Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Chương 90: Sợ hãi
Mặc kệ là hai pháp sư cấp Ngân Nguyệt nắm giữ pháp trận, hay là vị Hứa Quang Thanh đại sư kia của tháp pháp sư, xưởng luyện kim đề phòng nghiêm ngặt làm bọn họ phát hiện Đông Bá Tuyết Ưng quang minh chính đại xông tới, cũng thấy được một mặt không thể tưởng tượng... Chỉ liếc một cái, một đám kỵ sĩ bao gồm Ngân Nguyệt kỵ sĩ ở trong đã ngã xuống toàn bộ?
Cho dù là pháp sư cấp Xưng Hào am hiểu linh hồn, muốn thi triển pháp thuật như vậy cũng cần thời gian nhỉ. Huống chi ngoài thân hai người Đông Bá Tuyết Ưng đều có một tầng hộ thân đấu khí, Siêu Phàm đấu khí kia như ánh sáng mặt trời, loá mắt chói mắt như vậy.
“Nữ tử đầu bạc kia, ta nếu không nhìn lầm, là Mặc Dương Du nhỉ?" Có pháp sư mở miệng, mọi người khẩn trương đều không dám có động tác gì.
...
Đông Bá Liệt mặc áo vải rách nát, ngồi ở trong gian phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi, toàn thân hắn đều là mồ hôi, thân thể cùng với đấu khí Thiên giai kỵ sĩ của hắn, khiến hắn vẫn duy trì thân thể cường tráng, nhưng hai mươi năm qua hắn thật sự rất mệt, đặc biệt sáu năm qua, đầu tiên là biết được Tuyết Ưng chết, sau đó lại nghe nói thê tử mình Mặc Dương Du pháp lực bạo động biến thành phế nhân hơn nữa điên rồi...
Nhưng hắn vẫn kiên trì, bản thân Đông Bá Liệt cũng không biết, vì sao mình vẫn còn gắng gượng. Có lẽ là vì chỉ cần còn sống thì có hi vọng, hắn luôn ôm một tia hy vọng.
“Rắc." Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
“Đến đây đến đây, đến đây." Đông Bá Liệt bị dọa nhảy dựng vội đứng dậy, bỗng hắn nhìn ngoài cửa ngây ngẩn cả người.
Ngoài cửa, một người phụ nữ tóc trắng áo bào tím cùng với một thanh niên đồ đen đứng.
“A, A Du..." Đông Bá Liệt không thể tin được, người phụ nữ áo bào tím trước mắt này dung mạo xinh đẹp như trước, chỉ là tóc đã bạc, nhìn không ra chút bộ dáng ‘Điên rồi’ trong truyền thuyết.
“Đông Bá." Mặc Dương Du nhìn hán tử quá khứ anh dũng vật lộn ở trong sinh tử biến thành chật vật như trước mắt, mắt không khỏi đỏ lên, tiến lên nắm tay trượng phu mình.
Đông Bá Tuyết Ưng ở bên cạnh yên lặng nhìn.
Nhìn phụ thân mẫu thân nói chuyện, nhìn cha mẹ bọn họ ôm nhau mà khóc.
“Đông Bá, ta còn chưa nói với chàng, ngươi nhìn đi, đây là Tuyết Ưng con chúng ta." Mặc Dương Du vội kéo Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh.
“Tuyết Ưng?" Đông Bá Liệt lúc trước đã cảm thấy thanh niên đồ đen trước mắt rất quen thuộc, có cảm giác thân cận không hiểu, nghe thê tử nói, hắn có chút khó có thể tin, “Nhưng Tuyết Ưng nó không phải đã?"
“Tuyết Ưng nó sau khi rơi vào Hắc Phong uyên, vẫn còn sống, hơn nữa tu hành bước vào Siêu Phàm, lúc này mới chạy thoát khỏi Hắc Phong uyên." Mặc Dương Du nói, “Con chúng ta đã là Siêu Phàm rồi."
Đông Bá Liệt nhìn con mình.
Mắt, mũi, tai... bộ dáng lúc con tám tuổi hắn nhớ rõ, hắn vô cùng xác định người trước mắt chính là con mình Đông Bá Tuyết Ưng. Trong thiên hạ cho dù diện mạo tương tự, chỉ là chỉnh thể tương tự, một số chi tiết không tương tự đến mức khoa trương như thế.
“Phụ thân mẫu thân, từ hôm nay trở đi, hai người không bao giờ cần chịu khổ nữa." Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ai cũng không có tư cách khiến hai người chịu khổ."
Đông Bá Liệt bỗng cảm thấy vô cùng tự hào.
“Con Đông Bá Liệt ta trở thành sinh mệnh Siêu Phàm rồi, ha ha ha..." Đông Bá Liệt cười kích động, “Ta biết mà, một ngày nào đó hy vọng sẽ đến, một ngày nào đó! Ha ha ha..."
“Hảo tiểu tử." Đông Bá Liệt mỉm cười gật đầu, “Ta đã biết con khẳng định lợi hại hơn lão tử của con, hiện tại xem ra, lợi hại hơn ta nhiều nhiều lắm! Không tệ không tệ."
Đông Bá Tuyết Ưng tâm cảnh phi phàm, nhưng nghe được phụ thân khen, vẫn cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.
“Tất cả đều qua rồi." Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng cũng lạnh đi, “Những những kẻ khiến hai người chịu khổ, một người cũng không thể buông tha, còn có Mặc Dương gia tộc chết tiệt này, để phụ thân mẫu thân hai người chịu khổ hai mươi năm, loại gia tộc ngu xuẩn này... Cũng không cần thiết tồn tại nữa! Những kẻ từng hạ độc thủ, ai cũng phải trả giá đắt."
Hai mươi năm.
Cha mẹ nhận mọi đau khổ.
Con cái tách ra với cha mẹ.
“Tuyết Ưng." Mặc Dương Du liền nói, “Đừng, đừng làm ầm ĩ thành như vậy, toàn bộ Mặc Dương gia tộc, thật sự có cừu oán với chúng ta chỉ là số rất ít. Tuyệt đại đa số đều không thù không oán với chúng ta! Tộc trưởng bà ấy cũng là luôn dựa theo tộc quy chấp pháp, cũng không thể tính hoàn toàn nhằm vào một mình ta."
Mặc Dương gia tộc, dù sao cũng là nơi nàng sinh sống từ nhỏ, nơi đó có rất nhiều người nàng quen.
“Chỉ giết mấy người bọn Mặc Dương Thần Bạch, cứ như vậy là xong?" Đông Bá Tuyết Ưng trừng mắt, “Không có khả năng!"
Năm ấy tám tuổi.
Dụ lệnh lạnh như băng đó! Đã mang cha mẹ đi.
Đông Bá Tuyết Ưng là muốn giết Mặc Dương Thần Bạch cho thống khoái, nhưng đối với tộc trưởng phát ra dụ lệnh, đối với đám cao tầng gia tộc ngu xuẩn, hắn phẫn nộ tương tự.
“Tuyết Ưng." Đông Bá Liệt nhìn nhìn thê tử, mới nói, “Đó dù sao cũng là gia tộc mẫu thân con sinh ra, có rất nhiều thân thích của mẫu thân con, đừng làm ầm ĩ quá khó coi."
“Phụ thân mẫu thân, hai người đều không hận sao?" Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.
“Ít nhất chúng ta đều còn sống." Mặc Dương Du nói, “Đừng liên luỵ nhiều quá!"
Đông Bá Tuyết Ưng lại nghiến răng.
Vù.
Nháy mắt biến mất ở trong phòng, Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt vội chạy ra khỏi phòng đến ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên trời cao ngoài cửa sổ, toàn thân Đông Bá Tuyết Ưng đắm chìm trong Siêu Phàm đấu khí như lửa, giống như thần linh nhìn xuống nhân gian, một uy áp đáng sợ phát ra, ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng lạnh như băng nhìn quét phía dưới. Toàn bộ pháp sư, kỵ sĩ ở xưởng luyện kim vụng trộm quan sát ai cũng hoảng sợ bất an.
“Ta, Đông Bá Tuyết Ưng! Chỉ sợ trong các ngươi rất nhiều người từng nghe nói tên của ta."
“Ta từ Hắc Phong uyên còn sống đi ra, cho nên hiện tại nên sợ hãi, là Mặc Dương gia tộc các ngươi!" Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng lạnh như băng, vang vọng toàn bộ xưởng luyện kim, “Dựa theo tính toán ban đầu của ta, Mặc Dương gia tộc các ngươi toàn bộ gia tộc cũng không cần thiết tồn tại nữa, đáng chết đều giết hết! Bao gồm tộc trưởng của các ngươi lúc trước hạ đạt dụ lệnh."
“Nhưng mẫu thân ta cầu tình cho các ngươi, Mặc Dương gia tộc các ngươi thật sự là gặp may mắn."
“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!"
“Nói cho tộc trưởng Mặc Dương Kỳ của các ngươi, ta đang đợi bà ta bồi tội."
Đông Bá Tuyết Ưng trên trời cao, khiến toàn bộ pháp sư kỵ sĩ của Mặc Dương gia tộc đều cảm thấy sợ hãi bất an, “Nếu để ta không hài lòng... Hừ hừ..."
Cuối cùng cười lạnh, khiến đáy lòng mọi người phát lạnh.
Nếu không hài lòng? Đông Bá Tuyết Ưng rốt cuộc sẽ làm ra cái gì? Ai cũng không biết.
“Phụ thân, mẫu thân." Đông Bá Tuyết Ưng bay đến bên người phụ thân mẫu thân, phân biệt nắm tay cha mẹ, “Chúng ta đi thôi, về nhà."
“Ừm." Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du đều gật đầu, Mặc Dương Du tuy cảm thấy con mình phát ra uy hiếp, nhất định sẽ khiến Mặc Dương gia tộc hoảng sợ bất an, khẳng định sẽ giết chóc một số lớn người, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với Đông Bá Tuyết Ưng ngay từ đầu muốn, hơn nữa Mặc Dương Du đối với Mặc Dương gia tộc sớm đã không còn tình nghĩa, nhiều năm như vậy đáy lòng nàng cũng có oán khí, chỉ là có đám người ca ca, cho nên nàng mới khó xử.
Cho dù là pháp sư cấp Xưng Hào am hiểu linh hồn, muốn thi triển pháp thuật như vậy cũng cần thời gian nhỉ. Huống chi ngoài thân hai người Đông Bá Tuyết Ưng đều có một tầng hộ thân đấu khí, Siêu Phàm đấu khí kia như ánh sáng mặt trời, loá mắt chói mắt như vậy.
“Nữ tử đầu bạc kia, ta nếu không nhìn lầm, là Mặc Dương Du nhỉ?" Có pháp sư mở miệng, mọi người khẩn trương đều không dám có động tác gì.
...
Đông Bá Liệt mặc áo vải rách nát, ngồi ở trong gian phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi, toàn thân hắn đều là mồ hôi, thân thể cùng với đấu khí Thiên giai kỵ sĩ của hắn, khiến hắn vẫn duy trì thân thể cường tráng, nhưng hai mươi năm qua hắn thật sự rất mệt, đặc biệt sáu năm qua, đầu tiên là biết được Tuyết Ưng chết, sau đó lại nghe nói thê tử mình Mặc Dương Du pháp lực bạo động biến thành phế nhân hơn nữa điên rồi...
Nhưng hắn vẫn kiên trì, bản thân Đông Bá Liệt cũng không biết, vì sao mình vẫn còn gắng gượng. Có lẽ là vì chỉ cần còn sống thì có hi vọng, hắn luôn ôm một tia hy vọng.
“Rắc." Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
“Đến đây đến đây, đến đây." Đông Bá Liệt bị dọa nhảy dựng vội đứng dậy, bỗng hắn nhìn ngoài cửa ngây ngẩn cả người.
Ngoài cửa, một người phụ nữ tóc trắng áo bào tím cùng với một thanh niên đồ đen đứng.
“A, A Du..." Đông Bá Liệt không thể tin được, người phụ nữ áo bào tím trước mắt này dung mạo xinh đẹp như trước, chỉ là tóc đã bạc, nhìn không ra chút bộ dáng ‘Điên rồi’ trong truyền thuyết.
“Đông Bá." Mặc Dương Du nhìn hán tử quá khứ anh dũng vật lộn ở trong sinh tử biến thành chật vật như trước mắt, mắt không khỏi đỏ lên, tiến lên nắm tay trượng phu mình.
Đông Bá Tuyết Ưng ở bên cạnh yên lặng nhìn.
Nhìn phụ thân mẫu thân nói chuyện, nhìn cha mẹ bọn họ ôm nhau mà khóc.
“Đông Bá, ta còn chưa nói với chàng, ngươi nhìn đi, đây là Tuyết Ưng con chúng ta." Mặc Dương Du vội kéo Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh.
“Tuyết Ưng?" Đông Bá Liệt lúc trước đã cảm thấy thanh niên đồ đen trước mắt rất quen thuộc, có cảm giác thân cận không hiểu, nghe thê tử nói, hắn có chút khó có thể tin, “Nhưng Tuyết Ưng nó không phải đã?"
“Tuyết Ưng nó sau khi rơi vào Hắc Phong uyên, vẫn còn sống, hơn nữa tu hành bước vào Siêu Phàm, lúc này mới chạy thoát khỏi Hắc Phong uyên." Mặc Dương Du nói, “Con chúng ta đã là Siêu Phàm rồi."
Đông Bá Liệt nhìn con mình.
Mắt, mũi, tai... bộ dáng lúc con tám tuổi hắn nhớ rõ, hắn vô cùng xác định người trước mắt chính là con mình Đông Bá Tuyết Ưng. Trong thiên hạ cho dù diện mạo tương tự, chỉ là chỉnh thể tương tự, một số chi tiết không tương tự đến mức khoa trương như thế.
“Phụ thân mẫu thân, từ hôm nay trở đi, hai người không bao giờ cần chịu khổ nữa." Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ai cũng không có tư cách khiến hai người chịu khổ."
Đông Bá Liệt bỗng cảm thấy vô cùng tự hào.
“Con Đông Bá Liệt ta trở thành sinh mệnh Siêu Phàm rồi, ha ha ha..." Đông Bá Liệt cười kích động, “Ta biết mà, một ngày nào đó hy vọng sẽ đến, một ngày nào đó! Ha ha ha..."
“Hảo tiểu tử." Đông Bá Liệt mỉm cười gật đầu, “Ta đã biết con khẳng định lợi hại hơn lão tử của con, hiện tại xem ra, lợi hại hơn ta nhiều nhiều lắm! Không tệ không tệ."
Đông Bá Tuyết Ưng tâm cảnh phi phàm, nhưng nghe được phụ thân khen, vẫn cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.
“Tất cả đều qua rồi." Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng cũng lạnh đi, “Những những kẻ khiến hai người chịu khổ, một người cũng không thể buông tha, còn có Mặc Dương gia tộc chết tiệt này, để phụ thân mẫu thân hai người chịu khổ hai mươi năm, loại gia tộc ngu xuẩn này... Cũng không cần thiết tồn tại nữa! Những kẻ từng hạ độc thủ, ai cũng phải trả giá đắt."
Hai mươi năm.
Cha mẹ nhận mọi đau khổ.
Con cái tách ra với cha mẹ.
“Tuyết Ưng." Mặc Dương Du liền nói, “Đừng, đừng làm ầm ĩ thành như vậy, toàn bộ Mặc Dương gia tộc, thật sự có cừu oán với chúng ta chỉ là số rất ít. Tuyệt đại đa số đều không thù không oán với chúng ta! Tộc trưởng bà ấy cũng là luôn dựa theo tộc quy chấp pháp, cũng không thể tính hoàn toàn nhằm vào một mình ta."
Mặc Dương gia tộc, dù sao cũng là nơi nàng sinh sống từ nhỏ, nơi đó có rất nhiều người nàng quen.
“Chỉ giết mấy người bọn Mặc Dương Thần Bạch, cứ như vậy là xong?" Đông Bá Tuyết Ưng trừng mắt, “Không có khả năng!"
Năm ấy tám tuổi.
Dụ lệnh lạnh như băng đó! Đã mang cha mẹ đi.
Đông Bá Tuyết Ưng là muốn giết Mặc Dương Thần Bạch cho thống khoái, nhưng đối với tộc trưởng phát ra dụ lệnh, đối với đám cao tầng gia tộc ngu xuẩn, hắn phẫn nộ tương tự.
“Tuyết Ưng." Đông Bá Liệt nhìn nhìn thê tử, mới nói, “Đó dù sao cũng là gia tộc mẫu thân con sinh ra, có rất nhiều thân thích của mẫu thân con, đừng làm ầm ĩ quá khó coi."
“Phụ thân mẫu thân, hai người đều không hận sao?" Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.
“Ít nhất chúng ta đều còn sống." Mặc Dương Du nói, “Đừng liên luỵ nhiều quá!"
Đông Bá Tuyết Ưng lại nghiến răng.
Vù.
Nháy mắt biến mất ở trong phòng, Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt vội chạy ra khỏi phòng đến ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên trời cao ngoài cửa sổ, toàn thân Đông Bá Tuyết Ưng đắm chìm trong Siêu Phàm đấu khí như lửa, giống như thần linh nhìn xuống nhân gian, một uy áp đáng sợ phát ra, ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng lạnh như băng nhìn quét phía dưới. Toàn bộ pháp sư, kỵ sĩ ở xưởng luyện kim vụng trộm quan sát ai cũng hoảng sợ bất an.
“Ta, Đông Bá Tuyết Ưng! Chỉ sợ trong các ngươi rất nhiều người từng nghe nói tên của ta."
“Ta từ Hắc Phong uyên còn sống đi ra, cho nên hiện tại nên sợ hãi, là Mặc Dương gia tộc các ngươi!" Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng lạnh như băng, vang vọng toàn bộ xưởng luyện kim, “Dựa theo tính toán ban đầu của ta, Mặc Dương gia tộc các ngươi toàn bộ gia tộc cũng không cần thiết tồn tại nữa, đáng chết đều giết hết! Bao gồm tộc trưởng của các ngươi lúc trước hạ đạt dụ lệnh."
“Nhưng mẫu thân ta cầu tình cho các ngươi, Mặc Dương gia tộc các ngươi thật sự là gặp may mắn."
“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!"
“Nói cho tộc trưởng Mặc Dương Kỳ của các ngươi, ta đang đợi bà ta bồi tội."
Đông Bá Tuyết Ưng trên trời cao, khiến toàn bộ pháp sư kỵ sĩ của Mặc Dương gia tộc đều cảm thấy sợ hãi bất an, “Nếu để ta không hài lòng... Hừ hừ..."
Cuối cùng cười lạnh, khiến đáy lòng mọi người phát lạnh.
Nếu không hài lòng? Đông Bá Tuyết Ưng rốt cuộc sẽ làm ra cái gì? Ai cũng không biết.
“Phụ thân, mẫu thân." Đông Bá Tuyết Ưng bay đến bên người phụ thân mẫu thân, phân biệt nắm tay cha mẹ, “Chúng ta đi thôi, về nhà."
“Ừm." Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du đều gật đầu, Mặc Dương Du tuy cảm thấy con mình phát ra uy hiếp, nhất định sẽ khiến Mặc Dương gia tộc hoảng sợ bất an, khẳng định sẽ giết chóc một số lớn người, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với Đông Bá Tuyết Ưng ngay từ đầu muốn, hơn nữa Mặc Dương Du đối với Mặc Dương gia tộc sớm đã không còn tình nghĩa, nhiều năm như vậy đáy lòng nàng cũng có oán khí, chỉ là có đám người ca ca, cho nên nàng mới khó xử.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị