[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng
Chương 41
Quán ăn của Clairol tại thành phố A là một nhà hàng rất có tiếng tăm, nhất là ở trong giới có địa vị khá cao. Tuy nó không lớn nhưng rất tinh tế, hơn nữa các món ăn ở đây là những món ăn nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới, nghe nói mấy năm trước Clairol từng chu du khắp thế giới học tập nấu nướng, thiên phú của bà rất cao nên còn sáng tạo thêm những nét đặc sắc của mình.
Nhờ vậy mà rất nhiều du học sinh hay là những người ngoại quốc đến thành phố A du lịch đều yêu nhà hàng này, trên một tờ báo ẩm thực nước ngoài đã từng bình luận, tiếng tăm của nhà hàng nhỏ này ở nước ngoài còn nổi hơn là ở trong thành phố, vì thế có rất nhiều khách du lịch đều cố ý đến đây ăn thử. Nghe nói, có mấy đầu bếp không phục cố tình tìm Clairol thi tài, bà chỉ nhướng mày buông một câu “Muốn thi với tôi thì tôi sẽ phải đồng ý à? Được thôi, hôm nào tôi tìm vài trăm tay đầu bếp đến cho người ta chọn cậu mà thi trước, xong rồi nếu như còn có khí lực thì tôi sẽ chơi đùa một chút với cậu." Rồi tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Cho nên nói, trong giới ẩm thực, danh tiếng của Clairol đúng là khen chê lẫn lộn.
Đương nhiên, nhà hàng nhỏ này sở dĩ có thể nổi tiếng như vậy, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là vị nữ chủ nhân xinh đẹp Clairol, nghe nói, tuy đây là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng xinh đẹp đến nỗi tất cả những người đàn ông đã từng gặp mặt bà đều không tin rằng đó là sự thật, bà còn là một người mẹ đơn thân rất có cá tính —— dùng cụm từ người tôn sung chủ nghĩa độc thân mà gọi bà có lẽ là chính xác nhất.
Nhà hàng của Clairol có vách tường ngăn giữa nhà bếp và sảnh lớn phía trước là một tấm kính thủy tinh trong suốt, nhờ vậy mà tất cả khách hàng mặc kệ là ngồi ở bất kỳ vị trí nào trong nhà hàng đều có thể quan sát rất rõ tất cả mọi công việc trong nhà bếp.
Ồ, không cần phải cảm thấy chuyện này là thừa thãi, thực ra thì bất kỳ một khách hàng nào từng đến đây đều công nhận rằng đây có thể coi như là một loại hưởng thụ, ít nhất thì việc này cũng giúp cho nhà hàng càng thêm độc đáo. Thậm chí nghe nói có một nhà hàng lớn từng âm mưu bắt chước điểm này nhưng đã thất bại thảm hại vì không phải bất kỳ ai cũng có thể giống như Clairol biến nấu ăn thành một loại nghệ thuật.(có bác Gordon Ramsay với Graham Elliot đó =v=)
Khi Atlas dẫn Edward đi vào nhà hàng thì chỉ vừa mới hơn tám giờ tối, đối với người Trung Quốc thích sống về đêm mà nói thì đây chính là thời điểm tuyệt vời nhất để dùng bữa.
Trong nhà hàng của Clairol không hề có cảnh tượng người người chen chúc bởi vì nó sẽ không phù hợp với thiết kế tinh tế của nhà hàng. Rất nhiều người nghĩ mãi mà không rõ vì sao Clairol có nhiều khách hàng như vậy nhưng lại không chịu đặt thêm mấy cái bàn hay là mở thêm chi nhánh; nhưng Atlas biết rõ vì Clairol từng chính miệng nói, người ta kiếm tiền là vì cuộc sống tốt đẹp, vậy vì sao lại phải làm cho cuộc sống của mình vì việc kiếm tiền mà trở nên bận rộn hơn, thậm chí không cách nào tự do mà hít thở một hơi?
Khi Atlas vì hiếu kỳ mà hỏi thì bà chỉ ngạc nhiên hỏi lại: “Sao nào? Cục cưng không đủ tiền à?"
Từ đó về sau Atlas không bao giờ hỏi đến những vấn đề ngớ ngẩn như vậy nữa ——Clairol là một người phụ nữ vô cùng tùy hứng, đương nhiên, ngươi cũng có thể nói bà là có chủ kiến.
Thiếu nữ mặc sườn xám đứng trước cửa nhà hàng hiển nhiên là nhận ra Atlas, khi nhìn thấy cậu thì liền cười đến hai mắt cong cong.
Atlas nhỏ giọng giới thiệu cho Edward: “Tất cả nhân viên ở đây đều ký hợp đồng lao động với Clairol, có chế độ trợ cấp và bảo hiểm hợp lý khác hẳn với mấy nhà hàng khác thuê nhân viên thì có thể tùy ý đuổi việc. Clairol đầu tư cho các cô ấy rất nhiều như về lễ nghi, trang phục, khả năng thưởng thức và cách đi đứng, bây giờ mà đem bất kì ai trong số các cô ấy ném lên sân khấu cho đi catwalk cũng vô tư. Mấy cô gái này đều là những người tốt nghiệp từ những trường nhỏ ra không tìm được việc, có mấy người thì từ nông thôn ra, bất quá Clairol không coi trọng những thứ này, thứ mà bà cần là…"
Atlas suy nghĩ rồi tổng kết: “Khí chất, Clairol cần mỗi người trong số các cô ấy có khí chất đặc biệt cho dù là khí chất do đào tạo mà có."
Atlas nhún vai: “Clairol nói bà thích như vậy và bà không cần những đồng lợi nhuận từ những người nhân viên tầm thường chỉ biết lao đầu vào làm việc."
Edward nhìn lướt qua hai cô gái phụ trách tiếp khách tại cửa ra vào, trang phục của họ thật ra cũng không thống nhất mà có vài điểm khác biệt nho nhỏ nhưng tổng thể thì rất hài hòa, điều này hiển nhiên có thể phụ trợ làm nổi bật khí chất riêng của từng cô gái.
Loại khí chất này khác hẳn với những người phụ nữ mà Edward từng gặp, càng thể hiện sâu sắc dấu ấn riêng của đất nước đã có hơn năm ngàn năm lịch sử.
Edward không khỏi cười gật đầu: “Đúng vậy, họ rất xuất sắc."
Atlas thì thầm vào bên tai Edward: “Thật ra cũng có mấy người sau khi hết hợp đồng muốn rời khỏi đây tự lập nhà hàng, tiếc là con đường thành công của Clairol đâu phải ai cũng bắt chước được. Clairol thường kiêu ngạo nói bà là độc nhất vô nhị." Atlas bật cười khi nói ra câu sau cùng.
Edward cũng bị cậu chọc cười, bất quá anh cũng cảm nhận được, so với việc coi bà là mẹ thì Atlas tựa hồ đã xem người phụ nữ đặc biệt kia là bạn thân của mình hoặc là một người thầy nhiều hơn.
Điều này làm cho Edward càng thêm tò mò về người phụ nữ kia, đồng thời cảm giác bất an cũng phai nhạt rất nhiều. Một người phụ nữ kỳ lại lại bốc đồng như vậy hiển nhiên không bị những quan niệm thông thường trói buộc, có lẽ sẽ không tính toán về thân phận của anh, ví dụ như đồng tính, ví dụ như… ma cà rồng.
Edward thoáng cái đã hiểu ra nguyên nhân tại sao Atlas lại giải thích cặn kẽ với mình những việc này, anh không kìm được mà siết chặt tay Atlas khiến cho cậu ngượng ngùng mỉm cười, cậu khẽ liếc nhìn hai cô gái kia bèn nhanh chóng rụt tay về.
Atlas dẫn Edward đi vào trong nhà hàng, hai người lén lút núp sau cái ghế, nhờ Atlas giới thiệu, Edward đã nhìn thấy Clairol đang ở sau tấm kính thủy tinh.
Đó đúng thật là một người phụ nữ xinnh đẹp, càng hiếm có chính là bà rất am hiểu cách thức để phô ra hết vẻ đẹp của mình.
Bà mặc trên người một chiếc áo bằng tơ tằm thêu hoa tinh xảo, tóc được bới cao bằng một chiếc trâm cài đính trân châu lộ ra cần cổ trắng như tuyết, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mỏng như tơ đính một hạt châu bằng ngọc thạch trượt trên xương quai xanh vô cùng mê người. Một đôi bàn tay trắn nõn thon dài, cánh tay ngọc mượt mà, trên cổ tay có đeo một chiếc chuông nhỏ bằng bạc, chỉ hơi cử động liền phát ra tiếng kêu thanh thúy êm tai. Mà nhờ thị lực của mình nên Edward mới phát hiện ra trên tay bà có phủ một đôi gang tay gần như vô sắc, có lẽ là nó được làm bằng vật liệu cách nhiệt để phòng ngừa bị dầu bắn lên.
Quả thật Atlas chưa từng nói ngoa, vẻ đẹp của Clairol như một thứ gia vị khiến cho đồ ăn ở đây ngon hơn một bậc.
Vừa mới vừa nghĩ như thế thì Edward liền bắt gặp ánh mắt của Atlas lén lút nhìn mình mang theo chút tự hào lẫn tự đắc, Edward không khỏi nhịn không được mà bật cười.
Edward từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, Esme, Alice và nhất là Rosalie, những người phụ nữ ma cà rồng này không có chỗ nào mà không phải là mỹ nhân, nhưng có lẽ là vì khác biệt văn hóa mà những người phụ nữ anh từng gặp không ai là có được khí chất như Clairol, tao nhã, kiêu ngạo, thoải mái tùy ý mà nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Giống như Edward từ sau khi quen Atlas từng cố ý học tập những thứ có liên quan đến Trung Quốc, ví dụ như thơ ca, cũng như việc không cách nào hiểu được tất cả những thứ hư hư ảo ảo kỳ diệu kia, cách tư duy bẩm sinh của một người dù sống hàng ngàn năm rất khó để thay đổi.
Khi anh và Atlas kết giao đã gặp không ít bất đồng tức cười, tỷ như anh từng cảm thấy 《 Lạc Thần Phú 》 quả thật rất vô lý, tỷ như cái gì mà “la miệt sinh trần", không phải là cuối cùng cũng dính một chân đầy tro sao? Có gì mà đẹp chứ? Atlas nghe xong thì ôm bụng cười lăn lộn bảo anh là đồ đầu gỗ.
(Nguyên câu là “lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần" – bước uyển chuyển đùa trên sóng lượn, tha thướt xiêm y phủ gót hài – miêu tả dáng đi của mỹ nhân Chân Lạc trong bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực, bác Kim Dung cũng từng đưa câu này vào trong “Thiên Long Bát Bộ" ^^ môn khinh công của Tiêu Dao mà cụ thể người xài là anh Đoàn Dự đó, cái câu “la miệt sinh trần" này có rất nhiều bản dịch, theo ta thì câu trên chưa dịch đúng ý lắm vì “trần -塵" ở đây có nghĩa là bụi, đại ý phải là không dính bụi trần thì đúng hơn, vì vậy mà Ed mới bảo là dẫm cả chân đầy tro)
Bất quá, sau này khi Edward thực sự hiểu được rồi thì mới dần dần cảm nhận được những cái hay ở trong đó.
Edward loáng thoáng cảm thấy, đây hẳn là cái gọi là chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả được bằng lời.
Clairol không hẳn là phải nấu nướng toàn bộ, huống hồ đã hơn tám giờ, thời gian bận rộn nhất đã qua rồi, Atlas và Edward ngồi chưa được bao lâu thì Clairol đã vọt ra từ cửa hông, nheo mắt cười ngoắc ngoắc tay với Atlas.
Atlas cúi đầu xuống thì thầm: “Biết ngay mà, bà phát hiện ra em rồi."
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng bồ câu kêu gù gù gù, một con bồ câu trắng béo mập kiêu ngạo cười to: 【 Ngu ngốc! Ngu ngốc! Đương nhiên đây phát hiện ra cậu từ lâu rồi, cậu vừa về đến nơi bọn này liền báo tin cho đại tỷ ngay! 】
Edward ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con bồ câu trắng mập ú đang dương dương đắc ý vỗ cánh nhìn bọn họ, đôi mắt đầy tò mò nhìn anh.
Trời biết tại sao anh lại nhìn ra được vẻ cười nhạo trên mặt con chim bồ câu, đại khái là vì anh ở chung với Atlas lâu quá chăng.
Edward kìm lòng không được day day thái dương, cảm thấy từ khi đến thế giới của Atlas, hết thảy mọi việc khiến cho anh cảm thấy rất không quen.
Atlas dẫn Edward đi theo con bồ câu mập ú ra ngoài thì thấy Clairol đã ngồi ở trong xe, lúc này bà với hình tượng khi còn ở trong nhà bếp hoàn toàn khác hẳn, tùy ý mặc một cái áo len mỏng, búi tóc cũng bị kéo xuống, một lọn tóc dài tùy ý rơi ở đầu vai, quả nhiên là tóc dài như lụa, bà lười biếng tựa trên lưng ghế trông như một chú mèo quý tộc vậy.
Con bồ câu trắng đậu lên vai Clairol, theo lời giới thiệu của Atlas thì đây là một con vật không biết xấu hổ ham ăn ham uống được họ cứu ra từ một bàn nhậu, tên là Cổn Cổn(lăn lăn) —— tên của nó hiển nhiên là do Atlas đặt, ý nghĩa là chủ nhân của cái tên này mập đến nỗi chỉ có thể lăn, bất quá con bồ câu béo kia kiên quyết không chấp nhận. Nhưng mà nếu như ngươi thật sự muốn gọi con bồ câu ú này ra thì dùng cái tên này tuyệt đối là nhanh nhất, điều kiện tiên quyết là ngươi không tính toán đến việc nó sẽ liều mạng với ngươi.
Ánh sáng trong bãi đỗ xe không tốt lắm, kính chắn gió vừa vặn phủ bóng tối bao trùm trên người Clairol khiến cho trong lòng Edward bất giác nhảy lên một cái.
Clairol ngược lại tỏ ra rất hiếu kỳ mà nhìn Edward, từ trên mặt xuống eo đến mông rồi xuống chân, cuối cùng lại lộn ngược trở về, tới tới lui lui mấy lần khiến cho Edward có cảm giác như có mấy con sâu đang bò khắp người —— trời biết tại sao một ma cà rồng lại có cảm giác như thế này!
Khóe miệng Atlas giần giật, cậu chui vào trong xe, roẹt một cái kéo tấm màn che nắng xuống ngăn lại tầm mắt Clairol nhìn Edward, bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Mẹ!"
Clairol lập tức ký đầu Atlas: “Đã nói là đừng có gọi người ta già như vậy, hoặc là gọi tên ta, hoặc là gọi chị."
Atlas yên lặng quay đi, đầu đầy sọc đen mà nói: “Vậy con gọi là em gái luôn cho gọn, mà mẹ có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn Edward có được không?"
Khóe môi Clairol cong lên, dùng ngón trỏ chọt chọt trán Atlas, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cảm khái nói: “Đồ đần! Chị đây là đang dùng ánh mắt điều tra giúp cưng đó!"
Atlas đột nhiên có một loại cảm giác không ổn nhưng vẫn nhịn không được mà phát ra vài tiếng nghi ngờ.
Quả nhiên, Clairol lập tức chỉ Edward ở bên kia tấm màn che, cười khe khẽ nói vào tai Atlas: “Cục cưng à, coi con đó, quả nhiên vẫn còn là một thằng nhóc, đã xuất ngoại một chuyến rồi mà vẫn chẳng khôn ra tí nào, ngây thơ quá. Chậc, nhìn là biết hai đứa còn chưa lăn lên giường rồi, cho nên chị đây sẽ giúp cưng coi trước năng lực của nó để tránh cho hai đứa sau này có cái gì không hài hòa, hối hận cũng không kịp! Nhớ ngày đó, ta chị đây chỉ cần liếc qua liền nhìn trúng cha cưng, thế nên mới có thằng nhóc thúi nhà mi đấy."
Atlas chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn mặt mũi gặp ai, mất cả buổi mới bụm mặt thì thào rên rỉ: “Clairol, con van mẹ, anh ấy nghe thấy được đấy…"
Mà ngoài xe, Edward rành mạch nghe được câu nói kia toàn thân cứng đơ yên lặng cảm khái: Atlas của anh rốt cuộc là như thế nào mới có thể lớn lên thành người như thế này được?!
Bất quá, dường như… có mẹ vợ như vậy, cảm giác…cũng không tệ lắm?
Kỳ thật, Edward rất muốn nói, con cũng muốn được hài hòa một lần lắm chứ, nhưng mà trước đây không có cơ hội!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Clairol nói: không cần phải sùng bái chị, chị đây là huyền thoại rồi!Ru: Chương này bạn edit mất hết cả nửa ngày đấy, vừa khó đọc lại còn thêm cái phần thơ với phú hại bạn phải đi đọc hết cả bài “lạc thần phú" rồi nghiền ngẫm hết nguyên bản dịch bài phú với nhai đi nhai lại bản raw mới edit được >.<
Nhờ vậy mà rất nhiều du học sinh hay là những người ngoại quốc đến thành phố A du lịch đều yêu nhà hàng này, trên một tờ báo ẩm thực nước ngoài đã từng bình luận, tiếng tăm của nhà hàng nhỏ này ở nước ngoài còn nổi hơn là ở trong thành phố, vì thế có rất nhiều khách du lịch đều cố ý đến đây ăn thử. Nghe nói, có mấy đầu bếp không phục cố tình tìm Clairol thi tài, bà chỉ nhướng mày buông một câu “Muốn thi với tôi thì tôi sẽ phải đồng ý à? Được thôi, hôm nào tôi tìm vài trăm tay đầu bếp đến cho người ta chọn cậu mà thi trước, xong rồi nếu như còn có khí lực thì tôi sẽ chơi đùa một chút với cậu." Rồi tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Cho nên nói, trong giới ẩm thực, danh tiếng của Clairol đúng là khen chê lẫn lộn.
Đương nhiên, nhà hàng nhỏ này sở dĩ có thể nổi tiếng như vậy, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là vị nữ chủ nhân xinh đẹp Clairol, nghe nói, tuy đây là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng xinh đẹp đến nỗi tất cả những người đàn ông đã từng gặp mặt bà đều không tin rằng đó là sự thật, bà còn là một người mẹ đơn thân rất có cá tính —— dùng cụm từ người tôn sung chủ nghĩa độc thân mà gọi bà có lẽ là chính xác nhất.
Nhà hàng của Clairol có vách tường ngăn giữa nhà bếp và sảnh lớn phía trước là một tấm kính thủy tinh trong suốt, nhờ vậy mà tất cả khách hàng mặc kệ là ngồi ở bất kỳ vị trí nào trong nhà hàng đều có thể quan sát rất rõ tất cả mọi công việc trong nhà bếp.
Ồ, không cần phải cảm thấy chuyện này là thừa thãi, thực ra thì bất kỳ một khách hàng nào từng đến đây đều công nhận rằng đây có thể coi như là một loại hưởng thụ, ít nhất thì việc này cũng giúp cho nhà hàng càng thêm độc đáo. Thậm chí nghe nói có một nhà hàng lớn từng âm mưu bắt chước điểm này nhưng đã thất bại thảm hại vì không phải bất kỳ ai cũng có thể giống như Clairol biến nấu ăn thành một loại nghệ thuật.(có bác Gordon Ramsay với Graham Elliot đó =v=)
Khi Atlas dẫn Edward đi vào nhà hàng thì chỉ vừa mới hơn tám giờ tối, đối với người Trung Quốc thích sống về đêm mà nói thì đây chính là thời điểm tuyệt vời nhất để dùng bữa.
Trong nhà hàng của Clairol không hề có cảnh tượng người người chen chúc bởi vì nó sẽ không phù hợp với thiết kế tinh tế của nhà hàng. Rất nhiều người nghĩ mãi mà không rõ vì sao Clairol có nhiều khách hàng như vậy nhưng lại không chịu đặt thêm mấy cái bàn hay là mở thêm chi nhánh; nhưng Atlas biết rõ vì Clairol từng chính miệng nói, người ta kiếm tiền là vì cuộc sống tốt đẹp, vậy vì sao lại phải làm cho cuộc sống của mình vì việc kiếm tiền mà trở nên bận rộn hơn, thậm chí không cách nào tự do mà hít thở một hơi?
Khi Atlas vì hiếu kỳ mà hỏi thì bà chỉ ngạc nhiên hỏi lại: “Sao nào? Cục cưng không đủ tiền à?"
Từ đó về sau Atlas không bao giờ hỏi đến những vấn đề ngớ ngẩn như vậy nữa ——Clairol là một người phụ nữ vô cùng tùy hứng, đương nhiên, ngươi cũng có thể nói bà là có chủ kiến.
Thiếu nữ mặc sườn xám đứng trước cửa nhà hàng hiển nhiên là nhận ra Atlas, khi nhìn thấy cậu thì liền cười đến hai mắt cong cong.
Atlas nhỏ giọng giới thiệu cho Edward: “Tất cả nhân viên ở đây đều ký hợp đồng lao động với Clairol, có chế độ trợ cấp và bảo hiểm hợp lý khác hẳn với mấy nhà hàng khác thuê nhân viên thì có thể tùy ý đuổi việc. Clairol đầu tư cho các cô ấy rất nhiều như về lễ nghi, trang phục, khả năng thưởng thức và cách đi đứng, bây giờ mà đem bất kì ai trong số các cô ấy ném lên sân khấu cho đi catwalk cũng vô tư. Mấy cô gái này đều là những người tốt nghiệp từ những trường nhỏ ra không tìm được việc, có mấy người thì từ nông thôn ra, bất quá Clairol không coi trọng những thứ này, thứ mà bà cần là…"
Atlas suy nghĩ rồi tổng kết: “Khí chất, Clairol cần mỗi người trong số các cô ấy có khí chất đặc biệt cho dù là khí chất do đào tạo mà có."
Atlas nhún vai: “Clairol nói bà thích như vậy và bà không cần những đồng lợi nhuận từ những người nhân viên tầm thường chỉ biết lao đầu vào làm việc."
Edward nhìn lướt qua hai cô gái phụ trách tiếp khách tại cửa ra vào, trang phục của họ thật ra cũng không thống nhất mà có vài điểm khác biệt nho nhỏ nhưng tổng thể thì rất hài hòa, điều này hiển nhiên có thể phụ trợ làm nổi bật khí chất riêng của từng cô gái.
Loại khí chất này khác hẳn với những người phụ nữ mà Edward từng gặp, càng thể hiện sâu sắc dấu ấn riêng của đất nước đã có hơn năm ngàn năm lịch sử.
Edward không khỏi cười gật đầu: “Đúng vậy, họ rất xuất sắc."
Atlas thì thầm vào bên tai Edward: “Thật ra cũng có mấy người sau khi hết hợp đồng muốn rời khỏi đây tự lập nhà hàng, tiếc là con đường thành công của Clairol đâu phải ai cũng bắt chước được. Clairol thường kiêu ngạo nói bà là độc nhất vô nhị." Atlas bật cười khi nói ra câu sau cùng.
Edward cũng bị cậu chọc cười, bất quá anh cũng cảm nhận được, so với việc coi bà là mẹ thì Atlas tựa hồ đã xem người phụ nữ đặc biệt kia là bạn thân của mình hoặc là một người thầy nhiều hơn.
Điều này làm cho Edward càng thêm tò mò về người phụ nữ kia, đồng thời cảm giác bất an cũng phai nhạt rất nhiều. Một người phụ nữ kỳ lại lại bốc đồng như vậy hiển nhiên không bị những quan niệm thông thường trói buộc, có lẽ sẽ không tính toán về thân phận của anh, ví dụ như đồng tính, ví dụ như… ma cà rồng.
Edward thoáng cái đã hiểu ra nguyên nhân tại sao Atlas lại giải thích cặn kẽ với mình những việc này, anh không kìm được mà siết chặt tay Atlas khiến cho cậu ngượng ngùng mỉm cười, cậu khẽ liếc nhìn hai cô gái kia bèn nhanh chóng rụt tay về.
Atlas dẫn Edward đi vào trong nhà hàng, hai người lén lút núp sau cái ghế, nhờ Atlas giới thiệu, Edward đã nhìn thấy Clairol đang ở sau tấm kính thủy tinh.
Đó đúng thật là một người phụ nữ xinnh đẹp, càng hiếm có chính là bà rất am hiểu cách thức để phô ra hết vẻ đẹp của mình.
Bà mặc trên người một chiếc áo bằng tơ tằm thêu hoa tinh xảo, tóc được bới cao bằng một chiếc trâm cài đính trân châu lộ ra cần cổ trắng như tuyết, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mỏng như tơ đính một hạt châu bằng ngọc thạch trượt trên xương quai xanh vô cùng mê người. Một đôi bàn tay trắn nõn thon dài, cánh tay ngọc mượt mà, trên cổ tay có đeo một chiếc chuông nhỏ bằng bạc, chỉ hơi cử động liền phát ra tiếng kêu thanh thúy êm tai. Mà nhờ thị lực của mình nên Edward mới phát hiện ra trên tay bà có phủ một đôi gang tay gần như vô sắc, có lẽ là nó được làm bằng vật liệu cách nhiệt để phòng ngừa bị dầu bắn lên.
Quả thật Atlas chưa từng nói ngoa, vẻ đẹp của Clairol như một thứ gia vị khiến cho đồ ăn ở đây ngon hơn một bậc.
Vừa mới vừa nghĩ như thế thì Edward liền bắt gặp ánh mắt của Atlas lén lút nhìn mình mang theo chút tự hào lẫn tự đắc, Edward không khỏi nhịn không được mà bật cười.
Edward từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, Esme, Alice và nhất là Rosalie, những người phụ nữ ma cà rồng này không có chỗ nào mà không phải là mỹ nhân, nhưng có lẽ là vì khác biệt văn hóa mà những người phụ nữ anh từng gặp không ai là có được khí chất như Clairol, tao nhã, kiêu ngạo, thoải mái tùy ý mà nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Giống như Edward từ sau khi quen Atlas từng cố ý học tập những thứ có liên quan đến Trung Quốc, ví dụ như thơ ca, cũng như việc không cách nào hiểu được tất cả những thứ hư hư ảo ảo kỳ diệu kia, cách tư duy bẩm sinh của một người dù sống hàng ngàn năm rất khó để thay đổi.
Khi anh và Atlas kết giao đã gặp không ít bất đồng tức cười, tỷ như anh từng cảm thấy 《 Lạc Thần Phú 》 quả thật rất vô lý, tỷ như cái gì mà “la miệt sinh trần", không phải là cuối cùng cũng dính một chân đầy tro sao? Có gì mà đẹp chứ? Atlas nghe xong thì ôm bụng cười lăn lộn bảo anh là đồ đầu gỗ.
(Nguyên câu là “lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần" – bước uyển chuyển đùa trên sóng lượn, tha thướt xiêm y phủ gót hài – miêu tả dáng đi của mỹ nhân Chân Lạc trong bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực, bác Kim Dung cũng từng đưa câu này vào trong “Thiên Long Bát Bộ" ^^ môn khinh công của Tiêu Dao mà cụ thể người xài là anh Đoàn Dự đó, cái câu “la miệt sinh trần" này có rất nhiều bản dịch, theo ta thì câu trên chưa dịch đúng ý lắm vì “trần -塵" ở đây có nghĩa là bụi, đại ý phải là không dính bụi trần thì đúng hơn, vì vậy mà Ed mới bảo là dẫm cả chân đầy tro)
Bất quá, sau này khi Edward thực sự hiểu được rồi thì mới dần dần cảm nhận được những cái hay ở trong đó.
Edward loáng thoáng cảm thấy, đây hẳn là cái gọi là chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả được bằng lời.
Clairol không hẳn là phải nấu nướng toàn bộ, huống hồ đã hơn tám giờ, thời gian bận rộn nhất đã qua rồi, Atlas và Edward ngồi chưa được bao lâu thì Clairol đã vọt ra từ cửa hông, nheo mắt cười ngoắc ngoắc tay với Atlas.
Atlas cúi đầu xuống thì thầm: “Biết ngay mà, bà phát hiện ra em rồi."
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng bồ câu kêu gù gù gù, một con bồ câu trắng béo mập kiêu ngạo cười to: 【 Ngu ngốc! Ngu ngốc! Đương nhiên đây phát hiện ra cậu từ lâu rồi, cậu vừa về đến nơi bọn này liền báo tin cho đại tỷ ngay! 】
Edward ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con bồ câu trắng mập ú đang dương dương đắc ý vỗ cánh nhìn bọn họ, đôi mắt đầy tò mò nhìn anh.
Trời biết tại sao anh lại nhìn ra được vẻ cười nhạo trên mặt con chim bồ câu, đại khái là vì anh ở chung với Atlas lâu quá chăng.
Edward kìm lòng không được day day thái dương, cảm thấy từ khi đến thế giới của Atlas, hết thảy mọi việc khiến cho anh cảm thấy rất không quen.
Atlas dẫn Edward đi theo con bồ câu mập ú ra ngoài thì thấy Clairol đã ngồi ở trong xe, lúc này bà với hình tượng khi còn ở trong nhà bếp hoàn toàn khác hẳn, tùy ý mặc một cái áo len mỏng, búi tóc cũng bị kéo xuống, một lọn tóc dài tùy ý rơi ở đầu vai, quả nhiên là tóc dài như lụa, bà lười biếng tựa trên lưng ghế trông như một chú mèo quý tộc vậy.
Con bồ câu trắng đậu lên vai Clairol, theo lời giới thiệu của Atlas thì đây là một con vật không biết xấu hổ ham ăn ham uống được họ cứu ra từ một bàn nhậu, tên là Cổn Cổn(lăn lăn) —— tên của nó hiển nhiên là do Atlas đặt, ý nghĩa là chủ nhân của cái tên này mập đến nỗi chỉ có thể lăn, bất quá con bồ câu béo kia kiên quyết không chấp nhận. Nhưng mà nếu như ngươi thật sự muốn gọi con bồ câu ú này ra thì dùng cái tên này tuyệt đối là nhanh nhất, điều kiện tiên quyết là ngươi không tính toán đến việc nó sẽ liều mạng với ngươi.
Ánh sáng trong bãi đỗ xe không tốt lắm, kính chắn gió vừa vặn phủ bóng tối bao trùm trên người Clairol khiến cho trong lòng Edward bất giác nhảy lên một cái.
Clairol ngược lại tỏ ra rất hiếu kỳ mà nhìn Edward, từ trên mặt xuống eo đến mông rồi xuống chân, cuối cùng lại lộn ngược trở về, tới tới lui lui mấy lần khiến cho Edward có cảm giác như có mấy con sâu đang bò khắp người —— trời biết tại sao một ma cà rồng lại có cảm giác như thế này!
Khóe miệng Atlas giần giật, cậu chui vào trong xe, roẹt một cái kéo tấm màn che nắng xuống ngăn lại tầm mắt Clairol nhìn Edward, bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Mẹ!"
Clairol lập tức ký đầu Atlas: “Đã nói là đừng có gọi người ta già như vậy, hoặc là gọi tên ta, hoặc là gọi chị."
Atlas yên lặng quay đi, đầu đầy sọc đen mà nói: “Vậy con gọi là em gái luôn cho gọn, mà mẹ có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn Edward có được không?"
Khóe môi Clairol cong lên, dùng ngón trỏ chọt chọt trán Atlas, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cảm khái nói: “Đồ đần! Chị đây là đang dùng ánh mắt điều tra giúp cưng đó!"
Atlas đột nhiên có một loại cảm giác không ổn nhưng vẫn nhịn không được mà phát ra vài tiếng nghi ngờ.
Quả nhiên, Clairol lập tức chỉ Edward ở bên kia tấm màn che, cười khe khẽ nói vào tai Atlas: “Cục cưng à, coi con đó, quả nhiên vẫn còn là một thằng nhóc, đã xuất ngoại một chuyến rồi mà vẫn chẳng khôn ra tí nào, ngây thơ quá. Chậc, nhìn là biết hai đứa còn chưa lăn lên giường rồi, cho nên chị đây sẽ giúp cưng coi trước năng lực của nó để tránh cho hai đứa sau này có cái gì không hài hòa, hối hận cũng không kịp! Nhớ ngày đó, ta chị đây chỉ cần liếc qua liền nhìn trúng cha cưng, thế nên mới có thằng nhóc thúi nhà mi đấy."
Atlas chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn mặt mũi gặp ai, mất cả buổi mới bụm mặt thì thào rên rỉ: “Clairol, con van mẹ, anh ấy nghe thấy được đấy…"
Mà ngoài xe, Edward rành mạch nghe được câu nói kia toàn thân cứng đơ yên lặng cảm khái: Atlas của anh rốt cuộc là như thế nào mới có thể lớn lên thành người như thế này được?!
Bất quá, dường như… có mẹ vợ như vậy, cảm giác…cũng không tệ lắm?
Kỳ thật, Edward rất muốn nói, con cũng muốn được hài hòa một lần lắm chứ, nhưng mà trước đây không có cơ hội!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Clairol nói: không cần phải sùng bái chị, chị đây là huyền thoại rồi!Ru: Chương này bạn edit mất hết cả nửa ngày đấy, vừa khó đọc lại còn thêm cái phần thơ với phú hại bạn phải đi đọc hết cả bài “lạc thần phú" rồi nghiền ngẫm hết nguyên bản dịch bài phú với nhai đi nhai lại bản raw mới edit được >.<
Tác giả :
Tư Đồ Yêu Yêu