Twilight Series Tập 2: Trăng Non
Chương 21: Lời phán quyết

Twilight Series Tập 2: Trăng Non

Chương 21: Lời phán quyết

Chúng tôi bước ra một lối đi sáng rực nhưng không có ấn tượng gì đặc biệt. Những bức tường nhờ nhờ trắng, sàn nhà được lót tấm thảm xám loại thường. Trên trần là những bóng đèn huỳnh quang thông dụng được lắp đặt đều nhau. Nơi đây ấm hơn, và hiển nhiên là tôi cảm thấy dễ chịu hẳn. Sau khi đã mòn chân ở chốn ẩm thấp, tối tăm - nơi cống rãnh của ma-cà-rồng, tự nhiên đối với tôi, hành lang này thật sự phải nói là... quá đỗi tuyệt vời.

Có vẻ như Edward không có cùng một cảm nhận như tôi. Anh ném ánh mắt u ám về phía cuối hành lang dài, ở đó có một nhân vật đang đứng trước thang máy - nhân vật này có vóc người nhỏ nhắn, gần như ẩn mình trong chiếc áo choàng đen.

Anh dìu tôi tiến bước, Alice cũng nhanh nhẹn sóng bước bên cạnh tôi. Cánh cửa nặng trịch đằng sau chúng tôi cũng đồng thời kêu lên kẽo kẹt... khi được đóng lại, và tiếp theo đó là các âm thanh "cách cách..." vang rền... Then cửa đã được cài đâu vào đó.

Jane đang đứng ở chỗ thang máy, cả ba ma-cà-rồng nhà Volturi trở nên nhẹ nhõm thấy rõ. Họ hất áo choàng ra sau, những chiếc mũ trùm đầu cũng theo đà mà rớt xuống vai họ. Cả Felix và Demetri đều có nước da hanh hanh màu ôliu, kết hợp với màu nhợt nhạt trắng bệch, tạo thành một gam màu rất cổ quái. Mái tóc đen của Felix thì cắt ngắn, trong khi mái tóc của Demetri thì bồng bềnh thả xuống đến vai. Mống mắt của họ hầu như được viền một màu đỏ lè lẹt, rồi cái đường viền ấy tiến lên một chút nữa thì chợt thẫm lại, cho đến khi nó bao quanh đồng tử thì trở thành một màu đen huyền duy nhất. Đằng sau lớp áo choàng là những bộ quần áo đương đại, nhạt màu và không có đặc điểm rõ rệt. Tôi co rúm người vào một góc, nép chặt mình vào Edward. Bàn tay của anh vẫn không rời Jane lấy một giây.

Cái thang máy chỉ hoạt động một chút thì ngừng lại. Chúng tôi bước ra một căn phòng giống hệt như một khu vực tiếp tân sang trọng, toàn bộ các bức tường đều được đóng panô, sàn nhà được trải thảm màu xanh lục, dày cộp. Căn phòng không có cửa sổ, thay vào đó, khắp nơi đều treo những bức tranh đầy màu sắc về vùng quê xứ Toscana. Mấy chiếc ghế tràng kỷ bọc da được sắp đặt trông rất ấm cúng, trên mấy cái bàn láng o có đặt những chiếc bình bằng phalê, trong bình, có rất nhiều các loại hoa đủ màu sắc. Hương hoa ngào ngạt làm cho tôi bất giác nhớ đến nhà quàn.

Ở chính giữa phòng là một quầy tiếp tân bóng lưỡng, cao, làm bằng gỗ gụ; tôi trố mắt ra một cách ngớ ngẩn vì ngạc nhiên khi trông thấy một cô gái đang đứng ở sau quầy.

Cô gái có vóc người cao ráo, nước da ngăm và đôi mắt màu xanh lục. Chắc chắn cô sẽ rất đẹp... nếu ở bên những người khác - chứ không phải là ở đây. Bởi lẽ cô ta là một con người thực thụ, một con người đúng nghĩa như tôi đây. Tôi không thể đoán nổi lý do gì mà cô ta lại có thể ở đây, có thể tự nhiên quanh quẩn và hoàn toàn thoải mái bên ma-cà-rồng như vậy.

Cô gái nở nụ cười lịch sự, chào đón.

- Chào Jane - Cô gái lên tiếng. Gương mặt của cô không biểu lộ bất kỳ một sự ngỡ ngàng nào khi trông thấy gánh hát của Jane. Cô ta không hề ngạc nhiên khi thấy Edward, thấy bộ ngực mập mờ những tia sáng lấp loé dưới ánh đèn của anh, hay thậm chí là ngạc nhiên khi thấy tôi, tóc tai có phần rũ rượi và hình thể thì y như con mèo mới từ dưới sình hay hoặc dưới cống chui lên.

Jane gật đầu.

- Gianna.

Chúng tôi lại tiếp tục dấn bước qua mấy lần cửa đôi nữa.

Khi đi ngang qua quầy tiếp tân, Felix nháy mắt với Gianna, và cô gái đáp lại bằng tiếng cười khúc khích.

Cuối cùng, sau khi đã đi qua hết những lần cửa, chúng tôi lại đến một sảnh có quầy tiếp tân khác. Nơi đây, có một cậu bé da trắng, mặc bộ comlê xám óng ánh như hạt trai; có lẽ là người em song sinh của Jane. Mái tóc của người này đen hơn, đôi môi không đầy đặn, nhưng trông rất dễ thương. Cậu ta tiến lại phía tôi, mỉm cười, ôm chầm lấy người chị, nói như reo:

- Chị Jane.

- Alec - Jane lên tiếng đáp lại rồi ôm lấy cậu bé. Hai người họ hôn chào nhau. Sau đó, cậu bé đưa mắt nhìn khắp lượt chúng tôi.

- Các ngài cử chi đi "dẫn độ" một người, và chị đã đưa về được những hai... "rưỡi".

Cậu bé nhìn tôi và đưa ra lời bình phẩm:

- Làm tốt lắm.

Jane bật cười - tiếng cười hí hửng, khanh khách như tiếng trẻ con.

- Mừng ngươi trở lại, Edward - Alec chào anh - Trông ngươi khá hơn rồi đấy.

- Vâng, có khá hơn - Edward trả lời bằng một giọng ngang phè.

Tôi liếc nhìn gương mặt nặng nề của anh, lòng tự hỏi không biết trong những ngày qua, đương lúc anh khổ sở thì gương mặt ấy đã trông sầu thảm đến mức nào?

Alec bật cười hinh hích, tò mò nhìn tôi đang níu lấy Edward.

- Đây là nguyên nhân của mọi rắc rối à? - Cậu ta hỏi với âm điệu hồ nghi.

Edward chỉ đáp lại bằng một nụ cười khinh khỉnh. Rồi ngay sau đó, anh cứng người lại.

- Xi- rô hảo hạng đấy - Ở phía sau, Felix đột ngột lên tiếng một cách vu vơ. Edward quay phắt người lại, những tiếng gầm gừ khe khẽ bắt đầu bật lên từ lồng ngực của anh. Felix mỉm cười - hắn đưa tay ra, lòng bàn tay để ngửa, ngoắt ngoắt, khiêu khích Edward.

Bất chợt Alice xen vào, cô chạm vào tay anh trai mình.

- Thôi, bỏ đi anh - Alice nói như khuyên nhủ.

Cả hai anh em họ nhìn vào mắt nhau trong một lúc lâu. Tôi ước sao mình có thể nghe thấy được cuộc trao đổi ấy. Có lẽ là Alice vừa khuyên anh không nên gây hấn với Felix, bởi tôi thấy Edward hít vào một hơi thật sâu rồi quay sang Alec.

- Ngài Aro thấy ngươi, hẳn sẽ hài lòng lắm - Alec nói tiếp như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

- Đừng để đức ngài phải chờ - Jane lên tiếng nhắc nhở.

Edward gật đầu ngay tắp lự.

Alec và Jane, tay trong tay, dẫn đường cho chúng tôi tiến vào một hành lang khác, hành lang này được trang trí vô cùng công phu. Liệu rằng lần này sẽ có kết thúc được không?

Cả hai không để tâm đến những cánh cửa ở cuối hành lang - những cánh cửa đều được mạ vàng - mà dừng lại ở ngay giữa đường, kéo một tấm panô ra, để lộ một cánh cửa gỗ. Cửa không khoá. Alec mở cửa cho Jane.

Tôi chỉ muốn kêu lên khi Edward dìu tôi bước vào một chốn mới. Lại là những phiến đã lót đường y như ở quảng trường, vẫn là một ngõ hẹp và hệ thống cống rãnh. Vẫn lại là nơi tối tăm và lạnh lẽo.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến một tiền sảnh, tiền sảnh không lớn lắm, nhưng dẫn vào một căn phòng sáng sủa, thênh thang, lồng lộng, tròn vành vạnh, hệt như một toà tháp trong lâu đài... mà cũng có khi là như thế thật. Trên cao hai tầng, những ô cửa sổ dài hắt những tia ánh sáng mặt trời hình chữ nhật lên nền đá ở bên dưới. Không hề có ánh sáng nhân tạo. Những vật dụng làm bằng gỗ duy nhất có trong phòng chính là vài chiếc ghế đồ sộ to như ngai vàng của hoàng đế, được sắp đặt cách quãng đều nhau và cong theo mấy bức tường đá. Ở ngay chính giữa căn phòng, có hơi lõm xuống một chút, là một ống dẫn nước khác. Tôi ngờ ngợ, không biết đây có phải là một lối đi nữa của họ hay không, giống như cái miệng cống ở trên đường.

Căn phòng... không hề vắng người. Một số ít người đang tụ tập trò chuyện với nhau, xem chừng thoải mái lắm. Những tiếng thì thầm khe khẽ, những giọng nói êm dịu nghe như tiếng hát thoang thoảng trong không gian. Hai người phụ nữ da trắng trong bộ đầm mùa hè chợt ngừng cuộc nói chuyện, cả hai đang ở giữa luồng sáng, và, giống y hệt như hai lăng kính, làn da của họ hắt anh sáng bảy sắc lên những bức tường màu hung đỏ xung quanh.

Chúng tôi bước vào phòng, ngay tức khắc, tất cả mọi gương mặt thanh tú đều quay lại nhìn vào "đoàn hát" chúng tôi. Đa số những người bất tử đều mặc quần tây, áo sơmi dài tay và cài cúc kín cổ - những thứ tạm thời bảo vệ thân phận của họ trước "công cụ chiếu yêu". Một người đàn ông lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng vừa bao trùm - ông ta mặc một chiếc áo choàng đen như mực, và dài quét đất - nhìn ông ta, thoạt đầu, tôi cứ đinh ninh rằng mái tóc dài, đen óng ả của ông ta chính là chiếc mũ trùm đầu.

- Ôi Jane, cô bé đáng yêu của ta, con đã quay trở lại rồi! - ông ta thốt lên những lời này trong nỗi hân hoan, nhưng âm điệu giọng nói lại nhẹ như gió thoảng.

Nói xong, ông ta tiến lên trước, cử động mềm mại một cách kỳ lạ đến độ miệng tôi há hốc ra lúc nào không hay, còn đôi mắt của tôi thì mở tròn xoe một cách ngớ ngẩn. Ngay cả với Alice, cô bạn có tướng đi uyển chuyển như đang múa, cũng không thể sánh bằng ông ta được.

Khi con người đặc biệt đó lướt đến gần hơn, tôi càng kinh ngạc hơn nữa khi nhìn thấy gương mặt của ông ta. Không giống như những gương mặt trẻ có vẻ đẹp thần thánh ở xung quanh người đàn ông này (ông ta không một mình tiến lại phía chúng tôi, mà có thêm một số người theo sau ông ta, và vài người trong số họ vượt lên trước trong tư thế phòng bị của những vệ sĩ). Tôi không thể khẳng định rằng gương mặt của con người đặc biệt ấy là một gương mặt đẹp, hay là một gương mặt bình thường. Nhưng tôi có thể đoan chắc rằng từng nét trên gương mặt ấy là hoàn hảo. Tuy nhiên, dưới con mắt của tôi, ông ta hoàn toàn khác với những ma-cà-rồng ở bên cạnh. Làn da của ông ta trắng toát, trắng như củ hành và trông rất mềm mại (một sự tương phản màu sắc rõ rệt với mái tóc đen dài ôm quanh gương mặt của ông ta). Bất giác trong tôi bỗng dâng lên một mong muốn kỳ lạ và đáng sợ: tôi muốn chạm tay lên má của ông ta, để xem làn da ấy có mềm hơn làn da của Edward hay Alice không, hay nó sẽ mìn mịn kiểu như phấn. Nhưng cũng không khác những ma-cà-rồng đang có mặt ở xung quanh, đôi mắt của ông ta óng ánh đỏ, song là một màu đỏ dìu dịu và đùng đục; không rõ thị lực của ông ta... có vì vậy mà giảm hay không?!

Con người đặc biệt đó lướt đến chỗ Jane, ôm ghì lấy gương mặt của cô ta bằng đôi bàn tay mảnh khánh như giấy, và một cách nhẹ nhàng, ông ta hôn phớt lên đôi môi đầy đặn của Jane, sau đó, lại lùi xuống một bước.

- Dạ vâng, thưa Đức ngài - Jane mỉm cười; cử chỉ này khiến cô ta giống hệt như một đứa trẻ con đáng yêu - Con đã đưa được hắn đến cho ngài, còn sống nguyên, như ngài mong muốn.

- Ôi Jane - "Đức ngài" kia cũng mỉm cười đáp lại - Con lúc nào cũng làm cho ta thoải mái.

Vừa dứt lời, ông ta đưa ngay cặp mắt " đầy sương mù" về phía chúng tôi, nụ cười chợt rạng rỡ - gương mặt lộ rõ vẻ ngây ngất.

- Cả Alice và Bella nữa này - "Đức ngài" hoan hỉ nói, kèm theo một tràng pháo tay đầy phấn khích - Ngạc nhiên thật đấy! Tuyệt vời!

Sững sờ, tôi trố mắt nhìn ông ta, cái cách ông ta gọi tên tôi mới thân tình làm sao, cứ như thể chúng tôi là những người bạn cũ tình cờ gặp lại nhau vậy.

Chợt "đức ngài" quay sang tay "chúa ngục" to lớn của chúng tôi.

- Felix, tử tế một chút xem nào, với lại, ngươi đi thông báo cho các anh em của ta hay rằng khách đã đến rồi nhé. Ta dám đoan chắc họ không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu.

- Vâng, thưa đức ngài - Felix gật đầu ngay lập tức, rồi hắn biến mất vào đúng con đường mà chúng tôi đi để đến đây.

- Ngươi hiểu rồi chứ, Edward? - "Đức ngài" quay sang mỉm cười với Edward, nụ cười vừa trìu mến, vừa có ý quở trách thường thấy ở một người ông trong gia đình - Ta đã nói với ngươi thế nào nhỉ? Ngươi không thấy vui vì hôm qua, ta đã không ban cho ngươi cái điều mà ngươi mong muốn phải không?

- Không, tôi rất vui, thưa ngài Aro - Anh trả lời, vòng tay của anh đang ôm ngang thắt lưng tôi xiết lại chặt hơn.

- Ta rất thích những kết thúc có hậu - Ông Aro thở dài - Những câu chuyện như thế thật là hay. Nhưng ta muốn được biết toàn bộ câu chuyện. Chuyện là sao vậy, hở Alice? - Vừa dứt lời, ông ta quay sang Alice, đôi mắt "mịt mù sương khói" toả đầy nỗi hiếu kỳ bám chặt lấy cô bạn của tôi - Có vẻ như anh trai của ngươi tin rằng năng lực của ngươi là tuyệt đối không có sự sai lầm, nhưng mà hình như có cái gì đó bị trục trặc.

- Ôi, còn lâu tôi mới đạt được cái gọi là "tuyệt đối không có sự sai lầm", thưa ngài - Cô bạn nở một nụ cười rạng rỡ. Trông Alice có vẻ như đang vô cùng thoải mái, ngoại trừ hai bàn tay đang nắm lại thật chặt kia - Như hôm nay ngài cũng đã biết rồi đấy, tôi vẫn cứ luôn phải đi sửa chữa những sai lầm do mình gây ra đó thôi.

- Ngươi khiêm tốn quá - Ông Aro lên tiếng quở trách - Ta đã được trông thấy rất nhiều những kỳ tích đáng ngạc nhiên của ngươi, phải nói rằng ta chưa bao giờ thừa nhận bất cứ một năng lực nào như là năng lực của ngươi cả. Rất tuyệt!

Nhanh như cắt, Alice liếc mắt sang Edward. Và ông Aro đã không hề bỏ sót chi tiết đó.

- Ta xin lỗi nhé, chúng ta biết về nhau không được chính đáng, phải không? Cũng tại ta có cảm giác như đã biết tường tận về ngươi rồi nên cứ tự nhiên mà nói tới vậy thôi. Thật ra hôm qua, anh trai ngươi đã giới thiệu ngươi cho chúng ta rồi, bằng một cách rất đặc biệt. Ngươi biết không, ta phải tạm mượn đến một ít năng lực đặc biệt của anh trai ngươi, chỉ tại ta bị giới hạn khả năng đó, còn cậu ta thì không - Ông Aro lắc đầu, giọng nói đượm màu "ghen tị".

- Nhưng luận về độ mạnh thì lại vượt trội theo... cấp số mũ - Edward bổ sung vào một cách cộc lốc, Rồi anh nhìn Alice, giải thích - Ngài Aro cần có sự tiếp xúc trực tiếp mới nghe được suy nghĩ, nhưng ngài lại nghe được nhiều hơn anh. Em cũng biết là anh chỉ nghe được những gì đang diễn ra trong đầu của em thôi mà, phải không? Còn ngài Aro thì có thể nghe được tất cả những gì tồn tại trong đầu của em.

Đôi lông mày thanh nhã của Alice nhướng lên gần như tức thì, còn Edward thì cúi đầu xuống.

Và cũng vậy, ông Aro đã không để lọt khỏi mắt hai cử chỉ đó.

- Nhưng giá mà có thể nghe được từ một khoảng cách khá xa - Ông ta tiếp tục lên tiếng, tay chỉ về phía anh và Alice, chỉ trong đúng một cái chớp mắt, ông ta đã đứng ngay bên cạnh hai người - ... Thì thật là tiện lợi.

Ánh mắt của "đức ngài" bất chợt hướng qua vai của chúng tôi. Cả Jane, Alec và Demetri, nãy giờ đang đứng im bên cạnh chúng tôi, nhất loạt quay đầu lại.

Tôi là người cuối cùng quay đầu lại phía sau. Felix đã trở lại, đằng sau hắn ta là hai người mặc áo choàng đen khác đang lướt tới. Cả hai đều rất giống ông Aro, một người thậm chí còn "sao y" luôn cả mái tóc đen mềm mượt của ông ta nữa. Người còn lại thì có mái tóc dài chấm vai, trắng như tuyết - đồng màu với gương mặt của ông ta. Gương mặt của họ y hệt nhau, và cũng có làn da mỏng như tờ giấy.

Bộ ba trong bức tranh của Carlisle như vậy là đã xuất hiện đủ bộ, từ hồi bức tranh được vẽ, tính tới nay, đã trải qua ba trăm năm, nhưng hình dáng của ba người họ vẫn không có gì thay đổi.

- Marcus, Caius, xem này! - Ông Aro ngân nga - Cuối cùng thì Bella vẫn sống, Alice cũng ở đây với cô gái! Chẳng phải như thế là rất tuyệt vời sao?

Cả hai nhân vật mới đến, chẳng có người nào tỏ vẻ gì cho thấy đó là điều tuyệt vời cả. Thậm chí, người đàn ông tóc đen có dáng vẻ rất chán nản, tựa hồ như hàng bao thiên niên kỷ qua, ông ta đã phải chịu đựng quá nhiều sự nhiệt tình, hồ hởi của người anh em Aro. Người có mái tóc bạch kim thì tỏ ra cáu kỉnh. Sự thờ ơ của cả hai nhân vật mới đến không hề làm cho Aro mất vui.

- Cũng phảo biết chuyện gì đã chứ - Giọng nói của ông Aro hệt như một giọng hát thánh thót.

Ma-cà-rồng tóc bạch kim bỏ đi, tiến thẳng tới một chiếc ghế gỗ. Mà- cà- rồng còn lại vẫn đứng ở bên cạnh Aro, ông ta nhẹ nhàng đưa tay ra, thoạt đầu, tôi nghĩ là ông ta muốn bắt tay ông Aro. Nhưng ông ta chỉ chạm nhẹ vào lòng bàn tay của ông Aro, rồi bỏ tay xuống ngay tức khắc. Ông Aro nhướng một bên lông mày đen nhánh lên. Và thật lạ lùng, tôi không hiểu làm thế nào mà làn da mỏng như giấy kia lại không hề có một nếp nhăn.

Edward khụt khịt mũi, Alice nhìn anh như thầm hỏi.

- Cảm ơn Marcus - Ông Aro trả lời - Chuyện này thật sự thú vị đấy.

Và chỉ sau đó một giây, tôi nhận ra được rằng ông Marcus đã truyền suy nghĩ của mình sang cho ông Aro.

Nhưng ông Marcus chẳng có một biểu hiện nào cho thấy rằng điều ông ta đang nghĩ đến là thật sự thú vị cả. Bước chân của ông ta nhẹ thênh khi rời khỏi chỗ vừa đứng gần ông Aro, để đến chỗ của ông Caius - đang ngồi ở mé tường. Hai ma-cà-rồng khác lẳng lặng đi theo ông ta - có lẽ họ là lính, như tôi đã đoán từ trước. Hai người phụ nữ mặc bộ đầm mùa hè cũng tiến đến, đứng bên cạnh ông Caius, dáng vẻ của họ lạnh lùng nhưng thái độ đầy sự phòng bị cũng y hệt như vậy. Nghĩ đến việc ma-cà-rồng cũng cần có người bảo vệ không khỏi khiến tôi muốn bật cười,... hay là họ dễ bị tổn thương vì làn da của họ quá mỏng chăng?

Ông Aro vẫn tiếp tục lắc đầu.

- Ngạc nhiên thật đấy - Ông ta thốt lên - Thật là quá đỗi ngạc nhiên.

Alice thoáng buồn vì không hiểu rõ cớ sự. Edward bèn quay sang em gái thì thầm rất nhanh vài câu.

- Ngài Marcus nhìn thấy được các mối quan hệ. Ngài ngạc nhiên trước tình cảm mãnh liệt của anh và cô ấy.

Ông Aro mỉm cười.

- Tiện lợi thật - Ông ta tự tâm đắc với chính mình, rồi quay sang nói với chúng tôi - Ta có thể đoan chắc với các ngươi rằng Marcus khá ngạc nhiên.

Tôi đưa mắt nhìn sang Marcus, gương mặt của ông ta đang khựng lại, phải, tôi tin điều đó.

- Tới giờ cũng khó mà giải thích - Ông Aro trầm ngâm, chú mục vào cánh tau của Edward đang ôm chặt lấy tôi. Thật khó mà theo được dòng tư tưởng lộn xà lộn xộn của ông Aro. Khó thì khó vậy nhưng mà... vẫn phải cố theo - Sao ngươi có thể đứng gần cô bé đó được như vậy?

- Không nỗ lực thì không thể được đâu, thưa ngài - Edward trả lời một cách điềm tĩnh.

- Nhưng mà vẫn còn... ừm đúng là la tua cantante! Thật lãng phí làm sao!

Edward phá ra cười nhưng chẳng có vẻ gì gọi là vui vẻ cả.

- Tôi lại nghĩ đó là cái giá.

Ông Aro nhìn anh một cách hoài nghi.

- Một cái giá quá cao.

- Nhưng tôi đã chọn.

Ông Aro phá ra cười khanh khách.

- Nếu như ta không lần ra hơi cô bé trong ký ức của ngươi, hẳn ta sẽ không thể nào tin được rằng trên đời này lại có người sở hữu một loại máu hấp dẫn đến như thế. Ta chưa lần nào có được cảm xúc này. Hầu hết những kẻ như chúng ta đều sẽ đánh đổi mọi thứ vì cái thứ máu quý giá đó, thế mà ngươi...

- Lại lãng phí nó - Edward hoàn tất câu nói của ông ta, giọng nói của anh lúc này mang đầy vẻ chế nhạo.

Ông Aro lại bật cười.

- Ôi, ta nhớ đến anh bạn Carlisle của ta làm sao! Người làm ta nhớ đến cậu ấy... chỉ có điều là cậu ấy không có nổi xung thiên lên như vậy.

- Carlisle vượt hẳn tôi ở nhiều mặt, thưa ngài.

- Chưa bao giờ ta cho rằng chuyện gì Carlisle cũng có thể tự chủ được, và ngươi đang làm cho bố của mình xấu hổ đấy.

- Không có chuyện đó đâu - Edward sốt ruột trả lời, cơ hồ như thể anh đã quá mệt mỏi với những kiểu mào đầu như thế này. Điều đó làm cho tôi càng cảm thấy sợ hơn; tôi không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng mường tượng xem anh đang hình dung đến điều gì...

- Ta lấy làm hài lòng trước thành công của cậu ấy - Ông Aro trầm ngâm nghĩ ngợi - Ký ức của ngươi về cậu ấy quả thật là món quà vô giá đối với ta, tuy rằng những ký ức ấy có làm cho ta vô cùng ngạc nhiên. Ta không hiểu được làm sao mà... nào, nói cho ta biết đi, về thành công của cậu ấy trên con đường dị giáo mà cậu ấy đã quyết định đi cho bằng được. Ta nghĩ rằng theo thời gian, cậu ấy sẽ yếu đi rất nhiều vì sự lãng phí đó. Ta đã nhạo báng suy nghĩ của Carlisle, khi cậu ấy thổ lộ rằng sẽ tìm người chia sẻ cái lối sống đi ngược lại bản ngã của mình ấy. Tuy nhiên, dù sao ta cũng lấy làm vui mừng vì mình đã sai.

Edward không buồn đáp lại.

- Nhưng còn sự kiềm chế của ngươi! - Ông Aro thở dài - Ta không ngờ trên đời này lại còn có một sức mạnh lớn đến như vậy. Để kháng lại được mùi hương quyến rũ đó, ngươi không chỉ một lần kềm chế là xong, mà phải cố đi cố lại, cố đi cố lại... nếu ta không tự nguyệm ra điều đó, ta cũng không bao giờ có thể tin nổi đâu.

Edward im lặng nhìn vẻ mặt thán phục của ông Aro, không hề biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Tôi đã quen thuộc lắm với cái gương mặt ấy - thời gian chẳng thể nào thay đổi được điều này - đủ để biết phía sau vẻ mặt ấy là cả một nội tâm đang sôi sục. Tôi nỗ lực giữ cho nhịp thở của mình điều hoà thật đều.

- Ôi, chỉ cần nhớ lại việc con người bé nhỏ kia đã hấp dẫn ngươi ra sao... - Ông Aro phá ra cười khanh khách -... là ta lại thấy khát rồi. Edward tức thì đông cứng người lại.

- Đừng có mất bình tĩnh như thế - Ông Aro trấn an anh - Cô gái sẽ không làm sao đâu. Nhưng ta tò mò quá, về một chuyện vô cùng đặc biệt - Đôi mắt của ông ta chợt chuyển hướng sang tôi, nhìn tôi bằng một cái nhìn thích thú - Được không? - Ông ta hỏi một cách hiếu kỳ, đoạn đưa một tay lên.

- Ngài cứ hỏi cô ấy đi - Edward đáp lại bằng một giọng ngang phè.

- Tất nhiên là thế rồi, ôi, ta thật là khiếm nhã làm sao! - Ông Aro nói - Cô Bella - Ông ta gọi đích danh tôi - Tôi cứ bị ám ảnh về nỗi cô là người duy nhất không chịu sự tác động của năng lực Edward... Ngoại lệ này thật là thú vị! Tôi đang tự hỏi, vì năng lực của chúng tôi rất giống nhau, nên cô có thể vui lòng cho phép tôi thử được không, để xem cô có phải cũng là một ngoại lệ của tôi chăng?

Tôi ngước nhanh mắt lên nhìn anh, kinh hãi. Dù rằng lời đề nghị của ông Aro rất lịch sự, tôi cũng không tin rằng mình còn có sự lựa chọn nào khác. Tôi kinh hoàng trước cái ý nghĩ sẽ phải để cho ông ta chạm đến người của mình, nhưng đồng thời tôi cũng hồi hộp làm sao trước cái mong muốn ngoan cố là được cảm nhận cái làn da của ông ta.

Edward gật đầu khích lệ tôi - bởi lẽ anh cũng tin chắc rằng ông Aro sẽ không làm tôi bị thương, hay bởi lẽ chúng tôi không còn có sự lựa chọn nào khác? Tôi không biết nữa.

Tôi quay sang ông Aro, và một cách chậm rãi, đưa tay lên - run rẩy.

Ông ta tiến tới gần hơn, tôi tin rằng ông ta thật sự chỉ muốn thử. Nhưng làn da mỏng tang kia trông lạ quá, nó kỳ dị và khiến người ta phải hoảng sợ... Hốt nhiên tôi cảm thấy bất an trong lòng. Gương mặt của kẻ đối diện đang ngập tràn sự tự tin, hơn cả những gì mà ông ta đã nói ra ngoài miệng.

Ông Aro đưa tay ra, cơ hồ như muốn bắt tay tôi, để cho làn da rất mỏng manh của ông ta có thể chạm được vào làn da của tôi. Làn da ấy thật ra lại cứng, nhưng sao tôi lại có cảm giác như nó rất giòn và dễ vỡ vụn chứ không hoàn toàn như đá granit - và làn da ấy lạnh hơn tôi tưởng.

Đôi mắt lờ mờ của ông Aro như mỉm cười với tôi, ghim chặt lấy tôi, không để tôi có cơ hội nhìn sang hướng khác. Đôi mắt ấy thôi miên người ta một cách kỳ lạ và khó chịu.

Cuối cùng, tôi đã có thể quan sát toàn bộ gương mặt của ông Aro. Sự tự tin chợt dao động, bắt đầu ngờ ngợ, và cuối cùng là hoài nghi hoàn toàn, nhưng sau rốt, ông ta cũng điềm tĩnh đeo trở lại chiếc mặt nạ thân thiện.

- Rất thú vị - Ông Aro lên tiếng, khẽ buông tay tôi ra và bước lùi lại.

Tôi lại liếc vội mắt lên nhìn Edward, vẻ mặt của anh vẫn điềm tĩnh, nhưng hình như đang giấu giếm một chút đắc ý thì phải.

Ông Aro vẫn tiếp tục lùi lại, gương mặt lộ rõ vẻ trầm tư. Ông ta im lặng, quét mắt nhìn một lượt bao quát cả ba chúng tôi. Rồi bỗng đột nhiên ông ta lắc đầu.

- Kẻ đầu tiên - Ông ta tự nói với chính mình - Ta tự hỏi không biết có phải cô bé đó cũng là ngoại lệ đối với những thuộc hạ tài giỏi của chúng ta không... Jane?

- Không! - Edward gầm lên. Nhanh như cắt, Alice ôm chặt lấy tay anh trai, ra sức ngăn lại. Nhưng anh đẩy cô bạn của tôi ra.

Jane mỉm cười với ông Aro, khuôn mặt của cô ta vô cùng tươi tắn:

- Vâng, thưa đức ngài.

Edward vẫn tiếp tục gầm ghè, tiếng gầm gừ liên tục thoát ra từ lồng ngực của anh, anh chú mục vào ông Aro bằng ánh mắt hiểm ác. Cả căn phòng chìm trong im lặng, ai cũng trố mắt nhìn anh, không dám tin vào mắt mình, cơ hồ như thể anh đã hớ hênh nói phạm phải một điều gì đó không nên nói. Felix ngoác miệng ra cười toe toét, vẻ mặt vô cùng phấn chấn, hắn hồ hởi tiến lên phía trước một bước. Ông Aro lừ mắt nhìn hắn, lập tức hắn đông cứng người lại, nụ cười tươi rói bỗng chuyển thành ảm đạm.

Ông Aro nói với Jane:

- Ta đang tự hỏi, bé cưng, rằng Bella có phải là ngoại lệ của con không?

Tôi hoàn toàn có thể nghe thấy giọng nói dõng dạc của con người quyền uy này, tiếng nói đã át cả tiếng gầm gừ tức giận của Edward. Anh buông tôi ra, nhanh chóng di chuyển lên trước để che chắn cho tôi trước hàng loạt những cặp mắt "cú vọ". Như một bóng ma, ông Caius bất chợt xuất hiện, cùng đoàn tuỳ tùng của mình, ánh mắt quét một lượt khắp căn phòng, theo dõi "pha hồi hộp".

Jane nhẹ nhàng tiến đến chỗ chúng tôi, trên môi nở một nụ cười "ban phúc".

- Đừng anh! - Alice thét lên khi Edward bung mình về phía cô gái nhỏ nhắn.

Và trước khi tôi kịp định thần lại, trước khi bất cứ ai kịp nhảy vào giữa họ, và trước khi cả đám vệ sĩ của ông Aro kịp hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì, Edward đã đổ sụp người xuống đất.

Không một ai chạm vào anh, nhưng anh lại quằn quại đau đớn trên nền đá. Tôi nhìn anh trong nỗi hoảng hốt. Jane vẫn mỉm cười với anh, trong giây phút đó, tôi chợt hiểu ra tất cả. Rằng vì sao Alice lại đề cập đến những năng lực thần kỳ, rằng vì sao mọi người, ai nấy đều dè chừng Jane, và rằng tại sao Edward lại lao mình lên trước để cản cô ta trước khi cô ta kịp làm điều đó với tôi.

- Làm ơn thôi đi! - Tôi rít lên, căn phòng trống trải trong phút chốc vang đầy tiếng thét đinh tai nhức óc của tôi. Không kìm được lòng mình nữa, tôi lao mình vào giữa anh và Jane. Nhưng nhanh như cắt, Alice ôm cứng lấy tôi, mặc kệ những giằng co, giãy giụa của tôi. Trên nền đất lạnh, Edward đang co rúm người lại, nhưng tuyệt nhiên trên môi anh không hề có lấy bất cứ một âm thanh nào. Đau đớn lan toả khắp người tôi, đầu óc tôi muốn nổ tung khi phải chứng kiến cảnh anh bị hành hạ.

- Jane - Ông Aro ra lệnh bằng một chất giọng nhẹ nhàng. Cô gái nhỏ nhắn ngước ngay mắt lên, trên đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười hởi lòng hởi dạ, nhưng đôi mắt thì nheo lại vì thắc mắc. Khi Jane quay mặt đi, toàn thân của Edward trở nên bất đông.

Ông Aro nghếch đầu nhìn tôi.

Còn Jane thì đưa nụ cười "hiền lành" về phía tôi.

Nhưng tôi không quan tâm đến cô ta. Mối lo của tôi lúc này là anh. Tôi giãy giụa một cách vô vọng và yếu ớt trong vòng tay cứng như thép của Alice, tuyệt vọng nhìn anh.

- Anh ấy không sao đâu - Alice thì thầm cố trấn an tôi, nhưng giọng nói vẫn không sao giấu được sự căng thẳng. Trong lúc đó, Edward cũng vừa ngồi dậy, rồi đứng thẳng lên. Đôi mắt chúng tôi giao nhau, và tôi nhận ra rằng nỗi khiếp sợ hằn sâu trong đôi mắt hoàn mỹ ấy. Trải qua nỗi kinh hoàng vừa rồi, làm sao mà không sợ cho được, tôi thầm nhủ. Nhưng tôi chỉ vừa kịp nghĩ đến đó, anh đã quay phắt sang nhìn Jane, rồi trở lại nhìn tôi... gương mặt bỗng dịu lại, nhẹ nhõm.

Tôi cũng nhìn Jane, cô ta không còn cười nữa. Con người nhỏ nhắn ấy lừ mắt nhìn tôi, đôi quay hàm đanh cứng lại trong sự tập trung cao độ. Như một phản ứng tự nhiên, tôi co rúm người lại, chờ đợi một cơn đau.

... Nhưng...

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Edward lại đứng điềm nhiên bên cạnh tôi. Anh khẽ chạm vào tay Alice, cô bạn lại trả tôi cho anh.

Ông Aro bật cười khanh khách.

- Ha ha ha - Ông ta lại tuôn tiếp ra một tràng cười khác - Thật tuyệt vời!

Jane rít lên vì thất vọng, cô ta chồm người về phía trước như sắp sửa lao mình lên đến nơi.

- Đừng bực dọc như thế, cô bé - Giọng nói của ông Aro thật bùi ngùi ra chiều an ủi, không quên đặt kèm bàn tay trắng như thoa phấn lên vai cô gái - Cô gái đó là ngoại lệ của tất cả chúng ta.

Vành môi phía trên của Jane ấn mạnh vào răng, đôi mắt xoáy vào tôi đầy vẻ khinh ghét.

- Ha ha ha - Ông Aro lại cất tiếng cười ròn rã - Ngươi hay thật đấy, Edward ạ, có thể chịu đựng được điều đó. Ta tò mò... nên thử nhờ Jane, để xem phản ứng của Jane sẽ như thế nào - Ông ta lắc đầu thán phục.

Edward trừng mắt nhìn ông ta, lửa phẫn nộ đong đầy trong ánh mắt.

- Bây giờ ta phải làm sao với các ngươi đây? - Ông Aro thở dài.

Edward và Alice đông cứng người lại như hoá đá. Đây là giây phút anh và cô bạn đang chờ đợi. Còn tôi thì run rẩy như bị lạnh.

- Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ thay đổi quyết định, ta nói không sai chứ? - Ông Aro hỏi anh, song đôi mắt lại tràn đầy hi vọng - Năng lực của ngươi là một sự bổ trợ tuyệt vời cho cái gia đình nhỏ bé của ngươi mà.

Edward ngập ngừng. Ở bên kia, Felix và Jane đang lắc đầu lè lưỡi, so vai rụt cổ.

Có vẻ như anh cũng đang đắn đo từng lời lẽ của mình.

- Tôi nghĩ... tôi không thể... nhận lời ngài.

- Còn Alice? - Ông Aro tiếp tục hỏi, giọng nói vẫn đong đầy hy vọng - Có lẽ cô thích ở bên chúng tôi chăng?

- Cảm ơn ngài, nhưng e rằng tôi cũng không thể nhận lời ngài được - Alice bình tĩnh trả lời.

- Cuối cùng là cô, Bella? - Lần này, khi hỏi, ông Aro nhướng mày lên.

Bên cạnh tôi, Edward rít lên khe khẽ. Còn tôi thì ngây người nhìn ông Aro. Ông ta có đang đùa hay không? Ông ta đang ngỏ ý mời tôi... dùng bữa tối với ông ta thì phải? Chứ nếu không, sao lại...

Cuối cùng, ma-cà-rồng có mái tóc bạch kim - ông Caius - là người phá tan bầu không khí im lặng đến nghẹt thở ấy.

- Sao cơ? - Ông ta hỏi gặng ông Aro; giọng nói của ông ta, dù rằng không hơn gì một lời thì thầm, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được rõ sự ngang phè trong đó.

- Anh Caius, rõ ràng anh cũng thấy đó là năng lực tiềm ẩn kia mà - Ông Aro nhẹ nhàng trách cứ - Kể từ lúc chúng ta gặp Jane và Alec tới bây giờ, tôi chưa từng thấy một khả năng nào lại đầy hứa hẹn đến thế. Anh có thể tưởng tượng được là cô gái sẽ làm được những gì một khi đã trở thành người của bọn mình không?

Ông Caius quay đi, gương mặt đanh lại. Còn Jane, trong đôi mắt của cô ta đang ngùn ngụt những điều ám muội vì bị đem ra so sánh với một kẻ tầm thường là tôi.

Bên cạnh tôi, Edward cũng đang nổi đoá. Tôi hoàn toàn có thể nghe thấy được những tiếng "ùng ục" phát ra từ lồng ngực của anh, và cái âm thanh ấy đang chuẩn bị chuyển sang tiếng gầm ghè đáng sợ. Không, không thể nào để cho cái ngọn lửa giận ở trong anh sẽ lại làm hại anh lần nữa.

- Dạ không, xin... cảm ơn... ngài - Những lời nói của tôi không hơn gì một lời thều thào trong khẩn cấp, chúng vỡ oà trong nỗi sợ.

Ông Aro thở dài.

- Chậc, tiếc thật. Quả là lãng phí một tài năng.

Edward rít lên:

- Hoặc là gia nhập, hoặc là chết, có đúng như thế không, thưa ngài? Tôi đã lờ mờ nhận ra điều đó khi bị buộc phải đặt chân vào căn phòng này. Tôi cũng đã được biết khá tường tận luật của ngài rồi.

Giọng nói của anh khiến tôi ngạc nhiên. Đích xác đó là âm thanh của lửa hận, nhưng lời lẽ thì vô cùng cẩn trọng - cơ hồ như anh đã suy nghĩ, lựa chọn kỹ càng lắm rồi mới dám lên tiếng.

- Tất nhiên là không phải như vậy - Ông Aro hấp háy mắt, ngạc nhiên - Bọn ta họp ở đây, Edward, là để chờ Heidi trở về. Hoàn toàn không phải là vì chuyện của ngươi.

- Aro - Ông Caius rít lên - Luật là luật, chúng phải bị xử theo luật.

Edward lừ mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng.

- Luật như thế nào, thưa đức ngài tôn kính? - Anh hỏi gặng. Ắt hẳn anh cũng thừa biết ông Caius đang nghĩ gì, tuy nhiên, anh vẫn hỏi lại để buộc ông ta phải công khai nói thẳng ra.

Ông Caius chỉ ngón tay xương xẩu vào người tôi.

- Cô gái này đã biết quá nhiều. Ngươi đã làm lộ bí mật của chúng ta - Giọng nói của ông ta nhẹ hẫng, mong manh - mong manh như chính làn da của ông ta vậy.

- Ở chỗ của ngài cũng có vài con người thực thụ kia mà, thưa ngài - Edward "phủ đầu" một cách nhẹ nhàng. Và tôi nghĩ ngay đến cô gái ở quầy tiếp tân xinh đẹp đã nhìn thấy ban nãy.

Gương mặt của ông Caius nhăn lại vì một cảm xúc mới. Không hiểu đó có phải là một nụ cười hay không?

- Ừ - Ông ta thừa nhận - Nhưng khi bọn họ không còn hữu dụng đối với bọn ta nữa, họ nghiễm nhiên sẽ trở thành... nguồn sống của bọn ta. Còn ngươi thì tuyệt nhiên không có ý định này. Nếu cô gái đó phản bội bí mật của tất cả chúng ta, ngươi sẽ có xuống tay với cô gái đó không? Ta nghĩ rằng không - Ông Caius chế giễu.

- Thưa ngài, tôi sẽ không... - Tôi lên tiếng, chỉ là một lời thì thầm thôi. Nhưng ông Caius đã lừ mắt nhìn tôi, buộc tôi phải im lặng.

- Và ngươi cũng không muốn cô gái đó trở thành thành viên của bọn ta - Ông ta tiếp tục "phân tích" - Vì vậy, cô ta nghiễm nhiên là một "gót chân Asin" của chúng ta. Nội chỉ mỗi việc này thôi, cô gái đó đã không còn được quyền sống nữa rồi. Nếu ngươi muốn. ngươi cứ đi đi.

Edward thở mạnh.

- Ta nghĩ như thế đó - Ông Caius nói, bằng một giọng nói có phần thư thái. Gã Felix khẽ rướn người về phía trước, háo hức.

- Nếu ngươi không... - Ông Aro chợt cắt ngang câu chuyện. Có vẻ như ông ta không được vui với cái hướng đi của câu chuyện - Nếu ngươi không có ý định biến cô gái đó trở thành bất tử.

Edward bặm chặt môi lại, ngần ngừ một lúc trước khi lên tiếng trả lời:

- Thế nếu như tôi sẽ làm như vậy?

Ông Aro mỉm cười, vẻ tươi tỉnh lại xuất hiện.

- Thì có sao, ngươi tự do về nhà và gửi lời hỏi thăm của ta đến anh bạn Carlisle - Giọng nói của ông ta chợt ngập ngừng - Nhưng e rằng ngươi sẽ phải tuyên thệ điều đó đấy.

Dứt lời, ông ta giơ nhẹ tay lên.

Ông Caius, vừa nãy cáu bẳn là vậy, giờ đã dịu ngay xuống.

Đôi môi của Edward mím chặt đến mức chỉ còn một vết hằn. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi, và đôi mắt của tôi cũng nhìn anh thăm thẳm.

- Tuyên thệ đi, anh - Tôi thì thào - Em xin anh.

Chẳng lẽ điều đó lại ghê gớm vậy sao? Không lẽ anh thà chấp nhận cái chết chứ không chịu biến đổi tôi? Bụng tôi bỗng dưng quặn lại như vừa phải hứng chịu một cú đá đích đáng.

Edward nhìn tôi chằm chằm, trên mặt hằn đầy những nét khổ sở như đang bị tra tấn.

Alice bất chợt bước thẳng tới chỗ ông Aro. Tôi và anh cùng quay phắt lại nhìn theo. Bàn tay của cô bạn đưa lên.

Cô bạn không nói một lời nào.

Đám bảo vệ "lo xa", vội tiến lên trước để cản Alice, nhưng ông Aro phẩy tay, buộc cả đám phải lùi lại. Ông ta tiến lên trước, vẻ đầy háo hức và hiếu kỳ lộ rõ trong ánh mắt. Ông ta nắm lấy tay Alice.

Và rồi, ông ta khẽ cúi đầu, hướng mặt xuống cái nắ tay đó, nhắm đôi mắt lại, tập trung thần trí. Toàn thân Alice bất động, gương mặt ngây ra. Tôi nghe rõ tiếng hai hàm răng của Edward đang nghiến vào nhau.

Trong giây phút ấy, chẳng ai có bất cứ một cử động nào. Ông Aro đông cứng người lại. Từng giây, từng giây một trôi qua là mỗi lúc dây thần kinh chịu đựng của tôi lại càng thêm đông cứng. Không biết tình hình này sẽ kéo dài đến bao giờ, liệu chúng tôi còn phảo chịu đựng sự căng thẳng này bao lâu nữa? Hay lại sắp sửa nảy sinh thêm chuyện xấu gì đây - có thể đó sẽ là chuyện xấu thậm tệ, xấu hơn cả tình hình hiện tại?

Thời gian tra tấn cứ thế tiếp diễn, tiếp diễn... Bất chợt...

- Ha ha ha - Ông Aro đột ngột cất lên tiếng cười phá tan bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người, đầu ông ta vẫn chúi về phía trước, nhưng rất từ tốn, ông ta ngước mắt lên, đôi mắt ngập tràn sự tươi vui - Thật tuyệt vời!

Alice đáp lại bằng tiếng cười nhạt:

- Tôi rất vui vì ngài thích điều đó.

- Ta đã đươc thấy lại những gì ngươi đã thấy... đặc biệt là những chuyện còn chưa xảy ra! - Ông ta lắc đầu kinh ngạc.

- Nhưng nó sẽ xảy ra - Cô bạn của tôi nhắc lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh.

- Ừ, ừ, nhất định là thế rồi. Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Ông Caius thì có vẻ hậm hực thấy rõ - với nỗi hậm hực đó, chắc hẳn ông ta sẽ rất thông cảm với Felix và Jane.

- Này Aro... - Ông Caius phàn nàn.

- "Ngài" Caius kính mến - Ông Aro tươi cười cắt ngang - Xin "ngài" đừng để cho nỗi muộn phiền gặm nhấm tâm hồn của mình... "Ngài" hãy nghĩ đến những điều có thể xảy ra đi! Hôm nay, bọn họ không theo ta, nhưng ta có thể hi vọng vào tương lai. "Ngài" hãy tưởng tượng đi... chỉ một mình cô gái Alice trẻ trung này thôi cũng sẽ khiến cho cái gia đình bé nhỏ của chúng ta vui biết chừng nào rồi... Ngoài ra, tôi cũng đang hết sức tò mò đây, tôi muốn chờ xe Bella sẽ trở thành một chiến binh như thế nào? Xem ra, ông Aro đã bị thuyết phục hoàn toàn. Hình như ông ta vẫn chưa nhận ra rằng khả năng tiên thị của Alice là hoàn toàn chủ quan thì phải. Hôm nay, cô bạn vừa quyết định sẽ biến đổi tôi, chính điều đó đã tạo ra hình ảnh của ngày mai. Trong vô vàn những quyết định, thì quyết định của cô bạn tôi chỉ là một phần nhỏ tham dự vào, không thể không kể đến quyết định của những người khác có liên quan - trong đó có cả quyết định của Edward - điều có thể tác động sẽ khiến cho dự tính của Alice thay đổi, và vì vậy, tương lai có nhiều khả năng cũng sẽ bước sang một hướng khác.

Liệu rằng cái điều mà cô bạn của tôi mong muốn ấy có thực sự quan trọng đối với bản thân tôi không; nếu tôi trở thành ma-cà-rồng thì liệu có xảy ra điều gì bất trắc không, khi đó là điều mà Edward căm ghét nhất? Ngộ nhỡ anh thà chọn cái chết còn hơn là chấp nhânj việc tôi trở thành một nhân vật bất tử, muôn đời ở bên anh? Bất giác tôi kinh hãi, cảm nhận rõ mồn một rằng mình đang từ từ rơi xuống một vực thẳm, không có đường leo lên...

- Bây giờ chúng tôi đi được rồi chứ, thưa ngài? - Edward lên tiếng, giọng nói cực kỳ thản nhiên.

- Ừ, ừ - Ông Aro trả lời một cách vui vẻ - Nhưng nhớ đến chơi đấy nhé. Sẽ vui lắm đấy!

- Chúng ta cũng sẽ đến thăm các ngươi - Ông Caius cũng góp lời, đôi mắt của ông ta tự nhiên cụp xuống giống kiểu nhìn "nặng mi" của một con thằn lằn - để an tâm rằng các ngươi làm đúng như những gì đã hứa. Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không lãng phí thời gian đâu. Nên nhớ là sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu nhé.

Quai hàm của Edward nghiến chặt vào nhau, nhưng anh vẫn gật đầu một cách dứt khoát.

Ông Caius nở một nụ cười tự mãn rồi tiến về phía ông Marcus nãy giờ vẫn ngồi im, không màng đến "thế sự".

Gã Felix thì rên rỉ.

- À Felix - Ông Aro mỉm cười, tâm trạng vô cùng phấn khởi - Heidi sắp về đến đây rồi đấy. Cố chịu đựng một chút nữa đi.

- Ừm - Giọng nói của Edward chợt biến đổi - Vậy thì bọn tôi nên đi sớm một chút, sẽ hay hơn.

- Ừ Ông Aro đồng ý ngay tắp lự - Ý kiến hay đấy. Không thì sẽ dễ bị phiền phức. Nhưng dù sao, các ngươi cũng hay đợi ở bên dưới nhé, đợi đến tối đã, nếu được.

- Vâng, thưa ngài - Edward đồng ý, còn tôi thì co rúm người lại trước cái ý tưởng đợi đến hết ngày mới được "tháo cũi sổ lồng".

- À, còn đây nữa - Ông Aro nói tiếp, đồng thời ngoắt tay ra hiệu cho Felix. Không dám chậm trễ, Felix nhanh chân bước ngay đến. Ông Aro cởi chiếc áo choàng màu xám của gã, kéo ra khỏi vai, rồi quẳng nó cho Edward - Cầm lấy đi. Ngươi rất dễ bị chú ý.

Edward khoác chiếc áo vào người, kéo mũ chùm lên đầu.

Ông Aro thở dài, nhận xét:

- Nó rất hợp với ngươi.

Edward phá ra cười khúc khích, nhưng rồi nụ cười chợt tắt ngúm, anh ngoái đầu lại, nói:

- Cảm ơn ngày Aro. Chúng tôi sẽ chờ ở bên dưới.

- Tạm biệt những người bạn trẻ - Ông Aro đáp lại, đôi mắt của ông ta cũng chú mục vào cùng một hướng với đôi mắt của anh.

- Chúng ta đi thôi - Edward giục giã tôi và Alice.

Demetri ra hiệu cho chúng tôi đi theo, ông ta bước vào lối đi mà chúng tôi đã đến, nhưng xem ra lối thoát duy nhất đã... bị chặn.

Edward nhanh chóng kéo tôi vào sát người anh. Alice cũng nép sát vào người tôi, gương mặt của cô bạn sắt lại.

- Không kịp mất rồi.

Tôi nhìn xoáy vào cô bạn, kinh hãi, nhưng trên gương mặt của cô bạn chỉ đọng lại duy nhất một nỗi buồn sâu thẳm. Và... đó là lần đầu tiền trong đời, tôi được nghe thấy thứ giọng đó - một giọng nói cộc cằn, khoẻ khoắn... À không, rất khoẻ, từ bên ngoài tiền sảnh vọng vào:

- Chả thấy gì đặc biệt - Giọng nói "như nước vỡ bờ" của một người đàn ông oang oang khắp căn phòng.

- Xưa như trái đất - Giọng nói chán nản, the thé của một phụ nữ cất lên phụ hoạ.

Họ vừa dứt lời, một đám đông bỗng ùa qua cánh cửa bé nhỏ, lấp đầy cả căn phòng đá chật hẹp. Ông Demetri ra hiệu cho chúng tôi nhường đường. Cả ba chúng tôi, ai nấy đều nép hết mình vào bức tường buốt giá, lấy chỗ cho dòng người trẩy qua.

Hai người đi đầu, nghe giọng thì biết là người Mỹ, ngó dáo dác khắp một lượt căn phòng.

- Chào các vị! Chào mừng các vị đến thăm Volterra! - Tôi dễ dàng nhận ra được giọng nói của ông Aro đang lảnh lót trong toà tháp rộng lớn.

Tất cả những người còn lại, có lẽ cũng phải tới hơn bốn mươi người, bước thành hàng một theo sau cặp đi đầu. Nhiều người trầm trồ về cảnh quan y hệt như những du khách. Một vài người thậm chí còn bấm cả máy ảnh nữa. Một số người khác thì trông có vẻ thất vọng, cơ hồ như điều dẫn họ đến nơi này "hoá ra cũng chỉ có thế". Tôi đặc biệt chú ý đến một cô gái da đen bé nhỏ. Quanh cổ cô là một chuỗi tràng hạt, còn trên tay của cô là một cây thánh giá được nắm khư khư không lúc nào rời. Cô bước chậm hơn những người còn lại, dáng vẻ ngơ ngác; cuối cùng, cô cũng đánh bạo khều nhẹ một người, hỏi người ta bằng một thứ tiếng xa lạ. Nhưng dường như không một ai hiểu cô, giọng nói của cô mỗi lúc một run rẩy.

Edward kéo đầu tôi áp vào ngực anh, nhưng đã quá trễ. Tôi vừa hiểu được cớ sự.

Ngay khi cô gái da đen bé nhỏ vừa khuất dạng, Edward liền vội vã kéo tôi bước nhanh vào cánh cửa. Tôi nhận ra vẻ kinh hoàng đang hiện hữu trên gương mặt cua mình, những giọt nước mắt chợt tuôn chảy như suối.

Hành lang vàng rực được trang trí công phu hoàn toàn tĩnh lặng, trống trải... ngoại trừ sự hiện diện của một người phụ nữ đẹp lộng lẫy như tượng. Cô ta nhìn xoáy vào chúng tôi một cách hiếu kỳ... đặc biệt là tôi.

- Mừng bà trở về, thưa quý bà Heidi - Từ phía sau lưng chúng tôi, ông Demetri đột ngột lên tiếng.

"Bà" Heidi mỉm cười lơ đãng. Bà ta khiến tôi nhỡ đến Rosalie, dù rằng họ chẳng có nét gì giống nhau - chỉ vì cả hai đều quá đẹp, một vẻ đẹp trời ban, một vẻ đẹp không thể nào quên được. Và hình như mắt tôi không thể ngó sang chỗ khác.

Cách ăn mặc của bà ta càng làm tôn thêm vẻ đẹp đó: Đôi chân dài hiếm có trong đôi vớ dài, màu đen, càng nổi bật hơn bên dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn. Trên nữa là chiếc áo dài tay, cổ cao, bó sát vào người, được làm bằng chất nhựa dẻo, có màu đỏ. Mái tóc dài, màu gụ của bà ta cực kỳ óng ả; còn đôi mắt. đó là một đôi mắt lạ lùng, một đôi mắt tím - một màu mắt... là kết quả của đôi kính sát tròng xanh lợ... cố che đậy đôi mống mắt đỏ tía rợn người.

- Demetri - Bà ta đáp lời bằng một giọng nói êm mượt như tơ, trong lúc đôi mắt không ngừng đánh qua đánh lại giữa khuôn mặt của tôi và chiếc áo choàng xám của Edward.

- Một mẻ lưới bội thu, thưa quý bà - Ông Demetri buông lời ca tụng, hốt nhiên, tôi chợt hiểu ra cái ý nghĩa của bộ quần áo bó sát dễ đập vào mắt người ra kia... Bà ta không chỉ là kẻ quăng lưới, mà còn là một miếng mồi...

- Cảm ơn về lời khen - Bà Heidi nở một nụ cười đẹp mê hồn - Ngài không đến thưởng thức luôn sao?

- Tôi sẽ về ngay, thưa quý bà. Mong bà dành lại cho tôi chút ít.

Bà Heidi gật đầu đồng ý, đoạn lướt qua cánh cửa... sau cái nhìn tò mò cuối cùng dành cho tôi.

Edward rảo chân bước, ra sức dìu tôi đi thật nhanh... thật xa. Nhưng chưa kịp đến cánh cửa cuối hành lang, cánh cửa được trạm trổ công phu, đằng sau chúng tôi đã bắt đầu vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.
Tác giả : Stephenie Meyer
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại