Trong bếp có thuốc đuổi gián đó. Cậu lấy ra đưa cho cô ta ăn, lấy độc trị độc." Tả Húc lười biếng sụt sâu xuống sô pha.
Đinh Đới Vĩ vốn định nói thêm gì đó, đúng lúc nghe thấy trong toilet có tiếng loảng xoảng. Một phút sau, Lương Ưu Tuyền sải bước đi đến bên bàn, nhấc một chai vodka lên bước vào bếp tìm dụng cụ mở chai. Đến 10 phút sau vẫn chưa thấy ra.
Đinh Đới Vĩ vò đầu bứt tai, lay lay khuỷu tay Tả Húc: “Cậu đi xem đi. Cô ta sẽ không uống hết chai vodka kia chứ? Rượu 60 độ đó…"
Tả Húc thờ ơ đứng lên, đi đến nhà bếp, vừa đi vừa nghĩ cách chế nhạo Lương Ưu Tuyền, hắn không ngờ cô đang chôn đầu ở trên gối, vỏ chai rượu lăn lóc dưới chân.
Tả Húc vội thu lại nụ cười không đứng đắn, đi vào trong bếp đồng thời đóng cửa lại. Hắn ngồi xổm trước mặt Lương Ưu Tuyền hỏi: “Có chuyện gì?".
Lương Ưu Tuyền lắc đầu, chỉ tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Tả Húc cũng thật nghe lời, liền đứng lên rời đi. Nhưng là chỉ một lúc sau đã thấy hắn quay lại, tay cầm theo một chai vodka. Hắn đặt chai rượu ở bên cảnh Lương Ưu Tuyền. Uống rượu tuy hại thân, nhưng không uống thì sẽ hại tâm.
Lương Ưu Tuyền qua khe chân nhìn thấy một chai rượu còn đầy. Cô hít một hơi, liền cầm lấy chai rượu kia đưa lên miệng tu một hơi. Cô lúc này tâm trạng đang cực kì khó chịu, tuy nhiên cô không rõ nguyên nhân vì sao mình lại khó chịu.
Tả Húc bước đến tủ lạnh lấy ra một cái ly thủy tinh, lại chìa tay ra. Trong lòng bàn tay hắn còn mấy trái cây nho nhỏ chưa ăn hết, vui vẻ nói: “Tôi có đồ nhắm đây. Đổi đồ ăn lấy chén rượu được không?"
Lương Ưu Tuyền nhìn mấy quả nho khô ở lòng bàn tay hắn, không hiểu sao phì cười. Lại nhìn đến chén rượu ở trong tay, lúc này cô mới nghĩ ra. Tuy không hiểu mấy dòng chữ ghi trên chai nhưng hình như lúc tính tiền trên bảng giá có ghi rượu 60 độ thì phải.
“Hàng giả sao? Sao uống mãi mà vẫn chẳng thấy gì thế này?"Lương Ưu Tuyền đảo đảo mắt hỏi Tả Húc.
“Tác dụng chậm, đừng sốt ruột. Ăn chút gì đi rồi khắc thấy say."Tả Húc ngồi trên ghế uống một ngụm rượu, nheo mắt lại.
“Lấy chai rượu lại đây, tôi dạy cô cách uống."
Tả Húc ném một quả nho rồi ném vào trong miệng, lại mang đến một cái cốc thủy tinh. Ở trong cốc có cho thêm hai miếng chanh cắt lát cùng một ít đá. Hắn rót rượu vào non nửa cái cốc rồi dùng một miếng lót che miệng cốc, lại xoay cái cốc một góc 90 độ rồi lắc thật mạnh. Một lúc sau nghe thấy tiếng “Oành", rồi từ bên trong cốc bỗng trào ra một tầng bọt trắng xóa.
Sau đó hắn lật ngược cốc lại, bỏ miếng lót ra rồi đưa cốc cho Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền thấy bọt sắp tràn ra ngoài liền theo bản năng lè lưỡi ra hớt một ngụm lớn. A!? Hương vị quả nhiên không giống lúc trước, không chỉ mát lạnh hơn mà vị nồng đậm của rượu cũng tăng lên.
“Cô thử không?" Tả Húc đưa cô một cái cốc sạch khác. Lương Ưu Tuyền gật đầu, cô cũng giống như Tả Húc lắc đến khi trong bình nổ cái “Oành". Nhưng lúc Lương Ưu Tuyền bắt chước Tả Húc xoay cái cốc thì do động tác không đủ lưu loát, bởi thế bọt trong cốc rớt cả ra ngoài. Tuy không thành công nhưng Lương Ưu Tuyền vẫn hồ hởi cười, hai mắt lộ ra vẻ thích thú.
Tả Húc xoa vai cô nhè nhẹ: “Sống trên đời không nên hối hận. Cho dù có quay lại chọn một con đường khác cũng chưa chắc sau này đã không hối hận."
Lương Ưu Tuyền thần trí có chút hỗn loạn, mơ mơ màng màng gật đầu, nước mắt không biết vì sao chảy xuống. Cô cảm thấy mình thật quá đáng thương. Mối tình đầu tan vỡ đã khiến cô mất hết niềm tin đối với tình yêu, hơn nữa trên đời này liệu có ai muốn gắn bó cùng cô suốt phần đời còn lại không? Thật sự đáng thương, thật sự cô độc…
Đột nhiên Lương Ưu Tuyền nhận ra mình đang khóc trước mặt Tả Húc, cô lảo đảo đẩy Tả Húc ra: “Ra ngoài đi… Ra ngoài đi… Anh ra ngoài trước đi…"
Bởi vì cô đột nhiên đẩu như vậy, Tả Húc vô ý trượt phải vỏ chai rượu trống không. Hắn ngã về phía sau, may là chống được nhờ cánh cửa. Nhưng không may là rượu đã bắt đầu có tác dụng. Lương Ưu Tuyền lảo đảo hai bước lại nghiêng về phía trước, ngã vào trong lòng Tả Húc. Nhưng do Tả Húc vẫn chưa đứng vững, Lương Ưu Tuyền lại đột nhiên nhào đến khiến cả hai cùng mất thăng bằng, ngã nhào.
Bịch!… Tả Húc xoa xoa cái trán, lại cảm thấy có đôi tay đang sờ sờ trên vai hắn.
Lương Ưu Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, ngây ngô cười khanh khách. Tả Húc liếc cô một cái, liền cố gắng nâng cô đứng lên. Bỗng nhiên hắn rùng mình nhận thấy có một hơi thở ấm áp đang phả lên môi mình. Tả Húc chăm chú nhìn hai má Lương Ưu Tuyền, lại thấy cô chớp chớp mắt, một tay đã đặt dưới cằm Tả Húc.
Trong lúc Lương Ưu Tuyền nắm cằm của hắn, Tả Húc đã cảm thấy có nguy hiểm. Nhưng hắn chưa kịp né thì hai đôi môi đã chạm vào nhau.
Hành vi của Lương Ưu Tuyền lúc này chính là hành vi của một nữ tặc: ngang nhiên cưỡng ép “người ngây thơ yếu đuối vô tội".
Còn Tả Húc lúc này đang là người bị hại. Lương Ưu Tuyền không biết là say rượu hay là mượn rượu để cướp tiện nghi đang dùng khuỷu tay chống đỡ, khiến Tả Húc căn bản không cách nào chống cự. Hắn không còn cách nào khác chỉ có thể đập đập cửa cầu cứu Đinh Đới Vĩ trợ giúp!
Nhưng mà Đinh Đới Vĩ đương nhiên lựa chọn biện pháp “thấy chết không cứu". Đằng nào thì kế hoạch “mặc kệ ai say trước ai say sau, cứ loạn là được" của hắn cũng đã thành công.
“Darling, đêm nay tôi có hẹn rồi, chắc không về được…" Đinh Đới Vĩ tặc lưỡi cười cười, cầm áo khoác lên thanh thản bước ra ngoài. Đêm nay đành đi tán gái vậy.
“…"
Mặc kệ đầu lưỡi với hương thơm nồng của rượu đang cố gắng tách môi của mình, Tả Húc mắt nhắm tịt cố gắng hít thở không khí, cố gắng để không cảm thấy những cảm xúc khi hôn.
Lương Ưu Tuyền thấy thế liền mờ mờ ám ám cười, dạng chân trên đùi hắn, lại liếm bờ môi hắn cười cười. Cô khe khẽ cắn vành tai Tả Húc, điệu bộ thích thú như đang nghịch một món đồ chơi.
Tả Húc không nhịn nổi nữa, cho dù hắn có cố gắng giữ mình thế nào cũng không ngăn được cơ thể tự động phản ứng.
Vì thế, hắn vòng tay qua gáy Lương Ưu Tuyền, đột ngột hôn cô nồng nhiệt khiến Lương Ưu Tuyền giật mình vài giây. Cô đầu óc trống rỗng chỉ biết trừng mắt. Một bàn tay nóng bỏng đã xuyên vào bên trong lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng di chuyển trên lưng cô. Giờ phút này cô đột nhiên cảm thấy cực kì hưởng thụ, ít nhất thì cũng không còn cảm giác cô đơn nữa.
Dù sao nghĩ thế nào nghĩ, Lương Ưu Tuyền vẫn theo bản năng bảo vệ ngực của mình. Quả thật bản năng tự bảo vệ của cô vô cùng lớn.
Đột nhiên, Lương Ưu Tuyền cảm thấy thân thể bị xốc dựng lên, lập tức mất thăng bằng. Lương Ưu Tuyền vội vàng một tay dựa lên tủ bát đĩa, tay còn lại nắm chặt bả vai Tả Húc.
Tả Húc lúc này nhe răng cười, đem cô đặt lên trên tủ bát đĩa. Hắn vừa hôn cô, vừa vuốt ve thân thể cô khiến Lương Ưu Tuyền không cách nào nghĩ đến chuyện bảo vệ thân thể mình nữa. Lại nói, một người đàn ông khi đã bắt đầu tấn công thì dù con gái có hung dữ cách nào cũng phải chịu thua.
…
Khi cơ thể Lương Ưu Tuyền đã hoàn toàn không một mảnh vải hiện ra trước mắt, Tả Húc đột nhiên cảm thấy mê muội. Không phải choáng váng đầu óc, mà là cảm thấy hoa cả mắt. Cô gái này dáng người tuy không đủ đẫy đà, nhưng quả thật rất được, hoàn toàn cân đối.
Không biết từ bao giờ, các cô ca sĩ, diễn viên, người mẫu vì muốn được Tả Húc nâng đỡ đều đến tìm hắn. Tuy bọn họ luôn nói họ đến với hắn vì tình cảm, nhưng Tả Húc lẽ nào không nhận ra những hành động đó đều có mục đích? Tuy thế, cừu non được dâng đến tận cửa mà không làm thịt thì thật không có đạo lý. Bởi thế dù không yêu, hắn vẫn qua đêm với không biết bao nhiêu cô gái.
Hôm nay cũng thế, hắn vẫn như trước không có tình cảm với đối phương. Hơn nữa dù bị dục vọng chi phối nhưng Tả Húc vẫn nhận ra Lương Ưu Tuyền chẳng qua là say rượu, không hề có mục đích gì với hắn. Nhưng Tả Húc vẫn không tài nào dừng lại, ngược lại hắn thậm chí còn tò mò không biết sáng mai tỉnh lại cô gái này sẽ phản ứng thế nào.
Nếu như cô ta làm ầm ĩ thì hắn sẽ vào vai một người vô tội bị hại. Hơn nữa còn phải nói với cô ta, hắn không cần cô ta chịu trách nhiệm đâu. He he.
…
Nhưng đến chết hắn cũng không nghĩ tới Lương Ưu Tuyền lại vẫn còn là con gái.
Trời đất! Mấy cái thủ pháp thuần thục như ban nãy làm sao cô ta học được?! Nhất định là đã lén lén lút lút xem rất nhiều phim cấp 3!!
…
Tả Húc một tay bê trán, hắn thế mà không nhận ra. Giở trò xằng bậy với nữ cảnh sát, thôi xong rồi!… Chết chắc rồi…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Đằng nào cũng chết, chọn cái chết có lợi nhất thì hơn. Bởi thế, Tả Húc dứt khoát ôm Lương Ưu Tuyền hướng về phòng ngủ. Hết sạch hy vọng sống rồi, giờ chỉ mong được thỏa mãn rồi chết vậy thôi.
Có người say rượu thích nói lung tung. Có người say rượu chỉ vùi đầu vào ngủ. Cũng có người say rượu lại thích hoa chân múa tay, tay đấm chân đá, minh chứng sinh động nhất chính là Lương Ưu Tuyền nhà chúng ta.
Tả Húc vừa đặt Lương Ưu Tuyền xuống giường đã bị cô trực tiếp đá một cái bay xuống giường. Tả Húc tưởng Lương Ưu Tuyền đã tỉnh rượu muốn đánh mình thì hoảng sợ. Nhưng chưa kịp hét lên câu “xin tha mạng" thì đã thấy Lương Ưu Tuyền hướng phía hắn mà ngã vật ra. Tả Húc len lén nhìn Lương Ưu Tuyền thì thấy cô mắt nhắm tịt, đến lúc đấy hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã không tỉnh thì ta phải nhanh nhanh hành động thôi.
Thật ra Tả Húc đã đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Tuy nói chính Lương Ưu Tuyền là người bắt đầu trước nhưng bản thân hắn cũng là đồng phạm. Tuy chẳng qua là hắn đi theo cây lao do Lương Ưu Tuyền phóng ra, nhưng như thế vẫn không thể phủ nhận việc chính hắn là cố tình… Lúc này nội tâm Tả Húc vô cùng đau đớn giãy dụa, “làm" hay “không làm", hai từ này đang tra tấn cái thần kinh yếu ớt của hắn.
Ngay tại lúc Tả Húc đang đấu tranh với chính mình thì Lương Ưu Tuyền theo bả vai hắn từ từ cắn khe khẽ lên đến khuôn mắt, rồi đến phiên đôi môi đỏ mọng đó…
//////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
(Bởi vì có lũ lớn từ sống Hoàng Hà, thiệt hại là văn bản bị mất đi 2371 kí tự miêu tả quá trình OOXX)
Tác giả :
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây