Twilight Series Tập 4: Hừng Đông
Chương 23: Những ký ức

Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 23: Những ký ức

“Tôi xin lỗi, Seth. Lẽ ra tôi nên đứng gần hơn", Edward cứ xin lỗi, mà tôi thì không nghĩ là việc đó là thỏa đáng. Sau tất cả mọi chuyện, Edward vẫn không hoàn toàn mất kiểm soát và đáng được tha thứ. Anh ấy đã không bẻ cái cổ của Jacob - còn Jacob thì- cậu ấy thậm chí chẳng có nhu cầu phòng vệ - và sau đó Seth lại gẫy xương vai và cổ khi cậu ấy nhảy vào giữa chúng tôi. Tất nhiên là Edward sẽ không bao giờ khiến người bạn thân nhất của anh ấy bị thương.

Không phải Jacob không có câu trả lời,nhưng rõ ràng là, Jacob đã không làm gì để khiến tôi dịu bớt cơn thịnh nộ vào lúc đó.

Vậy, chẳng lẽ là tôi thì không được xin lỗi sao? Tôi cố gắng lần nữa: “Seth, chị-"

“Đừng xin lỗi về chuyện đó, chị Bella, em hoàn toàn ổn mà". Seth nói cùng lúc với Edward, “Bella, em yêu, không ai trách em cả. Em đã làm rất tốt". Họ không cho tôi kết thúc câu nói của mình.

Điều đó chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn khi Edward phải khó khăn lắm để nhịn cười. Tôi biết rằng Jacob không đáng phải chịu những phản ứng quá dữ dội của mình, nhưng có vẻ như Edward đã tìm thấy cái để hài lòng. Có lẽ anh ấy chỉ ước mình có lý do cho việc trở thành ma cà rồng mới để cũng có thể thỏa mãn sự bực bội của mình với Jacob.

Tôi cố gắng để nguôi giận, nhưng điều đó thật khó khăn khi biết rằng ngay lúc này Jacob đang ở ngoài cùng với Renesmee và giữ con bé an toàn khỏi tôi- một ca cà rồng mới sinh đang phát cuồng

Carlisle băng nốt phần dây quàng vào cánh tay Seth, và cậu ấy nhăn mặt. “Xin lỗi, chị thực sự xin lỗi". Tôi lẩm bẩm, dù biết mình sẽ không thể xin lỗi một cách lưu loát.

“Đừng lo, chị Bella" Seth nói, vỗ nhẹ bàn tay vào đầu gối của tôi trong khi Edward xoa xoa cánh tay bên kia.

Seth dường như không thấy ác cảm khi tôi ngồi cùng trên sofa khi Carlisle chữa trị cho cậu ấy. “Em sẽ trở lại như bình thường trong nửa giờ nữa thôi" cậu ấy tiếp tục, vẫn vỗ nhẹ lên đầu gối tôi cứ như là cậu ấy chẳng quan tâm gì đến cái lạnh lẽo và nhẵn thín của làn da một ma cà rồng. “Bất cứ ai cũng sẽ làm điều tương tự khi chứng kiến những gì xảy ra với Jake và Ness" Cậu ấy nói nửa chừng rồi chuyển chủ đề nhanh chóng Ý em muốn nói là, ít nhất chị cũng không cắn em hay bất kì thứ gì tương tự như vậy. Điều đó sẽ rất tệ"

Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay và rùng mình với suy nghĩ, hoàn toàn có khả năng ấy. Nó có thể xảy ra một cách dễ dàng. Và những người sói không phản ứng với nọc độc ma cà rồng theo cách của con người, chỉ bây giờ họ mới nói với tôi. Nó là thuốc độc đối với họ.

“Chị thật là tồi tệ"

“Dĩ nhiên là em không phải như thế. Lẽ ra anh nên-". Edward lại bắt đầu.

“Dừng lại" Tôi thở dài. Tôi không muốn anh cứ luôn nhận hết lỗi về mình trong mọi chuyện.

“Thât may mắn là Ness-Renesmee không có nọc độc", Seth nói sau một giây yên lặng lúng túng. “Bởi vì con bé luôn cắn Jake"

Tay tôi rơi thõng xuống “Con bé làm thế sao?"

“Thật mà. Bất cứ khi nào cậu ấy và Rose không đưa nhanh thức ăn vào miệng nó. Rose nghĩ rằng điều đó thật vui nhộn"

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, bàng hoàng, và cảm thấy cắn rứt, bởi tôi phải thừa nhận rằng vết cắn bé xíu nóng nảy ấy làm tôi hài lòng.

Dĩ nhiên, tôi biết rằng Renesmee không có độc. Bởi tôi là người đầu tiên mà con bé cắn. Nhưng tôi không dám nói ra vì đang giả vờ mất trí trong thời gian gần đây

“Xong rồi, Seth". Carlisle nói, bước thẳng về phía chúng tôi “Bố nghĩ rằng đó là tất cả những gì ta có thể làm. Cố gắng không di chuyển nhé, trong vài giờ, ta đoán vậy". Carlisle cười thầm “ Ta ước gì việc chữa trị cho con người cũng được dễ dàng như vậy". Ông ấy đặt bàn tay mình lên mái tóc đen của Seth “Giữ yên như thế nhé" ông yêu cầu rồi sau đó biến mất trên gác. Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc của ông đóng lại. Và tôi tự hỏi liệu họ đã sẵn sàng xóa sạch những dấu vết về thời gian tôi ở đây chưa.

“Em chắc chắn có thể ngồi yên được trong một thời gian mà" Seth đồng ý sau khi Carlisle đi khỏi, sau đó ngáp rõ to. Cẩn thận để chắc chắn không làm vặn vai mình, Seth nghiêng đầu vào cuối ghế sofa và nhắm mắt lại. Một lát sau,miệng cậu ấy trễ xuống.

Tôi cau mày nhìn khuôn mặt thanh thản của cậu ấy một lúc. Giống như Jacob, Seth dường như có một khả năng là ngủ rất nhanh. Biết rằng mình sẽ không thể lặp lại lời xin lỗi vào lúc này, tôi đứng lên, nhẹ tênh đến nỗi chiếc sofa không hề bị xô lệch. Mời thứ đều rất dễ dàng. Nhưng còn những việc khác-

Edward đi theo đến cuối cửa sổ và cầm lấy tay tôi.

Leah đang bước chậm rãi dọc con sông, thỉnh thoảng dừng lại và nhìn vào ngôi nhà. Thật dễ dàng để biết rằng khi nào cô ấy nhìn em trai mình và khi nào cô ấy nhìn tôi. Cô ấy hết liếc nhìn một cách lo lắng lại nhìn giận dữ đầy sát khí.

Tôi có thể nghe thấy tiếng Jacob và Rosalie ở bên ngoài, đang cãi nhau để xem đến lượt ai cho bé Renesmee ăn. Quan hệ của họ càng lúc càng trái ngược, điều duy nhất họ cùng đồng ý bây giờ là giữ tôi tránh xa khỏi con gái mình cho đến khi tôi hoàn toàn hồi phục sau cơn giân dữ. Edward cố gắng ngăn cuộc cãi vã lại nhưng tôi thì cứ để mặc thế. Tôi cũng muốn mình phải thật sẵn sàng. Tôi lo lắng, dù rằng sự chắc chắn của tôi và sự chắc chắn của họ có lẽ sẽ rất khác nhau.

Mặc cho họ cãi nhau, Seth vẫn đang thở đều đều, còn Leah thì thở hổn hển một cách khó chịu, Xung quanh thì thật yên lặng. Emmett, Alice, và Esme đang đi săn. Jasper ngồi đằng sau nhìn tôi. Anh ấy đang đứng kín đáo đằng sau cái cột trụ ở cầu thang, cố gắng để không khó chịu về điều đó.

Tôi cố giữ bình tĩnh để nghĩ về tất cả những điều mà Edward và Seth đã nói với tôi khi Carlisle băng bó tay cho Seth. Tôi đã không nhận biết được gì trong khi đang chuyển đổi, và đây là việc đầu tiên tôi phải tìm hiểu.

Điều quan trọng là chúng tôi đã kết thúc mối thù với bầy sói của Sam - là lý do vì sao mọi người đã thoải mái đi săn và những người sói cũng đã yên tâm trở lại. Tôi nghĩ rằng hiệp ước đã mạnh hơn trước đó. Hoặc có thêm những ràng buộc khác, điều đó phụ thuộc vào quan điểm của từng người.

Ràng buộc, bởi một điều luật tuyệt đối của người sói là không một con sói nào được giết bạn đời của con khác. Sự đau khổ sẽ trở thành sư đau khổ chung của cả bầy. Dù cho đó là cố ý hay chỉ là vô ý, cũng không thể tha thứ, những con sói sẽ cắn xé nhau cho đến chết - không có sự lựa chọn nào khác. Điều đó đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Seth tình cờ nói cho tôi biết, nhưng việc đó chỉ là một sự vô tình. Không một con sói nào cố tình tiêu diệt anh em mình theo cách đó.

Nên Renesmee là bất khả xâm phạm bởi cái cách mà Jacob cảm nhận về con bé bây giờ. Tôi cố gắng nghĩ đến mặt tích cực đó hơn là nỗi thất vọng, nhưng điều đó không dễ dàng chút nào. Tâm trí tôi có thể cảm nhận được tất cả những cảm xúc mãnh liệt nhất cùng một lúc.

Và Sam cũng không thể nổi giận về sự biến đổi của tôi. Bởi vì Jacob - tuyên bố như là một Alpha hợp pháp - đã cho phép điều đó. Tôi thật vô lý khi nổi điên với Jacob trong khi tôi nợ cậu ấy hết lần này đến lần khác. Điều đó khiến tôi thật day dứt.

Tôi phải suy nghĩ lại thật cẩn thận để có thể kiềm chế cảm xúc của mình. Tôi băn khoăn về những hiện tượng thú vị khác, mặc dù chiến tranh lạnh giữa ha i bầy sói vẫn tiếp tục, nhưng Jacob và Sam phát hiện ra Alphas có thể nói chuyện với mọi người ngay cả khi ở trong hình dạng sói. Điều đó không giống với trước đây, họ không thể nghe thấy mọi suy nghĩ như khi biến đổi trước khi Jacob tách khỏi bầy của Sam. Nó giống như là nói to lên, Seth giải thích như vậy. Sam chỉ có thể nghe thấy những suy nghĩ mà Jacob muốn chia sẻ và ngược lại. Họ nhận ra họ cũng có thể liên lạc ngay cả khi họ đang cách xa nhau, và lúc này. họ lại đang nói chuyện với nhau.

Họ không nhận ra mọi việc cho đến khi Jacob đi một mình - bỏ qua sự phản đối của Seth và Leah - để giải thích cho Sam về Renesmee,đó là lần duy nhất cậu ấy rời khỏi Renesmee kể từ lần đầu tiên nhìn thấy con bé.

Sam cũng hiểu mọi việc hoàn toàn thay đổi như thế nào, anh ấy đã đi cùng Jacob để nói chuyện với Carlisle. Họ trao đổi trong hình dáng con người (Edward từ chối rời khỏi tôi để phiên dịch), và hiệp ước đã được nối lại. Mối quan hệ đã thân thiện trở lại, tuy nhiên, có thể sẽ không bao giờ giống như trước.

Một nỗi lo lắng lớn đè nặng lên tôi.

Nhưng có một sự lo lắng khác, mặc dù không nguy hiểm như cơn giận của bầy sói, dường như vẫn quẩn quanh trong tâm trí tôi.

Charlie.

Bố nói chuyện với Esme vào sáng sớm, nhưng bố vẫn gọi lại lần nữa, hai lần, chỉ vài phút trước khi Carlisle băng bó cho Seth. Carlisle và Edward cứ để cho chuông điện thoại reo.

Nên nói với bố điều gì bây giờ? Nhà Cullens có đúng không? Nói với bố là tôi đã chết một cách rất nhẹ nhàng và thanh thản? Tôi có thể nằm trong quan tài trong khi bố và mẹ đang khóc cho tôi?

Nó không hợp lý với tôi lắm. Nhưng để Charlie hay Renée nằm trong vòng nguy hiểm cùng với nỗi ám ảnh về nhà Volturi thì việc giữ bí mật của tôi cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi vẫn giữ ý kiến để Charlie gặp tôi khi tôi đã sẵn sàng. Rồi để bố tự tạo những giả thuyết cho riêng mình. Trên thực tế, những nguyên tắc của ma cà rồng sẽ vẫn được giữ vững. Liệu có tốt hơn cho Charlie nếu bố biết rằng tôi vẫn còn sống - một phần nào đó - và đang hạnh phúc? Kể cả là trông tôi lạ lẫm và khác biệt hẳn so với trước đây?

Nhìn chung mắt của tôi bây giờ rất đáng sợ. Mất bao lâu trước khi sự tự chủ và màu mắt của tôi sẵn sàng để có thể gặp Charlie?

“Có chuyện gì vậy, Bella?", Jasper khẽ hỏi, đọc được sự căng thằng đang lớn dần trong tôi. “Không ai tức giận với em đâu" một tiếng gầm gừ nhỏ từ bỏ sông phủ nhận điều anh ấy nói, nhưng anh ấy đã lờ chúng đi - “Thậm chí mọi người còn ngạc nhiên đấy. Phải đó, anh cho rằng mọi người rất bất ngờ. Vì em có thể từ bỏ thói bản năng đó nhanh đến như vậy. Em đã làm rất tốt. Tốt hơn những gì mọi người mong đợi ở em".

Trong khi anh ấy nói, không khí trong căn phòng bỗng trở nên hòa nhã. Seth vẫn ngáy đều đều. Cảm thấy thanh thản hơn, nhưng tôi không quên được những mối lo âu của mình “Thực sự em đang nghĩ về Charlie"

Bên ngoài, tiếng cãi nhau đột ngột ngừng lại.

“À" Jasper lẩm bẩm.

Chúng ta phải rời khỏi đây, đúng không?". Tôi hỏi “Trong một thời gian, ít nhất là như vậy. Làm ra vẻ chúng ta ở Atlanta hay đâu đó"

Tôi có thể cảm thấy Edward đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng tôi nhìn Jasper. Anh ấy là người duy nhất có thể trả lời cho tôi với sự nghiêm túc.

“Đúng vậy, đó là cách duy nhất để bảo vệ bố em"

Tôi nghiền ngẫm một lúc “Em sẽ nhớ bố nhiều lắm. Cả mọi người ở đây nữa". Và Jacob, tôi nghĩ vậy. Mặc dù sự mong mỏi ấy rõ ràng không thể thành sự thật - nhưng tôi cực kì an tâm rằng - cậu ấy vẫn là bạn của tôi. Người biết sự thật về tôi và chấp nhận con bé. Kể cả đó có là một con quái vật.

Tôi nghĩ về những gì Jacob đã nói, cầu xin tôi trước khi tôi tấn công cậu ấy. “ Chị nói chúng ta thuộc về nhau, đúng không? Chúng ta là một gia đình. Chị nói rằng chúng ta sẽ là như vậy. Và chúng ta đang là như vậy, lúc này đây. Đó là những gì chị muốn.

Nhưng nó không giống với cái mà tôi muốn. Không hẳn vậy. Tôi cố gắng dùng cái trí nhớ yếu ớt, mờ nhạt để hình dung lại cuộc sống con người của mình trước đây. Tôi quay về lúc Edward ra đi, khoảng thời gian mà mọi thứ chỉ là bóng đêm u ám mà tôi muốn quên đi nhất. Tôi không biết dùng từ gì cho thật chính xác để miêu tả nó. Tôi chỉ có thể nhớ rằng tôi đã ước ao Jacob sẽ là em trai tôi để chúng tôi có thể yêu thương nhau mà không có bất kỳ sự ngại ngùng hay sự đau khổ nào cả. Gia đình. Nhưng tôi chưa bao giờ đặt con gái mình vào danh từ “gia đinh" với Jacob.

Tôi nhớ lại một trong những lần tôi đã nói chia tay với Jacob - tự hỏi cậu ấy sẽ dừng lại ở bế bỏ nào, và ai sẽ làm cậu ấy cười như tôi đã từng làm. Tôi đã hình dung đôi chút về người đó, và cô ấy chắc không hợp với cậu ấy.

Tôi khịt mũi, Edward rướn lông mày lên vẻ dò hỏi. Tôi chỉ lắc đầu với anh. Nhưng dù tôi có nhớ người bạn thân của nhiều đến đâu, thì tôi cũng biết còn có vấn đề nghiêm trọng hơn. Có phải Sam hay Jared hay Quil đã từng mất rất lâu để phát hiện ra bạn đời của mình: Emily,Kim và Claire? Có thể là họ không? Sẽ ra sao nếu tách Renesmee ra khỏi Jacob? Điều đó có làm tổn thương cậu ấy không?

Nhưng trong tôi vẫn bùng lên chút nhỏ nhen khiến tôi vui mừng, không phải là việc khiến Jacob đau đớn, mà là việc tách Renée khỏi Jacob. Làm sao tôi có thể thỏa hiệp với cái ý nghĩ rằng con bé sẽ thuộc về jacob chứ không phải thuộc về tôi.

Tiếng động ở trước hiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nghe thấy họ tỉnh dậy,rồi sau đó đi xuyên qua cửa. Cùng lúc, Carlisle xuống lầu với đầy thứ lặt vặt trên tay - một cái thước dây, một cái cân. Jasper lao tới bên cạnh tôi. Như thể tôi đã bỏ lỡ vài dấu hiệu, thậm chí Leah ngồi xuống bên ngoài và nhìn chằm chằm qua cửa sổ với sự biểu cảm giống như cô ấy đang trông đợi điều gì đó quen thuộc và không hề thú vị chút nào cả.

Chắc phải 6 cân rồi".

“Sao thế?"Tôi hỏi, mắt dán chặt vào Rosalie, Jacob và Renesmee. Họ đứng ở cửa, Renesmee trong vòng tay Rosalie. Trông cô ấy rất thận trọng. Jacob thì bồn chồn. Còn Renesmee thật xinh xắn và có vẻ sốt ruột.

“Đã đến giờ kiểm tra Ness-ờ,Renesmee" Carlisle giải thích “Oh, bố làm điều đó mỗi ngày ư?"

“4 lần một ngày" Carlisle lơ đãng sửa lại khi ông ấy ra hiệu về phía chiếc đi văng. Tôi nghĩ mình nhìn thấy Renesmee thở dài. “4 lần? Mỗi ngày ư? Vì sao vậy?"

“Con bé vẫn đang lớn rất nhanh" Edward thì thầm với tôi, giọng nói của anh nhỏ và căng thằng. Anh siết chặt tay tôi, còn cánh tay kia ôm cẩn thận quanh eo tôi, dường như anh đang cần sự ủng hộ

Tôi không thể rời mắt khỏi Renesmee để chú ý đên biểu hiện của anh.

Con bé trông rất hoàn hảo, hoàn toàn khỏe mạnh. Da bé sáng rực như thạch cao, má con bé ánh lên màu của những cánh hoa hồng mịn màng. Có gì không ổn với vẻ đẹp rạng rỡ đó chứ. Chắc chắn trong cuộc sống của con bé sẽ không có gì nguy hiểm hơn mẹ của nó. Hy vọng là vậy.

Ai cũng có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa đứa trẻ tôi sinh ra và đứa trẻ tôi gặp lại một giờ trước đây. Sự thay đổi giữa Renesmee một giờ trước và bây giờ là rất khó phát hiện. Mắt người thường sẽ không thể phát hiện ra. Nhưng với tôi thì là có.

Cơ thể của con bé phát triển không đáng kể. Người nó gầy hơn chút ít. Khuôn mặt không hẳn là tròn, nó giống hình ô van. Mái tóc quăn đổ dài tới vai. Con bé cứ cố nhoài người ra trong vòng tay Rosalie khi Carlisle kéo thước dây đo chiều cao của con bé và sau đó dùng nó để đo quanh đầu bé. Ông không cần ghi lại, trí nhớ hoàn hảo.

Tôi nhận thấy Jacob đang khoanh chặt tay trước ngực cũng như cánh tay Edward đang ghì chặt lấy tôi. Đôi lông mày đậm của jacob nhíu lại, càng là cho mắt cậu ấy sâu thẳm.

Con bé đang hoàn thiện từng chút một so với một đứa trẻ bình thường chỉ trong vài tuần. Con bé rất tự tin khi đã biết đi chỉ sau vài ngày được sinh ra. Nếu tốc độ phát triển này kìm lại-..

Với trí não của một ma cà rồng, tôi không gặp rắc rối gì với bài toán này “Chúng ta sẽ làm gì?" Tôi thì thầm, giọng khiếp sợ

Edward siết tay lại. Anh hiểu chính xác những gì tôi đang hỏi “ Anh không biết"

“Nó đang chậm lại" Jacob lẩm bẩm qua kẽ răng.

“Chúng ta sẽ cần nhiều ngày tính toán để theo dõi chiều hướng ấy, Jacob. Tôi không thể hứa bất kì điều gì"

“Ngày hôm qua con bé lớn thêm hai inch. Hôm nay thì ít hơn"

“Hôm nay thêm 2/3 inch, nếu sự tính toán của tôi là chính xác", Carlisle nói chậm rãi

“Tuyệt vời, bác sĩ" Jacob nói, giọng nói đầy đe dọa. Rosalie cứng người lại.

“Cậu biết là tôi sẽ làm hết sức mình mà" Carlisle đảm bảo.

Jacob thở dài. “Có lẽ đấy là những gì tôi muốn nói"

Tôi lại cảm thấy bực tức, giống như Jacob đang cướp câu hỏi của tôi - và khiến chúng trở nên tồi tệ. Dường như Renesmee cũng bực bội. Con bé bắt đầu cong người lên và cố với tay để chạm vào Rosalie. Rosalie nghiêng người đi để Renesmee không chạm vào mặt mình, Sau một lát, chị ấy thở dài.

“Cô bé muốn gì?". Jacob gặng hỏi, một lần nữa cậu ấy lại hỏi thay cho tôi.

“Bella, dĩ nhiên" Rosalie nói với cậu ấy, và những lời chị ấy nói khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Sau đó chị ấy nhìn tôi “Em thế nào?"

“Em hơi lo lắng một chút". Tôi thừa nhận, và Edward lại siết chặt vòng tay của anh ôm lấy tôi.

“Mọi người đều lo lắng. Nhưng chị hỏi em cái khác cơ".

“Em có thể tự chủ được mà". Tôi hứa. Cơn khát lại trào lên trong tôi. Thêm nữa, Renesmee lại rất thơm, cô bé tỏa ra cái mùi rất hấp dẫn.

Jacob cắn môi nhưng không đến để ngăn Rosalie khi cô ấy trao Renesmee cho tôi. Jasper và Edward thì hơi do dự nhưng không ngăn cản điều đó. Tôi có thể thấy Rose căng thẳng như thế nào, và tôi thắc mắc sẽ như thế nào nếu căn phòng sập xuống Jasper ngay bây giờ. Hay anh ấy đang quá tập trung vào tôi đến nỗi không thể cảm nhận thấy những thứ khác?

Renesmee chạm vào tôi cũng như tôi đang chạm vào con bé, một nụ cười hé mở trên gương mặt bé. Bé vừa khít trong vòng tay tôi, giống như nó được dành riêng cho bé vậy. Ngay lập tức,Renesmee đặt bàn tay nhỏ xíu nóng ấm của mình lên má tôi

Mặc dù đã chuẩn bị, nhưng điều đó vẫn làm tôi thở hổn hển khi nhìn thấy những kí ức giống như một ảo ảnh trong đầu mình. Qúa rực rỡ và nhiều màu sắc nhưng cũng hoàn toàn rõ rệt

Con bé gợi cho tôi nhớ lại cuộc tính sổ của tôi với Jacob tại bãi cỏ khi tôi bắt đầu trở thành ma cà rồng, nhớ lại Seth nhảy vào giữa chúng tôi. Bé đã nhìn và nghe thấy tất cả một cách hoàn hảo vào rõ ràng đến từng chi tiết. Không, đó không phải là tôi, tôi không thể nào lại là cái con quái vật duyên dáng, thanh thoát đang nhảy xổ vào con mồi như mũi tên vừa được bắn ra khỏi cái cung. Chắc hẳn đấy là một người nào khác. Điều đó làm tôi cảm thấy một chút tội lỗi khi Jacob đứng phòng thủ ở đó, bàn tay giơ lên trước mặt. Cậu ấy không hề run sợ. Edward cười thầm, lắng nghe suy nghĩ của Renesmee về tôi. Rồi sau đó cả hai chúng tôi nhăn mặt như thể chúng tôi đã nghe thấy gãy xương của Seth.

Renesmee cười rạng rỡ, và đôi mắt trong veo của bé không rời khỏi Jacob trong cái mớ ký ức hỗn độn đó. Tôi cảm nhận được một điều mới lạ trong dòng ký ức đó - không hẳn là sự che chở, đúng hơn là sự sở hữu - khi con bé nhìn Jacob. Tôi có một ấn tượng rõ ràng là bé vui mừng khi Seth đã nhảy vào để ngăn việc tôi nhảy xổ đến cái cổ của Jacob. Con bé không muốn Jacob bị thương. Cậu ấy là của con bé.

“Thật tuyệt vời". Tôi rên rỉ. “Hoàn hảo"

“Đó là bởi vì cậu ta có vẻ dễ xơi hơn tất cả chúng ta". Edward cam đoan với tôi, cố tỏ ra vẻ cứng rắn nhưng không giấu nổi sự phiền muộn.

“Em đã bảo với chị là con bé cũng thích em mà". Jacob trêu chọc từ bên kia căn phòng, đôi mắt vẫn nhìn Renesmee. Lời nói đùa của cậu ấy có một nửa là sự thật. Đôi lông mày níu lại vì căng thẳng của cậu ta vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Renesmee vỗ nhẹ vào mặt tôi một cách nôn nóng, mong chờ phản ứng của tôi. Một hình ảnh khác: Rosalie đang chải mái tóc xoăn của con bé. Điều đó thật dễ chịu.

Tôi nhìn Carlisle và chiếc thước dây, biết rằng con bé phải duỗi người ra và giữ yên lặng, điều đó không thú vị với con bé chút nào

“Có vẻ như con bé đang tua lại cuộn băng ký ức cho em xem". Edward bình luận.

Tôi nhăn mũi lại khi con bé gạt người đứng bên cạnh tôi ra. Mùi thơm bốc ra từ chiếc cốc sắt nào đó - được làm rất chắc chắn để tránh bị làm cho méo mó - khiến cho cơn khát lại chực trào lên trong cổ họng của tôi.

Rồi sau đó tay tôi bỗng nhiên bị khóa chặt vào sau lưng mình, và Renesmee thoát khỏi vòng tay tôi. Tôi không tranh luận với Jasper, chỉ nhìn vào khuôn mặt hoảng sợ của Edward “Em đã làm gì vậy?"

Edward nhìn vào Jasper đằng sau tôi, rồi nhìn vào tôi.

“Nhưng con bé nhớ rằng mình khát", Edward lẩm bẩm. Trán anh nhăn tít thành những vết hằn. “Con bé đang nhớ mùi vị của máu người"

Hai cánh tay của Jasper siết tay tôi chặt thêm. Một phần trong tôi nhận thức được rằng điều đó cũng không hẳn dễ chịu lắm, không kể đến sự đau đớn mà tôi sẽ cảm thấy nếu tôi vẫn còn là con người. Giờ đây nó chỉ có cảm giác bực bội. Tôi hoàn toàn có thể thoát khỏi Jasper, nhưng tôi không làm thế.

“Được rồi". Tôi đồng ý. “Và-"

Edward nhăn mặt với tôi trong giây lát. Rồi sau đó khuôn mặt anh giãn ra. Anh ấy cười lần nữa “Có lẽ là sẽ không có gì đâu. Lúc này chỉ có em là phản ứng hơi thái quá thôi. Jazz, bỏ cô ấy ra".

Hai cánh tay tôi được giải thoát, tôi vươn tới gần Renesmee ngay sau khi được tự do. Edward trao con bé cho tôi mà không hề lưỡng lự.

“Anh không thể hiểu được" Jasper nói “Anh không thể chịu được điều này"

Tôi nhìn một cách ngạc nhiên khi Jasper sải bước ra cửa sau. Leah lùi lại tạo thành khoảng cách với Jassper khi anh ấy sải bước rồi sau đó lao qua hồ.

Renesmee chạm vào cổ tôi, lặp lại những cảnh của cuộc khởi hành ngay sau đó, giống như đang chiếu lại vậy. Tôi có thể nhận thấy câu hỏi trong đầu con bé vang lên trong tôi.

Tôi đã sẵn sàng vượt qua cơn sốc với món quà nhỏ của con bé. Nó dường như là một phần hoàn toàn tự nhiên của con bé. Có lẽ bây giờ tôi đã là một trong những nhân vật siêu nhiên. Tôi sẽ không bao giờ là một người đa nghi nữa

Nhưng có chuyện gì không ổn với Jasper?

“Anh ấy sẽ quay lại". Edward nói, dù vì tôi hay là Renesmee. Tôi không chắc chắn lắm “ Anh ấy cần được yên tĩnh một chút để thích nghi với sự không tưởng trong cuộc sống của mình" Một nụ cười toe toét đầy đe dọa trên môi anh.

Lại một kí ức con người mờ nhạt của tôi xuất hiện -Edward nói với tôi rằng Jasper sẽ cảm thấy tốt hơn về bản thân nếu tôi “có một thời gian khó khăn cho việc điều chỉnh" khi trở thành một ma cà rồng. Nó ở trong ngữ cảnh của cuộc thảo luận về việc sẽ có bao nhiêu người bị tôi giết trong năm đầu tiên “mới sinh"

“Anh ấy có giận em không?". Tôi hỏi nhỏ

Edward tròn mắt “Không. Tại sao anh ấy phải như vậy?".

“Thế tại sao anh ấy lại như thế?"

“Anh ấy khó chịu với bản thân mình chứ không phải em, Bella. Anh ấy đang lo lắng về lời tiên tri sẽ thành hiện thực, anh cho là em có thể nói"

“Như thế nào?", Carlisle hỏi trước khi tôi có thể hỏi điều tương tự

“Anh ấy đang tự hỏi liệu sự điên cuồng của ma cà rồng mới sinh có thực sự khó khăn như chúng ta luôn nghĩ, hoặc nếu, với sự tập trung đúng cách và thái độ đúng đắn, bất cứ ai cũng có thể làm như Bella. Thậm chí bây giờ - có thể anh ấy thấy khó khăn bởi anh ấy tin rằng điều đó rất tự nhiên và không thể tránh khỏi. Có lẽ nếu anh ấy trông đợi hơn vào bản thân mình thì anh ấy càng gây áp lực vào sự mong đợi đó. Em đang làm anh ấy nghi ngờ về rất nhiều giả thuyết đã ăn sâu vào anh ấy rồi,Bella ah"

“Nhưng điều đó không công bằng", Carlisle nói “ Mọi người đều khác nhau, mỗi người có những thử thách của chính mình. Có lẽ những gì Bella đang làm là thuận theo tự nhiên. Đó là khả năng của con bé, là món quà của sự siêu nhiên, có thể nói như vậy"

Tôi cứng người lại vì bất ngờ, Renesmee cảm thấy sự thay đổi ấy nên chạm vào tôi. Con bé nhớ lại những giây cuối và thấy thắc mắc

“Đó là một giả thuyết thú vị, và khá hợp lý", Edward nói

Tôi bỗng cảm thấy nỗi thất vọng nhen nhúm. Sao thế nhỉ? Không có khả năng tiên thị, không có khả năng tấn công dữ dội, ồ, hay ít nhất cũng kiểu như mắt nhìn tóe lửa. Không có khả năng nào hữu ích hay thú vị cả.

Rồi sau đó tôi nhận ra cái khả năng được phát triển mạnh lên sau khi thành ma cà rồng của tôi là gì. Cái “siêu sức mạnh" của tôi không có gì khác ngoài sự tự chủ khác thường ấy.

Dù sao thì tôi cũng đã có một món quà mà lẽ ra là không có gì cả.

Nhưng, hơn cả điều đó, nếu Edward đúng, thì tôi có thể vượt qua được điều mà tôi vẫn luôn sợ hãi.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không phải là một ma cà rồng mới sinh? Chắc chắn tôi sẽ không phải là cỗ máy giết người điên cuồng. Thế nếu tôi có thể ăn khớp với gia đình Cullens ngay từ ngày đầu tiên? Có lẽ chúng tôi không phải lẩn trốn ở một nơi nào đó xa xôi trong vài năm khi tôi “lớn lên"? Và nếu như, giống như Carlisle, tôi không bao giờ giết một người nào? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi có thể trở thành một ma cà rồng tốt ngay lập tức?

Tôi có thể được gặp Charlie.

Tôi thở dài ngay khi sự thật lướt qua hy vọng của mình? Tôi không thể gặp Charlie ngay bây giờ. Đôi mắt, giọng nói, gương mặt hoàn hảo của tôi. Tôi có thể nói gì với ông, tôi phải bắt đầu như thế nào bây giờ? Tôi lén vui mừng vì có vài lý do để giải thích cho sự trì hoãn của mình trong một thời gian cũng nhiều như việc tôi muốn tìm cách để giữ Charlie trong cuộc sống của mình. Tôi cảm thấy khiếp sợ trong lần gặp đầu tiên. Nhìn đôi mắt ông cứ như ông tiếp nhận khuôn mặt mới của tôi, làn da mới của tôi. Tôi biết ông sẽ rất sợ hãi. Kinh ngạc với lời giải thích mơ hồ sẽ được dựng lên trong đầu ông.

Tôi đủ nhát gan để cố đợi cả năm trời cho mắt mình dịu dần đi. Và ở đây tôi nghĩ mình sẽ không sợ hãi như khi quanh quẩn bên con người.

“Bố đã từng nhìn thấy cái gì giống với sự tự chủ như là một tài năng chưa?". Edward hỏi Carlisle. “Bố có thực sự nghĩ rằng đó là một món quà, hay chỉ là một sản phẩm của tất cả sự chuẩn bị của cô ấy?

Carlisle nhún vai “Nó giống một chút với cái mà Siobhan luôn luôn có thể làm, mặc dù cô ấy không gọi nó là một món quà"

“Siobhan, bạn của bố ở tổ chức phù thủy Irish ư?". Rosalie hỏi “Con không thấy cô ấy làm bất cứ cứ điều gì đặc biệt. Con nghĩ đó là Maggie, người có tài trong số họ"

Đúng vậy, Siobhan cũng nghĩ như thế. Nhưng cô ấy có cách quyết định mục tiêu của mình và sau đó hầu như-sẵn sàng biến nó thành sự thật. Cô ấy coi đó là một kế hoạch tốt. Nhưng ta luôn luôn ngạc nhiên nếu có gì hơn thế. Trong trường hợp đó, tính luôn cả Maggie. Liam thì hơi cục bộ, nhưng Siobhan muốn phát huy ưu điểm đó, và cô ấy đã làm được.

Edward, Calisle và Rosalie ngồi trên ghế, tiếp tục thảo luận. Jacob thì ngồi cạnh Seth bảo vệ, có vẻ buồn rầu. Nhìn cái cách mí mắt câu ấy rũ xuống, tôi chắc chắn cậu ấy đã thiếp đi trong giây lát.

Tôi vẫn đang nghe, nhưng sự chú ý bị phân tán. Renesmee vẫn đang kể với tôi về ngày hôm nay của con bé. Tôi dựa vào bức tường cạnh cửa sổ, tay tôi tự động đung đưa con bé khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào mắt nhau.

Tôi bắt đầu hiểu ra tại sao mọi người lại chẳng có nhu cầu ngồi xuống. Tôi đang đứng rất thoải mái. Thoải mái như khi tôi thả lỏng hết chân tây trên một chiếc giường êm ái khi còn là con người vậy. Tôi biết mình có thể dứng như thế cả tuần mà không cần di chuyển và tôi sẽ cảm thấy thư giãn vào cuối tuần như ngày thứ nhất.

Họ chỉ ngồi theo thói quen. Con người thường chú ý những ai đứng hàng giờ liền mà không hề thay đổi tư thế. Thậm chí bây giờ, t ôi nhìn Rosalie đang lùa tay vào mái tóc và Carlisle thì bắt chéo hai chân. Chú ý những động tác nhỏ, thỉnh thoảng thay đổi đôi chút. Tôi sẽ phải để ý những gì họ làm và bắt đầu luyện tập. Tôi dồn lực sang chân trái. Trông tôi thật ngốc nghếch.

Chắc họ đang cố gắng dành cho tôi một chút thời gian ở một mình với đứa trẻ - càng một mình càng an toàn

Renesemee nói với tôi về mỗi phút xảy ra trong ngày, tôi đón nhận tình cảm từ những câu chuyện quen thuộc của con bé, nó muốn tôi biết mọi thứ nhỏ nhất của nó cũng như tôi muốn điều tương tự.

Con bé lo lắng rằng tôi đã bỏ lỡ vài thứ - như con chim sẻ bay quanh Jacob khi cậu ấy bế con bé. Hai người đứng bên cạnh mộ cái cây lớn, những con chim lại không dám đến gần Rosalie. Hoặc cái chất nhầy nhụa kinh khủng của trẻ con - mà Carlisle cho vào trong cốc của con bé, nó có mùi như là sự lên men. Hoặc bản nhạc Edward đã ngân nga cho con bé quá tuyệt vời. Renesmee miêu tả lại cho tôi hai lần. Tôi rất bất ngờ khi mình được sống lại những kỉ niệm, tĩnh lặng một cách hoàn hảo nhưng lại vẫn có cái gì đó chưa trọn vẹn. Tôi rùng mình. nhớ rằng thời gian chuyển đồi. Ngọn lửa ghê tởm-

Sau khoảng một giờ, những người khác vẫn chăm chú vào cuộc thảo luận của họ, Seth và Jacob ngáy đều đều trên đi văng - những câu chuyện kỉ niệm của Renesmee bắt đầu chậm lại. Chúng là những ký ức mờ ảo, đôi khi thoáng hiện rõ nét vài chi tiết trước khi hiện lên phần cuối. Tôi dịnh ngắt lời Edward trong sự hốt hoảng - liệu có điều gì đó tồi tệ với con bé không?Khi mí mắt của nó lim dim và khép lại. Con bé ngáp, đôi môi đỏ mỏng cong thành hình chữ O, và đôi mắt nhắm nghiền lại.

Bàn tay nó rơi khỏi khuôn mặt tôi khi nó chìm vào giấc ngủ - bầu mắt nó có màu nhợt nhạt của đám mây mỏng trước khi mặt trời mọc. Cẩn thận dể không làm thức con bé, tôi đưa bàn tay nó lên làn da mình và giữ nó ở đấy với sự tò mò. Đầu tiên, không có gì xảy ra cả, và sau đó vài phút, những màu sắc lung linh giống như một đàn bướm đang hiện lên từ suy nghĩ của con bé.

Như bị thôi miên, tôi nhìn vào giấc mơ của con bé. Không có câu chuyện nào. Chỉ có màu sắc, những hình dạng và những khuôn mặt. Tôi hài lòng bởi khuôn mặt tôi - cả hai mặt, con người kì dị và người bất tử duyên dáng - đều hiển hiện trong suy nghĩ của con bé. Nhiều hơn cả Edward và Rose. Nhiều bằng Jacob, tôi cố gắng lờ đi điều đó.

Lần đầu tiên, tôi hiểu Edward đã có thể nhìn tôi ngủ trong những đêm vô vị như vậy, chỉ để nghe tôi nói mơ. Tôi có thể ngắm Renesmee đang mơ mãi mãi.

Sự thay đổi trong giọng nói của Edward đã thu hút sự chú ý của tôi khi anh nói “Cuối cùng" và hướng cái nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm sâu thẳm, bên ngoài trời tối sẫm lại, nhưng tôi có thể nhìn xuyên qua bóng tối. Không còn gì bị giấu trong bóng tối, mọi thứ đã thay đổi màu sắc.

Leah,vẫn nhìn trừng trừng, rồi chị ta đứng dậy và đi đến bụi cỏ ngay khi Alice bước đến bỏ bên kia của con sông. Alice nhún nhảy trên cành cây như một vận động viên thể dục dụng cụ uyển chuyển, tay chạm vào những ngón chân trước khi chị ấy quăng mình qua dòng sông. Esme thì vẫn đang tiếp tục phục hồi căn nhà cổ. Trong lúc đó, Emmett nghịch nước, dồn lực đánh một cú mạnh khiến nước bắn tung tóe lên cửa sổ. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Jasper theo sát Emmett, khả năng kiềm chế của anh ấy rất tốt, thậm chí là không thể nhận thấy nữa.

Nụ cười toe toét trên gương mặt Alice quen thuộc một cách mơ hồ và kì cục. Mọi người đột nhiên cười với tôi - Esme dịu dàng, Emmett sôi nổi, Rosalie có chút tự cao, Carlisle tràn ngập sự bao dung và Edward thì đầy mong đợi.

Alice nhảy chân sáo vào phòng trước mặt mọi người. Chị ấy đưa tay ra phía trước với vẻ nôn nóng không thể giấu nổi. Trong lòng bàn tay chị ấy là chiếc chìa khóa bằng đồng mọi ngày với cái nơ lớn bằng vải satin màu hồng được thắt xung quanh nó.

Cô ấy cầm chiếc chìa khóa trước mặt tôi, tôi lập tức ôm chặt lấy Renesmee an toàn hơn trong tay phải của mình để tôi có thể mở tay trái ra. Alice thả chiếc chìa khóa vào đó.

“Chúc mừng sinh nhật!" cô ấy kêu lên

Tôi đảo mắt “Không ai tính sinh nhật vào ngày đầu tiên cả. Tôi nhắc chị ấy. “Sinh nhật đầu tiên của chị là sau một năm cơ mà, Alice"

Nụ cười toe toét của cô ấy trở nên tự mãn “Chúng tôi không tổ chức sinh nhật theo tuổi của ma cà rồng. Hôm nay là 13/9, Bella, Chúc mừng sinh nhật 19 tuổi".
Tác giả : Stephenie Meyer
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại