[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng
Chương 31

[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành Volterra là một thành phố tràn ngập ánh mặt trời, không khí lúc nào cũng nóng bức khô ráo, thật khó để khiến cho người ta tin được rằng hoàng tộc ma cà rồng cư ngụ ở nơi này.

Dưới tầng hầm một cung điện cổ trong thành Volterra, James với đôi mắt âm tàn đi theo một người mặc áo choàng lặng lẽ đi sâu vào bên trong.

Bóng người đi phía trước gã nhỏ gầy như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng James không dám chủ quan một chút nào bởi vì gã biết rất rõ ma cà rồng không thể phát triển thể chất nên tuyệt đối không bao giờ được đánh giá thực lực của một ma cà rồng qua vẻ bề ngoài, chỉ cần dùng thân phận của đối phương là hộ vệ gia tộc Volturri cũng đủ để nói rõ hết thảy.

James và đối phương đi dọc theo đường hầm, cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi, trước mặt gã là một kiến trúc nguy nga tráng lệ.

Bốn phía đều là gạch đá màu đen, trên trần là một bức tranh theo phong cách Toscane mỹ lệ khiến cho cảm giác bị đè nén khi ở trong không gian thuần một màu đen này tiêu tán không ít, ở giữa trần là một ô cửa sổ gắn nan hoa giúp cho ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng không quá u ám nhưng cũng không sáng quá mức, với thị lực của ma cà rồng dư sức để họ sinh hoạt trong không gian như thế này.

Nếu như là trước đây, một kẻ thợ săn lang thang như James tuyệt đối sẽ tán thưởng tòa kiến trúc tinh xảo tuyệt mỹ này thích hợp cho ma cà rồng sinh sống, thậm chí gã sẽ đánh giá chỉ có những nơi mỹ lệ này mới xứng đáng để cho sinh vật cao quý như ma cà rồng lưu lại, hoặc là gã sẽ tính toán làm sao để chiếm nơi này thành của mình, nhưng bây giờ, trong lòng James chỉ còn có thù hận.

Không thể không nói, ma cà rồng đúng là một sinh vật rất trung thành, nếu như bọn họ đã xem ai đó là bạn đời của mình.

Phía cuối hành lang, trong bóng tối truyền đến một tiếng cười hì hì của một thiếu niên: “Jane, chị dẫn ai đến vậy? Hình như em không quen thì phải?!"

Thiếu nữ đi phía trước James kéo mũ choàng phía trên đầu lộ ra mái tóc ngắn màu nâu nhạt, trong giọng nói của cô lộ ra một chút vui vẻ dịu dàng: “Alec, em đã về rồi sao? Từ khi nào? Đây là ma cà rồng đến xin gặp các trưởng lão, tên là James."

“Vừa mới trở về. Chị biết đó, mấy tên ma cà rồng phá luật toàn là đám mới sinh, dù cho chúng có sức mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu quá ít, không khó đối phó." Một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đính trân châu từ cuối hành lang đi đến, trên cổ áo của cậu ta còn thêu vài đường viền hoa mang phong cách Rococo. Loại trang phục này nếu để cho đàn ông trưởng thành mặc vào, đại khái sẽ có vẻ âm nhu, nhưng đối với người có vẻ ngoài thiếu niên như Alec thì trông lại rất đẹp.

Khi Alec đến bên cạnh Jane và ôm hôn cô thì James mới nhận ra hai ma cà rồng này giống nhau đến thế nào —— ngoại trừ mái tóc của Alec hơi ngả sang màu đen và bờ môi không dày bằng Jane, bọn họ quả thật giống nhau như đúc.

Song sinh sao? Lại còn là một đôi ma cà rồng song sinh có siêu năng lực như nhau!

James lắp bắp kinh hãi, sau đó cúi đầu. Hộ vệ của nhà Volturi đều có siêu năng lực xuất sắc, đây là chuyện bất kỳ ma cà rồng nào cũng biết cả, cho nên dù Jane và Alec chưa sử dụng năng lực thì James vẫn hoàn toàn hiểu rõ.

Phải biết rằng không phải ma cà rồng nào cũng có khả năng đặc biệt, nếu như khi còn là con người có điểm gì đó đặc biệt thì dù cho có biến thành ma cà rồng vẫn chỉ là ma cà rồng bình thường mà thôi. Giống như James vậy, gã có khả năng săn bắn mạnh hơn ma cà rồng khác nhưng đây là do gã khổ luyện qua bao nhiêu năm ròng, so với những kẻ may mắn mới sinh ra đã có được siêu năng lực thì không biết gian nan gấp bao nhiêu lần.

Mà đôi song sinh này còn may mắn hơn gấp bội nữa, nghe nói khi bọn họ ở bên cạnh nhau thì năng lực của họ so với khi ở một mình còn mạnh hơn gấp mấy lần, như con người luôn cho rằng song bào thai thường có linh tính đặc biệt với nhau, đây coi như là phần phúc lợi thêm vậy.

Đi đến trước hai cánh cửa gỗ cổ xưa, Jane dừng bước.

“Được rồi, ngươi chờ ở đây." Jane quay sang James, gương mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng vô tình, giống như một bức tượng lạnh lẽo như băng —— mặc dù cô có một làn da trắng như trân châu, một bờ môi dày và một gương mặt đáng yêu như thiên thần đủ để khiến cho thiên sứ trên bức tranh của Botticelli trở nên kém sắc.

James cúi đầu, trong chớp mắt Jane biến mất, James ngẩng đầu lên thì thấy Alec đang tựa ở trên tường nhìn gã. Vì vậy gã vội vàng chuyển ánh mắt lên trên hai phiến ván cửa gỗ cổ xưa kia —— hoa văn trên cánh cửa gỗ chính là biểu tượng riêng của ba vị trưởng lão gia tộc Volturi, nói cách khác, phía sau cánh cửa này chính là hy vọng trả thù của gã!

James siết chặt nắm tay, cơ thể khẽ run lên khiến cho gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu như thiên sứ của Alec lộ ra vẻ thích thú —— khác với Jane luôn lạnh như băng, nếu như không biết thân phận ma cà rồng của Alec thì ai cũng sẽ cho rằng cậu ta là một cậu thiếu niên choai choai xinh đẹp bướng bỉnh nhưng khiến cho người khác không nỡ trách phạt.

Không mất bao lâu thì James nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Jane: “Theo ta vào đây."

Lần đầu tiên James cảm thấy sợ hãi —— không phải gã sợ chết, ngay khoảnh khắc Victoria vì bảo vệ gã mà chết đã khiến cho gã không còn quan tâm đến sống chết nữa rồi, gã sợ là sợ mình không có cách nào báo thù cho Victoria.

Gia tộc Cullen quá mạnh, khoảng chừng bảy thành viên cố định, tuy không phải mỗi thành viên đều có siêu năng lực nhưng chỉ cần bảy thành viên này thôi cũng đã tương đương với số thành viên trung tâm của nhà Volturi rồi.

Ở giữa đại sảnh là một mái vòm cực đại như một cái huyệt, trên tường chỉ vẻn vẹn hai ô cửa sổ, ánh sáng xuyên qua đương nhiên trở thành hai luồng, ngoài ra không còn bất kỳ nguồn sáng nào. Giữa đại sảnh là ba cái ghế lưng cao, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là rất nặng, và rất cổ xưa, trên mặt ghế trải những tấm đệm bằng nhung đỏ, ghế được đặt hướng thẳng về phía cửa chính đại biểu cho thân phận của người ngồi cao quý hơn tất thảy.

Lúc này, trên ba cái ghế chỉ có một cái ghế bên trái là có người ngồi. Đó là một ma cà rồng mặc áo choàng dài màu đen khiến cho mái tóc dài đen bóng được thả tự do xuống của kẻ đó và áo cơ hồ hòa thành một.

Gương mặt của ông ta khá tinh xảo, nhưng hoàn toàn không trắng như đá cẩm thạch của ma cà rồng mà ngược lại làn da của ông ta trắng mịn, khiến cho người đối diện không khỏi đoán rằng da của ông ta có phải là mềm mại hơn da của ma rồng bình thường không —— đương nhiên, đây là chuyện không thể, ma cà rồng ngồi ở trên cao kia hiển nhiên chính là một trong ba vị trưởng lão của nhà Volturi, hoàng tộc cao quý của thế giới ma cà rồng, da của họ tuyệt đối sẽ không mềm mại dễ bị tổn thương như vậy.

“Đức ngài." Jane mỉm cười với vị trưởng lão kia khiến cho gương mặt thiên sứ của cô thoáng cái trở nên sinh động hơn nhiều.

“Jane, a, còn có Alec, các con đều đã trở về. Đây là ma cà rồng muốn gặp ta sao?" Aro, một trong ba vị trưởng lão sau khi tỏ ra hoan nghênh Jane và Alec một cách khoa trương thì mới đem ánh mắt thích thú của ông ta hướng về phía James.

Tuy Aro là một trong ba vị trưởng lão, nhưng kỳ thật số lượng ma cà rồng rất ít, lại phân tán khắp nơi trên thế giới, việc ông ta cần phải làm cũng không nhiều, mà thời gian của ma cà rồng lại là vô tận, đã vậy lại không cần ngủ, cho nên Aro rất rảnh rỗi, vô cùng rảnh rỗi, luôn muốn kiếm việc gì đó để làm, bằng không ông ta sao lại chấp nhận gặp một ma cà rồng không hề nổi danh thậm chí còn không có cả siêu năng lực chứ?

Aro mỉm cười nghiêng đầu, khuỷu tay chống trên thành ghế, lộ ra một đoạn cẳng tay trắng nõn, động tác này khiến cho mái tóc dài màu đen mềm mại của ông ta chảy xuống như một dòng suối đằng sau lưng.

Ông ta trông như đang rất vui vẻ, hứng thú trào dâng: “James? A đến đây đi đến đây đi, nói xem, anh có việc gì cần ta hỗ trợ?"

Tâm trạng của James nhờ có giọng nói nhẹ nhàng mềm mại còn mang theo sự khích lệ của Aro mà buông lỏng, gã quỳ xuống đất ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng về phía Aro: “Đức ngài! Tôi tận mắt thấy gia tộc Cullen làm lộ bí mật của thế giới ma cà rồng chúng ta cho con người biết, bọn chúng vì che giấu điều này mà thậm chí đã giết chết Victoria vợ tôi, xin đức ngài xử lý bọn chúng!"

“Ồ, vợ của anh, thật là đáng tiếc." Aro phát ra một tiếng than nhẹ cảm khái, rời khỏi cái ngai của mình, đích thân đỡ James dậy —— động tác này làm cho James mừng như điên.

Chợt trên mặt của Aro lộ ra vẻ thích thú dạt dào —— James không biết năng lực của Aro chính là thông qua tiếp xúc mà đọc ký ức của người khác.

Năng lực này cũng tương tự như năng lực của Edward, nhưng bất đồng chính là Edward không cần phải tiếp xúc vẫn có thể đọc được suy nghĩ của người khác, đồng thời thứ mà Edward xem được chỉ có suy nghĩ của đối phương trong khoảnh khắc đó, nhưng mà chỉ cần cho Aro thời gian thì ông thậm chí có thể đào được cả những ký ức mà đương sự đã quên mất.

Hiển nhiên, năng lực của Edward bị hạn chế một phần như vậy, còn Aro thì hoàn toàn không có giới hạn.

“A a, xem ta đã phát hiện ra cái gì nào, Alec, Jane nữa, các con lập tức mời Caius và Marcus đến đây, ta nghĩ ta phát hiện ra một chuyện không thể tin được." Aro hào hứng vỗ nhẹ bàn tay mảnh mai của mình, đôi mắt đỏ nhắm lại, khóe miệng luôn mang theo ý cười không nhịn được mà càng lúc càng cong lên cao, như một đứa trẻ hào hứng vì phát hiện ra đồ chơi mới.

James đột nhiên cảm thấy sự tình dường như không giống như gã đã tưởng tượng.

Hai vị trưởng lão còn lại của Volturi rất nhanh đi đến.

Caius rất cao, nhưng thân hình gầy gò, chiếc áo choàng đen trên người ông ta trông có vẻ rộng thùng thình, mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng hơi đong đưa theo từng bước chân của ông ta, dường như nó đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nét mặt của ông ta rất lãnh đạm, so với Aro luôn mỉm cười như hai thái cực khác nhau. Khi ông ta thoáng liếc về phía James thì thiếu chút nữa gã đã muốn bỏ chạy.

“Aro, không cần phải nói với ta rằng anh bảo chúng ta đến đây là vì tên kia."Giọng nói của Caius lạnh lẽo như con người của ông ta, tựa như một khối kim loại vậy.

Marcus thì là một ma cà rồng cao lớn tóc đen, da của ông ta không trắng như ma cà rồng bình thường mà chỉ hơi trắng hơn so với con người một chút thôi. Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ngoại trừ chuyện ông ta rất anh tuấn ra, chắc hẳn rất ít ai cho rằng ông ta là một ma cà rồng, hay là một ma cà rồng vô cùng cổ xưa.

Nét mặt của Marcus rất lạnh lùng, tựa hồ như ông ta không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, ngay cả việc ông ta đến đây chỉ đơn giản là vì Aro gọi ông ta đến. Còn về phần tại sao gọi ông ta đến, gọi đến để làm gì thì ông ta hoàn toàn không quan tâm.  Thậm chí ông ta không buồn mở miệng, chỉ là khi đi ngang qua Aro thì đụng nhẹ vào tay của Aro—— như vậy cũng đủ để Aro đọc được ông ta đang nghĩ gì rồi.

Rất khó tưởng tượng rằng cả thế giới ma cà rồng lại dựa vào ba người này lèo lái, chế định ra quy tắc khiến cho tất thảy ma cà rồng tuyệt đối chấp hành.

Bất quá, đâu cũng chỉ là vì người ngoài không hiểu rõ phương thức Volturi hoạt động mà thôi. Bởi vì một trong các hộ vệ của Volturi, một ma cà rồng tên là Chelsea có năng lực đặc biệt chính là chia rẽ hay liên kết mối liên hệ tình cảm giữa mọi người, Volturi chính là nhờ vào cô ta mà khống chế được sự trung thành của các hộ vệ, cho đến nay chưa từng có một kẻ nào gia nhập Volturi có hành vi phản bội.

Có lẽ cũng có, nhưng đương nhiên tên ma cà rồng đó tuyệt đối không thể còn tồn tại trên thế giới này được.

Tại Volturi, Aro chưởng quản chuyện bên ngoài, Caius quản lý trừng phạt, Marcus thì lo về bên trong, năng lực của ba ma cà rồng này đều dùng rất đúng chỗ. Đây chính là sức mạnh của gia tộc Volturi.

Cũng bởi vậy, Aro luôn hứng thú với việc sưu tầm nhiều ma cà rồng mạnh mẽ nhét vào dưới trướng vì công việc của ông ta cần thiết phải như thế. Nhưng điều này khiến cho các ma cà rồng đồn thổi rằng Aro có ý định thâu tóm quyền lực. Thực tế khì không ai biết Marcus hoặc là Caius chỉ ước sao có thể đem quyền lực của họ nhường luôn cho Aro, mà nếu quả thật xảy ra chuyện đó…

Đại khái, nụ cười luôn treo trên mặt Aro chắc chắn sẽ loảng xoảng một tiếng vỡ nát luôn.

Đám ma cà rồng có lòng nghi ngờ kia, nhất định chưa từng nghĩ qua, với cuộc sống dài đến vô tận nhàm chán của ma cà rồng thì có cái quyền lực gì đáng để bọn họ đi tranh giành? Chỉ mới có nhiêu đó quyền lực thôi mà Aro quanh năm suốt tháng đã không thể không ở rịt trong thành Volterra để phòng ngừa vạn nhất, mấy trăm năm qua, khoảng cách xa nhất mà ông ta đi đến được chỉ là biên giới của Volterra mà thôi, khó mà tưởng được, nếu như cả ba phần quyền lực tập trung lại..

Aro cảm thấy, ông ta nhất định sẽ run lẩy bẩy —— cả đời này của ông ta…được rồi, là một ma cà rồng, ông ta không nên dùng từ như vậy, nhưng mà, nguyện vọng lớn nhất bây giờ của ông ta là được ngồi lên máy bay một lần, bay thật là xa.

Vì vậy, Aro sâu sắc cảm nhận được, là một ma cà rồng đã khó, làm trưởng lão ma cà rồng càng khó hơn, ông ta không thể rời khỏi thành Volterra được, như vậy, Caius và Marcus cũng phải ở chung với ông ta dưới tầng hầm tòa thành này, đừng ai mơ được tự do bay nhảy! Cho nên, mỗi người một phần quyền lực, mọi người cùng nhau gánh vác.

Vì vậy, trong thành Volterra thực tế cũng chẳng có bao nhiêu việc cần làm, cứ như vậy nhốt ba ma cà rồng mạnh nhất thế giới —— chỉ là vì đề · phòng · vạn · nhất.

Thực tế thì cái vạn nhất này trong cuộc sống dài đăng đẳng của ba ma cà rồng, đột nhiên lại xuất hiện.

“A chàng trai, mau kể chuyện của gia tộc Cullen đi." Aro quay đầu, mái tóc dài đen bóng trượt qua đầu vai, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười động lòng người, cổ vũ cho James lúc này đã quên hết phẫn nộ hay thù hận mà chỉ còn lại hoảng sợ.

“Vâng… Đúng vậy…" James lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện trong gia đình Cullen như thế nào lại có một con người, kể cả cái chết của Victoria, khi James kể đến đây thì cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, dường như gã nhìn thấy lại cái cảnh nữ ma cà rồng với mái tóc dài đỏ rực thét lên thảm thiết trong màn lửa màu đen.

“Victoria… Victoria…" James khổ sở lẩm bẩm, không để ý đến Caius và Marcus đồng loạt đứng lên: “Ngọn lửa màu đen? Một ngọn lửa màu đen trong nháy mắt thiêu rụi ma cà rồng sao?"

Ba vị trưởng lão khiếp sợ vì sao thứ này lại ở trong tay một thiếu niên loài người, lại không biết nó là hình chữ thập giá có dấu hiệu của Volturi, bởi vì khi Victoria bị chết cháy thì Atlas lúc đó nắm chặt chữ thập giá trong tay nên trong ký ức của James không hề xuất hiện vật này, vì vậy Aro đương nhiên không thể nhìn thấy được.

“Vật này, tuyệt đối không thể xuất hiện bên ngoài gia tộc Volturi được!" Caius phụ trách xử phạt lạnh lùng mở miệng, ánh mắt liếc nhìn đám hộ vệ của gia tộc Volturi.

Từng ma cà rồng lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện khắp bốn phía, bọn họ đều choàng áo choàng dài màu đen, cơ hồ hòa vào làm một với bức tường xung quanh.

——————————-

Quần áo phong cách rococo đại khái thế này  ( thỉnh bỏ qua cái áo hoa hòe hoa sói ở bên ngoài =_=)

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại