[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng
Chương 32
Khi Isabella vừa vào viện không lâu thì tuyết bắt đầu rơi dày, thị trấn Forks lại đón một mùa tuyết rơi, trong thị trấn nhỏ mưa dầm quanh năm chuyển thành những bông tuyết rơi không ngừng.
Nhiệt độ thoáng cái liền giảm xuống, tuyết trắng phủ khắp nơi, xe quét tuyết bận rộn suốt cả ngày nhưng con đường dẫn vào trường học vẫn phủ một lớp tuyết dày.
Trong bầu không khí lạnh lẽo này, lễ Giáng Sinh lặng lẽ đến.
“Em nghĩ anh sẽ không thích đến những cái vũ hội như thế này, anh cũng thấy đó, ở đây hơi… quá ồn ào." Atlas mặc bộ đồ vest trắng như trân châu, trước ngực cài một cái nơ nhỏ, mái tóc hơi dài được cột lên bằng một dải lụa mỏng.
Khi chiếc xe Volvo của Edward ngừng lại, Edward vô cùng ga lăng mà bước xuống mở cửa xe cho Atlas, sau đó giữa không gian huyên nào thì thầm mấy lời đáng xấu hổ vào tai cậu —— Atlas hoài nghi anh đang muốn xem phản ứng của cậu cho nên vô luận như thế nào cậu vẫn bảo trì bình tĩnh khiến cho Edward hơi phiền muộn.
Khi hai người bọn họ vừa thấp giọng cãi nhau vừa đi qua cổng vòm của vũ hội, không ít thiếu nữ khẽ hô lên —— dưới sự áp bức của Alice, Atlas giống hệt như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích bước ra khiến cho con tim của các thiếu nữ nhộn nhạo, còn Edward ở bên cạnh cậu… à, tuy các cô gái đã sớm cảnh báo nhau phải tránh xa người nhà Cullen nhưng ai cũng đều sung sướng đứng từ xa thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
Trời ơi, vì sao người nhà Cullen đều đã có đôi có cặp hết rồi? Để lại một người! Chỉ một người thôi cũng không được sao?
Atlas chưa từng mặc những bộ y phục cầu kỳ như thế này khiến cậu cảm thấy không quen, thỉnh thoảng cúi đầu giật nhẹ cái nơ trước ngực. Động tác này khiến cho Edward bật cười, Atlas lập tức liếc mắt trừng anh một cái, không ngờ nghe “tách" một tiếng, cậu con trai phụ trách chụp hình vũ hội đã nhanh chóng bắt được cảnh này.
“Ê!" Atlas quay đầu tức giần nhìn cậu bạn học có gương mặt tròn quay khiến cho đối phương đỏ mặt rồi vội vội vàng vàng ôm cameras lùi ra sau cảnh giác nhìn Atlas.
Atlas: “…"
Edward hơi khó chịu quét mắt nhìn đối phương, anh nghĩ thầm, đi cùng Atlas quả nhiền là chính xác, coi đó, những kẻ ngấp nghé Atlas đâu phải là ít.
Tuy những người này chưa thật sự có hành động gì, nhưng những thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành luôn thích làm những việc mà người khác không thể đoán trước được —— ví dụ như chơi bời hoặc chuyện tình một đêm chẳng hạn.
Edward sâu sắc cảm nhận được gánh nặng trách nhiệm của mình, nhưng anh không hề biểu lộ gì ra ngoài mặt mà chỉ đơn giản đi qua, vỗ vai cậu con trai mặt tròn, hạ giọng nói: “Này, để cho tôi một tấm nhé?"
Mặt tròn không biết vì sao lại cảm thấy sợ hãi, liên tục gật đầu, Edward nở nụ cười: “Cảm ơn." Sau đó lôi Atlas đang không cam lòng đi.
“Sao cậu ta lại chụp hình em như thế chứ? Cậu ta hẳn là phải canh hình sao cho em cao lớn suất khí, tràn ngập khí khái đàn ông mới đúng."Atlas thì thào phàn nàn, hiển nhiên là cậu cũng không hài lòng vì trang phục Alice đã chọn.
“Khụ, khí khái đàn ông cái gì… Anh nghĩ, cái đó còn cần phải có kỹ thuật tiêu chuẩn nữa." Edward tỏ ra thương hại nhìn Atlas mà nhún vai. “Nhưng em biết đó, đâu phải ai trong trường cũng đều làm được."
Atlas khẽ giật mình, sau đó hiểu ra, liền tóm lấy cổ áo anh bạn trai ma cà rồng gầm nhẹ: “Edward! Anh là đồ đáng ghét!"
Edward lại nhún vai: “Kỳ thật em nên tin vào trình độ thẩm mỹ của Alice, đây có lẽ là tạo hình thích hợp với khí chất của em nhất." Anh cười dịu dàng đánh giá bộ vest trắng của Atlas.
Edward cũng mặc vest giống hệt như Atlas nhưng bộ đồ này mặc trên người anh lại có vẻ tao nhã mà suất khí khác hẳn với cảm giác tươi trẻ đáng yêu của Atlas —— kỳ thật đây mới là điều khiến cho Atlas thêm oán hận, vì sao đồ của cậu lại còn có ren lụa chứ? Ê! Cậu là đàn ông chân chính nha! Cái gì mà trẻ con chứ? Chính là vì trông rất trẻ nên cậu đáng lý ra phải được ăn mặc thành thục một chút mới đúng?
Được rồi, cậu có thể chấp nhận được, người phương Tây già trước tuổi!
Atlas ghét bỏ liếc nhìn Edward, thầm nghĩ: ông già!
Vũ hội được tổ chức trong sân vận động của trường học, mặc dù sân vận động rất lớn nhưng không thể không nói đối với các chàng trai cô gái đang hưng phấn bừng bừng mà nói thì nhiêu đây vẫn chưa đủ rộng.
Người qua người lại tấp nập không tìm thấy nổi một chỗ đặt chân, âm nhạc ầm ĩ vang lên khiến cho đầu óc quay cuồng, Atlas không thể không ghé vào tai Edward mà hét lên: “Trời ơi! Em không nên đến đây mới đúng! Đừng nói là em không biết nhảy mấy kiểu nhạc này, với anh mà nói, anh không cảm thấy âm thanh này là một loại tra tấn với thính giác linh mẫn của anh sao?"
“Đúng là rất ồn nhưng thính giác của bọn anh vẫn có thể chịu đựng được." Edward vươn ra cánh tay, đem những người đang chen chúc phía trước đẩy ra hết để Atlas đi qua.
“Wow, khoa trương quá, giống như Moses chia đôi biển Đỏ vậy." Atlas cười nói, sau đó cậu nhìn thấy mọi người nhà Cullen đang đứng như hạc giữa bầy gà ở bên kia sàn nhảy.
“A!" Atlas kinh hãi kêu lên, “Em tưởng là mọi người sẽ không đến chứ!"
Cậu không ngừng quay đầu nhìn Edward, Edward giữ chặt tay Atlas rồi mang cậu đi đến chỗ các anh chị em của mình. Trên mặt anh mang theo ý cười dịu dàng quay đầu tỏ ra ngạc nhiên vì những gì Atlas đã nói: “Không đến ư? Vì sao? Ha ha, bọn anh rất hưởng thụ niềm vui đến trường như mọi người mà. Huống hồ, bọn anh không yên tâm về em."
Edward nghĩ James đến nay vẫn chưa rõ tung tích, trong lòng có chút bất an. Kỳ thật đây là nguyên nhân khiến cho mọi người đều có mặt ở đây. Bọn họ không thể hoàn toàn co đầu rút cổ trong nhà trước khi bắt được James, cho nên họ chỉ có thể tận lực bảo vệ Atlas.
Alice mặc một váy gấm màu đen, phía trên được cắt khéo léo thành hình đồ án lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, cô giống hệt như một chú chim én xinh đẹp cùng với Jasper anh tuấn khiêu vũ những động tác vô cùng phức tạp.
Rosalie thì mặc một bộ lễ phục màu hồng phấn, tà váy dài đến sát đất, một dải lụa màu đen quấn từ thắt lưng đến một bên vai, y phục phối cùng gương mặt lãnh đạm của cô khiến cô trông như một vị nữ hoàng cao quý, điều này giúp cho Atlas hiểu được vì sao Emmett đang khiêu vũ cùng Rosalie hôm nay lại mặc…ừm, mặc như kỵ sĩ vậy.
Atlas ôm mặt, cậu tin chắc rằng chỉ có những người tuyệt đối tự tin vào bản thân mới dám mặc đồ thuần một màu hồng khoa trương như vậy. Được rồi, cậu hiểu, vẻ diễm lệ của Rosalie quả thực đủ để khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng trở nên xấu xí, cô tự tin là đúng, nhưng còn Emmett không cảm thấy mặc nguyên bộ áo giáp kỵ sĩ đến vũ hội như vầy là chuyện rất mất mặt sao?
A, không đúng! Cái đó là đồ cổ! Là đồ cổ đấy!
Atlas nhìn Edward, Edward có hơi nheo mắt lại gật đầu với cậu, trong đầu Atlas lập tức nhảy ra một câu —— phá gia chi tử a!
Hay thật! Cậu thật ra cảm thấy rất may mắn, ít nhất Emmett rất manh nên dù anh có ăn mặc khoa trương như vậy vẫn có thể hành động linh hoạt, mặc cho mấy miếng sắt trên người không ngừng va chạm tạo thành tiếng leng keng —— mỗi một lần bộ giáp kêu lên đều khiến cho Atlas hơi run rẩy, bởi vì cậu đang tính xem thứ đồ chơi này đáng bao nhiêu tiền.
Atlas đột nhiên cảm thấy, so với cái đó thì bộ đồ của mình rất là tốt. Cậu tin chắc là đồ của Emmett mặc Alice tuyệt đối cũng có can thiệp vào.
Phụ nữ ấy, xét theo mức độ nào đó mà nói thì đúng là rất đáng sợ!
Atlas không cách nào phân biệt được rốt cuộc có phải vì mình quyết định đi theo con đường đồng tính nên mới có những ý nghĩ bất bình thường như vầy không.
Sàn nhảy đông đúc lại chưa ra một khoảng trống để cho Alice và mọi người có thể tự do khiêu vũ. Nhóm bạn học xung quanh đều tự động cách xa bọn họ để tránh trở thành tiêu điểm hoặc làm nền.
Khi Edward kéo Atlas qua đó, Atlas mới tỉnh hồn lại rồi cảnh giác hỏi: “Ai nhảy bước nữ?"
Edward nheo mắt, khóe miệng anh cong lên tỏ ra không thèm quan tâm: “Nếu như em tự tin là có thể dẫn anh nhảy bước nữ thì cũng không sao cả."
Atlas lập tức rụt tay về: “Em nhớ là em đã từng nói với anh em không biết nhảy kiểu này."
Edward cười cười cúi đầu kéo Atlas vào trong lòng, thì thầm vào tai cậu: “Như vậy thì cứ nhảy tự do." Anh nhìn anh chị em của mình, Emmett đang cười toe toét đằng sau cái mũ sắt, “Giống như bọn Emmett vậy."
Alice không biết từ khi nào thì đã xoay vòng tròn như con quay vậy, tốc độ quay tròn của cô quá nhanh khiến cho không ai đếm nổi cô đã xoay bao nhiêu vòng.
Một cơn gió nhẹ được tạo nên từ điệu nhảy của cô khiến cho chiếc váy dạ hội màu đen nhiều tầng tản ra giống như những cánh bướm.
Edward tiếp được Alice vào trong lòng, sau đó tung cô lên, thiếu nữ xinh xắn như tinh linh nhảy lên rồi lại xoay tròn về phía Jasper, để lại một tràng cười thanh thúy như chuông ngân, dù cho âm nhạc xập xình cũng không thể át được sự vui vẻ trong giọng nói của cô: “Cậu có thể nhảy giống mình nè! Đến đây đi, thử xem đi Atlas!"
Đám người đứng ngoài xem cả trai lẫn gái đều bị động tác cực khó này khiến cho trợn mắt há mồm, không ít cô gái ôm đầu vì chóng mặt.
Atlas khổ sở rên lên một tiếng, nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Em tin chắc là ở vũ hội sau gia đình Cullen sẽ trở thành đối thủ của không chỉ nữ mà còn là nam nữa. Các anh đúng là chả biết an phận gì hết."
Edward quét mắt một vòng, cười nói: “Thực tế thì bây giờ đã là như vậy rồi."
Bốn phía của vũ hội tràn ngập mùi nước hoa cùng đủ thứ mùi khác nhau khiến cho nhóm ma cà rồng nhà Cullen không để ý đến trên chiếc ghế salon trong một góc tối, anh chàng Tyler Crowley vốn thích hái hoa bắt bướm đang ngồi cạnh một mỹ nhân tóc nâu cao gầy, điều này khiến cho Lauren Mallory rầu rĩ không vui.
“Ai đấy? Cô gái tóc nâu kia." Lauren hỏi người bạn bên cạnh.
“Không biết. Chắc là người nhà ai đó?"
Trí nhớ của Lauren khá tốt nên cô cau mày, lắc đầu: “Không giống, trong thị trấn Forks này, nếu có người lạ xuất hiện thì chỉ cần nửa ngày cả trấn đều biết, vậy mà mình chưa từng biết gì về cô gái này."
Bạn của Lauren bị tiếng nhạc mê hoặc, ánh mắt không nỡ rời khỏi sàn nhảy, chộn rộn không yên an ủi cô: “Ha ha, đừng nghĩ đến tên Tyler đó nữa, tớ chả thấy cái tên đó có gì tốt, hay cậu thử đi tìm bạn nhảy khác đi. A, mình nhìn thấy một anh chàng được lắm, để mình đi thử!"
Cô vui vẻ chạy đi, Lauren mấp máy môi, tiếp tục nhìn Tyler chằm chằm.
“Heidi, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Tyler cảm thấy đầu óc mụ mị, trong mắt cậu ta chỉ còn có cô gái xinh đẹp này.
“Đương nhiên." Heidi mỉm cười, ánh mắt làm như vô tình lướt qua gia định Cullen trên sàn nhảy nhưng cô ta không ngừng lại quá lâu vì cô biết giác quan của ma cà rồng mẫn cảm đến mức nào, nếu như không phải người ở đây quá nhiều, chú ý đến gia tộc Cullen không chỉ có một mình cô thì nói không chừng cô căn bản không dám nhìn đến mấy người đó nữa.
“A, Heidi, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?" Tyler thôi không nói liên hồi nữa mà tự cho là lịch thiệp vươn tay.
Heidi quay đầu nhìn anh chàng cười ha ha: “Ha ha Tyler, cậu không thấy là đối với tôi mà nói thì tuổi của cậu quá nhỏ sao? Cậu cũng thấy tôi là một người phụ nữ trưởng thành rồi đấy."
Tyler cảm thấy có chút tổn thương, nhưng Heidi lại nói tiếp: “Đúng rồi, mấy người kia là ai? Bọn họ thoạt nhìn… không giống với những người xung quanh."
Tyler không cần nhìn cũng biết Heidi nói tới ai, cậu chàng bĩu môi: “Là con cái nhà Cullen. Mấy người đó cực kỳ kiêu ngạo, chưa từng kết giao với ai cả." Cậu ta ngẫm nghĩ rồi chần chừ nói:"Ngoại trừ một người."
“A?" Heidi phát ra thanh âm hứng thú.
Tyler mất hứng: “Ha ha Heidi, cô vừa nói tôi trẻ con, đương nhiên tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, có thể xưng là đàn ông rồi." Cậu ta chỉnh lại cổ áo.
Heidi mỉm cười, chiếc váy bó sát người, khuôn ngực phập phồng khiến cho cô ta tựa như một trái đào mật chín cây cực kỳ mê người, Tyler cảm thấy cổ họng khô khốc, không biết có phải là do rượu hay không.
Cho tới bây giờ Tyler chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đẹp như vậy. Dù cho mấy cô gái nhà Cullen cũng rất xinh đẹp nhưng cậu ta chưa từng có cảm giác bị mê hoặc như thế này.
Giống như thân thể không còn nằm trong sự kiểm soát của mình nữa, thân thể mất tự chủ mà muốn hành động theo ý của đối phương, nhưng không phải vì bị bắt buộc mà cậu ta cảm thấy nếu làm như vậy thì cả thể xác và tinh thần đều sẽ sung sướng —— cậu ta chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô gái đó, hy vọng đối phương sẽ vuốt ve cậu ta, yêu thích cậu ta.
Cô ấy quả thật giống như nữ thần của Tyler, mặc dù đây là lần đầu tiên cậu ta gặp cô ấy.
Tyler như ý nguyện được Heidi nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay lạnh như băng vuốt ve gương mặt nóng bừng vì rượu của cậu ta khiến cho cậu ta thoải mái thở dốc.
Heidi cười sung sướng: “Anh bạn, tôi không hứng thú với đám trẻ kia, không cần phải mất hứng, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi.. Như vậy, Tyler…" Cô ta cúi người, bờ môi đỏ mọng kề sát bên tai Tyler, ly rượu nâng lên cao, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng sóng sánh che đi những lời mà cô ta nói.
“Có thể mang cậu bé kia đến cho tôi không? Tôi muốn làm quen với cậu ấy."
“Đương… Đương nhiên." Tyler lập tức đáp, sau đó Heidi nhìn thấy cậu ta chạy đến chỗ Atlas và Edward lúc này đã muốn nghỉ ngơi.
Bởi vì nhà Cullen khiêu vũ có phong cách riêng, hoàn toàn không nhìn ra được ai nhảy bước nam hay bước nữ gì nên Atlas cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn kéo Edward nhảy một điệu Latin —— tuy điệu nhạc xập xình có hơi lệch tông với phong cách vũ đạo của Atlas nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cậu được mọi người gào thét ủng hộ cùng huýt sáo.
Người châu Á so với người Âu Mỹ lúc nào cũng trẻ hơn, trong mắt người khác, Atlas chẳng khác nào một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Khi cậu thể hiện độ cong mềm dẻo của thân thể, hơn nữa còn vặn vẹo quanh cơ thể tràn ngập hấp dẫn của Edward, đừng nói là đám trẻ dễ xúc động xung quanh bị kích thích, mà ngay cả “ông già" Edward cũng thiếu chút nữa cầm giữ không được.
Emmett nhiệt tình vỗ tay cười ha hả, không ngừng trêu chọc Edward thẹn quá hoá giận: “Ôi cha, cậu nhóc này đúng là bảo bối, đương nhiên, nếu như có thể chơi hết mình thì càng tốt, Edward, tốc độ ra tay của chú em quả thật khiến cho anh đây cảm thấy ngượng, dù cho anh chỉ là anh trai của chú em."
Chơi hết mình…
Atlas ai oán nhìn Emmett, nhìn qua Rosalie rồi ủ rũ cúi đầu —— cho tới bây giờ, cậu và Edward chỉ mới đến trình độ ôm hôn sơ sài thôi.
Chơi cái gì chứ, đáng ghét!
Edward nghiến răng, giống như bị dẫm trúng chỗ đau, lôi Atlas đi ra ngoài không cho cậu tiếp tục nổi bật nữa.
“Hơ, đó không phải là Isabella sao?" Atlas nhìn thấy một nam một nữ đang ở ngoài cửa ra vào.
Cô gái một chân còn đang bó bột chính là Isabella, mặt của cô so với bình thường càng đen hơn, hiển nhiên là rất mất kiên nhẫn với loại vũ hội này, khiến cho người khác vô cùng khó hiểu vì sao cô ấy lại bất chấp thương tích mà đến đây, còn người con trai…
Atlas đen mặt nắn nắn cánh tay gầy khẳng khiu của mình, ngẩng đầu nói với Edward: “Cậu ta đúng là giống như Emmett vậy, y như vừa uống chất kích thích!"
Người đó hiển nhiên là người sói Jacob, mái tóc dài màu đen mềm mại lúc trước đã bị cậu cắt gọn, huyết thống người sói thức tỉnh khiến cho cậu không còn giống một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nữa, nói cậu ta hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi chắc cũng chả có ai nghi ngờ.
Edward lãnh đạm nhìn thoáng qua, Isabella như có linh tính cũng nhìn qua bên này, Edward lập tức quay đầu đi khiến cho Isabella bặm môi.
Edward thản nhiên nói: “Dòng máu của người sói sẽ làm cho thân thể của cậu ta nhanh chóng trưởng thành để thích ứng với sức mạnh đó."
Hiển nhiên anh không muốn liên quan gì đến hai người đó hết, một người là trời sinh chán ghét, một người là chán ghét trên tâm lý.
Edward đang muốn lôi kéo Atlas bỏ đi thì bọn họ nhìn thấy Tyler đang chạy đến, Trong thời gian chiến tranh lạnh với Edward, Atlas cũng có thiết lập giao tình với cậu ta.
“Chào, Tyler." Atlas chủ động chào hỏi. Cậu không thể vì Edward mà hoàn toàn tuyệt giao với bạn bè được.
Heidi thấy hai người chạm trán, lập tức mỉm cười đứng dậy, nhìn thoáng qua Jacob xong thì không chút do dự đi vào toilet. Bên ngoài toilet, cô ta dừng lại quan sát xung quanh, sau đó liền đi vào toilet nam.
Một cậu con trai vừa mới chuẩn bị đi ra kinh ngạc ngẩng đầu, mờ mịt quay đầu nhìn lên tấm bảng trước toilet, nhưng mà ngay lập tức trên cổ đau nhói.
Heidi đóng cửa lại, lộ ra nụ cười diêm dúa lẳng lơ, cô ta cúi đầu đá đá thiếu niên nằm dưới đất. Cậu ta hiển nhiên có uống rượu khiến cho nhiệt độ cơ thể của cậu ta tăng cao, còn mùi hương thì nồng hơn.
Heidi liếm môi.
Một bóng người mặc áo choàng xám đột nhiên xuất hiện, thân hình nhỏ bé, dường như là một đứa trẻ, trong nháy mắt khi người đó xuất hiện thì Heidi lập tức thu lại biểu tình.
“Heidi, chú ý một chút, không cần chuốc lấy phiền phức, đức ngài không muốn nhanh như vậy đã khai chiến với nhà Cullen." Giọng nói của đối phương trong trẻo non nớt nhưng mà vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào cả.
Heidi xoay người, tuy ngữ khí không đổi nhưng có thể nhìn ra được cô ta đang che giấu một chút e sợ với thực lực của đối phương: “Tôi hiểu rồi Jane, tôi sẽ không mang đến phiền toái cho cô đâu."
“Ừ." Jane lãnh đạm nhẹ gật đầu, gương mặt đáng yêu không tỳ vết của cô ẩn sau lớp áo choàng, lẳng lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng với giọng nói của Tyler: “Atlas à, cậu không thể như vậy, lúc nào cậu cũng đi chung với tên Edward kia, giống như không còn coi bọn này là bạn nữa."
Atlas tỏ ra có lỗi: “Cậu biết mà Tyler, bọn họ là người một nhà của mình, nhưng mà tính cách của họ có hơi quái gở, không thích giao thiệp với người khác. Dù sao thì mình cũng không thể để mặc họ được."
“Được rồi được rồi, bất quá khuya hôm nay cậu sẽ không bám dính lấy bọn họ chứ?" Tyler giơ tay lên ngăn Atlas giải thích.
“À, đương nhiên. Carlisle hi vọng tớ tiếp xúc với nhiều người bạn, ông ấy cũng hiểu tớ không nên lúc nào cũng bám theo bọn họ." Atlas nháy mắt mấy cái, Tyler lúc này mới cười cười mở cửa toilet nam.
Lúc này, trong phòng khám của thị trấn Forks, Carlisle đang muốn tan tầm thì một nữ y tá gõ cửa, trên tay cầm một phong thư: “Đúng rồi bác sĩ Carlisle, đây là người đưa thư buổi chiều mang đến, tôi quên đưa cho ngài, vô cùng có lỗi."
Carlisle cám ơn xong nhận lấy, lập tức ngây ngẩn cả người, ông lật phong thư qua lại mấy lần mới xác định là không nhìn nhầm —— bất kể là địa chỉ trên phong thư hay là dấu bưu kiện đều cho thấy, phong thư này đến từ Trung Quốc, mà người nhận thư là Atlas Cullen.
Carlisle cảm thấy đầu mình sắp hỏng rồi, trong suốt mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên. Bởi vì người duy nhất ông biết có khả năng gửi là mẹ của Atlas—— Atlas từng gửi thư cho bà ấy, mà địa chỉ nhà Cullen thì không thể để lộ nên Atlas đã đổi địa chỉ thành phòng khám của Carlisle.
Nhiệt độ thoáng cái liền giảm xuống, tuyết trắng phủ khắp nơi, xe quét tuyết bận rộn suốt cả ngày nhưng con đường dẫn vào trường học vẫn phủ một lớp tuyết dày.
Trong bầu không khí lạnh lẽo này, lễ Giáng Sinh lặng lẽ đến.
“Em nghĩ anh sẽ không thích đến những cái vũ hội như thế này, anh cũng thấy đó, ở đây hơi… quá ồn ào." Atlas mặc bộ đồ vest trắng như trân châu, trước ngực cài một cái nơ nhỏ, mái tóc hơi dài được cột lên bằng một dải lụa mỏng.
Khi chiếc xe Volvo của Edward ngừng lại, Edward vô cùng ga lăng mà bước xuống mở cửa xe cho Atlas, sau đó giữa không gian huyên nào thì thầm mấy lời đáng xấu hổ vào tai cậu —— Atlas hoài nghi anh đang muốn xem phản ứng của cậu cho nên vô luận như thế nào cậu vẫn bảo trì bình tĩnh khiến cho Edward hơi phiền muộn.
Khi hai người bọn họ vừa thấp giọng cãi nhau vừa đi qua cổng vòm của vũ hội, không ít thiếu nữ khẽ hô lên —— dưới sự áp bức của Alice, Atlas giống hệt như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích bước ra khiến cho con tim của các thiếu nữ nhộn nhạo, còn Edward ở bên cạnh cậu… à, tuy các cô gái đã sớm cảnh báo nhau phải tránh xa người nhà Cullen nhưng ai cũng đều sung sướng đứng từ xa thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
Trời ơi, vì sao người nhà Cullen đều đã có đôi có cặp hết rồi? Để lại một người! Chỉ một người thôi cũng không được sao?
Atlas chưa từng mặc những bộ y phục cầu kỳ như thế này khiến cậu cảm thấy không quen, thỉnh thoảng cúi đầu giật nhẹ cái nơ trước ngực. Động tác này khiến cho Edward bật cười, Atlas lập tức liếc mắt trừng anh một cái, không ngờ nghe “tách" một tiếng, cậu con trai phụ trách chụp hình vũ hội đã nhanh chóng bắt được cảnh này.
“Ê!" Atlas quay đầu tức giần nhìn cậu bạn học có gương mặt tròn quay khiến cho đối phương đỏ mặt rồi vội vội vàng vàng ôm cameras lùi ra sau cảnh giác nhìn Atlas.
Atlas: “…"
Edward hơi khó chịu quét mắt nhìn đối phương, anh nghĩ thầm, đi cùng Atlas quả nhiền là chính xác, coi đó, những kẻ ngấp nghé Atlas đâu phải là ít.
Tuy những người này chưa thật sự có hành động gì, nhưng những thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành luôn thích làm những việc mà người khác không thể đoán trước được —— ví dụ như chơi bời hoặc chuyện tình một đêm chẳng hạn.
Edward sâu sắc cảm nhận được gánh nặng trách nhiệm của mình, nhưng anh không hề biểu lộ gì ra ngoài mặt mà chỉ đơn giản đi qua, vỗ vai cậu con trai mặt tròn, hạ giọng nói: “Này, để cho tôi một tấm nhé?"
Mặt tròn không biết vì sao lại cảm thấy sợ hãi, liên tục gật đầu, Edward nở nụ cười: “Cảm ơn." Sau đó lôi Atlas đang không cam lòng đi.
“Sao cậu ta lại chụp hình em như thế chứ? Cậu ta hẳn là phải canh hình sao cho em cao lớn suất khí, tràn ngập khí khái đàn ông mới đúng."Atlas thì thào phàn nàn, hiển nhiên là cậu cũng không hài lòng vì trang phục Alice đã chọn.
“Khụ, khí khái đàn ông cái gì… Anh nghĩ, cái đó còn cần phải có kỹ thuật tiêu chuẩn nữa." Edward tỏ ra thương hại nhìn Atlas mà nhún vai. “Nhưng em biết đó, đâu phải ai trong trường cũng đều làm được."
Atlas khẽ giật mình, sau đó hiểu ra, liền tóm lấy cổ áo anh bạn trai ma cà rồng gầm nhẹ: “Edward! Anh là đồ đáng ghét!"
Edward lại nhún vai: “Kỳ thật em nên tin vào trình độ thẩm mỹ của Alice, đây có lẽ là tạo hình thích hợp với khí chất của em nhất." Anh cười dịu dàng đánh giá bộ vest trắng của Atlas.
Edward cũng mặc vest giống hệt như Atlas nhưng bộ đồ này mặc trên người anh lại có vẻ tao nhã mà suất khí khác hẳn với cảm giác tươi trẻ đáng yêu của Atlas —— kỳ thật đây mới là điều khiến cho Atlas thêm oán hận, vì sao đồ của cậu lại còn có ren lụa chứ? Ê! Cậu là đàn ông chân chính nha! Cái gì mà trẻ con chứ? Chính là vì trông rất trẻ nên cậu đáng lý ra phải được ăn mặc thành thục một chút mới đúng?
Được rồi, cậu có thể chấp nhận được, người phương Tây già trước tuổi!
Atlas ghét bỏ liếc nhìn Edward, thầm nghĩ: ông già!
Vũ hội được tổ chức trong sân vận động của trường học, mặc dù sân vận động rất lớn nhưng không thể không nói đối với các chàng trai cô gái đang hưng phấn bừng bừng mà nói thì nhiêu đây vẫn chưa đủ rộng.
Người qua người lại tấp nập không tìm thấy nổi một chỗ đặt chân, âm nhạc ầm ĩ vang lên khiến cho đầu óc quay cuồng, Atlas không thể không ghé vào tai Edward mà hét lên: “Trời ơi! Em không nên đến đây mới đúng! Đừng nói là em không biết nhảy mấy kiểu nhạc này, với anh mà nói, anh không cảm thấy âm thanh này là một loại tra tấn với thính giác linh mẫn của anh sao?"
“Đúng là rất ồn nhưng thính giác của bọn anh vẫn có thể chịu đựng được." Edward vươn ra cánh tay, đem những người đang chen chúc phía trước đẩy ra hết để Atlas đi qua.
“Wow, khoa trương quá, giống như Moses chia đôi biển Đỏ vậy." Atlas cười nói, sau đó cậu nhìn thấy mọi người nhà Cullen đang đứng như hạc giữa bầy gà ở bên kia sàn nhảy.
“A!" Atlas kinh hãi kêu lên, “Em tưởng là mọi người sẽ không đến chứ!"
Cậu không ngừng quay đầu nhìn Edward, Edward giữ chặt tay Atlas rồi mang cậu đi đến chỗ các anh chị em của mình. Trên mặt anh mang theo ý cười dịu dàng quay đầu tỏ ra ngạc nhiên vì những gì Atlas đã nói: “Không đến ư? Vì sao? Ha ha, bọn anh rất hưởng thụ niềm vui đến trường như mọi người mà. Huống hồ, bọn anh không yên tâm về em."
Edward nghĩ James đến nay vẫn chưa rõ tung tích, trong lòng có chút bất an. Kỳ thật đây là nguyên nhân khiến cho mọi người đều có mặt ở đây. Bọn họ không thể hoàn toàn co đầu rút cổ trong nhà trước khi bắt được James, cho nên họ chỉ có thể tận lực bảo vệ Atlas.
Alice mặc một váy gấm màu đen, phía trên được cắt khéo léo thành hình đồ án lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, cô giống hệt như một chú chim én xinh đẹp cùng với Jasper anh tuấn khiêu vũ những động tác vô cùng phức tạp.
Rosalie thì mặc một bộ lễ phục màu hồng phấn, tà váy dài đến sát đất, một dải lụa màu đen quấn từ thắt lưng đến một bên vai, y phục phối cùng gương mặt lãnh đạm của cô khiến cô trông như một vị nữ hoàng cao quý, điều này giúp cho Atlas hiểu được vì sao Emmett đang khiêu vũ cùng Rosalie hôm nay lại mặc…ừm, mặc như kỵ sĩ vậy.
Atlas ôm mặt, cậu tin chắc rằng chỉ có những người tuyệt đối tự tin vào bản thân mới dám mặc đồ thuần một màu hồng khoa trương như vậy. Được rồi, cậu hiểu, vẻ diễm lệ của Rosalie quả thực đủ để khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng trở nên xấu xí, cô tự tin là đúng, nhưng còn Emmett không cảm thấy mặc nguyên bộ áo giáp kỵ sĩ đến vũ hội như vầy là chuyện rất mất mặt sao?
A, không đúng! Cái đó là đồ cổ! Là đồ cổ đấy!
Atlas nhìn Edward, Edward có hơi nheo mắt lại gật đầu với cậu, trong đầu Atlas lập tức nhảy ra một câu —— phá gia chi tử a!
Hay thật! Cậu thật ra cảm thấy rất may mắn, ít nhất Emmett rất manh nên dù anh có ăn mặc khoa trương như vậy vẫn có thể hành động linh hoạt, mặc cho mấy miếng sắt trên người không ngừng va chạm tạo thành tiếng leng keng —— mỗi một lần bộ giáp kêu lên đều khiến cho Atlas hơi run rẩy, bởi vì cậu đang tính xem thứ đồ chơi này đáng bao nhiêu tiền.
Atlas đột nhiên cảm thấy, so với cái đó thì bộ đồ của mình rất là tốt. Cậu tin chắc là đồ của Emmett mặc Alice tuyệt đối cũng có can thiệp vào.
Phụ nữ ấy, xét theo mức độ nào đó mà nói thì đúng là rất đáng sợ!
Atlas không cách nào phân biệt được rốt cuộc có phải vì mình quyết định đi theo con đường đồng tính nên mới có những ý nghĩ bất bình thường như vầy không.
Sàn nhảy đông đúc lại chưa ra một khoảng trống để cho Alice và mọi người có thể tự do khiêu vũ. Nhóm bạn học xung quanh đều tự động cách xa bọn họ để tránh trở thành tiêu điểm hoặc làm nền.
Khi Edward kéo Atlas qua đó, Atlas mới tỉnh hồn lại rồi cảnh giác hỏi: “Ai nhảy bước nữ?"
Edward nheo mắt, khóe miệng anh cong lên tỏ ra không thèm quan tâm: “Nếu như em tự tin là có thể dẫn anh nhảy bước nữ thì cũng không sao cả."
Atlas lập tức rụt tay về: “Em nhớ là em đã từng nói với anh em không biết nhảy kiểu này."
Edward cười cười cúi đầu kéo Atlas vào trong lòng, thì thầm vào tai cậu: “Như vậy thì cứ nhảy tự do." Anh nhìn anh chị em của mình, Emmett đang cười toe toét đằng sau cái mũ sắt, “Giống như bọn Emmett vậy."
Alice không biết từ khi nào thì đã xoay vòng tròn như con quay vậy, tốc độ quay tròn của cô quá nhanh khiến cho không ai đếm nổi cô đã xoay bao nhiêu vòng.
Một cơn gió nhẹ được tạo nên từ điệu nhảy của cô khiến cho chiếc váy dạ hội màu đen nhiều tầng tản ra giống như những cánh bướm.
Edward tiếp được Alice vào trong lòng, sau đó tung cô lên, thiếu nữ xinh xắn như tinh linh nhảy lên rồi lại xoay tròn về phía Jasper, để lại một tràng cười thanh thúy như chuông ngân, dù cho âm nhạc xập xình cũng không thể át được sự vui vẻ trong giọng nói của cô: “Cậu có thể nhảy giống mình nè! Đến đây đi, thử xem đi Atlas!"
Đám người đứng ngoài xem cả trai lẫn gái đều bị động tác cực khó này khiến cho trợn mắt há mồm, không ít cô gái ôm đầu vì chóng mặt.
Atlas khổ sở rên lên một tiếng, nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Em tin chắc là ở vũ hội sau gia đình Cullen sẽ trở thành đối thủ của không chỉ nữ mà còn là nam nữa. Các anh đúng là chả biết an phận gì hết."
Edward quét mắt một vòng, cười nói: “Thực tế thì bây giờ đã là như vậy rồi."
Bốn phía của vũ hội tràn ngập mùi nước hoa cùng đủ thứ mùi khác nhau khiến cho nhóm ma cà rồng nhà Cullen không để ý đến trên chiếc ghế salon trong một góc tối, anh chàng Tyler Crowley vốn thích hái hoa bắt bướm đang ngồi cạnh một mỹ nhân tóc nâu cao gầy, điều này khiến cho Lauren Mallory rầu rĩ không vui.
“Ai đấy? Cô gái tóc nâu kia." Lauren hỏi người bạn bên cạnh.
“Không biết. Chắc là người nhà ai đó?"
Trí nhớ của Lauren khá tốt nên cô cau mày, lắc đầu: “Không giống, trong thị trấn Forks này, nếu có người lạ xuất hiện thì chỉ cần nửa ngày cả trấn đều biết, vậy mà mình chưa từng biết gì về cô gái này."
Bạn của Lauren bị tiếng nhạc mê hoặc, ánh mắt không nỡ rời khỏi sàn nhảy, chộn rộn không yên an ủi cô: “Ha ha, đừng nghĩ đến tên Tyler đó nữa, tớ chả thấy cái tên đó có gì tốt, hay cậu thử đi tìm bạn nhảy khác đi. A, mình nhìn thấy một anh chàng được lắm, để mình đi thử!"
Cô vui vẻ chạy đi, Lauren mấp máy môi, tiếp tục nhìn Tyler chằm chằm.
“Heidi, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Tyler cảm thấy đầu óc mụ mị, trong mắt cậu ta chỉ còn có cô gái xinh đẹp này.
“Đương nhiên." Heidi mỉm cười, ánh mắt làm như vô tình lướt qua gia định Cullen trên sàn nhảy nhưng cô ta không ngừng lại quá lâu vì cô biết giác quan của ma cà rồng mẫn cảm đến mức nào, nếu như không phải người ở đây quá nhiều, chú ý đến gia tộc Cullen không chỉ có một mình cô thì nói không chừng cô căn bản không dám nhìn đến mấy người đó nữa.
“A, Heidi, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?" Tyler thôi không nói liên hồi nữa mà tự cho là lịch thiệp vươn tay.
Heidi quay đầu nhìn anh chàng cười ha ha: “Ha ha Tyler, cậu không thấy là đối với tôi mà nói thì tuổi của cậu quá nhỏ sao? Cậu cũng thấy tôi là một người phụ nữ trưởng thành rồi đấy."
Tyler cảm thấy có chút tổn thương, nhưng Heidi lại nói tiếp: “Đúng rồi, mấy người kia là ai? Bọn họ thoạt nhìn… không giống với những người xung quanh."
Tyler không cần nhìn cũng biết Heidi nói tới ai, cậu chàng bĩu môi: “Là con cái nhà Cullen. Mấy người đó cực kỳ kiêu ngạo, chưa từng kết giao với ai cả." Cậu ta ngẫm nghĩ rồi chần chừ nói:"Ngoại trừ một người."
“A?" Heidi phát ra thanh âm hứng thú.
Tyler mất hứng: “Ha ha Heidi, cô vừa nói tôi trẻ con, đương nhiên tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, có thể xưng là đàn ông rồi." Cậu ta chỉnh lại cổ áo.
Heidi mỉm cười, chiếc váy bó sát người, khuôn ngực phập phồng khiến cho cô ta tựa như một trái đào mật chín cây cực kỳ mê người, Tyler cảm thấy cổ họng khô khốc, không biết có phải là do rượu hay không.
Cho tới bây giờ Tyler chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đẹp như vậy. Dù cho mấy cô gái nhà Cullen cũng rất xinh đẹp nhưng cậu ta chưa từng có cảm giác bị mê hoặc như thế này.
Giống như thân thể không còn nằm trong sự kiểm soát của mình nữa, thân thể mất tự chủ mà muốn hành động theo ý của đối phương, nhưng không phải vì bị bắt buộc mà cậu ta cảm thấy nếu làm như vậy thì cả thể xác và tinh thần đều sẽ sung sướng —— cậu ta chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô gái đó, hy vọng đối phương sẽ vuốt ve cậu ta, yêu thích cậu ta.
Cô ấy quả thật giống như nữ thần của Tyler, mặc dù đây là lần đầu tiên cậu ta gặp cô ấy.
Tyler như ý nguyện được Heidi nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay lạnh như băng vuốt ve gương mặt nóng bừng vì rượu của cậu ta khiến cho cậu ta thoải mái thở dốc.
Heidi cười sung sướng: “Anh bạn, tôi không hứng thú với đám trẻ kia, không cần phải mất hứng, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi.. Như vậy, Tyler…" Cô ta cúi người, bờ môi đỏ mọng kề sát bên tai Tyler, ly rượu nâng lên cao, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng sóng sánh che đi những lời mà cô ta nói.
“Có thể mang cậu bé kia đến cho tôi không? Tôi muốn làm quen với cậu ấy."
“Đương… Đương nhiên." Tyler lập tức đáp, sau đó Heidi nhìn thấy cậu ta chạy đến chỗ Atlas và Edward lúc này đã muốn nghỉ ngơi.
Bởi vì nhà Cullen khiêu vũ có phong cách riêng, hoàn toàn không nhìn ra được ai nhảy bước nam hay bước nữ gì nên Atlas cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn kéo Edward nhảy một điệu Latin —— tuy điệu nhạc xập xình có hơi lệch tông với phong cách vũ đạo của Atlas nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cậu được mọi người gào thét ủng hộ cùng huýt sáo.
Người châu Á so với người Âu Mỹ lúc nào cũng trẻ hơn, trong mắt người khác, Atlas chẳng khác nào một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Khi cậu thể hiện độ cong mềm dẻo của thân thể, hơn nữa còn vặn vẹo quanh cơ thể tràn ngập hấp dẫn của Edward, đừng nói là đám trẻ dễ xúc động xung quanh bị kích thích, mà ngay cả “ông già" Edward cũng thiếu chút nữa cầm giữ không được.
Emmett nhiệt tình vỗ tay cười ha hả, không ngừng trêu chọc Edward thẹn quá hoá giận: “Ôi cha, cậu nhóc này đúng là bảo bối, đương nhiên, nếu như có thể chơi hết mình thì càng tốt, Edward, tốc độ ra tay của chú em quả thật khiến cho anh đây cảm thấy ngượng, dù cho anh chỉ là anh trai của chú em."
Chơi hết mình…
Atlas ai oán nhìn Emmett, nhìn qua Rosalie rồi ủ rũ cúi đầu —— cho tới bây giờ, cậu và Edward chỉ mới đến trình độ ôm hôn sơ sài thôi.
Chơi cái gì chứ, đáng ghét!
Edward nghiến răng, giống như bị dẫm trúng chỗ đau, lôi Atlas đi ra ngoài không cho cậu tiếp tục nổi bật nữa.
“Hơ, đó không phải là Isabella sao?" Atlas nhìn thấy một nam một nữ đang ở ngoài cửa ra vào.
Cô gái một chân còn đang bó bột chính là Isabella, mặt của cô so với bình thường càng đen hơn, hiển nhiên là rất mất kiên nhẫn với loại vũ hội này, khiến cho người khác vô cùng khó hiểu vì sao cô ấy lại bất chấp thương tích mà đến đây, còn người con trai…
Atlas đen mặt nắn nắn cánh tay gầy khẳng khiu của mình, ngẩng đầu nói với Edward: “Cậu ta đúng là giống như Emmett vậy, y như vừa uống chất kích thích!"
Người đó hiển nhiên là người sói Jacob, mái tóc dài màu đen mềm mại lúc trước đã bị cậu cắt gọn, huyết thống người sói thức tỉnh khiến cho cậu không còn giống một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nữa, nói cậu ta hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi chắc cũng chả có ai nghi ngờ.
Edward lãnh đạm nhìn thoáng qua, Isabella như có linh tính cũng nhìn qua bên này, Edward lập tức quay đầu đi khiến cho Isabella bặm môi.
Edward thản nhiên nói: “Dòng máu của người sói sẽ làm cho thân thể của cậu ta nhanh chóng trưởng thành để thích ứng với sức mạnh đó."
Hiển nhiên anh không muốn liên quan gì đến hai người đó hết, một người là trời sinh chán ghét, một người là chán ghét trên tâm lý.
Edward đang muốn lôi kéo Atlas bỏ đi thì bọn họ nhìn thấy Tyler đang chạy đến, Trong thời gian chiến tranh lạnh với Edward, Atlas cũng có thiết lập giao tình với cậu ta.
“Chào, Tyler." Atlas chủ động chào hỏi. Cậu không thể vì Edward mà hoàn toàn tuyệt giao với bạn bè được.
Heidi thấy hai người chạm trán, lập tức mỉm cười đứng dậy, nhìn thoáng qua Jacob xong thì không chút do dự đi vào toilet. Bên ngoài toilet, cô ta dừng lại quan sát xung quanh, sau đó liền đi vào toilet nam.
Một cậu con trai vừa mới chuẩn bị đi ra kinh ngạc ngẩng đầu, mờ mịt quay đầu nhìn lên tấm bảng trước toilet, nhưng mà ngay lập tức trên cổ đau nhói.
Heidi đóng cửa lại, lộ ra nụ cười diêm dúa lẳng lơ, cô ta cúi đầu đá đá thiếu niên nằm dưới đất. Cậu ta hiển nhiên có uống rượu khiến cho nhiệt độ cơ thể của cậu ta tăng cao, còn mùi hương thì nồng hơn.
Heidi liếm môi.
Một bóng người mặc áo choàng xám đột nhiên xuất hiện, thân hình nhỏ bé, dường như là một đứa trẻ, trong nháy mắt khi người đó xuất hiện thì Heidi lập tức thu lại biểu tình.
“Heidi, chú ý một chút, không cần chuốc lấy phiền phức, đức ngài không muốn nhanh như vậy đã khai chiến với nhà Cullen." Giọng nói của đối phương trong trẻo non nớt nhưng mà vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào cả.
Heidi xoay người, tuy ngữ khí không đổi nhưng có thể nhìn ra được cô ta đang che giấu một chút e sợ với thực lực của đối phương: “Tôi hiểu rồi Jane, tôi sẽ không mang đến phiền toái cho cô đâu."
“Ừ." Jane lãnh đạm nhẹ gật đầu, gương mặt đáng yêu không tỳ vết của cô ẩn sau lớp áo choàng, lẳng lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng với giọng nói của Tyler: “Atlas à, cậu không thể như vậy, lúc nào cậu cũng đi chung với tên Edward kia, giống như không còn coi bọn này là bạn nữa."
Atlas tỏ ra có lỗi: “Cậu biết mà Tyler, bọn họ là người một nhà của mình, nhưng mà tính cách của họ có hơi quái gở, không thích giao thiệp với người khác. Dù sao thì mình cũng không thể để mặc họ được."
“Được rồi được rồi, bất quá khuya hôm nay cậu sẽ không bám dính lấy bọn họ chứ?" Tyler giơ tay lên ngăn Atlas giải thích.
“À, đương nhiên. Carlisle hi vọng tớ tiếp xúc với nhiều người bạn, ông ấy cũng hiểu tớ không nên lúc nào cũng bám theo bọn họ." Atlas nháy mắt mấy cái, Tyler lúc này mới cười cười mở cửa toilet nam.
Lúc này, trong phòng khám của thị trấn Forks, Carlisle đang muốn tan tầm thì một nữ y tá gõ cửa, trên tay cầm một phong thư: “Đúng rồi bác sĩ Carlisle, đây là người đưa thư buổi chiều mang đến, tôi quên đưa cho ngài, vô cùng có lỗi."
Carlisle cám ơn xong nhận lấy, lập tức ngây ngẩn cả người, ông lật phong thư qua lại mấy lần mới xác định là không nhìn nhầm —— bất kể là địa chỉ trên phong thư hay là dấu bưu kiện đều cho thấy, phong thư này đến từ Trung Quốc, mà người nhận thư là Atlas Cullen.
Carlisle cảm thấy đầu mình sắp hỏng rồi, trong suốt mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên. Bởi vì người duy nhất ông biết có khả năng gửi là mẹ của Atlas—— Atlas từng gửi thư cho bà ấy, mà địa chỉ nhà Cullen thì không thể để lộ nên Atlas đã đổi địa chỉ thành phòng khám của Carlisle.
Tác giả :
Tư Đồ Yêu Yêu